Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Báo động trước: Chương này sẽ 'sa điêu' hướng, hình tượng Cici ngầu lòi bá đạo sẽ tung bay cùng gió và hình ảnh thiếu nữ dịu dàng của Candy sẽ tan biến như mây khói. Hoan nghênh mọi người cùng thưởng thức với tớ.

---------

Candy câm nín nhìn nàng, nhìn rất lâu, sau đó mới nghiêm túc hỏi:

- Tử Phong tại sao tỷ lại nói như vậy?

Tốt nhất nàng ta nên cho cô một câu trả lời cho đúng tình cảnh vào đi, nếu không cô cũng chẳng bận tâm cái chức tướng quân gì đó của nàng ta đâu.

Bộ Candy Mavo cô nhìn giống một bao bánh ngọt muốn ném cho ai là ném sao? Nhìn cô bánh bèo bánh bột dữ vậy sao? Cô không thể hiện, không có nghĩa ai cũng có thể tuỳ ý sắp xếp con người cô như thế nào, muốn sống sao là ở cô, tuỳ cô, không phải một ai đó có thể lấy thứ gọi là "quyền" để mà thao túng cô được. Không bao giờ có chuyện đó.

Lục Tử Phong có chút bất ngờ trước biểu cảm nghiêm túc của cô, nhưng rất nhanh nàng đã trả lời lại:

- Ta biết muội ở cạnh ta rất miễn cưởng, ta cũng biết Hàn gia muội rất khó khăn trong chuyện liên hôn này. Nếu muội cảm thấy ở cạnh ta không đủ cho muội cảm tình như khi ở cùng Tưởng Thanh Nhi thì không sao cả, ta tác thành muội. Còn về chuyện liên hôn, chính ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Mẫu Vương nên-

Lục Tử Phong đang mải mê nói, vừa lúc nàng vừa ngước lên nhìn thì nguyên một vòng hoa từ đâu đập thẳng vào mặt, nàng cứng đờ tại chỗ, nhìn 'Hàn Như Vân' chính đang trừng mắt nhìn nàng, răng cắt chặt môi, tựa hồ như để ngăn những lời chửa tục (?) bộc phát ra.

Lục Tử Phong có chút mộng. Nàng nói gì sai sao? Sao nàng ta lại sinh khí đến thế?

Candy chính đang tức giận nếu nghe thấy lời này, trực tiếp có thể bị nàng chọc tới khí cười ra tiếng.

Cái quái gì mà "tác thành ta"? Cái gì mà không đủ cảm tình? Đi con mẹ ngươi cảm tình! Lão nương đây cóc cần ngươi đi sắp xếp chuyện tình cảm có được hay không? Lão nương muốn yêu ai là chuyện của lão nương, quan ngươi cái móng heo ấy!!! Ngươi *** chính là có bệnh a!!!

Candy càng nghĩ càng muốn điên tiếc thêm, cô trực tiếp lớn tiếng hỏi:

- Cái gì gọi là miễn cưỡng? Ngươi cảm thấy ta trông giống đang miễn cưỡng lắm sao?

Lục Tử Phong tuy không biết tại sao Candy lại tức giận đến thế, nhưng cũng rất thành thật mà trả lời:

- Nhưng muội rõ ràng là không thích ta, ở cạnh ta dĩ nhiên muội sẽ không thoải mái rồi...

Candy trực tiếp ngắt lời nàng.

- Ai nói là ta không thích ngươi?!

Nói xong lại có chút túng lúng, nhưng giờ cô lại không thể ném mặt, nên chỉ có thể trừng mắt cố che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, làm ra bộ dáng như đang sinh khí. Ngược lại là Lục Tử Phong, sau khi nghe cô nói thì cứng đờ người, sau đó là một bộ vui mừng cùng hoài nghi mà hỏi lại:

- Thật sao? Có phải muội vừa nói... muội cũng không phải không thích ta?

Candy khí quá mà nở một nụ cười, ay nha, bây giờ cô mới biết Lục tướng quân thế mà lại là một đứa ngốc mao nha. Cô cười cười đạo:

- Bằng không đâu. Chẳng lẽ lời vừa rồi là gió nói với ngươi à?!

Lục Tử Phong vui ra mặt, hai chân ba bước tới nắm tay Candy, hớn hở hỏi:

- Vậy là muội cũng không phải không có tình cảm với ta đúng không? Muội không hoàn toàn miễn cưỡng khi ở cạnh ta đúng không?

Candy gật đầu.

- Ân. Ta không miễn cưỡng. Một chút cũng không!

Lục Tử Phong cười càng tươi hơn, ôm chầm cả người Candy vào lòng, Candy cũng để mặc nàng ôm, cô lại có chút buồn cười với tình cảnh hiện giờ của bản thân mình hơn.

Mới khi nãy thôi cô còn cảm thấy vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mình là đồng tính, thế mà hiện nay lại gián tiếp "thổ lộ", còn được nhân gia vui mừng ôm chặt như thế này. Đột nhiên có chút tự vả mặt nha!!!

Nhưng cô từ nhỏ đã không được ai thật lòng đối đãi, cảm giác thích một người mà người đó không có mình cô cũng từng trải qua. Đồng tính tính là cái gì, chỉ cần có tình yêu, yêu và được yêu, được đáp lại, vậy thì chẳng có gì là không thể cả.

Candy nghĩ như thế, bỗng cảm thấy tâm tình tốt hơn bao giờ hết. Mất thấy thời gian không còn sớm, cô đành vỗ nhẹ lên vai Lục Tử Phong nói:

- Được rồi. Trời cũng gần tối rồi, chúng ta mau về thôi. Cũng chẳng phải sau này không còn cơ hội ôm.

Nghe cô nói Lục Tử Phong mới luyến tiếc buông tay, nhưng nghĩ về sau còn nhiều cơ hội nên vẫn luôn mang khuôn mặt tươi cười mà bế Candy lên ngựa, chuẩn bị hồi thành.

Hai người theo đường cũ mà về, trời gần tối, bầu không khí trong rừng có chút âm u và lạnh lẽo, đặc biệt còn rất yên tĩnh một cách đáng sợ. Bỗng nhiên, một mũi tên từ đâu phóng ra, xé gió mà tới, Lục Tử Phong nhanh chóng kéo dây cương để đổi hướng trách đi, nhưng vẫn chậm một nhịp, mũi tên vẫn cứ đâm trúng vào cổ con ngựa, khiến nó đau bắt đầu mất bình tĩnh, giẫu giụa điên cuồng rồi hất cả hai người xuống đất chạy đi.

Lục Tử Phong nhanh chóng lấy thân mình bảo vệ Candy, cũng vì vậy mà vai phải nàng bị đập mạnh vào đá, nàng nhíu mày nhịn xuống cơn đau, quay qua hỏi:

- Vân nhi muội không sao chứ?

- Muội không sao. Còn tỷ? Tỷ có bị thương không?

Lục Tử Phong định đáp lời thì từ bốn phía một đám người tay cầm vũ khí bao quanh hai người họ. Candy cau mày, nhìn họ quát:

- Các ngươi muốn làm gì? Có biết bọn ta là ai không hả?

- Ta đương nhiên biết các ngươi là ai rồi. Đặc biệt là ngươi, nhị tiểu thư của Hàn gia Hàn Như Vân. Ta nói không sai chứ?

Một giọng nói mang theo vẻ trào phúng vang lên, Candy nheo mắt nhìn, 9/10 kẻ này chính là tên cầm đầu của đám người này rồi.

- Nếu đã biết ta là ai còn to gan kiếm chuyện, ngươi không sợ tỷ tỷ ta biết sẽ không bỏ qua cho ngươi sao?

Cô cao giọng đe doạ. Hàn gia tuy không phải phủ tướng quân như Lục gia hay Tưởng gia, nhưng dù gì thì tỷ muội hai người bọn cô cũng là lệnh nữ của Mẫu Vương, cũng tương đương chức vị quận chúa công chúa của hoàng tộc. Còn chưa nói tỷ tỷ Hàn Tử Ngọc càng là lấy một thân mình gây dựng lên Hàn gia, thực lực cũng không phải chỉ có chút trí óc này nọ.

Ai biết nữ nhân kia sau khi nghe cô nói càng là trực tiếp cười lạnh, khiêu khích nói:

- Ta ngược lại lại muốn xem xem, Hàn Tử Ngọc kia thật sự có thể có bản lĩnh gì?

- Ngươi...

Candy tức giận đến nghiến răng, cô còn đang định dỗi một trận với cô ta thì Lục Tử Phong đã ngăn cô lại, lại đưa mắt nhìn cô ả, lạnh giọng hỏi:

- Vũ Hồng Mai, cô muốn gì ở bọn ta hả?

Vũ Hồng Mai lảnh lạnh nhìn nàng, như đang đợi nàng nói tiếp, còn Candy lại cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

- Ta cảnh cáo cô, nếu cô dám làm bị thương Vân nhi ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!!!

Lục Tử Phong cảnh cáo, Candy không hiểu vì sao, nhưng khi thấy Lục Tử Phong nói xong Vũ Hồng Mai có vẻ hơi thu liễu một chút, hay vì nói là sợ, nó càng giống sự tôn trọng và cung kính hơn.

Vũ Hồng Mai nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai của nàng, rất có chút thành ý nói:

- Lục tướng quân hiểu lầm, ta và Hàn nhị tiểu thư từ trước đến nay không thù không oán, Vũ Hồng Mai ta chắc chắn sẽ không vô cớ gây thương tổn cho người không liên quan.

Nàng ta nói, ý vị thành kính và chính trực tới mức Candy nhém tí đã tin nàng ta sẽ không làm hại hai người, nhưng khi nhìn khung cảnh xung quanh, cô lại không tự chủ được mà cau mày hỏi:

- Nếu ngươi đã nói như thế vậy thì đây lại là tình cảnh gì đây? Nếu ngươi nói không gây thương tổn bọn ta, vậy thì nhanh mà lui binh đi. Đừng có ở đó mà giả tạo chính trực!

Vũ Hồng Mai nhìn cô, vẫn là cái điệu bộ như lúc đầu đối với cô nói:

- Hàn Như Vân, đúng là chuyện này không có liên quan gì đến Lục tướng quân, nhưng nó lại rất liên quan đến cô. Đúng hơn là liên quan đến Hàn gia và Vũ gia ta, vậy nên cô cũng đừng trách ta trong lúc vô tình khiến cô bị thương. Tất cả xông lên, bắt sống Hàn Như Vân cho ta.

Đám người Vũ Hồng Mai đồng loạt đều xông lên, nhưng khi còn chưa đi được đến đâu thì đã bị một thứ gì đó đâm trúng tim chết tại chỗ. Cùng lúc đó từ trong bụi cây một giọng nói mang theo ý cười chứa hàng ngàn mũi dao vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng của bầu trời đêm.

- Nếu các ngươi đã muốn chết đến thế, vậy thì để ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top