Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Phác Xán Liệt bước vào phòng khách mới vừa được lau sáng bóng, bố trí căn nhà này giống hệt chức nghiệp của hắn, từ trong ra ngoài đều yên ắng lạnh lùng.

Hắn mệt mỏi cởi áo khoác, liếc mắt nhìn bình trà sứ trên bàn, so với trước khi ra cửa dường như vị trí đã xê dịch về phía bên trái một chút.

Dì giúp việc nghe tiếng có người về thì bỏ giẻ lau trong tay xuống, vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Lúc Phác Xán Liệt thuê người đã đặt quy định rất rõ, công việc phải làm xong khi hắn trở lại, hắn không thích không gian riêng tư của mình xuất hiện người ngoài.

Dì giúp việc nhanh tay nhanh chân gom đồ nghề, không nói một lời chạy đến huyền quan mang giày. Làm ở đây cũng gần nửa năm, Phác Xán Liệt chưa bao giờ nói chuyện với dì, cho nên lúc rời đi không chào hỏi đã thành thói quen.

Thế nhưng hôm nay không giống mọi khi, Phác Xán Liệt bất ngờ để mắt tới dì.

“Có người tới sao?”

Dì giúp việc hơi sửng sốt, không quen nghe giọng Phác Xán Liệt, mở miệng trả lời: “Hôm nay ba ngài có ghé qua, thấy ngài không ở nhà nên đi rồi.”

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bình trà sứ trên bàn bị xê dịch, trà thiết quan âm bên trong vẫn còn ấm.

“Đi lúc nào?”

“Mới đây thôi.” Lần đầu tiên cùng Phác Xán Liệt nói chuyện tới hai câu trở lên, dì giúp việc cảm thấy rất mới mẻ, đứng ở cửa lại nhiều lời đôi câu, “Biết ngài một đêm không trở về, lão gia rất lo lắng, nhiều lần hỏi tôi ngài đi đâu rồi.”

Phác Xán Liệt thu hồi tầm mắt, dùng giọng mũi “ừ” một tiếng, tiếp theo ngồi xuống ghế sa lon, xốc bình trà lên rót cho mình một ly.

Thấy cậu chủ khôi phục hình dạng kiệm lời, dì giúp việc tự biết mình xong chuyện, cài cửa rời đi.

Phác Xán Liệt nhìn ly trà, mùi thơm thoang thoảng, không thấy vụn trà, pha trà còn phải nghiêm khắc đến mức này thì chỉ có người ba cầm dao phẫu thuật giống hắn mà thôi.

Nghĩ tới đây, trà trong ly đột nhiên khó uống.

Tối qua vì không muốn làm xấu mặt mũi Ngô Thế Huân mới nhận lời tham gia tiệc Thâm Đình, ai biết sẽ gặp Biên Bá Hiền ở đó, lại còn xảy ra chuyện không nằm trong kế hoạch của hắn.

Tuy nhiên đây không phải lần đầu, mỗi khi đối mặt với Biên Bá Hiền, cho tới tận bây giờ Phác Xán Liệt vẫn không có kế hoạch nào cả, chỉ biết để mặc cho những thứ không thể chịu đựng được xảy ra một cách tự nhiên.

Từ thời đi học, áp lực việc học y và tội phạm học đã dạy Phác Xán Liệt biết cách sắp xếp thời gian như thế nào. Hắn làm việc có quy tắc, thích kiểm soát, thích nắm giữ hết thảy cảm xúc trong tay mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn tiến vào giới BDSM và làm Dom.

Hắn nhận định mình sẽ không yêu ai trong trò chơi, bởi vì hắn chỉ muốn hạn chế đối phương trong tầm tay mình.

Phác Xán Liệt tiêu cực như vậy, thành thử sau này khi hắn giống như tất cả những người bình thường tìm thấy đối tượng yêu thích, hắn vẫn tin chắc mình sẽ không thể có kết quả tốt cùng người đó được.

Advertisement

Để rồi suốt ba năm, hắn không nói lời nào với Biên Bá Hiền, cũng không dám làm gì y.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm ly trà nguội dần, ánh mắt sâu sắc.

Lúc này cửa chính bất ngờ mở ra, một trận gió lạnh sáng sớm thổi vào nhà.

Phác Xán Liệt ngước mắt, vô ý đối diện tầm mắt với người ngoài cửa. Hắn cầm bình trà lên đi tới bồn nước trong phòng bếp, đổ hết toàn bộ số trà xuống cống thoát nước ngay trước mặt đối phương.

“Đừng tùy ý dùng đồ của tôi, tôi không quen.”

Mặt mũi người tới na ná Phác Xán Liệt, ông ta đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống ghế sa lon.

“Người mắc bệnh sạch sẽ hơn phân nửa là phát sinh từ bệnh tâm lý, ta vừa vặn có biết một người bạn cũ, rất nổi tiếng về chuyên khoa tâm lý học, tuần tới sẽ về nước nghiên cứu, muốn ta giúp con hẹn trước không?”

Tay Phác Xán Liệt bưng bình trà có hơi cương, sau đó hắn cười một tiếng, ngồi xuống.

“Nghe nói bệnh tâm lý một phần do di truyền, nếu như tôi có bệnh, vậy ngài đây tám chín phần cũng thế.” Trên mặt Phác Xán Liệt mang theo nụ cười, lời nói phát ra lại là châm chọc.

Phác Chính An không có vấn đề với thái độ của con trai mình, phủi nếp nhăn trên ống quần, đổi đề tài: “Tối qua đi đâu mà cả đêm không về?”

“Nói luôn ông đến tìm tôi có chuyện gì đi.” Phác Xán Liệt có chút không nhịn được, “Nói xong còn về.”

“Không có chuyện gì thì ta không thể tới thăm con trai ta sao?”

Phác Xán Liệt thử tìm kiếm từ trong ánh mắt Phác Chính An chút tin tức, tuy nhiên ông ấy khó hiểu hơn hắn nhiều, cơ bản không thể lý giải được gì cả.

Hồi lâu, Phác Xán Liệt lại mở miệng.

“Được, nếu ông không có chuyện gì, vậy tôi có chuyện muốn hỏi.”

Sắc mặt tỉnh bơ của Phác Chính An rốt cuộc có chút biến hóa, giơ tay tỏ ý Phác Xán Liệt tiếp tục.

“Ông biết Biên Thành Hải chứ?”

Lời vừa dứt, Phác Xán Liệt thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt Phác Chính An, nhưng hắn không thích phản ứng này của ba mình, nó chỉ thêm khẳng định rằng ông ấy có liên quan tới vụ án ba Biên Bá Hiền thôi.

“Xem ra quan hệ không bình thường, kinh ngạc vậy sao?”

“Chỉ là lâu rồi không nghe thấy tên người đó, có chút bất ngờ. Cậu ấy là cảnh sát, hơn hai mươi năm trước cùng nhau phá án, ta giúp cậu ấy khám nghiệm vài thi thể.”

“Chỉ có vậy?” Phác Xán Liệt hỏi ngược lại.

Phác Chính An khẽ nhíu mày: “Con còn muốn nghe thêm gì?”

“Những chuyện bẩn thỉu của ông nhiều đến mức đếm không hết, tôi nhớ trong số đó có một người là cảnh sát.”

Phác Chính An siết chặt bàn tay, Phác Xán Liệt tiếp tục nói: “Một trong những bộ sưu tập đáng tự hào của ông, chẳng lẽ có một người tên Biên Thành Hải?”

“Con nói bậy cái gì đấy?” Phác Chính An ngước mắt lên, hàng chân mày thể hiện sự tức giận.

“48 người gặp nạn nhưng chỉ tìm được 47 thi thể, vừa hay ông lại là nhân viên phụ trách khám nghiệm tử thi cùng ngày ——”

“Có con trai nào nghi ngờ ba mình sao?” Phác Chính An cắt đứt lời Phác Xán Liệt, ngực yếu ớt phập phồng.

Phác Xán Liệt nhìn ba mình, hồi lâu cười nhạt: “Cũng bởi vì làm con trai của ông nên tôi mới cho là ông, từ nhỏ ông bắt tôi nhìn mấy chuyện biến thái đâu có thiếu?”

Phác Xán Liệt đè thấp cổ họng, kiềm chế không nhớ lại những chuyện hỗn loạn đang nhen nhóm trong đầu.

“Chuyện đó không giống nhau.” Phác Chính An xoay người, tránh ánh mắt Phác Xán Liệt.

“Có chỗ nào không giống? Không giống việc ông sống với mẹ tôi lại lui tới với người đàn ông khác à? Hay không giống chuyện bắt tôi chụp cho ông những bức ảnh biến thái đó?” Phác Xán Liệt không bởi vì chất vấn mà nói nhanh hay cất cao giọng, từ đầu tới cuối hắn chỉ giữ thái độ lạnh nhạt nói chuyện với Phác Chính An, “Những gì ông dạy tôi, tôi nhớ rất rõ, ông nói thích một người thì phải khống chế mọi thứ của người đó, không biết ‘mọi thứ’ mà ông nói, có bao gồm cả mạng của đối phương không nhỉ?”

Phác Chính An đứng dậy, muốn quát lớn một tiếng lại không có cách nào bùng nổ.

“Tôi hỏi ông một chuyện.” Phác Xán Liệt nhẹ giọng, “Người… còn sống không?”

Môi Phác Chính An giật giật: “Con nên vui vì ta là ba của con, dẫu con làm gì cũng sẽ tha một con đường sống. Lần sau gặp hi vọng con đã suy nghĩ kỹ rằng mình cần phải xin lỗi ta thế nào.”

Nói xong, Phác Chính An đẩy cửa bỏ đi, vào một khắc ông bỗng dừng lại, nhìn về phía Phác Xán Liệt bổ sung một câu: “Đừng mong đợi những chuyện vô vọng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb