Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13


Phác Xán Liệt không muốn thuận theo ý của Biên Bá Hiền, nhưng không có cách nào làm lơ đối với gương mặt tức giận của y, bên ngoài đổ mưa, lại không thể đuổi y xuống xe, đành phải chở người ta đi ăn cơm.

Thời gian không còn sớm, mấy hàng quán dọc đường chẳng được mấy mống mở cửa, xe xoay vòng vòng rất lâu dưới trận mưa to, cuối cùng đậu tại một quán cà phê vẫn còn buôn bán.

Phác Xán Liệt lấy một cây dù từ băng sau, Biên Bá Hiền nhìn hắn, mơ hồ hỏi: “Anh định làm gì?”

Phác Xán Liệt không thích trời mưa, nếu bất cẩn, quần áo cũng sẽ bị dính nước. Thời tiết đã tệ rồi, Biên Bá Hiền còn phải hỏi câu này ư.

Hắn bung dù, vòng sang phía Biên Bá Hiền, mở cửa xe: “Chẳng phải cậu nói muốn ăn cơm sao? Xuống xe.”

Biên Bá Hiền ngoan ngoãn đứng dưới cây dù cùng Phác Xán Liệt vào tiệm, không nhiều lời nữa. Nghe giọng điệu, Phác Xán Liệt đang mất hứng đây.

Advertisement

Ai dè quán cà phê buổi tối rất đông người, nhạc nền là điệu blues biếng nhác, kết hợp với cơn mưa bên ngoài càng tăng thêm sự hòa quyện.

Hai người tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống, Biên Bá Hiền lom lom nhìn Phác Xán Liệt không chớp mắt, hắn dựng cây dù ướp nhẹp bên cạnh bàn, nước đọng hắt vào đôi giày da, nhíu mày lại.

Nhân viên phục vụ tới đợi gọi món, Phác Xán Liệt muốn americano, hỏi Biên Bá Hiền, y còn chưa dời sự chú ý khỏi người Phác Xán Liệt, đành phải lặp lại theo: “Giống vậy.”

Đến khi thức uống lên rồi, Biên Bá Hiền vừa nếm một hớp đã bắt đầu hối hận, nghi ngờ nước trong cái ly này là thuốc đắng bị giã ra. Mặt mày ủ dột, ngẩng đầu, Phác Xán Liệt đang dửng dưng uống cả một ngụm lớn.

“Cậu có chuyện gì, giờ nói được rồi đấy.” Phác Xán Liệt đặt ly cà phê xuống, chạm lên chiếc đĩa phát ra thanh âm lanh lảnh.

Biên Bá Hiền co ngón tay, cho dù thái độ của Phác Xán Liệt không tốt, nhưng yêu cầu của mình, anh ta đều làm được. Từ chức cũng vậy, ăn cơm cũng vậy. Phác Xán Liệt thỏa hiệp như thế, cộng thêm mục ID dùng tên của mình để đặt, còn có nụ hôn nóng bỏng trên ghế sa lon tối qua… Y không phải người phản ứng chậm, sau khi xác định đây không phải là tự mình đa tình rồi, bèn quyết định hỏi thẳng:

“Anh thích tôi phải không?”

Lông mi Phác Xán Liệt run nhè nhẹ, trầm tư hồi lâu, không hề né tránh: “Ừ.”

Chẳng biết tại sao, trái tim nôn nóng của Biên Bá Hiền thoắt cái bất động, nhưng rất nhanh, lại bị một câu của Phác Xán Liệt đập vỡ: “Nhưng hiện tại thì không.”

“Có ý gì?” Biên Bá Hiền tiếp lời hoàn toàn là theo bản năng, Phác Xán Liệt không ngờ y sẽ truy hỏi, im lặng trong chốc lát, hắn bưng ly cà phê lên, không muốn để Biên Bá Hiền đào sâu vào nội tâm của mình nữa, vì vậy giả vờ cười nói: “Sao đây, cậu hy vọng tôi thích cậu tiếp à?”

Trong lòng “lộp bộp” một tiếng, Biên Bá Hiền lắc đầu: “Không có!”

Thấy y phản đối không chút do dự, Phác Xán Liệt cười sâu hơn, chỉ cảm thấy cà phê trong miệng đắng hơn trước: “Biết rồi.”

“Biết cái gì…”

“Biết cậu và tôi không có khả năng. Thật ra, dù cậu có thể chấp nhận đàn ông, cũng sẽ không chấp nhận sở thích của tôi, không phải ư?” Phác Xán Liệt duy trì nụ cười mỉm, hai tay đan vào nhau, “Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cậu thôi, nếu đã không phù hợp, vậy thì bỏ đi.” Hắn nói tới đây, giương mắt nhìn Biên Bá Hiền, “… cũng không nhất định phải là cậu.”

Phác Xán Liệt phát biểu suy luận rành mạch, Biên Bá Hiền không thể bắt bẻ, ngón tay y vẽ vòng tròn trên bàn, thấp giọng nói: “Nói trắng ra chính là muốn tìm một người chơi với anh…”

Mấy chữ “chơi trò biến thái”, y không có nói ra, nhưng người nghe hiểu rõ.

Phác Xán Liệt vuốt ve tay cầm màu ngà bằng sứ của tách cà phê, cười nói: “Không sai, cho nên cậu không hợp với tôi, tôi muốn tìm…”

Hắn chậm chạp chớp mắt, nghĩ tới ba năm nay lui giới vì em ấy, cả gương mặt đều là ý cười. Chỉ có bản thân hắn hiểu, sau nụ cười này là một loại bất đắc dĩ ra sao, đoạn cụp mắt, bổ sung lời còn lại: “… tôi muốn tìm Sub, không phải người yêu.”

Biên Bá Hiền cười nhạo một tiếng, siết chặt nắm đấm.

“Nếu đã nói rõ rồi, vậy tôi đi đây.” Phác Xán Liệt kéo ghế ra, liếc nhìn trận mưa lớn chưa tạnh ngoài cửa sổ, “Cậu cầm dù đi, tôi sẽ không tiễn.”

Dây dưa nữa cũng chỉ tổ lãng phí thời gian, Phác Xán Liệt biết điểm dừng, cũng sẽ không vì tình cảm không được đáp lại mà làm hao mòn bản thân. Ban đầu vốn chẳng nói gì cả, thì còn có thể giả ngu trải qua tiếp một quãng thời gian, nhưng nếu đã bị vạch trần nói toạc ra rồi, thế thì không cần thiết lằng nhằng nữa.

Hắn tiến về phía quầy bar, định mượn ông chủ cây dù. Xoay người lại liếc nhìn Biên Bá Hiền, y vẫn đang ngồi đó, đối mặt với ly cà phê vừa đắng vừa lạnh kia.

“Tiên sinh, dù anh cần ———King?!” Thanh âm của An Kỳ rước lấy cái ngoái đầu của khách hàng xung quanh, cậu vội vàng che miệng, hạ thấp giọng xin lỗi, nhưng trên mặt vẫn không áp chế được vui sướng, “Một ngày gặp được anh hai lần, có phải duyên không nhỉ?”

Xa xa, Biên Bá Hiền cũng đưa mắt tới, nhìn thấy An Kỳ trong quầy bar, mặc đồng phục, đôi mắt xinh đẹp.

Phác Xán Liệt khá bất ngờ, còn chưa kịp đáp, An Kỳ đã đẩy tới một ly martini.

Bacardi thêm chanh, thành ly còn vương sương lạnh. An Kỳ tỉ mỉ dùng khăn tay lau khô nước đọng, cười nói: “Không bỏ nước đường, chanh phải cắt vỏ, ly không được ướt, em vẫn còn nhớ thói quen của anh đó nha.”

Tính cách khác với Biên Bá Hiền, An Kỳ trời sinh mang theo vẻ thân thiện, cậu cười lên lộ ra lúm đồng tiền, ngay lập tức sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ái muội.

Phác Xán Liệt chưa tiếp lời ngay, mà là liếc mắt ra sau lưng, phát giác Biên Bá Hiền đang nhìn, mới cầm ly martini, ngồi lên ghế quầy bar.

Cái nhìn này, cũng khiến An Kỳ phát hiện ra Biên Bá Hiền ngồi ở đằng xa. Tầm mắt cậu đưa tới lui giữa hai người họ, kế đó nhoài người lên quầy: “Lâu quá không gặp, nhớ em không?”

Phác Xán Liệt nhìn An Kỳ, dáng dấp đẹp, là kiểu hắn thích. Vì gương mặt này, hắn còn từng tranh giành với Ngô Thế Huân. Lúc làm Sub của mình cũng rất nghe lời, biết cách làm người ta vui vẻ lại có chừng mực, quan trọng nhất là… bọn họ cùng một loại người, cậu ta tin tưởng mình.

Nhưng trên thực tế, những ngày tách ra hắn chưa từng nhớ nhung An Kỳ, chẳng qua hắn chỉ thiếu cảm giác được ai đó tín nhiệm thôi. Đương lúc ở trong loại tâm trạng này, Phác Xán Liệt gật đầu: “Thỉnh thoảng.”

An Kỳ rất phấn khích, dứt khoát ngồi trong quầy bar, cùng Phác Xán Liệt tán gẫu này kia. Bọn họ ba năm không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.

Phác Xán Liệt không ngắt lời, cũng không từ chối, thậm chí thi thoảng đáp lại đôi câu, có khi còn cười vài cái.

Ở đầu khác, Biên Bá Hiền đang khuấy cà phê, đặt mọi thứ vào tầm mắt. Trời mưa to, Phác Xán Liệt đưa y đến quàn cà phê này, nếu như nói rằng ngẫu nhiên gặp được An Kỳ, y không tin.

Cũng không biết tại sao, ở trong lòng y, người đàn ông ấy luôn bị đánh lên dấu chấm hỏi hoài nghi.

Kết thúc một chủ đề, An Kỳ chống cằm, bắt đầu suy nghĩ đề tài mới, đường nhìn chuyển sang Biên Bá Hiền đang ngồi trong góc…

Anh ta vẫn ngồi đó một mình, chưa có dáng vẻ muốn đi.

“Cảnh sát đó… là Sub anh mới kết giao hả?” Quyết định đề tài mới sẽ tán gẫu về Biên Bá Hiền, An Kỳ hỏi.

Phác Xán Liệt nhấp ngụm rượu, trả lời qua loa: “Không phải, chỉ là đồng nghiệp.”

Bởi vì lời đáp của hắn, ánh mắt An Kỳ có chút phấn chấn, bám mép bàn, chớp cặp mắt như chú nai của cậu: “Vậy em còn cơ hội làm Sub của anh nữa không?” Cậu không thích che giấu, luôn vô cùng thẳng thắn, “Em thật sự rất nhớ anh!”

Loảng xoảng, là tiếng thủy tinh rơi vỡ, An Kỳ và Phác Xán Liệt nhìn về hướng phát ra âm thanh, Biên Bá Hiền đang khom người dọn dẹp, không ngừng xin lỗi người bị y làm dơ áo.

Gã đàn ông bị đụng phải rất tức giận, kéo vạt áo bẩn oán trách. Biên Bá Hiền rút liền tù tì mấy tờ khăn giấy, vừa nói xin lỗi, vừa cố gắng giúp gã lau sạch áo.

Nhìn xuống ở khoảng cách gần, gã đàn ông thấy được diện mạo của Biên Bá Hiền, chẳng biết sao, gã rũ chân mày, nhận lấy khăn giấy, thay Biên Bá Hiền lau áo. Lau tới lau lui, càng ngày càng gần, đoạn dán bên tai y nói một câu, lỗ tai Biên Bá Hiền lập tức đỏ bừng, đẩy gã một cái, vứt khăn giấy ngồi về chỗ.

Gã đàn ông hậm hực rời đi, hơi để ý thì sẽ biết được, hẳn là gã đã đưa ra lời mời nào đó với Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền sửa sang quần áo, tuy khoảng cách hơi xa, y vẫn nghe được An Kỳ nói muốn làm Sub của Phác Xán Liệt, tay run một phen nên rớt ly. Muốn biết câu trả lời của hắn bèn giương mắt nhìn sang, vừa khéo chạm phải tầm mắt Phác Xán Liệt đang nhìn mình.

Dưới ánh đèn soi rọi, đường nét của Biên Bá Hiền rất mờ ảo, y không có dáng vẻ tinh xảo quá đáng như An Kỳ, nhưng luôn có thể thu hút ánh mắt Phác Xán Liệt.

Hấp dẫn hắn, nhưng không thuộc về hắn.

Yết hầu của Phác Xán Liệt khéo léo nhấp nhô, cắt đứt tầm mắt, nhìn về phía An Kỳ đang đợi hắn trả lời. Có lẽ do tác dụng của chất cồn, ngực hắn hơi nóng: “Tối nay, chơi được không?”

Đôi con ngươi của An Kỳ sáng rỡ, cơ hội hiếm hoi, nói gì thì nói cũng sẽ không để tuột mất: “Tất nhiên, phòng em ở ngay trên lầu.”

Phác Xán Liệt túm lấy cần cổ thơm mềm của An Kỳ kéo kề sát mình, nhìn gò má cậu hồng hồng, nhớ tới lỗ tai đỏ rực mới vừa rồi của Biên Bá Hiền, chộn rộn: “Vậy đi thôi.”

Từng chữ của đoạn đối thoại, Biên Bá Hiền đều nghe rõ mồn một, y biết mình không có lập trường ngăn cản, nhưng trước khi nghĩ thật kỹ về điểm này, đã kéo Phác Xán Liệt lại rồi.

“Anh định đi đâu?”

Khuỷu tay bị lôi mạnh, là thứ nhiệt độ hành hạ con người ta, suốt buổi tối, hắn đã dồn nén quá nhiều nỗi bực tức từ chỗ Biên Bá Hiền, giờ khắc này trút hết ra: “Có liên quan gì đến cậu?”

“Tôi chỉ lo ——”

“Tôi còn chút kiên nhẫn cuối cùng thôi, mời cậu buông tay cho.” Cảm giác đốt cháy của chất cồn sôi sục trong người, cơ thể vốn đã khó chịu, nhìn người trước mắt, lại càng khó chịu hơn.

Tranh cãi dẫn đến sự chú ý xung quanh, An Kỳ buộc phải kéo hai người tới đầu cầu thang không có ai. Cậu chưa từng thấy Phác Xán Liệt phát cáu đến mức này, cũng chẳng biết hai người xảy ra chuyện gì, vậy nên không dám hòa giải.

Đương lúc hết cách, Phác Xán Liệt bỗng ôm cậu lên lầu: “Kệ cậu ta.”

“Nhưng mà…”

“Tôi không làm được, anh liền đi tìm người khác ngay, anh có ấu trĩ không?!”

Thanh âm của Biên Bá Hiền khiến tất thảy trở nên yên tĩnh, An Kỳ nhìn Phác Xán Liệt đang dừng bước, trong mắt… là cơn thịnh nộ đáng sợ.

Nhưng sau cơn thịnh nộ ấy, là cõi lòng tan nát chẳng ai thấy được.

An Kỳ rất sợ King thế này, ít nhất trong khoảng thời gian bọn họ quen biết, cậu chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ cảm xúc như vậy. Ôm tâm thế muốn xoa dịu cục diện, An Kỳ tiến tới chỗ Biên Bá Hiền.

Người đàn ông này mới vừa nói “không làm được”, nói cách khác, King đã từng mời anh ta.

An Kỳ đánh giá Biên Bá Hiền, từ đầu đến chân đều thể hiện bọn họ không phải người cùng một thế giới. Nhưng dù vậy, cậu vẫn cười ôn hòa nói: “Anh muốn chơi cùng chúng tôi không? Tôi không ngại chia sẻ chủ nhân với anh đâu.”

An Kỳ biết rõ King chỉ chơi 1V1, nhưng so với điều này, King lại chủ động đi mời người khác, thì càng hiếm thấy.

Cách giải quyết của An Kỳ khiến Phác Xán Liệt chau mày, nhưng hắn không ngăn cản, cái hắn quan tâm là phản ứng của Biên Bá Hiền. Đáng tiếc thứ chờ được, lại là đôi môi run rẩy, bước lùi về sau của đối hương: “Đùa quái gì thế, ai thèm làm chuyện bẩn thỉu với mấy người.”

Câu trả lời của Biên Bá Hiền khiến An Kỳ kinh ngạc, cậu chỉ tưởng, có lẽ đối phương không phải người cùng một giới với họ, lại không ngờ hiểu lầm sâu đến vậy. Ngay cả cậu còn thấy cách nói này đau lòng, chứ đừng nhắc tới King trước giờ luôn cao cao tại thượng.

Sự việc đã đến nước này, lời chưa chạy qua não đã thốt ra cũng không thu về được, đôi đồng tử rung rung của Biên Bá Hiền nhìn về phía Phác Xán Liệt, đối phương không còn muốn nói chuyện nữa.

Trong lòng áy náy, nhưng mất mặt, Biên Bá Hiền tự nguyền rủa mình vài tiếng, quyết tâm vẫn nên nói xin lỗi. Đang định há miệng, đột nhiên bị người ta bẻ quặp cánh tay đẩy lên tường, kế đó, còng tay treo ngang hông bị tháo ra, khóa chắc một bên cổ tay y.

Nhìn Phác Xán Liệt sau lưng đang áp chế mình, tâm tư muốn xin lỗi vụt một cái bay biến: “Địt! Anh làm gì vậy!”

Phác Xán Liệt không đáp, hắn kéo một đầu khác của còng tay, lôi người lên cầu thang, ra lệnh cho An Kỳ đang há hốc mồm một bên: “Đi lên.”

Tầng hai quán cà phê là gác lửng cải tạo lại cho nhân viên trọ, diện tích rất hẹp, đạp lên sàn nhà còn phát ra tiếng động.

Dưới lầu bật nhạc, cộng thêm mưa to như trút nước, thanh âm ở tầng hai, dưới lầu hầu như sẽ không nghe thấy.

An Kỳ mở cửa phòng mình, Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền vào, còng y ở đầu giường.

Biên Bá Hiền dùng sức kéo còng tay, giường đơn phát ra âm thanh va vào tách tường.

“Cởi ra cho tôi!”

“Chẳng phải thấy bẩn sao? Vậy cậu cứ ở đó nhìn, nhìn đến khi nào miễn dịch thì ngưng.” Phác Xán Liệt khóa cửa, kéo An Kỳ qua, chỉ vào Biên Bá Hiền, “Quỳ bên cạnh cậu ta.”

An Kỳ là một Sub rất có kinh nghiệm, cũng không chung tình 1V1, miễn là có thể mang tới cho cậu khoái cảm khuất phục, cậu đều chấp nhận. Kỹ thuật của Phác Xán Liệt rất cao, nhưng thường trưng có mỗi một nét mặt, loại tức giận muốn dạy dỗ giống hôm nay, lại khiến cậu cảm thấy hưng phấn , thế nên không ý kiến, rất nghe lời tiến tới cạnh Biên Bá Hiền, quỳ xuống.

Nhìn Phác Xán Liệt muốn dạy dỗ kẻ khác trước mặt mình, cuống họng Biên Bá Hiền căng lên, khó chịu cực kỳ.

“Cởi quần áo, toàn bộ.”

“Phác Xán Liệt! Muốn chơi thì các người chơi một mình đi! Thả tôi ra!” Biên Bá Hiền nghiêng đầu, An Kỳ đã cởi áo, sau đó thân dưới cũng được trút bỏ sạch sẽ.

Cậu ta rất nghe lời, Phác Xán Liệt nói gì, cậu ta làm nấy, chẳng hề ưỡn ẹo giống mình.

Phòng của An Kỳ khá nhỏ, rất đơn sơ, cũng không có đủ thiết bị và đồ dùng để chơi, Phác Xán Liệt nhặt gối trên giường lên, ném tới trước mặt An Kỳ: “Quỳ lên đây.”

An Kỳ ngoan ngoãn quỳ lên, rất quý trọng lần nữa được trải nghiệm những cử chi dịu dàng nho nhỏ của Phác Xán Liệt đối với Sub. Cái gối bị quăng đến chỗ Biên Bá Hiền, An Kỳ bèn quỳ xuống trước mặt y, chuẩn bị tốt tư thế, dịu ngoan thưa: “Chủ nhân, Angel quỳ xong rồi.”

Phác Xán Liệt tiến tới trước An Kỳ, xuôi theo thân thể cậu nhìn về phía Biên Bá Hiền, đoạn ra lệnh: “Tôi cho cậu năm phút, làm cậu ấy bắn ra, nếu không làm được…” Hắn nhìn quanh, không có đạo cụ để trừng phạt, đành phải rút dây nịt của mình, lộn mặt cứng vào, để lộ mặt da tương đối mềm bên trong, bẻ thành hình roi da.

“Tự cậu hiểu hậu quả.”

Mệnh lệnh của Phác Xán Liệt khiến An Kỳ phấn khích, lại làm Biên Bá Hiền hoang mang. Y hô to “dừng lại”, ngăn cản sự tiếp cận của An Kỳ.

Không thể đến gần người ta, An Kỳ bày vẻ mặt khó xử, dưới sự lưỡng lự, tiếng quất giòn giã rơi lên sống lưng, cảm giác kích thích dọc theo thần kinh chạy thẳng tới não, nỗi hưng phấn đã lâu khiến An Kỳ cất giọng rên rỉ trước mặt Biên Bá Hiền.

Cậu rất thích, chẳng hề khó chịu. Khó chịu thì chỉ có Biên Bá Hiền. Thấy trên lưng An Kỳ hiện vết đỏ, lại làm y nhớ đến thi thể chồng chất vết thương trong phòng giải phẫu kia.

Hai thứ này có gì khác nhau, y không hiểu nổi.

“Biên cảnh quan, nếu anh từ chối tôi, tôi lại bị đánh mất.”

Môi Biên Bá Hiền run rẩy, nhìn An Kỳ từ từ kề sát.

An Kỳ tóm được cơ hội lập tức vươn tay ra, tháo dây kéo quần của Biên Bá Hiền, vừa định cúi đầu, sau lưng đã vang lên giọng điệu u ám của Phác Xán Liệt.

“Ngồi dậy, chỉ được phép dùng tay.”

An Kỳ xoay đầu chớp chớp mắt, đọc được một tia ghen tị từ ánh mắt Phác Xán Liệt. Gương mặt đáng yêu nở nụ cười gian xảo, õng ẹo đáp ” Dạ, chủ nhân”, đoạn dùng hai tay bọc lấy bên dưới của Biên Bá Hiền.

Theo tần suất động tác ngày càng tăng nhanh, sắc mặt Biên Bá Hiền ngày càng đỏ, ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn chăm chằm y, nhìn Biên Bá Hiền đang dần biến hóa dưới động tác của An Kỳ, không khỏi buồn bực.

An Kỳ cố ý để lộ vị trí, thuận lợi cho Phác Xán Liệt thấy được biểu cảm của y. Cậu thích cục diện thế này, lần đầu tiên làm Sub, bắt được điểm yếu của chủ nhân. Cậu dùng kỹ thuật tay học được từ một Dom khác để phục vụ Biên Bá Hiền, nhưng lại hứng thú hiên ngang quan sát nét mặt Phác Xán Liệt.

Biểu cảm sặc mùi ghen tị nhưng cay nghiệt của chủ nhân, quả là càng thêm kích thích cậu.

Khuôn mặt Biên Bá Hiền sung huyết đến đỏ bừng, y phải nhịn, không muốn mất thể diện, nhưng khác với tối qua, y của hôm nay, lực ý chí vẫn luôn không vững, cộng thêm ánh nhìn đăm đăm của Phác Xán Liệt, rất nhanh, một dòng chất lỏng ấm áp phun vào tay An Kỳ.

Nhìn Biên Bá Hiền thả lỏng cho dục vọng bắn ra, Phác Xán Liệt nghĩ tới tối qua, em ấy thà chết cũng muốn thắng mình, hôm nay lại chịu thua trên tay kẻ khác dễ như bỡn.

Thế nhưng ở trong thế giới của Biên Bá Hiền, y đã hai lần bại bởi Phác Xán Liệt rồi.

Mệt mỏi thở dốc, trống rỗng sau cao trào, Biên Bá Hiền dựa vào giường, gò má đỏ ửng. Y nhìn Phác Xán Liệt tiến tới, mùi hương ngày càng gần, nhưng cuối cùng, lại ôm An Kỳ bên cạnh lên.

Hắn ôm An Kỳ, vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, làm tốt lắm.”

Từ đầu chí cuối, chẳng hề nhìn y.

Nhận được lời khen từ chủ nhân, An Kỳ vui vẻ cọ lồng ngực Phác Xán Liệt, bắt đầu làm nũng: “Chủ nhân, ôm em nữa đi.”

Sub hoàn thành nhiệm vụ, Dom sẽ khen thưởng, Phác Xán Liệt lại vỗ về An Kỳ vài cái, đối phương dính trên người hắn, không chịu xuống.

Cổ tay bị còng ở đầu giường có hơi đau, cơ thể sau khi phát tiết yếu ớt co rút, trước mắt, người đàn ông ban nãy còn nói thích y, lại đang an ủi người khác, Biên Bá Hiền chẳng biết tại sao ngực cứ ê ẩm, dưới tình huống bản thân cũng không rõ, rơi nước mắt.

Thấy y chật vật ngồi khóc ở mép giường, Phác Xán Liệt cũng trầm mặc. Đẩy người đang quấn lấy mình ra: “Cậu ra ngoài trước đi.”

An Kỳ liếc nhìn Biên Bá Hiền đang rơi nước mắt, lại ngó Phác Xán Liệt chợt nghiêm túc hẳn, khôn khéo nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền, thức thời mặc quần áo ngoan ngoãn ra ngoài.

Sau khi An Kỳ rời đi, Phác Xán Liệt kéo áo khoác qua choàng lên người Biên Bá Hiền, ngồi xổm xuống, cởi còng tay, xoa đầu y: “Cậu khóc cái gì.”

Biên Bá Hiền không muốn trả lời, cũng không muốn thừa nhận khi nhìn thấy hắn và An Kỳ, bản thân sẽ khó chịu như vậy.

Phác Xán Liệt nhìn y, so với vẻ cứng rắn thường ngày, bây giờ bị tuốt đến rơi nước mắt, ngốc muốn chết, không nhịn được bỗng thấy buồn cười, nhếch mép lên.

Phát hiện hắn đang cười mình, Biên Bá Hiền vội vàng lau nước mắt, lau được phân nửa, bị Phác Xán Liệt nắm cổ tay ngăn lại.

“Vì tôi lơ cậu, nên tủi thân rồi?”

Trong căn phòng nhỏ, khoảng cách giữa hai người rất gần, bầu không khí nóng rực, thanh âm của Phác Xán Liệt nghe rất dịu dàng.

Có lẽ do bị thờ ơ quá lâu, nghe được lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của hắn, Biên Bá Hiền không bài xích, trái lại xoa dịu được chút nỗi niềm không cam lòng.

Nước mắt ngừng rơi, tủi thân cũng tiêu tan, y bắt đầu trì hoãn cảm giác bẽ mặt, kéo quần lên ngồi dậy muốn vượt qua Phác Xán Liệt để rời đi.

Nửa người đứng còn chưa vững, cổ tay đã bị nắm chặt, lập tức lại bị lôi trở về trước mặt Phác Xán Liệt, đột nhiên chóp mũi đối diện chóp mũi, đều có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.

“Hiện tại chỉ còn lại cậu thôi.” Phác Xán Liệt dùng hơi để nói, cánh môi hai người như gần như xa, áp sát chút nữa là có thể dán lên.

Lần đầu tiên nhìn môi hắn ở khoảng cách gần, Biên Bá Hiền hít thở ngày càng chậm, y cho rằng chắc là mình bị chất giọng của Phác Xán Liệt đầu độc rồi, nếu không tại sao lại để mặc hắn kéo mà không nhúc nhích.

Thấy Biên Bá Hiền im lặng, Phác Xán Liệt giữ cổ y, di chuyển dọc theo làn da mịn màng, dán sau tai, hỏi tiếp: “Cũng muốn tôi ôm sao?”

Nhịp tim “thịch” một cái, nghĩ tới dáng vẻ An Kỳ vùi trong ngực hắn nũng nịu, Biên Bá Hiền mím chặt môi, y không phải loại người như An Kỳ, không muốn núp trước ngực đàn ông cầu yêu thương, hoặc là cầu yêu thương một cách ti tiện.

Rõ ràng không phải kẻ như vậy, nhưng sau câu hỏi của Phác Xán Liệt, lại duỗi tay kéo lấy cổ áo hắn.

“Nắm áo tôi làm gì…” Thanh âm của Phác Xán Liệt, tựa như đang dụ dỗ Biên Bá Hiền đi theo hắn, y cũng thực sự làm được. Dưới sự đầu độc ấy, Biên Bá Hiền càng dùng sức siết chặt ngón tay, túm nhăn cổ áo hắn, kéo người kề sát mình hơn.

Phác Xán Liệt thuận theo Biên Bá Hiền cúi đầu xuống, mặt đối mặt, nghiêng sang, áp bên ốc tai y. Toàn bộ quá trình, cánh môi của cả hai luôn ở vị trí cực gần, sượt qua.

Cảm nhận được sự nhồn nhột, Biên Bá Hiền rụt vai, đôi môi Phác Xán Liệt đã gần sát da y, chỉ thiếu chút nữa là chạm lên.

Mà một chút này, đủ để khiến hô hấp y đình trệ.

“Nói.” Phác Xán Liệt tiếp tục, phả hơi về phía lỗ tai xinh xắn của Biên Bá Hiền, “Nói tôi nghe, muốn tôi ôm cậu không.”

Chỉ có bàn tay siết cổ áo đang không ngừng dùng sức, Biên Bá Hiền vẫn không muốn nói câu nào. Phác Xán Liệt thầm cười khổ, xem ra em ấy vẫn không tình nguyện…

Nghĩ đoạn, hắn bắt đầu lui khỏi tai Biên Bá Hiền.

Ngay tại giây phút chọn từ bỏ, hai cánh môi kia bỗng dán lên, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ về bằng không.

Biên Bá Hiền hôn khóe môi hắn.

Rất khẽ, rất nhanh, nhưng rất nóng.

Phác Xán Liệt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Biên Bá Hiền, trên gương mặt luôn điềm tĩnh không gợn sóng lộ ra biểu tình sửng sốt.

Biên Bá Hiền cúi thấp đầu, y không nhìn Phác Xán Liệt, chỉ níu áo hắn, nói, “Tôi chỉ cho anh cơ hội một lần, chứng minh với tôi… trò chơi này… vui ở đâu.”

Tay nắm cổ áo dùng rất nhiều sức, đốt ngón tay trắng bệch. Phác Xán Liệt cầm tay y, tách khỏi áo, đặt lên vai mình.

Động tác có phần thân mật, thân thể Biên Bá Hiền cứng đờ, Phác Xán Liệt cảm nhận được.

“Tôi cần sự tín nhiệm của cậu.” Phác Xán Liệt ôm eo Biên Bá Hiền, dịu dàng nói, “Chỉ khi cậu tin tôi, mới không sợ.”

Phác Xán Liệt tựa cằm lên vai Biên Bá Hiền, chậm rãi ôm người vào lòng. So với cái ôm cùng An Kỳ, cái ôm này quý trọng hơn, dè dặt hơn.

“Cậu làm được không?”

Nằm trong vòng tay vững chãi, Biên Bá Hiền không đắn đo nữa, y nhắm mắt, vùi vào ngực Phác Xán Liệt.

Cả ngày hôm nay, có quá nhiều cảm xúc mình không giải thích nổi, bèn cho hắn một cơ hội, để hắn chứng minh, là hắn sai.

Tự cho rằng đã tìm được cái cớ hợp lý, Biên Bá Hiền buông bỏ tất cả phòng bị, đáp lại lời đề nghị của Phác Xán Liệt.

“Một lần thôi, tôi tin anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb