Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 18.2


Rời khỏi Hồng Thành, Biên Bá Hiền không lái xe, y định đến khu lân cận xem có tìm thêm được manh mối nào không, thuận đường sẽ kiểm tra luôn camera giám sát. Sau khi băng qua vài ngã tư, lúc này y phát hiện có người theo dõi mình.

Đi đến một sạp trái cây, y làm bộ lựa vài quả lê, song song đó lấy điện thoại ra lợi dụng màn hình phản chiếu để quan sát phía sau.

Quả nhiên có người.

Biên Bá Hiền đang cố gắng nhìn mặt người kia thì điện thoại bất ngờ hiện thông báo có tin nhắn mới. Là Phác Xán Liệt. Vốn không muốn quản thế nhưng trong lòng có chút phân vân, Biên Bá Hiền một bên cảnh giác người sau lưng, một bên mở tin nhắn ra đọc.

Phác Xán Liệt hỏi y khi nào về nhà.

Nội tâm Biên Bá Hiền bỗng run lên, bất giác nhớ tới nụ hôn trước khi ra ngoài. Y rất muốn trả lời, tuy nhiên cũng rất sợ trả lời, do dự hồi lâu quyết định không đếm xỉa nữa.

Y đi qua sạp trái cây, tiến tới một con phố ít người, chuẩn bị câu cá.

Đúng như dự đoán, người đàn ông kia tức tốc đuổi theo y. Y nhìn quanh bốn phía, vì để tránh ảnh hưởng người vô tội, y cố ý rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Lúc Rắn Biển theo vào, trong hẻm chẳng có bóng dáng ai. Rõ ràng đây là hẻm cụt, làm sao có thể mất dấu được?! Ngay tại thời điểm Rắn Biển dáo dác tìm người, Biên Bá Hiền dang rộng tay chân đỡ tường ở phía trên bất ngờ nhảy xuống đá mạnh vào giữa lưng Rắn Biển, khiến đối phương chới với ngã nhào tới chân tường.

Đối mặt nhau ở khoảng cách rất gần, Biên Bá Hiền thấy rõ trên mặt gã có một vết sẹo, gần như khá giống những gì An Kỳ miêu tả về kẻ tấn công mình. Cho nên gã chính là người hôm đó!

“Đi theo tôi làm gì?!” Biên Bá Hiền nhặt một khúc gỗ dưới đất lên, mở miệng hỏi.

Rắn Biển lảo đảo đứng dậy, thấy Biên Bá Hiền không rút súng nên lập tức vung nắm đấm tới.

Biên Bá Hiền bắt chéo hai tay ngăn quả đấm của Rắn Biển, tuy nhiên không rõ vì sao lại không đủ sức. Y nhanh chóng giơ chân đạp bụng Rắn Biển một cái, Rắn Biển ngã lộn mèo. Dựa trên kinh nghiệm bình tĩnh phân tích, với khả năng hiện tại một chọi một không đáng lo ngại, cho nên y hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện rút súng ra.

Rắn Biển không mất quá nhiều thời gian để bò dậy phản kích, lần này Biên Bá Hiền không tránh kịp. Lúc y ngã xuống đất, y mới biết cơ thể mình xảy ra vấn đề!

Cử động tay chân không có sức, tầm nhìn bắt đầu tối sầm.

Biên Bá Hiền đột nhiên nghĩ tới mùi trầm hương khó ngửi trong phòng Tưởng Tín Sinh, thì ra không phải uống rượu mà là hít thở thôi cũng sập bẫy.

Đáng tiếc bây giờ nhận ra thì đã quá muộn. Để giữ bản thân tỉnh táo, Biên Bá Hiền không hề do dự lấy con dao phòng vệ mang theo bên người trực tiếp đâm vào đùi mình.

Cơn đau truyền đến đại não tạm thời giúp y thanh tỉnh, y nhanh chóng bò dậy chạy khỏi con hẻm. Lại xét tình trạng bây giờ, ở chỗ không người một mình đấu với Rắn Biển không phải kế hay, trước tiên y cần tìm một nơi có thể bảo đảm an toàn cho mình đã.

Kéo cái chân đau nhức chạy ra ngoài, Rắn Biển cũng liều mạng đuổi theo sau. Biên Bá Hiền tự mắng chính mình vừa rồi chọn sai địa điểm, chỗ này cách khu đông đúc quá xa, hại bản thân phải tốn nhiều thời gian chạy tới.

Quay đầu nhìn Rắn Biển càng lúc càng đuổi đến gần, Biên Bá Hiền cắn chặt răng, đánh một tiếng trống tăng dũng khí, cố gắng tránh động mạch tiếp tục đâm mình thêm một nhát nữa, giữ vững đầu óc, xoay người nhảy qua bức tường.

Thấy hành động của đối phương, Rắn Biển cũng đạp đất nhảy lên, tuy nhiên động tác không lanh lẹ bằng Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền cắm đầu chạy như điên, chưa kịp mừng thầm vì đường lớn đã hiện ra trước mắt thì một chiếc xe màu đen đột nhiên vọt tới lách sát qua người y rồi dừng lại!

Cú va chạm bất ngờ này làm Biên Bá Hiền ngã xuống đường, con dao trong tay văng thật xa, y cố gắng rướn người nhặt về nhưng cơ thể càng ngày càng mất kiểm soát. Ngay lúc đầu ngón tay y chạm tới cán dao, có một người bước tới giơ chân đá con dao đi.

“Chạy làm cái gì, không mệt hả?”

Biên Bá Hiền ngẩng đầu, Hắc Mã ở trên cao ngạo nghễ cúi xuống nhìn y.

Y ý thức được tình hình không ổn, dùng hết sức rút súng ra, chỉ tiếc chậm hơn Rắn Biển một bước. Rắn Biển lao tới đá vào bụng y, lớn tiếng mắng: “Mẹ nó lũ cớm lắm chuyện!” “Ai bảo mày xen vào việc của người khác!”

Ngón tay Biên Bá Hiền cào đường xi măng, toàn thân xụi lơ không thể nhúc nhích. Y nghiến răng, lén lút lấy điện thoại trong túi bấm số Phác Xán Liệt ——

“Mẹ kiếp! Điện thoại! Tao thách mày gọi được đấy! Gọi đi! Gọi thử đi!” Rắn Biển phát hiện hành động của Biên Bá Hiền, một cước đạp bể điện thoại y, tiếp đến lại đá vào bụng y mấy cú cho hả giận.

Hắc Mã dửng dưng ngồi xổm xuống nắm tóc Biên Bá Hiền. Gã gãi gãi sống mũi, dùng sức lắc lắc đầu y, giống hệt một con quỷ nhếch mép cười lạnh: “Vẫn khỏe chứ, cảnh sát Biên?”

Điện thoại Phác Xán Liệt vang lên mấy tiếng, màn hình hiển thị cuộc gọi của Biên Bá Hiền, thế nhưng hắn vừa định nhận thì cuộc gọi bị ngắt.

Trước đó hắn nhắn tin cho y mà không thấy y trả lời, hắn liền nghĩ có lẽ do ban ngày hôn nhau nên đối phương mới lơ đi.

Ngón tay hắn ngập ngừng, cực kỳ dè dặt.

Cuối cùng hắn vẫn chọn gọi lại, bởi vì hắn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào Biên Bá Hiền chủ động liên lạc với mình, tuy nhiên hắn chỉ nhận được thông báo đối phương đã tắt máy.

Phác Xán Liệt nhìn điện thoại, hơi nhíu mày. Tắt máy? Tại sao phải tắt máy? Là đoán được hắn sẽ gọi lại cho nên tránh né ư?

Đang lúc suy đoán tâm tư Biên Bá Hiền, chuông điện thoại Phác Xán Liệt bất ngờ vang lên, lần này là một dãy số lạ.

Nếu giống thường ngày, Phác Xán Liệt sẽ trực tiếp bỏ qua những cuộc điện thoại không rõ người gọi, tuy nhiên hiện tại hắn bắt đầu lo lắng có thể điện thoại Biên Bá Hiền hết pin nên y mượn điện thoại người khác.

Dứt khoát nhận, đầu dây bên kia là giọng phụ nữ.

“Xin hỏi… có phải Phác Xán Liệt không?”

Không phải Biên Bá Hiền. Sắc mặt Phác Xán Liệt lập tức trở nên khó coi, thanh âm cũng rất thiếu kiên nhẫn, đang định cúp máy ——

“Cháu có phải là đồng nghiệp của Biên Bá Hiền không, con trai dì nói nó ở chỗ cháu.”

“… À… dì.” Phác Xán Liệt nhanh chóng phản ứng. Đầu này biết mình gọi đúng người, giọng Tống Văn Lệ lộ rõ sự mừng rỡ.

“Chào cháu, không phải dì cố ý làm phiền cháu đâu, chỉ là muốn hỏi Bá Hiền có ở nhà hay không thôi. Hôm nay dì gọi cho nó mấy cuộc nó đều không nghe máy nên dì hơi lo, nó có viết số điện thoại của cháu trên tường, dì bí quá mới gọi, cháu có đang bận không?”

Nghe Tống Văn Lệ hỏi, Phác Xán Liệt chợt phát hiện ra có gì đó không đúng lắm: “Cậu ấy ra ngoài làm việc vẫn chưa về, dì đừng lo lắng.”

“Nó rất ít khi không nhận điện thoại của dì, bây giờ đã muộn rồi, nó chưa làm việc xong sao?” Tống Văn Lệ có chút gấp gáp, con trai bà xưa nay dù bận rộn cách mấy cũng sẽ nhận điện thoại của mình, hiếm gặp chuyện không liên lạc được.

“Dì đừng nôn nóng, chắc điện thoại cậu ấy hết pin, không sao đâu.” Phác Xán Liệt một bên xoa dịu Tống Văn Lệ, một bên mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa lên, cúp máy xong quay sang dặn dò An Kỳ không được rời khỏi biệt thự, sau đó hắn lái xe đến cục.

Cục cảnh sát giờ này vô cùng yên bình, không có ai báo án, cũng không có ai phát hiện kẻ tình nghi.

“Xác định vị trí điện thoại của Biên Bá Hiền, nhanh lên.” Phác Xán Liệt xông vào đội bốn tổ trọng án, đẩy cửa phòng trực, Trương Triết và Vương Vũ đang tụm đầu chơi game thấy Phác Xán Liệt lo lắng giao nhiệm vụ liền vội vàng đứng lên.

“Xảy ra chuyện gì?!”

“Xác định vị trí của đội trưởng các cậu, làm nhanh lên!” Phác Xán Liệt không có kiên nhẫn, Trương Triết lập tức ném điện thoại xuống, mở máy tính phòng trực rồi nhập số điện thoại Biên Bá Hiền vào hệ thống định vị.

“Thế nào?” Phác Xán Liệt di chuyển qua màn hình máy tính, sáu chữ “Xác định vị trí thất bại” khiến da đầu hắn tê rần.

Người trong cục đều được cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại cá nhân, cho dù tắt máy cũng có thể xác định được vị trí, trừ khi điện thoại hư hại nghiêm trọng.

Cảm giác bất an xâm nhập từng lỗ chân lông, nghe tiếng chân các đồng nghiệp khác chạy tới hỏi chuyện, đội trưởng Phạm Vinh của tổ chống ma túy tình cờ đi ngang qua, hắn có ý kiến với Biên Bá Hiền, một lòng muốn cướp công từ tay y nên cũng rất quan tâm vụ án của Hà Cố.

Thấy đội bốn hỗn loạn, hắn bước tới hỏi tình hình.

“Qua chỗ tôi, tổ chúng tôi có camera giám sát gần Hồng Thành.” Sau khi tìm hiểu tình huống, sắc mặt Phạm Vinh trở nên nghiêm trọng. Cảnh sát mất tích… Đây không phải chuyện nhỏ! Xét về đối tượng mua bán ma túy, Hồng Thành là nơi giám sát chính của tổ, camera giám sát gần đó rất được chú trọng.

Phác Xán Liệt đi theo Phạm Vinh tới phòng giám sát, cố gắng điều tra theo thời gian khởi hành buổi chiều của Biên Bá Hiền.

Để tìm một người trong số 19 màn hình giám sát không phải chuyện dễ, Phạm Vinh đang định bảo Phác Xán Liệt bình tĩnh từ từ thì bị đối phương nắm kéo bả vai: “Cái này! Phóng to lên được không?”

Phạm Vinh phóng to video Phác Xán Liệt chỉ, dưới góc trái quả nhiên là Biên Bá Hiền! Thật không khỏi bàng hoàng với khả năng nhìn rõ của Phác Xán Liệt.

Nhưng mà…

Người gục xuống! Chỉ lộ nửa mặt, còn lại đều không nằm trong tầm nhìn camera giám sát. Tuy nhiên may mắn trong góc nhỏ đó mơ hồ có thể thấy được biển số chiếc xe dừng gần sát Biên Bá Hiền.

Không chờ Phạm Vinh nhìn kỹ, Phác Xán Liệt đã rút một tờ giấy, viết lại dãy số kia rồi lao ra khỏi phòng.

Nhận được biển số xe, Trương Triết nhanh chóng tra được đây là chiếc xe hai tháng trước bị báo mất.

“Có thể tra chiếc xe này đang ở đâu không?!”

“… Hơi khó, bởi vì đây là xe trộm nên chúng ta tra được rất ít thông tin, chỉ còn cách tiếp tục tìm trong camera giám sát thôi.”

“Nhưng thành phố có cả ngàn camera giám sát, làm sao tìm được?!” Vương Vũ cảm thấy nhiệm vụ này quá bất khả thi, “Có phạm vi cụ thể thì may ra…”

Toàn bộ đội viên nhìn về phía Phác Xán Liệt, tin tức hiện tại quá ít, mà kiểm tra từng camera giám sát lại mất quá nhiều thời gian.

“Chúng ta phân khu để tìm!” Phác Xán Liệt quay lại phòng giám sát, bắt đầu căng mắt tìm kiếm mọi thứ có liên quan.

Thời gian càng trôi qua càng khiến lòng người sốt ruột, Tống Văn Lệ ở nhà gọi thêm rất nhiều cuộc, Phác Xán Liệt mệt mỏi bắt máy, an ủi, vừa cúp máy liền tiếp tục kiểm tra video.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình, siết chặt ngón tay, hắn đã bảo y về sớm một chút rồi mà…

“Không sao…” Trong phòng giám sát nhỏ hẹp, Phác Xán Liệt liên tục lẩm bẩm, “Em ấy nhất định không sao…”

“Pháp y! Tôi tìm được ——”

Trương Triết cất cao giọng, trái tim Phác Xán Liệt giật một cái, nhận thông tin chiếc xe màu đen kia khoảng mười phút trước đã dừng trước một hộp đêm.

Phác Xán Liệt bất chấp tất cả ngồi vào ghế lái, chân đạp lút cần ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hộp đêm mà camera giám sát thu được.

Thấy chiếc xe vẫn đậu trước cửa, thành viên đội bốn tiến vào ra lệnh tắt nhạc, mở đèn trắng, quán bar ồn ào phút chốc trở nên yên tĩnh.

“Phối hợp chút đi! Cảnh sát phá án!” Trương Triết và Vương Vũ lấy thẻ cảnh sát ra, nam nữ trên sàn nhảy lập tức bùng nổ mất mãn.

Phác Xán Liệt đẩy đám người đi, liếc nhìn một lượt. Trương Triết và Vương Vũ không biết hắn muốn tìm ai, chỉ có thể theo sau lưng hắn.

Ngay tại quầy bar phát hiện một người khom lưng cố gắng đè thấp vành nón, Phác Xán Liệt cảm thấy khả nghi, mới vừa định đi tới vặn hỏi thì người đàn ông này đẩy đổ hết ly rượu trên quầy, nhảy xuống ghế bỏ chạy.

Theo động tác dữ dội đó, Phác Xán Liệt nhìn thấy trên mặt gã ta có một vết sẹo!

“Đứng lại!” Phác Xán Liệt đẩy đám người chen chúc, ra sức đuổi theo.

Rắn Biển cắm đầu cắm cổ chạy, trên đường đụng bao nhiêu thứ ngã lăn, một mực trốn thoát!

Phác Xán Liệt theo gã chạy tới sau bếp hộp đêm, chỗ này hôi hám bẩn thỉu, ám mùi khói dầu. Tác động ngoại cảnh khiến bước chân hắn hơi chậm lại, lồng ngực sục sôi cảm giác buồn nôn. Không được! Đây là manh mối duy nhất về tung tích của Biên Bá Hiền, hắn phải làm mọi cách để tìm ra y, đưa y về nhà mới phải! Nghĩ vậy, hắn không để ý đôi giày của mình đạp lên máu cá tanh tưởi, cũng không quan tâm quần áo có thể dính dầu, hắn chỉ dốc lòng đuổi bắt bằng được Rắn Biển.

Đáng tiếc một giây chùn chân của hắn cũng đủ lâu để Rắn Biển có cơ hội thoát thân rồi. Thế là không cần do dự, hắn chộp nhanh một con dao trên bàn bếp, chuẩn hướng Rắn Biển ném tới.

Lưỡi dao xẹt qua, một tiếng hét kinh hãi vang lên, Rắn Biển ôm cổ ngã xuống.

Đám Trương Triết kịp lúc ập tới còng tay Rắn Biển. Nước bể cá đổ đầy dưới sàn bếp, một con cá trích thiếu nước giãy giụa kịch liệt rồi thoi thóp chết dần. Phác Xán Liệt quỳ xuống sàn bẩn, tóm lấy cổ áo Rắn Biển: “Người đâu?! Biên Bá Hiền đâu?! Mày đã làm gì em ấy?!”

Rắn Biển cười nham hiểm: “Tao có quyền giữ im lặng.”

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn Rắn Biển, một lần nữa chất vấn: “Tao hỏi người đâu! Trả lời! Biên Bá Hiền đâu!”

“Pháp y, mang hắn về thẩm vấn trước đã, ở đây hỏi cũng không phải cách!” Trương Tiết kéo Phác Xán Liệt đứng dậy, đám người vây xem náo nhiệt rất đông, Vương Vũ khó khăn ngăn lại, liên tục hô: “Không được nhìn!” rồi quay đầu phụ họa, “Pháp y, chúng ta về trước đi.”

Thấy Rắn Biển ngậm miệng không nói, Phác Xán Liệt không thể làm gì khác hơn đành để đội bốn đưa người về, trực tiếp nhốt vào phòng thẩm vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb