Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 19.1

Sau khi uống thuốc chống sốt, Biên Bá Hiền từ từ thiếp đi, Phác Xán Liệt giúp y đắp chăn ngay ngắn rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài bây giờ cũng không ồn ào như vừa nãy nữa, chỉ còn lại vài người vây quanh Tống Văn Lệ. Bà đứng không vững, gắt gao nắm cánh tay cục phó, vừa khóc vừa hỏi tại sao không chiếu cố con trai bà, tại sao bà đã mất chồng rồi, ngay cả con trai bà cũng gặp nạn…

Tống Văn Lệ gần như sắp ngã quỵ, ngước thấy Phác Xán Liệt đi ra, bà vội vàng chạy đến: “Bác sĩ, con trai tôi thế nào, vết thương có nặng không?!”

Tống Văn Lệ chỉ biết con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cụ thể là vết thương gì thì bà không rõ. Phác Xán Liệt nhìn ánh mắt bà khi truy hỏi, lựa chọn không nói nhiều: “Không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại uống thuốc xong đã ngủ rồi.”

Nghe Phác Xán Liệt nói con mình không sao, Tống Văn Lệ lại không nhịn được bật khóc, chờ tâm tư ổn định, bà vào phòng bệnh một mực túc trực bên cạnh con trai.

Cục phó lặng lẽ khép cửa phòng, đi tới chỗ Phác Xán Liệt hỏi: “Tình hình thật sự thế nào?”

Phác Xán Liệt không trả lời, đưa hộp y tế cho cục phó, xoay người hướng tới nhà vệ sinh, cục phó gọi hắn mấy tiếng hắn đều không quay đầu lại.

Ngay khi vừa đặt chân vào cửa, dạ dày lập tức quặn đau đẩy cơn buồn nôn lên, Phác Xán Liệt đỡ bồn rửa tay vừa ho vừa nôn. Suốt một đêm chưa ăn gì, thứ hắn nôn ra được cũng chỉ có nước chua.

Lấy khăn che miệng, cơn ho vẫn chưa chịu dừng, ho đến mức tròng mắt nổi cả tơ máu. Có mấy đồng nghiệp đi ngoài hành lang nghe thấy liền lo lắng chạy tới, mà chưa kịp bước vào, Phác Xán Liệt ở bên trong đã khóa trái cửa.

“Pháp y? Anh có sao không?!”

Phác Xán Liệt buông tay nắm cửa, mở vòi nước, trả lời người quan tâm: “Không sao.”

Người bên ngoài nghe Phác Xán Liệt nói không sao, thế mà sau đó lại là một trận ho dữ dội.

Nhà vệ sinh bệnh viện có mùi cồn khô khốc, Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn chiếc gương phía trên bồn rửa tay, trong gương là khuôn mặt hắn. Hắn cứ nhìn chằm chằm chính mình rồi nhớ tới quá trình kiểm tra thương tật cho Biên Bá Hiền mới vừa nãy, nhớ tới thời điểm hắn xông vào căn phòng kia bắt gặp dáng vẻ y nằm trên giường…

Quần áo xốc xếch, chật vật hỗn loạn…

Cảnh tượng đột nhiên trùng khớp với những gì hắn đã thấy khi còn bé… Những người đàn ông muôn hình muôn vẻ nằm trên giường ba mình.

Giai đoạn tối tăm cắm rễ trong lòng bị kéo ra, bất đắc dĩ phải nhớ đoạn ký ức khủng khiếp, cơn buồn nôn lại xông lên lồng ngực, hắn không nhịn được tiếp tục nôn khan.

Cuối thu, cậu nhóc tiểu học Phác Xán Liệt tan học về nhà, điều đầu tiên chính là chạy sang phòng mẹ.

Trong căn phòng lớn, mẹ Đổng Cẩn nằm trên giường đeo ống oxy, ngón trỏ kẹp dụng cụ theo dõi nhịp tim. Nghe tiếng mở cửa, biết con trai đã về, tuy thể trạng yếu ớt nhưng đôi mắt mẹ vẫn ánh lên sự vui vẻ.

Từ khi phát hiện mình bị ung thư, cơ thể Đổng Cẩn ngày một suy yếu, phía gia đình đã cố hết sức đưa cô đi chữa trị tuy nhiên bản thân cô là người hiểu rõ nhất, cô không còn nhiều thời gian.

“Mẹ…” Phác Xán Liệt lúc bấy giờ chỉ là một cậu bé khôi ngô, mặt mày non nớt, mà so với bạn cùng trang lứa lại thành thục hơn nhiều. Đổng Cẩn nhìn con trai, cô biết chính sự nghiêm khắc của chồng và bệnh tình của mình đã khiến đứa nhỏ chưa mười tuổi này trở nên như vậy.

Cô rất khó chịu, cũng rất đau lòng.

Đổng Cẩn cố sức nâng tay lên, run run xoa đầu con trai: “Hôm nay thế nào? Con có đi chơi cùng bạn không?”

“Ba đâu ạ? Chẳng lẽ hôm nay ba lại tính không về nhà chăm sóc mẹ sao?” Phác Xán Liệt nắm tay mẹ, hậm hực giận ba không làm tròn bổn phận. Mẹ bệnh, bác sĩ nói với gia đình tình trạng của mẹ kéo dài lâu nhất là nửa năm, kể từ ngày hôm đó ba liền rất ít khi về nhà. Mặc dù ông ấy không từ bỏ việc điều trị cho mẹ, nhưng cũng không thể cứ đi biền biệt chẳng một lời hỏi han chăm sóc.

Đối với chuyện này, Phác Xán Liệt vẫn luôn oán trách ba mình.

Đổng Cẩn trái lại hiểu rất rõ. Ban đầu kết hôn với Phác Chính An đều vì hai nhà môn đăng hộ đối, cộng thêm ba cô có chút quan hệ với cục cảnh sát, đúng lúc Phác Chính An đang cần chuyển đến cục làm việc.

Hai người chưa từng nói lời yêu tuy nhiên không phải không có cảm tình. Cùng Phác Chính An sống chung một nhà, Đổng Cẩn chưa từng có nửa điểm tủi thân, Phác Chính An còn tặng cô đứa con trai này, cô cảm thấy như vậy là quá đủ, thành thử lúc cuối đời Phác Chính An có quan tâm cô hay không, tâm tư còn đặt trên người cô hay không cô đều không quá quan trọng.

Chỉ có Phác Xán Liệt là không cho phép. Hắn không cho phép ba lạnh nhạt với mẹ, vì vậy mặc kệ dì giúp việc phản đối, đêm đó hắn đã tự tiện xông vào thư phòng Phác Chính An.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến đứa nhỏ chưa mười tuổi không thể nào thích ứng nổi. Ba hắn cầm roi, dữ tợn quất xuống người một người đàn ông ngồi trên ghế.

Người đàn ông đó chẳng mặc gì cả, bị bịt mắt, bị dán băng keo che miệng, hai tay hai chân bị trói vào ghế, hạ thân dựng đứng cũng bị khóa lại bởi thứ hắn chưa từng thấy qua.

Còn ba của hắn, một người thường ngày luôn có thái độ lịch sự, cư xử chừng mực, một người ba mà hắn vừa kính nể vừa oán trách, giờ phút này đây quần áo xốc xếch, tóc thì rối tung, thở hổn hển điên cuồng quất roi xuống người trước mặt.

Giống như kẻ điên mất đi khống chế.

Cũng chính khoảnh khắc này, cơn ác mộng bắt đầu gieo hạt, đóng đinh trong tâm trí ngây thơ thuần khiết của Phác Xán Liệt. Phản ứng đầu tiên là theo bản năng chạy trốn, nhưng hắn bị Phác Chính An bắt lại, kẹp chặt trong cánh tay ông, kéo vào thư phòng rồi khóa trái cửa.

Phác Chính An uống rượu, toàn thân đều toát ra mùi cồn gay mũi. Ông thả Phác Xán Liệt xuống, bắt hắn đứng ở góc tường không được nhúc nhích, phạt hắn đứng đó nhìn cho kỹ.

Đứa nhỏ không vâng lời lại co chân bỏ chạy, Phác Chính An lần nữa bắt về, tát một bạt tai.

Lực tay lớn, đứa nhỏ ngã xuống đất, không còn sức bò dậy.

Hắn nhìn ba mình lấy cái máy ảnh lỗi thời từ kệ sách xuống, lắp phim vào, tựa như hóa thành ác quỷ đi về phía hắn.

Ông ngồi xổm xuống, cách hành xử vẫn hết mực yêu thương chẳng khác gì thường ngày, dịu dàng ôm hắn, dỗ dành hắn, xoa xoa tóc hắn: “Xán Liệt ngoan, giúp ba chụp hình nào.”

“Nếu con chụp đẹp, ba sẽ lên lầu gặp mẹ con có được không?”

Từ đó về sau, ba hắn không cần giấu hắn nữa, cũng không cần đi đêm, thường xuyên dẫn người về nhà, mỗi một lần là một người đàn ông khác, có tình nguyện, có cả không tình nguyện.

Dưới ống kính của chính mình, giam cầm, khống chế, chiếm hữu… từ từ xâm nhập thần kinh hắn, vì mẹ, vì một câu quan tâm giả tạo, hắn luôn có mặt ở hiện trường những trận dạy dỗ, trở nên vô cảm và chết lặng.

Cho đến ngày mẹ hắn qua đời, hắn đập phá toàn bộ máy ảnh xuất hiện trong tang lễ và không bao giờ tới thư phòng ba mình nữa.

Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, Phác Xán Liệt đi ra từ phòng làm việc của cục phó, xé đơn từ chức làm hai rồi ném vào thùng rác.

Hắn định qua đội bốn lấy tài liệu thẩm vấn Rắn Biển trước sau đó mới đến bệnh viện thăm Biên Bá Hiền, thế nhưng vừa vào cửa, Biên Bá Hiền vốn phải đang nằm viện thì lại xuất hiện ở đây.

Phác Xán Liệt ngạc nhiên nhìn Biên Bá Hiền, y hiện tại giống như người chẳng xảy ra chuyện gì, chăm chú lật xem lời khai của Rắn Biển. Phác Xán Liệt liếc mắt về phía những người còn lại, bọn họ không dám lên tiếng, khẽ lắc đầu ý bảo hắn đừng hỏi.

Không riêng gì Phác Xán Liệt, sáng sớm mọi người đi làm thấy Biên Bá Hiền cũng bị dọa một phen, tất cả đều không rõ tại sao, lại càng không dám quan tâm hỏi cơ thể y thế nào…

Bị thương nặng như vậy mới nghỉ ngơi chưa được ba ngày đã xuất viện, Phác Xán Liệt đẩy Trương Triết đang ngăn mình ra, mở miệng nói hai từ “ẩu tả” rồi bước vào phòng Biên Bá Hiền.

Nghe thấy tiếng động, Biên Bá Hiền liếc một cái sau đó quay trở về nhìn tài liệu ghi chép, vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng.

“Không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, ai ép cậu đi làm?” Phác Xán Liệt tiến lên, vết thương trên mặt Biên Bá Hiền vẫn còn đọng máu, vết thương ở miệng thì chưa lành, quả thật làm người ta đau xót.

Biên Bá Hiền đứng dậy, hai nhát dao khiến bước chân y trở nên khó khăn, y khập khiễng đến gần Phác Xán Liệt, cầm đĩa ghi hình buổi thẩm vấn cùng ngày bỏ vào máy, nhấn nút phát: “Tôi là cảnh sát, phá án là công việc của tôi.”

Trong video, Rắn Biển đê tiện mỉm cười, nói câu “Có khi một cảnh sát nào đó bị lột sạch cảnh phục rồi cũng nên.”

Đốt ngón tay Biên Bá Hiền đông cứng, Phác Xán Liệt dứt khoát tắt video, mà trước khi màn hình tối đen chính là hình ảnh hắn rút dao phẫu thuật ra.

“Đừng xem.” Phác Xán Liệt thấp giọng, nhìn y làm bộ như không có chuyện gì, hắn càng cảm thấy hối hận vì mình tới trễ. Nếu như hắn có thể ép Rắn Biển khai ra Hắc Mã sớm một chút, có lẽ y đã không phải chịu đựng những vết nhơ kia…

Biên Bá Hiền không thích ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn mình giờ phút này, thật giống như hắn đang nhìn một sinh vật thê thảm đáng thương vậy.

Biên Bá Hiền quay về chỗ ngồi, ném đơn yêu cầu điều tra của thanh tra tới trước mặt Phác xán Liệt: “Làm nghi phạm bị thương bằng dao phẫu thuật, cướp đoạt súng của đội viên tổ trọng án, nếu anh định cả đời không làm cảnh sát nữa thì nhân dịp còn sớm mau cút đi, tôi không thích cãi vã với đám công tố viên, anh nhín thời gian mà tự đi phối hợp điều tra với bọn họ.”

Biên Bá Hiền nói rất bình tĩnh, tựa như chuyện chẳng liên quan đến mình, hoàn toàn không muốn để ý.

Phác Xán Liệt nhận báo cáo điều tra, lần này kích động vi phạm nội quy thật sự đã làm ảnh hưởng không ít đến vụ án. Thấy Biên Bá Hiền tiếp tục vùi đầu vào công việc, qua hồi lâu, Phác Xán Liệt vươn tay chạm vào đôi môi bị thương của y.

Đối phương bị đụng chạm cả người lập tức hơi cương, sau đó y nhanh chóng tránh né, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh còn vấn đề gì sao?”

Phác Xán Liệt thả tay xuống, hỏi y: “Còn đau không?”

Bàn tay Biên Bá Hiền giấu dưới bàn siết chặt thành quyền, trên mặt vẫn như không có chuyện gì: “So với bị súng bắn lúc bắt đám buôn ma túy ở Myanmar, mấy thứ này cơ bản không gọi là vết thương. Không có chuyện gì anh mau ra ngoài đi, tôi phải làm việc.”

Năm lần bảy lượt bị đuổi, Phác Xán Liệt cuối cùng cũng đành rời đi, trước khi ra ngoài hắn nán lại, quay đầu nói: “Tôi đã lấy đơn từ chức về, không đi nữa.”

Biên Bá Hiền dừng động tác, không ngẩng đầu “ừ” một tiếng tựa hồ không để bụng.

Phác Xán Liệt nhìn y rất lâu mới thu hồi tầm mắt, đẩy cửa bỏ đi.

Chờ Phác Xán Liệt đi rồi, Biên Bá Hiền lại cầm báo cáo trên bàn lên, đọc thật kỹ từng trang từng trang rằng Phác Xán Liệt đã vì cứu y mà vi phạm nội quy thế nào… Ngón tay gắt gao siết chặt báo cáo, có mấy tờ bị y làm rách, hiện tại trong lòng y có quá nhiều cảm xúc phức tạp, y xoay ghế, đưa lưng về phía bên ngoài phòng làm việc, ngẩng đầu, cố ngăn không để thứ gì đó từ khóe mắt rơi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb