Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 22


Mưa rơi ầm ĩ che khuất mọi âm thanh, chỉ còn lại tiếng mút mát nhục dục xen lẫn, tựa như chốn không người, tất thảy đều trở nên buông thả.

Biên Bá Hiền ôm Phác Xán Liệt, bàn tay dán băng cá nhân nắm lấy cánh tay hắn, hôn đến nhắm cả hai mắt. Bọn họ như hai hòn đá lửa, trong phút chốc, cỏ khô cọ xát thành ngọn lửa nhiệt liệt.

Đôi môi quấn quýt, cho dù chốc lát phải hít thở, giây kế tiếp cũng sẽ dán sát lần nữa, dây dưa liếm cắn. Trong bóng đêm, Biên Bá Hiền cảm nhận được sự nóng bỏng của cái ôm mà buông bỏ lý trí suy tính.

Mà đối với Phác Xán Liệt, tình cảm kiềm nén ba năm qua, tại khoảnh khắc đối phương chủ động đáp lại, liền trở nên khẩn thiết cấp bách, hắn giữ ót Biên Bá Hiền, không ngừng làm sâu nụ hôn, mừng rỡ vì đối phương không chống cự, dùng môi lưỡi để công thành chiếm đất trong khoang miệng y.

Đây vốn là một buổi tối đau khổ mất ngủ, dưới sự tàn phá của suy nhược thần kinh, nụ hôn của Phác Xán Liệt đã khiến Biên Bá Hiền thả lỏng, trọn vẹn, làm cho một người không nơi nương tựa như y tìm được một chốn thuộc về.

Trước khi quen biết Phác Xán Liệt, y cũng từng yêu đương vài lần, cũng từng cùng họ hôn môi ái ý tình nồng.

Song phụ nữ ôm vào thì mềm, hôn lên thì thơm ngọt, hoàn toàn bất đồng với nụ hôn của Phác Xán Liệt.

So với nồng tình mật ý cùng phụ nữ, nụ hôn tại thời khắc này của bọn họ lại thô bạo hung hãn hơn, là sự va chạm mang theo tính công kích thuộc về riêng đàn ông. Trong không gian yên tĩnh, hai người không có quy luật, tựa như đánh cờ đối kháng, điên cuồng dữ dội mà cướp đoạt đôi môi của đối phương.

Biên Bá Hiền rất ít khi dùng thân thể để biểu đạt tình cảm, trong căn phòng đen kịt, thậm chí không thấy rõ gương mặt Phác Xán Liệt, chỉ có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, còn có khao khát hung mãnh nhất, nguyên thủy nhất giữa đàn ông.

Đầu lưỡi cuốn lấy nhau, hôn môi biến thành phát tiết tâm tư, giữa cơn sắc dục ngang ngược, tay đè ót Biên Bá Hiền của Phác Xán Liệt biến thành kéo tóc y. Bị khống chế cưỡng chiếm cánh môi, Biên Bá Hiền không cam lòng yếu thế, nắm cằm Phác Xán Liệt, xoay người đè lên hắn, mặc kệ tấm chăn đã bị đá xuống đất.

Mưa to quật vào khung cửa sổ, từng giọt đập lên kính vang lốp bốp ———

Nụ hôn của Biên Bá Hiền biến thành cắn, y cắn môi Phác Xán Liệt, rồi trượt xuống cằm, cuối cùng rơi lên yết hầu đang lăn lên xuống. Phác Xán Liệt bóp eo người đang cưỡi phía trên mình, giống như con mãnh thú âm thầm lộ diện, nhẫn nại cơn xung động kêu gào, đón nhận Biên Bá Hiền đang đòi hỏi trên người hắn.

Cứ như đòi mạng vậy.

Bàn tay hắn xoa nắn vòng eo của Biên Bá Hiền, vén áo thun y lên, lộ ra nửa đoạn eo gầy. Tay luồn vào, trong nháy mắt chạm đến, cơ thể đối phương hơi cứng lại, nụ hôn cũng nhất thời ngưng trệ…

Hai người thở hổn hển, Biên Bá Hiền vẫn duy trì tư thế cúi đầu hôn. Mắt đã thích ứng với bóng tối, bọn họ thấy rõ lẫn nhau, thậm chí thấy cả nhục dục trong mắt đối phương…

Dừng lại mấy giây, Biên Bá Hiền mặc kệ áo thun đã bị Phác Xán Liệt vén lên, lần nữa hôn tới.

Sự cho phép ngầm này khiến tinh thần Phác Xán Liệt run rẩy, không thể thỏa mãn tình trạng hiện tại nữa, kéo cổ tay Biên Bá Hiền, xoay người lăn một vòng, cả hai lăn từ giữa giường ra mép, đổi vị trí trên dưới cho nhau. Biên Bá Hiền ngã xuống giường, há miệng thở dốc nhìn Phác Xán Liệt đang cúi đầu, ánh mắt hắn vừa hiểm vừa sáng, tựa như màn sương mù vương máu, ẩm ướt hơn nhiều so với thường ngày.

Chóp mũi họ chạm nhau, Phác Xán Liệt nghiêng đầu, cọ lên hàng mi trái của y, rồi lại đổi hướng cọ sang phải, như dã thú cố nén cơn đói mà ngửi con mồi mình tóm được.

Môi hắn động động, như là có lời muốn nói, nhưng ở khắc cuối cùng lại chùn chân, vứt bỏ câu chữ, kiềm cằm Biên Bá Hiền, xoay qua một bên dùng sức đè lại, tiếp đó điên cuồng thậm chí còn tùy tiện gặm cắn.

Biên Bá Hiền ghì đầu hắn, ngửa cổ thật cao, chủ động lộ cần cổ thiên nga thon dài về phía dã thú đang tấn công mình.

Y có thể cảm nhận được đôi bàn tay nóng hầm hập kia trên người mình, sờ từ cằm xuống ngực, trượt vào quần y, nhéo phần xương chậu nhô ra, lần lữa tại địa phương nhạy cảm nhất.

Thân thể họ dán vào nhau thật sát, song nhiệt độ càng chân thực, Biên Bá Hiền càng sợ hãi, phảng phất như có một hố đen không lấp kín được, vào lúc Phác Xán Liệt đến gần, càng ngày càng lớn.

Tim y đập như sấm dậy, đốt ngón tay dùng sức, lưu lại từng vết đỏ nông sâu không đồng nhất trên cánh tay đối phương.

Cho đến khi Phác Xán Liệt cởi quần lót của y ra, nâng một chân y lên, kiềm chế hố đen dưới đáy lòng đã hoàn toàn cắn nuốt bản thân ———

Cứ như sa vào vực sâu không đáy, y mất trọng lượng mà rơi xuống, tiếng kêu gào hoang mang, tuyệt vọng, đau thấu tim gan.

Thanh âm thê lương rạch thủng trận mưa đêm, người trên giường bắt đầu ôm đầu khóc lóc.

Ưu tư tới muộn, dưới sự kiềm nén quá lâu dài, đột nhiên đạt tới điểm giới hạn, Biên Bá Hiền suy sụp, lớn tiếng nức nở.

Lý trí nói với y, cách ngày xảy ra chuyện đã qua rất lâu rồi, kẻ làm hại y cũng đã được đưa ra công lý, đây không phải là vấn đề mà khóc lóc có thể giải quyết, nhưng y lại vì không kiểm soát được nước mắt, lần nữa bị nghiền ép tự tôn, điên cuồng nện đấm vạc giường.

Y tức giận, y phẫn nộ, y không cam tâm, y sợ.

Phác Xán Liệt trầm mặc, ngực vẫn còn nhấp nhô đẫm ý vị dục vọng, nhưng lại dừng bước trước sự bộc phát của Biên Bá Hiền.

Hắn muốn nói gì đó để an ủi, lại cảm thấy nói gì cũng giống như đang thương hại. Mà Biên Bá Hiền, không hy vọng nhất, chính là thương hại.

Đương lúc hắn bất lực, lùi bước trở về điểm thận trọng, người đang rơi lệ trên giường lại ngồi dậy ôm lấy hắn.

Hệt như trèo lên bám lấy một cọng rơm cứu mạng, Biên Bá Hiền quyết liệt xé áo sơ mi hắn, hôn lên khuôn ngực trần trụi của hắn.

Chẳng có quy luật, tựa như người điên không tìm thấy lối ra, bức bách đến tan vỡ, Biên Bá Hiền đang thô bạo tìm kiếm lối ra trên người hắn.

Nước mắt của y không ngừng, rơi cả lên người hắn.

Phác Xán Liệt không nhúc nhích, để mặc kẻ điên này kiếm tìm đáp án trên người mình.

Biên Bá Hiền bấu cổ hắn mà hôn, thậm chí vài lần còn gặm cắn một cách ác ý, cố tình cắn rách da thịt hắn, nước bọt mang tới cảm giác nhoi nhói, khiến Phác Xán Liệt phải hít ngược một hơi khí lạnh.

Hắn vẫn bất động, mặc cho bản thân bị kẻ điên mà hắn yêu sâu đậm xâu xé.

Mà cái kẻ điên này, sau khi để lại những vết thương trên người hắn, lại ôm hắn, khóc lóc, mắng chửi.

“Đ*t mẹ! Mau! Chơi tôi đi!” Biên Bá Hiền cắn Phác Xán Liệt, khắp cả người, cắn ra từng tầng thương tích.

Y chống lên trán Phác Xán Liệt, hệt như khiêu khích, cắn mạnh một cái trên môi hắn, để lại vết rách ở cùng một vị trí giống mình.

Ngọn lửa nóng ran bao phủ giữa hai người, Biên Bá Hiền ở trần, trên má vương nước mắt, biểu tình lại tàn bạo.

Đáng thương nhưng đáng hận, làm người ta si dại. Có lẽ biện pháp tốt nhất để vỗ về y không phải là dăm ba câu đường mật, không phải sự che chở cẩn trọng, mà là không nhượng bộ, không thương hại.

Phác Xán Liệt giữ sau cổ Biên Bá Hiền, giữa từng câu gây hấn của y, lần nữa châm lửa.

Lúc này, cháy còn nhiệt liệt hơn mới vừa rồi.

Phác Xán Liệt quẳng sự nhẫn nại trước giờ đi, quẳng đi nỗi dè dặt đối với y, dưới những lời mắng chửi của đối phương, tháo dỡ toàn bộ của mình, lựa chọn dùng hình dáng chân thật nhất để đối mặt.

Một hắn chân thật, ở trong cơn ác mộng thuở bé, đối mặt với người mình yêu, học được thế nào là giam cầm, thế nào là chiếm hữu, là bất chấp sự tổn hại của tất thảy.

Trận mưa xối xả dài dằng dặc, quấy phá, đầu độc lòng người.

Phác Xán Liệt cởi áo sơ mi, xoắn thành một đường, nắm bàn tay đang tác oai tác quái trên người mình lên, đè chúng qua đỉnh đầu, trói lại. Thú tính nguyên thủy, cộng thêm sự chế ngự đối với người trong lòng, hắn lại cầm lấy chiếc áo rơi tán loạn bên cạnh, che lên mắt y.

Trong nỗi khủng hoảng không thể nhìn thấy, có người hôn tóc y, dùng bàn tay thô to vuốt ve gò má y, đè nén sự tỉnh táo sau cùng, rù rì nói: “Tin tôi.”

Mau cứu tôi…

Hãy tin tôi…

Vào thời điểm Phác Xán Liệt hôn xuống, Biên Bá Hiền đồng thời dùng hai tay bị trói vòng qua cổ hắn, hai người lăn lộn, sa vào nhau, dùng hình dáng chân thật nhất mà đối mặt.

Trong khoảnh khắc tiến vào, Biên Bá Hiền vẫn là nghĩ tới đêm ấy, nhưng câu “tin tôi” kia của Phác Xán Liệt cứ như một viên thuốc giải, khiến nỗi hoang mang của y thoáng chốc lắng xuống.

Làm đến phân nửa, Phác Xán Liệt gỡ chiếc áo che tầm mắt của y xuống, đổi sang nhét vào miệng y, dưới những tiếng kêu rên không phát ra được thanh âm nào, đối phương mãnh liệt va chạm, đáy lòng trống rỗng cũng được lấp đầy từng chút một.

Cái áo chắn trong miệng bị thay thế bằng ngón tay to nóng rực, tiếp đó lại bị cánh môi nóng ẩm thay thế, cuối cùng, ký ức đáng sợ nhớ nhất đêm ấy đã được nhiệt độ cơ thể của Phác Xán Liệt thay thế.

Hắn không ngừng thúc vào, rút cắm, bản thân cũng không keo kiệt tiếng rên rỉ gào thét, thậm chí có mấy lần, người đè ở trên thân cũng thấp giọng kêu rên.

Một đêm mưa đó rất lâu,

Lâu đến mức bọn họ tưởng rằng, có thể kéo dài mãi mãi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trên giường lớn bừa bộn chỉ còn dư lại một người.

Phác Xán Liệt dùng cánh tay ngăn sương mù tinh mơ sau cơn mưa, lẻ loi nhìn căn phòng đã giảm sắc dục.

Mưa rốt cuộc cũng tạnh, nhưng chưa thấy thời tiết trong lành, bầu trời cuối thu vẫn âm u như cũ.

Hắn nhớ lại tối qua, sau khi bọn họ triền miên, Biên Bá Hiền vừa đưa lưng về phía hắn dọn dẹp, vừa nói.

“Tôi không nợ anh nữa.”

Phác Xán Liệt trở mình, mắt kính vứt ở đầu giường bị rơi dưới đất, hắn cũng chẳng quan tâm, trong đầu tiếp tục nghĩ về lời nói của Biên Bá Hiền:

“Tôi sẽ qua lại với Từ Gia, tôi muốn làm người bình thường.”

Phác Xán Liệt rời giường, bình tĩnh rửa mặt thay quần áo. Biên Bá Hiền nói muốn làm người bình thường, đồng nghĩa với việc, trong mắt em ấy, mình là loại đặc thù, là khác người.

Bản thân trong gương có hơi tiều tụy, Phác Xán Liệt nghĩ đến lời Biên Bá Hiền từng nói, con người nhất định phải ăn sáng thật ngon.

Hắn đi vào bếp, mở cửa tủ lạnh, bên trong chất đầy nguyên liệu nấu ăn mua về cùng Biên Bá Hiền, hầu như chưa động tới.

Ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, hắn khàn giọng gọi dì đang tưới hoa bên kia sang, bảo bà làm tô mì cho mình.

Được phép sử dụng nhà bếp, dì thoáng sửng sốt, cũng không thèm hỏi tại sao liền phấn khởi bật bếp.

Phác Xán Liệt kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn bóng lưng nấu ăn của dì, trong đầu lại toàn là suy nghĩ về dáng vẻ của Biên Bá Hiền.

Tới khi tô mì nóng hổi được bưng lên, hắn chỉ nếm một miếng đã buông đũa.

“Ăn không ngon sao?” Thấy Phác Xán Liệt mất hứng, dì vội vàng vớt một cọng từ trong nồi nếm thử, mùi vị không tệ, thậm chí là rất thơm, khó hiểu mà nhìn về phía Phác Xán Liệt.

“Không phải vấn đề do dì, tại tôi lại mất khẩu vị rồi.” Phác Xán Liệt đẩy ghế ra, lần nữa quay về phòng ngủ đóng cửa phòng.

Biên Bá Hiền lê thân thể mỏi mệt về nhà, vừa vào cửa đã bị Tống Văn Lệ ngăn lại.

Mẹ y mặc chiếc đầm xinh đẹp, vạt áo còn được dày công ủi qua, mái tóc búi lên tùy tiện của thường ngày, hôm nay cũng được xử lý thật xinh đẹp, thậm chí còn trang điểm một lớp nhạt. Bà kéo y, trông thấy vẻ mặt chán chường thì nhíu mày: “Đã mấy giờ rồi mới chịu về nhà? Coi cái đức hạnh của con kìa.”

“Bận công việc mà.” Biên Bá Hiền rút tay ra, muốn trở về phòng ngủ một lúc nữa, trận điên cuồng tối qua khiến y cạn kiện sinh lực rồi.

“Con suốt ngày cứ bận rộn gì vậy hả, nhà cũng không thèm về.” Suy cho cùng cũng xót con trai, Tống Văn Lệ rót một ly nước nóng, cầm thêm hai quả trứng luộc từ nhà bếp ra: “Ăn cơm chưa?”

Biên Bá Hiền ngã xuống giường, quấn chăn lên: “Mặc kệ con đi.”

Tống Văn Lệ đặt vật trong tay xuống, tới gần ngồi bên mép giường, kéo chăn của Biên Bá Hiền ra: “Đừng ngủ, quên hôm nay là ngày mấy rồi à?”

Biên Bá Hiền mệt mỏi cùng cực, lần nữa đắp chăn lại lẩm bẩm: “Con không quan tâm.”

Tống Văn Lệ “ơ kìa” một tiếng, vén chăn, dựng người trên giường dậy: “Lát nữa Từ Gia và ba mẹ con bé sẽ tới, con định để cái dáng vẻ quỷ này đi gặp ba mẹ nhà người ta à?”

Biên Bá Hiền bỗng hoảng hồn, nhìn Tống Văn Lệ đang bày bộ quần áo mới cho y ở đầu giường, cả buổi mới thốt ra được một câu: “Ba mẹ?”

“Mẹ thấy lần trước con trò chuyện với con bé vui lắm mà, nghe bảo con còn ôm người ta nữa hả?” Xem ra Từ Gia lại gọi điện thoại cho mẹ y rồi, ngay cả chi tiết này cũng biết, “Các con tiếp tục với nhau rất khả quan đấy, mẹ nghĩ cũng đừng lãng phí thời gian nữa, lớn cả rồi đâu có còn nhỏ, mau quyết định đi.” Tống Văn Lệ hào hứng đi đến tủ đồ, kéo bên cánh cửa gắn gương to ra, lục chiếc khăn lụa cao cấp năm ngoái Biên Bá Hiền mua cho bà ra, lúc ấy mua xong bà cứ không nỡ đeo, hôm nay phải gặp sui gia thì mới lấy ra vui vẻ thắt lên.

Biên Bá Hiền nhìn mẹ mình, trên mặt là niềm hạnh phúc đã nhiều năm không thấy kể từ khi ba mất tích.

Thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng y chọn bất chấp, đứng dậy khỏi giường, tiến tới sau lưng Tống Văn Lệ, cùng bà soi gương.

“Con trai, đẹp không?!”

Biên Bá Hiền đặt tay lên vai Tống Văn Lệ, giương nụ cười: “Đẹp ạ.”

“Nào nào nào, con cũng thay đồ đi, để mẹ ngắm xem.”

Biên Bá Hiền nhận lấy quần áo, tay run lên: “Ừm… Mẹ… mẹ ra ngoài trước đã, con thay xong sẽ cho mẹ xem.”

“Ôi trời, mẹ ruột mà con còn xấu hổ à, cái hồi con còn mông trần mẹ đã tắm rửa cho con bao nhiêu lần rồi đấy thôi.”

Biên Bá Hiền mím chặt môi, nghĩ đến những vết hôn đáng sợ dưới lớp quần áo.

“Nói thế nào thì con cũng là đàn ông, mẹ ra ngoài trước đi.” Biên Bá Hiền đẩy Tống Văn Lệ, Tống Văn Lệ chỉ tưởng con trai ngượng, cười nói “được” rồi đóng cửa ra ngoài.

Biên Bá Hiền chốt cửa lại xong mới tiến tới trước gương cởi đồ.

Từ cổ ra sau lưng, từ ngực xuống chân, hầu như đều có thể nhìn thấy dấu vết Phác Xán Liệt để lại.

Độ ấm trên người còn chưa lui, thậm chí ở nơi xa nhất tầm mắt có thể hướng đến, y vẫn cảm nhận được cảm giác Phác Xán Liệt vuốt ve, hôn, tiến vào y.

Biên Bá Hiền bất an nhìn gương, vị trí nào đó dưới thân vậy mà lại hừng hực ngóc đầu.

Tấm gương phản chiếu rõ mồn một, y hoảng hốt đóng cửa tủ.

Nóng hổi cứng rắn, nhưng không thể bỏ lơ, y đành phải ngồi lên giường, tự giải quyết thật nhanh chóng.

Tống Văn Lệ đứng ở ngoài đợi rất lâu, bà gõ cửa hỏi: “Con trai? Chưa xong hả?”

“Sắp… sắp rồi.” Biên Bá Hiền khom lưng, không ngừng tăng tốc độ tay, nhưng mãi vẫn không thể nào phát tiết.

Y nghiến răng, cưỡng ép bản thân không được đưa ra lựa chọn đó, nhưng Tống Văn Lệ lại đang thúc giục, y buộc phải nhắm mắt, vô cùng không tình nguyện mà nhớ lại tình cảnh đêm qua làm cùng Phác Xán Liệt.

Nhớ tới thứ ấy của hắn, nhớ tới hơi thở của hắn, Biên Bá Hiền rên lên một tiếng, bắn ra dịch thể ấm đầy tay…

Y ngẩn ngơ mấy giây, cấp tốc đứng dậy, dùng khăn giấy xử lý sạch sẽ chất lỏng sền sệt trong tay, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, thay quần áo xong đi ra ngoài.

Từ Gia và cha mẹ cô đúng giờ đến thăm, y dùng nụ cười lễ phép nhã nhặn để tiếp đón, làm người ta không nhìn ra chút sơ hở nào.

Tống Văn Lệ chuẩn bị một bàn thức ăn, bảo dù sao cũng sẽ trở thành người nhà, vẫn nên ăn ở nhà cho thân thiết. Trên bàn cơm, cha mẹ Từ Gia thay nhau hỏi Biên Bá Hiền đủ loại vấn đề, về tình cảm giữa y và Từ Gia, về dự định của y đối với tương lai.

Biên Bá Hiền giải đáp toàn bộ, vừa có chừng mực vừa rất khéo léo, người bố Từ Nghiêm của Từ Gia rất hài lòng, hỏi đến cuối xong, rót đầy một ly rượu trắng khăng khăng muốn mời y.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm rượu trắng đang trào ra, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi cồn gay mũi. Y rất mệt mỏi, nói thật là không muốn uống, nhưng trường hợp thế này, chẳng có đạo lý nào mà y không uống, đành cầm ly rượu lên lịch sự cụng ly với Từ Nghiêm.

Miệng ly chạm vào môi, lúc đang định uống, di động bỗng báo có tin nhắn mới. Biên Bá Hiền áy náy đặt ly rượu xuống, quẹt mở điện thoại, là tin nhắn của Phác Xán Liệt, nội dung rất đơn giản: “Hôm nay nhớ ăn thức ăn lỏng, không được uống rượu.”

Y nhìn chòng chọc hồi lâu, xóa tin nhắn, tiếp đó đứng dậy, lần nữa cụng ly với Từ Nghiêm: “Con kính bác, cảm ơn bác đã gả Từ Gia cho con.”

Y nốc sạch bằng một ngụm, rượu trắng thiêu bỏng cả cổ họng. Kế đó y cầm lấy bình sứ, lại rót đầy một ly giơ lên, lần này là hướng về phía Tống Văn Lệ: “Mẹ, ly này là kính mẹ.”

Đột nhiên được con trai mời rượu, Tống Văn Lệ bất ngờ buông đũa xuống: “Ơ….”

“Cảm ơn đã khổ cực nuôi nấng con nhiều năm qua.”

Lại thêm một hớp cạn, gương mặt Biên Bá Hiền bắt đầu đổi sắc, song y không dừng lại, lại rót đầy một ly giơ tới trước Từ Gia: “Ly này kính em.”

“Bá Hiền, anh không sao chứ.” Lần đầu thấy cảm xúc Biên Bá Hiền dâng trào, Từ Gia vẫn chưa quen cho lắm, cô kéo cánh tay Biên Bá Hiền nhỏ giọng hỏi: “Em đưa ba mẹ tới đột ngột quá nên anh mất hứng phải không?”

Rượu trắng xộc lên mặt, Biên Bá Hiền phấn chấn nói: “Sao lại mất hứng, anh có thể kết hôn có thể lập gia đình, có được hạnh phúc của người bình thường, điều này phải cảm ơn em mới đúng.” Biên Bá Hiền nhét ly rượu vào tay Từ Gia, siết chặt tay để cô cụng ly với mình: “Cảm ơn em.”

Lại là một lần không thừa giọt nào, ba ly rượu trắng xuống bụng, Tống Văn Lệ có phần lo lắng, có điều bà cho rằng con trai chỉ đang cao hứng thôi, nở nụ cười mắng y đừng uống nữa.

Biên Bá Hiền ôm bụng, dạ dày vừa xót vừa nóng khiến y chau mày, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, hơn nữa còn đệm thêm nét đỏ phơn phớt, làm cho nụ cười của y càng tỏ ra vui vẻ.

Từ Nghiêm cũng không để ý, trái lại cảm thấy lúc mà đàn ông dạt dào tình cảm thì uống vài ly là rất bình thường, chứng tỏ Biên Bá Hiền rất yêu con gái ông, ông cũng yên tâm hơn.

Bữa cơm này ăn rất lâu, người nhà hai bên hứng thú tràn trề thảo luận về dự tính mai sau, xác định sẽ kết sui gia, ngày cưới, tiệc tùng, hình kết hôn… Một loạt chuyện cơ hồ là không phí sức, mẹ hai nhà đợi quá lâu rồi, chẳng bao lâu đã trao đổi được đại khái.

Từ Nghiêm không chen được câu nào vào việc chuẩn bị lễ cưới, ông bèn kéo con rể tương lai uống rượu liên tù tì, Từ Gia khuyên thế nào cũng không được, ngoài miệng trách ba cô, trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, toàn bộ quá trình đều khoác tay Biên Bá Hiền không buông.

Đến khi ăn xong, Biên Bá Hiền đã bị Từ Nghiêm trút rượu tới không đứng nổi, Từ Gia vỗ lưng Biên Bá Hiền, nói ba cô quả là làm bừa.

Ông cụ tuy là dân chuyên rượu bia, nhưng mấy ly rượu trắng xuống bụng, cộng thêm cao hứng, người cũng có chút lâng lâng, vốn dĩ Từ Gia muốn ở lại để chăm Biên Bá Hiền, song ba cô nghiêng trái ngả phải, chỉ một mình mẹ cô thì căn bản không lo nổi.

“Con gái ngoan, đưa ba con về trước đi, chồng con để mẹ chăm sóc giúp cho.” Tống Văn Lệ tiễn gia đình Từ Gia ra cửa trước, rồi lại nhọc nhằn kéo Biên Bá Hiền đã uống đến xụi lơ lên giường.

“Trời ời, cưới được vợ nên mừng à, xỉn quắc cần câu luôn này.” Vất vả lắm mới kéo đến giường, Tống Văn Lệ đắp kín chăn cho y, đóng rèm cửa sổ, xoay người vừa ngâm nga vừa ra ngoài dọn dẹp chén đũa.

Căn phòng đen ngòm, Biên Bá Hiền trở mình, đầu nặng nề kinh khủng, trong chốc lát, bụng chợt đau kịch liệt.

Y ôm chăn bọc bản thân lại, cơ thể mới làm qua đã uống một bụng rượu, đau tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Y lăn qua lộn lại trên giường, vừa buồn nôn vì say, vừa quặn đau vì dạ dày. Y đau muốn kêu lên, trong tiềm thức lại lo lắng sẽ bị mẹ nghe thấy, không dám lớn tiếng.

Cơn khó chịu không có chỗ nào trút bỏ, y có hơi hối hận không nghe lời Phác Xán Liệt mà tránh rượu.

Khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi, quấn mình trong chăn, không ngừng đổi tư thế, muốn để bản thân dễ chịu hơn chút.

Con người vừa nhiễm bệnh sẽ dễ cảm thấy tủi thân, trước đây hễ đau đầu nhức óc, bất kể là cảm cúm nóng sốt hay ho khan bị thương, chỉ cần y giống như một tên du côn mà nhảy lên bàn mổ một chuyến, sẽ luôn có người xuất hiện trông nom y.

Đầu Biên Bá Hiền cọ trong chăn, rút di động từ túi ra, gọi số điện thoại ấy theo thói quen.

Cuộc gọi chỉ vang lên một tiếng đã được bắt máy.

“Sao thế…” Thanh âm đối diện có phần khản tiếng, chẳng còn tinh thần như trước kia, nhưng Biên Bá Hiền không nghĩ được nhiều như vậy, y cầm điện thoại mặt vẫn vùi trong chăn.

Giọng y nghẹn ngào, mang theo vẻ uất ức:

“Phác Xán Liệt, tôi đau bụng…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb