Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36


Phác Xán Liệt dùng túi ny lon đựng một cái xửng bánh bao nóng hổi, một phần cháo táo Tàu nhỏ thêm ít dưa cải. Bước chân lên lầu của hắn rất nhanh, trong lòng hồi hộp theo bản năng.

Mặc dù chân tướng đã được làm rõ, nhưng chuyện hắn nhốt Biên Bá Hiền là sự thật, cưỡng ép y, tổn thương y cũng là sự thật, Biên Bá Hiền muốn rời bỏ hắn là chuyện có khả năng.

Hắn thấp thỏm đẩy cửa, trong phòng trên giường quả nhiên không có ai.

Nuốt yết hầu, Phác Xán Liệt đóng cửa lại, kết quả này chẳng hề bất ngờ, khi biết cái thai không phải của Biên Bá Hiền, hắn không gắt gỏng hay căm phẫn nữa, chỉ còn lại hổ thẹn.

Hắn đặt đồ ăn lên bàn, vùi vào ghế sa lon ngẩn người. Đoán chừng chẳng bao lâu nữa cảnh sát sẽ tìm được căn trọ nhỏ của hắn.

“Thơm ghê, mua gì đấy.”

Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, thấy Biên Bá Hiền mặc áo khoác, bên trong vẫn còn trần trụi bước ra từ nhà vệ sinh.

“Chỗ này của anh nhỏ thật á, ngay cả tắm cũng khó.” Biên Bá Hiền tiến tới bên cạnh bàn, cầm ấm nước lên, “Để lấy cái này nấu nước gội đầu.” Vừa định đi rót nước, lại bị bánh bao mua về hấp dẫn tầm mắt: “Thơm quá… vẫn nên xem anh mua món gì trước đã.”

Y mở túi ny lon, khép áo khoác trên người, lựa một cái bánh bao cắn một miếng: “Thịt nè, sao anh biết em muốn ăn thịt.”

Biên Bá Hiền vừa ăn vừa cười, cặp mắt cong cong như lóe sáng.

Phác Xán Liệt bước đến chỗ y, không nói gì, chỉ ôm y vào lòng.

Trong tay cầm cái bánh bao cắn được phân nửa, má vẫn còn đang phồng lên cắn thịt, Phác Xán Liệt cách một lớp áo khoác mỏng ôm lấy y, Biên Bá Hiền cảm thấy người vừa lạnh vừa nhột, híp mắt cười không dứt: “Mau buông ra, đang ăn đấy.”

“Anh tưởng em đi rồi.”

Nghe thấy ngữ điệu tiêu cực của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không lộn xộn nữa, vuốt vuốt lưng hắn: “Chẳng phải đã bảo sẽ ở nhà chờ anh sao, sao mà đi được.”

Hắn ôm Biên Bá Hiền, qua chiếc áo khoác rộng thùng thình, dọc theo sau cổ y, nhìn thấy dấu vết bị mình cắn rách cắn đỏ trên lưng trên cổ y.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Biên Bá Hiền bỏ bánh bao xuống, nâng mặt Phác Xán Liệt lên, dịu dàng nói: “Xem ra chúng ta cần phải xây dựng niềm tin nữa rồi.”

Phác Xán Liệt nắm tay y, mân mê trong lòng bàn tay, không ngừng vuốt ve vết thương bị còng siết trên cổ tay y. Hắn lộ biểu tình hối tiếc, mở miệng: “Anh bôi thuốc cho em.”

Biên Bá Hiền kéo người nọ, áp vào gò má Phác Xán Liệt, giống như hai con thú nhỏ lưu luyến an ủi nhau: “Ăn cơm trước đi, anh cũng lâu chưa ăn gì rồi.”

Y nhìn Phác Xán Liệt đã có hơi gầy đi, bảo là mình bị giam, chi bằng nói rằng hai người họ cùng bị nhốt cả tuần còn hơn, tình trạng của hắn so với mình chẳng tốt hơn chỗ nào.

Y mở cháo nóng Phác Xán Liệt mua về, đổ vào chén, vừa định múc một muỗng, lại bị hắn ôm trở về.

Phác Xán Liệt kiên quyết lấy hòm thuốc trên giá sách, dùng bông gòn nhúng cồn thoa lên vết thương của Biên Bá Hiền.

Nhìn dấu siết sưng đến bầm lên, Phác Xán Liệt nhíu mày, sao hắn lại ra tay nặng như vậy, đúng là điên rồi.

Bôi một cái là lại liếc nhìn Biên Bá Hiền, còn phải hỏi “Có đau không”. Vết thương đụng phải thuốc đương nhiên rất đau, nhưng Biên Bá Hiền không biểu hiện ra ngoài, y dùng bên tay trống tiếp tục múc một muỗng cháo đầy, thổi thổi rồi đưa tới bên mép Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt không nhúc nhích, Biên Bá Hiền liền cười nhìn hắn, muỗng trong tay liên tục áp sát: “Ăn một miếng đi, lẹ, em đút anh.”

Biên Bá Hiền kiên trì bền bỉ, nụ cười của y vừa điềm đạm vừa rạng rỡ, Phác Xán Liệt cúi đầu, ăn cháo y đút tới.

Thấy đút đồ ăn thành công, Biên Bá Hiền hào hứng múc một muỗng nữa, lần này vẫn đưa tới, Phác Xán Liệt nắm tay y.

“Em không trách anh thật sao?”

Y ngơ ngác, nhìn căn phòng hỗn loạn, rồi lại nhìn thương tích trên người mình.

“Bây giờ em chỉ trách bản thân thôi, tại sao phải ra nông nỗi này mới biết hối hận.” Biên Bá Hiền thả lại cái muỗng vào chén cháo, liên tục khuấy, “Nếu như trước khi cưới em có thể thừa nhận mình thích anh, thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, anh cũng sẽ không trở thành bộ dạng thế này, là lỗi của em.”

Toàn thân Phác Xán Liệt cứng đờ, hắn ghé lại gần Biên Bá Hiền, cặp mắt có phần ẩm ướt: “Em… lặp lại đi.”

Biên Bá Hiền nhìn hắn, nói: “Là lỗi của em nên mới khiến anh ——”

“Không phải câu đó, câu trước kìa.” Phác Xán Liệt kéo tay y, giọng nói nghẹn ngào.

Biên Bá Hiền nhớ lại xem câu trước đã nói gì, đến lúc suy nghĩ ra, Phác Xán Liệt lại lần nữa ôm y vào ngực.

Biên Bá Hiền nằm nhoài trên vai hắn, trịnh trọng nghiêm túc lặp lại:

“Em thích anh.”

Phần khiếm khuyết trong lòng được những lời này bổ sung trọn vẹn, Phác Xán Liệt chưa từng nghĩ hắn sẽ thật sự đợi được câu này của Biên Bá Hiền, nếu như hôm nay hắn phải chết, hắn cũng cảm thấy không còn gì tiếc nuối.

Thành thật đối diện với nội tâm, Biên Bá Hiền cảm thấy ung dung thoải mái không tả xiết, y ôm Phác Xán Liệt, nhẹ giọng nói: “Anh thì sao?”

Y đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói, Biên Bá Hiền hơi mong đợi Phác Xán Liệt sẽ cho y câu trả lời tương tự.

“Nhưng anh không thích em.”

Lời phát biểu của Phác Xán Liệt khiến Biên Bá Hiền kinh ngạc, y đẩy vòng tay của hắn ra, nghi hoặc nhìn hắn. Phác Xán Liệt chống lên trán y, cọ chóp mũi.

“Anh yêu em.”

Biên Bá Hiền ngây ngẩn, còn chưa nghĩ ra tình cảm của Phác Xán Liệt đối với y đã thăng lên đến chữ “yêu”, cửa nhà trọ bỗng dưng bị phá, đặc cảnh xông vào cả một phòng.

“Không được nhúc nhích!!”

Đặc cảnh đứng khắp nơi, trang bị đầy đủ, toàn bộ rút súng nhắm vào Phác Xán Liệt.

“Biên đội!!” Trương Triết, Vương Vũ cùng vài đội viên tổ bốn mặc đồng phục đặc cảnh, ló đầu ra từ những viên cảnh sát đang rút súng, căng thẳng nhìn Phác Xán Liệt đang “chế ngự” hai tay của đội trưởng: “Phác pháp y anh đừng kích động, có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh buông đội trưởng của bọn tôi ra trước đã.”

Biên Bá Hiền hận không thể đứng phắt dậy mắng khả năng phân biệt của đám nhóc kia, kết quả nhớ đến thân trên của mình chỉ choàng mỗi áo khoác, bên trong trơ trụi chẳng mặc gì, ngượng nên lập tức kéo Phác Xán Liệt chắn ở phía trước, quấn kín áo khoác trên người.

Sợ Biên Bá Hiền khỏa thân trước mặt nhiều người, Phác Xán Liệt vội vã cởi áo khoác của mình, đắp lên cái đùi trắng như tuyết của y.

Nhưng hắn vừa cử động, dây thần kinh của đặc cảnh khắp phòng đã khẩn trương, lập tức hô to: “Cấm nhúc nhích!!”

Phác Xán Liệt che chắn cho Biên Bá Hiền thật kín kẽ xong, ghé vào tai y nhỏ giọng nói: “Em huấn luyện không tệ.”

Biên Bá Hiền đỏ mặt mãi, mắng một câu: “Im miệng đi, nãy anh đi mua cơm ở đâu vậy??”

“Quán ăn dưới lầu thôi.”

“Anh có bệnh không, đến tiệm cơm mua đồ để cầu được bại lộ hả?!!” Biên Bá Hiền kéo căng áo, thì thầm với hắn trước căn phòng đầy người.

“Anh chỉ muốn nhanh nhanh để cho em ăn cơm thôi, không cân nhắc thấu đáo.”

Biên Bá Hiền còn định trách tiếp, cả đám người Trương Triết nghe không đưọc, chau mày, lấy can đảm nói: “Pháp y, đội trưởng của chúng tôi làm đồng nghiệp với anh hơn ba năm rồi, anh… anh… sao anh nỡ lòng nào bắt cóc anh ấy vậy!”

“Mẹ nó ai bị bắt cóc!” Biên Bá Hiền núp sau lưng Phác Xán Liệt, lú đầu ra.

“Ủa… ơ?” Mấy đội viên bị câu này làm cho đầu óc mơ hồ, ngay cả Phác Xán Liệt cũng khó hiểu quay đầu nhìn y.

“Chẳng phải cục phó cho tôi kỳ nghỉ rồi sao, tôi đang nghỉ mà.” Biên Bá Hiền cây ngay không sợ chết đứng lôi lý do cục phó cho y nghỉ về nhà thăm con ra để nói liều.

“Cái đó…” Đội viên tổ bốn vò đầu bứt tai, vẻ mặt ù ù cạc cạc, tình huống gì đây?

“Anh bị uy hiếp nên mới nói thế đúng không? Nếu đúng là như vậy, anh hãy nháy mắt.” Vương Vũ phát biểu khiến các đồng nghiệp giơ súng hàng trước đều cảm thấy ghét bỏ, đảo mắt khinh bỉ.

Biên Bá Hiền càng thêm nổi đóa trong lòng, đội viên của y chỗ nào cũng tốt, Phác Xán Liệt vừa ra khỏi cửa là đã phong tỏa đến vị trí rồi, năng lực phá án quả thực không tệ, con mẹ nó sao lại không hiểu chuyện nhỉ?

Nói ra với Phác Xán Liệt rồi, trong lòng Biên Bá Hiền cũng không còn gì vướng bận, chọn lập trường xong cũng không lề mề nữa, dứt khoát hô lên ngay trước mặt mọi người: “Bố hẹn hò cũng phải báo cáo với mấy người à?”

Lời thốt ra làm mọi người sững sờ, kế đó họ mới bắt đầu chú ý tới hoàn cảnh của căn trọ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài… quần áo, vòng cổ, còng tay, đủ loại đạo cụ, dịch bôi trơn lộn xộn đầy đất…

Điên rồi điên rồi, Biên đội điên thật rồi, này là vừa mới kết hôn đã tuyên bố come out sao?

Nghe thấy Biên Bá Hiền công khai với người ngoài về mối quan hệ của bọn họ, trái tim Phác Xán Liệt không khỏi khôi phục sự nhiệt liệt mà nảy lên.

“Nhưng… nhưng mà ——”

“Nhưng nhị cái gì, nếu không đi là tôi tố cáo các người xâm phạm riêng tư đấy!” Biên Bá Hiền núp sau lưng Phác Xán Liệt la hét, Trương Triết kịp phản ứng đầu tiên, vội vàng đẩy các đặc cảnh ra ngoài, lúc đóng cửa còn nghe thấy Vương Vũ chưa rõ tình huống hô to: “Biên đội!! Tụi em ở ngoài đợi anh!! Nếu ba mươi phút sau anh không ra tụi em sẽ tấn công lần nữa!”

“Được rồi, tấn công cái gì, đi lẹ đi.” Trương Triết kéo Vương Vũ xuống lầu, ngồi vào xe cảnh sát.

Vương Vũ không yên tâm, nhíu mày tiến tới cạnh Trương Triết, lo lắng hỏi: “Lẽ nào tụi mình đụng phải cái kiểu kia?”

Trương Triết thấy y vẫn chưa rõ tình hình, ghét bỏ nói: “Kiểu nào?”

“Hội chứng Stockholm! Cái kiểu trong bài hát á, người bị hại lâu ngày sinh tình với tội phạm, cuối cùng nói giúp kẻ đó, đừng bảo là chúng ta đụng trúng rồi nhé.”

“Stockholm cái đầu cậu, nghĩ nhiều quá rồi.”

“Nghĩ nhiều gì chứ, cậu nhìn mấy cái đồ trong phòng đó đi, rõ ràng là… là…”

Vương Vũ là một cậu trai siêu thẳng, nghĩ đến những món đồ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh dưới sàn kia, ngoài miệng trở nên ấp úng. Trương Triết nhướng hàng lông mày thanh tú nhìn chằm chằm y: “Là cái gì?”

“Là… trời ơi, là cái đó đó, sao Biên đội lại thích đàn ông nhỉ?” Vương Vũ trưng bản mặt khó tưởng tượng nổi, Trương Triết có hơi không ưa dáng vẻ trai thẳng của y, khoanh tay chọc ghẹo: “Thích đàn ông thì sao.”

Kế đó nối tiếp một câu giật gân.

“Tôi cũng thích đàn ông mà.”

“Gì cơ?!” Vương Vũ trực tiếp rống lên trong xe cảnh sát, Trương Triết né tai đi, mặt mày không vui.

“Cậu cậu cậu cậu cậu cũng thích đàn ông á?”

Trương Triết tháo mũ cảnh sát xuống, dứt khoát nói ra hết: “Đúng vậy, chẳng những thích đàn ông, tôi còn thích họ đánh tôi, trói tôi, tôi sẽ quỳ xuống liếm cho họ, cậu có ý kiến không?” Trương Triết vò đã bể thì cho nát luôn, từ khi lấy lòng Phác pháp y nhưng bị từ chối, lại bị Ngô Thế Huân xóa bỏ mối quan hệ, cậu đã rất lâu không tìm được Dom đáng ngưỡng mộ rồi. Hiện tại thấy Vương Vũ chỉ trích tình cảm giữa Phác pháp y và Biên đội, Trương Triết rất giận, thế nào, giữa đàn ông với nhau không thể có tình cảm chân thật à? Có xíu sở thích nhỏ là tội không thể tha à?

Trương Triết là một chàng trai rụt rè, rất hiếm khi nổi cáu, thấy cậu ném thể diện đi, Vương Vũ khá là áy náy, chủ động kéo tay áo cậu, vừa định xin lỗi, cửa xe bỗng mở ra, Biên đội đen mặt lên xe cùng Phác pháp y.

“Sao? Mặt như ăn trúng phân vậy?” Biên Bá Hiền ngó Trương Triết, rồi lại ngó Vương Vũ, ngồi vào tận cùng bên trong.

“Không, em giỡn với cậu ấy thôi.” Vương Vũ cười ngốc, Trương Triết “xì” một tiếng. Phác Xán Liệt nhìn Trương Triết, nhắc tới cậu nhóc này thì cũng thật đáng thương, hồi trước ở Thâm Đình bị mình và Ngô Thế Huân vứt bỏ trước công chúng, phỏng chừng rất khó tìm lại được Dom tốt.

Thấy tầm mắt Phác Xán Liệt vẫn cứ đậu trên gương mặt trắng trắng mềm mềm của Trương Triết, Biên Bá Hiền cau mày, ho khan một tiếng giả vờ như không thèm để tâm.

Bị tiếng ho của y gọi tầm mắt trở về, Phác Xán Liệt kêu Vương Vũ bật gió sưởi ở băng sau lên, vươn cánh tay ra ôm người nọ vào lòng: “Lạnh à?”

Biên Bá Hiền ngã vào lòng hắn, miễn cưỡng nói: “Đâu có.”

“Vậy sao lại ho.” Phác Xán Liệt nhíu mày, dùng tay thử nhiệt độ cơ thể y, bình thường lắm mà.

Nghe thấy Biên Bá Hiền ho khan, Trương Triết sực nhớ trên người mình còn thuốc cảm của lần bệnh trước sót lại, vội vàng móc ra đưa tới: “Biên đội, em có thuốc cảm đây.”

“Không uống.” Biên Bá Hiền nhìn Trương Triết vừa trẻ trung vừa đáng yêu, lạnh mặt từ chối.

Trương Triết đáng thương cầm hộp thuốc, cũng chẳng rõ mình làm sai ở đâu.

“Cho tôi đi, cảm ơn cậu.” Phác Xán Liệt nhận lấy thuốc, cẩn thận xem thành phần, không có vấn đề gì mới tách hai viên ra đưa tới bên miệng Biên Bá Hiền.

“Không uống, em không cảm.” Biên Bá Hiền né thuốc, Phác Xán Liệt không tán thành, giữ cằm y, vững vàng nhét vào miệng, cuối cùng ngón tay còn chạm vào đầu lưỡi y.

“Không bệnh thì phòng ngừa trước.”

Thấy Biên Bá Hiền nuốt viên thuốc đắng rồi, lúc này Phác Xán Liệt mới yên tâm, đặt hộp thuốc xuống tán gẫu với Trương Triết.

“Cậu có số tôi rồi đúng không.”

Chỉ một câu, ba người trong xe đã lập tức khẩn trương theo, Vương Vũ suýt trượt tay lái, Phác pháp y sao thế này? Chiếm đóng Biên đội còn chưa đủ, giờ định tiếp tục đánh chủ ý với Trương Triết luôn?

Trương Triết nghe cũng bối rối, tự dưng Phác pháp y hỏi vậy chi??

Nhưng hoảng nhất vẫn là Biên Bá Hiền, y không hề nghĩ ngợi mà nhéo đùi Phác Xán Liệt, giương mắt nhìn hắn. Làm gì đấy làm gì đấy, chân trước còn nói yêu y, chân sau đã đứng núi này trông núi nọ à??

Phác Xán Liệt nhìn ba người trong xe một lượt, bình tĩnh nói: “Tôi muốn giới thiệu cho cậu vài người bạn, bọn họ đều là người rất tốt, cậu có thể kết bạn với họ.”

Lời của Phác Xán Liệt khá súc tích, nhưng Trương Triết hiểu ý Phác pháp y rất nhanh. Cậu đỏ mặt, lắp bắp nói: “C… cảm ơn.”

Biên Bá Hiền cũng hiểu, thả lỏng người tiếp tục xụi lơ trong lòng hắn. Chỉ có Vương Vũ lơ mơ, gấp gáp hỏi: “Bạn nào? Tôi cũng đi!”

“Liên quan gì đến cậu?” Trương Triết quay người lại, diss một câu.

“Sao không liên quan, tôi phát triển mạng lưới giao thiệp không được à?”

“Đồ điên.”

“Cậu mới điên.”

Nhìn hai người cãi vã, Biên Bá Hiền phảng phất nhớ tới quãng thời gian y và Phác Xán Liệt đã từng hợp tác làm việc, cũng là một người lái xe, người còn lại không ngừng xỉ vả…

“Vừa rồi sao em ho thế?” Phác Xán Liệt bỗng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi. Hắn dựa vào quá gần, Biên Bá Hiền cảm thấy bên tai nhồn nhột, né tránh chột dạ nói: “Cảm.”

“Chẳng phải em không cảm sao.” Phác Xán Liệt cười nhìn Biên Bá Hiền phát biểu không đồng nhất.

“Em… em đau họng được chưa?”

“Vậy em há miệng ra đi, để anh xem cuống họng có sưng không.” Dứt lời, Phác Xán Liệt nắm cằm Biên Bá Hiền, muốn y há miệng để kiểm tra.

“Ê… ệnh ặt ôi…” (ê… bệnh vặt thôi…) Biên Bá Hiền bị giữ cằm, miệng chu lên phát âm không chuẩn, y vỗ cánh tay Phác Xán Liệt, không ngừng liếc về phía hai người đằng trước: “Ó… ó ười ìa…” (có… có người kìa…)

“Suỵt, ngoan, để anh kiểm tra thử.” Phác Xán Liệt giữ mặt y chậm rãi áp sát, biết mục đích của hắn, Biên Bá Hiền cũng cười rộ, ôm cổ hắn kéo đến gần mình, không nói lời nào mà hé môi hôn lên.

Nghe được động tĩnh Vương Vũ vừa định ngoái đầu, lập tức bị Trương Triết lôi về đè giọng cảnh cáo: “Tập trung lái xe đi!”

Vương Vũ lén ngó kính chiếu hậu, trông thấy hai người băng sau vụng trộm hôn tới bừng lửa, thỉnh thoảng trong vài khoảnh khắc còn thấy cả đầu lưỡi, gương mặt “xoẹt” một cái đỏ ửng, tránh tầm mắt, nhìn thẳng phía trước nghiêm túc lái xe!

“Hứ, coi dáng vẻ chưa từng gặp sự đời của cậu kìa.” Trương Triết lườm một cái, tuyệt tình chế giễu.

Vương Vũ không cam lòng, gằn giọng đốp chát: “Cậu có sự đời ơi, cậu từng hôn đàn ông rồi à?”

Trương Triết lại liếc nhìn hai người phía sau, đó căn bản không phải nụ hôn tùy tiện giải quyết dục vọng, mà là nụ hôn chứa tình cảm chân tâm thực ý.

“Chưa.” Ăn ngay nói thật, cậu chưa bao giờ yêu đương, hiển nhiên cũng chưa từng hôn. Nghe cậu trả lời như vậy, Vương Vũ ung dung cười rộ: “Chẳng phải cũng như nhau à.”

————————

Sự tình kết thúc, Biên Bá Hiền kiên quyết rằng mình không bị Phác Xán Liệt bắt cóc, mọi việc đối phương làm đều trong phạm vi cho phép của y, không có ép buộc, cũng không cấu thành giam cầm.

Từ cục về đến dưới nhà, Phác Xán Liệt muốn đưa Biên Bá Hiền lên, nhưng y lại từ chối.

“Chắc mẹ em đang ở nhà, vẫn nên khoan đi.” Tuy Biên Bá Hiền mở rộng cánh cửa lòng, thừa nhận tình cảm của mình đối với Phác Xán Liệt rồi, nhưng để khiến Tống Văn Lệ cũng đồng ý… e rằng không phải chuyện dễ dàng.

“Vài ngày tới có lẽ không thể gặp nhau thường xuyên, chuyện ly dị Từ Gia, còn cả chuyện đứa trẻ nữa, em cần giải thích từ từ với mẹ, bà lớn tuổi, em sợ nói ngay bà sẽ chịu không nổi. Hai mẹ con em không giống nhau, trong lòng bà vẫn còn nhớ về ba…”

Biên Bá Hiền cúi đầu, có một số việc y nhìn thấu, nhưng Tống Văn Lệ thì chưa hẳn. Rất có khả năng bà sẽ vì Phác Chính An mà không chấp nhận Phác Xán Liệt…

“Anh biết, anh đợi được.” Phác Xán Liệt cười cười, vuốt ve gò má Biên Bá Hiền, “Dù đợi không được, biết em cũng thích anh là đủ rồi.”

“Em sẽ khuyên bà thật tốt.”

“Ừ. Nhờ em xin lỗi bác giúp anh một tiếng.” Phác Xán Liệt chân thành nói, “Tình hình trước mắt của ba nên anh không tự tới xin lỗi được.”

“Em biết rồi, mau về nghỉ ngơi đi, em lên đây.” Biên Bá Hiền vỗ vai hắn, xoay người định lên lầu, sực nhớ đến gì đó lại trở về.

Thấy y vòng lại, Phác Xán Liệt tiến lên đón: “Sao thế?”

Biên Bá Hiền cách một lớp khăn quàng sờ cổ, nâng mắt nói: “Cũng không biết lần gặp sau là lúc nào.”

Phác Xán Liệt cười rộ, thở ra khói trắng: “Nhớ anh thì gọi điện.”

“Em mất di động rồi, gọi cách nào hả.” Biên Bá Hiền trêu.

“Vậy anh lén đến thăm em.”

Biên Bá Hiền di di tuyết dưới đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng vẫn có lúc không thấy được.”

Mới vừa xác nhận tình cảm, cộng thêm mấy bữa nay luôn ngày đêm ngủ chung, Biên Bá Hiền có hơi không quen xa nhau.

Phác Xán Liệt nhìn lỗ tai lạnh phát đỏ của y cũng không nỡ đi, ôm lấy y hôn lên mái tóc.

“Vậy phải làm sao đây, hay em dọn tới ở cùng anh nhỉ?”

Biên Bá Hiền đá đá bắp chân hắn, dính theo cả tuyết trên đất: “Đừng dụ em, coi chừng em xách túi qua thật bây giờ, có phải chưa từng ở đâu.”

Phác Xán Liệt ôm chặt y, luyến tiếc không buông tay: “Nói thật mà, chờ mẹ em bình tĩnh chút rồi tới ở với anh nhé.”

“Được.” Biên Bá Hiền đáp ứng chẳng hề nghĩ ngợi.

“Đến khi em dọn qua, mỗi ngày chúng ta sẽ lấp đầy tủ lạnh, làm đồ ăn ngon.”

“Mơ đẹp ha, anh đâu biết nấu cơm.”

“Nhìn em làm.” Phác Xán Liệt cười nói, “Anh mua thêm chén đĩa để em đựng đồ ăn, chịu không.”

Thanh âm của Phác Xán Liệt dịu dàng trầm thấp, Biên Bá Hiền bước vào bức tranh miêu tả cùng hắn, ngày càng cảm thấy hạnh phúc. Y chậm rãi đẩy cái ôm ra, tháo khăn quàng xuống, lộ cái cổ vừa trắng vừa thon.

“Anh không ở đây em chắc chắn sẽ nhớ anh. Hơn một tháng ở Singapore em đã nhớ anh lắm rồi.” Biên Bá Hiền cầm khăn quàng nhỏ giọng nói, “Thật ra em chưa lên lầu là do cảm thấy nơi này trống trải.” Y sờ cổ tiếp tục nói: “Nhưng em cũng không thể đeo vòng cổ của anh ngay trước mặt mẹ.”

Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, tựa như một chú mèo xinh đẹp khó thuần hóa, dùng ánh mắt say mê nhìn người chủ được y nhận định.

“Anh làm một ký hiệu ở đây cho em đi, sâu chút, để nó luôn nhắc nhở em, em là của anh.”

Trong không trung thỉnh thoảng phất phơ vài bông tuyết thổi rơi từ cành cây, đáp xuống cổ áo Biên Bá Hiền. Thấy Phác Xán Liệt bất động, y sốt ruột liếc nhìn trên lầu, kéo tay áo hắn: “Nhanh lên, em phải lên rồi.”

Phác Xán Liệt vẫn chưa hoàn hồn, Biên Bá Hiền không vội, dán bên tai hắn làm nũng…

“Nhanh nào, chủ nhân.”

Lông mi run run, người mình yêu nhất dùng phương thức quen thuộc, lần nữa dựng nên lòng tin giữa hai người. Phác Xán Liệt ôm lấy y, không do dự hôn lên cổ Biên Bá Hiền.

Hắn dùng sức lưu lại vết hôn trên da y, lại cảm thấy như vậy chỉ giữ được một hai ngày, dục vọng chiếm hữu trong lòng xúi giục, cộng thêm sự chủ động của người trước ngực, Phác Xán Liệt chần chừ vài giây, biến hôn thành cắn.

Da truyền tới cảm giác đau đớn râm ran, nhưng thứ mang tới không phải thống khổ, mà là khoái cảm được sở hữu.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, một dấu răng vừa đỏ vừa sậm in trên cổ Biên Bá Hiền. Y giơ tay sờ lên vết tích ướt át nóng rực, hài lòng quàng khăn lại.

“Phải lên thật rồi.” Biên Bá Hiền hướng mặt về phía hắn, từ từ lùi lại. Cứ như tình nhân nhỏ vừa mới yêu, bịn rịn không thôi.

Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn Biên Bá Hiền vào cửa xong mới mỉm cười rời đi.

Bầu không khí mùa đông phủ một tầng sương mù, trước đó Tống Văn Lệ đứng ở ban công trên lầu đã thấy toàn bộ. Chẳng bao lâu, Biên Bá Hiền cũng đi lên vào nhà.

“Mẹ, con về rồi.”

Tống Văn Lệ xoay lại, nhìn con trai một cái, ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách.

Biên Bá Hiền ngồi vào đối diện theo, Tống Văn Lệ sắc mặt trầm lắng nhìn chiếc khăn quàng dày trên cổ con trai.

“Trong nhà nóng, đừng đeo nữa, cởi xuống đi.” Bà nặng nề thở một hơi, cầm tờ đơn ly dị Từ Gia đã ký tên ra, đặt lên bàn trà.

“Con trai, nói chuyện với mẹ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb