Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 40


Hai mươi bốn năm trước —————

Gần đây đại đội cảnh sát nhận được cả thảy án bắt cóc liên hoàn, người mất tích đều là thanh niên trẻ ở độ tuổi 18-25 không đồng đều.

Tổ trưởng Biên Thành Hải thuộc tổ trọng án là người phụ trách chính của vụ án này, hôm nay cũng bận bịu ở trong cục, sứt đầu mẻ trán.

“Anh Biên, vẫn chưa tan ca à?” Đồng nghiệp thay thường phục, tạt ngang qua bàn làm việc của Biên Thành Hải ló đầu hỏi.

“Ừa, anh đợi báo cáo giám định bên khoa pháp y, trễ chút mới đi.”

“Anh cũng chú ý sức khỏe nhé, mấy ngày liên tục không về rồi, bộ chị dâu không giận hả?”

“Biết rồi, hôm nay về anh mua hoa tặng cô ấy.” Biên Thành Hải cười rộ, đồng nghiệp cũng cười theo.

“Đúng là anh Biên biết cưng người ta, lãng mạn ghê.”

“Chị dâu cậu chỉ thích mấy thứ đó.”

Đồng nghiệp chào hỏi xong rời đi, Biên Thành Hải tựa vào ghế chỉnh sửa lại mớ vụ án trên tay.

“Kết quả giám định cậu cần.”

Biên Thành Hải nghe tiếng ngẩng đầu, Phác Chính An của khoa pháp y đứng trước bàn cậu, theo sau bản báo cáo còn có một phần bữa tối.

“Cho tôi?” Biên Thành Hải nở nụ cười, khui hộp đồ ăn, bên trong là canh thịt còn nóng hổi.

“Vụ án thế nào rồi?” Phác Chính An ngồi xuống cạnh Biên Thành Hải, rót một ly nước ấm giúp cậu.

Biên Thành Hải gắp miếng thịt thơm ngào ngạt, thở dài: “Đứt đầu mối rồi, nếu không cũng sẽ không đến mức bận thế này.”

“Vậy cũng phải bớt thời giờ ra nghỉ ngơi, không thể làm việc liên tục mãi.”

Lời khuyên chân thành của Phác Chính An khiến Biên Thành Hải ngẩng đầu, miệng vô tình dính váng dầu, Phác Chính An rút hai tờ khăn giấy, đưa tay ra định giúp cậu lau mép.

Biên Thành Hải hơi nghiêng đầu, tránh né động tác của hắn, lập tức đặt đũa xuống.

“Chính An, cậu đừng như vậy.”

Phác Chính An buông tay, siết khăn giấy, ánh mắt cô độc: “Nếu như cậu không kết hôn, nếu như cậu gặp tôi trước, vẫn sẽ là kết quả như hôm nay sao?”

“Chính An, cuộc đời không có nếu như, cậu chính là người bạn thân nhất của tôi.”

Biên Thành Hải làm tia hy vọng cuối cùng của Phác Chính An tan biến, hắn đứng bật dậy, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

“Lần đầu gặp cậu vào cấp ba tôi đã thích cậu, sau đó cậu thi vào trường cảnh sát, vì để vẫn được ở bên cạnh cậu, tôi đã chuyển từ khoa lâm sàng sang pháp y, vì để làm việc chung một chỗ với cậu, thậm chí tôi còn kết hôn với người đàn bà mình không thích, xin ba cô ta điều tôi tới đây, tôi làm những điều này, cậu đều không thấy được sao?”

Biên Thành Hải nhìn cơm nước ấm áp, từ lúc đi học, cậu đã biết, sự săn sóc lo lắng, sự quan tâm đặc biệt của Phác Chính An đối với mình…

“Bây giờ chúng ta đều đã có gia đình riêng, không thể như vậy.”

“Cho nên tôi hỏi cậu, nếu như không kết hôn, cậu có chọn tôi không.” Phác Chính An đến gần Biên Thành Hải lần nữa đặt câu hỏi, “Từ cấp ba đến giờ, cậu có từng nghĩ… sẽ chọn tôi chưa.”

Bầu không khí bỗng đông đặc, Biên Thành Hải mỉm cười, hòa nhã trả lời: “Tôi chỉ thích Lệ Lệ.”

Ánh mắt cậu kiên định, không có chút do dự hay giả vờ.

Trái tim Phác Chính An như mặt hồ đóng băng, tại nụ cười của Biên Thành Hải, từ từ nứt ra những đường vân nhỏ, nghe thấy được âm thanh tan nát cõi lòng.

“Lừa gạt.”

“Tôi không lừa cậu, tôi yêu Lệ Lệ, yêu con trai của chúng tôi, Bá Hiền là kết tinh tình yêu giữa tôi và Lệ Lệ, không phải sản phẩm bất đắc dĩ.”

“… Kết tinh tình yêu sao…” Phác Chính An cay đắng nhếch khóe miệng, chẳng biết tại sao, hắn nhớ tới con trai mình, nhớ tới dáng vẻ mới vừa học đi của thằng bé, rất đáng yêu…

“Cậu sẽ mãi mãi là người bạn quan trọng nhất cuộc đời tôi.”

Phác Chính An nhìn Biên Thành Hải, cậu luôn cười điềm đạm như vậy, bất luận phát sinh chuyện gì cũng khoan dung, dù là gặp trúng “người bạn” khó đối phó giống mình, cũng chưa bao giờ xé rách biểu cảm…

Bỗng dưng rất ghét vẻ dịu dàng của cậu, hệt một lớp giáp vĩnh viễn không phá được, vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ khiến hắn bất lực đánh trả, nhưng lại hãm sâu vào đó.

Hắn phải rạch nát lớp giáp ấy, dù như thế sẽ làm hắn đổ máu, sẽ làm hắn đau, hắn cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa ———

Phác Chính An đẩy ghế ra, ôm Biên Thành Hải, cưỡng ép hôn môi cậu.

Biên Thành Hải khước từ nụ hôn đột ngột, hắn lại không đồng ý, thậm chí nạy răng cậu ra dây dưa.

“Hoặc là yêu tôi, hoặc là hận tôi…”

Giữa lúc thở dốc ngắn ngủi, Phác Chính An nghiến răng nói.

Biên Thành Hải chăm chú nhìn vào mắt hắn ở khoảng cách gần, bên trong ngoại trừ phẫn nộ, cậu còn thấy được ưu sầu lẫn đau khổ.

“Chúng ta bắt buộc phải thế này sao?”

“Tôi không làm bạn, cậu chọn đi.”

Hàng mi của Biên Thành Hải run run, hai lựa chọn này, cậu đều không có cách nào tiếp nhận, cậu không yêu Phác Chính An, cũng không hận hắn nổi, cuối cùng chọn trả lời ba chữ:

“Tôi xin lỗi.”

Trong mắt Phác Chính An dần ngấn lệ, hết sức kiềm chế không để nước mắt chảy xuống, thanh âm run rẩy hỏi: “Xin lỗi cái gì?”

Biên Thành Hải im lặng, cậu có lỗi với Phác Chính An quá nhiều, một điều trong số đó, chính là không thể nào cho hắn một sự đoạn tuyệt tàn khốc.

Bọn họ là bạn, là bạn trưởng thành từ thanh xuân, là anh em từng cùng khóc cùng cười, cậu không tài nào hận hắn được.

“Tôi hiểu rồi.” Phác Chính An thả Biên Thành Hải ra, ngửa đầu lên chớp mắt, “Cậu làm việc đi, tôi đi trước.”

Hắn đẩy cửa, bên ngoài là trái cây rau củ rơi lả tả đầy đất, cứ như có người vừa chạy mất dạng vậy.

Một màn kia làm tâm trạng Tống Văn Lệ suy sụp, tận mắt bắt gặp chồng và người đàn ông khác hôn môi, đả kích tới nỗi cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Dạo này quả thực chồng đi sớm về khuya thậm chí không về, lẽ nào… Tống Văn Lệ ngồi ở phòng khách ngẩn người, quên mất trong nhà bếp còn đang bắc nồi nước sôi.

“Mẹ, nồi sắp nổ banh rồi!” Bé Bá Hiền ôm người máy chạy đến từ phòng bếp, kéo tạp dề của Tống Văn Lệ la hét. Cô hoàn hồn vội vàng giảm bớt lửa, cầm muôi lên khuấy, rồi lại bắt đầu đờ đẫn…

“Mẹ, sao mẹ cứ ngây ra vậy ạ.” Bé Bá Hiền nắm vạt áo mẹ, nhón chân ngó canh trong nồi.

Tống Văn Lệ cúi xuống bế con trai lên, gương mặt nhỏ nhắn của con trai vừa trắng vừa mịn, mái tóc mới cắt cũng sạch sẽ mềm mại phủ trước trán.

Nếu như chồng không yêu cô… nếu như come out với đàn ông…

Tống Văn Lệ không dám nghĩ nữa, cô ôm chặt Bá Hiền, ra sức hôn mấy cái lên mặt bé, dằn suy nghĩ bậy bạ xuống mà cười rộ: “Mẹ đang nghĩ xem dùng chén nào để múc canh cho Bá Hiền đó.” Tống Văn Lệ bồng Bá Hiền, chỉ kệ chén bát trong nhà: “Màu xanh nhỉ? Hay là màu vàng.”

“Màu xanh!” Bé Bá Hiền vươn bàn tay xíu xiu ra với lấy cái chén xanh da trời trên kệ, “Ba mua nè!”

Tống Văn Lệ ngơ ngác, cọ cọ mặt con trai, lấy xuống cái chén bé chọn: “Được, Bá Hiền dùng chén ba mua nhé.”

Hai mẹ con ăn cơm tối xong, vùi trên ghế sa lon xem ti vi, cửa phát ra tiếng động, bé Bá Hiền giống như chú chó con, nhanh nhẹn ngóc đầu lên, ngồi dậy từ trong lòng Tống Văn Lệ, trèo xuống ghế xách đôi dép của ba chạy ra cửa chào đón.

Cảnh tượng buổi chiều làm nhịp tim Tống Văn Lệ gõ trống, cô đi đến cửa theo con trai, cửa vừa mở, một bó hồng to còn vương nước lập tức đập vào mắt.

“Oa!! Hoa đẹp quá à!!” Bé Bá Hiền trợn tròn mắt, tiếp đó được Biên Thành Hải ẵm lên bằng một tay.

“Đẹp không? Ba tặng mẹ đó.”

“Đẹp ạ!” Bé Bá Hiền túm lấy cánh hoa, để dưới mũi ngửi ngửi: “Thơm quá.”

“Anh mua làm gì? Một bó to vậy đắt lắm.” Tống Văn Lệ nhận lấy hoa, miệng thì oán trách, trong lòng lại vui vẻ không thôi. Biên Thành Hải ôm bé Bá Hiền, hạ một nụ hôn xuống trán cô, trong mắt đong đầy tình yêu: “Kết hôn tám năm rồi vợ, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới mà.”

Tống Văn Lệ sững sờ, ngay cả chính cô cũng quên hôm nay là ngày gì.

“Mẹ ơi, cho con hoa! Cho con! Con muốn cầm!!” Bé Bá Hiền một lòng chỉ muốn hoa hồng vừa đẹp vừa thơm, đưa tay ra đòi, Biên Thành Hải cười nhấc con trai lên cao, để bé ngồi trên cổ mình: “Hoa là của mẹ, của con thì phải tặng cho vợ tương lai nha.”

“Vợ là cái gì ạ?” Bé Bá Hiền ôm đầu ba chớp mắt hỏi.

“Vợ ấy à…” Biên Thành Hải nhìn về phía Tống Văn Lệ, “Là người con muốn chăm sóc cả đời, là người con hy vọng họ sẽ vui vẻ hơn con, hạnh phúc hơn con.”

“Vậy mai mốt con có vợ rồi, con cũng sẽ mua hoa hồng tặng cho vợ con.”

Biên Thành Hải ôn nhu nở nụ cười: “Được, mua hoa hồng đẹp nhất.”

Song hạnh phúc không được quá lâu, tin dữ liền truyền đến. Hai tuần sau, Biên Thành Hải mất tích.

Lúc đang truy xét số người của tổ chức buôn bán trong vụ án bắt cóc liên hoàn, Biên Thành Hải đuổi tới một nhà máy hóa chất, kết quả đối phương dẫn lửa đến một tấn thuốc nhuộm, trong nháy mắt, toàn bộ nhà máy sa vào biển lửa.

Đến khi thế lửa yếu dần, cả công xưởng đã biến thành một đống hoang tàn cháy đen. Phác Chính An nhận được tin tức chạy tới hiện trường, không dám tin Biên Thành Hải vẫn còn ở bên trong.

Thế nhưng cân nhắc thế lửa cục bộ chưa dập tắt sẽ gây ra vụ nổ mới bất cứ lúc nào, cấp trên quyết định tạm thời không cử đội ngũ tìm kiếm, đợi lửa tắt hoàn toàn mới tổ chức cứu viện.

“Mau cứu cậu ấy đi!”

“Đã nói mà anh không chịu nghe, nổ lớn kiểu này, khả năng sống sót gần như bằng không, huống chi còn chưa kiểm soát được lửa, không thể hy sinh vô nghĩa, làm việc một cách kích động được.”

“Vậy thì mặc kệ sao? Các người định từ bỏ cậu ấy sao? Chính các người cử cậu ấy ra ngoài thi hành nhiệm vụ đấy!”

Phác Chính An tóm cổ áo tổng chỉ huy, đôi con ngươi giăng đầy tia máu đỏ: “Con trai cậu ấy mới năm tuổi thôi! Các người nhẫn tâm để nó mất ba từ nhỏ sao!!”

“Phác Chính An! Đây là lệnh của cấp trên, chúng tôi cũng bất đắc dĩ! Cậu ấy là cảnh sát, đã sớm chuẩn bị sẽ hy sinh bất cứ lúc nào!”

Nghe thấy lời của chỉ huy tổ trọng án, Phác Chính An loạng choạng lui về sau, biết mình căn bản không nói được họ. Cướp mặt nạ phòng độc từ một trong số đội viên, xoay người xông vào biển lửa.

“Ơ!! Phác pháp y ———”

“Đừng để ý.” Chỉ huy tổ trọng án ngăn đội viên, “Đi theo anh ta.”

Trong biển lửa cuồn cuộn khói đen, cho dù cách một lớp mặt nạ cũng có thể ngửi được mùi gay mũi. Phác Chính An chẳng phải lính cứu hỏa chuyên nghiệp, thất tha thất thểu hô to tên Biên Thành Hải.

Diện tích nhà máy không nhỏ, lại không biết vị trí chính xác của cậu, Phác Chính An ở trong ngọn lửa nóng rực cảm thấy tuyệt vọng.

Đương lúc hắn ở bước đường cùng, bỗng nhiên nghe được thanh âm yếu ớt tại một góc đổ nát.

Hắn không nghe lầm, cho dù tiếng có nhỏ chăng nữa, hắn cũng có thể phân biệt được, âm thanh này đã từng xuất hiện vô số lần trong tuổi thanh xuân, xuất hiện bên bàn học sau lưng hắn, xuất hiện tại sân bóng rổ dưới cái nắng chói chang, xuất hiện trong mỗi một giấc mộng trăn trở của hắn…

Phác Chính An tay không lật miếng gạch cháy khét lên, phát hiện Biên Thành Hải đang thoi thóp.

“Biên Thành Hải! Biên Thành Hải!”

“Cứu tôi…” Biên Thành Hải ngạt thở mê man bắt lấy cổ tay Phác Chính An, rù rì nói.

“Tôi biết, tôi cứu cậu đây, không được phép ngủ nghe chưa, Biên Thành Hải, cậu không được phép ngủ.”

Phác Chính An hấp tấp móc di động, định gọi cho đội cứu viện bên ngoài, trong quá trình chờ nối máy, hắn nhìn Biên Thành Hải yếu ớt, chẳng hề phản kháng nằm trong vòng tay mình, nắm cổ tay hắn, tựa như chỉ có thể dựa dẫm vào hắn… chỉ thuộc về hắn…

Trên vết thương dính máu của cậu, ấy mà lại có một vẻ đẹp nhếch nhác… Phác Chính An ngây ngẩn, bọn họ thân nhau đã nhiều năm, Biên Thành Hải chưa bao giờ lệ thuộc vào hắn giống hiện tại…

Hắn cúp điện thoại, cẩn thận đỡ Biên Thành Hải lên, cõng người đi ra bằng con đường mòn gập ghềnh không ai canh gác.

Trời tối dần, trên con đường lập lòe ánh đèn ảm đạm thê lương, bóng lưng hai người kéo dài trên phố.

“Tôi đưa em đi…” Phác Chính An nhỏ giọng nỉ non, thanh âm nhẹ như tan theo gió. Người trên lưng đã bất tỉnh, không có trả lời màn độc thoại của hắn.

Bước chân Phác Chính An nặng trĩu, cứ như đang đạp trên con đường không thấy đích đến, kỳ lạ, rõ ràng trên lưng là cả thế giới của hắn, không hiểu sao hắn vẫn rơi lệ.

Gió thổi qua nước mắt, lạnh lắm.

Hắn chật vật cõng cậu, tiếp tục lẩm bẩm:

“… Hoặc là yêu, hoặc là hận…”

Thời điểm Biên Thành Hải tỉnh lại, trong không khí tràn ngập mùi hương khiến người ta thoải mái, nhàn nhạt như lau sậy nở bên hồ vào mùa thu, cậu tập trung đường nhìn, phát hiện là một bó hoa hồng héo khô phân nửa trên đầu giường.

“Cậu tỉnh rồi.”

Phác Chính An tiến tới chỗ cậu, sờ trán cậu. Biên Thành Hải nhọc nhằn ngồi dậy, trông không giống phòng bệnh, mà là phòng ngủ xa lạ, bèn hỏi: “Đây là đâu?”

“Nhà tôi.”

“Nhà cậu?!” Biên Thành Hải có hơi bất ngờ, cậu lật đật muốn xuống giường, bị Phác Chính An cản lại.

“Là nhà của tôi, không có ai khác.”

“Tại sao tôi lại ở đây?” Biên Thành Hải nhớ lại công xưởng bùng lửa trước lúc bất tỉnh.

“Tôi đưa cậu về.”

“Cậu?” Tầm mắt Biên Thành Hải rơi lên cánh tay rải rác vết thương vì cứu cậu của Phác Chính An, chân mày nhíu chặt, “Cậu bị thương rồi.”

“Không sao.” Phác Chính An che tay, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, chẳng rõ đang nghĩ gì. Biên Thành Hải nhìn bóng đêm đen ngòm theo hắn, sực nhớ:

“Trễ vậy rồi cậu mau về nhà đi, tôi không sao.”

“Muốn đuổi tôi đi à?” Phác Chính An ngoảnh đầu, chăm sóc Biên Thành Hải mấy ngày nay, hắn đã gầy đi đôi chút.





“Thời gian không còn sớm, cậu không về vợ cậu sẽ lo đấy.” Biên Thành Hải thả chậm ngữ điệu, dùng sự hiểu biết của cậu đối với Phác Chính An, trong mấy ngày mình mê man, nhất định là hắn trông nom mình. Mặc dù không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nhà hắn, nhưng cũng không thể gây phiền toái cho hắn nữa.





Cậu vén chăn rời giường, bước đi vẫn có phần chênh vênh, lảo đảo đến trước cửa phòng, vừa định kéo cửa ra, Phác Chính An đã giành lấy chốt cửa, “ầm” một tiếng khóa lại.





Biên Thành Hải bị tiếng sập cửa này dọa, xoay người đối diện với ánh mắt khó coi của hắn.





Giống như một con sói vừa chồng chất vết thương vừa bực tức nóng nảy.





“Để tôi ra ngoài gọi điện đã.” Biên Thành Hải thở dài, bản thân biết nằm ở nhà hắn chứ không phải là bệnh viện thì rõ ràng là bị Phác Chính An tự động mang về, “Vợ tôi còn chờ tôi mà.”





Biên Thành Hải định nắm chốt cửa trong tay Phác Chính An, ai dè bị đối phương siết cổ từ phía sau, lần nữa đè xuống giường.





Không kịp giãy giụa, hai tay bị còng lại, khóa vào đầu giường.





“Chính An, cậu làm cái gì vậy?! Thả tôi ra!”





Bởi vì dùng lực, tóc Phác Chính An có phần xốc xếch, hắn thở hổn hển nhìn xuống Biên Thành Hải đang nằm trên giường, môi tái nhợt.





“Tôi không thả.”





Biên Thành Hải hiểu Phác Chính An, biết hắn sẽ không làm ra chuyện khác thường đối với mình, bèn nén cơn giận tiếp tục khuyên nhủ: “Thả tôi ra đi Chính An, đừng gây sự nữa, Lệ Lệ và Bá Hiền đang chờ tôi đấy.”





Nghe thấy tên Tống Văn Lệ còn có cả con trai cậu, Phác Chính An áp sát, chống lên trán cậu:





“Vậy tôi thì sao, tôi đợi em nhiều năm vậy rồi, tôi phải làm sao đây?!”





Phác Chính An kiềm nén sự chờ đợi cùng tình yêu không được đáp trả đã quá lâu, hắn nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Biên Thành Hải, rõ ràng đôi mắt ấy đang nhìn hắn, người cũng đang ở bên hắn, tại sao… cứ cảm giác mình không hề đạt được thứ gì.





Nỗi đau đớn dồn ép biến thành sự điên cuồng mất lý trí, Phác Chính An xé áo Biên Thành Hải, tham lam, cấp bách hôn lên độ ấm hắn hằng khao khát.





Biên Thành Hải kinh hãi bởi hành động đột ngột của Phác Chính An, muốn giơ chân ra húc vào người nọ, kết quả bị đối phương kéo thẳng hai chân cởi quần xuống.





“Em biết không? Từ rất lâu trước đây tôi đã thích nhìn em khóc…” Hắn rút dây nịt da, lướt qua da thịt Biên Thành Hải, “Còn nhớ trận đấu bóng rổ năm đó, em trẹo chân, mắt cá chân sưng lên như quả lê, em khóc, khóc rất đẹp…”





“Chính An! Cậu điên rồi! Buông tôi ra!!”





“Em không yêu tôi cũng không sao, tôi yêu em là đủ rồi.” Nụ hôn điên cuồng rơi xuống, cậu còn muốn khuyên nữa, lại bị Phác Chính An cầm áo gối nhét vào miệng.





Màn đêm tĩnh mịch, chẳng biết mưa từ lúc nào.





Sự kết hợp chỉ từ một phía, rất đau, đau đến mức khắc cốt ghi tâm.





Phác Chính An thở dốc nhìn người dưới thân, hai má đỏ ửng, tóc mái dính mồ hôi nhớp nhúa, còn có đôi đồng tử mất đi hồn phách…





Dù như thế, gương mặt em ấy vẫn dịu dàng.





“Yêu tôi có được không, Thành Hải, yêu tôi không được sao?” Phác Chính An nâng gò má cậu, sau khi bình tĩnh, nỗi áy náy liền ùa tới, hắn khóc, nước mắt vương đầy mặt.





Biên Thành Hải chớp mắt, cậu mệt mỏi mở miệng, kiên định nói:





“Đời này… tôi chỉ thích Lệ Lệ.”





“Cậu… chỉ là bạn.”





Dứt lời, cơ thể yếu ớt triệt để mê man…





Phác Chính An chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn Biên Thành Hải cả người nhếch nhác, nghe đáp án kiên định của cậu… Rốt cuộc cũng rõ, không ngờ những năm qua… em ấy xem mình là bạn, chính là lời từ chối cương quyết nhất.





Phác Chính An bước xuống, trượt ngồi bên mép giường, nhìn hai bàn tay mình, hắn đã làm gì vậy? Hắn đã làm gì với cái người dịu dàng này vậy?





Phối với mưa rơi thê lương, là tiếng khóc đau thấu nỗi lòng.





Tuổi trẻ chỉ có một lần,





Chỉ yêu sâu đậm một người,





Không ngờ lại biến thành hoang đường.





Tối ấy, hắn đứng bên cửa sổ, hút thuốc rất lâu. Cuối cùng cầm máy ảnh lên, hướng về phía người ngủ say, chụp một tấm hình của Biên Thành Hải.





Sờ đường nét khuôn mặt cậu,





Hôn lên mắt cậu.





Sau cùng tháo hết trói buộc trên người cậu, rời khỏi phòng.





Đêm đó Phác Chính An chọn buông tay, chọn từ bỏ. Hôm sau quay lại gian phòng kia, nhìn chiếc giường trống rỗng, hắn cho rằng Biên Thành Hải đã trở về nơi cậu muốn về rồi. Từ đó về sau, hắn trở nên vô tri vô giác, dính vào thói rượu chè, bắt đầu cuồng loạn đưa đàn ông về nhà, tìm kiếm bóng hình của Biên Thành Hải trên người bọn họ.





Mãi sau này, hắn nhận được tin tức, nói Biên Thành Hải chưa bao giờ về nhà, cậu đã mất tích.





Vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ phải chăng Biên Thành Hải hy sinh vì nhiệm vụ, chỉ có mình hắn chìm sâu trong hoảng hốt, ý nghĩ đáng sợ bốc lên đầu, có phải là vì hành động của hắn… dẫn đến Biên Thành Hải nghĩ quẩn…





Biên Thành Hải mất tung tích, suy đoán bị đau khổ chứng thực, khiến Phác Chính An ngày càng tệ hại hơn, sau lần nọ bị con trai bắt gặp mình lên giường cùng đàn ông, liền bắt đầu buộc con trai chụp ảnh cho mình.





Hình do cưỡng ép con trai chụp càng lúc càng nhiều, mỗi một người, mỗi một địa phương nào đó trong những bức ảnh, hoặc nhiều hoặc ít đều tương đồng với Biên Thành Hải… Hình của bọn họ và tấm ảnh duy nhất kia xen lẫn chung một chỗ, trở thành vết sẹo Phác Chính An không muốn chạm đến.



Lần nữa nhận được tin tức của Biên Thành Hải là hơn hai mươi năm sau, đứa con trai Phác Xán Liệt bị bắt vào tù, cục cảnh sát cử người tới báo cho ông đã tìm được tung tích của Biên Thành Hải, tiếc thay người đã nhảy xuống biển tự sát từ ngần ấy năm trước.



Phác Chính An nhận được tin, ngồi trong nhà ngơ ngác chốc lát, kế đó ngã lăn ra đất, khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, ông nhìn trần nhà, chợt phát hiện mình không sao nhớ nổi hình dáng của Biên Thành Hải…



Ông điên cuồng lục soát ký ức, muốn cố gắng nhớ lại gương mặt khiến ông ghi lòng tạc dạ…



Nhưng chẳng có gì cả.



Khóe mắt Phác Chính An chảy lệ, tại thời khắc nhắm mắt, ông chỉ nhớ tới cái đêm cõng Biên Thành Hải đi từ hiện trường vụ nổ.



Ông cõng cả thế giới của mình,



Thế nhưng hai bàn tay lại rỗng tuếch.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb