Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Đến nội dung

MENU +EXPANDEDCOLLAPSED

Chốn không người_07

7.

Biên Bá Hiền đi thang máy, sau cánh cửa là một hành lang dài thườn thượt, vách tường hai bên dùng giấy dán nâu nhạt hoa văn chìm để trang trí, ngọn đèn tường mờ mờ ảo ảo, dưới chân là thảm lông dê dày nặng tinh xảo, từ cửa thang máy kéo dài đến tuốt bên trong.

Cuối hành lang chính là “Thâm Đình” trong miệng người ta.

“Xin chào ngài, cho hỏi ngài có thư mời không ạ?” Hướng dẫn viên thấy Biên Bá Hiền lạ mắt, lễ phép đan hai tay cúi người chào hỏi. Biên Bá Hiền cũng không biết hắn muốn gì, đưa thẻ cổng của Báo Săn ra.

“Cái này sao?”

Hướng dẫn viên nhận lấy thẻ, ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền một cái.

“Hóa ra là khách của ông chủ.” Hướng dẫn viên mỉm cười làm tư thế “mời”, đưa Biên Bá Hiền đi về phía cuối hành lang kéo dài, “Lần đầu ngài tới Thâm Đình đúng chứ.”

Đối phương thái độ nho nhã lễ phép, Biên Bá Hiền lại không vì vậy mà lơ là cảnh giác: “Thâm Đình là gì?”

Hướng dẫn viên hơi ngớ ra, ngay sau đó khôi phục ý cười: “Nơi này là câu lạc biệt BDSM do Báo Săn tiên sinh thành lập, thiên đường vui chơi của người thích chi phối và khuất phục.”

“BDSM? Báo Săn lại là ai nữa?”

“Báo Săn tiên sinh là ông chủ ở đây, cũng là người cho ngài tấm thẻ này. Ở đây mọi người đều quen dùng biệt danh, tôi đề nghị trước khi vào cửa ngài nên đặt cho mình một cái tên thú vị.”

Hai người dừng ở cửa sảnh tiệc cao to cuối hành lang, hướng dẫn viên nhấn mở màn hình tinh thể lỏng khảm trong vách tường, bấm mấy cái xong nhìn về phía Biên Bá Hiền: “Nghĩ ra chưa ạ?”

Đột nhiên phải đặt tên, Biên Bá Hiền nghĩ không ra, vô tình nhớ tới Cảnh sát trưởng Mèo Mun cùng nghề với mình, phối thêm tên của mình mở miệng đáp: “Mèo Trắng.”

*Cảnh sát trưởng Mèo Mun: 1 phim hoạt hình TQ sản xuất năm 1984

Hướng dẫn viên nhập hai chữ “Mèo Trắng” vào màn hình, kế đó một chiếc máy dạng mống mắt thò ra quét xác nhận thân phận của Biên Bá Hiền.

“Mời vào ạ, Mèo Trắng tiên sinh. Quyền hạn của tôi chỉ đến đây thôi, thứ lỗi không thể vào cùng ngài.”

Không có hướng dẫn viên dẫn đường, Biên Bá Hiền thăm dò tiến vào trong, xuyên qua màn cửa bằng nhung dày nặng, nghe được trong sảnh tiệc truyền tới tiếng nhạc blues trầm thấp.

Bước vào “Thâm Đình”, cả bữa tiệc bị mùi nước hoa sực nức bao bọc, đèn thủy tinh tráng lệ treo trên cao, khúc xạ ánh sáng rực rỡ. Bên trong đứng đầy người âu phục giày da, kẻ thì đeo mặt nạ tinh xảo, kẻ thì không, người nào người nấy thần thái tự nhiên tán gẫu cụng rượu với nhau.

Mức độ xa hoa của bữa tiệc khiến người ta phải trố mắt, nhưng làm Biên Bá Hiền khiếp sợ hơn, chính là những người bên chân họ…

Đang quỳ.

Tại nơi công cộng nguy nga lộng lẫy, rất nhiều người trần như nhộng, không thèm đếm xỉa chút nào, thậm chí trên cổ còn đeo cái vòng khóa giống hệt Trương Triết! Một đầu khác của vòng nối với một sợi dây, đặt trong tay những người đàn ông ăn vận đàng hoàng bên cạnh… giống như thú cưng họ nuôi đang được dắt ra ngoài để tản bộ vậy.

Bọn họ có bộ dạng phục tùng, dè dặt quỳ dưới đất. Có người cứ như động vật nhỏ dính người, khôn khéo nịnh nọt dán lên người đàn ông cạnh bên. Đối phương ôm eo thon, thỉnh thoảng bóp cái mông trắng nõn một cái.

Hình ảnh lõa lồ khiến Biên Bá Hiền không thích ứng nổi, xoay người tránh theo bản năng, lại bất cẩn đụng trúng vị khách tay cầm rượu vang phía sau.

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Khách cũng chẳng trách móc Biên Bá Hiền vô tình, chỉ lo chỉnh trang lại mình, đến khi xong xuôi ngẩng đầu, mới tập trung sự chú ý lên gương mặt Biên Bá Hiền.

“Người mới?”

Biên Bá Hiền nghe tiếng nhìn sang, người đàn ông trước mặt dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát y, làm y có hơi khó chịu, tiếp đó lựa chọn im lặng.

“Cậu là Sub nhỉ.”

“Sub?” Biên Bá Hiền nhíu mày, lại là danh từ y không hiểu. Đối phương thấy Biên Bá Hiền chẳng biết gì cả, đầu đầy sương mù thì càng tò mò hơn, người có thể tới Thâm Đình chơi, không biết Sub là ý gì chứ? Là không biết thật, hay giả bộ không biết?

“Nghe nói dạo này rất thịnh hành Sub ra vẻ ngốc bạch ngọt để hấp dẫn Dom, đây là chiến lược của cưng sao?” Người đàn ông để ly rượu vang qua một bên, rút roi bằng da dê vắt sau lưng quần, quơ quơ dưới tầm mắt Biên Bá Hiền, “Kỹ thuật của tôi không tệ lắm, cân nhắc thử nhé?”

Tuy không hiểu “Sub” “Dom” là cái quỷ gì, nhưng Biên Bá Hiền phát giác roi da trong tay đối phương hơi bất thường, dùng sức đẩy hắn ta ra: “Không cần.”

Tướng mạo thanh tú tuyệt đẹp, ánh mắt chính trực bướng bỉnh, Sub kiểu phi điển hình thế này ở trong giới rất hiếm, Dom bị Biên Bá Hiền khơi gợi lòng chinh phục, tay cầm roi cản đường Biên Bá Hiền, tiếp tục tranh thủ:

“Cưng có người rồi à?”

“Có người gì?”

Dom tức đến cười lên, không tin người chẳng biết cái gì mà dám đến Thâm Đình, cho rằng Biên Bá Hiền chơi chiêu với hắn ta, dùng roi lướt qua cằm y, dán bên tai y giải thích: “Dĩ nhiên là người phạt roi cưng.”

Một câu khiến vết thương trên ngực Biên Bá Hiền lại nóng lên, trong đầu lấp lóa bóng dáng Phác Xán Liệt, kéo theo thân thể cứng đờ tại chỗ. Thấy Biên Bá Hiền ngẩn ra, Dom lịch lãm buông roi xuống, rất là tiếc nuối: “Gì cơ, thì ra có chủ rồi.”

Sub chất lượng tốt như vậy có Dom của mình là chuyện rất bình thường, người đàn ông bắt đầu chuyển chiến lược:

“Vậy chơi threesome không? Tôi không ngại cưng có chủ đâu.” Dom nỗ lực chào hàng bản thân, chủ động kéo tay Biên Bá Hiền vào ngực mình, kết quả bị Biên Bá Hiền trở tay đè lại, tóm lấy cánh tay ————

“Á ối! Không chơi thì không chơi, động tay cái gì hả?!” Thân là một Dom lại bị người ta túm ngược trở lại, làm vứt sạch cả thể diện, gã đàn ông giãy giụa liên hồi, nhưng càng giãy giụa thì sức đè của Biên Bá Hiền càng ác.

“Biên đội, mau thả tay!” Trương Triết từ sảnh tiệc chạy ra cửa, kéo tay Biên Bá Hiền trước khi bảo vệ bắt gặp, lôi người đến góc phòng. Dom rất tức giận vì hành động vô lễ của Biên Bá Hiền, nhưng ngại trường hợp thể diện xấu lộ ra, chỉ đành xoa bả vai hậm hực rời đi.

Trương Triết khẩn trương nhìn về phía trung tâm bữa tiệc, thấy nhóm người Báo Săn vẫn trò chuyện rất vui vẻ, chưa phát hiện động tĩnh mới thở phào một hơi.

“Biên đội anh mau quay về đi, đây không phải nơi anh nên tới đâu.”

“Tôi không nên tới còn cậu thì nên? Nơi này rốt cuộc là gì?! Cậu có não không vậy?! Cậu là cảnh sát đấy còn nhớ chứ?!” Ở trong mắt Biên Bá Hiền, Thâm Đình là nơi đang tiến hành giam giữ và tổn thương cơ thể con người phi pháp.

“Không phải vậy đâu, anh hiểu lầm rồi. Em là cảnh sát, em sẽ không làm chuyện có lỗi với nghề của mình.”

Lời giải thích của Trương Triết làm Biên Bá Hiền cười khinh một tiếng, mà nụ cười này cũng đâm trúng tim Trương Triết.

“Biên cảnh quan, em là gay, BDSM là sở thích của em.”

Trương Triết đột nhiên thổ lộ tiếng lòng làm Biên Bá Hiền thoáng sửng sốt.

“Em biết chắc chắn anh không hiểu, nhưng cũng xin anh kiên nhẫn nghe em nói hết. BDSM, chính là Bondage và Discipline, chi phối và khuất phục, trói buộc và dạy dỗ.” Trương Triết tiến tới cạnh Biên Bá Hiền, trong đầu nghĩ chuyện đến nước này rồi lừa cũng không lừa được, chi bằng giải thích rõ toàn bộ, “Nó là một kiểu quan hệ trong tình dục, kẻ chi phối được gọi là Dom, kẻ khuất phục là Sub. Trong quá trình chơi, Sub sẽ giao tất cả sự tín nhiệm của mình cho Dom, khuất phục hắn, nghe lệnh hắn. Những người quỳ dưới đất anh đang thấy được, đều là nô lệ đã có Dom của mình.”

Biên Bá Hiền vừa nghe vừa cười khẩy, không có cách nào hiểu nổi: “Điên rồi sao, nô lệ? Có người tự nguyện làm nô lệ?”

“Nô lệ ở đây không phải như anh nghĩ đâu, quan hệ chủ tớ chỉ tồn tại trong quá trình chơi thôi, thiết lập trên sự tín nhiệm hoàn toàn giữa Dom và Sub, một khi trò chơi kết thúc, hai người sẽ khôi phục quan hệ bình đẳng, không tồn tại sự sỉ nhục, cũng không tồn tại chuyện cố ý gây tổn thương.”

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ Trương Triết, thử hiểu: “Vậy… cậu là Sub?”

Trương Triết sờ sờ cổ mình, chậm rãi gật đầu: “Vâng.”

“Ở chỗ này có… Dom?” Biên Bá Hiền trúc trắc đọc lên những từ ấy, Trương Triết lại gật đầu theo.

“Báo Săn ban nãy, chính là Dom của em.” Trương Triết dẫn Biên Bá Hiền vào sảnh, tìm một băng ghế ngồi xuống, “Anh ấy là một trong số ông chủ ở đây, Thâm Đình là tên nơi này, một câu lạc bộ BDSM cao cấp.”

Trương Triết lấy hai ly rượu rượu vang từ tay nhân viên phục vụ đi ngang qua, dè dặt đưa cho Biên Bá Hiền một ly: “Chỗ này kinh doanh hợp pháp, hội viên đều là dân quý tộc thuộc xã hội thượng lưu, người bình thường như chúng ta muốn vào phải có sự giới thiệu của hội viên.”

“Cậu được Báo Săn giới thiệu vào?”

Tay cầm ly rượu của Trương Triết siết chặt, lông mi dài hơi run.

“Không phải…”

Biên Bá Hiền cũng chẳng tò mò rốt cuộc Trương Triết đồng ý lời giới thiệu của ai, ngó quanh.

“Cậu nói Báo Săn là một trong số các ông chủ, nói cách khác là còn ông chủ khác?”

“Còn có một vị… là Vua.” Thanh âm của Trương Triết nhỏ xíu, căn bản không dám ngẩng đầu.

—————————

Khu VIP của bữa tiệc, Phác Xán Liệt một mình ngồi trên ghế sa lon uống trà, Báo Săn xoay điếu xì gà trong tay đặt mông ngồi cạnh hắn.

“Tới chỗ tôi để uống trà à? Bắt đầu dưỡng sinh hay gì?”

Phác Xán Liệt thong thả khuấy trà, thổi đi ván nổi: “Đến trễ.”

“Ở dưới lầu đụng phải người thú vị, trò chuyện mấy câu nên trễ ấy mà.”

Khu VIP dành riêng cho ông chủ nghỉ ngơi giải trí không ai dám đi lên, chỉ có hai người ở đây, Phác Xán Liệt đặt tách trà xuống, nhìn Báo Săn châm xì gà.

“Bớt hút đi, nếu bị ung thư phổi dòng họ Ngô các cậu sẽ tuyệt hậu đấy.”

“Mấy người học y đều sợ chết vậy sao?” Ngô Thế Huân cắn xì gà trêu Phác Xán Liệt.

“Tôi là đang khéo léo nhắc nhở cậu, muốn hút thuốc thì cút ra ngoài mà hút.” Do tính khiết phích, Phác Xán Liệt cực ghét mùi thuốc lá.

Ngô Thế Huân thực tướng mà tắt xì gà, nhớ tới nô lệ nhỏ mình mới nạp, kêu liền hai tiếng cũng không có ai đáp.

“Đệt! Lại chạy đi đâu rồi?”

“Mấy hôm trước đứa nhỏ đó còn bảo muốn làm Sub của tôi đấy, tôi thấy nhiều năm vậy mà cậu vẫn không hề tiến bộ, ngay cả Sub của mình cũng trông không xong.” Phác Xán Liệt nhạo báng Ngô Thế Huân tìm không ra người, gã tức tới nỗi mắt trợn trắng.

“Hay anh lãnh người về đi, tôi không cần nữa.”

“Vô trách nhiệm thế à? Tôi nói với người ta cậu là Dom rất có trách nhiệm rồi đấy.”

“Là cậu ta phản bội tôi trước mà, tìm anh rồi cắm cho tôi cái sừng to khiếp.”

“Cậu ta chỉ trót miệng hỏi thôi, tôi không đồng ý.” Phác Xán Liệt tựa vào ghế sa lon liên tục nhìn chòng chọc điện thoại xem thời gian, giờ này chắc là buổi coi mắt của Biên Bá Hiền xong hết rồi, có nên gửi tin nhắn hỏi thăm không nhỉ?

“Nói thật, anh trở lại, nhận cậu ta đi, lần này tôi muốn nghiêm túc thu nhận Sub.” Giọng điệu Ngô Thế Huân rất chân thành, Phác Xán Liệt để di động xuống đánh giá gã.

“Ở dưới lầu gặp trúng tình yêu thật rồi?”

“Thật.”

“Thôi đi, cậu chỉ nhiệt tình được ba phút.”

“Lần này khác thật! Vừa ý một người ngoài giới, dáng vẻ tính cách tôi đều thích, thích đến bất kể dùng thủ đoạn gì cũng muốn giày vò cậu ta.” Ngô Thế Huân cười đểu, Phác Xán Liệt liếc gã.

“Người ngoài giới không thể tùy tiện đụng, chơi nhiều năm vậy rồi chút nguyên tắc này còn chưa hiểu sao?” Phác Xán Liệt ngữ điệu lạnh lùng tức giận một cách khác thường, Ngô Thế Huân chẳng biết đã đạp trúng bãi mìn nào của hắn rồi.

“Chẳng phải cứ từ từ thâm nhập, từ từ dẫn dắt sao, anh đen mặt cái gì?”

“Người bình thường rất khó chấp nhận.”

“Nhưng cũng có rất nhiều người chấp nhận không phải ư? Đây là một quá trình, quen rồi mới biết niềm vui trong đó chứ.”

“Đừng có đùa, người đang sống đàng hoàng trong thế giới của mình, không dưng bị cưỡng ép lôi vào thế giới xa lạ, trừ tổn thương thì không còn gì đâu.” Phác Xán Liệt lạnh giọng, đôi mắt cũng phủ lên sương mù.

“Tôi chưa nói muốn cưỡng ép mà, anh có cần nhạy cảm vậy không?” Vốn là tâm trạng nhất kiến chung tình tốt đẹp, giờ phút này bị Phác Xán Liệt quấy nhiễu hỏng bét một nùi, “Anh không giúp thì thôi, dù sao cũng không liên quan tới anh, xin anh hãy giữ vẻ lãnh huyết vô tình nhất quán nha, chung quy người đã được tôi mời lên rồi, còn lại tôi tự nghĩ cách.”

Ngô Thế Huân cầm roi da mềm bên cạnh lên, giữa đám người phát hiện ra bóng dáng Trương Triết, đứng dậy đi tới, Phác Xán Liệt thở dài, ngẩn người nhìn chằm chằm tin nhắn điện thoại đã soạn đến phân nửa.

Biểu diễn dạy dỗ trên sân khấu vẫn đang tiếp tục, Biên Bá Hiền không thể nào hiểu nổi, hành động như ngược đãi ở trong mắt y lại bị Trương Triết kêu là “trò chơi”.

“Cậu gọi đó là tình thú?”

“Cái đó…”

“Đương nhiên là tình thú.”

Thanh âm của Ngô Thế Huân vang lên từ đằng xa, gã tiến về phía Biên Bá Hiền, kéo theo tiêu điểm của cả đại sảnh. Dừng bước, một ánh mắt sắc như dao đâm lên người Trương Triết.

“Tôi có cho em quyền tùy tiện chạy lung tung sao?”

Sợ Biên Bá Hiền hiểu lầm nên mới vội vã tới giải thích, Trương Triết cũng chưa báo cho Ngô Thế Huân hay.

“Nói.”

“Không… không có, chủ nhân chưa cho em quyền chạy lung tung, nhưng mà em ——”

“Không cần giải thích, tự em biết nên làm gì.” Lúc Ngô Thế Huân nói những lời này cười híp mắt nhìn về phía Biên Bá Hiền, gã không tin, chơi nhiều năm vậy rồi mà không thu phục được người đàn ông này, “Bắt đầu đi.”

“Chủ nhân… quay về hẵng phạt Tiểu Triết được không, Tiểu Triết không chạy lung tung nữa, ở đây… người… người nhiều quá.”

Nụ cười của Ngô Thế Huân biến mất, gã xoay người nâng mặt Trương Triết lên, nói: “Tôi tức giận đâu phải chỉ vì chuyện em chạy lung tung, đừng tưởng tôi không biết, mới theo tôi mấy ngày đã đi tìm đàn ông khác mời gọi, là chủ nhân tôi đây không làm em hài lòng sao?”

“Không… không phải…”

“Đừng có láo, nói tôi xem đã đi tìm ai.” Ngô Thế Huân ánh mắt ác liệt, biết rõ còn hỏi, người xem náo nhiệt xung quanh ngày càng nhiều, tất cả sự chú ý đều tập trung vào gã và Trương Triết.

“Em… em…”

“Nói thật thì may ra còn có thể bớt vài roi, nếu không…”

—— Chát! Báo Săn móc roi mềm mình sử dụng quanh năm, nhắm ngay lưng Trương Triết quất một roi, thanh âm lanh lảnh lực đạo nhanh mạnh, Trương Triết cúi đầu bất động, người chung quanh hô một tiếng kinh hãi, Biên Bá Hiền khiếp sợ hơn, Trương Triết ngay cả tránh cũng không, mặc cho roi quất lên người mình.

“Tôi hỏi lần nữa, đi tìm ai?”

Trương Triết hai tay chống đầu gối, mười ngón tay siết thành đấm, im lặng hồi lâu mới run rẩy nói: “V… Vua.”

Một chữ tạo thành sự xôn xao trong đám người, chẳng ai ngờ Báo Săn lại bị Vua cho cắm sừng. Bốn phía bàn luận sôi nổi, mọi người đều nói sóng gió này của Báo Săn không tính là thua thiệt, bởi vì bất kỳ Sub nào cũng đều khó chống đỡ trước cám dỗ của Vua. Quần chúng kinh ngạc không phải vì Báo Săn bị Vua cho đội mũ xanh, mà là vị Vua ở ẩn ba năm, lại có quan hệ với Sub.

“Vậy em thừa nhận mình phản bội tôi?” Ngô Thế Huân quơ roi, ánh mắt bắt đầu trở nên u ám, Biên Bá Hiền thấy cổ tay gã lại giơ lên, độ mạnh của một roi này đoán chừng sẽ trầy da sứt thịt mất!

Vừa định xông lên cản, một chất giọng trầm thấp đã kêu Báo Săn trước y.

“Cậu đừng ầm ĩ nữa.”

Đám đông tự động tách ra một con đường, chủ của thanh âm này đi tới từ khu VIP. Biên Bá Hiền bị dòng người xem náo nhiệt chen đẩy ra phía sau, thời điểm Phác Xán Liệt tiến đến cũng không chú ý tới y, nhưng Biên Bá Hiền lại rõ rõ ràng ràng thấy được hắn.

Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Chưa để ý đến Biên Bá Hiền giữa đám đông, Phác Xán Liệt kéo tay Ngô Thế Huân đè roi của gã xuống.

“Đã nói không có gì rồi, cậu cần gì phải vậy?”

“Mặt mũi Tiểu Triết không nhỏ nha, Vua đích thân ra đây xin tha thứ giúp em luôn.” Ngô Thế Huân nhếch mép cười xảo quyệt, đám người lập tức xì xào, nhiều năm không gặp, ai dè đối tượng Vua ra tay lại là Sub của Báo Săn.

Tầm mắt tò mò của mọi người đều tụ lên người Trương Triết, ngoại trừ Biên Bá Hiền, hai mắt y đóng chặt trên mặt Phác Xán Liệt, dời thế nào cũng không ra.

Anh ta là Vua? Ông chủ Thâm Đình? Sao có thể?! Chẳng phải anh ta là Phác Xán Liệt ư? Chẳng phải là đồng nghiệp của mình ư?! Chẳng phải trong nhà có mấy pháp y tiền bẩn ư? Sao anh lại… Đầu óc Biên Bá Hiền như nổ tung, nhét vào từng chuyện không phù hợp với tam quan của mình, khiến y không nói nên lời.

“Nếu Vua đã xin tha rồi, Tiểu Triết lại thích anh, tôi bèn biết thời biết thế mà dứt khoát, xóa bỏ quan hệ với Tiểu Triết vậy.” Ngô Thế Huân khom người cởi vòng trên cổ Trương Triết, cười tủm tỉm, “OK, bây giờ tôi và cậu không còn quan hệ nữa.”

Chiêu này của Ngô Thế Huân đúng là lợi hại, xóa bỏ quan hệ nô lệ ngay trước mặt mọi người, hôm nay trừ Phác Xán Liệt, e rằng không có người thứ hai dám thế chân. Nếu như Phác Xán Liệt không chấp nhận, phỏng chừng sau này Trương Triết sẽ không tìm được Dom dám muốn cậu nữa…

“Cậu đang ép tôi nhận cậu ấy à?”

Ngô Thế Huân xoay người, trưng vẻ mặt vô tội nhìn Phác Xán Liệt.

“Tại sao là ép anh chứ? Chẳng phải hai người thích nhau sao?”

Cuộc hội thoại bay vào tai Biên Bá Hiền đang tránh trong đám người, đầu óc chứ như bị nhét bông vải sũng nước, nặng trĩu không thôi. Biên Bá Hiền chẳng biết y nên phản ứng chuyện Phác Xán Liệt là kẻ ưa BDSM trước, hay là nên phản ứng chuyện hắn thích Trương Triết trước. Vô luận là chuyện nào, cũng vượt khỏi phạm vi nhận thức của y.

“Tùy tiện vứt bỏ Sub là chuyện của cậu, cậu ta có Dom hay không thì chẳng liên quan tới tôi, tôi sẽ không nhận cậu ta.” Phác Xán Liệt cười lạnh, hay cho Ngô Thế Huân nghĩ ra cái chiêu khôi phục tự do nát này, chẳng biết là hồ ly tinh nào làm một người bình thường có trách nhiệm trở nên không mặt không mũi như vậy.

Trương Triết vẫn đang quỳ dưới đất lúng ta lúng túng, phản bội chủ nhân là đại kỵ, Báo Săn vứt bỏ cậu là nằm trong dự liệu. Chẳng qua bị vứt bỏ trước mặt nhiều người thế này, quả thực có chút thảm hại.

“Cậu không cần buồn quá đâu, chúng ta sớm hợp sớm tan, nếu không nhờ tôi đụng phải người thú vị hơn, nói không chừng hai ta còn có thể chơi thêm vài ngày nữa.” Ngô Thế Huân cũng tội Trương Triết, không ngờ Phác Xán Liệt thật sự là kẻ máu lạnh, đã vậy rồi còn không nhận người, đành phải uyển chuyển an ủi đôi câu, ôm trách nhiệm lên người mình, để Trương Triết không đến mức lăn lộn không nổi trong cái giới này.

Nghe thấy Ngô Thế Huân có niềm vui mới, Trương Triết và người xung quanh cùng ngẩng đầu, nhìn Ngô Thế Huân cầm vòng cổ đi về phía đám đông.

Vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền ngây người như phỗng, đến lúc y kịp phản ứng, cái vòng trong tay Ngô Thế Huân đã nằm trên cổ y, đợi y nhấc tay phản kháng, khóa đã gài chết, phát ra tiếng “lạch cạch”.

Vòng cổ áp dụng vân tay để mở, không có vân tay của Ngô Thế Huân, Biên Bá Hiền có dùng lực đi nữa cũng vô ích. Trên cổ không gỡ được, Biên Bá Hiền lựa chọn dùng chân tập kích, ai ngờ Ngô Thế Huân phản ứng nhanh, né được một cú, nắm chặt sợi dây nối với vòng cổ kéo mạnh một cái, Biên Bá Hiền mất thăng bằng bị lôi ngã về phía trước, lảo đảo té vào ngực Ngô Thế Huân.

“Mẹ kiếp! Cởi ra cho tôi!” Biên Bá Hiền giật vòng cổ mắng to, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt kinh hoàng của Phác Xán Liệt.

Bốn mắt nhìn nhau ở nơi này đã quá lúng túng rồi, hiện tại mình còn bị khóa vòng cổ như chó con, Biên Bá Hiền vốn định giơ chân đạp người, lại bị Ngô Thế Huân phát hiện ra động tác, đứng ở phía sau lần nữa dùng sức kéo dây thừng, Biên Bá Hiền bị ghì ở cổ không thể không dừng động tác ngửa đầu ra sau.

“Đ*t mẹ…”

Nhìn Biên Bá Hiền bị chế ngự trong tay mình, ham muốn chinh phục của Ngô Thế Huân bỗng dâng trào, hai gò má y bởi vì hô hấp không thông mà dần trở nên đỏ hồng. Này chẳng phải kích thích hẳn sao? Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền đang thở hổn hển, thầm nghĩ, chỉ cần trải nghiệm qua một lần là hiểu lạc thú trong đó ngay, huống chi phản ứng của Biên Bá Hiền rất có tiềm năng làm Sub, không khỏi có phần đắc ý nhìn về phía Phác Xán Liệt, muốn chứng minh nhận định của mình không sai.

“Đáng yêu lắm phải không? Có phải ————”

“Buông cậu ấy ra.”

Nụ cười trên mặt Ngô Thế Huân tắt ngúm, cẩn thận đánh giá Phác Xán Liệt đối diện.

“Biểu cảm khủng bố đó của anh là lần đầu tôi thấy đấy.”

“Tôi nói cậu buông cậu ấy ra.”

“Đã bảo anh kệ tôi mà, người tôi vừa ý tôi sẽ tự đoạt lấy.”

“Cậu ấy thì không được.” Phác Xán Liệt tiến lên trước, không chút khách khí cướp dây thừng trong tay Ngô Thế Huân, kéo theo Biên Bá Hiền loạng choạng ngã vào lồng ngực hắn.

“Anh có ý gì?”

“Ý tôi là, cậu ấy thuộc về tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb