Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN 14/2


Hôm nay là lễ Tình nhân, nhưng trong cục cảnh sát tuyệt nhiên không xuất hiện bầu không khí lễ hội nào.

Nguyên nhân là vì trung tâm thành phố xảy ra sự kiện hành hung nghiêm trọng, một nhân viên giao hàng do bất mãn cuộc đời mà công khai trả thù xã hội, cầm dao vào siêu thị chém người vô mục đích, dẫn đến năm người bị thương, hai người nguy kịch, trong đó có hai cặp là tình nhân.

Trước mắt phạm nhân vẫn còn thủ bên trong, Biên Bá Hiền nhận được điện thoại lập tức rời đồn, đặt sô-cô-la Trương Triết mới chia cho y lên bàn.

“Lễ lớn mà gặp vụ này, dính hôm nào không dính lại dính hôm nay.” Vương Vũ hẹn hò với Trương Triết đã non nửa năm vừa leo lên xe việt dã của Biên Bá Hiền vừa ca thán, “Cái vé phim《 Điềm Mật Mật》tuần trước em giành được giờ khỏi coi luôn. Cái thằng điên chém người kia có phải côn đồ ế muôn năm không anh, tự nhiên chọn ngày này ra đường chém couple.”

*phim Điềm Mật Mật: là một bộ phim Hồng Kông của đạo diễn Trần Khả Tân được công chiếu lần đầu năm 1996. Tựa đề của bộ phim được lấy từ một bài hát rất được yêu thích của nữ ca sĩ Đặng Lệ Quân. Bộ phim nói về mối tình của hai người Trung Quốc đại lục nhập cư ở Hồng Kông với dàn diễn viên chính gồm Lê Minh, Trương Mạn Ngọc, Tằng Chí Vĩ và Dương Cung Như (nguồn: Wiki)

“Anh bớt nói một hai câu cũng không ai tưởng anh câm đâu.” Trương Triết đẩy Vương Vũ kêu hắn đừng ba hoa, sau quay qua nhìn Biên Bá Hiền đang lái xe, “Đội trưởng Biên, anh nói với pháp y Phác mình phải đi làm nhiệm vụ chưa? ”

“Anh phải báo cho anh ta à?” Mặt Biên Bá Hiền lạnh tanh, đánh vô-lăng một cách mạnh bạo, “Anh và anh ta chả liên quan gì.”

Biên Bá Hiền thể hiện cảm xúc rất tốt, tâm trạng y ra sao đều hiện rõ mồn một trên mặt. Tỷ như giờ phút này, y đang bực bội, còn là cái kiểu vô cùng bực.

Trương Triết và Vương Vũ rúc vào băng sau, thủ thỉ.

“Đội trưởng Biên sao thế?”

“Anh ấy cãi lộn với pháp y Phác… hơn cả tuần rồi.”

Vương Vũ xòe ngón tay: “Hơn cả tuần… chắc là vụ ở căn tin hả.”

Trương Triết bất đắc dĩ gật đầu.

Vương Vũ nhìn về phía đội trưởng Biên đang cáu bẳn tới nỗi bóng lưng cũng phun lửa, nói nhỏ: “Có cái chuyện bé tí đấy mà ——”

“Hôm nay anh nói hơi nhiều đó.”

“Trời ơi, chê anh ồn ha, vậy chờ nhiệm vụ kết thúc em tới nhà anh làm anh ngậm miệng nhé.”

Vương Vũ cười đùa hí hửng nhéo má cậu, Trương Triết vừa chú ý sắc mặt Biên Bá Hiền, vừa phủi bạn trai táy máy tay chân ra: “Shh, sao anh không có mắt nhìn chút nào vậy! Buông!”

Biên Bá Hiền đã thấy hết động tác nhỏ của hai người qua gương chiếu hậu, quan sát họ từ lúc lôi lôi kéo kéo biến thành liếc mắt đưa tình, cuối cùng chấm dứt bằng cú “đánh lén” của Vương Vũ lên môi Trương Triết, lòng bàn chân Biên Bá Hiền đạp cần ga một phát, thiếu điều xóc bay luôn hai người nọ.

Hai người bị cụng đầu lập tức đàng hoàng lại.

Nhìn họ sến súa, rồi lại nghĩ về Phác Xán Liệt đã “chiến tranh lạnh” với mình hơn cả tuần nay, chớ nhắc chi là hôn môi, từ lúc gây gổ đến giờ, bọn họ cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Về nguyên nhân ầm ĩ thì đúng là sự kiện ở căn tin kia. Căn nguyên là Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền lại kén ăn rau, cằn nhằn y đôi câu, kết quả là số lần lải nhải quá nhiều, hơn nữa mấy hôm đó Biên Bá Hiền khá nhiều vụ án nên tính khí không xuôi, dứt khoát đập bàn dằn đũa bỏ đi.

Rồi sau đó…

Phác Xán Liệt chẳng màng đuổi theo, khỏi bàn tới chuyện dỗ dành luôn đi. Đi làm thì mỗi người một xe đường ai nấy đi, đến đơn vị ai bận việc nấy, ngay cả về nhà cũng là ngủ riêng, y hệt người dưng vì để chia tiền mướn phòng nên ở chung vậy… Má, người dưng còn thỉnh thoảng hỏi nhau ‘Ăn chưa’, Phác Xán Liệt ác độc lại không thèm đánh quả rắm nào với mình.

Nghĩ đoạn, Biên Bá Hiền lại bốc lửa, đạp lút cán chân ga.

Chạy tới hiện trường, bên ngoài siêu thị giăng kín dây cảnh giới đã bu đầy người là người, cảnh sát khu vực sớm đã có mặt, đang phối hợp với nhân viên y tế đưa nạn nhân có thể chữa trị lên xe cứu thương.

Vừa xuống xe, đội viên đội bốn lập tức tiến vào trạng thái làm việc, Vương Vũ và Trương Triết xác nhận lắp súng xong bèn theo Biên Bá Hiền tới chỗ quản lý của đồn công an, hỏi tình hình thực tại.

“Anh đến rồi.” Quản lý bận sứt đầu mẻ trán, thấy Biên Bá Hiền cứ như thấy cứu tinh mà ù té lên trước.

“Tình huống thế nào, cứu hết người bị thương ra chưa?”

“2 nạn nhân trọng thương đã được đưa ra, nhưng kẻ hành hung vẫn còn bên trong, theo phản hồi của nhân chứng, kẻ cầm dao hiện đang ở tiệm Millin khu thương mại 3F, trước mắt có ba nhân viên tiệm và hai khách hàng bị thương nhẹ đang kẹt ở trong.”

“Mau kêu doanh nghiệp phụ trách siêu thị giải tán những cá nhân không liên quan, đóng kín tất cả thang máy, cầu thang, cửa thoát hiểm thông đến 3F. Các cậu canh giữ cửa thang máy 3F, Vương Vũ Trương Triết, hai cậu vào với tôi, chưa có lệnh của tôi không ai được nổ súng.” Biên Bá Hiền nhanh chóng bố trí, giấu súng mình đã chuẩn bị ra sau.

Thời điểm làm công tác xác nhận cuối cùng trước khi vào siêu thi, di động của Biên Bá Hiền chợt rung, là Phác Xán Liệt đã hai tuần chưa nói chuyện, đoán chừng biết y đang nhận nhiệm vụ mới gọi.

“Đội trưởng Biên, anh không bắt máy ạ?” Trương Triết ôm súng đảo mắt qua chiếc điện thoại đang rung liên tục trong tay Biên Bá Hiền.

Y nhíu mày, thẳng thắn ngắt máy: “Đi.”

——————
Trong văn phòng, lần thứ tư Phác Xán Liệt gọi điện cho Biên Bá Hiền, trong loa phát ra giọng nữ ôn hòa: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Phác Xán Liệt bỏ di động xuống, phóng tầm mắt ra bầu trời sẩm tối ngoài cửa sổ, đặt hai tấm vé xem phim lên bàn.

“Ơ, Valentine còn tăng ca à, đại pháp y Phác chuyên nghiệp quá nhở.” Đường Lệ Lệ ôm một bó hoa to đi ngang cửa phòng nghiệm xác, thấy Phác Xán Liệt chưa tan làm bèn rẽ vào.

“Sao không đi hẹn hò với bạn trai đi.” Phác Xán Liệt cười nhàn nhạt, tiếp tục bận rộn với báo cáo giám định chưa xử lý xong.

“Định đi đây.” Đường Lệ Lệ khoe bó hoa trước ngực.

“Định đi đâu với bạn trai?” Phác Xán Liệt vừa cúi đầu ký báo cáo vừa hỏi. Đường Lệ Lệ khẩy khẩy cánh hoa buồn rầu đáp:

“Ban đầu tính xem《Điềm Mật Mật》chiếu dịp Valentine, ai dè tuần trước em không cướp được vé.” Đường Lệ Lệ chép miệng, “Chắc có thì cũng tìm quán nào thưa khách ăn một bữa thôi.”

Phác Xán Liệt dừng ngòi bút, liếc sang chiếc điện thoại bất động của mình, đoán rằng hai tấm vé đặt trước hai tuần kia sẽ không có ai tới xem, đành cầm lấy tặng Đường Lệ Lệ.

“Đúng lúc tôi có vé, cầm đi xem đi.”

Đường Lệ Lệ trợn tròn mắt, nhận lấy vé từ tay hắn, ghế tình nhân rạp IMAX, vị trí đẹp ngay chính giữa.

“Ngại quá má ơi, anh gây với cảnh sát Biên hả?”

“Tạm thời em ấy đang làm nhiệm vụ không coi được, tôi đi một mình cũng vô nghĩa, lãng phí vé cũng tiếc.”

“Thế à, mua hết bao nhiêu em chuyển lại cho anh!!” Ngắm nghía hai cái vé công chiếu, đuôi mắt Đường Lệ Lệ lấp lóe ý cười.

“Khỏi, sau này mỗi ngày cô nhớ chia cho cảnh sát Biên chút quà vặt là được, em ấy rất thích ăn ba cái thực phẩm rác đó.” Phác Xán Liệt kéo ghế ra, thu xếp lại tài liệu đã ký xong.

“Ối giời, ngọt ha, ok, chẳng những sẽ chia, em còn nói là anh tặng luôn.”

“Cái đấy không cần đâu.” Phác Xán Liệt nhoẻn miệng cười, khóa tài liệu trong ngăn tủ, ngẩng đầu nói: “Cô chưa đi nữa? Phim bảy giờ chiếu, nếu không xuất phát là trễ đấy.”

“Đi liền đi liền, cảm ơn nhá.” Đường Lệ Lệ vừa rời khỏi, phòng làm việc lập tức khôi phục trạng thái an tĩnh. Phác Xán Liệt dựa vào ghế xoay ngẩn ngơ thật lâu, kế hoạch của hắn vốn dĩ là tối nay dẫn Biên Bá Hiền đi xem phim, kết quả người ta làm nhiệm vụ cũng không thèm báo cho mình hay, bây giờ ngay cả di động cũng tắt.

Đây đúng là lần chiến tranh lạnh dài nhất kể từ khi hắn và Biên Bá Hiền bên nhau, thật ra căn nguyên sự việc không hẳn chỉ vì em ấy không thích ăn rau, nếu thật sự là do chuyện cỏn con đó thì chẳng biết một năm họ đã cãi cọ bao nhiêu trận, không ăn nhiều cơm thì chớ, đừng có khi khổng khi không lại đau da dày, đừng có nửa đêm làm nhiệm vụ về lại đói bụng đến bất tỉnh….. Khuyên nhủ đủ điều không nghe còn ngang nhiên đập bàn dằn đũa bỏ đi, cái hắn thật sự giận là Biên Bá Hiền không hiểu tốt xấu, coi sự quan tâm của hắn thành lời càm ràm.

Chắc chắn đêm nay lại chưa ăn đã ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu không nhờ những năm qua sống cùng mẹ em ấy, có người trông nom từng bữa cơm cho, phỏng chừng em ấy đã không sống nổi đến lúc này mà gặp được mình.

Phác Xán Liệt thở dài, mặc áo khoác cầm chìa khóa xe đi tìm phó tổ trưởng tổ trọng án một chuyến, có được địa chỉ siêu thị đang phát sinh hành hung bèn cấp tốc lái xe chạy qua.

Trên đường đi, Phác Xán Liệt ngẫm thấy nhiệm vụ lần này không nghiêm trọng lắm, tuy là sự kiện ác tính tổn hại về người, nhưng đối phương chỉ là một nhân viên giao hàng bình thường, đơn thuần mà ghép với vũ lực thì tuyệt đối sẽ không tạo nên sức uy hiếp gì đối với một Biên Bá Hiền xuất thân từ lính đặc chủng. Song, đến khi hắn chứng kiến cảnh máu bê bết ngoài siêu thị, biểu cảm của Phác Xán Liệt đã hơi cứng lại.

“Chào anh, tôi thuộc cục cảnh sát thành phố, cho hỏi tình hình hiện tại thế nào?” Phác Xán Liệt tìm được người mặc cảnh phục ở hiện trường, vừa trình thẻ nghề của mình vừa hỏi.

Thấy là đồng nghiệp, viên cảnh sát chia sẻ: “Trước mắt vẫn đang đối đầu, chúng ta đã dùng người của mình trao đổi ra được toàn bộ dân chúng bị thương, giờ đang chờ đồng nghiệp thoát ra suôn sẻ.”

Viên cảnh sát nói rất ngắn gọn, nhưng Phác Xán Liệt đoán được đại khái dân chúng được trao đổi ra bằng cách nào, điều hiện tại hắn có thể làm cũng chỉ là chờ đợi thôi.

Xung quanh siêu thị trang trí đầy đèn nhân dịp lễ Tình nhân, bên ngoài treo khắp các biển quảng cáo khổng lồ, căn bản không thấy nổi tí ti nào bên trong. Phác Xán Liệt không ngừng lôi điện thoại ra xem giờ, đi đi lại lại ở vòng ngoài dây cảnh giới.

Chẳng rõ qua bao lâu, máy truyền tin trong xe cảnh sát rốt cuộc cũng truyền tới âm thanh luồng điện kết nối ————

“Đã bắt được tội phạm, khẩn trương giải tỏa bên ngoài siêu thị! Lái xe đến cổng số hai!”

Nghe thấy hung thủ đã bị bắt, Phác Xán Liệt nhanh chóng lách qua đám đông, đi theo xe cảnh sát chạy tới cửa số hai. Một nhóm bảo vệ xông ra từ cổng chính trước tiên, hộ tống những hành khách lành lặn mắc kẹt bên trong, tiếp lại thấy Vương Vũ và Trương Triết áp giải người giao hàng ở phía sau.

“Mau tránh ra! Tránh ra hết nào! Đừng chặn cửa!!” Các ký giả truyền thông sớm chen lúc nhúc ngay lối ra vào, truyền hình trực tiếp cảnh hung thủ sa lưới lập tức leo lên đầu bảng xếp hạng, Vương Vũ nghiêm nghị yêu cầu truyền thông lui về sau, rống lớn: “Nhân viên y tế có mặt không?!! Nhân viên y tế mau vào đây!!”

Không nhìn thấy Biên Bá Hiền xuất hiện, Phác Xán Liệt cau mày chạy lên trước: “Tôi đây! Biên Bá Hiền đâu?”

Ai dè sẽ gặp pháp y Phác ở nơi này, Vương Vũ thoáng sững sờ, Trương Triết thì ngược lại, thảng thốt: “Đội trưởng Biên bị thương! Rất cần nhân viên y tế!! Anh mau vào xem anh ấy đi!!”

Nghe ngữ điệu lo lắng của Trương Triết, Phác Xán Liệt lập tức vọt vào siêu thị. Dõi theo bóng lưng gấp gáp của pháp y Phác, Vương Vũ chớp chớp mắt: “Nếu anh không ở hiện trường thì với cái giọng này của em á hả, anh cũng tưởng đội trưởng Biên bị đâm mấy dao sắp chầu trời tới nơi rồi… Đến nỗi đó đâu, bị dao rạch trúng lòng bàn tay thôi mà.”

“Anh biết cái gì, không nghiêm trọng hóa lên xíu chắc không biết tới đời tám nào hai ổng mới hòa nhau.” Trương Triết áp giải phạm nhân vào xe cảnh sát, gật đầu tỏ ý với cảnh sát khu vực đang chạy qua.

“Em giỏi quá ha.” Vương Vũ gác tay lên cửa xe cười rộ.

——————

Phác Xán Liệt xông lên lầu ba, đảo mắt đã trông thấy vài cảnh sát đang xử lý hiện trường, cùng với vết máu trên sàn ———

“Biên Bá Hiền!!” Phác Xán Liệt chạy về phía vết máu, càng chạy bước chân càng vội, đẩy cảnh sát đang thu thập hung khí qua, “Biên Bá Hiền em ————”

Phác Xán Liệt dừng bước, đối mắt với Biên Bá Hiền đang xòe bàn tay cố gắng xỏ vào áo khoác.

“Đội trưởng Biên vất vả rồi, xong việc thì nhanh tan ca đi, chúng tôi sẽ giải phạm nhân đi.” Người của đồn cảnh sát khu vực đánh tiếng chào hỏi Biên Bá Hiền, niêm phong hung khí thật kỹ càng, “Tay vẫn ổn chứ, có cần gọi bác sĩ cho anh không?”

“Không cần, tôi chính là bác sĩ.” Phác Xán Liệt xụ mặt nắm cổ tay Biên Bá Hiền, nói với viên cảnh sát.

Biên Bá Hiền giũ áo khoác, rút tay mình về: “Vất vả rồi, vậy tôi lui đây.”

Biên Bá Hiền rời siêu thị, bàn giao kết quả công tác cùng Vương Vũ Trương Triết rồi thẳng tiến về hướng xe việt dã của mình, hoàn toàn ngó lơ Phác Xán Liệt đang theo đằng sau.

Biên Bá Hiền mở cửa xe, Phác Xán Liệt lập tức giật chìa khóa trong tay y.

“Qua ghế phụ.” Phác Xán Liệt ngồi lên chỗ tài xế.

Biên Bá Hiền nhìn cái tay thương tích của mình, dù không chết nhưng cũng chảy máu, không tiện lái xe.

Dọc đường chẳng ai hó hé câu nào, song có thể cảm giác được tốc độ xe rất nhanh.

“Đây không phải đường về nhà, anh tính đi đâu.”

“Mẹ nghe nói em làm nhiệm vụ, nhất quyết đòi em tan ca phải về nhà ăn cơm.” Phác Xán Liệt nhàn nhạt đáp.

“Mẹ em? Sao mẹ không kêu em mà lại kêu anh?”

Phác Xán Liệt đậu xe dưới nhà Tống Văn Lệ, tắt máy, nói: “Mẹ muốn kêu em thì cũng phải đợi em mở điện thoại đã.”

Biên Bá Hiền bị khịa tới lắp bắp, xuống xe theo lên lầu.

Mới bước vào cửa nhà đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, nghe thấy tiếng cửa mở, Tống Văn Lệ ló đầu ra từ phòng bếp: “Về rồi hả?! Đúng lúc lắm, tắm đi, mẹ sắp xong rồi.”

“Giờ này còn nấu cơm, mẹ cũng không ngại phiền ha.” Biên Bá Hiền vào nhà thay dép, tay xước da bất tiện nên cởi mãi không được, Phác Xán Liệt bèn khom lưng tháo giúp y.

“Vào trong xử lý tay đi.”

Biên Bá Hiền mang dép, cả giận: “Không cần.”

“Em lớn tiếng chút nữa là mẹ thấy đấy.” Phác Xán Liệt hất hất cằm, nắm chặt cổ tay Biên Bá Hiền.

Y liếc nhìn Tống Văn Lệ đang bận rộn trong bếp, đi theo Phác Xán Liệt vào phòng ngủ.

Phác Xán Liệt cầm một hòm y tế ra từ ngăn tủ, bắt đầu giúp Biên Bá Hiền rửa vết thương.

Tuy Phác Xán Liệt im lặng, nhưng động tác của hắn rất đỗi dịu dàng, hai người ngồi trên giường, chóp mũi là mùi thức ăn của Tống Văn Lệ, nhoáng cái khiến cho bầu không khí sinh sôi cảm giác khói lửa nhân gian.

Có lẽ do nét mặt xử lý vết thương của Phác Xán Liệt nghiêm túc quá mức, động tác thì cực kỳ nhẹ nhàng, Biên Bá Hiền đã nguôi ngoai cơn giận, giả bộ nói vu vơ: “Anh hay nhỉ, hai tuần không nói chuyện với em.”

Phác Xán Liệt bôi thuốc đỏ lên vết thương của y, trả lời: “Mỗi lần gây gổ đều là anh làm hòa với em trước.”

Lông mày Biên Bá Hiền dựng đứng: “Mỗi lần bao giờ?! Lần này anh chưa hề nha!”

Thoa thuốc xong, Phác Xán Liệt ngẩng đầu: “Thật ra anh có mua vé xem phim cho tối nay, nhưng ai đó làm nhiệm vụ không thèm báo, không kịp xem nên anh tặng Đường Lệ Lệ rồi.”

Nghe được vốn dĩ Phác Xán Liệt có hành động, Biên Bá Hiền đứng phắt dậy: “Sao anh không nói sớm?”

Phác Xán Liệt ném bông gòn đã dùng vào thùng rác, ôm hòm thuốc thẳng người lên: “Ai bảo em lơ anh.”

Biên Bá Hiền quơ gối ném về phía hắn.

Phác Xán Liệt chụp lấy nó, vỗ vài cái nói: “Chúng ta nói lý lẽ đi, lần này là em sai đúng không, tính khí em có hơi nóng đúng không?”

Biên Bá Hiền biết mình sai, chẳng qua không muốn thừa nhận, buồn bực quay ngoắt đầu, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy mình sai rồi, nhưng càng cảm thấy mình sai lại càng không muốn thừa nhận, nhỏ giọng lầm bầm: “Nóng tính mà vẫn chơi SM với anh…”

“Em nói gì?”

“Em nói tai anh thính quá! Cả rắm em thả anh cũng nghe!”

Phác Xán Liệt không giận những lời thô tục đột ngột của Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng ném gối lên đầu y, cười nói: “Em thả rắm anh không cần nghe, cách năm mươi dặm cũng ngửi thấy.”

Biên Bá Hiền bò dậy toan gõ đầu Phác Xán Liệt, tiếc thay chính bản thân cũng buồn cười lây: “Nói anh mắc bệnh sạch sẽ ai tin! Thằng cha biến thái!”

Phác Xán Liệt tóm cánh tay của Biên Bá Hiền đang nhào tới, nở nụ cười: “Ở chung với em nên bệnh sạch của anh cũng sắp hết rồi, nhìn em xem, suốt ngày nói chuyện không rắm thì phân.”

Rõ ràng là đề tài chẳng mấy bùi tai, song Biên Bá Hiền càng cười càng tươi, cuối cùng bị Phác Xán Liệt kéo đến cùng ngồi lên giường. Điều hòa trong phòng vừa bật chưa tỏa nhiệt, Biên Bá Hiền bèn cọ chân lên bụng Phác Xán Liệt hòng sưởi ấm.

Cọ chưa được bao lâu đã bị Phác Xán Liệt đè xuống.

“Lần này sai hay không?”

Biên Bá Hiền lại chà chà chân xuống dưới một chút, chơi xấu: “Em không sai.”

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền đang mạnh miệng, bất đắc dĩ buông tay, để mặc y cọ tới cọ lui trên bụng mình: “Được, em không sai, đại cảnh sát em đâu có sai, chỉ là dằn đũa, đập bàn, rồi bạo lực lạnh đối với người quan tâm em thôi mà đúng không.”

“Bạo lực lạnh nghe hơi quá đó.”

“Hôm nay anh đã chuẩn bị vé xem phim, em chuẩn bị gì rồi?” Phác Xán Liệt nhướng mày, Biên Bá Hiền hé miệng rồi lại ngậm chặt.

Phác Xán Liệt biết tỏng y chưa chuẩn bị gì, có điều cũng không tới nỗi mất mát, bởi vì hiểu rõ Biên Bá Hiền nên biết y chỉ không tim không phổi vô tư mà thôi.

Hai người đương rúc vào nhau trong căn phòng đã dần ấm lên, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng Tống Văn Lệ: “Ai ra mở cửa đi, hình như là shipper, mẹ không rảnh tay!”

Phác Xán Liệt nghe thấy bèn xuống giường, đi ra hỗ trợ.

“Mẹ tự mua đồ ạ, đã bàn là cần gì thì nói tụi con mà, con và Bá Hiền mua cho mẹ.” Phác Xán Liệt vừa nói vừa đi mở cửa, Tống Văn Lệ nhú đầu ra đáp: “Không phải mẹ mua, là hàng Bá Hiền đặt đấy, mẹ không bao giờ mua đồ linh tinh trên mạng đâu.”

Phác Xán Liệt mở cửa, anh trai giao hàng đưa cho hắn một cái hộp nhỏ bảo hắn ký nhận.

Mang hàng vào nhà, hắn nhìn nhãn mác dán phía trên, tên đề Biên Bá Hiền, chỗ vật phẩm đề “máy massage”.

*máy massage:

v2-6fd4ddc4deed6e6b0a28b7941956cce3_1440w

Còn chưa kịp đem gói hàng vào trong, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập thình lình lao ra từ phòng ngủ —————

“Đồ của em, đưa cho em!”

Biên Bá Hiền phóng tới như bay, cướp lấy hộp đồ.

Phác Xán Liệt thấy dáng vẻ vội vã của y thì khá tò mò: “Mua máy massage làm gì, nhà có mấy cái rồi mà.”

“Ờ, thì, thấy đẹp.” Biên Bá Hiền che che giấu giấu, Phác Xán Liệt càng cảm thấy kỳ lạ hơn, vươn tay định lấy: “Cho anh xem đẹp thế nào.”

“Trời ơi, chỉ là máy massage thôi có gì để xem!” Biên Bá Hiền ôm khư khư cái hộp không cho hắn chạm.

“Chỉ là máy massage, có gì không thể xem.” Phác Xán Liệt theo sát Biên Bá Hiền vào phòng, khăng khăng muốn xem.

Biên Bá Hiền càng không cho nhìn, hắn càng hiếu kỳ, trong quá trình giành giật túi đựng không kín bị bung ra, vật phẩm bên trong rơi xuống sàn nhà giữa hai người họ —————

Hai cặp mắt đồng loạt thấy được đồ trong hộp.

Phác Xán Liệt cúi xuống nhặt lên, mỉm cười, Biên Bá Hiền tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, khao khát đào cái lỗ để biến mất ngay lập tức.

“Máy massage này trông không đúng lắm nhỉ?”

“Anh nín mỏ được không…”

“Máy massage thời nay thịnh hành kiểu đuôi chó à?”

Đồ chơi người lớn bị gọi là “máy massage” trong tay Phác Xán Liệt đang khoái chí rung cái đuôi nhỏ giữa không trung, Biên Bá Hiền ngượng muốn chết.

“Xem ra anh trách nhầm em rồi, em cũng chuẩn bị quà rồi ha.” Phác Xán Liệt cầm món đồ chơi hẳn nên bị nhét vào bộ phận kín đáo nào đó, khẽ khàng áp lên má Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền liều một phen luôn: “Phải, em mua đó, thì sao?”

Phác Xán Liệt gỡ kính xuống, lau chùi tròng kính hơi mờ, đeo lên lại rồi hỏi: “Bây giờ anh có hai phương án giải quyết, một là mau ăn xong cơm mẹ nấu, sau đó về nhà với anh; hai là tiếp tục chiến tranh lạnh, chọn cái nào?”

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang cầm cái đuôi cún y mua, hai tuần rồi chưa “làm”, đói khát liếm liếm môi, không màng nghĩ ngợi mà đáp ngay:

“Ra ăn cơm!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hebdb