Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Dịch cau mày, tập trung nhìn những tấm ảnh chứa đầy sương mù này. Nhưng có vẻ như đầu óc của hắn cũng đang bị sương mù bao lấy, làm hắn không tài nào nghĩ được thêm thứ gì.

Đúng lúc này, Vu Lê ngồi phía sau đột nhiên cất tiếng: “Ơ? Lạ thế nhỉ, khi nãy những tấm ảnh đó đâu có hình dạng thế này đâu.”

Mạc Dịch căng thẳng, quay đầu nhìn về phía cô:

“Vậy trước đó nó như thế nào?”

Tròng mắt hắn vừa sắc lại vừa sâu, mỗi khi yên lặng nhìn chằm chằm vào một ai đó, đều sẽ khiến họ cảm thấy như bản thân mình đang đứng trực diện với lưỡi dao nhọn hoắt.

Có lẽ là do ánh mắt của Mạc Dịch khiến cô không mấy thoải mái, cho nên Vu Lê dời ánh mắt đi, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó mới bập bõm trả lời:

“Khi nãy hình như…… nó là ảnh hành lang linh tinh gì đó, đại loại thế?”

Mạc Dịch sửng sốt, ánh mắt chuyển hướng về phía Giang Nguyên Bạch: “Cậu có đồng hồ không?”

Giang Nguyên Bạch khó hiểu gật đầu: “Ừm, tôi có, sao vậy?”

“Cậu tính thử xem, bây giờ có phải vẫn đang trong giờ học hay không?” Mạc Dịch gằn từng chữ một, mỗi chữ đều được phát âm một cách rõ ràng rành mạch.

“Đúng vậy.” Thẩm Lỗi đột nhiên mở miệng, nhìn Mạc Dịch một cách đầy suy tư.

Mạc Dịch gật đầu, nhìn về phía Vu Lê một lần nữa:

“Cô nói khi nãy lúc cô nhìn thấy những tấm ảnh này, bọn nó vẫn chưa có gì thay đổi…… đúng không? Vậy cô thử nhớ lại xem, lần cuối cùng cô nhìn thấy nó, là lúc nào vậy?”

Vu Lê nhíu mày suy nghĩ, sau đó mới: “Có lẽ là, trước khi những tấm ảnh đó bắt đầu chuyển động chăng? Tôi không rõ nữa.”

Ánh mắt Mạc Dịch liền sáng rạng lên: “Những tấm ảnh này bị quấy nhiễu là do có tôi với Giang Nguyên Bạch bước vào, cho nên sau khi bọn tôi tiến vào, bọn nó mới bắt đầu hoạt động —— nói như vậy, trước khi bọn tôi đặt chân vào ảo cảnh này, thì những tấm ảnh đó đầu là hình chụp cầu thang?”

“Chắc hẳn là thế đấy.” Vu Lê gật đầu.

Mạc Dịch lại nói tiếp:

“Mà lúc hai người bọn tôi bước vào ảo cảnh, cũng đồng thời là lúc tiếng chuông vang lên. Theo như lẽ thường, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, bên ngoài ảo cảnh sẽ……”

“…… Xuất hiện sương mù!” Giang Nguyên Bạch trợn tròn hai mắt, như thể vừa hiểu được chuyện gì, thế nên cậu ta cũng không ngăn được bản thân mình to mồm gia nhập cuộc trò chuyện.

Thẩm Lỗi không nhịn được phải tiến lên phía trước một bước, hai con ngươi sáng quắc nhìn về phía Mạc Dịch:

“Ý của cậu là, những bức ảnh này mỗi khi kéo được một người vào, thì sẽ biến thành một ô…… cửa sổ? Nói cách khác, cảnh vật xuất hiện trong những tấm ảnh này, thật ra lại chính là khung cảnh ở bên ngoài?”

Mạc Dịch gật đầu, sau đó lại do dự mà lắc đầu: “Manh mối quá ít, những thứ này chỉ là tôi đoán lần đoán mò thôi.”

“Chẳng qua……” Hắn chuyển chủ đề, tiếp tục nói: “Nếu suy đoán này của tôi là đúng, thì tin tốt là, thời gian bên trong ảo cảnh giống với thời gian bên ngoài, chỉ cần ở trong đây đủ năm giờ đồng hồ là có thể thông qua trò chơi.”

Dường như thấy được hy vọng sống sót cận kề trước mặt, mọi người ai nấy đều sáng bừng cả đôi mắt lên.

Thẩm Lỗi đột nhiên mở miệng: “Thế tin xấu thì sao?”

Bầu không khí nhẹ nhàng khi nãy đột nhiên trở nên nghiêm trọng hẳn đi, bọn họ đồng loạt đưa mắt về phía Mạc Dịch.

Đôi mắt oán độc hằn rõ trên khuôn mặt trong tấm ảnh bị chặt đứt cánh tay kia hiện lên trước mắt Mạc Dịch, hắn hơi do dự một chút, sau đó mới trả lời:

“Nếu sau khi giết người, bức ảnh đó có thể biến thành một cửa sổ thông giữa ảo cảnh và thực tế.

Vậy thì…… Những người đã từng ở trong ảnh, hiện giờ đang ở đâu?”

Dù âm lượng hắn phát ra không lớn lắm, nhưng nôi dung trong đó lại đủ để khiến người ta cảm giác như vừa rơi vào hầm băng, cả cơ thể đều lạnh toát.

Đúng vậy, đi đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là biến mất thôi sao?

Chẳng ai có thể nhẹ nhàng chấp nhận chuyện này mà không hề có khúc mắc nào ở đây cả, dù sao thì trong mấy cái trò chơi sinh tồn này, thứ bình thường nhất đôi lúc lại là thứ nguy hiểm nhất, huống chi là mấy bức ảnh vừa nhìn đã thấy bất thường này?

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.

—— Mạc Dịch cũng thế.

Chẳng qua, thứ hắn đang suy nghĩ, lại là một vấn đề khác.

Mạc Dịch vô ý vuốt ve quyển notebook và bìa hồ sơ trong tay, ngón tay chậm rãi gồng lên, khiến phần góc bìa của hai thứ ấy cộm lên trong lòng bàn tay hắn, kết cấu thô ráp cứng rắn của bọn chúng khiến người ta khó thể nào ngó lơ.

Nếu…… cứ ở mãi trong cái ảo cảnh này, trốn trong góc chết không có bức ảnh nào này, thì chỉ cần cắn răng chịu đựng là có thể thông qua.

Vậy thì, hắn có phải nên tiếp tục tìm hiểu hay không?

Đột nhiên, Giang Nguyên Bạch đứng cạnh hắn hét toáng lên: “Nhìn kìa!”

Mạc Dịch cắt đứt mạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về hướng Giang Nguyên Bạch đang chỉ, thấy những bức ảnh treo lơ ửng trên không trung kia đangchaamj rãi thay đổi, sương trắng mịt mù bỗng dưng tan hết trong vài giây ngắn ngủi, chừa lại chiếc cầu thang mới cóng như lúc ban đầu họ nhìn thấy.

Thẩm Lỗi đánh mắt phía hắn, giọng nói hắn xen lẫn vài tia cảm xúc, không rõ là thoải mái hay phức tạp: “…… Xem ra phỏng đoán của cậu là đúng đấy, những tấm ảnh này quả thật đã biến thành cửa sổ thông giữa ảo cảnh và thế giới thực. Coi bộ chúng ta được cứu rồi.”

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Dịch cười cười nhìn bọn họ, sau đó hạ quyết tâm, cúi đầu mở folder ra.

Từ lâu, hắn đã định sẵn rằng bản thân mình chẳng phải người theo chủ nghĩa lạc quan hay gì cả.

Bởi hắn cũng không hề tin vào sự may mắn cũng như sự trùng hợp.

—— hay thậm chí là chờ đợi chúng.

Lòng bàn tay hắn vuốt ve bề mặt thô ráp của chiếc folder, cái kẹp bên trong bìa hồ sơ tỏa ra hơi thở của sự ẩm ướt do quanh năm thiếu thốn ánh mặt trời, nhưng những trang giấy bên trong thì lại trắng tinh không một vết ố, như thể nó được bảo bọc, cất giữ khỏi dòng chảy của thời gian.

Mạc Dịch ngồi xếp bằng xuống, vùi đầu vào đống văn kiện với số trang ít ỏi kia. Những nội dung bên trong hắn hầu như đã đọc qua hết, nên chỉ lướt sơ qua một lần, sau khi xác định mình không bỏ lỡ thông tin gì, mới từ đoạn khi nãy vẫn còn đang dang dở, tiếp tục đọc tiếp.

Điều không ngờ tới là, phía sau chỉ còn lại đúng một tờ.

Trên mặt giấy trống trống huếch trống hoác kia, chỉ có một hàng chữ đơn lẻ:

“Ngày 14 tháng 11 năm 1995, hồ sơ niêm phong.”

Hai đầu lông mày của Mạc Dịch chậm rãi co lại, lúc trước hắn đã từng tính sơ qua, 204 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1996, áng chừng là vào ngày 14 tháng 11 năm 1995 —— vậy thì, có thể nói, cái ngày mà hồ sơ được niêm phong, lại trùng hợp rơi vào khoảng thời gian mà phòng học kia bị ngưng lại.

Nếu vậy, niêm phong hồ sơ lại là có ý gì? Triệu Thu Lam chết ư?

—— Từ từ đã.

Mạc Dịch phát hiện có điều gì đó không phù hợp cho lắm, bèn vội vàng lật lại một tờ.

Nội dung của tờ kia chẳng khác gì so với lần trước hắn xem qua, chỉ là một trang giấy chi chít chữ nhỏ viết bằng mực đỏ, phía cuối còn có một dòng chữ tăng hình phạt lên một cấp độ vào ngày 1 tháng 9 năm 1994.

Cuối tờ giấy này ghi tháng 9 năm 94, vậy mà tờ kế tiếp lại trực tiếp nhảy đến tận tháng 11 năm 95! Điều này chứng tỏ, trong suốt một năm trời, không có bất cứ thứ gì được lưu lại vào hồ sơ hết!

Cho dù không có ghi nhận xử phạt, thì cũng phải có thành tích số liệu linh tinh mới đúng chứ.

Hắn lật sang trang sau một lần nữa, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua kẽ hở giữa hai trang, đầu ngón tay truyền đến cảm giác gồ ghề sắc bén. Chỗ này vốn dĩ vẫn còn vài tờ, chẳng qua đã bị ai đó cầm đi.

Chả trách nào hắn thấy đống hồ sơ này mỏng đến lạ, âu cũng là do ngay từ đầu nó đã không cong là một bìa hồ sơ hoàn chỉnh!

Chín ba ba, én mất chân, bảy một hai, sương vô danh.

Câu nhắc nhở này, chỉ còn một phần én mất chân là không có manh mối gì, vậy thì, chẳng lẽ nó liên quan đến phần hồ sơ bị mất kia sao?

Hai mắt Mạc Dịch co chặt lại, đôi ngươi đen láy như được bao bởi một tầng sương dày.

Bỗng dưng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Mạc Dịch, giọng nói của Thẩm Lỗi cũng cùng lúc đó vang lên bên tai: “Đang xem cái gì vậy?”

Mạc Dịch như tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, nhìn thoáng qua Thẩm Lỗi, người vừa mới mò tới, sau đó mỏ miệng trả lời: “Đang xem tập hồ sơ lấy được lúc ở tầng hai, tôi có cảm giác nó sẽ giúp ích cho chúng ta.”

Thẩm Lỗi ghé lại gần, cúi đầu nhìn đống giấy trong tay hắn, kế đến liền vươn tay rút trang cuối cùng ra, đánh giá một hồi, mới nhíu mày bảo: “Có lẽ thế.”

Đoạn, anh ta thả tờ giấy kia về lại bìa hồ sơ trên tay Mạc Dịch, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng gõ mặt giấy, trầm giọng nói:

“Chỉ là, mục đích hàng đầu của chúng ta bây giờ là ngồi yên ở chỗ này chờ thời gian qua đi, hơn nữa, chẳng phải cậu đã nói đám người trong những tấm ảnh đó đều rất nguy hiểm sao? Thay vì đi tìm tòi nghiên cứu cái thứ này, chẳng bằng chú tâm cảnh giác bốn phía thì hơn.”

Ánh mắt Mạc Dịch vô ý dừng lại ở khớp xương tay của anh ta.

Ngón tay Thẩm Lỗi thon dài, khớp xương rõ ràng, chẳng qua, có lẽ do thói quen hút thuốc lâu năm, ngón trỏ và ngón giữa của hắn đều đã bị phần thân thuốc làm cho ố vàng.

Hắn âm thầm dời mắt, sau đó đóng tệp folder lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lỗi, nói với một ánh mắt vô cùng chân thành: “Anh nói rất đúng, hiện tại quả thật  không phải là lúc để làm điều này, là do tôi quá để tâm vào mấy thứ vụn vặt rồi.”

Hắn ngưng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Huống hồ, hiện tại chị Vu Lê còn bị thương nặng như vậy, hay là bây giờ…… anh qua đó chăm sóc chị ấy trước đi, tôi với Giang Nguyên Bạch phụ trách việc cảnh giác xung quanh, tí nữa lại đổi ca cho nhau.”

Thẩm Lỗi do dự một chút, rốt cuộc vẫn gật gật đầu, đi về phía Vu Lê.

Thấy Thẩm Lỗi bước đến bên cạnh Vu Lê, Mạc Dịch liền thử đứng dậy, nhưng thử đi thử lại vài lần vẫn không thành công. Hắn cảm thấy bản thân có hơi thất bại, bèn quay đầu nhìn Giang Nguyên Bạch, vươn tay về phía hắn: “Cậu kéo tôi dậy được không, chân tôi có hơi tê.”

Hai tay hắn giơ trên không, ngón tay vừa thon dài lại còn gầy yếu, làn da mỏng bao lấy phần cổ tay mảnh khảnh, trông như có thể dễ dàng gãy bất  cứ lúc nào.

Giang Nguyên Bạch bất đắc dĩ cười cười, sau đó nghe lời bước  tới, dùng lực kéo hắn lên.

Vào cái khoảnh khắc bả vai hai người chạm vào nhau, cậu nghe thấy Mạc Dịch cố tình đè thấp giọng, thì thầm bên tai cậu:

“—— Cẩn thận đấy, Thẩm Lỗi này là hàng giả.”

——————————————————–

Tác giả có lời muốn nói: Giải thích một chút, ảo cảnh thực chất giống như một thế giưới song song, được hình thành trên một hệ quy chiếu (cầu thang), những bức tranh được treo lơ lửng cũng giống như một cửa sổ tương quan giữa hai thế giới, cho nên nhân vật chính mới có thể đứng trong ảo cảnh mà vẫn nhìn được cảnh tượng bên ngoài của trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dff