Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Mạc Dịch nói xong, mọi người đều không chủ động được mà run lên.

Mỗi người trong bọn họ được mặc định là một thành viên trong trại trẻ mồ côi này…?

Có ý gì?

Nỗi sợ hãi u ám thong thả bao phủ lấy nội tâm bọn họ, khiến bọn họ không tài nào ngăn được những suy nghĩ dần hiện lên trong đầu.

Mạc Dịch dừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi chú ý thấy, tấm thẻ bài được treo ở trên chiếc giường lúc tôi tỉnh lại có ghi họ tên của tôi, nếu suy đoán của tôi thực sự chính xác, vậy thì mọi người hẳn cũng giống như vậy đi?”

Vẻ mặt ai nấy đều méo xệch hết cả lên.

Mạc Dịch tiếp tục nói: “Hôm nay lúc mọi người nghỉ ngơi, nhất định phải trở về giường của mình.”

Những người chơi khác rõ ràng cũng đã lường trước được điều này, sắc mặt họ lập tức trở nên ảm đạm hơn.

Thời gian của màn chơi này hiển nhiên sẽ được tính theo số ngày, mà buổi tối của mỗi ngày đương nhiên sẽ là khoảng thời gian nguy hiểm nhất.

Bây giờ lại phát hiện ra quy tắc này, tất nhiên là do muốn tách mọi người ra vào thời điểm nguy hiểm nhất.

Chiêu trò này quả thật buồn nôn hết sức.

Lúc mọi người đang yên lặng suy nghĩ, Mạc Dịch lại cúi đầu, lục lọi thứ gì đó trong ba lô mình, sau đó móc một cây bút chì cùng một tờ giấy ghi chú ra.

Hắn bước đến cạnh bàn, cúi người xuống, dùng ngón tay với khớp xương thon dài nắm lấy cán bút, viết vài thứ lên tờ giấy ghi chú, không bao lâu sau lại đứng lên, dán tờ giấy ghi chú lên trên vách tường.

Mọi người vội vàng ngó đầu vào xem.

Chỉ thấy trên tờ giấy màu vàng nhạt, là một hàng chữ viết bằng mực xanh chưa khô, toát ra hương thơm nhè nhẹ, chữ viết có lực được sắp xếp chỉnh tề trên tờ giấy, ghi lại toàn bộ thời khóa biểu của trại trẻ mồ côi.

Có người thanh niên đứng bên cạnh hơi băn khoăn mà mở miệng hỏi: “Anh chắc chắn là mình nhớ đúng chứ? Nếu chỉ cần sai một chút thôi… chúng ta cũng có thể mất mạng.”

Mạc Dịch nâng mắt nhìn lên, vừa nhìn đã lập tức nhận ra đây là cậu người chơi mới đã nắm cổ áo chất vấn hắn ban nãy.

Không đợi hắn kịp nói gì, Tống Kỳ từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên bước tới, dùng đôi mắt nhạt màu vô cảm nhìn chằm chằm người nọ, nói với một giọng điệu lạnh lùng:

“Không tin thì tự đi mà xem.”

Nói xong, anh còn khẽ cười khẩy một tiếng:

“Phòng viện trưởng cho dù là lúc nào đi chăng nữa thì cũng là nơi không thể bước vào.”

Có lẽ là do bóng ma tâm lý lúc ban nãy, cho nên người thanh niên nọ vừa bị Tống Kỳ nhìn một cái đã co rúm người lại, bình bịch lui về phía sau vài bước, sau đó theo bản năng nhìn tờ giấy ghi chú kia ——

Tống Kỳ nói không sai, cho dù là lúc nào đi chăng nữa, thì phòng viện trưởng vẫn luôn là chỗ cấm.

Như vậy, thì ngụ ý của anh ta hẳn đã rõ như ban ngày:

Chỉ cần bước vào phòng viện trưởng, thì chính là vi phạm nội quy, sẽ bị dây thừng treo cổ. Nếu cậu nghi ngờ mẩu tin tức được Mạc Dịch dùng tính mạng để đổi lấy này, vậy thì có thể tự mình đi xác thực.

Chàng thanh niên kia bèn ngậm miệng lại, sợ hãi không nói gì nữa.

Sắc mặt Tống Kỳ trầm xuống, anh giữ chặt lấy cánh tay Mạc Dịch, dùng một lực dù nhẹ nhàng nhưng cũng không cho phép từ chối để tiến về phía trước, kéo hắn về căn phòng lúc ban đầu lúc hắn tỉnh lại kia.

Mạc Dịch còn chưa kịp hình dung xem vừa mới xảy ra chuyện gì, đã bị ấn bả vai, theo lực đạo của Tống Kỳ mà ngơ ngác ngồi xuống chiếc giường được viết tên của hắn.

Tống Kỳ ngồi xổm xuống trước giường, cẩn thận nâng bàn tay trái của hắn lên.

Đôi môi mỏng mím chặt thành hàng, trông có hơi trắng bệch.

Anh nhìn tay Mạc Dịch.

Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, cộng với việc bọn họ phải vội vàng hội họp với những người chơi khác, cho nên đến tận bây giờ vết thường trên tay Mạc Dịch vẫn chưa được xử lý.

…… Mạc Dịch nhẫn nhịn chống đỡ đến tận lúc này trong khi còn đang có vết thương ở trên tay.

Có lẽ là do bị mất máu quá nhiều, cho nên mu bàn tay của hắn trắng đến độ gần như trong suốt, đốt ngón tay trật khớp làm cho việc thả lỏng trông có vẻ khó khăn hơn bình thường, năm ngón tay thon dài đang kịch liệt run rẩy do phản ứng sinh lý, vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo mà nằm trong lòng bàn tay của Tống Kỳ.

Tống Kỳ buông mi mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay Mạc Dịch, đường nét khuôn mặt ngoại trừ sự lạnh lùng ra thì không còn cảm xúc gì. Anh không nâng đầu lên, chỉ hỏi:

“Anh có mang dụng cụ y tế không?”

Phải mất một lúc sau Mạc Dịch mới gật đầu, duỗi tay định lấy ba lô của mình, nhưng giữa chừng lại bị Tống Kỳ chặn lại:

“Để tôi.”

Chỉ thấy anh kéo khóa ba lô ra, tìm kiếm một hồi, sau đó mới lấy nước sát trùng, băng vải và thuốc hạ sốt từ bên trong ra.

Ngay sau đó, Tống Kỳ ngẩng đầu, dùng vẻ mặt không có cảm xúc gì mà giơ ngón trỏ với ngón giữa lên, sau đó cong lại: “Nhìn này, con thỏ.”

Mạc Dịch ngơ ngác ngẩng đầu: Hả?

Giây tiếp theo, nhân lúc ánh mắt Mạc Dịch bị động tác của anh thu hút, Tống Kỳ đột nhiên dùng sức!

Chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc” lanh lảnh vang lên, hai ngón tay trật khớp của Mạc Dịch bị Tống Kỳ bẻ cho thẳng lại.

“Đờ mờ!!” Mạc Dịch vì quá đau cho nên lỡ lời chửi tục, suýt chút nữa thì khóc ra, cả cơ thể run bần bật lên, lẩy bẩy đè lại bàn tay trái đang đau nhức của mình, cứng họng không nói được nên lời.

Tống Kỳ bất giác thả lỏng khuôn mặt, vươn tay tới bên cạnh cầm nước sát trùng và thuốc trị thương lên, xử lý tốt miệng vết thương cho hắn, rồi mới cẩn thận bọc kín vết thương lại.

Xuyên suốt quá trình này, Mạc Dịch chỉ biết hoảng hốt không thôi, cứ mờ mịt nhìn Tống Kỳ quấn tay mình thành cái đòn bánh tét, đến cả buổi sau mới lấy lại được giọng nói của mình.

“Cậu…”

Tống Kỳ nhìn vẻ mặt của Mạc Dịch, nhịn không được mà thả lỏng mặt mày, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng:

“Nếu anh vẫn cảm thấy chưa đủ, thì chờ đến lần sau bị thương, tôi cũng sẽ lại cho anh xem con thỏ.”

Mạc Dịch: “……???”

Mả cha nó có phải cậu nghiện làm vậy luôn rồi hay không?

Tuy rằng biết Tống Kỳ làm như vậy là để dời lực chú ý của hắn đi, nhưng vì sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy giận dữ đến thế nhỉ?

Mạc Dịch nghiến răng, nhìn kỹ bàn tay trái bị quấn kín bưng như cái bánh chưng của mình, đồng thời cũng rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết tâm sau này nhất định phải giảm bớt số lần thương vong.

Bỗng dưng, Mạc Dịch như nhớ đến chuyện gì, thoáng sửng sốt giây lát, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay của mình.

Ngay từ lúc trò chơi này vừa mới bắt đầu, hắn đã chỉnh thời gian của chiếc đồng hồ này cho khớp với thời gian đếm nguộc của màn chơi, để lúc nào cũng có thể quản lý thời gian.

Kim đồng hồ điểm 8:40.

Điều này chứng tỏ cho đến bây giờ trò chơi này đã tiến hành được 8 tiếng 40 phút.

Mạc Dịch suy nghĩ một chút, thử liên hệ giờ trên đồng hồ với thời gian chuông reo kia, cùng với căn phòng đã giết chết hai người chơi kia, lại kết hợp thêm thời khóa biểu mà mình đã nhìn thấy được, rất nhanh liền đưa ra kết luận.

Tuy rằng trong trò chơi, tất cả mọi thứ bên ngoài tòa kiến trúc đều là một màu đen vô tận, nhưng ở trong màn chơi này, lại có hai khái niệm “ban ngày” và “ban đêm” được phân chia rạch ròi với nhau.

Bọn họ hẳn là bắt đầu màn chơi này vào lúc “12 giờ trưa”, sau đó là khoảng thời gian hoạt động tự do của trại trẻ mồ côi, mà dựa theo mảnh giấy quy định kia, trong thời gian hoạt động tự do, ngoại trừ đại sảnh, phòng ngủ và phòng chơi ra, thì tất cả những nơi khác, trẻ ở đây đều không được bước vào.

—— Thế nên ngoại trừ cái người tự tiện bước vào nhà ăn kia, thì không còn ai mất mạng hết.

Kế đến là thời gian ăn tối vào lúc 5 giờ, sau khi ăn cơm xong, lại một lần nữa là thời gian tự do hoạt động. Trong khoảng thời gian này, chàng thanh niên tự tiện đi vào thư viện, cùng với Mạc Dịch vào phòng viện trưởng tìm chỗ chết kia, đều phải bị trách phạt —— khiến cho hai người một chết một bị thương.

Dựa theo thời khóa biểu, thì 9 giờ tối sẽ tắt đèn.

Mà hiện tại đã là 8: 40.

Sắc mặt Mạc Dịch tức khắc trở nên nghiêm trọng lên. Hắn dùng giọng điệu gấp gáp, nói hết suy đoán của mình cho Tống Kỳ nghe, sau đó nói:

“Bây giờ cậu hãy mau chóng về phòng mình đi, nếu được thì tiện thể nhắc cho những người khác biết, ban đêm cố gắng đừng rời khỏi phòng.”

Tống Kỳ gật đầu, giúp hắn dọn hết đồ đạc vào ba lô, sau đó bước ra ngoài.

Anh dừng lại ở cạnh cửa một lát, sau đó quay đầu chăm chú nhìn Mạc Dịch, nói: “Ngày mai gặp.”

Mạc Dịch cười: “Ngày mai gặp.”

Tống Kỳ vừa đi chưa được bao lâu, toàn bộ đèn trong phòng đều tự động tắt ngóm.

Mạc Dịch nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay mình: Quả nhiên, kim đồng hồ vừa lúc điểm 9 giờ.

Xem ra suy đoán của hắn không hề sai.

Mạc Dịch thở ra một hơi thật dài, sau đó có hơi khó chịu mà nhét cả cơ thể mình vào chiếc giờ nhỏ hẹp, đặt cặp chân thon dài lên lan can phía đuôi giường, lúc này mới miễn cưỡng duỗi thẳng được thân thể.

Toàn bộ căn phòng tối đến nỗi nhìn không thấy năm ngón tay, chỉ có vài ánh sáng xanh huỳnh quang len lỏi được vào khung cửa sổ chưa được tấm gỗ đóng kín kia.

Mạc Dịch nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân mình không được nghĩ đến những thứ nguy hiểm đang ẩn nấp trong bóng đêm đó nữa.

Chẳng được mấy chốc, hắn dần dà cảm thấy hơi hơi buồn ngủ.

Đang lúc ý thức mông lung, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, Mạc Dịch đột nhiên nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng cười nhẹ nhàng, lảnh lót của trẻ nhỏ:

“FOUND YOU~”

Thanh âm kia cực gần, như thể chủ nhân của nó đang ghé vào bên gối hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nỉ non.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dff