Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Xin chào, hoan nghênh mọi người đến với trò chơi chạy thoát quy mô lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đang rơi.

Bóng tối trĩu nặng cùng sự tĩnh lặng cứ như dòng nước chảy đầy vào buồng phổi, đè ép lồng ngực hắn khiến hắn không thể thở được, không gian tĩnh mịch bao phủ lấy toàn bộ hô hấp và giọng nói của hắn.

Không có chỗ trốn.

Trái tim bị cảm giác vô lực quấn lấy, nặng nề rơi xuống, tia sự sống cuối cùng như bị rút cạn theo tiếng đập của quả tim, ngay sau đó, mọi tiếng động và màu sắc đều chậm rãi xa dần, bóng tối vô tận như muốn thôi miên hắn vĩnh viễn ngủ say lại nơi đây, sự yên tĩnh vĩnh hằng đang dang rộng đôi bàn tay ôm chầm lấy hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ nên tai hắn:

“Ở lại…”

Mạc Dịch đột nhiên mở to mắt, lặng ngắt thở hổn hển, sau đó nheo đôi lông mày lại, nhìn ánh sáng chói mắt trước mặt.

Bộ quần áo mỏng tanh mặc trên người bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào sau lưng, cảm giác lạnh băng từ phía sau truyền thẳng đến não bộ.

Lại là giấc mơ này sao…

Mạc Dịch chậm rãi đứng dậy, động đậy phần cổ cứng đờ nhức mỏi, hắn trì độn chớp chớp mắt, chờ đến lúc thích ứng được với ánh sáng chói chang kia, tầm mắt mới quét nhìn xung quanh thêm một lần nữa.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây ngẩn cả người.

—— Đây là một căn phòng học không hề có ai.

Một căn phòng bình thường, kiểu lớp học trường trung học cũ. Tấm bảng đen dơ hầy được gắn trên bức tưởng, chỗ góc bảng còn có một vết phấn nhợt nhạt, chính giữa còn viết vài công thức toán học, một góc khác của bảng có một hình vẽ qua loa xấu xí,  trông giống như một con chim dị dạng.

Bàn ghế bằng gỗ chỉnh tề sắp thành hàng, mỗi bàn đều xếp hai chồng giấy thi và sách vở, nhìn y như hai đỉnh núi nhỏ. Bốn vách tường đều có cùng một màu sơn trắng tinh, trên tường còn dán một dòng chữ “Cách kỳ thi đại học còn 208 ngày”.

Bóng đèn tiết kiệm năng lượng trên đỉnh đầu phát ra tiếng vang rè rè.

Toàn bộ căn phòng chứa đựng một sự an tĩnh đến kỳ lạ.

… Sao lại thế này? Hắn đang ở chỗ nào vậy?

Mạc Dịch nhíu mày, cố vắt óc nhớ lại —— Nhưng chẳng hiểu sao, từng đoạn trí nhớ trong đầu hắn lại như bị chặt đứt ra. Hắn chỉ nhớ rõ ràng mình đang ở nhà, bởi vì quá buồn ngủ nên mới gật gù ngủ quên mất, thế mà… Sao giờ hắn lại tỉnh dậy trong căn phòng học này?

Hắn cúi đầu nằm ngay ngắn trên mặt bàn, phát hiện trên mặt bàn có khắc vài hình vẽ đơn giản xấu xí, cùng với những nét bút và bút chì phủ đầy mặt bàn. Trên bàn còn có một cuốn sổ ghi chú, một cái bút không đậy nắp nằm bên cạnh, dòng chữ ngăn nắp đang viết được một nửa thì chợt gián đoạn.

Hắn quệt tay lên mặt chữ viết, màu mực xanh nhạt lạp tức in lên đầu ngón tay.

Bấy giờ Mạc Dịch mới cảm thấy cơ thể mình có hơi không ổn.

Trong phòng học này, mọi chuyện dường như đều chỉ được tiến hành một nửa, như thể giáo viên và học sinh đều bỗng dưng biến mất không còn tung tích gì.

Hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên đứng dậy.

Sau eo đụng mạnh vào một bên góc bàn, cơn đau nhức bất thình lình truyền thẳng lên sống lưng hắn, hung hăng tập kích giác quan chết lặng lúc bấy giờ của Mạc Dịch, khiến hắn giật mình thanh tỉnh.

Một quyển vở trên chồng sách rung lên theo động tác của hắn, sau đó rơi xuống đất.

Mạc Dịch chợt dừng lại, cúi xuống nhặt sách lên.

Chỉ thấy trên bìa bao sách có một dòng chữ viết: “Lớp 12 ba*, Triệu Thu Lam”.

(*Tương tự 12A2 12A3 của Việt Nam)

Hắn giật mình.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ã, như thể có đám người nào đó đang cãi nhau. Mạc Dịch bất ngờ, thuận tay vứt quyển sách lại trên bàn, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Kéo cửa phòng học ra, một cảm giác khó chịu chợt ập tới, mùi ẩm ướt của tòa nhà mốc meo nhiều năm chưa thấy ánh mặt trời đập thẳng vào mặt, chúng ngưng tụ đầy trong không khí, cùng với hơi thở của cái chết đè đang sâu tận đáy lòng, như muốn khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.

Mạc Dịch lần theo tiếng động.

Cuối hành lang có một ánh đèn mờ ảo, bóng người lờ mờ rốt cuộc dần trở nên rõ ràng. Mạc Dịch hờ hững nhìn lướt qua, phát hiện chỗ này có tầm 11, 12 người đang đứng.

Giong nói của người nọ càng thêm rõ ràng.

Đó là tiếng rít gào đầy hoảng loạn của một cậu thanh niên: “… Các người rốt cuộc là ai? Đcm nó chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?? Các người không nói tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Lẫn trong đống âm thanh hỗn loạn ấy còn kèm theo tiếng khóc nức nở của phụ nữ.

Đột nhiên, một người đứng bên cạnh đám đông chợt ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Mạc Dịch, sau đó giở giọng hỏi: “Người mới sao? Bọn tôi ở bên này.”

Nói xong, anh ta nâng cánh tay trái lên, dùng đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá đang ngậm bên môi, phun ra một làn khói nhỏ làm che mất nửa khuôn mặt anh ta.

Ngay sau đó, anh ta lại mở mồm tiếp lời, dùng giọng nói nửa mỉa mai nửa lạnh nhạt chen thêm một câu: “Ha… Hy vọng tố chất tâm lý của cậu đừng kém như mấy người này.”

“…”

Mạc Dịch đột nhiên có một loại dự cảm bất thường.

Hắn nhanh chân bước đi, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy một giọng nữ đáng yêu vang lên: “Xin chào, hoan nghênh mọi người đến với trò chơi chạy thoát quy mô lớn —— STAY ALIVE.”

Giọng nữ kỳ ảo kia rất dễ nghe, nếu cảnh tượng không phải là ở cái trường học tĩnh mịch ghê rợn này, thì mọi người thậm chí còn sẽ cảm thấy vô cùng hưởng thụ, nhưng ở chỗ này… Không có tính từ nào khác có thể dùng để miêu tả được ngoại trừ kỳ lạ và đáng sợ.

Chàng trai vừa nãy còn đang rít gào nghe thế chợt sợ cuống lên như bị ma đuổi, bộ mặt trắng bệnh của anh ta bị mồ hôi thấm ướt. Anh ta vừa hoảng loạn xoay vòng vòng, vừa nhìn thẳng vào không khí gào thét uy hiếp: “Các người chỉ đang dàn dựng tiết mục thôi đúng không? Tôi nói các người biết! Các người đây là đang phạm pháp! Có tin tôi gọi luật sư cho các người phá sản luôn không?”

Giọng nữ kia vẫn bình tĩnh như cũ, dường như không phải chịu chút ảnh hưởng nào:

“Nhiệm vụ duy nhất của ngài là: Tồn tại ở trường học qua 5 tiếng đồng hồ.

Phía dưới có đôi lời gợi ý dành cho ngài: Chín ba ba, én không chân, bảy một hai, sương vô danh.

Chúc ngài chơi vui vẻ.”

Nói xong, còn không chờ đám người này kịp phản ứng lại, ánh đèn huỳnh quang màu xanh đang đếm ngược: 4: 59 chợt lóe lên trong bóng tối sau thẳm ngoài cửa sổ.

Bầu không khí nhất thời yên lặng đến kỳ lạ.

—— Dự cảm bất thường đã thành thật.

Mạc Dịch lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong lòng lại có vô số cảm xúc trào dâng nhưng lại chẳng biết làm thế nào mới ổn.

Tuy rằng hắn thích chơi game kinh dị, nhưng hắn trước giờ hắn không thể ngờ được rằng, có ngày mình lại phải dùng phương pháp 3D này để trải nghiệm trò chơi ấy.

Này thì khó đéo gì với một người mang trong mình đầy kỹ năng và sự chuyên nghiệp như hắn chứ.

Đúng lúc này, một người phụ nữ nhìn chưa tới 23 tuổi đột nhiên tiến lên vài bước, duỗi tay túm lấy cổ tay áo chàng trai vừa mới bước ra chào hỏi Mạc Dịch, nước mắt lơi lã chã trên khuôn mặt thanh tú của cô, nhìn qua trông rất nhu nhược đáng thương. Giọng cô hơi run rẩy, hoang mang lo sợ mà nói: “Đại ca…… Đây, đây là chuyện gì vậy, đây chỉ là đùa thôi đúng không? Cầu xin anh nói cho tôi biết.”

Chàng trai kia lạnh nhạt hất tay cô gái ra, giương mắt nhìn mọi người nói: “Đây không phải là chuyện đùa, chết ở đây, các người cũng sẽ chết ở hiện thực, tôi đề nghị các người hãy nhớ kỹ điều này, ngồi mà suy ngẫm lại mọi chuyện, nói không chừng có thể cứu được các người một mạng đấy.”

Nói xong, anh ta bực bội day huyệt Thái Dương, mặc dù giọng nói thấp hơn bình thường một quãng tám, nhưng thanh âm trong cổ họng vãn khó thể nào che giấu được nỗi sợ hãi lo âu: “Mọi người tách thành tổ, hai ba người tổ đội với nhau, đi tìm manh mối, nhìn xem có thể tìm được đồ vật gì nhắc nhở tới manh mối hay không, nói không chừng chúng ta có thể dùng nó để đi tiếp.”

Anh chàng đó và hai người bên cạnh hiển nhiên đã biết nhau từ trước, anh ta gật đầu với hai người còn lại, bọn họ liền dẫn đầu đi về phía trước. Những người còn lại cũng giương mắt nhìn nhau, bắt đầu tìm người tổ đội, hiện trường trở nên có chút ồn ào hỗn loạn.

Mạc Dịch đứng yên tại chỗ, chân mày chậm rãi nhăn lại, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ như đang suy tư gì đó.

Từ góc độ của hắn nhìn qua khung cửa sổ, ngoại trừ ánh huỳnh quang chiếu số ở ngoài cửa sổ kia, thì còn lại không có một tia ánh sáng nào.

Bóng tối dày đặc đang chặt chẽ bao trùm toàn bộ tòa kiến trúc, khu dạy học này tựa như một hòn đảo lơ lửng giữa bóng đêm vô tận, lại chẳng hiểu sao có chút giống như… một ngôi mộ.

Hình ảnh so sánh quỷ dị này như tia chớp xẹt qua đầu óc hắn, bất thình lình nhảy ra không hề có dấu hiệu báo trước, khiến hắn giật nảy mình.

Mạc Dịch lắc đầu tự giễu, như thể muốn vứt cái ý nghĩ vô lí này ra khỏi não bộ.

Đột nhiên, có người túm túm cánh tay hắn, Mạc Dịch sửng sốt, nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy một người con trai có gương mặt ôn hòa đang đứng bên cạnh hắn, da dẻ trắng nõn trên khuôn mặt nhìn có vẻ hơi co quắp lại. Cậu ta thấy Mạc Dịch đang lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía mình, vì thế liền vội vàng nở ra một nụ cười câu nệ:

“Chào anh, ờm có chuyện này… Nếu anh không ngại thì chúng ta tổ đội đi?”

———————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dff