Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Trải nghiệm đó có thực sự xảy ra không? Hay chỉ là một giấc mơ đáng s

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Dịch như một con cá gần chết đuối, bật dậy khỏi giường, há mồm thở hổn hển, tham lam hấp thụ không khí bên ngoài.

Hắn nhìn lên trần nhà với đôi đồng tử phóng to không có tiêu cự, nhất thời không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được, đó là mùi máu tươi còn sót lại giữa kẽ răng, chúng đang ăn mòn từng giác quan của hắn. Mạc Dịch không tài nào nhịn được, chỉ có thể ghé vào đầu giường nôn khan, thế nhưng dạ dày đang sôi ùng ục của hắn lại không thể đẩy ra được thứ gì, ngược lại còn khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đảo lộn cả lên, khó chịu vô cùng.

Hắn mờ mịt dùng khuỷu tay khởi động nửa thân trên, hình ảnh mới chầm chậm quay về đầu óc hắn.

Mạc Dịch tái hết mặt mày, một hồi lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần —— thứ lúc nãy hắn vừa phải trải qua là thật sao? Hay chỉ là một giấc mơ nhưng lại chân thật đến đáng sợ?

Hắn đờ đẫn quay đầu, vội vàng nhìn khắp căn phòng mình: Nội thất vẫn thế, trang trí vẫn thế, toàn bộ đều là những hình ảnh quen thuộc, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm rèm cửa kín mít, tràn vào mép giường hắn, trông thuần khiết tựa một giấc mộng.

Mạc Dịch có chút sửng sốt, hắn đưa bàn tay sang sờ sờ một chút. Nhìn từng đốm sáng lướt nhẹ trên kẽ hở và đầu ngón tay gầy gò của mình, Mạc Dịch đột nhiên có cảm giác như… Hắn vừa trải qua một kiếp người.

Hắn duỗi tay sờ huyệt thái dương mình, nơi đó vẫn còn đang ẩn ẩn đau, nhưng đầu ngón tay lại chạm đến làn da bóng loáng bằng phẳng, không có bất kỳ một vết thương nào. Mạc Dịch thở ra một hơi thật dài, sau đó dúi đầu mình vào lại chiếc gối ngủ, ánh mắt cũng đồng thời quét chiếc tủ cạnh đầu giường, phát hiện ra trên đó xuất hiện một thứ đồ đáng lẽ ra không nên có ở đó.

Cơ thể hắn bất chợt cứng đờ. Sau khi hít sâu vài lần, hắn mới từ từ vươn tay, cầm thứ đồ đó lên.

Đó là một tờ giấy trắng bình thường, trên mặt của nó không có bất kỳ hoa văn gì, ngoại trừ một hàng chữ in đậm mờ ảo:

“Chúc mừng ngài chạy trốn thành công, cảm ơn ngài đã tham dự, chúc ngài có một cuộc sống vui khỏe hạnh phúc.”

Mạc Dịch: “…”

Như một hình ảnh quen thuộc hắn đã gặp trước đó, một hiện tượng déjà vu đang hiện lên trong tâm trí hắn.

Hắn lật tờ giấy sang, thấy mặt sau của tờ giấy viết một hàng chữ: Màn chơi kế tiếp sẽ bắt đầu vào bảy ngày sau, mong người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Tất cả đều giống như những gì Giang Nguyên Bạch đã nói, chỉ duy có một thứ không giống, đó chính là góc dưới của tờ giấy xuất hiện một hàng chữ nhỏ:

Chúc mừng ngài đã tìm được nhánh phụ ẩn của trò chơi, phần thưởng dành cho nhiệm vụ phụ sẽ được gửi trong màn chơi kế tiếp, chúc ngài có một trải nghiệm vui vẻ.

Lòng Mạc Dịch loạn như cào cào, trong đầu hắn vẫn đang có vô số vấn đề cuốn lấy với nhau, nhưng lại không ai có thể giải đáp giúp hắn, loại cảm giác này thực sự khiến hắn khó chịu.

Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, thử làm bản thân bình tĩnh trở lại.

Lúc này, Mạc Dịch mới nhận thấy, cơ thể mình đang nhão nhão dính dính, áo sơ mi mỏng dính chặt vào sống lưng, cực kỳ không thoải mái.

Hắn lau mặt vài cái, không định tra tấn đầu óc mình nữa, bèn đứng dậy, xỏ dép lê bước vào phòng tắm.

Vòi phun nước trút xuống như mưa, hơi nước nóng hầm hập nhanh chóng bốc lên, làm mờ tấm gương bên cạnh.

Mạc Dịch cởi quần áo đứng giữa làn nước ấm, dòng nước ấm áp chảy dọc xuống theo thân hình hắn, xua đi cái sự lạnh lẽo trên cơ thể và cả trong tâm hồn hắn. Hắn nhắm mắt, ngẩng đầu về phía làn nước đang xối tung tóe, vuốt ngược làn tóc đen nhánh ra sau đầu, cố gắng lờ đi những suy nghĩ không mấy tốt đẹp liên quan đến làn sương trắng.

Khi nãy hắn còn cự tuyệt tưởng tượng, nhưng hiện tại những hình ảnh đó lại không thể khống chế được mà xuất hiện trong đầu hắn.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi trò chơi kết thúc…

Ký ức lúc ấy, như một lớp pha lê bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, cho dù có nhớ được tình hình đại khái, nhưng chi tiết thì vẫn là một khoảng không mơ hồ.

Cái người điên cuồng, tuyệt vọng, khát khao được kiểm soát và phá hủy mọi thứ kia, tuyệt đối không phải là hắn.

Mạc Dịch biết bản thân mình là một người thiên về lý trí và khá là hờ hững, từ trước đến giờ hắn luôn đặt mình vào vị trí người xem và sẽ luôn sử dụng lý trí để kiểm soát hành vi của mình.

Bởi vì thế, hắn mới có thể sống sót thoát khỏi trò chơi đó.

Nhưng hiện tại… Mạc Dịch bỗng cảm thấy bản thân mình thật xa lạ.

Hắn rõ ràng nhớ lúc ấy, đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, nhưng lại như bị thứ gì đó sâu xa và đáng sợ chi phối toàn bộ cơ thể, phá tan rào cản lý trí, thậm chí còn áp đảo nó. Nhưng càng đáng sợ hơn nữa, đó chính là thứ ấy lại khiến hắn mơ hồ cảm thấy… Thực ra, bản chất của hắn chính là như vậy.

Điều này khiến hắn nhớ đến một vài ký ức không mấy thoải mái.

Mạc Dịch vươn tay tắt vòi hoa sen, lắc lắc mái tóc đen ướt nhẹp, túm lấy chiếc áo tắm dài đang được đặt ở một bên.

Lúc quay đầu, ánh mắt hắn quét đến tấm gương bên cạnh.

Trong gương, hơi nước ẩm ướt sau lưng hắn… Hình như đang ngưng tụ thành một bóng người ——

Mạc Dịch hốt hoảng!

Lông tơ hắn dựng đứng lên, bèn nhanh chóng quay đầu, cảnh giác quan sát toàn bộ căn phòng nhỏ hẹp.

Không có thứ gì giữa làn hơi nước phiêu bồng trong phòng tắm, ngoại trừ hắn ra thì không còn bất kỳ người nào khác, chỉ có sương trắng đang ngưng tụ thành từng giọt nước trên mặt kính, sau đó chậm rãi trượt xuống, để lại một dấu ấn mờ như vệt nước mắt.

Mạc Dịch nhíu mày nghi ngờ, nhất thời không dám chắc những gì mình thấy có phải là thật hay là không.

Chẳng lẽ là do hắn đang quá căng thẳng?

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lỗi thời bỗng vang lên.

Mạc Dịch gạt những suy nghĩ quái dị trong lòng mình sang một bên, vội vàng tròng chiếc áo thun đang để bên cạnh lên trên người, sau đó mở cửa phòng tắm bước về phía cửa chính.

Hắn tùy tiện xoa tóc vài cái, vươn tay mở cửa phòng, lộ ra khuôn mặt với nụ cười xán lạn của người đang đứng ở ngoài cửa.

Mạc Dịch ngây ngẩn cả người.

Giấc mơ và hiện thực cuối cùng cũng hòa lại làm một với nhau, và hắn đã không còn nghi ngờ rằng mình vừa gặp phải một cơn ác một dông dài nữa —— Dù sao thì cũng không có chứng cứ nào thật hơn là một người đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

Mạc Dịch nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt:

“Cậu chưa chết à?”

Nụ cười tươi rói của Giang Nguyên Bạch chợt cứng lại, trong mắt hiện lên một chút ai oán: “Ê ê ê, anh định đối xử với đồng chí của anh như thế đó hả! Chết với chưa chết cái gì chứ, toàn là lời nói xui xẻo!”

Mạc Dịch nhướng mày, nghiêng thân mình, để Giang Nguyên Bạch vào phòng.

“Thực ra tôi đã nghĩ mình sắp tèo đến nơi rồi!” Giang Nguyên Bạch vừa đi vừa nói: “Lúc ở trong ảo cảnh, con quái vật đó biến thành hình dáng của anh để lừa tôi, nói thật chứ, tôi cũng không biết gã ta tráo thân phận với an từ lúc nào —— trời ạ, nguy hiểm quá đi mất!”

Giang Nguyên Bạch bước thẳng vào, ngồi lên chiếc sô pha. Cậu ta tiếp tục nói, với vẻ mặt vẫn còn vương chút sợ hãi: “Sau đó ý thức của tôi đột nhiên trở nên mơ hồ, chắc là do bị thứ đồ kia khống chế, chẳng qua tôi vẫn còn nhớ rõ…”

Cậu ta nhíu mày cố gắng xác nhận lại: “Hình như là một cô bé, cô bé ấy như thể đang… Bảo vệ tôi? Sau đó tôi liền nghe thấy giọng nói báo hoàn thành nhiệm vụ.”

Nói xong, Giang Nguyên Bạch móc tờ giấy từ trong túi áo ra đưa cho Mạc Dịch, chất liệu của tờ giấy đó cũng giản dị y như tờ giấy của hắn. Mạc Dịch cầm lấy nó, lật sang mặt sau, thấy trên đó viết: “Màn chơi kế tiếp sẽ bắt đầu vào mười hai ngày sau, mong người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Thời gian của hai người không giống nhau, điều này cũng không ngoài ý muốn của Mạc Dịch lắm.

Điều khiến hắn chú ý, lại là hàng chữ nhỏ bên dưới: “Chúc mừng ngài đã giúp đỡ người chơi khác tìm được nhánh phụ bị ẩn giấu, phần thưởng tương ứng sẽ được gửi vào màn chơi kế tiếp, chúc ngài có một trải nghiệm vui vẻ.”

Mạc Dịch nhíu mày suy tư.

Sống sót chính là nhánh chính của trò chơi này, đạt được cũng sẽ không có phần thưởng gì hết, thứ kế tiếp chờ đợi người chơi chính là một thế giới kinh dị không hề có hồi kết.

Mà hoàn thành được nhánh phụ, hoặc chỉ cần trợ giúp người chơi khác hoàn thành nhánh phụ, là đã có thể có phần thường —— có lẽ, đây là mấu chốt để thoát khỏi vòng lặp khủng bố này?

Đột nhiên, Mạc Dịch nhớ tới điều gì đó. Đoạn, hắn quay người về phía Giang Nguyên Bạch, trầm giọng hỏi:

“Từ từ, sao cậu tìm được tôi?”

Vừa nghe hắn nói, Giang Nguyên Bạch đột nhiên nhảy dựng lên khỏi sô pha, lo lắng nói:

“Ây da xém nữa quên mất mục đích tôi đến đây! Anh nói tôi mới nhớ đấy! Tóm lại —— ây da một lời khó nói hết, để tôi dẫn anh đi gặp người ta! Anh đi sẽ biết!”

Mạc Dịch thong thả lắc đầu: “Không được.”

Giang Nguyên Bạch hiển nhiên cũng ngờ đến hắn sẽ từ chối nhanh gọn lẹ như thế, cậu ta ngây ngẩn cả người, cứng họng nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.

“Tôi còn phải xuống phòng gym dưới tầng làm thẻ hội viên nữa.”

Giang Nguyên Bạch:???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dff