Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Chơi mình mày đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, bốn giờ mười chín phút.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, ngón tay gầy gò vô thức bóp chặt quai đeo ba lô.

Trong ba lô chỉ chứa vài ba thứ đồ dùng cần thiết, tỷ như đèn pin, bật lửa, thanh dinh dưỡng vân vân. Chỉ có mấy thứ này mới được phép mang vào trò chơi, còn những thứ khác như vũ khí hay thiết bị liên lạc này nọ, một khi mang vào sẽ phá vỡ sự công bằng trong trò chơi, thế nên sẽ bị cưỡng chế để lại thế giới hiện thực.

Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ cứ chốc chốc lại nhích một lần, lúc kim giờ vừa chỉ đến số 12, Mạc Dịch liền có cảm giác trước mắt mình tối sầm lại, đến khi hắn ngẩng đầu lên, mới phát hiện xung quanh đã là một khoảng không đen tối.

Giọng nữ máy móc quen thuộc kia lại vang lên: “Chào mừng người chơi Mạc Dịch đã trở lại trò chơi, điểm thưởng đang được kết toán…”

Mạc Dịch nheo mắt lại, quan sát cảnh tượng xung quanh.

Màn đêm dày đặc đang chầm chậm trôi như một thực thể sống, nơi sâu nhất trong bóng tối ẩn chứa mối nguy hiểm khó lường, dù nó không thể hiện quá rõ ra bên ngoài.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện màn đêm kia hội tụ vô số những ký hiệu nhỏ, trông chúng nó… chẳng khác gì những số liệu.

Mạc Dịch sửng sốt, vừa định cúi sát người vào để quan sát, thì đột nhiên nghe thấy giọng nữ kia vang lên lần nữa:

“Kết toán thành công! Chúc mừng người chơi Mạc Dịch đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ẩn cấp A ‘Sự trả thù ngọt ngào’, nhận được 5000 điểm thưởng, cửa hàng trò chơi được mở ra.”

Giọng nói vừa kết thúc, Mạc Dịch liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, cảnh tượng trước mắt lại biến dạng.

Hắn thấy bản thân mình đang đứng trong một không gian xanh thẳm, trước mặt là vô số những icon đang bay lơ lửng, nhưng chỉ có mấy cái ở đầu là được hiển thị, còn nhũng cái khác lại chỉ có một màu xám trắng, phía dưới cũng không hiện tên, chỉ có một dòng “???” thay thế.

Vật phẩm xuất hiện trong cửa hàng hoàn toàn là ngẫu nhiên, có lấy được vật phẩm có ích hay không thì còn phải xem vận may của bản thân thế nào đã.

Trước khi bước vào trò chơi, Giang Nguyên Nhu đã dặn dò hắn: Ở đây có kha khá vật phẩm nhìn tưởng chừng có ích, nhưng thực chất lại có vô vàn điều kiện để hạn chế công năng nó lại, chẳng khác gì mấy trò gian lận thương mại đâu.

Ví như lúc trước cô nàng đã từng mua một chiếc đèn pin được rao bán với khẩu hiệu “Một lần sạc, xài cả đời”, nhưng mua xong mới biết, nó phải được nạp bằng năng lượng mặt trời trong trò chơi, mà cái dạng trò chơi sinh tồn này nhìn là đã biết 99% các màn chơi đều sẽ không có tí ánh sáng mặt trời nào rồi!

Đến bây giờ Mạc Dịch vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt xót xa của Giang Nguyên Nhu lúc kể lại chuyện đấy cho hắn.

Hắn vừa lướt mắt qua đám vật phẩm, vừa nhẩm tính xem mình có thể mua thứ gì, làm sao để tận dụng điểm thưởng và thứ đồ vật nào có lợi cho mình nhất.

Ngay lúc Mạc Dịch vừa định lật sang trang sau, động tác của hắn đột nhiên dừng lại.

Góc dưới cùng, có một sản phẩm cực kỳ bắt mắt.

Quà mừng tân thủ.

Không được xem trước vật phẩm, cũng không có tóm tắt sơ bộ món đồ, chỉ có một màu xám trắng, giá bán cũng chỉ tầm 10 điểm thưởng.

Mạc Dịch ngẩn người: Thứ đồ này Giang Nguyên Nhu chưa từng nhắc đến.

Hắn nhìn số dư 5000 điểm của mình, chọn mua nó.

—— Dù sao cũng không tốn quá nhiều điểm thuởng, cứ mua thử xem sao.

Hắn vừa ấn xác nhận trả tiền xong, giọng nữ máy móc kia lại vang lên:

“Mua sắm sản phẩm đặc biệt sẽ tiêu hao cơ hội mua sắm lần này của người chơi, ngài đã hoàn thành việc mua sắm, rất hân hạnh được phục vụ! Chúc ngài chơi vui vẻ!”

Chờ đã, mua cái này rồi là không được mua cái khác nữa á? Quy định kiểu gì thế này?

Mạc Dịch còn chưa kịp phản ứng lại, trước mặt lại một lần nữa tối sầm, giọng nữ kia ồm ồm đánh thẳng vào màng nhĩ, như thể vừa được phóng to lên gấp ngàn lần: “Trò chơi đang trong quá trình dịch chuyển…”

Trước khi hắn mất đi ý thức, suy nghĩ cuối cùng xoẹt qua trong đầu hắn là:

—— Gian lận kiểu này thì chơi mình mày đi!

——————————————————————————————————

Mạc Dịch mở mắt.

Dưới thân là ván giường cứng cáp, gồ ghề, cộm đến nỗi khiến sống lưng hắn sưng đau, chiếc giường nhỏ hẹp buộc hắn phải gập gối lại cuộn chân lên, cơ thể bị cưỡng ép nhồi nhét vào trong giường.

Mạc Dịch nhíu mày, cố gắng bò dậy.

Bầu không khí lạnh lẽo hòa quyện với lớp đất bụi mịt mù xộc thẳng vào mũi hắn, chúng kéo theo cả mùi mốc của nền gạch gỗ cũ kỹ cùng với hơi thở của sự âm u.

Trước mắt hắn là một căn phòng không mấy rộng rãi cho lắm, tấm giấy dán tường ngả màu đã bong ra thành từng mảnh, để lộ bức tường dơ dáy đen màu than chì, xà ngang bằng gỗ dùng để đỡ trần nhà đã hỏng hóc từ lâu, giờ đây tro bụi vẫn còn đang rơi lả tả không dứt từ trên đó xuống.

Trên đỉnh đầu là một chùm đèn treo cổ điển, nó vẫn đang ngoan cố tỏa ra ánh sáng. Tia sáng vàng vừa mỏng manh vừa ảm đạm, chiếu đến cây thập tự giá xiêu vẹo được treo trên vách tường phía đối diện, khiến nó trông có vẻ quái dị thêm mấy phần.

Trong phòng có sáu chiếc giường nhỏ được xếp ngay ngắn, chiếc nào chiếc nấy đều có kích thước giống với chiếc hắn đang nằm.

Mấy chiếc giường này hình như là giường cho trẻ em, vừa nhỏ vừa hẹp, rất khó để một người trưởng thành có thể duỗi thẳng chân khi nằm vào.

Mạc Dịch ngồi bên mép giường, duỗi thẳng hai chân, đồng thời đánh giá xung quanh theo bản năng.

Căn phòng này không lớn, thậm chí còn có thể nói nó có chút chật chội, trên tưởng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, nhưng cũng đã bị ván gỗ đóng lại, xung quanh vừa cứng nhắc lại còn cũ kỹ, khiến cho cả căn phòng trông tù túng bí bách, như thể muốn ép khô những ai ở trong này.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở giữa hai tấm ván gỗ, phát hiện bên ngoài vẫn là bóng tối đặc sệt u ám kia.

Cho dù đây không phải là lần đầu cậu thấy nó, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có cảm giác bị áp bức đến cực kỳ khó thở.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, dời tầm mắt.

Trước khi bắt tay vào nghiên cứu xung quanh, hắn vẫn còn một chuyện phải làm cho xong —— rốt cuộc cái gói quà mừng tân thủ kia là cái quái gì?

Mạc Dịch cúi đầu, tìm kiếm mọi ngóc ngách trên cơ thể mình.

Cho dù là một người có tâm trí vững vàng ổn định như hắn, cũng không khỏi cáu đến nghiến răng nghiến lợi:

Cái gói quà này tốn mất một cơ hội mua sắm của hắn, tốt nhất nên là thứ gì đó hữu dụng một chút!

Cuối cùng, Mạc Dịch cũng tìm thấy nó dưới đáy ba lô.

Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay, bề ngoài xám xịt trông không hề thu hút, phía trên còn có một dòng chữ nhỏ được viết một cách ngay ngắn: “Quà mừng tân thủ”.

Mạc Dịch mím môi, mở chiếc hộp ra, dưới đáy hộp là một dải lụa màu bạc.

Trên dải lụa có một tia sáng mờ cứ liên tục lướt qua lướt lại, không giống như vật phẩm bình thường.

Mạc Dịch sửng sốt, vươn tay lấy nó ra, dải lụa mềm mại cũng thuận theo động tác quấn lấy đầu ngón tay hắn. Dải lụa lành lạnh mang đến cảm giác như có dòng nước chảy trên tay, ngoài thứ đó ra thì trong hộp chẳng còn gì khác.

Hắn chăm chú nhìn dải lụa trong tay, sau đó nhìn về chiếc hộp rỗng tuếch.

Không… Không có hướng dẫn sử dụng à?

Thế cái này xài kiểu gì bây giờ?

Hắn lật qua lật lại chiếc hộp, mặt đầy vẻ khó tin, nhưng dù hắn có mổ xẻ chiếc hộp đó ra thành từng mảnh đi chăng nữa, thì chiếc hộp vẫn rỗng tuếch như cũ.

Mạc Dịch trầm mặc: “…” Sao hắn cứ có cảm giác như mình vừa bị chơi xỏ một vố ấy nhỉ?

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhịn cục tức của mình xuống. Và rôi với niềm hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, hắn cầm dải lụa kia lên, quấn quanh cổ tay.

Nhỡ đâu lúc nào đó có thể phát huy tác dụng của nó thì sao?

Mạc Dịch dọn dẹp lại chiếc ba lô cho ngăn nắp rồi đeo lên vai, sau đó đứng dậy.

Màn chơi lần này Giang Nguyên Nhu vốn dĩ định theo hắn vào, nhưng chẳng may cô đã xài hết đạo cụ đó từ mấy tuần trước, mà cửa hàng đổi điểm này lại là cửa hàng ngẫu nhiên, đã lâu lắm rồi cửa hàng của cô chưa xuất hiện lại món đạo cụ đó.

Cho nên, lần này cô nhờ một người choi có kinh nghiệm tên Tống Kỳ vào chung với hắn —— Theo như lời Giang Nguyên Nhu nói, thì cái người tên Tống Kỳ kia:

“Bề ngoài vừa cao lại vừa đẹp, thực lực cũng đỉnh lắm, có điều hơi kiệm lời”.

Sở dĩ đã hẹn rằng trước khi vào màn chơi sẽ gửi hắn ám hiệu nhận dạng của hai người bọn họ, nhưng hắn đợi cả ngày cũng không thấy tin nhắn của cô đâu, gọi điện thoai cũng không bắt máy, xem ra kế hoạch thất bại rồi.

Mạc Dịch nhíu mày: Không sao cả, dù gì trước nguy cơ bị bại lộ thân phận này, hắn cũng không muốn tổ đội với người khác lắm, hơn nữa có khá nhiều chỗ trong trò chơi này hắn muốn tự mình thăm dò một chút, có thể đồng đội lại thành ra kéo chân nhau.

Còn bây giờ, hắn nên đi hội họp với những người chơi khác thôi.

Mạc Dịch sải bước ra bên ngoài, đột nhiên, hắn cảm thấy bàn chân mình chạm phải thứ gì đó mềm mềm —— Hắn cúi đầu, thấy bên chân mình xuất hiện một con gấu bông màu nâu nhỏ.

Chú gấu này trông khá cũ kỹ, phần bông ố vàng được nhồi thêm vào giờ lại đang bung ra khỏi vết rách. Nhìn tàn tạ là thế, nhưng chẳng hiểu sao chú gấu này lại sạch sẽ cực kỳ, trên cơ thể không dính một tí bụi bẩn nào.

Mà phòng này, chẳng có chỗ nào là không dính đầy tro bụi, như thể bao nhiêu năm rồi không có ai đến.

Chú gấu sạch sẽ này nhìn là biết không hề hợp với khung cảnh xung quanh này chút nào.

Lớp bụi đất bên cạnh vẫn còn nguyên, không có dấu vết của người nào khác.

Mạc Dịch cong lưng quan sát nó thật kỹ.

Phần lông của con gấu bông này có hơi thưa thớt, tay chân của nó chỉ miễn cưỡng còn lại vài cọng, khuôn mặt mất một con mắt, chỉ còn duy nhất một con mắt đen xịt, được khâu một cách đầy ẩu thả lên trên mặt.

Ánh mắt Mạc Dịch trở nên suy tư, nhưng còn chưa kịp chờ hắn làm thêm bất kỳ động tác nào, bên ngoài đã vang lên âm thanh ồn ào quen thuộc.

Hình như có vẻ còn kịch liệt hơn so với màn chơi lần trước ——

Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên, không quan tâm đến con gấu bông kia nữa, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Mạc Dịch mở cửa phòng ra, trước mặt là một hành lang tăm tối, âm thanh cãi cọ cũng trở nên lớn hơn.

Hắn không rảnh để quan sát khung cảnh trước mặt, chỉ nhanh chóng bước vào hành lang, tiến về phía phát ra giọng nói.

Mạc Dịch vừa đặt chân đến đại sảnh, đã thấy một cô gái mặc váy ngắn đang hét vào mặt mọi người xung quanh, giọng nói của cô ta bén nhọn, như thể có năng lực đâm thủng màng nhĩ của mọi người:

“—— Tao chẳng cần biết thằng nào bảo bọn mày đến đấy, bà đây không rảnh để chơi với bọn mày! Giò tao cứ đi đấy, xem xem thằng nào con nào dám cản tao?”

Cô ta vừa nói, vừa sôi máu bước ra phía ngoài, vươn tay mở cửa.

Sau đó, cô gái kia bỗng nín bặt, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn ngoài cửa:

Đó là một mảnh hư vô tối tăm theo đúng nghĩa, chúng bao trùm cả tòa nhà, để tòa nhà hãm sâu vào màn đêm vô tận. Bóng tối dần hóa thành thực thể, lạnh lùng tiến đến, hơi thở của sự độc ác và nguy hiểm cũng dần lan tỏa ra mọi ngóc ngách.

Mang đến cho mọi người nỗi sợ vô hình.

Cô gái kia sững sờ tại chỗ, mấy người khác đuổi theo cô ta đến đây cũng ngây ngẩn cả người, chỉ biết ngơ ngác nhìn cảnh tượng siêu nhiên trước mặt.

Màn sương đen dày đặc hòa vào làm một với bóng tối vô tận, sau đó từ từ, như một sinh vật sống, từ từ thả xúc tua mò mẫm về phía cánh cửa, luồn vào bên trong ——

Lồng ngực Mạc Dịch tức khắc co rút lại, hình ảnh về màn chơi lần trước đột ngột nhảy vào trong tâm trí hắn!

Lông tơ hắn dựng đứng, hắn định hét lên, nhưng chẳng hiểu sao câu cảnh báo lại mắc nghẹn ở trong cổ họng.

Ngay sau đó, có người bỗng nhiên nhanh chóng vọt qua, đẩy cô gái kia ra, dập mạnh cửa lại!

“Ầm” một tiếng, âm thanh đóng cửa vang vọng đánh vỡ sự tĩnh mịch nặng nề trong ngôi nhà, bụi đất đổ rào rào từ khung cửa lâu năm chưa được tu sửa, khóa toàn bộ sương mù dày đặc và bóng đêm vô tận ở bên ngoài.

Làn sương tan dần từ khe hở dưới cánh cửa.

Cô gái khi nãy còn làm ầm làm ĩ giờ đây đã tái mét mặt mày, như thể ý thức được thứ này không chỉ đơn giản là một trò đùa tai quái. Côt ta chật vật ngồi dưới sàn, xây xẩm mặt mũi nhìn người đàn ông vừa lao đến.

Người đàn ông kia đóng cửa xong, chỉ lạnh lùng liếc cô gái đang ngồi bệt dưới sàn một cái, rồi không buồn để tâm đến cô ta nữa.

Mạc Dịch thở dài, vô thức nắm chặt ngón tay cứng đờ, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Nguy hiểm thật… Khi nãy bọn họ suýt chút nữa đã GG* ngay từ khi trò chơi chưa kịp bắt đầu rồi.

(*GG: GoodGame, câu nói dùng để nói sau khi đã hoàn thành trò chơi)

Đúng lúc này, giọng nữ êm tai kia lại vang lên:

“Xin chào, chào mừng mọi người đã đến với trò chơi chạy thoát quy mô lớn ——STAY ALIVE. Nhiệm vụ duy nhất của mọi người ở đây chính là: Sống sót ở cô nhi viện qua 72 tiếng đồng hồ.

Sau đây là gợi ý cho mọi người:

Bé ngoan bé ngoan, không được phá phách luật lệ.

Bé ngoan bé ngoan, chỉ có ngoan ngoãn mới được chơi đồ hàng.

Chúc ngài chơi vui vẻ.”

Giọng nữ kia vừa dứt, một hàng số đếm ngược màu lam huỳnh quang cũng hiện lên ngoài cửa sổ, lơ lửng giữa bóng đêm mịt mù.

71: 59: 59

Cả căn phòng an tĩnh đến lạ thường.

Mạc Dịch mím môi, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ:

… Ba ngày sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dff