Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: "Xin lỗi nhé, anh ấy chung đội với tôi rồi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nguyên Nhu đã từng nói với hắn, người chơi càng nhiều, thì thời gian phải sinh tồn sẽ càng ngắn, tương đương với việc độ khó của màn chơi cũng càng lớn hơn.

Mạc Dịch nhìn sơ qua đám người đang tụ lại trong phòng, lẳng lặng nhẩm tính: 9 người.

Hắn đã có phán đoán của riêng mình:

9 người sống sót qua ba ngày, xem ra độ khó của màn chơi lần này cũng chỉ ngừng lại ở mức vừa phải.

Lúc này, người đàn ông khi nãy vừa lao đến đóng cửa lại kia bỗng ngước mắt lên mọi người, hắng giọng nói:

“Tôi tên Triệu Nghị Thành, là một người chơi lâu năm.

Như mọi người đã thấy, tất cả mọi thứ trong trò chơi này đều là thật, chết ở chỗ này đồng nghĩa với việc cũng sẽ chết ngoài thế giới thực, chẳng qua lần này vận may của mọi người cũng không đến nỗi tệ, độ khó của màn chơi lần này không cao.”

Nói xong, anh ta ngừng một lúc, rồi lại nghiêm túc nhìn những người chơi xung quanh, tiếp tục nói:

“Chúng ta có tổng cộng năm người chơi lâu năm, vừa vặn mỗi người sẽ dẫn một người chơi mới theo, lập nhóm hai hai, đi tìm manh mối, khả năng sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.”

Mạc Dịch nghe thế, bất chợt giật mình ngẩng đầu —— từ từ đã, 10 người lận cơ á?

Rõ ràng khi nãy hắn chỉ đếm được có chín người!

Giờ phút này, mọi người bỗng bắt đầu nháo nhào hết cả lên, hiện trường trở nên hỗn loạn, khiến hắn không tài nào điểm lại được số người nữa.

Mạc Dịch chau mày, ngón tay chậm rãi siết chặt, móng tay được cắt gọn gàng đâm vào lòng bàn tay, khiến nơi ấy nhói lên từng cơn.

Khi nãy… Rốt cuộc là do hắn đếm sai, hay là do đã có “người” trà trộn vào?

Hắn hít sâu một hơi, kìm lại đống cảm xúc hỗn tạp đang trào dâng trong lòng, cố gắng ép nỗi bất an của mình xuống:

Mặc kệ, đến đâu thì đến, cứ tùy cơ ứng biến.

Lúc này đây, ai nấy đều đang cố gắng tìm cho mình một người đồng đội có thể đi chung.

Thật ra việc phân biệt giữa người chơi mới và người chơi lâu năm không có gì là khó cả. Cứ ai lộ vẻ hoảng sợ thất thố hay không có vũ khí trong tay thì đều là người mới hết, còn ai trông qua có vẻ bình tĩnh, có trang bị đầy đủ thì chắc chắn sẽ là người chơi lâu năm.

Có lẽ, đấy là lí do vì sao lại có hai cô em người mới cứ dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn đầy mong đợi, bởi Mạc Dịch là người có tướng mạo khá hợp lòng người, đi cùng với vẻ bình tĩnh vốn có của hắn, khiến hắn càng giống người chơi dày dặn kinh nghiệm hơn, đến nỗi người phụ nữ mặc váy ngắn khi nãy cũng không kìm được phải trộm liếc nhìn hắn vài cái.

Da đầu Mạc Dịch tê đi vài phần.

… Hắn không định tìm đồng đội có quá nhiều kinh nghiệm quấy rầy công cuộc thăm dò của hắn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn gánh thêm một người mới mà!

Một trong số hai em gái kia đã nhanh lẹ chạy về phía hắn, định mở miệng bắt chuyện.

Mạc Dịch giật hết cả mình, theo bản năng lùi về sau vài bước.

Em gái vừa mới tới kia quả thật có chút điếng người, chỉ đành nhìn hắn với ánh mắt đáng thương.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau, vừa trầm lại vừa thấp, như thể có thể khiến cho không khí cũng phải rung động theo:

“Xin lỗi nhé, anh ấy chung đội với tôi rồi.”

Mạc Dịch cũng bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía sau.

Một chàng trai có vóc dáng cao ráo bước ra từ góc phòng, đi đến bên cạnh Mạc Dịch, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ.

Chàng trai này có vẻ ngoài đẹp mê hồn, đôi mắt màu xám mờ của anh ta lóe lên dưới ánh đèn lạnh lẽo của căn phòng, trông có vẻ càng thêm nhợt nhạt, chẳng khác nào động vật máu lạnh không hề có tình người, khiến ai bị nó nhìn đều sẽ cảm thấy sống lưng mình phát lạnh.

Cảm giác áp bách dường như có thể khiến đôi mắt người ta ẩn đau, chẳng khác nào phải đối diện trực tiếp với lưỡi dao sắc bén.

Em gái kia bất chợt co người lại.

Đúng lúc đó, một cô gái gan dạ khác cũng bắt đầu tham gia vào chiến trường. Cô nàng nhìn ba người họ hết một lượt, tuy rằng bản thân cũng có hơi khiếp đảm, nhưng vẫn cứng đầu mở miệng:

“Nhưng mà khi nãy anh trai kia nói… Người chơi lâu năm lập đội với người chơi mới cơ mà, hai người các anh là hai người chơi lâu năm, lập đội với nhau hình như không ổn cho lắm?”

Đôi mắt của người đàn ông kia khẽ nhúc nhích, anh ta nhìn về phía cô gái, khóe miệng gợi thành một độ cung ôn hòa:

“Ai bảo cô tôi là người chơi lâu năm?”

Hai cô gái kia: “…”

Lừa con nít hả má?? Bình tĩnh như này mà kêu không phải người chơi lâu năm?

Mạc Dịch đứng một bên, nhìn tình thế biến chuyển một cách đầy vi diệu.

—— Sao hắn cứ có cảm giác như mình đang là nam chính có hậu cung đầy rẫy giai nhân ấy nhỉ?

Do chú ý thấy bên này có vẻ hơi náo nhiệt quá mức, cho nên người đàn ông tên Triệu Nghị Thành khi nãy liền chủ động bước đến.

Hai cô em gái kia như gặp phải cứu tinh, mồm năm miệng mười nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Có vẻ như đây là lần đầu Triệu Nghị Thành gặp phải chuyện thế này, anh ta nghe thế cũng không khỏi ngẩn người, phải ngước mắt lên nhìn chàng trai kia vài giây, sau đó mới hiểu ra vấn đề.

Anh ta mở miệng trấn an hai cô gái kia: “Cậu trai này chẳng có gì trong tay, hẳn cũng là người mới. Có lẽ do khi nãy tôi nhìn không kỹ, cho nên mới tính cậu ấy thành người chơi lâu năm, cũng tại do cậu ấy bình tĩnh quá đó mà.”

Hai cô gái kia nhìn đôi tay trống trơn của chàng trai nọ, ngượng ngùng không dám nói gì.

“Vầy đi, chúng ta thử hỏi xem ý kiến của cậu trai này thế nào.” Triệu Nghị Thành nhìn Mạc Dịch, mở miệng giải vây: “Cậu muốn chung đội với ai?”

Mạc Dịch âm thầm nhíu mày, định mở miệng lên tiếng.

Đúng lúc này, một suy nghĩ bỗng xoẹt ngang qua đầu hắn:

Có lẽ nào chàng trai này chính là người đồng đội có kinh nghiệm mà Giang Nguyên Nhu đã tìm cho hắn?

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn chàng trai đứng cạnh: Quả thật vừa cao lại còn đẹp trai, với lại cậu ta có vẻ cũng không thích nói chuyện cho lắm?

Hắn thay đổi suy nghĩ, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Mạc Dịch chớp mắt, nhìn về phía Triệu Nghị Thành, lạnh nhạt nói:

“Tôi nghĩ tốt nhất là mình nên chung đội với cậu ấy, chứ dẫn con gái theo thế này tôi dễ ngại lắm.”

Triệu Nghị Thành và hai cô gái nọ: “…” Cái lý do nhảm như vậy mà anh cũng nghĩ ra được à.

Có điều nếu đương sự đã lên tiếng, thì những người khác cũng không nên dây dưa nữa làm gì, thế nên bọn họ chỉ có thể hậm hực tránh đi chỗ khác.

Thấy bóng dáng bọn họ một lúc một xa, Mạc Dịch mới xoay đầu nhìn chàng trai nọ, nhỏ giọng xác nhận:

“… Tống Kỳ?”

Chàng trai kia nhìn hắn, đôi mày thanh tú khẽ nheo lại, đôi mắt nhạt màu trở nên khó lường, qua vài giây, anh ta mới khẽ “Ừm.” một tiếng.

Mạc Dịch thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình không hề nhận nhầm người.

Hắn cười với Tống Kỳ: “Nguyên Nhu không gọi tôi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới.”

Nghe vậy, lông mày Tống Kỳ khẽ nhăn lại, quay đầu nhìn Mạc Dịch, nhưng anh còn chưa kịp nói câu nào, tiếng hắng giọng của Triệu Nghị Thành đã vang lên từ xa, thu hút sự chú ý của mọi người:

“Nếu mọi người đã chọn nhóm xong xuôi, vậy thì chia nhau ra tìm kiếm manh mối một chút đi, gợi ý lúc mới bắt đầu của trò chơi thường sẽ là mấu chốt của mọi vấn đề, đồng thời cũng có thể trở thành gợi ý chí mạng, bất cứ khi nào mọi người phát hiện ra điều gì, đều nên chia sẻ cho người khác cùng biết.”

Quả thật, việc có người lãnh đạo đã giúp tâm tình của mọi người trở nên ổn định hơn, tuy rằng mọi người vẫn chưa hết khẩn trương, nhưng ai nấy đều rất biết tự giác gật đầu tán thành, sau đó bắt đầu tản ra tìm manh mối.

Mạc Dịch phát hiện, do hắn và Tống Kỳ đã thành đội với nhau, cho nên Triệu Nghị Thành phải chia những người còn lại thành hai đội hai hai đội ba, để bảo đảm rằng có ít nhất một người chơi lâu năm trong mỗi đội.

Đúng lúc này, Tống Kỳ nghiêng đầu, nói với Mạc Dịch: “Chúng ta đi thôi.”

Mạc Dịch do dự phút chốc, lại trả lời: “Được, có điều tôi có một chỗ muốn đi trước.”

Tống Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Cô nhi viện này có diện tích rất lớn, thiết kế bên trong cũng có vẻ khá là phức tạp.

Một khu sảnh lớn hình tròn được nối liền với bốn đoạn hành lang tối om, chỉ với vài ánh đèn mờ đang le lói trong phòng thì không tài nào thấy được điểm cuối hành lang, toàn bộ tòa nhà đều chìm đắm trong hơi thở của sự lạnh lẽo, xen lẫn vào đó là mối nguy hiểm tiềm tàng được ẩn náu trong lớp khói bụi mập mờ.

Mạc Dịch vừa dọc theo cùng đường cũ đi sâu vào tòa nhà, vừa cẩn thận quan sát cảnh tượng xung quanh.

Kiểu kiến trúc này trông có vẻ khá cổ, mọi vật dụng ở đây đều như đã được tồn tại qua hàng chục thế kỷ, thứ nào thứ nấy đều được phủ bởi một lớp tro bụi xám xịt. Miếng dán tường bèo nhèo cũ kỹ được dán đầy hai vách tường, chúng bẩn đến nỗi khiến người khác khó có thể nhận ra được màu sắc hình dáng ban đầu của chúng, có vài chỗ thậm chí còn đã bong ra thành từng mảng rũ xuống mặt đất, để lộ phần tường màu nâu xám xịt bên trong.

Vài ngọn đèn có kiểu dáng cũ được treo xiêu vẹo trên vách tường, đang cố tỏa ra một luồng ánh sáng mỏng, nhưng vẫn không tài nào chiếu sáng hết toàn bộ mọi ngóc ngách, tạo cho người ta một cảm giác rằng dường như trong bóng tối sâu thẳm kia, vẫn luôn có thứ gì đó đang chờ đợi bọn họ.

Bầu không khí chết chóc bao trùm lấy toàn bộ đoạn hành lang hẹp dài này, như thể muốn ép chết những ai đang đứng trong đó.

Có điều, Mạc Dịch phát hiện ra, tuy rằng tòa nhà này nhìn qua thì trông có vẻ vừa cổ lại vừa xập xệ, nhưng mấy món đồ gia cụ lại không bị nứt mẻ gì, trông không giống như đồ bị bỏ đi.

Mạc Dịch đẩy cửa ra, bước vào căn phòng mình tỉnh lại.

Căn phòng chẳng có gì thay đổi so với lúc hắn vừa rời đi: Sáu chiếc giương nhỏ được chia thành hai bên, mỗi bên có ba chiếc được xếp chỉnh tề trong căn phòng chật hẹp.

Có một khe hở nhỏ lộ ra giữa những tấm ván gỗ xiêu vẹo dùng để đóng khung cửa sổ kia, thông qua khe hở đó có thể thấy được màn đêm vô tận đang bao trùm lấy tòa nhà, cộng với cả dòng số đếm ngược màu xanh huỳnh quang nổi lơ lửng trên không trung.

Ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng cả căn phòng.

Đôi mắt hắn dừng lại trên mặt đất ——

Con gấu bông cũ nát kia, đã biến mất.

Thay vào đó, có một tờ giấy nhỏ màu vàng đang nằm lẳng lặng giữa lớp bụi bẩn dày đặc trên mặt đất, nó được gấp lại làm hai, khiến cho phần nội dung bên trong bị che mất.

Mạc Dịch giật mình, tiến về phía trước, khom lưng nhặt tờ giấy đó lên.

Bên trong mảnh giấy, là hình ảnh một cái giá treo cổ trống hoác được vẽ bởi những nét bút cẩu thả non nớt.

Phía dưới cái giá treo cổ, là một hàng chữ viết tay bằng bút sáp của trẻ con:

FIND ME.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dff