Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Những nghi vấn tiếp nối

Chương 10: Những nghi vấn tiếp nối

Trước khi có ma kiếm trong tay, những đòn tấn công của Duy Phong đã khiến Giả Tước e ngại, bây giờ lại càng khỏi phải nói. Hắn không dám trực tiếp nghênh chiến, liên tục lùi ra sau, thét gọi bọn chim xanh cứu trợ. Bản thân hắn cũng phóng ra một loạt lông vũ khác. Lần này, những chiếc lông biến thành một đàn chim nhỏ màu trắng. Chúng rít lên những tiếng the thé, đồng loạt hướng đến Duy Phong.

Lũ chim xanh nghe mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức xếp lại thành vòng tròn. Tuy nhiên, lũ bại tướng này thực đáng để anh phải bận tâm? Thanh kiếm tả xung hữu đột, giống như đang nhảy múa trên chiến trường. Tiếng kim loại đâm xuyên những thớ thịt liên tiếp đến cuồng loạn. Kiếm xuất nhanh đến nỗi chỉ lướt qua lũ thanh điểu là bọn chúng bỏ mạng, máu không lưu lại nổi trên lưỡi kim loại sáng loáng. Xác chim chất thành đống lớn. Loài chim nhỏ kia cũng không cách nào chạm đến người Duy Phong. Kiếm khí bao quanh khiến xung quanh vị thần quân này là muôn vàn làn khói mỏng tựa như những dải lụa mảnh, đều là dư ảnh của ma kiếm lưu lại bảo vệ chủ nhân. Giờ đây, người - kiếm như đã hòa làm một, điên cuồng đánh trả lại bất cứ thứ gì xông đến. Sát khí tỏa ra mạnh đến nỗi Đông Thiên thần tướng dù đã trải qua trăm ngàn trận đánh cũng bất giác e ngại. Người trước mặt không còn chút dáng vẻ điềm đạm, an tĩnh thường thấy, anh ta lúc này giống hết một yêu ma khát máu vậy.

Chỉ một lát sau, tất cả thuộc hạ hỗ trợ đều đã chết, chỉ còn lại mình con yêu Giả Tước. Hắn thất thần nhìn khung cảnh hoang tàn, ghê rợn xung quanh, kêu lên cầu cứu:

"Chim tím, chim tím, lại đây!"

Không tiếng đáp lại.

"Chim tím! Chim tím! À không, Ma Điểu... Ma Điểu...lại đây giúp ta... Chủ nhân của ngươi đang gặp nguy hiểm." Gã ta hốt hoảng kêu lên. Lúc này con yêu đầu tóc rối bời, áo quần xộc xệch, không còn chút vẻ cao sang nào như lúc đầu xuất hiện.

Thì ra chim tím chính là tên hắn đặt cho con Ma Điểu. Lạ thay, con vật này từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ngoài vòng chiến, nghe tiếng cầu cứu thảm thiết của Giả Tước vẫn không hề đếm xỉa. Dường như cả thế giới của nó lúc này chỉ xoay quanh cỏ Ma Thảo mà thôi. Thần tướng thấy lạ, không phải Ma Điểu chính là vật cưỡi của Giả Tước sao.

Duy Phong không để cho con yêu có thêm thời gian tìm cứu trợ. Anh từ từ tiến gần hắn, đôi mắt đỏ rực, mỗi bước chân đều mang theo hơi thở tử thần. Anh dừng lại cách hắn một bước chân, không vội vàng kết liễu đối thủ. Duy Phong mỉm cười một cách quỷ dị , phát ra thanh âm như không thuộc về anh.

"Ngươi đã sẵn sàng để chết một lần nữa chưa?"

Giả Tước vốn chưa chấp nhận chịu thua, tay hắn vẫn nắm chặt vũ khí, ánh mắt đảo qua đảo lại, đang muốn tìm cách chạy trốn, nghe câu này bỗng hoàn toàn chết lặng. Đoản đao rơi xuống, một tiếng khô khốc vang lên, như báo hiệu giờ chết của con yêu đã điểm.

Con yêu mở to mắt, nhìn trân trân người con trai trước mặt. Gương mặt này tuy xa lạ nhưng lại ẩn giấu sát khí vô cùng quen thuộc. Hắn như thấy lại phong thái kiêu dũng của vị thần bách chiến bách thắng năm xưa. Thời gian... đã qua bao lâu rồi. Không ngờ hắn vẫn còn sống để có thể nhìn thấy người đó. Nhưng gặp lại, vị thần này vẫn muốn hắn chết sao?

"Là người sao? Người đã trở lại?" Nó run giọng, như không dám tin vào sự thật trước mặt.

Người đó từ từ rút kiếm, thanh âm trầm trầm cất lên:

"Giả Tước! Hãy chịu chết đi." Duy Phong gằn từng tiếng.

"Thần tuân mệnh!" Giả Tước trả lời. Lạ thay, giọng hắn vô cùng nghiêm trang, gần như thành kính. Chỉ cần là ước muốn của người đó, hắn luôn sẵn sàng vâng lời.

Đôi mắt Đông Thiên thần tướng không hề bỏ sót một chút diễn biến nào nãy giờ. Anh thấy sau lời nói vừa rồi, Giả Tước không còn vẻ sợ hãi như trước, khuôn mặt vốn đầy vằn vện cũng đã biến lại dáng vẻ ban đầu. Nó dường như đã cam chịu, chấp nhận số mệnh. Hai tay con yêu buông thõng, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lại hoàn toàn thư thái. Kể cả khi thanh kiếm trong tay Duy Phong không chút lưu tình đâm thẳng vào ngực con yêu, khuôn mặt đó vẫn vô cùng thanh thản. Anh nghi hoặc, dường như con Giả Tước này, là cam lòng chịu chết.

Giả Tước đã chết. Mũi kiếm vừa rồi hướng tim hắn mà đâm xuống, thêm vào thần lực mạnh mẽ của Duy Phong, kết cục của con yêu là điều không cần phải bàn cãi. Điều lạ lùng là ngay khi cái xác của hắn chạm đất, nó liền lập tức biến thành một vũng nước đen. Thần tướng nhìn chằm chằm nơi đó, trầm mặc, có vẻ đây vẫn chưa phải kết thúc cuối cùng của những bí ẩn đã diễn ra.

Anh quay nhìn Duy Phong, sau mũi kiếm kết liễu con yêu thượng cổ, anh ta đã có vẻ bình thường lại, sát khí quanh người cũng dần tiêu tán. Ánh mắt hai người lần nữa gặp nhau, vẫn là cái vẻ lạnh nhạt ấy. Duy Phong hiển nhiên không hề có ý định giải thích về một hồi đẫm máu vừa rồi. Anh phớt lờ cái nhìn dò xét của Đông Thiên thần tướng, từ từ đi về phía con Ma Điểu. Con này vẫn đang nhâm nhi Ma Thảo, từ đầu đến cuối chưa từng để sự việc gì gián đoạn bữa ăn của mình. Duy Phong cũng không thừa thời gian để ý đến nó, anh đi vòng qua con vật, đến cạnh hồ nước.

Duy Phong nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt hồ, khẽ nhíu mày. Trận ác chiến vừa rồi khiến bộ bạch y trên người đã nhuốm đỏ màu máu, mái tóc cũng rối bời trên gương mặt anh tuấn. Anh lẩm nhẩm thần chú, khôi phục màu sắc ban đầu của trang phục, chỉnh trang lại đầu tóc. Làm xong những điều này, Duy Phong mới lấy trong người ra một chiếc khăn tay, nhúng nó xuống làn nước lạnh.

Thanh Du vẫn đang nhắm chặt mắt. Bên tai cô nãy giờ vang vọng đủ loại âm thanh. Tiếng kêu gào, quét mắng, tiếng hét man rợ, tiếng rít của lũ chim, xen lẫn những lời đối thoại khó hiểu... Sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Cô cảm thấy bứt rứt, lại vẫn giữ nguyên tư thế, không hề di chuyển. Thanh Du vẫn nhớ lời dặn của Duy Phong lúc rồi:

"Nàng cứ ở yên đây, xong việc, ta sẽ gọi nàng. Tin ta, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Thanh Du tin anh, dù không hiểu mình lấy niềm tin đó ở đâu, nhưng cô biết rằng chỉ cần anh lên tiếng, cô nhất định sẽ không do dự mà chấp thuận. Mấy trăm năm theo đuổi một tình yêu đơn phương, nghe theo anh, dường như đã trở thành thói quen cố hữu của cô, không dễ gì thay đổi, cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi.

Có lẽ Thanh Du còn tiếp tục chờ đợi nữa nếu không đột nhiên cảm nhận thứ gì đó mát lạnh chạm vào tay mình, sự đau rát nơi vết thương cũng theo đó mà dịu lại. Cô mở choàng mắt, giật mình nhận ra gương mặt Duy Phong đang kề sát mình. Anh chăm chú băng bó cánh tay cô, mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận, nâng niu, như thể đó là bảo vật vô giá vậy. Từng đường nét trên khuôn mặt anh đều hài hòa, toát ra thần thái kiên nghị, anh tuấn. Cô thảng thốt kêu lên:

"Phong!"

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Thanh Du nhận ra mình đã lỡ lời, cô và anh sao có thể xưng hô thân mật như vậy, vội vàng sửa lại:

"Thần quân!"

"Nàng đừng động. Nước này có thể trị lành mọi vết thương, lát nữa sẽ ổn thôi." Duy Phong dịu dàng lên tiếng, dường như không để ý sự bối rối của Thanh Du.

Những lời nói của anh lại khiến cô bình tĩnh lại, cô không tiếp tục nói gì, chỉ lặng yên nhìn anh, hưởng thụ sự quan tâm của anh, hy vọng thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Duy Phong có vẻ như không hề am hiểu cách băng bó cho người khác, anh cứ quấn tấm khăn vòng quanh, vần vò hồi lâu cuối cùng thắt thành một cái nút chết, trông vô cùng xấu xí. Anh có vẻ ngượng ngùng, quay lên nhìn cô:

"Ta... ta..." Anh ngập ngừng, không biết nên nói gì.

"Kỹ thuật băng vết thương của chàng vẫn luôn tệ như vậy. Ta quen rồi." Cô mỉm cười.

Duy Phong nghe lời chọc ghẹo của Thanh Du, càng trở nên lúng túng, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt phảng phất nét đỏ. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt anh tối lại, khuôn mặt trầm xuống, lập tức quay lại vẻ lãnh đạm của mình:

"Vết thương sẽ ổn thôi, thần nữ đừng lo."

Anh buông một câu rồi đứng dậy, quay lưng đi, từ đầu đến cuối không để Thanh Du kịp nói một lời.

Theo bước chân Duy Phong rời đi, Thanh Du cũng có cảm giác như từ trong mộng tỉnh lại. Cô ngơ ngác đứng dậy, khung cảnh hài hòa, gần gũi vừa rồi vừa như thực lại như ảo. Một cảm giác đau xót len lỏi vào trái tim cô. Trong trí nhớ của cô, anh và cô, chưa từng thân thiết đến vậy, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác lạ lùng. Giữa họ, có chăng cũng từng hạnh phúc như vậy?

Đông Thiên thần tướng không để ý đến màn tình tứ của hai con người kia. Anh đã lấy được hai bình nước mắt Ma Điểu. Con này bảo vệ địa bàn ăn uống của mình rất tốt, các trận chiến diễn ra liên tiếp như vậy mà số bình anh để dưới chân nó chỉ bị vỡ vài cái. Mong rằng có giải dược rồi những người trúng độc Ma Thảo sẽ nhanh chóng được cứu tỉnh, còn nhiều điều bí ẩn về vụ án vẫn đang chờ họ giải đáp.

Thần tướng dùng nước hồ trị lành vết thương trên cánh tay, tiện thể cũng mang về một bình, loại nước này có công hiệu rất thần kỳ, lại không mấy khi gặp được, không nên bỏ phí.

Làm xong xuôi mọi chuyện, anh yên lặng chờ Duy Phong lại gần. Với vị thái tử đã bị phế này, anh luôn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, chỉ là hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, cũng không biết vị này có thành thật trả lời không.

Khi anh chưa quyết định sẽ làm gì tiếp theo bỗng nghe hàng loạt tiếng ầm ầm do con Ma Điểu phát ra. Con vật lúc này đã kết thúc bữa ăn, nó lắc lắc thân hình vạm vỡ của mình vài lần như một kiểu tập thể dục, sau đó vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ của mình, chuẩn bị bay lên.

"Mau theo sát Ma Điểu, nếu không sẽ không tìm được đường ra!" Duy Phong vội nói, lời này tất nhiên không phải với vị thần tướng kinh nghiệm đầy mình đang đứng trước mặt.

Con Ma Điểu nhanh chóng bay lên, vụt qua mặt hồ, mặt nước xao động mạnh. Đông Thiên thần tướng theo sau, tiếp đó là Thanh Du, Duy Phong đợi cô theo kịp mới phi thân đi theo.

Đoàn người - chim cùng lúc xuyên thẳng vào màn đêm mịt mù. Tuy không nhìn rõ cảnh vật xung quanh nhưng Thanh Du cảm thấy yên tâm lạ, có lẽ vì mấy lần mạo hiểm gần đây đã khiến cô quan với bóng tối, cũng có lẽ bởi lần này có một người đang sát bên cạnh mình.

Khi vạn vật dần hiện rõ trong tầm mắt, cũng là lúc Thanh Du giật mình, nơi này, cô đã từng đến trước đây. Trước mặt cô là ba cánh cửa đá, rõ ràng cũng là thứ cô đã gặp trong hang động nơi Nhân giới lần trước. Cô ngoảnh lại nhìn, nơi họ vừa bay ra, chính là cánh cửa đá có tượng con Ma Điểu. Con chim không chờ Thanh Du hiểu điều gì đang diễn ra, nó bay vụt vào trong cánh cửa đá bên cạnh, nơi đặt tượng con quái thú trong Tuyết tế đàn.

Cô không tiếp tục bám theo con vật, đến đây con đường trở về đã hiện lên rõ ràng. Hơn nữa hai vị thần cũng đã dừng lại, cùng quan sát xung quanh, chỉ là mỗi người có mục tiêu khác nhau. Duy Phong nhìn chằm chằm vào bức tượng thứ ba, thần tướng lại nhìn vào hình con Ma Điểu. mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Đông Thiên thần tướng trầm ngâm suy nghĩ. Chuyến đi lần này tuy đã đạt được mục tiêu ban đầu, lấy được nước hồ trị lành vết thương, cũng có thêm thành quả là nước mắt Ma Điểu, nhưng đồng thời làm nảy sinh nhiều nghi vấn khác. Đầu tiên là những biểu hiện đáng ngờ của thần Mít ở Tuyết tế đàn, sau đó là sự xuất hiện bất ngờ của Duy Phong. Tiếp đến con yêu thượng cổ cũng không biết từ đâu sống lại, gây cho họ không ít khó khăn. Bây giờ nghĩ lại thì cả đến con Ma Điểu này cũng kỳ lạ. Từ đầu đến cuối con này chỉ đứng ngoài mọi trận chiến, không hề gây nguy hiểm đến họ, thậm chí mặc kệ cả sự sống chết của Giả Tước. Chẳng lẽ con vật này vượt quãng đường xa lấy cỏ Ma Thảo từ sông Tà về đó chỉ để ăn? Anh có cảm tượng, tất cả những hành động của con chim này ngày hôm nay đều nhằm dẫn họ đến nơi này. Nhưng tại sao nó lại làm thế vẫn lại là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Duy Phong nhìn vào bức tượng con thú bốn chân, đầu nhỏ thân to trước mặt, hồi lâu không nói. Anh vài lần vận lực vào cánh cửa sau bức tượng đều không thấy suy chuyển. Lần này theo con Ma Điểu đến nơi đây, anh vốn tưởng sẽ tìm được chìa khóa cho bí mật mình đang theo đuổi, nhưng không ngờ lại phí công, vướng phải vô số rắc rối khác. Liệu có phải sau cánh cửa này mới đúng là nơi anh cần tìm. Nhưng làm thế nào để mở được nó đây? Thêm vào đó, dọc một đường theo sau con Ma Điểu, anh luôn cảm thấy có một ánh mắt kín đáo theo dõi mình? Đó chỉ là tưởng tượng hay anh thực sự đã rơi vào bẫy của ai đó. Anh nhìn xuống thanh kiếm đang đeo trên người. Sáu trăm năm trước, ma kiếm bất ngờ biến mất, nay ngẫu nhiên gặp lại trong hang động này. Quyết định một lần nữa tiếp nhận thanh ma kiếm của anh, là đúng hay sai đây?

Thanh Du không định làm gián đoạn suy nghĩ của hai vị thần, bản thân cô cũng có nhiều điều cần bận tâm. Ngày hôm nay cô đã phải đối mặt với nhiều tình huống hung hiểm liên tiếp nhau, khiến cô thực sự thấy kiệt sức. Tuy nhiên điều cô hoang mang nhất lại là thái độ của Duy Phong. Cô thực sự không hiểu được người con trai này. Anh vốn không quan tâm đến cô nhưng lại nhiều lần xuất hiện kịp thời cứu mạng; phút trước có thể vô cùng dịu dàng rồi ngay lập tức lại lạnh lùng, xa cách. Anh đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc, mối quan hệ giữa hai người là sao đây?

Đông Thiên thần tướng là người đầu tiên dứt khỏi dòng suy nghĩ. Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ở đây cũng không còn manh mối gì để điều tra, nên mau chóng trở về giải độc cho mọi người thì hơn. Anh quay lại, nói với hai người vẫn đang ngơ ngẩn:

"Trở về thôi!"

Thanh Du không vội trả lời, cô đưa mắt nhìn Duy Phong. Anh tránh ánh mắt của cô, làm như đang chăm chú quan sát một khối đá nào đó trên cao, gật đầu chấp thuận

"Cô đưa ra thử thách cho mọi người đi." Thần tướng tiếp tục nói.

"Tôi đặt ra thử thách?" Thanh Du ngạc nhiên lập lại sau rồi chợt nhớ ra những văn tự trên tấm bia đá hôm nào: "Người bước vào mật địa trước sẽ có quyền chọn thử thách cho bản thân đồng thời đặt ra thử thách cho đối thủ của mình..." Cô theo thói quen lần nữa nhìn về phía Duy Phong, anh vẫn duy trì trạng thái trầm mặc khi nãy, xem chừng cũng không định phản đối.

Lúc đầu Thanh Du không hiểu tại sao hai vị nam thần tài năng đầy mình này lại chấp nhận để cô là người đặt thử thách. Nhưng sau khi họ đã bình an vượt qua căn phòng cô rốt cuộc đã hiểu, họ tin tưởng cô như vậy vì căn bản cái cô gọi là "thử thách", trong mắt họ chẳng đáng gì.

"Lần sau, nghĩ cái gì đó khó một chút được không?" Thần tướng do dự nói với Thanh Du. Bay hết căn phòng trong vòng một phút kể ra cũng được coi là thách thức. Nó đã khiến anh phải kiềm hãm tốc độ của mình hết sức có thể, đến độ khiến anh ngộ ra tốc độ của loài rùa. Nhưng anh vẫn thích cái gì đó mang tầm trí tuệ hơn. Anh không tin tưởng để Duy Phong là người đặt ra thử thách, có lẽ người đó cũng nghĩ vậy, vì thế Thanh Du là sự lựa chọn tốt nhất. Cũng nghĩ cô sẽ nói cái gì dễ một chút, nhưng không ngờ lại đơn giản đến vậy.

Thanh Du thực sự muốn phản kháng, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi quái quỷ này, cũng không muốn đặt ra cái gì quá khó. Đã trải qua một ngày mệt mỏi, đối mặt đủ loại địch thủ, thần tướng vẫn còn tâm trạng đối mặt với cái gì khó khăn nữa sao.

Duy Phong ngược lại không bình luận gì về thử thách bay là đà vừa rồi, anh nhìn tấm phù điêu trước mặt, đây có lẽ là một thông môn chăng?

"Duy Phong thần quân biết mở cánh cửa này chứ?" Thần tướng bỗng nhiên hỏi.

Nếu câu hỏi này đặt ra trước trận quyết chiến với con Ma Điểu vừa rồi, nhất định anh sẽ phủ nhận. Nhưng sau từng ấy sự kiện diễn ra, chắc hẳn Đông Thiên thần tướng đã nghi ngờ anh sẵn, thêm một điều nữa, cũng không ảnh hưởng nhiều. Hơn nữa chuyện này, cũng không thiếu lý do giải thích. Vì vậy, Duy Phong điềm tĩnh trả lời:

"Ta biết."

Nói rồi anh đặt tay phải lên mặt đá, thì thầm thần chú, cánh cửa sáng rực một lần nữa hiện ra trước mắt ba người. Trong giây phút bước vào quầng sáng ấy, Thanh Du như nghe văng vẳng bên tai một giọng nói quen thuộc:

"Nàng biết không, để mở thông môn cần có một câu thần chú." Chủ nhân của giọng nói này, là Duy Phong. Anh... là người đã nói cho cô bí mật về thông môn?

Thanh Du một lần nữa được trải nghiệm cảm giác du hành của các vị thần nguyên thủy. Cô vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu: đi xuyên giới kiểu này không thú vị chút nào.

Khi Thanh Du giữ thăng bằng trên mặt đất lại chỉ thấy thần tướng bên cạnh, cô ngơ ngác hỏi:

"Thần tướng, Duy Phong thần quân đâu rồi?"

"Đi rồi." Anh lạnh nhạt trả lời. Người kia vừa đặt chân xuống đất đã vội cưỡi mây bay đi, dường như là không muốn để anh có cơ hội truy hỏi. Anh khẽ hừ một tiếng, những nghi vấn của anh tất nhiên vẫn sẽ tìm Duy Phong để giải đáp, tuy vậy anh cũng không định hỏi trước mặt Thanh Du. Bản thân cô gái này, cũng không ít vấn đề đâu.

"Cô về đi. Mọi chuyện xảy ra hôm nay hãy giữ bí mật." Anh nhìn Thanh Du, lập lại câu nói quen thuộc. Thần Mít hôm nay đã gặp nhiều phen kinh hoàng, có lẽ nên đợi cô hồi phục tinh thần một chút mới tiếp tục điều tra.

"Vâng." Thanh Du đáp lời.

Tuy nhiên sau tiếng "vâng" đó, vẫn không thấy cô có ý định rời đi. Anh nhìn cô ngập ngừng, mân mê lọn tóc mình, như muốn nói điều gì đó nhưng không biết nên cất lời sao.

"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi, không muốn tiếp tục chứng kiến màn do dự của cô.

"Thần tướng, sau khi tôi bị thương, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thanh Du cắn chặt môi, lưỡng lự hồi lâu cuối cùng cũng nói ra thắc mắc giữ trong lòng nãy giờ. Câu hỏi này tuy đơn giản nhưng thật buồn cười khi nói ra. Cô vốn định khi trở lại sẽ hỏi Duy Phong, nào ngờ anh đã vội rời đi.

Quả nhiên câu nói của Thanh Du làm thần tướng giật mình, tưởng đã nghe nhầm. Cô cũng có mặt trong trận chiến, tại sao lại hỏi anh chuyện này?

"Lúc đó Duy Phong thần quân nói tôi nhắm mắt, vì vậy...vì vậy..." Thanh Du thấy vẻ mặt ngạc nhiên của thần tướng, rụt rè giải thích thêm.

"Anh ta nói cô nhắm mắt, vậy là cô không nhìn luôn sao? Cô không sợ ư?" Thần tướng hỏi với giọng không thể tin được. Anh vẫn biết thần Mít luôn hiền hòa, an phận, nhưng chấp nhận đến mức này thì...

"Tôi... tôi... Duy Phong sẽ không làm hại tôi đâu." Thanh Du bối rối, lại cảm thấy khó chịu trước thái độ hoài nghi của thần tướng, bèn quyết định không hỏi nữa:

"Không có gì thưa thần tướng, Thanh Du xin cáo lui."

Nói rồi cô hành lễ với vị thần rồi vội vã quay người, vừa đi được vài bước, lại nghe giọng nói vang lên ở phía sau:

"Duy Phong đã giết chết mọi kẻ địch ở đó, kể cả Giả Tước. Anh ta dùng một thanh ma kiếm để làm chuyện đó."

Thanh ma kiếm, ba từ này vang lên như gợi lại hồi ức xa xăm gì đó trong cô. Cô nhớ lại thanh kiếm Duy Phong đeo bên mình lúc nãy. Vỏ kiếm màu đen tuyền, nổi bật trên nền áo trắng. Không hiểu sao cô thấy e ngại khi nhìn vào nó, một cảm giác sợ hãi từ trong tiềm thức trào dâng trong lòng. Mỗi chuyện gần đây cô gặp đều rất kỳ quái, dường như nó dẫn đến một nguyên nhân gì đó, làm sao để tìm ra nó đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: