Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Ký ức hỗn loạn

Đêm đó Thanh Du có một giấc mộng kỳ lạ. Trong mộng nàng thấy mình đang đứng ở một nơi rất rộng lớn. Xung quanh là những vách đá bao phủ, còn có một chiếc lồng chim rất to, cửa lồng lúc này đã bị mở. Trước mặt nàng, một người con trai có khuôn mặt tuấn tú, áo choàng tím lất phất bay theo gió đang đứng lặng. Xung quanh hắn có làn sương mờ lãng đãng trôi, càng tô thêm vẻ đẹp huyền ảo lãng mạn.

Hắn ta nhìn chằm chằm Thanh Du như thể nàng là một sinh vật kỳ dị. Bên cạnh hắn là một con chim khổng lồ, toàn thân được bao phủ lớp lông màu tím sắc nhọn.

"Ngươi là ai?" Thanh Du trong mơ lên tiếng hỏi.

Gã đàn ông kỳ lạ nhìn cô không nói, hồi lâu mới nở nụ cười nửa miệng:

"Cô gái! Ta nghĩ lúc này cô có nhiều việc cần quan tâm hơn ta là ai đó."

Thanh Du nghi hoặc nhìn hắn ta, phải rồi, hình như nàng còn có chuyện cần làm. Nhưng đó là chuyện gì nhỉ?

"Đi đi!" Hắn ta nhìn vẻ ngơ ngác của Thanh Du, bỗng bật cười thành tiếng. "Sức mạnh của con quái thú đó không thể xem thường được đâu."

Con quái thú? Thanh Du đã nhớ ra, đây chính là tầng sâu nhất trong Tuyết tế đàn. Nàng vì lo lắng cho an toàn của Duy Phong mà theo đến đây. Nhưng cuối cùng lại chỉ có mình nàng xuống tầng cuối cùng này. Con quái thú đã sớm bị thả ra. Còn người trước mặt này, không ai khác chính là Giả Tước. Thanh Du toan nói gì đó bỗng một làn sương mù từ đâu tràn đến, cảnh vật theo đó cũng dần tan biến.

Lại là một khung cảnh khác.

Thanh Du thấy mình đang cưỡi mây, vội vã về phía khe Vĩnh Khê. Con quái thú đi về hướng này, yêu khí của nó để lại trên đường vô cùng rõ ràng. Nàng nhớ rằng hôm nay là ngày Yêu giới mang quân đánh lên Thần giới. Nếu con quái thú ra nhập trận chiến, thần binh chắc chắn sẽ lâm vào tình thế bất lợi. Duy Phong cũng đang ở đó, chàng đang gặp nguy hiểm. Nàng phải nhanh chóng cảnh báo cho họ.

Cuối cùng nàng vẫn đến chậm một bước. Thanh Du nhìn chiến trường hoang tàn, thảm thương trước mặt mình, trong lòng vừa đau đớn, vừa sợ hãi. Tất cả mọi người, thần lẫn yêu đều đã gục xuống, trên đầu họ phảng phất làn tà khí đáng sợ. Họ dường như đang bị hành hạ, khuôn mặt méo mó, biến dạng; quằn quại hồi lâu trên đất. Nàng chạy đến nâng một thần quân dậy, vội vã hỏi:

"Người sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra ở đây? Con quái thú đâu rồi?"

Người này đã đau đến mức đầu óc mơ hồ, chỉ lắc lắc đầu, không thốt lên lời. Thanh Du thử truyền thần lực qua, muốn làm giảm cơn đau của anh ta nhưng chẳng chút tác dụng. Không còn cách nào khác, nàng đành đặt người đó xuống. Nàng cần đi tìm Duy Phong, không biết hiện tại chàng đang ở đâu. Thanh Du vô cùng lo lắng, cất tiếng gọi mấy lần.

Có cái gì đó xẹt qua trước mặt. Không gian đột nhiên nhòe đi, như bị thứ lực vô hình nào đó, bóp méo, uốn cong. Khi nàng định thần lại, đã thấy trước mặt là con quái thú, đúng hơn là xác của nó. Con vật khổng lồ nguy hiểm là vậy, lúc này đã đổ gục xuống, không còn cựa quậy. Trên mình nó là vô vàn vết thương, máu từ đó vẫn không ngừng chảy ra, thẫm đẫm mặt đất.

Thanh Du do dự không biết có nên tiến lại xem xét không, bỗng nghe từ sau lưng vang lên một giọng nói khàn khàn, đầy vẻ ngạc nhiên:

"Ngươi còn sống sao?"

Nàng giật mình quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người vừa nói là ai, đã thấy một thanh kiếm chém nhanhtrước mặt, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi choàng tỉnh dậy.

Thanh Du nhìn xung quanh, nàng vẫn đang ở trong phòng. Tay bám chặt vào mép giường, mồ hôi ướt đầm người. Nàng thở dốc. Tất cả vừa rồi không phải một giấc mơ. Đó là những hồi ức ngủ quên của nàng. Năm đó thực sự nàng đã đến Tuyết tế đàn, ở đó bắt gặp Giả Tước cùng Ma Điểu. Sau đó được hắn cảnh báo về chuyện con quái thú mới vội chạy đến khe Vĩnh Khê. Tuy vậy nàng không phải bị trúng độc như những thần binh khác mà là bị kẻ khác tấn công. Có lẽ vì lý do đó mà nàng có thể tỉnh lại, còn những người kia thì không.

Thanh Du hổn hển, ký ức vừa xuất hiện khiến nàng vẫn chưa bình tĩnh lại được. Nàng không nhìn thấy mặt người đó, nhưng có thể nhận ra thanh kiếm hắn ta cầm. Trùng hợp sao, đó chính là thứ Duy Phong vẫn mang bên mình.

Thanh Du mang theo nỗi hoài nghi về cơn ác mộng trải qua mấy ngày dài đằng đẵng. Dù tâm trạng có mệt mỏi thế nào, nàng vẫn phải đến Thảo Cốc viên, thực hiện chức trách của một vị thần. Nàng đã đứng đầu danh sách những vị thần chậm trễ công việc tháng này của Thần giới rồi, không thể tiếp tục nghỉ. Với cái đầu ong ong bởi bao nhiêu giả thiết tự đặt ra, Thanh Du thật thán phục bản thân khi nàng vẫn có thể xem tấu sớ cả ngày trời, tận đến khi mặt trời khuất bóng mới trở về nhà.

Tắm rửa qua loa, cũng chẳng ăn uống gì, Thanh Du nằm dài trên chiếc giường nhỏ, nghĩ ngợi rất lung. Cho đến hiện tại, nàng đã nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng sự tình ba trăm năm trước vẫn như một bức màn khổng lồ chưa được vén lên, những manh mối xuất hiện chỉ khiến nàng thêm lạc lối. Người cầm thanh kiếm đó là ai? Liệu đó có phải Duy Phong? Nàng ngay lập tức lắc đầu khi nghĩ đến đó. Có thể chàng không có tình cảm với nàng nhưng nhất định sẽ không độc ác như vậy.

Ai là người đã giết chết con quái thú? Theo những gì Thanh Du được nghe kể lại sau khi hồi tỉnh, chính Đông Thiên thần tướng mới là người dẫn quân đến, tiêu diệt quái thú, giải nguy cho thần binh. Nhưng rõ ràng khi nàng đến đó, chưa hề thấy bóng dáng vị thần này.

Nàng đặt ra câu hỏi, tự trả lời rồi lại phủ nhận, tiếp tục đặt ra giả thiết mới rồi lại bác bỏ. Lúc này nàng rất hoang mang, ký ức dường như đã hỗn loạn. Hơn nữa, sau chuyện vòng ngũ sắc kia, nàng có nên tiếp tục tin vào trí nhớ của mình. Những chuyện này là sự thật hay lại do nàng tưởng tượng ra?

Khi Thanh Du đang tự mình rối rắm, bỗng nghe tiếng gõ cửa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Thưa thần nữ, em vào được không ạ?" Là tiếng của Linh Nguyệt. Thanh Du cố điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đáp lời:

"Được! Em vào đi!"

Một người con gái dáng hình thanh mảnh bước vào. Nàng ta mặc chiếc váy dài màu chàm có thêu hoa cúc, trên tay bưng một khay thức ăn.

"Thần nữ! Em đã chuẩn bị một số món ăn người thích, mời người dùng. " Linh Nguyệt đặt khay đồ lên chiếc bàn cạnh đó. Thanh Du ngó qua, thấy trong đó đều là những món được chế biến cầu kỳ, trông vô cùng ngon mắt. Nàng ngạc nhiên, tuy nhiệm vụ của trợ thần là hỗ trợ các vị thần hoàn thành công việc của mình, nhưng không đến mức phải cơm bưng nước rót hầu hạ. Nghĩ lại mới nhớ, lần gần nhất Linh Nguyệt bưng đến một bàn ăn thịnh soạn như vậy là muốn xin Thanh Du đưa xuống Nhân giới, thăm lại cố quốc. Cô bé này, ba trăm năm trôi qua vẫn chỉ biết có một cách lấy lòng như vậy. Thanh Du tủm tỉm cười nhìn Linh Nguyệt.

"Xem nào, hôm nay có việc gì cần nhờ ta sao?"

Trợ thần bị Thanh Du hỏi thẳng như vậy, mặt đỏ ửng, nói nhỏ:

"Không có gì ạ! Em chỉ muốn nấu cho người bữa sáng thôi. Dạo này người vất vả nhiều."

Thanh Du nhìn vẻ lúng túng của Linh Nguyệt, thở dài trong lòng. Đúng là trợ thần của nàng, nói dối tệ hệt như nàng.

"Không có thật sao?" Thanh Du nheo mắt, nhìn cô bé bằng vẻ mặt không tin tưởng. Mắt đối mắt với nhau, cuối cùng Linh Nguyệt đành đầu hàng.

"Sao người biết ạ?"

"Thần nữ của em thông minh mà. Chuyện nhỏ này sao không biết được chứ." Thanh Du tự mãn, cười hì hì. Vừa rồi nàng còn rất mệt mỏi, nhưng lúc này nói chuyện với Linh Nguyệt khiến nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Thôi nào, có chuyện gì nói mau lên! Ta đếm đến ba, không nói mất quyền lợi à nha!" Nàng giục.

"Em không định nhờ thần nữ điều gì. Em chỉ muốn xin lỗi người."

Linh Nguyệt cúi gằm mặt, vén tay áo lên, trên làn da trắng nõn của cô bé nổi lên một lớp lông màu nâu sậm. Thanh Du giật mình, vội cầm lấy tay cô bé. Nàng tỉ mỉ xem xét một lúc mới thở phào, may không phải là trúng tà phép gì.

"Em làm sao vậy?" Thanh Du hỏi.

"Em học phép thuật mới, định biến thành một con gấu nâu. Không ngờ lại thành như vậy." Linh Nguyệt càng cúi đầu thấp hơn, nói nhỏ.

"Biến thành gấu? Tại sao em lại muốn biến thành vậy?" Nàng ngạc nhiên, trợ thần của nàng lại mới có sở thích đặc biệt gì đây?

"Sắp đến lễ Dâng hương lên Sinh thần, em muốn tham dự. Em muốn thuần hóa yêu thú...cho nên... em định...em nghĩ rằng... như vậy có thể chiến thắng."

Đến đây thì Thanh Du đã hiểu, cuộc thi ở lễ Dâng hương là cơ hội hiếm có để một trợ thần có thể trở thành một vị thần thực sự. Trong đó luôn cố định có ba thử thách cần vượt qua. Cảm hóa yêu thú, hồi sinh cây thần và giao đấu phép thuật.

Cảm hóa yêu thú đơn giản là nhốt một người cùng một con quái vật nguy hiểm nào đó; trong một thời gian nhất định phải nghĩ ra cách khiến nó quy thuận mà không được làm hại đến tính mạng con vật. Từng có trợ thần dùng cách biến thành đồng loại với con quái vật, từ đó chế ngự nó. Chắc Linh Nguyệt cũng biết điều này nên mới học cách biến thành gấu.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Linh Nguyệt, Thanh Du thấy do dự. Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nỡ tiết lộ sự thật đau lòng là sau khi con yêu quái kia phát hiện mình bị lừa đã nổi điên lên, gây ra một vụ lộn xộn trong buổi lễ. Trợ thần đó cũng vì thế mà bị phạt nặng.

"Em muốn chiến thắng. Không phải em ham muốn trở thành thần. Em chỉ muốn ở cạnh người lâu hơn một chút. Em đã cố gắng rất nhiều. Sách người đưa cho em đều đã đọc, nhưng em vẫn không làm được. Dù chỉ một phép thuật đơn giản em cũng không làm được. Người luôn quan tâm đến em. Vậy mà em lại phụ kỳ vọng của người." Linh Nguyệt nghẹn ngào.

Thanh Du thở dài, ra đó là lý do hôm trước khi nàng hỏi đến vụ tập luyện, cô bé lại ấp úng như vậy. Thanh Du dịu dàng vuốt tóc cô bé, khẽ nói:

"Ta hiểu. Em đã cố gắng nhiều, cũng đừng tự trách bản thân."

An ủi Linh Nguyệt như vậy, trong đầu nàng lại suy nghĩ rất nhiều. Tuổi thọ của trợ thần bị giới hạn. Linh Nguyệt cũng là người có năng lực, nàng muốn cô bé có thể trở thành thần, vượt qua giới hạn đó. Tuy chỉ có ba người có thể chiến thắng trong cuộc thi, cơ hội rất mong manh, nhưng vẫn phải thử đã. Cuối cùng, nàng cất lời:

"Theo ta cách này không ổn đâu. Bây giờ em đi khám thần Y trước, sau đó ta sẽ tìm cho em vài tài liệu khác để học. Ta cũng sẽ nhờ mẹ chỉ dạy thêm cho em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà." Thanh Du cố dùng giọng vui tươi khích lệ tinh thần cô bé.

"Em không muốn tập nữa. Em không thể làm được đâu. Người đừng phí công nữa. Hôm nay em nói chuyện này ra, chỉ muốn xin lỗi người thôi." Linh Nguyệt chán nản nói. Mấy tháng nay luyện tập không có chút tiến bộ, nàng đã quá mệt mỏi, cũng nghi ngờ khả năng của mình. Từ khi Thần giới thành lập đến nay, chỉ có năm trợ thần có thể vượt qua thử thách. Lúc trước nàng đã đánh giá quá cao bản thân.

"Nhất định được. Em phải tin tưởng ta!"

Lời cam đoan của Thanh Du có vẻ vô dụng với Linh Nguyệt. Nàng thở dài, công nhận chức danh thần Mít không có hiệu quả bảo đảm cho lắm. Nghĩ một hồi, ánh mắt Thanh Du bỗng lóe sáng:

"Tuy năng lực của ta có hạn, nhưng ta có thể nhờ người khác giúp đỡ mà."

Nói đến đây, Thanh Du hạ giọng, làm bộ thần bí, ghé sát miệng vào tai Linh Nguyệt, nói nhỏ: "Ta tiết lộ cho em một thông tin, ta quen biết Đông Thiên thần tướng đó nha. Nếu ta nhờ ngài ấy nhất định sẽ giúp ta."

"Người thực sự quen biết Đông Thiên thần tướng?"

Linh Nguyệt tròn mắt, có chút không tin. Vị thần này thân phận tôn quý, thần lực kinh người, các vị thần khác gặp mặt ít nhiều đều phải kiêng dè. Đã vậy ngài ấy trời sinh lạnh lùng, chẳng mấy khi giao tiếp cùng chúng thần. Sao thần nữ có thể quen biết được chứ.

"Tất nhiên rồi. Thậm chí thần tướng đã nói rằng ta có thể gọi thẳng tên ngài."

Đông Thiên thần tướng đúng là đã nói lần sau Thanh Du có thể gọi chàng là Du Phương. Tuy vậy, nàng không dám gọi, cũng không vì thế ảo tưởng mình được ưu ái. Vị thần kia tính tình nguy hiểm khó đoán, tránh càng xa càng tốt. Nói ra chuyện này cũng chỉ để khích lệ tinh thần Linh Nguyệt thôi. Quả nhiên khi nghe vậy, gương mặt cô bé trở nên tươi tỉnh hơn nhiều.

"Cảm ơn thần nữ." Linh Nguyệt rưng rưng nhìn Thanh Du. Nàng không dám hỏi tên của thần tướng, nhưng nàng biết thần nữ sẽ không nói dối chuyện như vậy.

"Đừng nói vậy. Ta cũng không muốn xa em mà." Nàng mỉm cười, trong lòng quyết tâm sẽ tìm cách giúp Linh Nguyệt.

"Bây giờ theo ta đi gặp thần Y, phải khám cánh tay của em đã."

"Em tự đi được mà." Linh Nguyệt ngay lập tức lắc đầu. Thần nữ đã vất vả vì nàng quá nhiều, không muốn lại làm phiền người nữa.

"Nghe lời. Không nói nhiều. Ta là thần nữ của em đó." Thanh Du vờ nạt.

Linh Nguyệt chưa kịp nói gì thêm, một bức thư đã bay qua cửa sổ, hạ cánh ở chiếc bàn giữa phòng. Thanh Du hơi ngạc nhiên, bình thường nàng cũng không có liên lạc với ai. Trong đầu nàng bỗng hiện lên khuôn mặt băng giá của người nào đó. Thanh Du run rẩy, đừng nói là vị đó ở phương xa nghe được nàng mạo nhận quan hệ nên gửi thư đến cảnh báo chứ.

Thanh Du cầm thư lên, trong lòng thầm cầu khấn không phải thần tướng, hiện tại nàng đã có quá nhiều thứ phải đối mặt rồi, không có tinh thần nghe tra khảo lần nữa.

Thanh Du đọc xong thư liền thừ người ra. Không phải do Đông Thiên thần tướng gửi nhưng còn nguy hiểm hơn thế. Bức thư chỉ vọn vẹn vài chữ, nhưng với Thanh Du lại như có sức nặng ngàn cân. Nàng đọc đi đọc lại nó vài lần, hồi lâu vẫn chưa biết nên làm thế nào.

"Du! Nếu nàng muốn biết chuyện quá khứ, hãy đến đền thờ Chiến thần. Mọi chuyện đều bắt đầu từ đây. Nửa đêm nay ta ở đó chờ nàng."

Bức thư không đề tên người gửi, nhưng nàng biết đó là ai. Thanh Du bỗng thấy khó chịu, chàng luôn thích làm theo ý mình như vậy. Khi nàng đến tìm chàng mong một câu trả lời thì người lạnh lùng xua đuổi. ngay sau đó lại hẹn gặp mặt. Thư cũng gửi đến muộn như vậy đến thời gian để nàng suy nghĩ cũng không có. Rốt cuộc chàng muốn làm gì đây?

"Thưa thần nữ, có chuyện gì vậy ạ?" Linh Nguyệt thấy Thanh Du đọc xong thư hồi lâu không nói, lo lắng hỏi.

"Không có gì!" Thanh Du gấp lại lá thư, quyết định sẽ đi. Thực ra làm rõ mọi chuyện cũng tốt. Nàng không thể giữ mãi những nghi vấn trong lòng được. Sẽ phát điên mất.

"Có lẽ em phải đến gặp thần Y một mình rồi. Ta còn có chuyện cần làm." Thanh Du áy náy nói với Linh Nguyệt.

"Vâng thưa thần nữ!" Linh Nguyệt tất nhiên không phản đối, lập tức trả lời.

" Em đi ngay đi, lát nữa sẽ muộn mất." Nàng dặn thêm

"Vâng ạ! Thần nữ dùng bữa trước rồi hãy đi làm việc. Em cáo lui trước."

"Được rồi ! Món ăn ngon vậy, ta nhất định sẽ ăn rồi." Thanh Du gật đầu, mỉm cười với cô bé.

Nụ cười của nàng tắt ngay khi bóng trợ thần khuất sau cánh cửa. Nàng nhìn trời, có lẽ cũng sắp đến giờ ước hẹn rồi.

Đến thờ Chiến thần cách nơi Thanh Du ở khá xa, được xây dựng từ thời mới khai thiên lập giới. Sau này khi những vị thần nguyên thủy đi về cõi bất diệt, Thần giới kế thừa ý chí của Sinh thần mà Chiến thần lại thuộc phe Diệt thần. Vì vậy, đền thờ ông tuy không bị phá bỏ, nhưng cũng ít được hương khói. Lúc đầu, Thanh Du không hiểu sao Duy Phong lại nói nơi này là bắt đầu của mọi chuyện. Trên đường đến đây, nàng nghĩ lại mới nhận ra có nhiều chi tiết liên quan đến vị thần của chiến tranh này. Ví dụ như Giả Tước chính là tay sai của ông ta. Để hiểu được toàn bộ câu chuyện, có lẽ phải chờ sau khi gặp Duy Phong đã.

Khi Thanh Du tới vẫn chưa thấy ai, có lẽ nàng đã đến sớm. Nàng thắp lên một ngọn lửa, đưa mắt quan sát xung quanh. Khó tin được Thần giới lại có một nơi hoang vắng đến vậy. Xung quanh chỉ toàn đá, sỏi, không có dấu vết của một sinh vật sống.

Ngôi đền nhỏ hơn tưởng tượng của Thanh Du rất nhiều, có lẽ chỉ bằng một gian phòng ở. Vẻ tồi tàn, xập xệ hiện rõ trên từng chi tiết. Cánh cửa bằng gỗ lúc này đóng kín, có lẽ đã lâu không có người vào. Bên ngoài có một con sư tử đá đứng canh. Những đường nét điêu khắc đã bị mài mòn bởi thời gian, trở nên không rõ ràng. Thanh Du chú ý đến ở giữa trán con vật là hình đầu lâu kỳ lạ. Nói vậy bởi ở hai hốc mắt của cái đầu không trống rỗng như bình thường, nhắm chặt.

Thanh Du tò mò định tiến lại gần định xem xét thêm, bỗng nghe tiếng tiếng bước chân nặng nề phát ra từ sau lưng. Nàng quay mình lại, giật mình nhận ra trước mặt đã xuất hiện hai người. Điều đặc biệt là những "người" này cao gấp đôi Thanh Du, bề ngang cũng bằng ba lần nàng. Thân hình chúng được xếp thành từ vô vàn khối đá lớn nhỏ. Tên bên phải cầm theo một cái rìu đồng, còn bên trái lại vác theo một cây chùy lớn.

Thanh Du không nghĩ ngợi nhiều, mấy lần chinh chiến bất đắc dĩ vừa rồi khiến nàng có thêm không ít kinh nghiệm. Người đá này xuất hiện ở nơi âm u như vậy, nhất định không phải để chào mừng nàng rồi. Nàng nhanh chóng biến ra thanh kiếm cầm trong tay, sẵn sàng với một trận đánh bất đắc dĩ khác.

Thanh Du đã không đếm được số lần gần đây nàng phải chiến đấu với những thứ trời ơi đất hỡi như vậy. So với những kẻ địch từ trên trời rơi xuống, hai gã người đá này không phải dạng gì đáng kể. Tuy chúng rất khỏe nhưng di chuyển lại nặng nề, những đòn tấn công do vậy cũng kém nguy hiểm đi nhiều. Thanh Du lợi dụng thân hình nhanh nhẹn, không ngừng công kích đối thủ. Những chiêu kiếm nhanh, mạnh kết hợp với thần chú của vị nữ thần đã khiến bọn người đá quay cuồng, cát bụi cuốn bay mịt mù trong gió.

Tuy nhiên sau những ưu thế ban đầu, Thanh Du dần dần nhận ra sự bất lợi của mình. Hai tên này tuy bị trúng nhiều chiêu hiểm nhưng chúng từ đá mà thành, không hề biết đau, bị tấn công dữ dội cũng không dừng lại, mà nàng thì đã thấm mệt. Trước tình thế bất lợi, Thanh Du bèn kết hợp ba câu thần chú hủy diệt trong một chiêu kiếm, mong muốn nhanh chóng đánh bại kẻ địch.

Đòn tấn công tung ra rất chuẩn xác, thần lực mạnh mẽ dội thẳng vào đối phương. Bọn chúng bị bức lùi ra xa hàng chục mét, từng lớp đá trên người rơi lả tả. Tên cầm kiếm thậm chí còn lộn vài vòng trên đất. Tuy nhiên mục đích Thanh Du mong muốn lại không đạt được, bọn này không hề biết khó mà lui, sau một lúc loạng choạng lại tiếp tục đứng dậy, giương vũ khí nhằm thẳng vào nàng.

Cứ như vậy không ổn, nàng thầm nghĩ, chiêu vừa rồi đã tiêu tốn của nàng nhiều sức lực, kéo dài sẽ chỉ gây thêm bất lợi. Hai gã đó chỉ là thứ vô tri, không thể bất khả chiến bại được, ắt hẳn phải có điểm yếu nào đó. Thanh Du bèn quyết định không tấn công mà lui về phòng thủ, vừa đỡ vừa né, lặng lẽ quan sát đối thủ.

Hai bên vẫn đang giằng co, ánh mắt Thanh Du bỗng lóe sáng, như đã tìm ra cách giải quyết. Nàng vận thần lực, vòng ra sau, một kiếm chém ngang vào tay gã cầm chùy. Hắn lảo đảo, buông rơi vũ khí. Ngay khi cái chùy chạm đất, thân hình gã cũng bắt đầu vỡ vụn ra, ào ào đổ xuống.

Thanh Du mỉm cười, nàng đã đoán đúng. Bọn này toàn thân được tạo thành từ đá, chỉ duy vũ khí trên tay chúng có chất liệu khác biệt, đây chính là điểm mấu chốt. Hiện tại chỉ còn lại một tên. Gã này vẫn hung hăng lao đến, không chút để ý đến tên đồng bọn vừa tiêu tùng. Thanh Du không muốn lãng phí thời gian, thanh kiếm trong tay phát sáng, nàng phi thân lên cao, nhằm thẳng vào cánh tay đang cầm vũ khí. Hắn ta chao đảo, ngã chúi về phía trước. Sau đó là một loạt tiếng ầm ầm vang lên báo hiệu số phận của gã cũng không khác gì tên lúc nãy cả.

Tiêu diệt xong hai tên người đá, Thanh Du định thở phào, bỗng phát giác ra điều không ổn. Bằng cách nào đó thanh kiếm của gã người đá khi rơi xuống xuống đã đụng đúng vào đầu tượng sư tử trước cửa đền. Cái đầu lâu được khắc trên trán con vật lập tức mở choàng mắt, trong đêm tối phát ra thứ ánh sáng xanh lè rợn người. Thanh Du chỉ kịp nghĩ: "Lại gặp rắc rối rồi" đã bị kéo thẳng vào luồng sáng kỳ quái đó.

Hết chương 15


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: