Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Phần thi đầu tiên (Tiếp)

  Dù quá trình có chút trục trặc, Thanh Du cũng miễn cưỡng vượt qua vòng thi thứ nhất. Nàng thở phào nhẹ nhõm đứng cùng những vị thần đã thành công khác, bao gồm thần Dưa Hấu đang ôm một cây quýt trĩu quả; Thần Hành bê một chậu lan trắng đầy hãnh diện; thần Vải toe toét với chiến lợi phẩm là một cây sả đã lên mầm, còn có... trợ thần của nàng – Linh Nguyệt. Cô bé run rẩy ôm lấy một gốc cẩm chướng, cành cây khẳng khiu độc một bông hoa trắng đang nở. Bông hoa rất nhỏ, cánh hoa cũng run run, tả tơi theo gió. Tuy vậy, hoa đã nở, cây đã sống. Linh Nguyệt gật đầu, với Thanh Du, khóe mắt còn mang chút lệ. Thanh Du mỉm cười, bớt đi áy náy về màn trình diễn tồi tệ trước đó của mình. Nàng đã quyết định đúng, nàng và Linh Nguyệt đều đã vượt qua.

Chỉ còn lại một vị thần cuối cùng, Duy Phong trong bộ lễ phục trắng lững thững bước lên đấu đài. Vẻ ung dung hiển hiện trong từng cử chỉ, dường như không phải chàng đến thi tài, mà chỉ đang du ngoạn Thanh Du tin chắc khả năng của chàng, trong lòng không chút lo lắng. hoàn toàn không ngờ sẽ chứng kiến một phần thi đầy tranh cãi đến vậy.

Hai trợ thần bê đến chậu hoa hồng, đặt trước mặt Duy Phong. Cây hoa đã đi đến giới hạn của nó, thân cây cọc cằn, màu xanh mượt vốn có đã bị thay thế bởi sắc vàng ảm đạm. Nụ hoa héo rũ, gục xuống bên cạnh những chiếc lá tả tơi, sự chết chóc bao trùm tất cả.

Duy Phong thờ ơ nhìn chậu hoa, dưới ánh mắt chăm chú của đông đảo các vị thần, chàng vẫy nhẹ tay, cả chậu cây lập tức bị bao trọn bởi một luồng thần lực mạnh mẽ. Lấy cây làm tâm, quả cầu linh lực xoay tít, ánh quang tỏa ra mãnh liệt. Không ai nhận ra điều gì đang diễn ra trong đó, chỉ thấy vài giây sau, khi vòng tròn ánh sáng tan đi; bông hoa đã tàn úa một lần nữa bừng nở, rung rinh khoe sắc thắm. Từng cánh mịn màng như da thiếu nữ, màu đỏ rực rỡ, căng tràn sức sống. Cây hoa như được tắm trong tinh khí, rực rỡ, bừng sáng tựa linh hồn chào đón cuộc sống mới. Không gian như sững lại, rồi đột ngột ồ lên vang động. Những vị thần tuổi còn trẻ thốt lên trầm trồ, đầy thán phục. Các vị lão thần khẽ gục gặc cái đầu. Vài người ngọ nguậy trong một tư thế không thoải mái lắm. Tuy vậy, chúng thần đều ngầm công nhận, chưa từng có vị thần nào tốn ít thời gian lại đạt được hiệu quả đến vậy. Vài người thậm chí quay sang bàn luận rốt cuộc Duy Phong đã dùng phép thuật gì.

Nụ cười của Thanh Du rạng rỡ như ánh sáng, nàng thực sự vui mừng, còn có chút tự hào khó nói. Tuy vậy vẻ hân hoan đó nhạt dần khi nàng nhìn sang Duy Phong. Chàng không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng nghị luận của chúng thần; từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi cây hoa, hồi lâu ánh mắt xẹt qua một tia khác lạ, như là... thương tiếc.

Đợi cho những tiếng ồ à lắng đi, nữ thần Ưu Yến kiêu sa bước đến. Nàng nhìn đóa hồng đang tưng bừng khoe sắc, khóe môi khẽ nhếch lên, vẽ thành một nụ cười khó hiểu, đoạn quay lại tuyên bố:

"Duy Phong thần quân đã thành công hồi sinh cây thần!"

Trên ngai vàng tôn quý, Thần Đế Duy Kiệt nở nụ cười hài lòng. Duy Phong ẩn cư bao năm, lần này trở lại đã lập tức làm kinh động chúng thần, quả không hổ với dòng máu thần mang trong người. Thoạt đầu, biết tin Duy Phong sẽ tham gia Lễ Dâng, ngài thực sự bất ngờ. Vẻ đau khổ, cương quyết năm đó khi Duy Phong quỳ xuống xin ngài cho phép từ bỏ sự vụ Thần giới vẫn in đậm trong tâm trí Duy Kiệt. Ngài luôn mong Duy Phong có thể hỗ trợ mình; cùng sẻ chia trách nhiệm người đứng đầu Thần giới. Việc lên ngôi vốn không do ngài nguyện ý. Nếu không có chuyện ba trăm năm về trước, người ngồi ở vị trí tôn quý này nên là Duy Phong. Tuy vậy, mấy trăm năm nay bao lần thuyết phục của ngài đều không đổi được cái gật đầu của chàng.

Thần Đế nhìn người anh em cùng cha khác mẹ với mình, mỉm cười khích lệ. Trái lại với vẻ thân thiện của ngài, Duy Phong không nói một lời, ánh mắt cũng chưa từng thay đổi. Duy Kiệt cười khổ, từ khi sinh ra đến giờ, quan hệ giữa ngài và Duy Phong vẫn xa cách như vậy, sự nhiệt tình của ngài luôn bị Duy Phong dùng vẻ dửng dưng đáp lại, lâu dần cũng thành quen. Ngài đứng dậy, toan tuyên bố những vị thần đã vượt qua vòng một, bỗng nghe tiếng "Úi chao" vang lên, sau đó là nhiều âm thanh "ồ", "à", nối tiếp. Thần Đế nhíu mày, nhìn về phía dưới, bỗng nhiên biến sắc mặt.

Đóa hoa đang làm mọi người trầm trồ lúc rồi đột nhiên héo rũ, phát ra âm thanh như tiếng than khóc. Bông hoa dần rữa ra, một làn gió thổi qua, cuốn những cánh hoa phiêu tán, rơi xuống đất liền biến thành một màu đen. Chúng thần nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Tà pháp!" Hạ Thiên thần tướng gầm lên.

Một lời nói của ngài như thức tỉnh mọi người, nhắc họ đến một nửa dòng máu Ma giới đang chảy trong người Duy Phong; đến sự biến đau thương ba trăm năm trước... Những tiếng hùa theo vang lên, "Tà pháp..."; "Thật là ma pháp..." Sự tán thưởng lúc rồi thay bằng nỗi giận dữ, chán ghét. Thanh Du mấp máy môi không thành tiếng. Nàng nhớ đến một đoạn đã đọc trong cuốn sách của Đông Thiên thần tướng: "Có một loại ma thuật có thể hồi sinh những loài sinh vật thần kỳ, bất chấp những thương tổn chúng đang mang. Thuật này đốt cháy tất cả sức sống còn tồn tại trong chúng, đưa chúng về khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của mình. Nhưng khi phút giây rực rỡ đó qua đi, cái còn lại chỉ là sự diệt vong, mãi mãi bị chôn vùi trong dòng chảy sự sống..." Nàng nhìn trân trân vào bóng dáng cô liêu trước mặt, chàng đã dùng đến ma chú đó?

"Duy Phong thần quân dùng tà pháp để giành thắng lợi. Xin Thần Đế xem xét!" Một vị thần thua cuộc trong vòng một đứng lên chắp tay tâu, vài người khác gật đầu đồng tình.

"Chuyện này... Duy Phong thần quân có giải thích gì?" Thần Đế nhìn về phía Duy Phong đầy chờ mong.

"Thần dùng phép thuật của Thần giới." Duy Phong hờ hững đáp lại.

"Như vậy... đó là loại thần chú nào?"

"Xin Thần Đế thứ lỗi! Thần không thể nói."

...

Thần Đế lâm vào tình cảnh khó xử. Ngài không thể, càng không muốn dùng quyền lực ép buộc Duy Phong. Bản thân ngài cũng không tin chàng dùng tà pháp. Nhưng ngài phải làm thế nào để trấn áp những tiếng phản đối đang vang dội của các chúng thần đây. Ngài quay sang Thần Hậu, đôi mắt phượng của nàng nheo lại, đầy vẻ chán ghét. Thôi đi, Thần Hậu vốn không có thiện cảm với Duy Phong. Chẳng hy vọng nàng đứng ra giải vây cho chàng.

"Tâu Thần Đế!" Nhị Thần vương Hiếu Thiên bỗng lên tiếng.

Duy Kiệt nhìn về phía Nhị thần vương, có chút phiền lòng về cách ăn mặc của vương. Tính tuổi ra thì vương còn khá trẻ, không hiểu sao lần nào cũng phải ăn vận như một lão thần mấy vạn tuổi.

"Thần vương mời nói."

"Muốn biết được phép thuật Duy Phong thần quân sử dụng là thần hay ma, có một cách là sử dụng Tỏa Kính. Thần xin được lãnh trách nhiệm nghiệm tra." Giọng khàn khàn trả lời.

Thần Đế gật gù. Đó quả là một biện pháp tốt. Tỏa Kính là bảo bối truyền đời của các Nhị Thần vương, do nước mắt Sinh Thần nhỏ xuống mà thành, có thể phân rõ chính tà, bắt yêu ma hiện hình. Tuy nhiên phải có thần lực đủ mạnh mới chế trụ được sức mạnh của Tỏa Kính. Thần giới đã có nhiều lời bàn, Nhị Thần vương hiện tại năng lực không đủ, không thu phục được vật quyền năng này.

Duy Kiệt gạt nỗi băn khoăn sang một bên, dưới ánh nhìn bức thiết của Nhị Thần vương, chầm chậm gật đầu. Trong hoàn cảnh này nếu ngài từ chối, tương ứng với việc nghi ngờ sức mạnh của Hiếu Thiên, ảnh hưởng đến uy tín lòng của một một trong hai vị Thần vương còn lại của Thần giới.

Được sự đồng ý của Thần Đế, vương bước nhanh xuống đấu đài. Ngài dừng lại trước mặt Duy Phong, người nãy giờ vẫn không chút để ý đến những gì vừa diễn ra. Bằng dáng vẻ thờ ơ nhất, chàng khẽ dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Nhị Thần vương phô tài. Vương ném cho Duy Phong cái nhìn "Ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi", đoạn cho tay vào áo, cẩn thận tìm kiếm một hồi, lôi ra một cái bọc màu đen kín mít. Hiếu Thiên hít một hơi dài, thận trọng mở từng nút ra, để lộ một chiếc gương hình tròn, to bằng mặt người, có viền gỗ bao quanh. So với cái danh bảo bối từ thời thượng cổ, Tỏa Kính trước mắt thô sơ đến tầm thường.

Nhị Thần vương nhắm mắt, hô lên một tiếng. Tỏa Kính bay lên cao, vẽ thành đường cung. Những ánh sáng xanh vàng đan xen, dần kết lại thành một tấm lưới rộng, bao lấy tàn tích của cây hoa hồng trước mặt. Những vụn bụi đen đã từng là cánh hoa bị cuốn lấy, xoáy tung lên không trung.

Vương hô thêm một tiếng. Khối ánh sáng chuyển động chậm lại. Cách hạt bụi tứ tán dần bị hút vào nhau. Một giây. Hai giây. Một ánh chớp lóe lên, cây hoa đầy kiêu hãnh lúc đầu một lần nữa được tái hiện trước mắt chúng thần, bao quanh là ánh quang rực rỡ huyền ảo của Tỏa Kính.

Đôi mắt Nhị thần vương tối sầm lại. Ngài miễn cưỡng đưa tay lên cao, cúi gập người trước Tỏa Kính, lẩm nhẩm một hàng chú ngữ. Bảo bối chiếu yêu trừ tà đó từ từ hạ xuống. Ánh sáng chói lòa lúc rồi cũng theo đó ảm đạm dần rồi mất hẳn. Hiếu Thiên đỡ lấy, khẽ thở dài, lại lôi cái bọc đen đen trong người ra, tầng tầng lớp lớp ủ chặt lấy Tỏa Kính.

Chúng thần nhìn nhau, đa phần không hiểu ý nghĩa cảnh tượng vừa diễn ra. Chỉ có vài vị lão thần lắc đầu nghi hoặc. "Không thể nào...", họ nói nhỏ với nhau.

"Duy Phong thần quân không hề sử dụng tà pháp." Nhị Thần vương nặng nề kết luận.

Xôn xao. Ồn ào. Vị thần lúc rồi lên tiếng đòi nghiệm tra nói to:

"Không thể nào! Liệu có nhầm lẫn gì?"

Nhị Thần vương quay phắt lại, gương mặt ngài đỏ ửng, hằm hè:

"Tỏa Kính là báu vật từ thuở khai thiên lập địa, hội tụ linh khí đất trời, tất nhiên có thể phân biệt được yêu ma thiện ác."

Không ai đáp lại cơn giận dữ của ông, Thanh Du chỉ nghe một tiếng lẩm bẩm nho nhỏ: "Chuyện này còn phụ thuộc vào năng lực chủ nhân Tỏa Kính nữa!" Tảng đá đè nặng trong lòng nàng vừa rơi ra cùng lời tuyên bố của Nhị Thần Vương đã lại có chiều hướng xuất hiện trở lại.

Thần Đế một lần nữa lâm vào khó xử, tất cả mọi người đều đang chờ phán quyết của ngài. Duy Kiệt giơ tay, bình ổn chúng thần, cố làm cho giọng nói của mình có vẻ công bằng nhất:

"Tỏa Kính là bảo vật thượng cổ của Sinh Thần. Nếu Tỏa Kính đã khẳng định Duy Phong thần quân trong sạch, chúng ta nghe theo sự phán xét đó."

Duy Kiệt thở dài trong lòng, dù thế nào, cũng không thể để anh trai mình bị nhận định sử dụng tà pháp hay Nhị Thần vương bị xem là không đủ quyền năng chế ngự Tỏa Kính được.

Lời Thần Đế đã nói ta, không ai dám lên tiếng phản đổi. Chỉ là sự cáu kính, bất mãn vẫn còn hiện diện trên gương mặt một số vị thần.

"Cho dù xác định phép thuật Duy Phong thần quân sử dụng không phải là tà thuật, nhưng cây thần vừa mới được hồi sinh đã lập tức tàn lụi. Chuyện này thực sự khó làm chúng thần tâm phục" Xuân Thiên thần tướng trầm ngâm lên tiếng.

"Kết quả...", Thần Đế cân nhắc, "Chủ tế nữ thần, ngài nghĩ sao về chuyện này?"

Ánh mắt của chúng thần đồng loạt hướng về Ưu Yến, nàng duyên dáng đứng lên khỏi chiếc ghế mây đang ngồi, nghiêng mình kính lễ với Thần Đế, đoạn cất giọng:

"Theo như luật lệ cổ truyền, kết quả được tính từ sau lời tuyên bố của chủ tế. Kết quả vòng thi này của Duy Phong thần quân hoàn toàn được tính."

"Đúng vây!", Thần Đế thoải mái hơn sau khi nghe Ưu Yến nói, ngài thong thả đứng lên, tuyên bố:

"Như vậy, dựa theo đúng quy định ngàn xưa truyền lại, những vị thần dành chiến thắng phần thi này là Duy Phong thần quân, thần Bão, thần Hành, thần Gừng..."

Thanh Du không nghe hết những cái tên sau đó, ánh mắt nàng từ nãy giờ vẫn không rời khỏi Duy Phong. Từ đầu đến cuối quá trình chàng vẫn luôn thản nhiên đối diện với mọi chuyện, không một chút lo lắng hay nóng vội. Nàng cảm giác dường như mọi chuyện đều đã nằm trong sự sắp đặt của chàng vậy.

Đột nhiên, Thanh Du cảm giác có ánh mắt nào đó đang chiếu thắng vào mình, là Đông Thiên thần tướng sao? Nàng ngẩng đầu lên, chợt phát hiện vị chủ tọa nữ thần vẫn đứng trên đài cao đang nhìn thẳng vào mình. Nụ cười như có như không hiển hiện trên môi, dường như mang theo chút trào phúng. Không lâu hơn một giây, Ưu Yến đã rời đi ánh mắt, để lại vẻ hoang mang trên gương mặt vị thần trẻ tuổi.

Hết chương 23  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: