Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Giả Tước

Thanh Du sửng sốt, nhìm chằm chằm vào người đối diện, chỉ thấy hắn ta vẫn giữ gương mặt hiền hòa, ánh mắt lại lộ vẻ thích thú xảo trá. Khi nhìn hắn cưỡi Ma Điểu, cô đã có dự cảm không tốt, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, vẫn là không thể tin được. Giả Tước chính là con yêu quái trong truyền thuyết, kẻ đã đứng ra chống lại Mệnh thần vì thế bị Chiến thần giết chết. Con chim yêu này đáng lẽ nên yên nghỉ hàng tỷ năm trước rồi chứ.

Đông Thiên thần tướng trầm mặt. Anh không ngờ đến đây lại gặp được loài yêu quái thượng cổ này. Mọi người đều nói rằng hắn đã chết dưới kiếm của Chiến thần. Truyền thuyết có thể không hoàn toàn đúng, nhưng trải qua bao nhiêu biến thiên trời đất như vậy mà con yêu này vẫn sống, thật không thể tin được. Hơn nữa có phải hắn ta là người đứng sau tất cả mọi chuyện gần đây không? Chủ mưu tầm cỡ như vậy dễ khiến người ta tin hơn là thần Y Hữu Phúc kia, các nghi vấn còn lại cũng dễ dàng giải thích. Nhưng Giả Tước làm vậy vì lý do gì? Một lão yêu như hắn sao tự dưng lại nổi hứng mang Ma Thảo đi đầu độc hàng loạt chứ? Chân tướng thực sự chắc phải đánh bại hắn rồi mới mong làm rõ. Có điều đối thủ lần này, thực sự rất nguy hiểm, anh có phần không nắm chắc. Anh nhìn sang Duy Phong, thấy người này vẫn giữ vẻ bình thản, dường như không chút bất ngờ về tình huống gặp phải. Là anh ta ngụy trang quá tốt hay anh ta thực sự đã biết trước mọi chuyện?

"Nơi ở của ta đã lâu không có ai đến thăm. Không ngờ hôm nay lại được đón ba vị khách quý, quả là hân hạnh, hân hạnh." Giả Tước nói năng rất điềm đạm, khách khí. Nếu không biết hắn là một con yêu chim, chắc mọi người sẽ tưởng người trước mặt là một vị thần quân anh tuấn, lịch lãm cũng nên.

"Các vị nghĩ ta nên đón tiếp mấy người thế nào đây? Chim đỏ, chim xanh hay chim tím nhỉ?" Giả Tước nhiệt tình hỏi han. Hắn ta không biết từ đâu đã biến ra một bộ bàn ghế, ung dung ngồi xuống, chỉ thêm bộ ấm trà là ra dáng chủ nhà đón khách rồi. Thanh Du lắc đầu, người này thật là ham làm màu quá đi.

Mấy cái tên vừa nêu chắc chắn không phải tên món ăn rồi, Thanh Du nghĩ, hơn nữa, mặc cho những thứ hắn nêu ra có nghĩa gì, cái họ chuẩn bị phải đối phó, chắc chắn không thuộc loại dễ chơi rồi.

"Hai vị đã gặp chim đỏ rồi. Chúng rất dễ thương phải không. Ai chà, chỉ có cái tật hay cắn người là không tốt cho lắm." Giả Tước than thở. Không để Thanh Du thất vọng về sự màu mè của mình, hắn đã biến ra thêm một bộ ấm chén, màu men xanh như ngọc. Hắn ta từ từ nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, hít hà.

Thanh Du ngớ người, hắn đang nhắc đến cái gì vậy, cô từng gặp chim đỏ nào cơ. Đúng lúc này cánh tay trái của cô lại nhói đau, cô bừng tỉnh, ngẫm lại thì con quái chim đã gây ra vết thương này đúng là có bộ lông màu đỏ thật, lẽ nào đó là chim đỏ trong lời hắn. Nhưng thực sự có tên ngu đến vậy ư? Nếu không nhầm Đông Thiên thần tướng gọi nó là Dược Điểu. Thanh Du hoài nghi tên Giả Tước này không hiểu biết, vớ bừa một cái tên đặt cho có vậy.

"Nếu đã quen biết rồi, thì gặp thêm một lần nữa cho thân thiết nha!" Hắn ta bất ngờ đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn, cạch một cái như tiếng báo hiệu. Cùng lúc âm thanh đó vang lên, Thanh Du lần nữa ngửi thấy mùi chua thối quen thuộc, kèm theo là tiếng đập cánh huyên náo không gian.

Hai vị nam thần nãy giờ chăm chú quan sát đến động tĩnh của Giả Tước, vẫn luôn đề cao cảnh giác, vừa nghe tiếng động đó liền rút kiếm ngênh chiến. Vô vàn con chim lông màu đỏ rực đang bay nhanh về phía họ. Chúng không có vẻ hiền lành như lần trước Thanh Du gặp,mà như một làn sóng, đồng loạt lao vào tấn công họ.

Thanh Du thực tình rất bất bình, cô không phải một vị thần được huấn luyện để chiến đấu, vậy mà gần đây lại suốt ngày phải dùng kiếm cự địch, hơn nữa đối thủ lại toàn là những thứ "giời ơi đất hỡi" từ thời thượng cổ nào đó, đối phó gian nan. Loài chim này tuy sức mạnh từng con không quá lớn nhưng lại chơi chiến lược số đông. Con này vừa bị đẩy lui, con khác đã lập tức lao vào. Thanh Du vừa đánh vừa né, không quên phải phòng thủ bản thân cho tốt, cô vẫn nhớ rõ, vết cắn của loài này sẽ để lại vết thương không thể lành được.

May là trận chiến diễn ra không quá lâu. Khi đàn chim tụ lại thành đám lớn, đỏ rực như ráng chiều, đồng loạt bay tới, Đông Thiên thần tướng liền lấy ra từ cái túi đeo bên mình từng nắm cỏ lạ, liên tiếp ném về phía xa. Thứ cỏ này, Thanh Du nhận ra nó rất giống một loại thực vật anh đã sưu tập trong quá trình đi vào hang động lần trước. Lúc đó cô không dám mở miệng hỏi anh nguyên nhân nên giờ cũng không hiểu thứ này có tác dụng gì.

Thanh Du không phải đợi lâu để được giải đáp thắc mắc, lũ quái chim vừa trông thấy thứ đó, lập tức bỏ cuộc chiến, vội vàng bay về phía xa, tranh nhau xâu xé từng nắm cỏ.

"Ngươi muốn chúng tiêu diệt đối thủ cho mình, cũng nên cho chúng ăn đầy đủ!" Đông Thiên thần tướng lạnh lùng nói với Giả Tước. Khi đi vào hang động lần trước, thấy loại cây hoa nào hiếm lạ, anh đều cất lại. Sau khi biết về vết thương do con Dược Điểu gây ra sẽ không thể lành, anh đã nghiên cứu kỹ về chúng. Giống chim này vốn rất hiền hòa, chỉ khi bị bỏ đói lâu ngày mới có thể bùng phát tính hiếu chiến. Sau đó, anh phát hiện ra một trong số thực vật mình mang về trùng hợp là thức ăn khoái khẩu của chúng. Lần này cẩn thận mang theo, không ngờ cũng có lúc dùng đến.

"Lũ ham ăn, các ngươi thật là không được tích sự gì." Giả Tước bực mình quát mắng. Lũ chim không đếm xỉa đến lời hắn, tiếp tục giành giật nhau số cỏ ít ỏi. Hắn ta hừ một cái, nhanh chóng lấy lại vẻ lịch sự của mình.

"Nếu mọi người đã thân thiết với chim đỏ như vậy, chi bằng gặp tiếp chim xanh nha. Càng đông càng vui mà." Hắn ta vuốt vuốt tóc, cố duy trì hình tượng mỹ nam thân thiện, sau đó vỗ tay liên tiếp ba lần.

Theo tiếng vỗ tay của Giả Tước, Thanh Du thấy mặt đất lại một lần nữa rung chuyển mạnh mẽ. Cô cơ hồ đứng không vững, theo bản năng bám lấy áo người bên cạnh, thấy người này khẽ giật mình, mới nhìn lại, thì ra là Duy Phong. Thanh Du cũng thấy ngượng ngùng, vội buông ra, nói nhỏ:

"Xin lỗi."

Duy Phong không phản ứng gì, anh tiến lên phía trước một bước, khẽ nói:

"Cẩn thận một chút."

Thanh Du cố kiềm chế sự bối rối của mình, tập trung vào tình cảnh trước mặt. Không biết từ lúc nào trước mặt họ đã xuất hiện một đàn chim quái dị. Lần này cái tên chim xanh thực sự đặt rất đúng. Loài chim này từ đầu đến chân xanh thẫm một màu, thậm chí không phân biệt được mắt mũi con vật. Thân mình chúng phủ đầy gai nhọn, trông như một quả bóng gai khổng lồ. Loài này có đôi chân ngắn cũn cỡn, không hề tương thích với kích thước cơ thể. Đằng sau mỗi chân lại mọc ra một đôi cánh nhỏ, nhăn nheo; toàn bộ hình dáng chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ: kỳ cục. Thanh Du nhìn tư thế của Duy Phong, hình như anh đang che chắn cho cô, bất giác có chút bẽn lẽn, trái tim bỗng thấy ấm áp hơn. Tuy vậy cô nhanh chóng lắc đầu xua đi cảm giác đó, không thể để một lần nữa bị cảm động bởi anh được.

Đông Thiên thần tướng chau mày lo lắng, Giả Tước là vua của bách điểu, việc sử dụng các loài chim để tấn công đối thủ là điều dễ hiểu. Tuy nhiên giống chim xanh này anh chưa từng nghe đến, không biết phải dùng cách nào đối phó chúng đây.

"Lũ chim này hơi ù ì một tý, nhưng rất ngoan. Ta hy vọng các ngươi cũng sẽ tìm ra được thức ăn yêu thích cho nó." Phía trên Giả Tước cười khoái chí, hắn tự rót cho mình một chén trà mới, ung dung ngồi xem diễn trò.

Lũ chim bắt đầu di chuyển. Chúng dùng cái mỏ dài ngậm lấy đuôi con đi trước, xếp thành một vòng tròn, bao quanh ba người. Thanh Du nhìn cảnh tượng lạ lùng đó, nghĩ bụng, loài này hiện tại chắc không có nhu cầu ăn uống đâu .

Lũ chim nhất loạt di chuyển theo chiều ngang, ý đồ dần khép chặt vòng tròn. Đông Thiên thần tướng không chần chừ thêm, rút kiếm chém sang. Thanh kiếm trong tay anh tên Du Nhiên, là một thần khí hiếm có trong trời đất. Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua mình con chim, chém rơi vô số gai nhọn trên thân chúng. Từ chỗ vết chém bắn ra một thứ dung dịch màu xanh, mùi tanh hôi tràn ngập không khí, xác định không phải thứ tốt lành gì.

"Cẩn thận, thứ đó có độc." Duy Phong kéo tay Thanh Du, tránh cho cô bị dung dịch bắn phải. Thứ này vừa chạm đất liền phát ra tiếng xèo xèo ghê rợn, mặt đất rữa ra, lún thành một vũng. Thanh Du hoảng hồn, thật không tưởng được nếu vừa rồi bị nó bắn trúng sẽ ra sao. Duy Phong cứu người xong, nhanh chóng bỏ tay Thanh Du ra, nhìn chằm chằm lũ chim, ánh mắt đăm chiêu suy xét.

"Ai chà, đúng vậy, ta vốn muốn nhắc nhở mọi người một chút nào ngờ vị thần này đã vội càng hành động. Tuổi trẻ đúng là không tránh khỏi nông nổi." Giả Tước phía trên thở dài, giả bộ than, thực tình có lẽ đang tiếc rẻ đúng hơn.

Vẻ mặt Đông Thiên thần tướng lạnh lùng, ánh mắt quét qua con yêu đầy vẻ chán ghét. Tên này không hề lo sợ, bình tĩnh rót thêm một chén trà.

"Ối! Nó mọc lại." Thanh Du kêu lên nho nhỏ.

Thần tướng giật mình quay lại nhìn, quả thực vết thương của con chim đã dần dần khép lại, những gai nhọn bị chém mất cũng theo đó xuất hiện.

"Tất nhiên rồi, thần nữ. Làm người phải hoàn hảo, làm chim cũng không nên khuyết thiếu phải không?" Hắn ta tủm tỉm cười.

Lúc này vòng tròn đã thu hẹp đáng kể, Thanh Du thấy vậy bèn phi thân lên cao, thử tìm đường thoát ra, nào ngờ một vài con chim cũng lập tức bay lên, chặn đứng đường cô. Số còn lại vẫn tiếp tục di chuyển trên mặt đất. Vòng tròn trước sau không hề bị phá vỡ. Không có cách nào đột phá vòng vây, cô chỉ đành quay xuống.

"Thật ngây thơ! Cô nghĩ nó sẽ không biết bay hay sao, nó là chim đó." Giả Tước không bỏ lỡ cơ hội chế giễu.

Đúng lúc này Duy Phong tung ra một thứ bột trắng vào lũ chim. Thanh Du ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, tâm tình đang căng thẳng cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy vậy, bọn quái chim lại như sợ hãi thứ này, vội vàng lùi ra xa.

"À, Lương hương. Mùi này không dễ chịu lắm, chim xanh đáng yêu của ta không thích là phải." Giọng con yêu hơi cụt hứng nhưng lại ngay lập tức tươi tỉnh. "Nhưng mà các ngươi mang theo đủ lượng để dùng chứ."

Lương hương thực chất là tro của các cây hương được dùng trong lễ tế thần nguyên thủy của Thần giới, tác dụng trừ tà rất cao. Tuy nhiên, thứ này vốn khan hiếm, dù sao cũng phải vài trăm năm mới trên Thần giới mới tổ chức đại lễ dâng hương một lần. Hơn nữa, Lương hương, cũng chỉ là là biện pháp tình thế, không thể hoàn toàn tiêu diệt lũ chim.

Quả đúng như vậy, một lát sau khi khói hương tan hết, bọn chim xanh lại tiếp tục cuộc hành quân của mình. Những chiếc gai nhọn của chúng chĩa thẳng vào ba người, đầy vẻ uy hiếp.

"Các ngươi nghĩ đi, nghĩ kỹ lại xem có cách nào không. Đường đường là các vị thần mà không đánh lại được mấy con chim sao?" Giả Tước chế giễu nói.

Con yêu này thực sự thích trêu ngươi người khác. Dù vậy Thanh Du cũng công nhận một sự thật, ba người họ đang lâm vào tình thế bị động, và chẳng đáng tự hào chút nào. Khi vòng vây siết chặt hơn, Đông Thiên thần tướng bèn vận khí, tung ra một chiêu Băng Phong, hai con chim xanh lập tức đông cứng, lũ còn lại bị thổi bay ra xa, khiến họ tạm thời an toàn.

"Đó, ta đã nói là sẽ có mà, Băng Phong đúng là một cách hiệu quả." Giả Tước vỗ tay, làm bộ khen ngợi. Lúc này hắn ta đã rút từ đâu ra một thanh kiếm. Lưỡi kiếm lấp lánh ánh bạc, trông cũng có vẻ sắc bén. Con chim yêu vuốt ve bề mặt thanh kiếm, vẻ rất sùng kính. Ánh mắt Duy Phong lóe sáng khi bắt gặp thanh kiếm đó. Thanh ma kiếm này, tại sao lại ở chỗ Giả Tước chứ?

Thanh Du tưởng rằng tình thế nguy cấp phần nào được thần tướng hóa giải nhưng lập tức nhận ra mình đã coi thường tinh thần chiến đấu của đoàn quân chim này, chúng bỏ mặc hai con đã bị đóng băng, một lần nữa kết lại vòng tròn. Liên tiếp thi chưởng mấy chiêu Băng Phong đánh lui lũ chim, Đông Thiên thần tướng trong lòng không ngừng lo lắng. Bề ngoài tuy đã có thể khống chế thế trận, nhưng thực sự anh đã thấm mệt. Ngày hôm nay anh đã không ngừng dụng nhiều phép thuật cấp cao, tiêu tốn không ít thần lực, không thể tiếp tục cầm cự lâu. Hơn nữa, kể cả khi giết được lũ chim này, vẫn còn lại kẻ thù nguy hiểm nhất còn đang ung dung thưởng trà ở trên kia.

Duy Phong cũng thấy tình hình ngày càng nguy ngập. Tuy anh không thi triển được chiêu Băng Phong độc quyền như thần tướng nhưng kiếm ảnh trong tay anh cũng khiến lũ chim phải dè chừng, đã nhiều lần phá vỡ trận đồ của bọn chúng. Chỉ tiếc là bọn này là loại cứng đầu, chỉ biết làm theo lời chủ nhân, bất kể bị đánh lui bao lần vẫn không từ bỏ quyết tâm, một lần lại một lần xếp lại vòng tròn bao quanh đối thủ của mình.

Anh lo lắng nhìn Thanh Du, kiếm thuật của cô vốn không cao, lần đầu tiên đối mặt với đối thủ quái dị này chắc hẳn sẽ gặp khó khăn. Quả nhiên, chỉ thấy cô vừa đánh vừa đỡ, có vẻ đã sắp kiệt sức. Anh mím môi, nên làm thế nào đây, nếu cứ tiếp tục cô nhất định sẽ bị thương mất. Nhưng muốn đánh lui bọn này...chẳng lẽ phải... Duy Phong một lần nữa nhìn về phía thanh kiếm Giả Tước đang cầm, cảm giác thật phức tạp.

Anh liếc sang Đông Thiên thần tướng, người này không hổ là một trong tứ tướng Thần giới, mỗi chiêu phát ra đều ẩn chứa kình phong mãnh liệt. Liệu anh ta có thể nhanh chóng giải quyết cái đám lộn xộn này?

Giả Tước nhìn trận chiến một hồi, dường như thấy chưa đủ kích thích, bèn nói:

"Mấy người đánh nhau chán quá, chẳng có nhiệt huyết gì cả, để ta hỗ trợ giúp vui nha!" Hắn hào hứng. Từ tay hắn bắn ra hàng chục cái lông vũ. Thứ này vừa chạm đến mình con chim xanh, đôi cánh nhỏ dưới chân chúng liền biến lớn. Lũ chim được tăng cường sức mạnh, không tiếp tục chơi trò đồng đội, lập tức tản ra rồi đồng loạt lao vào ba người.

Nguy hiểm đến từ mọi phía, Thanh Du sợ hãi thứ chất độc trong người con vật, không dám tùy tiện dùng kiếm tấn công. Cô biến ra một tấm khiên để che chắn cho mình. Vị thần nữ lục lọi đầu óc, cố tìm một phương pháp hóa giải hiểm cảnh nhưng không có chút thông tin hữu ích. Đông Thiên thần tướng không tiếp tục dùng Băng Phong, anh niệm chú, dựng lên một kết giới bảo hộ bao quanh cả ba, ngăn lại đợt tấn công của đàn chim.

Thần tướng trong đầu luân chuyển muôn vàn suy nghĩ liên quan đến kẻ địch kỳ lạ lần này. Sức mạnh của lũ quái chim sau khi được Giả Tước trợ giúp vượt xa sự tưởng tượng của anh. Lớp bảo hộ anh dựng lên sau mấy đợt tấn công của nó đã có dấu hiệu rạn nứt. Anh nhìn về phía hai người còn lại, thấy vẻ mặt Thanh Du ngập tràn lo lắng cùng bất an. Gương mặt Duy Phong cũng không lấy gì làm dễ coi, vẫn là cái vẻ vô cảm thường thấy. Có lẽ anh không nên trông chờ người này có thể nảy ra sáng kiến giúp mọi người thoát hiểm cảnh. Hơn nữa ánh mắt anh ta chốc chốc lại nhìn thanh kiếm trên tay Giả Tước. Thần tướng cảm thấy khó hiểu, thanh kiếm đó tuy cũng có thể coi là hảo kiếm, nhưng không phải bảo vật hiếm gặp, có gì khiến người này chú ý đến vậy. Bất giác tò mò, anh nhìn kỹ thanh kiếm lần nữa, mơ hồ cảm thấy dường như đã thấy nó trước kia.

Tuy vậy, không để anh có thời gian nhớ ra đã gặp nó khi nào, tấm màn bảo hộ không chịu thêm được sự công kích của lũ chim xanh, sau những tiếng rắc rắc vang lên, bề mặt vết nứt mở rộng dần rồi vỡ vụn. Kết giới hoàn toàn biến mất. Lũ chim được thể lao vào như vũ bão, muốn xé xác con mồi của mình ra thành nghìn mảnh. Thanh Du chỉ chống trả được vài chiêu đã bị đôi cánh to bản của một con chim đánh rơi vũ khí. Ngay sau đó những cái gai nhọn của nó đâm thẳng vào da thịt của cô. Cô kêu lên một tiếng đau đớn, vết đâm dường như mang theo cả chất độc. Cả người cô run rẩy, loạng choạng ngã ra đất.

Duy Phong nghe tiếng Thanh Du, vội vàng đánh ngã một con chim đang dây dưa, bay về phía cô. Anh tung ra số Lương hương cuối cùng trong người, lũ chim vẫn có sự e dè với thứ hương thần này, đồng loạt tránh xa. Anh ôm lấy Thanh Du, lo lắng:

"Nàng sao rồi?"

Duy Phong đặt tay mình lên cánh tay bị thương của cô, hào quang vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu sáng lên vết đâm đang rỉ máu, cấp cứu tạm thời. Thanh Du dần thấy dễ chịu hơn, cảm giác đau nhói lúc đầu cũng đã dịu bớt. Cô nhìn tay trái của mình, vết thương do bọn chim đỏ gây ra vẫn chưa được chữa trị, nay lại thêm bọn chim xanh. Vết thương không ngừng chảy máu, độc tính khiến chất lỏng màu đỏ hóa thành xanh như đám rêu trên những cây cổ thụ, xem chừng rất nghiêm trọng.

"Nàng thấy ổn hơn không?" Anh lại cất tiếng. Thanh Du nhìn Duy Phong, thấy gương mặt luôn lãnh đạm của anh lúc này tràn ngập vẻ lo lắng, mơ hồ ẩn giấu sự tức giận. Lông mày anh chau lại, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn cô cùng dịu dàng. Cô vẫn là bị dáng vẻ này của anh mê hoặc, hồi lâu không thốt được một lời.

Lương hương đã gần tan hết, lũ chim một lần nữa tiếp tục nhiệm vụ giết chóc đã được giao. Duy Phong đăm chiêu nhìn chúng lại nhìn xuống vết thương của người con gái trong lòng, ánh mắt ngập đầy sự phân vân. Rồi như hạ quyết tâm, anh quay lại nhẹ nhàng nói với cô:

"Nàng yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Thanh Du không biết nên nói gì, tình thế nguy cấp đến vậy rồi, anh vẫn có thể an ủi cô sao? Nhưng lạ thay, nghe những lời đó, cô lại có cảm giác tin tưởng tuyệt đối, vô thức mà gật đầu.

Duy Phong chần chừ một lát, lại nói tiếp.

"Nàng nhắm mắt lại, đừng nhìn!"

Giọng nói của anh vô cùng tha thiết, có chút gì đó như van nài, Thanh Du không hiểu lý do, nhưng vẫn nghe lời khép lại đôi mắt.

Duy Phong thấy Thanh Du hành động như vậy, hơi mỉm cười, đôi mắt cũng ánh lên sự vui vẻ. Tuy vậy điều này chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, khi anh đứng lên đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng muôn thuở của mình. Anh vận khí, dựng lên một kết giới bao quanh Thanh Du. Sau đó không thêm một lời thừa thãi, thanh kiếm trong tay Duy Phong lia một đường khắp bốn phía, kiếm khí tỏa ra mạnh đến nỗi bức lũ quái chim phải thoái lui.

Đông Thiên thần tướng sửng sốt, chiêu kiếm này mạnh không kém Băng Phong của anh, hơn nữa lại ẩn giấu sát khí các vị thần không nên có.

Giả Tước đang hào hứng nhấp một ngụm trà, bỗng giật mình, suýt sặc nước. Người con trai kia sao lại đột nhiên mạnh đến vậy, hơn nữa, sát khí trên người hắn ta... rất giống... Không, hắn lập tức phủ quyết, người này xuất thân Thần giới, không thể có sức mạnh đó được.

Duy Phong một chiêu đánh tan lũ chim xanh kỳ cục kia, rồi lập tức phi thân lao về phía Giả Tước, tốc độ vụt nhanh đến nỗi không lưu lại dư ảnh. Giả Tước thấy nguy hiểm, lại không dùng thanh kiếm đang cầm mà rút ra từ dưới cái bàn một đoản đao khác, đâm về phía đối thủ. Chiêu này chỉ là hư, đến giữa chừng đổi hướng, chém ngang. Duy Phong khựng lại, chỉ nghiêng một chút về phía sau, lưỡi đao lướt qua mặt như không hề gây nguy hiểm. Nụ cười nhạt kéo nhẹ trên khóe miệng, gương mặt anh tuấn vẫn phảng phất nét lãnh đạm cố hữu, anh xuất kiếm, một đường chém ngược từ dưới lên, mạnh mẽ, bất ngờ, khiến đối phương hoảng hốt.

Con chim yêu cảm nhận sát ý trong chiêu kiếm vừa rồi, thấy khoảng cách bất lợi nên lùi lại, bay vụt ra đằng sau, hòng dụ kẻ thù đuổi theo mà phản kích lại. Không ngờ Duy Phong không có ý định truy đuổi, anh cúi xuống cầm lấy thanh kiếm hắn bỏ lại.

Giả Tước thấy mình đã bị trúng kế, cực kỳ tức giận, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ thân thiện vờ vịt từ đầu đến giờ, lông tóc cũng dựng đứng lên, cộng với gương mặt mỹ nam nay đã hiện lên những nếp vảy so le, dữ tợn. Sau hắn nghĩ ra cái gì đó, lại hạ giọng mỉa mai:

"Ngươi thích thanh kiếm đó lắm sao? Ta thấy ngươi vẫn luôn không rời mắt khỏi nó. Nhưng thứ này là bảo vật hiếm có, chỉ e rằng ngươi không có khả năng thuần phục nó."

Mọi chuyện đúng như lời Giả Tước nói. Thanh kiếm trên tay Duy Phong rung lắc dữ dội, cố hết sức muốn thoát khỏi bàn tay đang kiềm giữ mình, tà khí trên thân kiếm không ngừng tỏa ra. Đông Thiên thần tướng nhận ra, thứ này chính là hồn kiếm, chỉ có thể thấy ở những thanh kiếm có linh tính. Kiếm quý chọn chủ nhân, người nào không đủ sức mạnh mà muốn sở hữu nó sẽ bị thứ này bức đến chết. Không ngờ thanh kiếm bề ngoài bình thường lại âm tà đến vậy, anh bất giác lo lắng cho Duy Phong. Anh ta có thể khống chế được thanh kiếm nguy hiểm này không.

Tuy vậy, có vẻ anh đã lo thừa, chỉ vài giây sau, thanh kiếm đã dần an tĩnh lại, tà khí cũng biến mất. Nó như được lột xác, toàn thân rực sáng, hoàn toàn không còn vẻ trầm mặc như trước mà hừng hực khí thế tấn công, chỉ chờ lệnh của chủ nhân sẽ lao vào quyết sống chết với kẻ địch. Duy Phong vuốt nhẹ thanh kiếm, gương mặt lộ vẻ phức tạp, nửa vui mừng, nửa chán ghét.

Giả Tước thấy cảnh này hoang mang, giọng nói đã có phần sợ hãi:

"Không thể nào, ngươi là ai? Tại sao ngươi lại có thể đánh thức ma kiếm?"

Duy Phong không phí công trả lời câu hỏi của hắn, anh thở dài một cái, xuất chiêu phóng tới. Thức kiếm tựa như trăng bạc, vẽ nên những đường sáng linh hoạt, hư chiêu thực chiêu ẩn hiện cùng lúc, khiến thượng cổ yêu quái cũng phải nuốt nước miếng e sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: