Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Bạch Ngưng Băng !!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày trước, Phương Nguyên ở Thanh Mao sơn đào tẩu.

Lúc ấy hắn tẩu thoát, cũng là vội vàng đoạt lại chút chiến lợi phẩm.

Một đường bôn ba chạy, Phương Nguyên dùng tất cả sức lực để chạy trốn. Đêm xuống, hắn vội vội vàng vàng tìm hang động ẩn náu.

"Phù...phù...phù."

Phương Nguyên thở hổn hển ngồi bệt xuống nền đất, không còn cách nào khác, hắn đã rất suy nhược, không có nổi một chích cổ trùng hay pháp quyết, chỉ bằng thân hắn hai cặp giò thì không chạy được xa.Không những thế hắn cơ thể cũng chỉ có 16 tuổi thôi.

"Mẹ! Không cổ trùng, không pháp quyết chỉ dựa vào sức người thì không chạy được xa. Ta bây giờ thật đúng là chật vật như chó mà!!!" Phương Nguyên thầm oán.

"Thôi, có này mấy cái túi trữ vật cũng coi như an ủi."

Phương Nguyên tâm tình nhanh chóng lạc quan lên. Hắn bắt đầu dùng thần niệm thăm dò túi trữ vật.

Trong túi, chỉ có mấy bình đan dược, vài quyển pháp quyết và mấy cái y phục nữ tử.
Mấy thứ này đối với Phương Nguyên... Vô dụng!

Bất quá hắn cũng đối với kết quả này không lấy làm bất ngờ, chuyện này hắn sớm đoán được trước. Trên đời nào có chuyện mọi việc đều theo ý mình muốn đâu.

"Với tình hình thế này. Không còn cách nào khác ngoài mạo hiểm đi lấy một chút truyền thừa. Vậy ta nên chọn truyền thừa nào đây." Phương Nguyên thầm nghĩ, mà hắn càng nghĩ càng thấy khổ sở.

"A~ a~ a~ a." Phương Nguyên thở dài.
"Thôi,ngủ đi mai tính tiếp."

Phương Nguyên lười biếng lấy tạm mấy cái y phục ra làm đệm nằm, chỉ là vừa nằm xuống được mấy hơi thở hắn vội bật dậy:
"Là ai."

Phương Nguyên vội giương đôi mắt nhìn về phía hang động, thì thấy một bóng người lấp ló. Này đó là một nữ tử.

Đôi mắt Phương Nguyên mở to ra. Trong đó lộ vẻ kinh hỉ, lo lắng:

"Bạch Ngưng Băng, này điên nữ tử, sao nàng lại ở đây."

Làm Phương Nguyên kinh ngạc đúng là một nữ tử.

Nàng này một thân áo trắng, ngân phát lóng lánh, giống như lưu tô, thùy tới eo tế, thâm lam mắt trong veo như hồ, sóng lớn không sợ hãi, da thịt nếu tuyết, khuôn mặt lạnh lùng, khó nén tuyệt mỹ dung nhan.

Nhưng làm hắn kinh ngạc, không phải dung mạo nàng, mà là thân phận nàng.

Gia tộc hắn ở trên Vũ Hải Sơn mà trên đó có hai gia tộc đối đầu với gia tộc bọn hắn. Trong đó, Bạch gia là mạnh nhất bởi vì gia tộc bọn hắn có một vị thiên tài, chính là người trước mắt hắn đây. Thiếu chủ Bạch gia: Bạch Ngưng Băng

Ngoài ra nàng còn là một kẻ cuồng chiến. Lang triều xuất hiện, nàng là người đầu tiên xông lên, nhưng hai đấm khó địch bốn tay nàng sớm bị đánh lui, ba gia tộc cũng lần lượt bị đàn sói mổ xẻ.

Phương Nguyên mắt nhìn kĩ, người đứng trước mặt mình. Sau đó, hắn vui mừng sung sướng, suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

Mặc dù là Bạch Ngưng Băng đến, nhưng trên người nàng có mấy chục đạo vết thương, lở loét có, cháy đen có, bầm dập có, trúng độc có luôn, nàng không phải bị thương thì còn là gì nữa. Nàng chạy đến đây là đưa mình miếng thịt béo a.

"Tiểu tử, ta đếm đến ba, lăn ra đây cho ta!" Một âm thanh nhu mị mà hùng hồn cất lên.

"Một!"

"Hai!"

"Không cần đếm, ta ra rồi đây." Phương Nguyên ra khỏi tảng đá bước về phía Bạch Ngưng Băng.

"Tại hạ là Phương Nguyên. Không biết Bạch thiếu chủ có gì muốn nói." Phương Nguyên khẽ nói.

"Hừ, chỉ là luyện khí kỳ tầng một mà cũng biết ta, coi như ngươi cũng có điểm kiến thức. Nghe cho rõ mau đem hết lương thực, đan dược ra đây cho ta!"

"Hả??" Phương Nguyên khẽ cau mày, này lương thực, đan được là thứ hằn dùng để đoạt truyền thừa. Không có chúng thì hắn chưa đi lấy xong, thì đã chết đói ở chỗ khỉ hô cò gáy nào rồi.

"Bạch thiếu chủ đây là muốn cướp, ngươi không sợ thế giới cười chê ư."

"Đúng thì sao, mà không có lương thực để ăn, đan được để chữa thương, thì chỉ có chết ." Bạch Ngưng Băng không kiên nhẫn nói.

"Ngươi không cần khinh người quá đáng Bạch Ngưng Băng, tuy ta là luyện khí kỳ nhưng ngươi cũng bị thương nặng, ai chết vào tay ai còn không chắc."

Lần này, đến lượt Bạch Ngưng Băng trầm mặc, Phương Nguyên nói không sai, của nàng thương thế ngày càng trầm trọng nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc dù ngoại giới đồn rằng nàng cuồng chiến nhưng nàng không ngu, nàng cũng biết khó mà lui.

"Thôi, ta đại phát từ bi tha cho ngươi một mạng. Chúng ta làm cái tao đổi được chứ."

"Nga! Trao đổi ? Hảo, ngươi nghĩ đổi cái gì."

"Tụ linh đan." Bạch Ngưng Băng dứt khoát nói.

"Cắn câu." Phương Nguyên mừng thầm, trong lòng cười lớn.

"Hahaha, Tụ Linh đan tác dụng chỉ có một, thì phải là bổ sung chân nguyên cấp tốc, nàng cần nó chứng tỏ chân nguyên nàng hao tổn nặng, đã là dạng này, thì đây là cơ hội của ta."

Phương Nguyên trong lòng cười thầm, bên ngoài vẫn không quên diễn kịch.

"Ta nghĩ muốn linh thạch!"

Bạch Ngưng Băng suy nghĩ một hồi, rồi nàng cấp tốc trả lời.

"Một viên Tụ Linh đan đổi lấy mười cái hạ phẩm linh thạch."

"Hảo."

Song phương tiền trao cháo múc Phương Nguyên được linh thạch Bạch Ngưng Băng được Tụ Linh đan.

"Mười viên Tụ Linh đan, không sai ngươi có thể cút được rồi đấy."

"Cút ngay, cút ngay, cút ngay đây. Hi vọng lần sau lại có thể hợp tác sảng khoái như thế này, hahahaha."

Vừa dứt lời Phương Nguyên vội chạy nhanh ra khỏi cửa hang. Chỉ là đi được dăm ba bước sau. Hắn bỗng quay lại "Đùng" một tiếng. Chân khí bạo phát nhắm ngay gáy Bạch Ngưng Băng.

Bạch Ngưng Băng bất ngờ, nàng vạn vạn không nghĩ tới Phương Nguyên lại đánh lén mình.

"Vô sỉ." Đó là câu nói cuối cùng trước khi nàng triệt triệt để để ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#perry