Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lũng Tây thành là một tòa biên thành nằm dựa lưng vào rặng Lũng sơn sừng sững hiểm trở, án ngữ ở vùng giao giới giữa Tam Tần và Cam Túc với Tây Vực. Dưới Lũng sơn có Đại Chấn quan là vùng trọng địa phòng ngự Thổ Phồn, thường xuyên xảy ra giao tranh binh biến, khí hậu lại khô cằn khắc nghiệt, quanh năm hạn hán thiếu nước, dân chúng đa phần cùng khó cơ cực, giặc cướp thảo khấu khắp nơi, vốn là một vùng ai nghe cũng sợ hãi.

Mười năm trước, Thám hoa lang Dương Cẩn chỉ vừa qua tuổi nhược quán, lại là văn nhân tay trói gà không chặt, vốn có thể an nhàn làm một tản quan ở kinh đô phồn hoa, chẳng rõ cớ gì lại tự xin thánh thượng phái đến Lũng Tây xa xôi này. Xưa nay trấn giữ Lũng Tây phần lớn là các võ tướng, ban đầu ai cũng xem nhẹ một thư sinh như y. Chẳng ngờ, Dương Cẩn thật sự có bản lĩnh. Từ ngày y đến Lũng thành, trị an nghiêm minh, dẹp sạch thảo khấu sơn tặc, khiến dân chúng yên tâm cày bừa, lại nghĩ cách trữ nước Vị Thủy, mùa hạn dẫn nước về đồng ruộng cho nông dân trồng trọt tưới tiêu, còn mở lối thông thương với Tây Vực. Dần dần, biên thành cằn cỗi nghèo đói ngày một trù phú, đời sống muôn dân ấm no, dân chúng vô cùng cảm kích Dương Tổng đốc, kính ngưỡng như thần thánh.

Nơi ải xa cách kinh đô vạn dặm này, Dương Cẩn chẳng khác chi một vị thổ hoàng đế, chưởng quản cả dải Thiểm Tây, Cam Túc rộng lớn.

Lần này, Lý Tuyên nhận lệnh đến thị sát tiến trình trùng tu Trường Thành, hiển nhiên cũng phải ghé qua phủ Tổng đốc bái phỏng.

Dương Cẩn nổi danh là vị thanh quan liêm khiết cần kiệm, tuy quan cao Nhị phẩm, phủ đệ lại vô cùng đơn sơ, giản dị, không hề xa hoa lộng lẫy.

Lúc Lý Tuyên đến, Dương Cẩn còn đang bận việc ở công đường, hắn chỉ đành ngồi uống trà chờ đợi.

Trà là loại Lục An trung phẩm, ấm trà cũng chỉ là ấm sứ bình thường, không hề xứng với địa vị của một Tổng đốc.

Lý Tuyên bật cười, nói với nha hoàn dâng trà:
"Đại nhân nhà các người quả không hổ danh cần kiệm nhất triều ta."

Nha hoàn được dạy dỗ rất tốt, nghe vậy bèn khom lưng kính cẩn đáp:
"Bẩm, đại nhân của chúng nô tỳ nói rằng Lũng Tây còn nghèo, dân chúng còn cơ cực, không đành lòng hoang phí hưởng thụ, bình thường trong phủ mọi thứ đều tiết kiệm, hôm nay đón tiếp Lý đại nhân đã dùng loại trà tốt nhất trong kho. Mong đại nhân thứ tội tiếp đãi chẳng chu toàn."

Lý Tuyên thầm nghĩ, một nha hoàn bưng trà rót nước cũng được dạy dỗ tốt như thế, vị Dương Tổng đốc này hẳn chẳng tầm thường.

Một lúc sau, chỉ thấy một nam nhân từ ngoài khoan thai bước vào. Lý Tuyên ngước mắt nhìn, thấy người đến trạc ngoài ba mươi, dung mạo văn nhã, cử chỉ thanh tao, phục sức trên người cũng hết sức giản dị, quả thật xứng danh liêm khiết cần kiệm.

Nam nhân bước vào, lễ độ chắp tay bái chào, mỉm cười nói:
"Đã để Lý đại nhân chờ lâu, thật không phải phép, mong đại nhân khoan thứ cho."

Lý Tuyên cũng đứng dậy đáp lễ, bảo:
"Nào dám, nào dám, Dương đại nhân trăm công ngàn việc, tại hạ quấy rầy đã là mạo muội."

Hai người dạo bước ngoài hoa viên, vừa đàm đạo chuyện chính sự, vừa thưởng ngoạn phong cảnh.

Dương Cẩn cười nói:
"Chốn biên thành hẻo lánh chẳng thể đón tiếp chu đáo, thật thất lễ."

Lý Tuyên khoát tay bảo:
"Nào có, Dương đại nhân trị lý nơi này rất tốt. Nhiều năm trước, Lý mỗ đi qua nơi này, trong ký ức chỉ nhớ một vùng hoang vu cằn cỗi. Nay quay lại đây, trông thấy nhà nhà ấm no sung túc, thực sự bội phục. Lại nói, Dương đại nhân quả là gương sáng thanh liêm cho đại thần triều ta noi theo, trong triều tìm được một vị đại quan sống đời giản dị như ngài cũng không phải dễ."

Dương Cẩn được khen ngợi, cũng không tỏ ra đắc ý, chỉ cười cười nói:
"Tại hạ là quan phụ mẫu, ắt phải chăm lo cho dân chúng, lo trước cái lo thiên hạ, vui sau niềm vui muôn dân. Đó chỉ là bổn phận mà thôi."

Đương lúc khách sáo qua lại đôi câu, bỗng đâu một nữ tử chạy ào đến, đâm sầm vào Lý Tuyên.

Lý Tuyên còn chưa kịp định thần, đã thấy vị Dương đại nhân bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy nàng kia, cẩn thận kéo nàng ra sau lưng, rất có ý che chở.

Nữ tử trông thấy y, hai mắt sáng rực lên, ôm lấy tay áo y lay lay, hồn nhiên nói:
"Phu quân, ăn cơm, ăn cơm..."

Nàng chỉ nói những chữ đơn lẻ, thần sắc có vẻ si dại, lúc này Lý Tuyên mới nhận ra nữ tử này thần trí không được bình thường. Hắn lại quan sát nàng kỹ hơn, thấy nữ tử búi tóc thiếu phụ, xiêm y trâm cài trên người lại đều là trân phẩm, còn xa xỉ hơn y bào của vị Dương đại nhân này gấp trăm lần.

Lý Tuyên thầm lấy làm lạ. Nghe nói Dương Cẩn chưa từng có thê thiếp, sao trong phủ lại có một nữ tử gọi y là "phu quân"? Lẽ nào có điều gì uẩn khúc chăng?

Bấy giờ, đám nha hoàn mới đuổi theo đến nơi, rối rít giải thích:
"Đại nhân thứ tội, Hoa phu nhân chạy quá nhanh, chúng nô tỳ không giữ lại kịp..."

Dương Cẩn liếc nhìn họ, cũng không quở trách, chỉ bảo:
"Lần sau phải cẩn thận hơn."

Thiếu phụ bên cạnh ôm khư khư tay áo y, nóng lòng giục:
"Ăn cơm, ăn cơm..."

Dương Cẩn vẫn phong thái quân tử thủ lễ, nhẹ rút tay áo ra khỏi tay nàng, lẳng lặng lùi về phía sau ba bước, mỉm cười dịu giọng khuyên nhủ:
"Nàng đi theo họ, họ sẽ đưa nàng đi ăn no."

Dỗ dành một hồi, cuối cùng thiếu phụ cũng chịu ngoan ngoãn theo đám nha hoàn rời đi.

Bấy giờ, Dương Cẩn mới quay sang Lý Tuyên, sắc mặt có chút ngại ngùng, chắp tay nói:
"Thần trí nàng ấy không được tỉnh táo, thất lễ mạo phạm đến Lý đại nhân, mong đại nhân chớ trách."

Lý Tuyên nhẹ xoay chiết phiến, cười nói:
"Xin thứ cho Lý mỗ hỏi nhiều, tại hạ chỉ lấy làm thắc mắc, nghe nói đại nhân chưa có thê nhi, vậy vị phu nhân khi nãy là..."

Dương Cẩn cũng không có vẻ gì là lúng túng, thở dài đáp:
"Nàng là thê tử của một tướng sĩ tử trận, dặm trường lặn lội từ quê nhà đến đây thăm trượng phu, hay tin dữ khó lòng chịu nổi, từ đó thần trí nửa điên nửa tỉnh. Tại hạ không đành lòng để nàng lang thang bên ngoài dãi gió dầm sương, mới đón về phủ chăm sóc, để cho đại phu chữa trị, mong có ngày bệnh tình thuyên giảm. Chỉ tiếc tám năm rồi, nàng vẫn như vậy..."

Nhìn ánh mắt y đầy vẻ thương xót, không giống như giả dối, sự nghi ngờ của Lý Tuyên cũng vơi đi quá nửa. Hắn không khỏi tán dương:
"Đại nhân đối với thê tử của một tướng sĩ vô danh mà vẫn ân cần chăm lo như thế, quả là tấm lòng hiếm có."

Dương Cẩn chỉ cười nhẹ, nói:
"Tướng sĩ vì quốc gia mà xả thân nơi trận mạc, tại hạ đương nhiên phải chăm lo cho người thân của họ tử tế mới phải đạo."

....

Đêm đến, Dương phủ lên đèn.

Bởi vì tiết kiệm, trong phủ ít thắp đèn dầu, chỉ có một nơi là ngoại lệ.

Ở Quan Thư viện, đèn đuốc vẫn sáng rực lung linh như ban ngày. Chỉ bởi, Hoa phu nhân sợ tối.

Lúc nha hoàn Tiểu Liên tiến vào trong, chỉ thấy phu nhân nhà mình đang buồn chán ném mấy viên trân châu sáng ngời lên bàn gỗ để đùa nghịch.

Người hầu kẻ hạ trong Quan Thư viện đều biết, đại nhân cần kiệm nửa đời, thường ngày dùng một lượng bạc cũng tiếc, tằn tiện với cả chính mình, nhưng lại sẵn sàng mang đông châu giá trị liên thành đến cho vị Hoa phu nhân này ném chơi.

Tiểu Liên thầm xót cho mấy viên trân châu kia, lại chẳng dám để lộ ra mặt.

Hoa phu nhân trông thấy nàng ta, vội nói:
"Ăn cơm, ăn cơm..."

Tiểu Liên bèn bưng lên một đĩa bánh ngọt, cười bảo:
"Phu nhân ăn đỡ chút bánh lót dạ, đợi đại nhân về mới được ăn cơm."

Tuy đại nhân bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều nhất định phải trở về cùng dùng cơm với nàng. Hoa phu nhân lại vô tâm, chỉ cần nàng ăn no liền bò lên giường ngủ say sưa, không thèm chờ đại nhân. Thế nên, đại nhân không cho phép nha hoàn để nàng ăn cơm trước.

Hoa phu nhân buồn bực không vui, lại ném một viên trân châu xuống đất, phụng phịu nói:
"Ăn cơm, không ăn bánh!"

Tiểu Liên thở dài, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục dỗ dành. Đại nhân đã có lệnh, nàng ta đâu dám làm trái.

Mãi tới khi trời tối mịt, Dương Cẩn tiễn Lý Tuyên rời đi rồi, lập tức trở về Quan Thư viện.

Y biết, giờ này nàng hẳn đã đói meo.

Y vốn đã muốn tiễn khách từ sớm, chỉ ngặt Lý Tuyên quá đa nghi, sợ rằng để lộ sơ hở, chỉ đành quanh co ứng đối, vì vậy mà kéo dài đến tối muộn.

Dương Cẩn vừa bước vào cửa, Hoa phu nhân nghe tiếng, vội mừng rỡ bật dậy, chạy ào ra cửa, níu lấy tay y, reo:
"Ăn cơm, ăn cơm!"

Đoạn, nàng lại nhớ tới chuyện lúc chiều y rút tay ra tránh né mình, chỉ sợ làm y phật lòng thì không được ăn nữa, bèn dè dặt buông tay ra, nhỏ giọng nói:
"Ăn... Ăn cơm được chưa?"

Dương Cẩn bật cười, vươn tay ôm nàng vào lòng mình, nhẹ nhéo nhéo gò má của nàng, tủm tỉm hỏi:
"Nhu nhi lại quên rồi sao? Muốn ăn cơm thì phải gọi gì?"

Hoa phu nhân cắn môi suy nghĩ một lúc, mới rụt rè gọi thử:
"Phu quân, phu quân..."

Dương Cẩn hài lòng, ánh mắt đong đầy ý cười, xoa đầu nàng, khen:
"Ngoan lắm."

Bấy giờ, y mới lệnh cho nha hoàn mang thức ăn lên.

Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày  đầy ắp món ăn thơm lừng.

Nếu có kẻ từng trông thấy bàn ăn của Hoa phu nhân, hẳn phải kinh ngạc đến không tin vào mắt mình. Dương Tổng đốc tằn tiện là thế, chính y ăn uống cũng vô cùng đạm bạc, vậy mà nuôi nàng lại dùng toàn sơn trân hải vị, không thua ngự trù trong cung.

Trong ánh mắt chờ mong của nàng, Dương Cẩn múc một bát cháo tổ yến, chậm rãi đút cho nàng từng muỗng một.

Hoa phu nhân nhanh chóng ăn hết bát cháo, lại chỉ tay về đĩa tôm nõn Long Tỉnh, ngước đôi mắt long lanh nhìn y, nói:
"Ăn cái này..."

Dương Cẩn nhướng mày, khẽ nhắc:
"Nhu nhi phải gọi gì?"

Lần này Hoa phu nhân không cần nghĩ ngợi, lập tức gọi:
"Phu quân, phu quân."

Dương Cẩn mỉm cười, dùng đũa bạc gắp một miếng tôm nõn, đưa đến trước miệng nàng. Nàng hé miệng ngậm lấy, ăn ngon lành.

Y lại gắp một miếng tôm khác, cũng đưa đến trước mặt nàng. Hoa phu nhân không hề nghi ngờ, hé miệng ra.

Có điều, lần này, nàng không đợi được miếng tôm rơi vào miệng mình, môi đã bị lấp kín.

Nam nhân cúi đầu, âu yếm hôn lên môi nàng.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh nơi biên thành vẫn bình thản soi chiếu thế gian trong đục khó phân.

Trong phòng khuê, Hoa phu nhân đã bị ôm lên giường.

Xiêm y bằng lụa tơ tằm trên người nàng la đà rơi xuống nền đất trải thảm Tây Vực. Đèn lưu ly ở góc phòng vẫn sáng rực cả đêm không tắt.

Bọn nha hoàn lẳng lặng dọn thức ăn thừa xuống, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, lui ra ngoài.

Người trong Quan Thư viện đều biết, kỳ thực, Hoa phu nhân chính là Tổng đốc phu nhân vô danh hữu thực.

Tám năm trước, đại nhân mang về một nữ tử thần trí ngây dại, để nàng ở Quan Thư viện này. Không ai biết nàng là ai, cũng không ai dám hỏi, trên dưới Dương phủ chỉ theo lệnh gọi nàng là Hoa phu nhân.

Từ đó đến nay, đại nhân chưa từng nghênh cưới chính thê, cả hậu viện chỉ có một Hoa phu nhân.

Nàng không có danh phận Tổng đốc phu nhân, nhưng ăn uống phục sức còn xa hoa hơn Tổng đốc đại nhân gấp bội phần.

....

@Tác giả: Nam chính truyện này là một tên keo kiệt, bủn xỉn với cả chính bản thân mình. Có bao nhiêu tiền cho vợ (người ta) tiêu hết. =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#codai