Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Liên vào Dương phủ làm nha hoàn đã nhiều năm. Từ lúc Dương đại nhân chỉ mới là một Tri phủ tứ phẩm, rồi đến Tuần phủ tam phẩm, cuối cùng thăng làm Tổng đốc nhị phẩm, thoáng chốc đã mười năm trôi.

Nghe nói, Dương Tổng đốc vốn là Nhị công tử của Hữu thừa tướng Dương Thái ở thành Lâm An, xuất thân từ danh môn, lẽ ra phải quen tiêu xài xa hoa. Thế nhưng ngày Dương Cẩn đến Lũng Tây này cũng chỉ mang theo vài tùy tùng thân tín, không đưa nữ tỳ, ma ma từ phủ Thừa tướng tới đây. Dương phủ xây xong, bấy giờ mới mua thêm mấy nha hoàn làm các việc lặt vặt, lại chỉ chọn người đất Cam - Tần, tính tình thành thật trung hậu. Cũng nhờ vậy, Tiểu Liên vào hầu trong Dương phủ.

Tiểu Liên vào phủ hai năm đầu, được đưa đến quét dọn một gian nhà cạnh hoa viên u tĩnh, bảng treo đề ba chữ Quan Thư viện. Tòa viện này nằm ở góc hẻo lánh, bài trí lại lộng lẫy xa hoa hơn chính viện của đại nhân gấp mấy lần. Chỉ lạ một nỗi, một nơi đẹp đẽ như thế lại bỏ trống, không có ai ở. Càng kỳ lạ hơn chính là dù gian nhà này chẳng có người nào ở lại, đại nhân vẫn lệnh cho nha hoàn quét dọn mỗi ngày, không được để ngóc ngách nào phủ bụi. Trong viện bố trí rất tỉ mỉ tinh tế, mỗi một vật dụng đều giá trị liên thành, lại có rất nhiều đồ vật của nữ nhi. Gương pha lê cống phẩm Tây Vực đặt trên giá gỗ đàn hương, yên chi phấn son thượng phẩm xếp gọn trong hộp bạc, còn có đủ loại trâm ngọc phỉ thúy và mấy món đồ chơi xa xỉ. Vừa nhìn đã biết, đây chính là khuê phòng của nữ tử. Bọn nha hoàn cũng từng thầm tò mò, chẳng biết nơi này dành cho người nào, nhưng chẳng ai dám xì xầm chuyện của chủ tử. Chỉ biết, mỗi độ đêm về, đại nhân đều đến Quan Thư viện này, lẳng lặng ngồi trong gian khuê phòng trống không kia một lúc lâu, mãi tới khuya mới dời gót.

Dương phủ tuy đơn sơ giản dị, nhưng quy củ rất nghiêm, dạy dỗ hạ nhân cũng rất cẩn thận. Nha hoàn nào có tâm tư không yên phận với đại nhân, qua vài ngày đã bị đưa đi. Sở dĩ Tiểu Liên có thể trụ lại lâu như vậy, cũng là bởi nàng ta thật sự thành thực hiểu chuyện.

Đại nhân đã qua nhược quán được mấy năm, vẫn chưa có thê thiếp, lại không ưa gần nữ sắc, mấy bận được tặng ca cơ mỹ tỳ, quay đi bèn thản nhiên phân phát cho thuộc hạ, tưởng thưởng quân lính, chưa từng thu người nào vào phòng.

Tiểu Liên vẫn luôn nghĩ, bậc thanh quan hết lòng vì dân chúng như đại nhân, có lẽ cả đời đều sẽ không đoái hoài đến ôn nhu hương, chỉ biết tận tâm lo chính sự. Mãi cho đến cái đêm hôm ấy, đại nhân ôm Hoa phu nhân về phủ.

Lúc ấy, Hoa phu nhân khoác áo tang bằng vải thô, đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem. Đại nhân ôm nàng trong lòng, cẩn trọng như ôm trân bảo, mặc cho cát bụi trên người nàng làm bẩn y bào của y.

Khi ấy, Hoa phu nhân còn chưa ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ. Đại nhân ôm nàng vào Quan Thư viện, nàng giãy giụa đòi xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Gặp phu quân, phu quân ở đâu..."

Đại nhân vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng, cười nói:
"Nhu nhi ngoan, đợi tắm rửa thay xiêm y xong, ta sẽ cho nàng gặp phu quân, được không?"

Đại nhân trước giờ vốn là người hiền từ, nói chuyện thường nhỏ nhẹ, nhưng cũng chưa từng dùng giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều như thế với ai.

Tiểu Liên âm thầm rút ra kết luận, nhất định phải hầu hạ vị phu nhân này thật chu đáo.

Hoa phu nhân nghe đại nhân dỗ dành xong, mới ngoan ngoãn hơn một chút, để yên cho bọn nha hoàn hầu mình tắm rửa.

Lũng Tây vốn thiếu nước, nhưng trong Quan Thư viện này lại có một bể tắm, nước hồ dẫn từ mạch ôn tuyền chảy ngầm trên núi xuống. Tiểu Liên đưa Hoa phu nhân xuống bể tắm, giúp nàng cởi tang y trên người ra. Dòng nước suối ấm áp gột rửa bụi nhơ, để lộ da thịt nõn nà tựa trân châu. Bấy giờ, Tiểu Liên mới nhận ra, vị phu nhân này có làn da trắng mịn, tay chân mềm mại, tuy trên bàn tay có vài vết chai mới, nhưng vẫn có thể đoán được, đây hẳn là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong muôn vàn sủng ái, không quen việc nặng nhọc.

Nha đầu Tiểu Thúy bên cạnh thì thầm nói:
"Phu nhân này dáng người nhỏ bé mảnh mai, không giống nữ tử Tây Bắc chúng ta. Nghe giọng của phu nhân có mấy phần giống khẩu âm Giang Chiết, hay là cũng cùng quê với đại nhân?"

Tiểu Liên liếc nàng ta, bảo:
"Chú tâm làm việc đi, chớ có tò mò việc của chủ tử."

Tiểu Thúy tiu nghỉu cúi đầu, cũng không còn hứng nói gì nữa.

Hầu hạ Hoa phu nhân tắm xong, Tiểu Liên lại mặc vào xiêm y mới cho nàng. Đây là y phục chuẩn bị sẵn trong tủ đã lâu, tất thảy đều may từ tơ tằm thượng hạng chuyển từ Hàng Châu xa xôi đến. Vừa khéo, xiêm y vô cùng vừa vặn với Hoa phu nhân, tựa như được đo may theo dáng người của nàng.

Đầu óc Tiểu Liên thông minh, lập tức hiểu ra chủ nhân của Quan Thư viện vốn là ai.

Nàng ta chọn cho Hoa phu nhân một bộ sa y mỏng nhẹ, rất tiện cởi ra.

Nửa đêm đại nhân mang một nữ tử quay về, để làm gì, không cần nói cũng hiểu.

Hoa phu nhân mặc vào xiêm y mới, như đóa phù dung vừa bước khỏi mặt nước, yêu kiều vô hạn. Tuổi nàng chỉ chừng mười sáu, mười bảy, dung mạo thanh tú thủy linh, khí chất cao quý trời sinh, đôi mắt to tròn long lanh chẳng gợn tục sự, tuy thần thái si khờ, lại càng thêm hồn nhiên thuần khiết, tựa như tiên tử không nhuốm khói lửa nhân gian. Chỉ cần là người tinh ý, ắt nhìn ra nữ tử này tuyệt chẳng giống dân nữ thôn cô bình thường.

Tiểu Liên đang muốn giúp nàng chải tóc, đằng sau đã vang lên một giọng ôn tồn khẽ bảo:
"Để ta, các người lui ra đi."

Quay đầu nhìn lại, mới biết là đại nhân. Bấy giờ y đã đổi thường phục bằng lụa trắng, tóc cài trâm bạch ngọc, bớt đi mấy phần nghiêm nghị thường ngày, thêm vài phần nhàn tản phiêu dật.

Ba nha hoàn vội hành lễ, sau đó lui ra.

Bây giờ, cả gian phòng chỉ còn lại hai người.

Hoa phu nhân ngước đôi mắt long lanh nhìn y, lặp lại:
"Gặp phu quân, đi gặp phu quân..."

Dương Cẩn lại chẳng có vẻ gì muốn đưa nàng đi gặp trượng phu, chỉ ấn nhẹ nàng ngồi xuống trước gương, vừa thong dong cầm lược ngà chải lại suối tóc đen nhánh như tơ của nàng, vừa cười nói:
"Chớ gấp gáp, để ta chải tóc cho Nhu nhi."

Y có vẻ rất thông thạo việc chải đầu vấn tóc cho nữ tử, lại càng quen thuộc với mái tóc của nàng. Tóc nàng rất mềm mượt, lại thoang thoảng hương. Từ nhỏ, y chiều chuộng nàng, chẳng tiếc dùng vạn lượng bạc đổi lấy dầu cảm lãm (1) từ lái buôn Tây Vực, chỉ để thoa lên mái tóc này.

(1) Cảm lãm: ô liu.

Dương Cẩn cúi đầu, nhẹ áp mặt vào làn tóc thơm của nàng, để hương tóc thân thuộc tràn đầy hơi thở mình, lại vẫn cảm thấy chưa đủ.

Y vuốt tóc nàng, khẽ giọng thủ thỉ:
"Tóc của Nhu nhi vẫn thơm như trong trí nhớ của ta."

Hoa phu nhân chẳng hiểu tình ý, chỉ ngây ngô nhìn y.

Dương Cẩn vẫn chưa nỡ vội rời khỏi làn tóc của nàng. Bởi vì đã là đêm tối, y chỉ vấn cho nàng một búi tóc đơn giản, lại dây dưa mãi vẫn chưa xong.

Hoa phu nhân đã mất hết kiên nhẫn, cắn môi giục:
"Phu quân, đi gặp phu quân..."

Trong mắt y, tình ý triền miên. Trong mắt nàng, chỉ có buồn chán.

Dương Cẩn giấu đi nụ cười khổ, nhẹ hôn lên tóc nàng, dịu giọng nói:
"Ngoan, chờ một chút nữa, xong ngay đây."

Cuối cùng cũng búi tóc xong, Dương Cẩn cẩn thận cài lên tóc nàng một cây trâm trân châu, khẽ bảo:
"Năm đó Nhu nhi đi quá gấp, quên mang theo vật này. Bây giờ ta lại tặng nàng thêm một lần, sau này phải giữ kỹ, chớ bỏ quên nữa, biết không?"

Hoa phu nhân không biết là vật gì, đưa tay sờ thử, chỉ thấy hạt châu nhẵn mịn mát lạnh sờ rất thích tay. Nàng tò mò nhìn vào gương. Trong gương phản chiếu bóng một cây trâm bạc đính hạt trân châu kết thành đóa bạch mai, thủ công tinh tế tỉ mỉ, trân châu vừa to vừa tròn lại sáng lấp lánh, là loại đông châu hiếm có. Thiên tính của nữ tử vốn yêu thích châu ngọc, nàng buột miệng khen:
"Thật đẹp..."

Dương Cẩn mỉm cười, lại hôn lên má nàng, nói:
"Quả nhiên, Nhu nhi vẫn chỉ thích trân châu."

Nhiều năm trước, y từng cài cây trâm này lên tóc nàng. Thiếu nữ vốn yêu trân châu, vừa trông thấy bèn thích chẳng rời tay. Y vờ như không vui, nhéo nhéo chóp mũi nàng, bảo:
"Nhu nhi chỉ thích trân châu, không thích Nhị a ca." (2)

(2) A ca: Trong tiếng Hàng Châu, a ca được dùng tương tự ca ca, có thể dùng để gọi anh trai, cũng có thể gọi nam giới lớn tuổi hơn mình.

Khi ấy, nữ tử ôm cổ y làm nũng, lại hôn một cái lên má y, cười hì hì nói:
"Nhu nhi thích trân châu, nhưng thích nhất là Nhị a ca."

Y vẫn luôn nhớ rõ từng lời từng chữ của nàng, cẩn thận khắc sâu vào đáy lòng.

Nào ngờ, với nàng, đó chỉ là lời trẻ con như gió thoảng mây bay. Quay đầu đi, chẳng còn mảy may nhớ đến, vui vẻ gả cho nam nhân khác.

Dương Cẩn nhìn ánh mắt ngơ ngác của nữ tử mà y ngày nhớ đêm mong, lại nghe nàng thốt lên những lời ngô nghê:
"Gặp Tích Lương, muốn gặp Tích Lương..."

Nàng trở nên nửa điên nửa tỉnh, thần trí si ngốc như trẻ nhỏ, vẫn tâm tâm niệm niệm kẻ khác.

Nàng chưa từng nhớ tới y.

Dương Cẩn khẽ cười. Không phải ý cười ôn hòa giả dối thường ngày, mà là nụ cười chua chát.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#codai