Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1,

Văn án 1:

Bỉ ngạn hoa, lưu giữ ký ức cuả tất thảy sinh linh trong Tam giới, nhưng lại chẳng giữ nổi ký ức của chính mình.

Bỉ ngạn hoa, nhân sinh cớ sao mà cô tịch? Diễm lệ cớ sao mà ưu thương? Máu và tim. Uyên ương và áo hỷ. Màu đỏ đó, là màu mà cả đời này nàng vĩnh viễn không khoác nổi lên người.

Huyết lệ năm nào nhấn chìm cả Vong Xuyên, ta đi tìm chàng mà diệt cả Luân Hồi, ta chờ đợi chàng vãn cả Tam Sinh, ta yêu chàng mà cưỡng Thiên đoạt mệnh. Bỉ ngạn biết yêu, nực cười đến nhường nào.

Văn án 2:

Yêu là gì, mà khiến ta bi khổ.

Yêu là gì, mà khiến ta nhớ thương.

Yêu là gì, mà khiến ta oán hận.

Xa, mà chưa từng xa. Tâm không thấy, cư nhiên mắt sẽ không cảm nhận được. Từ xưa đến nay, Chiến Thần nằm trong số mệnh đoản, thân thể từ cát bụi tạo nên, mục đích chỉ để cống hiến cho lục giới, rồi một ngày nào đó sẽ không từ mà biệt. Chiến thần, không thể yêu. Nhưng tiếc thay, Nguyệt lão mắt nhắm mắt mở, lại buộc nhầm tơ hồng...

__________









Tương truyền dưới bờ sông Vong Xuyên, bên cầu nại Hà, có một loài hoa vô cùng xinh đẹp.

Loài hoa đó ngàn năm ra hoa, trăm năm mọc lá. Lá mọc hoa lại tàn, vĩnh viễn chẳng thể khoe sắc cùng nhau. Truyền thuyết kế rằng,  đó là một cuộc tình bi đát, khi hai người vĩnh viễn chẳng có ngày hội ngộ.

Hoa mọc bên bờ Vong Xuyên, lưu giữ ký ức của mọi sinh linh trong Tam giới, cứ thế trăm năm rồi ngàn năm, người phàm trải qua ba kiếp buồn vui khổ đau đều gửi lại trên nhành hoa kia. Loài hoa đó, tự bỉ ngạn.

Oán khí dưới Âm ty dày đặc, ma chướng bủa vây cả bầu trời ngày đêm không ngơi ngớt, kỳ thực, chẳng linh vật nào ở nơi đây có thể tu thành tiên linh. Nhưng vạn năm trôi qua, lại có một ngoại lệ, cũng tại nơi đó, một hoa tinh xinh đẹp ra đời...

_________





Nguyên thân của ta là một bông bỉ ngạn bên bờ sông Vong Xuyên, ngàn năm trước được Vũ Nguyên Thượng Thần chỉ điểm hoá thành hình người.

Đối với một linh vật mọc lên ở Âm phủ- nơi bị chướng khí quanh năm vây hãm như ta, việc này được coi là vô cùng may mắn, toàn bộ quỷ sai, thập điện Diêm Vương, ai ai cũng tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ. Qua dịp đó, tiếng tăm của Vũ Nguyên Thượng Thần cũng bay xa, âm đức tăng cao, nhưng có quỷ mới biết, hắn thực ra là có lòng thành gì đâu, chẳng qua là đêm đó không biết sao hắn lại uống say rồi rơi xuống Âm Phủ, rồi trong cơn mụ mị đã nổi điên truyền pháp lực cho ta. Chính mắt ta còn nhìn thấy hắn vì tiếc rẻ chút pháp lực đó mà trốn trong phòng khóc mất mấy ba đêm.

Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa, ta đương nhiên cũng không phải là kẻ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, Vũ Nguyên Thượng Thần độ hoá cho ta, dù chỉ là sự cố nhưng ta cũng vô cùng cảm kích hắn. Để tỏ rõ lòng biết ơn, ta đã bái hắn làm Sư phụ, theo hắn về núi Chiêu Diêu học nghệ. Vị sư phụ này của ta cái gì cũng tốt, cái không tốt duy nhất là cái tật nát rượu đầy bê tha.

Tu luyện ở núi Chiêu Diêu hơn ngàn năm, tiểu yêu tinh như ta cũng coi như có chút đạo hạnh. Hai mươi năm trước, phải, chính là hai mươi năm trước, đúng dịp Tết Thượng Nguyên, ta nhân lúc Sư phụ đi gặp con ma men mà lẻn xuống trần du ngoạn, nhưng chuyến du lịch phàm trần này của ta cũng thật kém may mắn, mới đặt chân tới kinh thành, ta đã gặp một lão Hòa Thượng, vừa nhìn thấy ta, lão đã quát lên: "Yêu nghiệt, đừng chạy!"

Rồi vung cây thiền trượng muốn đập chết ta. Thực ra nói người tu đạo đức độ như trong sách thật chẳng đúng chút nào, theo ta, đức độ không phải là cứ trừ yêu vệ đạo; dẫu là tiên hay ma, người hay vật thì trong lòng đều có hai cực thiện và ác, đức độ, chính là khuyên người hiền tiếp tục sống thiện lương, răn đe kẻ ác từ bỏ phái tà ma, bởi người tốt rồi cũng có thể thành kẻ xấu mà kẻ xấu cũng sẽ có ngày cải tà quy chính. Nhưng gã lừa trọc kia lại không nghe ta giải thích, gã cứ một mực muốn giết ta, ta cũng đời nào mà khoanh tay chịu trói, thế là ta chạy, lão đuổi, ròng rã suốt tám năm trời lão bám đuôi ta khắp nhân gian, không cho ta trở về núi Chiêu Diêu, mà gã sư phụ kia cũng không đi tìm ta, thế là cuộc truy bắt cứ diễn ra chừng như đến vô tận, mãi cho đến một ngày.

Một đêm nhật thực, khi pháp lực ta lên cao nhất, ta liền cắt đuôi được lừa trọc, đúng là thời cơ ngàn năm có một, ta định bay một mạch về núi Chiêu Diêu thì không ngờ Thành Trường An oán khí quá nặng, ma vân che cả bầu trời, ta vừa bay lên đã đụng trúng một con ma béo lùn vừa bay vừa khóc, ta bị cái bụng mỡ của con ma kia hất thẳng ra, rơi vào nhà một quý tộc nào đó.

Đâm lủng cả mái nhà người ta.

Ta không ngờ trong phòng lại có trẻ sơ sinh, có lẽ tiếng động ta gây ra quá lớn khiến đứa trẻ giật mình khóc nức nở, ta...ta hoảng mất rồi, ta trước nay sợ nhất là trẻ con khóc, nhưng ta tự trấn an mình, nó khóc thì sẽ có người đến dỗ thôi, đại vấn đề bây giờ là cái mái nhà bị ta đâm lủng kia.

Ta thi pháp sửa nhà, ấy mà sửa xong, vẫn chẳng có ai đến, mà đứa bé vẫn khóc.

Ta đành đến gần chiếc nôi đung đưa nhè nhẹ, vừa dỗ nó. Nhưng có lẽ bộ dạng bụi đường của ta đã khiến nó càng sợ hãi.

Chợt, cửa mở, ta vội vàng trốn đi, chẳng hiểu sao lúc đó ta lại trốn mà không rời đi luôn.

Người vừa bước vào là một nữ nhân xinh đẹp, đầu cài châu báu, thân vận lụa là, dáng vẻ đoan trang cao quý. Bà ta bước lại gần chiếc nôi, ngó xuống, đôi môi đỏ hạnh cong lên, đôi lông mày được vẽ bằng loa tử đại nhướn cao:

"Khóc cái gì mà khóc, mới ra đời đã dám hạnh họe bản cung. Ngươi không đáng sinh ra, để xem hôm nay bản cung dạy dỗ ngươi thế nào."

Thì ra không phải là mẫu thân đứa bé, lòng ta chợt thắt lại, thấy sợ hãi và lo lắng thay, chỉ thấy nữ nhân kia ghé xuống, đứa trẻ trong nôi không biết nguy hiểm cận kề, thấy những dải bộ dao lấp lánh đung đưa trước mặt thì thích thú cầm lấy nghịch ngợm, còn vui vẻ cười khanh khách, nữ nhân nọ thấy vậy thì cười hai tiếng, bà ta thò bàn tay đỏ chót vào nôi, lát sau, đứa bé im bặt.

Nó chết rồi sao?

Ta bất giác thấy lạnh toát sống lưng.

"Câm, điếc. Không nghe không nói thì sao làm Quân Vương. Tiểu phế vật, không phải tiếng động vừa rồi khiến ngươi sợ sao, từ giờ ngươi sẽ không phải sợ hãi nữa, không nghe, không khóc cũng sẽ không làm phiền bản cung, ha ha ha." Tiếng cười của bà ta vô cùng chói tai, đúng lúc ta chợt nhìn ra ngoài, thấy lầu đài đình các và những bức tường vĩnh hạng cao ngất, nơi này là... Hoàng cung ư? Là Hoàng cung tại sao không có Long khí? Tại sao lại mang vắng vẻ đìu hiu quạnh quẽ đến nhường này?

Ta bàng hoàng giật mình, khi quay lại, nữ nhân kia đã đi rồi, ta vội vàng tới chỗ đứa bé, nó nằm đó, mắt nhắm, rốt cuộc người đàn bà đó là ai, là một phi tử vì sao lại có năng lực cao cường đến vậy, rốt cuộc bà ta đã làm gì? Ta nắm lấy bàn tay của đứa trẻ, cuối cùng lại buông ra, một đứa trẻ không thân không thích với ta, ta hà cớ phải phí thời gian với nó làm gì? Đây âu cũng là số mệnh của nó, ta có lẽ không nên nhúng tay vào thì hơn.

Nhưng khi ta vừa xoay người đi, đứa bé kia bỗng hồi tỉnh, vươn bàn tay mũm mĩm về phía ta.

Phút chốc, ta mủi lòng.

Ta quay lại nắm lấy tay thằng bé, muốn thi pháp lại chần chừ, liệu ta có chữa được cho nó không, hay lại làm cho tình trạng của nó càng thêm tệ hại, vì pháp lực của ta dù gì cũng là hệ âm, rất khó nói. Và  đúng như gã lừa trọc nói, ta chỉ là một tiểu yêu pháp lực không bằng ai, nào có cao siêu để chữa bệnh, nhưng sau một hồi đắn đo, ta vẫn quyết định ta phải thử, hay thay vừa thi pháp, tiếng lanh canh trên thiền trượng lừa trọc lại vang lên, nếu để gã bắt được thì xui to, trong lúc vội vàng, ta liền tháo chiếc vòng ngọc hộ thân mà Sư phụ đeo cho để lại cho đứa bé, sinh ra trong chốn Vương quyền là một xui xẻo, mong sao chiếc vòng này có thể giúp nó tránh được những kiếp nạn do nữ nhân hậu cung gây ra. Xong, ta chạy tuốt.

Sau đó xảy ra chuyện gì? Mất vòng ngọc, pháp lực ta cũng không còn nhiều, cuối cùng, chẳng biết đã chạy bao lâu, ta bị lừa trọc bắt kịp, gã nện cho ta một gậy, ta tự lẩm bẩm thôi hết rồi, vĩnh biệt nhân gian, vĩnh biệt Sư phụ, sau này sẽ chẳng có ai giành gà nướng với người nữa, vĩnh biệt những món ăn ta chưa từng được nếm qua ở kinh thành, vĩnh biệt ước mơ trở thành thần tiên của ta. Chao ôi, sao mà thảm thế này... có lẽ, ta sẽ hồn phi phách tán nhanh thôi.

_____

Nàng ta tên Hoài Anh, là một bông bỉ ngạn kiều diễm bên bờ sông Vong Xuyên, tình cờ ngàn năm trước được Vũ Nguyên Thượng Thần chỉ điểm hóa thành hình người.

Nghe nói, nàng ta sắp lịch kiếp, là một tình kiếp, mệnh cách nàng ta được Vũ Nguyên Thượng Thần và Ty Mệnh Tinh Quân bàn luận mất mấy ngày.

Tình kiếp này mang tên: Yêu mà phải biệt ly.

_________

Đại Tướng Quân Tố Tề  là công thần hai đời của đại Chu, danh tiếng lẫy lừng, văn võ song toàn, liêm khiết anh minh, được người đời nể phục.

Nhưng Tố gia ấy mà âm thịnh dương suy, bấy giờ dưới gối Tố Tề chỉ có hai người con gái. Trưởng nữ tên là Tố Hoài Thu, Thứ nữ là Tố Hoài Anh, hai nữ nhi này đều tài mạo vô song, đoan trang hiền thục, thông thạo sách vở lễ nghi, rất được lòng Bảo Khánh Hoàng Hậu và Nguyên Thành Đế, nhưng đoản thay, năm lên mười, nhị nữ Tố Hoài Anh lại không may trượt chân té ngã, từ đó liền hôn mê không tỉnh, đã có nhiều y giả trong Thiên Hạ được triệu cáo để chữa bệnh cho Nhị tiểu thư Tố gia nhưng đều không thành, thời gian đằng đẵng đẩy đưa, làm lòng người não nề khôn tả xiết. Bảo Khánh Hoàng Hậu trước nay luôn có cảm tình với Hoài Anh, Tố gia lại là chiến cơ công thần, vậy nên bà liền đặc cách cho Nhị tiểu thư đến Mục Thúy cung cùng chữa bệnh với Tam Hoàng Tử Phượng Luân.

Thoắt cái, hai năm nữa lại trôi qua.

Phượng Luân mười hai tuổi, Hoài Anh mười bốn tuổi.

Trong một buổi chiều tà, sương ngậm nụ trên các nhành hoa, ánh dương ố màu nhảy nhót trên mấy nền gạch lưu ly sáng bóng. Trong một tiểu viện nằm khuất mặt trong rừng liễu, gió đưa nhè nhẹ, nước chảy tí tách, có một cô bé, độ tuổi trăng tròn, mắt ngài mày ngọc, tóc đổ như thác nằm trên ghế, bên cạnh là một phu nhân đang chong đôi mắt âu yếu, lại phảng phất nỗi buồn nhìn nàng

"Mới đó mà đã ba năm, Hoài Anh, lúc nào con mới tỉnh lại đây..."

Mới đó, hai mươi năm, hai mươi năm ta bị lão lừa trọc rượt đuổi chạy khắp nhân gian, cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, con lừa già kia thế mà sức dai, đuổi không cần nghỉ, nhưng ta thì kém bền hơn lão, hai mươi năm đã đủ làm ta đuối sức. Lão lừa trọc nhe nanh nhọn móng, giáng cây Thiền Trượng đập cho ta một gậy chí mạng. Ta không né nổi nữa, đành đưa hai tay hai chân mà đón nhận kiếp mạng này thôi. Thiền trượng mang theo Phật quang chói lòa giáng xuống, ta cảm thấy mình dường như hồn phi phách táng, chỗ bị lừa trọc đập trúng nóng như bị lửa tam muội thiêu, rồi thân thể cứ nhẹ dần, nhẹ dần, nhẹ dần...

Chẳng biết bao lâu, khi ấy, ta chực cảm thấy một luồng ánh sáng kỳ quặc sộc vào mắt, tứ chi dần có lại cảm giác, theo quán tính, ta giật giật ngón tay, rồi mở mắt...

Ôi mẹ ơi, tiên cảnh nào đây? Chẳng nhẽ ông trời chứng dám, đưa ta lên Thiên Đàng rồi?

Chợt, một giọng nói nghèn nghẹn vang lên, ta ngạc nhiên chưa hết, cảm thấy tay mình đang nằm gọn trong một bàn tay mềm mại khác, run run rẩy rẩy, rồi từ từ cuộn chặt.

"Hoài Anh, Hoài Anh con tỉnh rồi sao? Con tỉnh rồi phải không con, mau đáp lại mẫu thân đi, mau nhìn mẫu thân đi, dù chỉ một chút thôi cũng được."

Có cái gì đó nóng bỏng rơi trên mu bàn tay ta, tí tách, tí tách nhỏ xuống. Bất chợt, ta thấy mắt mình ươn ướt, một cơn đau âm ỉ nổi lên rồi chiếm lấy cõi lòng ta, chuyện gì đang xảy ra? Thiên Đường ư? Ta lại ngửi thấy mùi nhân giới?

Chẳng nhẽ...lúc đó ta thực sự không chết mà còn nhập vào một người phàm, quỷ nhập tràng ư? Ta đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đó là ai vậy? Một phu nhân chừng ngũ tuần đang nhìn ta, ánh mắt mong đợi. Mẫu thân ư? Vận may của ta đến rồi hay là xui xẻo sắp viếng thăm, tự dưng mọc lên một thân phận cùng một mẫu thân, cũng tốt, ở trong cơ thể này, lão lừa kia sẽ chẳng làm gì ta được nữa.

"Đầu...đầu ta đau quá..."

"Đây không phải là mơ chứ, Hoài Anh, con tỉnh rồi, tỉnh thật rồi. Người đâu, người đâu." Phu nhân kia kêu lên, khóe mắt cong cong để lộ một nụ cười hạnh phúc, mang theo vẻ long lanh của nước mắt, bà ta cúi xuống, ôm ta vào lòng.

"Tốt quá, tốt quá, ta không mơ chứ, Hoài Anh tỉnh rồi, tỉnh rồi."

Ta giả vờ ú ớ:

"Người...người là ai vậy? Con là ai? Đây là đâu?"

Nụ cười trên mặt phu nhân kia dần trở nên ảm đạm.

"Con...con không nhớ gì ư?"

Ta gật đầu.

Đôi mắt vị phu nhân chùng xuống, để lộ một nỗi lo, nỗi đau buồn khắc khoải, nhưng không lâu, môi bà ta miễn cưỡng cong lên:

"Là ta hại con, Hoài Anh. Nhưng không sao, tỉnh lại là tốt rồi."

Bấy giờ, từ phía ngoài, một đám cung nhân vội vã tiến vào, nhìn thấy ta, mắt ai nấy đều ngân ngấn nước, miệng cười tủm tỉm, kế đó, bọn họ đồng loạt quỳ xuống dập đầu:

"Chúc mừng Quận Chúa, chúc mừng Phu Nhân!"

Vị phu nhân kia không ngừng vuốt ve ta, giọng đổi sang dịu dàng trìu mến:

"Hoàng Hậu nương nương đã hứa khi con tỉnh lại sẽ sắc phong con làm Quận Chúa để sung hỷ. Giờ thì tốt rồi. Lát nữa ta sẽ đi mời Dương đại phu tới khám bệnh cho con, để con nhanh chóng lấy lại được ký ức của mình."

"Vâng...vâng ạ." Ta đáp như vậy mà trong lòng thầm kêu, xin lỗi phu nhân à, có lẽ những mảnh ký ức đó sẽ mãi mãi không trở về, cả con gái bà cũng vậy...

Ngày ta mượn xác hoàn hồn, cũng chính là tết Thượng Nguyên.

Ta cảm thấy ông Trời cho ta cái thân thể này cũng tốt, xinh đẹp, khỏe mạnh, và quan trọng là địa vị cao.

Vốn dĩ Tố phu nhân- mẫu thân của thân xác mà ta nhập vào không cho ta ra ngoài vì "sức khỏe chưa ổn định", nhưng ở trong phòng thì chán chết, ta cũng đâu phải "Tố Hoài Anh" của Tố gia trước kia. Ngồi trước cửa sổ̀, nhìn bầu trời rực sáng ở phía xa, nghe tiếng đàn, nhạc, chúc rượu mà không được ra ngoài thì đúng là một khổ hình, thế nên nhân lúc đi tắm, ta vờ cằn nhằn với Mộc Xoan- thị nữ hầu cận của ta:

"Tỷ cố tình lấy cho ta một bộ y phục màu đỏ để xỉa xói ta đúng không? Ta rõ không được ra ngoài thì mặc y phục màu đỏ làm gì?"

Mộc Xoan cười trừ:

"Phu nhân nói mặc y phục đỏ là để sung hỷ."

"Không cần, đem cho ta một bộ tẩm y là được rồi, mặc cái đó đi ngủ, tỷ muốn buộc chết ta chắc."

Mộc Xoan ngẫm nghĩ một lát, có lẽ thấy lời ta nói cũng có lý nên liền đồng ý.

Thấy bóng nàng ta đã khuất sau tấm bình phong, ta liền hắng giọng với các cung nhân còn lại:

"Ta không quen khi tắm có người, các ngươi ra ngoài đi."

Những người đó cư nhiên không có ý kháng lệnh, phút chốc, trong phòng tắm đã còn mình ta, lập tức, ta nhảy ra khỏi bồn tắm, vớ lấy đống y phục cũ mặc vào rồi vội vàng mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Phòng tắm của tiểu viện này nằm ở cuối viện, dưới một hang đá có suối nước nóng chảy qua, phía sau là một rừng hoa tím ngắt, còn bên cạnh là phòng giữ đồ ít ai qua lại, thế nên ta chỉ cần lần vào phòng giữ đồ, lợi dụng bóng liễu là có thể ra được bên ngoài.

Từ lâu đã nghe đến Mục Thúy cung, giờ đây được tận mắt chứng kiến, thật là như lời đồn.

Nghe nói Bảo Khánh Hoàng Hậu thích hoa cảnh, nên Mục Thúy cung cũng chẳng khác gì Bách Hoa cung, ta vốn thích hoa đào, mà nghe đồn phía sau Chúc Vũ điện có cả một rừng đào nở bốn mùa xum xuê, ta liền không nghĩ nhiều mà kiếm đường tới đó.

Vốn dĩ ta đã hỏi Xuân Cơ- thị nữ tùy thân thứ hai đường đến đó, không những là đường đến rừng đào mà là bản đồ cả Mục Thúy Cung, cô ta ngây thơ nên một mạch kể ra, duy đường đến Chúc Vũ điện là làm ta ngốn từng chữ, vậy nên giờ chỉ cần dựa theo trí nhớ mà mò đến đó thôi.

Mới đó, ta đã đến được nơi mà mình mong uớc: rừng đào.

Nếu bây giờ mà có thêm một vò rượu hoa quế, kỹ cầm của Sư phụ và ánh trăng nữa thì tuyệt. Tiếc là đêm nay trăng thì có mà mây cũng có, cứ thế trăng mây quây quần chẳng để lộ chút ánh sáng nào. Nhưng không sao, ta đưa tay phẩy một cái. Trước kia ở núi Chiêu Diêu, ta sợ nhất là bóng tối, vậy nên Sư phụ liền đặc chế cho ta một loại bột có thể gọi đom đom đóm đến, dẫu bây giờ pháp lực ta suy kiệt nhưng loại bột đấy thì vẫn còn.

Tiếc là không biến ra được rượu.

Mới đó, khắp nơi ở vườn đào đã bừng lên những đốm sáng màu vàng, lập lòe, chờn vờn như những tinh thể phiêu dạt, nhìn thoáng qua thật đúng như tiên cảnh.

Bất chợt, có thứ gì đó chọi vào đầu ta làm ta đau điếng, ta quay phắt lại, giật mình lùi về phía sau hai bước khi bắt gặp một con mắt đằng đằng sát khí sau lưng.

Một thằng con nít vừa đánh ta?

Nó có vẻ ít tuổi hơn ta, lùn hơn ta, nhưng trong mắt lại chứa đựng những thứ không đúng với nó.

Một ánh sáng đỏ chợt lòe lên ở tay đứa trẻ kia, ta há hốc, đấy chẳng phải là chiếc vòng hộ thể cuả ta sao? Vậy nó là...?

Ôi mẹ ơi, bé con ngày nào đã lớn như thế này rồi sao. Ta không để ý màn phi lễ của nó vừa rồi, húng hắng giọng định nói thì mới nhớ đứa trẻ này vừa câm vừa điếc, ta liền dùng tay chỉ chỉ nó, rồi dùng một hòn đá vẽ một dấu hỏi dưới đất.

Nhưng tiểu tử kia không phản ứng.

Ta nhìn hắn, rồi hắn cũng nhìn ta.

Rồi bất chợt, hắn lôi trong ngực áo ra một chiếc chuông, nhẹ tay lắc một cái, chiếc chuông nhỏ mà âm thanh vô cùng to, phút chốc, cả rừng đào đã chìm ngập trong âm thanh tiếng chuông, cũng đúng lúc đó, tiếng bước chân rầm rập vang lên, một đám cung nhân lập tức xuất hiện.

"Hoàng Tử điện hạ!"

Hoá ra...đấy chính là ám hiệu để tiểu tử kia gọi người sao...

Tên nhóc đó chỉ tay vào mặt ta, ánh mắt vô cùng thù hằn, rồi những tên thuộc hạ đó cũng nhìn theo, rồi bất chợt, bọn họ cùng trố mắt. "Hoài...Hoài Anh Quận Chúa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top