Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Tay cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Tay cầm

Editor: Ngọc Thương

"Lúc ngươi đi vào, chỉ nhìn thấy có hai người bọn họ thôi sao?".

"Đúng vậy, lão gia".

"Có khi nào có người khác bỏ chạy trước lúc ngươi đến không?".

"Cơ bản không thể nào. Bên ngoài đã sớm bị người của chúng ta vây quanh, cho dù là cao thủ đứng đầu, cũng rất khó tránh đi tất cả tai mắt".

"Biết rồi, ngươi lui ra đi".

Lận Ảnh lui ra khỏi phòng, Cố Uyên đem ánh mắt hướng vào nữ tử đang nằm trên giường, như có điều suy nghĩ. Nửa canh giờ trước, Lận Ảnh đem hai người hôn mê bất tỉnh mang về, Ngọc Phi Giác đã bị nhốt riêng một chỗ, tỉnh lại ở trong trạng thái hỏi gì cũng không biết, hiện thời chỉ còn nữ nhân chưa tỉnh lại này.

Nếu Lận Ảnh đã nói, không thể nào có một người từ trong vòng vây vô duyên vô cớ biến mất, như vậy chỉ có duy nhất một loại khả năng - - từ đầu tới cuối, trong gian nhà đó chỉ có hai người bọn họ. Còn làm thế nào hai người đều ngất trong phòng, hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể nói, phương thức làm việc của nữ nhân này, quả thực có chút vượt quá tưởng tượng của hắn.

Cố Uyên ngồi bên giường, gạt tóc đen rủ xuống hai bên tai Tô Thanh, ánh mắt lúc xẹt qua bên cổ có chút dừng lại.

Tất cả đều là một mảnh vết hôn xuân sắc vô biên.

Nhìn một hồi lâu, duỗi tay đem tà áo nàng kéo cao vài phân.

Tô Thanh trầm ngâm một tiếng rất nhỏ, mơ hồ mở mắt ra, vừa vặn cùng Cố Uyên bốn mắt nhìn nhau, sau đó hơi sững sờ, lập tức ôm chăn mền kéo lên cổ, bốn chi co lại thối lui đến góc giường, chớp mắt đã cùng hắn ngăn cách một khoảng.

Cố Uyên giữ tay ở giữa không trung, nhìn nàng một cái, đem tay thu về: "Ngươi đang sợ cái gì?".

Nhìn bài trí trưng bày xung quanh, hiển nhiên đã được mang về biệt viện bên trong Hồng Yến lâu. Trước khi Tô Thanh té xỉu, đã nghĩ xem nên lừa dối như thế nào cho qua chuyện, bởi vì vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Uyên, liền theo phản xạ làm ra phản ứng cảnh giác này, trong chốc lát cũng đã hối hận. Đánh giá thần sắc Cố Uyên một chút, trong bụng nàng quyết định, làm sắc mặt sợ hãi nói: "Lão gia? Sao ngài lại ở đây? Hái hoa tặc đâu? Nô tì... Nô tì được cứu rồi sao?".

"..."

Cố Uyên lẳng lặng nhìn nàng, Tô Thanh không khỏi cảm thấy sống lưng dâng lên một trận tê dại.

Giữa không khí hoàn toàn yên tĩnh, nàng không thể không lên tiếng lần nữa: "Đã bắt được hái hoa tặc chưa? Lão gia có tìm được Liễu cô nương không?".

Cố Uyên cuối cùng mở miệng: "Phương Hoa không ở trong tay hắn".

Xem ra Ngọc Phi Giác đã bị thẩm vấn, tin tức này không cần thông qua miệng nàng truyền đạt đến tai Cố Uyên, vậy tự nhiên là tốt nhất. Tô Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn không hỏi suy nghĩ, Phương Hoa, kêu tên thật thân mật.

Cố Uyên đứng lên, đột nhiên gọi: "Thục Ấu Lan".

Sống lưng Tô Thanh không khỏi đột nhiên thẳng tắp, vô thức trả lời: "Lão gia có chuyện gì?".

Cố Uyên nói: "Tắm rửa xong tới tiền sảnh tìm ta, thay bộ y phục cao cổ".

Dứt lời, liền xoay người đi ra khỏi phòng.

Tô Thanh bị lời nói không giải thích được làm cho hoảng thần chút ít, nhưng vừa đứng dậy cởi áo ra, liền cảm thấy trên cổ một mảnh đau đau. Trong lúc vô tình, ánh mắt liếc qua gương đồng bên cạnh, tư thế không khỏi cứng nhắc. Quay người lại, để sát vào cẩn thận chiếu chiếu, nhìn thấy rõ ràng một mảnh vết hôn, trong lòng nhất thời thoáng có bóng ma không rõ xẹt qua.

Vẻ mặt vừa rồi của Cố Uyên, liên hệ với câu cuối cùng hắn lưu lại, rõ ràng là hắn đã thấy hết rồi!

Nếu là bình thường, Tô Thanh cũng không cảm thấy có gì quá đáng, cái nghề này của nàng vốn dĩ nguy hiểm, không thể lần nào bị ăn đậu hũ cũng liền đi tìm cái chết, tất cả đều phải suy tính đến vấn đề tiền lợi nhuận trước tiên. Nhưng bây giờ bất đồng! Nên nhớ, hiện tại, Cố Uyên là đối tượng mục tiêu của nàng!

Tô Thanh có chút khóc không ra nước mắt.

Ngọc Phi Giác đến cùng là dùng phương thức gì làm nàng hôn mê? Hoặc là lại nói, sau lúc nàng hôn mê, hắn đã làm gì nàng!

Hiện thời nhìn thấy nàng từng để cho nam tử khác khinh bạc qua, Vương gia đại nhân lại có tinh thần thích sạch sẽ, sẽ không cứ như vậy phá lệ ghét bỏ nàng chứ? Hoặc là nghiêm trọng hơn, sẽ trực tiếp coi nàng là một chiếc giày rách mà vứt bỏ như rơm rác?

Tô Thanh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

Nàng mang tâm tình bi thương tắm rửa thay quần áo xong, một đường không người đi đến tiền sảnh. Bên trong, ngoại trừ Cố Uyên cũng không có thân ảnh ai khác, thậm chí ngay cả Lận Ảnh cũng chẳng biết đã đi đâu, việc này khiến nàng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc. Cho dù Ngọc Phi Giác là nhân vật tiếng xấu rõ ràng, nhưng cũng không đến mức phái tất cả mọi người đến trông coi hắn đấy chứ?

Cố Uyên không hề nhìn nàng, chỉ cúi đầu đọc sách, bên cạnh khói hương kiều diễm lượn lờ.

Tô Thanh nhìn thần sắc Cố Uyên hồi lâu, đều không cân nhắc ra tâm tư hắn, thái độ coi như không nhìn thấy nàng này, khó tránh khỏi càng làm cho nàng phỏng đoán phương diện mình đã bị hắn ghét bỏ. Ngượng ngùng nửa ngày, cuối cùng cảm thấy mình cần thiết phải tìm một cảm giác tồn tại, cân nhắc đôi chút liền mở miệng: "Lão gia, hái hoa tặc kia hiện tại bị nhốt ở đâu? Ngài có dùng hình phạt đối với hắn không?".

Cố Uyên ngẩng đầu lên, ngữ điệu không hiểu sao có chút trầm thấp: "Ngươi hết sức quan tâm hắn".

Sao có thể cùng Ngọc Phi Giác nhấc lên quan hệ, nói vậy chẳng phải là vĩnh viễn đều rửa không sạch! Tô Thanh sợ hãi, vội vàng lắc đầu biểu lộ trung thành: "Nô tì sao có khả năng quan tâm đến một tên hái hoa tặc tội ác chồng chất, nô tì rõ ràng là quan tâm lão gia!".

Cố Uyên nhìn ánh mắt "chân thành tha thiết" của nàng, vẻ mặt băn khoăn một lát, lại rủ mắt xuống lật trang sách: "Như thế rất tốt".

Tô Thanh thấy hắn bộ dáng hờ hững, trong lòng không khỏi yên lặng thở dài, khép mi chắp tay đến đứng bên cạnh, hết sức ôn thuận hầu hạ hắn đọc sách.

Cố Uyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng đứng bên châm trà rót nước, cũng không có cự tuyệt.

Sau một lúc lâu, có đoàn người từ ngoài viện đi vào.

Tô Thanh vừa ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy bên cạnh Lận Ảnh là thân ảnh tên ác thần kia, sắc mặt không khỏi cứng đờ. Nói là giam giữ cơ mà? Sao bây giờ ngược lại lại là bộ dáng tân khách thế kia?

Không đợi nàng nghĩ nhiều, trong nháy mắt người kia đã lướt đến bên cạnh, khẽ ở bên tai thổi một hơi, nét mặt tươi cười: "Vị cô nương này, chúng ta lại gặp mặt".

Tô Thanh sắc mặt xanh mét nhìn Ngọc Phi Giác, thấy hai tròng mắt hắn mỉm cười nhìn nàng, ngược lại không hỏi tới một chữ không hiểu bị hôn mê như thế nào, chỉ có thể yên lặng cũng hướng hắn giật giật khóe miệng.

"Ngọc công tử, mời ngồi". Ngọc Phi Giác còn muốn nói cái gì, Cố Uyên đã nhàn nhạt mở miệng: "Thục Ấu Lan, rót trà cho Ngọc công tử".

Ngọc Phi Giác cười trừ, lười biếng dựa vào trên ghế tử đàn, hai chân bắt chéo, dáng vẻ ung dung: "Ngược lại không nghĩ tới, Hoa Hồ Điệp ta lại có một ngày thất thủ, thủ hạ của Cố công tử thật sự là nhân tài đông đúc".

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt như có như không khẽ lướt qua người Tô Thanh.

Tô Thanh mặt mày càng thu liễm, thay hắn rót một ly trà, xoay người lại lui về sau lưng Cố Uyên.

Lận Ảnh nhịn không được nói: "Hãy bớt xàm ngôn đi, ngươi nói có thể dẫn chúng ta tìm được Liễu cô nương, lấy cái gì làm chứng?".

Ngọc Phi Giác cười khẽ: "Còn cần lấy cái gì làm chứng? Đương nhiên là dựa vào danh hiệu Hoa Hồ Điệp của ta".

Nghe câu trả lời như vậy, khóe miệng Lận Ảnh nhất thời méo.

"Ngọc công tử nên biết, nếu nói không giữ lời, sẽ gặp kết cục gì?". Cố Uyên ngữ khí nhàn nhạt, khuôn mặt cũng không có tâm tình, rơi vào trong tai nhưng lại mang đến cảm giác uy hiếp khó nói lên lời.

Ngọc Phi Giác lắc hai chân bắt chéo, tay cuốn tóc đen rủ xuống bên tai, cười mà như không: "Ta đã ra tay, sao có khả năng thất thủ được?".

Cố Uyên từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài, đẩy tới bên cạnh hắn: "Rất tốt. Sau khi chuyện thành công, cái này liền là của ngươi".

Lời hắn nói bình thản, sắc mặt Lận Ảnh lại đột nhiên biến đổi: "Lão gia, cái này vạn không được!".

Cố Uyên không lên tiếng, chỉ rũ mi nhìn nam tử trước mắt.

Thời điểm nhìn thấy rõ lệnh bài, thần sắc trên khuôn mặt Ngọc Phi Giác trong chớp mắt cứng đờ. "Thì ra ngươi là...", ánh mắt hắn rơi trên người Cố Uyên rất lâu, mới từ trong cơn chấn kinh chậm rãi không phục lại, khóe môi câu dẫn ra, khẽ cười: "Xem ra hôm nay ta té ngã gặp hạn chẳng hề oan uổng".

Dừng một chút, hắn vươn tay, cười nhẹ nhàng đem tấm lệnh bài đẩy trở về: "Đáng tiếc, Ngọc mỗ quen dạo chơi nhân gian, chịu không nổi mua danh chuộc tiếng. Chỉ cầu sau khi chuyện thành công, có thể giao Y Nặc cho ta là được".

Lận Ảnh không vui đến cực điểm, hừ lạnh: "Đúng là không biết hưởng phúc".

Thái độ như thế khó tránh khỏi có chút kì quái, thời điểm Cố Uyên cấp lệnh bài, Lận Ảnh hiển nhiên không thích, lúc này Ngọc Phi Giác chủ động cự tuyệt, hắn lại càng thêm tức giận. Bộ dáng trước sau mâu thuẫn này, khiến Tô Thanh không khỏi cảm thấy hiếu kì, vừa định đi lên xem đến tột cùng, Cố Uyên đã thu lệnh bài vào trong tay áo, nói: "Cũng không làm người khác khó chịu".

Dứt lời, khoát tay chặn lại, ý bảo mọi người lui ra.

Ngọc Phi Giác thản nhiên đứng dậy, khẽ nhìn qua Tô Thanh bên cạnh, ngữ điệu ái muội: "Vị cô nương này, dù sao cũng là quen biết một hồi, không ngại đưa ta một đoạn đường ôn lại chuyện cũ chứ?".

Giữa bọn họ có thể có chuyện cũ gì mà ôn? Tô Thanh âm thầm liếc mắt, thấy Cố Uyên không có ý tứ ngăn trở, chỉ có thể đi theo sau lưng Ngọc Phi Giác ra ngoài.

Nàng cố ý đi tuốt ở phía sau, tận lực kéo ra khoảng cách nhất định với đoàn người phía trước, dọc đường đi cũng không bị hắn cố ý tìm cớ đến gần, coi như an ổn.

Cho đến khi tới ngoại phòng bên trái, Ngọc Phi Giác đem những người khác lưu ở bên ngoài, đột nhiên xoay người lại, cười dịu dàng hỏi: "Vị cô nương này xưng hô thế nào?".

Tô Thanh trong lòng cảnh giác cực độ, đáp: "Ta Thục Ấu Lan".

Ngọc Phi Giác nói: "Nghe nói lúc ấy có người đánh lén biệt viện, đem ta và ngươi hai người đánh ngất ở trong phòng, có thể có chuyện này?".

Người dùng qua hút hồn tán tuyệt đối không thể nhớ những chuyện đã phát sinh qua, Tô Thanh trong lòng chắc chắn, sắc mặt không thay đổi, đáp: "Ta cũng không rõ ràng lắm, khi đó chỉ là lờ mờ nhìn thấy một bóng người, những cái khác lại không nhớ rõ...".

Ngọc Phi Giác đột nhiên nở nụ cười, tiến đến bên cạnh, giảm thấp âm thanh: "Hết sức đáng tiếc, khứu giác Ngọc mỗ từ trước đến nay khác hẳn với người thường, khi đó xung quanh mười dặm, ngoại trừ cô nương, chỉ sợ không có hơi thở của người thứ ba. Nghĩ lại lúc ấy, mùi trên người Thục cô nương, cũng thật là kì lạ...".

Tô Thanh không khỏi giật mình trong lòng, giương mắt quan sát gương mặt thản nhiên mỉm cười kia.

Mới vừa nãy ở tiền đường, hắn không mở miệng chất vấn, liên tục lưu đến hiện tại, khi không có người khác mới mở miệng hỏi, hiển nhiên là không muốn vạch trần nàng. Nàng thu liễm vẻ mặt khúm núm, chậm rãi nheo lại hai mắt: "Ngọc công tử muốn như thế nào cứ nói, cần gì phải quanh co lòng vòng?".

"Thật không nghĩ tới, trong Nhiếp Chính Vương phủ lại có nữ nhân thú vị như thế". Ngọc Phi Giác nhiều hứng thú nhìn nàng, cười như chuông nhẹ chập chờn: "Cô nương yên tâm, chuyện này ngươi biết ta biết, tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết. Còn về chuyện bồi thường, chỉ cần cô nương còn nhớ nợ ta một việc là được, cụ thể việc gì, đợi ta nghĩ ra tự nhiên sẽ nói".

Tô Thanh nghe vậy nhất thời nghẹn một cái, cho dù hết thảy không tình nguyện, cũng chỉ có thể vô cùng thống khổ gật đầu đáp ứng. Hắn cư nhiên ỷ vào chuyện này cưỡng chế nàng một cái nhân tình, vạn nhất đem công phu sư tử ngoạm đến, thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Không muốn chơi như vậy đâu!

HẾT CHƯƠNG 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top