Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ăn hết chén canh mà Hiểu Thiên mang tới, không để nàng lục tung cả Cẩm Long cung của mình lên nữa, Khải Nguyên nhanh nhanh chóng chóng lùa nàng về Dạ Mỹ cung mà ngủ, lấy lý do ngày mai sẽ phải dậy sớm mà đi cùng hắn. Mặc dù ấm ức không thể lục lọi khám phá thư phòng to đùng đoàng của hoàng đế đại nhân, song hoàng hậu nương nương của chúng ta vẫn ngoan ngoãn ra về, tâm tình có vẻ rất ư là thoải mái. Có cảm giác như cuộc sống sắp có niềm vui lớn. Phải! Chính là một niềm vui khó cưỡng lại.....

   Nhìn bóng lưng Hiểu Thiên đi xa dần, Khải Nguyên bất giác mỉm cười. Hóa ra nàng lại quan tâm hắn như vậy. Ai chẳng biết canh gà táo đó hạt sen là món ăn bổ dưỡng, rất tốt cho người ăn? Lại còn là chính tay nàng làm. Cảm động a.... Ngẫm thấy tâm tình vui vẻ bất thường. Liếc thấy mặt trời đã ngả màu đỏ sẫm chiếu lên cả một vệt sáng đỏ trên sân, liền tức cảnh sinh tình, lấy giấy bút ra họa một bức họa. Kia là trời mây xanh trong. Kia là cánh diều sặc sỡ. Lại kia là bóng người trong thanh y, xanh ngắt như một mảnh mây trời. Cứ vẽ, đến khi nét cuối cùng hoàn thành, nhìn lại, không phải cảnh xa lạ, chính là cảnh mấy ngày hôm trước, lúc hắn bó gối nhìn nàng vui đùa. Tự tiểu tinh linh nhỏ bé, nàng ham chơi, ham cười. Hóa ra cũng có lúc bị nàng làm mê mẩn thế này. Liếc thấy bên ngoài đã xây xẩm tối, Khải Nguyên liền gọi tiểu Đào tử mang đồ ăn đến cho mình, dặn dò cả chuẩn bị đồ ăn ngày mai hắn mang đi nữa. Cẩn thận cuộn bức tranh cất đi, lại mang một trang giấy khác ra viết thư pháp, đắn đo viết vào. Một chữ "Tình" văn hoa hiện lên trên trang giấy.

   Cứ như vậy, đến tận đêm khuya, duyệt xong đống tấu sớ, thấy thư phòng không còn việc gì bận bịu, liền rời về hậu phòng của mình. Trên đường đi, để ý thấy không hiểu sao tự nhiên đêm nay cẩm vệ quân đi đâu mà có vẻ vắng vẻ hơn thường ngày. Lại cảm thấy, sao quanh mình là một luồng hàn khí lạnh lẽo ghê người, trong khi vừa nãy không khí lại oi bức khó tả. Đi thêm, chính ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối làm hắn lạnh hơn vài phần. Đây là cảm giác gì? Là gì hả? Chính là âm khí bao quanh. Vừa đúng lúc này, ánh nến chợt tắt đồng loạt, dọa cho Khải Nguyên sợ đế cứng người. Quay ra sau, chỉ là một màn đem huyền bí. Đến khi quay lại phía trước, Khải Nguyên lại tự hận mình sao lại làm vậy. 1.... 2.... 3.... Không biết tổng cộng là bao nhiêu, chỉ biết có vô số bóng trắng nho nhỏ chao qua lượn lại trước mặt hắn, có cả mặt mũi dữ tợn, thậm chí, kia.... kia là một bộ mặt máu me be bét đang lao thặng về phía hắn đang đứng...

   -AAAA!!!!! Tiểu Đào tử! Ngươi ở đâu? Mau giúp ta a...... Giúp ta a!!!!!

   Vừa thét, có người vừa co chân chạy chối chết, nhanh chóng biến mất khỏi đọa hành lanh đang sợ này. Chính là vì chạy quá nhanh, không hề biết rằng trong bụi cây đang phát ra một âm thanh cười ngặt nghẽo. Phải! Chính là hoàng hậu nương nương Hiểu Thiên nữ tử. Cười rũ rượi trong lùm cây, thỉnh thoảng hồi tưởng lại vẻ mặt táo bón không tìm thấy nhà cầu của nam nhân kia, lại cười không ngừng lại được. Tiểu Duệ à! Đệ nói hắn 15 tuổi vẫn còn sợ ma chính là nói bừa. Hiện tại đây, đã ngoài 20 mùa lá trụi, hắn vẫn sợ ma đến chạy đi cầu cứu kia kìa. Ha ha ha! Cười chết nàng thôi. Đúng là không uổng công nàng nghiêm cứu dây dợ cả ngày, lại mất công chằng buộc, rình mò để trông  một màn kịch hay đến thế này. Thật là vui a. Ôm bụng đứng dậy, khó khăn lắm mới có thể lê bước về phía Dạ Mỹ cung mà nghỉ ngơi sớm. Vui chết mất!!! Không ngờ mình lại có lúc thông minh xuất thần như vậy. Không ngừng ca ngợi bản thân, cho đến khi về đến cung Dạ Mỹ.

    Trước của cung, đó chính là vẻ mặt xanh đỏ tím vành chuyển đồi nhanh chóng mặt của Khải Nguyên. Rõ ràng cơn hoảng loạng vẫn chưa tan, tâm tình vẫn còn hoảng sợ tột độ. Nhưng.... Cái đó thì liên quan gì đến chỗ nàng ở đây? Tên hoàng đế mặt mày quan tài tự nhiên mò tới đây làm gì? Nếu chiếu theo những gì mới nhìn thấy vừa nãy, phải là đang ôm chặt lấy tiểu Đào tử bắt hắn chui vào Long sàng ngủ cùng mới đúng chứ? Bò tới đây..... Không phải là....

   -Hiểu Thiên! Đêm nay ta ở lại đây.

   -Sao....Tại sao? Sao tự nhiên ngươi..... Ta....Ta không cho phép.

   -Ta ngủ cùng hoàng hậu của mình cũng phải xin phép sao? Ta đã quyết rồi. Nàng vào chuẩn bị chăn gối đi.

   Cái này....Có phải là không tìm được tiểu Đào tử nên mới bắt nàng chịu trận? Mới vài khắc trước còn tự khen mình thông minh, đến bây giờ, Hiểu Thiên đã biết thế nào là tự lấy đá đập chân mình. Tại sao chỉ vì một phút cao hứng, lại dẫn đến kết cục đáng kinh bỉ như vậy? Hối hận a. Cực kì hối hận a. Nhưng như các cao nhân đã nói. Quá khứ chính là quá khứ, không thể lấy lại được. Nên hoàng hậu đáng thương đành trơ mắt nhìn kẻ kia chiếm đoạt chiếc giường của mình. Lòng đau như cắt. Lại vô thức nhớ về đêm tân hôn của mình. Đêm đó.....Hình như hắn cũng kiên quyết nằm trên giường, lại vô thanh vô tức đưa nàng lên giường, cuối cùng chính là đêm đó, thân là nữ tử lại ôm người ta cứng ngắc trong lòng. Cũng không thể quá trách nàng được. Có một cái gối ôm vừa to vừa mềm như vậy, ngủ say như chết cả đêm cũng là chuyện thường. Liệu.... Liệu lịch sử có lặp lại lần nữa không đây? Nếu là có, thực sự Hiểu Thiên nàng sẽ tìm một u cốc như phim kiếm hiệp vẫn chiếu ầm ầm ở hiện đại mà trốn đến hết đời a. Nhưng bây giờ đã là đầu thu, trời bắt đầu trở rét rồi. Nếu cứ nhằm đất kia mà nằm, e là phải ôm thêm vài cái chăn mất. Hu hu hu..... Trời xanh không mắt a. Sao lại đẩy nàng vào tình cảnh như vậy hả trời!!!

   -Hiểu Thiên! Nàng không muốn ngủ a?

   -Ai nói ta không muốn ngủ? A..... Ngươi đừng hiểu lầm a. Ta.... Chỉ là ta....

   -Không muốn cùng ta đồng sàng cộng chẩm?

   Hắn nói cái gì vậy hả trời? Đồng sàng cộng chẩm? Sao.... Sao nghe mờ.... mờ ám vậy nhỉ? Sao....Sao nghe có mùi nham hiểm ở đây nhỉ? Da gà của nàng không nhanh không chậm nổi đùng đùng trên người, đột nhiên thấy biệt danh quan tài sao mà quá hợp với hắn. Âm lãnh như quan tài. Làm người ta rùng mình như một cỗ quan tài. Càng càng thấy đáng sợ. Tay không tự chủ được mà đưa lên xoa dọc cánh ta, đầu liên tục lắc lắc.

   Phía bên kia, ngồi trên giường nàng, sau khi khảo nghiệm đầy đủ đồ đạc trên đấy, ngửng lên, lại thấy nàng như một ngốc tử đứng đó nghĩ ngợi vần vơ, tự nhiên bật cười. Vừa nãy chạy đi tìm tiểu Đào tử, hắn lại bận bịu dặn dò cả đám hạ nhân, thật chỉ có kẻ ngu mới nói ra nỗi nhục lớn nha vậy. Lại không dám ở một mình, đầu óc quay mòng mòng một hồi lại nhớ thới Hiểu Thiên. Dù sao cũng đã kết bái phu thê, cùng chung chăn gối, liền không ngại ngần chạy đến chỗ nàng ngủ nhờ. Đến lúc này, nhìn nàng ngây ngốc như vậy, liền vui vẻ bước khỏi chăn êm nệm ấm, khẽ tiến lại gần,.... giơ tay cốc nàng một cái!

   -Còn không mau đi ngủ? Ta đã nói ngày mai đi sớm, nàng dám chần chừ?

   Xoa xoa cái trán, hoàng hậu đáng thương đưa đôi mắt thù địch lườm nguýt Khải Nguyên một hồi. Cái này là bạo lực gia đình a. Cái này là tiểu nhân trục lợi a. Thúi tha đáng ghét. Đã vậy, nàng cũng chẳng thèm quan tâm nữa, chạy lại chỗ tủ đồ, ôm ra mấy cái chăn to oạch vứt vào giường.

   -Lấy chăn chia làm hai nửa. Ta ngủ bên trong. Ngươi ra bên ngoài. Nửa đêm ngươi dám giở trò, ta đảm bảo đạp ngươi xuống đất a.

  -Nàng đây là sợ ta giở trò với nàng?

   -Chính xác! Không hổ danh hoàng đế. Ta chính là sợ ngươi nửa đêm nổi thú tính động tay động chân với một tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt như ta.

   Nhỏ bé yếu ớt? Sao mấy từ này thốt ra từ miệng nàng lại có vẻ đả kích thế nhỉ? Nàng không nhớ chỉ ba tháng trước, nàng hùng dũng phá nguyên ổ sơn tặc hay sao? Nàng cũng không nhớ trước đây thủ hạ cẳng lưu tình khiến đến bây giờ nghĩ lại cú đá kinh hoàng đó, hắn vẫn bị bóng ma tâm lý ám ảnh hay sao? Nói mấy lời này, nàng khiến hắn.... ừm..... Nói sao nhỉ? Mà bỏ đi. Vấn đề ở đây chính là:

   -Nàng dám chắc? Chứ không phải là nửa đêm nhào qua ôm ta, đến sáng sẽ đạp ta xuống dưới?

   -Khiêu khích trắng trợn quá đấy. Ngươi có muốn thử ngay không?

   Kẻ nào đó nghe hù dọa liền ngoan ngoãn nằm gọn vào một góc giường, ôm gối chăn tự kỉ. Hiểu thiên chu chu miệng bò qua người hắn, ngã cái rầm xuống giường, cuốn chăn, ngủ ngon lành. Còn Khải Nguyên nằm bên cạnh, trợn mắt há miệng nhìn tốc độ đi vào giấc ngủ khinh hoàng cảu nàng mà ngây ngốc. Lại nhìn bên ngoài, vài cái bóng thập thà thập thụt rình mò ngoài cửa hình như đang bàn tán rôm rả:

   -Ngươi nghĩ đêm nay hai người đó sẽ ...... bao lâu?

-         Ê này! Lần đầu ta thấy hoàng thượng đêm hôm đến tìm nương nương đó nha.

-         Ừa ha.... Liệu có phải là đã phải lòng hoàng hậu rồi? Liệu đêm nay họ sẽ.....

-         Nghe nói lần trước hoàng thượng xuất cung chính là vì nương nương bị sơn tặc....

-         Rầm!!!!

    Tiếng cửa sổ đập rất khí phách vào tường, bên ngoài hạ nhân đang vui vẻ bàn tán cũng giật này mình mà chạy. Phía bên trong, Khải Nguyên mặt đen xì, trên đầu tưởng như có mây bao phủ trở lại giường, nhìn nữ nhân của hắn vẫn có thể ngủ ngon lành, lại vô duyên vô cớ bực mình, nằm một hồi liền trằn trọc khó ngủ. Hừm..... Hình như giữa hắn và nàng..... Chưa từng xảy ra chuyện gì thì phải. Nhưng cứ phải xảy ra chuyện gì mới được à? Hay là nhân lúc nàng đang ngủ say..... Ế? Đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Hắn tự cảm thấy cầm đập thật mạnh vào cái đầu của mình mới được. Tự nhiên suy nghĩ lung tung.

    --------- ta là đường phân cách "đồng sàng cộng chẩm" ---------------

   Sáng sớm mà đã bị làm phiền rồi. Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của ta khi trên mặt xuất hiện cảm giác buồn buồn. Mà còn còn đến sáng ấy chứ. Trời đã sáng đâu? Tiểu Khanh đã nháo nhào gọi ta dậy chuẩn bị đến chỗ Thái hậu đâu? Khải Duệ đã kéo mất chăn của ta đâu? Qua hàng loạt bằng chứng rõ ràng như vậy, Hiểu Thiên ta đã đưa ra một kết luận chắc chắn rằng: cảm giác buồn buồn đó là do ruồi đậu vào! (?) Liền đưa tay xua xua, lảm nhảm:

-         Ê ruồi với muỗi gì thì cũng để bổn cung ngủ!

-         ....

-         Còn dám động chạm ta?

   Vừa nói ta vừa bực mình vỗ cái "đốp" vào con ruồi đang làm loạn đó. Òa.... Con ruồi này cũng to quá đi. Quờ tay chân loạn xạ như vậy mà cũng trúng nha. Lại có tiếng "chát" rất rõ ràng nữa. to y chăng mặt người. Ơ đợi chút!!! Mặt..... Mặt người? Là mặt người? Mang theo tâm trạng kinh hoàng vô độ, ta từ từ mở ra cặp mắt đang dám chặt mí lại vì nghèn của mình ra. Gần như ngay lập tức, bộ mặt đen xì của Khải Nguyên đập vào mặt ta. Trời hãy còn nhá nhem tối, dám cược vạn lượng vàng là mặt trời con chưa kịp ló dạng. Nhưng phòng ta đã được thắp một cây nến nhỏ, còn bản thân hắn đang mặcquần áo rất chỉnh tề. Và hằm hằm nhìn ta.

-         Hiểu Thiên. Là ta phá nàng. Không phải ruồi....

-         ..... *mặt tái người run trán mồ hôi lạnh đổ*

-         Và vừa rồi là nàng tát ta, không phải đập ruồi....

  

   Hu hu hu.... Chết ta rồi. Trời xanh không có lỗ mũi (?) giết chết ta rồi. sao ta lại gây họa lớn như vậy chứ? Hu hu hu.... Còn lớn hơn lần ta đốt trụi một góc Ngự thiện phòng nữa. Biết tội rồi a. Ta đã biết tội rồi a. Chính vì vậy, liền e lệ ngồi thẳng dậy. Chiếc chăn mỏng trên người lập tức trôi xuống, cùng lúc với tiếng Khải Nguyên hét lên.

   -Nằm yên!!!

   Nhưng ta không phải đã nói rồi sao? Chiếc chăn đã trôi xuống rồi. Nên nửa trên người chỉ còn mảnh yếm xộc xệch cũng hiện ra luôn. Mặt ta đang chuyển màu gì rồi? Xanh? Đỏ? Xám? Hay là chuyển như cầu vồng? Hu hu hu!!!! Tại sao chỉ trong một khác ta đây vừa gây họa vừa mất mặt như vậy? Y phục của ta đâu rồi??? Y phục của ta!!!

-         Là đêm qua nàng tự ý trút bỏ, ta ngăn không được.

    Cái này thì ta nhớ. Chính tại đêm qua quá oi bức, ta mơ mơ tình tỉnh cởi bỏ chúng, có kẻ can ngăn ta cũng mặc kệ. Thế nên...... Thôi không nói nữa. Mấy người dứt khoát treo cổ ta lên xà nhà là được rồi. Có lẽ cũng tại bộ dạng ta quá thê thảm , Khải Nguyên đã vội vàng quay mặt đi, để ta vơ lấy xiêm y vứt cuối giường lên mặc vào. Càng nhanh càng tốt!!!

-         Nàng cũng đừng xấu hổ a. Cứ coi như ta chưa thấy gì có được không?

-         ....

   

-         Với lại chỗ đó....chỗ đó có nhìn thì cũng như không mà.

   Lần này ta thực sự muốn quay qua bóp cổ tên thúi tha đáng ghét kia a. Hắn nói như vậy là có ý gì hả? Có phải là đang công khai nhạo báng ta không? Ta biết vòng một của ta cỉ là 2D thôi, không được lên 4D như thiên hạ, nhưng công kích  thẳng thắn như vậy chính là bức người a. Đáng ghét a. Đó là nỗi niềm riêng tư của phụ nữ, sao hắn lỡ phỉ bắng ta như vậy? Hắn.... Rõ ràng là hắn còn nhỏ hơn của ta mà. ( Bảo Bảo: Cô nương ơi người ta là nam tử đó!!!). Liền giơ chân đạp hắn, mắng một hơi:

-         Ngươi muốn lớn hoặc tìm vương phi thê tử gì đó, hoặc dễ hơn thì tìm một con heo nái luôn đi!!! Mau cút ra cho ta!!! Ngươi làm ta đây tức chết đi mà.

   ..................

   Khải Nguyên ra đến trước cung của nàng, còn ngoái đầu vào trong. Hừ. Trước giờ có người dám vô lễ với hắn như vậy đâu. Nhưng sao lại không thấy bực tức, cũng không thấy cần dạy dỗ nàng gì cả. Cái này.... Chính là nuông chiều nàng quá rồi. Lại nhìn trên bàn, là điểm ta đã dặn tiểu Đào tử chuẩn bị từ tối qua, toàn là mấy mòn điểm tâm không cần ăn nóng. Rõ ràng là muốn cùng nàng ăn mà. Bên ngoài kia trời vẫn còn chưa sáng, dẫu biết là nàng thích ngủ nướng đến khi mặt trời mọc rõ cao, nhưng hôm nay thì không được. Đã chuẩn bị kĩ càng rồi, nhất định không thể hỏng được. Nhìn nàng y trang còn chưa chỉnh tề, gương mặt vẫn còn hiện lên vẻ ngái ngủ, kóa mắt vẫn chưa sặc nghèn, nhưng không sao cả. Ngay lập tức kéo tay nàng đi ra ngoài. Không quên đưa một ngón tay lên trên miệng làm động tác im lặng.

-         Ngươi làm cái gì thế?

-         Im lặng một chút. Nàng muốn bị thị vệ bắt gặp sao?

-         Ngươi làm cái trò gì mà thần thần bí bí thế?

-         Đưa nàng đi chơi a.

-         Nga? Ngươi tốt bụng đến thế sao? Hay là ta đang bị lợi dụng vậy hả?

   Hắn không nói nhiều nữa, kéo nàng đi rất nhanh. Không hổ là chủ nhân của hoàng cung, hắn như vậy mà kéo nàng đi, hoàn toàn không gặp một thị vệ tuần tra nào. Trời mỗi lúc một sáng rõ hơn đôi chút, Khải Nguyên kéo nàng cũng chậm dần. Cuối cùng, đến một bức tường phía hậu hoa viên, hắn nhanh chóng kéo tay nàng dừng lại, ngồi xổm xuống. Tay vơ vơ quào quào vài cái, cuối cùng để lộ một cái lỗ.

-         Chui qua đi

   Có nhầm không đó? Hắn là đang nói nàng chui qua sao? Chui.... Chui qua chỗ này? dây thần kinh của hắn có chỗ nào chập cháy hay bị giật cà tưng không vậy?

-         Ngươi dám chắc? Chui qua đây?

-         Chắc. Mau làm đi. Nếu không muộn mất.

-         Nhưng đây là lỗ chó chui mà?

   Mặt nói như mếu, Hiểu Thiên sắp bị treo dây thần kinh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top