Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Phía trước, thấy Hiểu Thiên đang gọi phòng mặt mũi chợt xị ra, vừa đi vừa giậm chân thình thịch tiến về phía hắn, Khải Nguyên đoán là có chuyện. Đợi đến khi nàng đã lại gần, liền khéo tay lại hỏi.

-         Hết phòng rồi. Không còn chỗ nữa. Chúng ta đi tìm chỗ khác.

   Chỉ có điều, khắp kinh thành này, tìm một nơi sánh được Nhã tửu lâu chính là việc khó như lên trời. Thử hỏi còn nơi nào đồ ăn ngon, rượu ngon, còn có cả kĩ nhạc như đây không hả? Chưa kể phòng ốc ở đây chính là phòng trọ thượng hạng, kẻ có tiền tìm nơi này đầu tiên đó. Tiếc rằng giờ đây một phòng trống cũng không còn, có lẽ bọn không có vận may. Nào ngờ Hiểu Thiên vừa giơ tay ra túm lấy hắn tính đi, tên tiểu nhị lại lăng xăng chạy tới kéo tay hắn giữ lại. Hả? Đừng nói là hắn có nợ tửu lâu này tiền nha. Hay là trước đây từng ăn quỵt tiền chỗ này, bên mới bị tiểu nhị nhà người ta kéo lại đây? Hừm! Không ngờ phu quân nhà nàng lại học đòi bọn con quan vô lại như thế. Đợi đi! Về đến cung nàng liền thay Thái hậu dạy dỗ lại hắn a. Tên không có tiền đồ!!!! Đến đi chơi cũng bị người ta kéo tay đòi tiền!!!

-         Khách quan! Người đến rồi! Sao lần này lại đến muộn như vậy chứ? Ngài để họ phải chờ lâu như vậy, không thấy xấu hổ sao? Mau đi nghỉ ngơi một chút đi. Tiểu nhân đã chuẩn bị cho người một chút nước nóng trên phòng rồi. Phòng cũng đã dọn dẹp từ trước, người a, mau lên đi chứ. Sao cứ đứng như vậy?

   Hả? Cái tên này dang lảm nhảm gì mà đinh tai nhức óc vậy? Không phải hắn nợ tiền tửu lâu nhà ngươi sao? Đáng lẽ phải kêu ầm lên nào là "bắt lấy tên ăn quỵt lại", nào là tri hô "mau báo quan phủ đến bắt người" chứ nhỉ? Dù hắn còn to hơn cả quan phủ, nhưng thế càng vui mà. Cái gì mà khách quan, cái gì mà chuẩn bị nước nóng, cái tên tiểu nhị đó làm như mình là vợ hắn không bằng ý. Đáng ghét. Nàng trù a!!! Còn tên lắm mồm kia vừa nói vừa lấy tay đẩy lưng hắn bước về phía cầu thang, bỏ lại nàng đứng chơ vơ ở đó. Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?

-         Ngươi..... Ngươi đứng lại đó! Giải thích rõ ràng cho ta!!!

-         Cô nương! Bổn tửu lâu đã không còn chỗ, cảm phiền cô nương đi tìm một nơi khác. Làm loạn ở chỗ này, thật sự là không hay. Còn vị khách quan này hằng năm đều đến đây, có thân phận đặc biệt, mong cô nương hiểu cho.

-         Việc gì ta phải hiểu cho nhà ngươi. Hắn trả tiền ta đây cũng trả được tiền, cớ gì cho hắn ở mà ta lại bị đuổi đi? Mà khoan. Ta đây cũng chẳng hỏi ngươi. Ngươi! Nói rõ ràng cho ta!!!

     Khải Nguyên dở khóc dở mếu nhìn nương tử nhà mình tức giận mắng người giữa chỗn tửu lâu. Quanh bọn họ là bao người đang nhìn lại. Trơi ơi sao nàng lại kéo áo hắn một cách điên cuồng như vậy? Tôn quý của một hoàng hậu đâu rồi?!? Trời ơi còn không buông là áo hắn rách liền đó!!!

-         A nàng bình tĩnh! Bình tĩnh lại đi..... Để ta nói để ta nói.... *quay qua tiểu nhị*. Nàng ấy là người của ta. ngươi mau xem sắp chỗ cho nàng.

   Tiểu nhị đáng thương khóc không ra nước mắt. Trời ơi đây là hoàng hậu nương nương của hắn đây sao? Làm ơn ai đó mang cung quy, sách nữ tắc nữ công đến dạy lại cho nàng đi! Sau này sống yên ổn trong cung thì chẳng sao, nỡ có sứ đến thì biết giấu mặt đi đâu được đây hả trời? Thanh Oai trước nay luôn là nước lớn được kính trọng trong khu vực, nay có một hoàng hậu như vậy, lỡ quan sứ các nước biết được, còn đâu là thể diện quốc gia.....

   Còn vì sao một tên chuyên hầu bàn rót nước như y lại biết được nàng là hoàng hậu, chính là vì hoàng thượng nhà hắn phun ra một câu "người của ta". còn vì sao biết Khải Nguyên là hoàng thượng, đơn giản là vì hắn biết. Nhã tửu lâu, trông qua là một quán rượu bậc nhất kinh thành. Còn nhìn kĩ, chính là nơi hoàng thất mở ra để tiện họp mặt bí mật. Năm xưa Tiên đế còn sống, biết trong gia tộc có kẻ âm mưu tạo phản, song vì chứng cớ không có, đành chịu yên lặng. Song sau đó có một vị đại thần nảy ra ý mở tửu lâu, rồi triệu tập anh hào trong thiên hạ, vừa dễ bề quản lý vương tôn ở xa, vừa có người giúp đỡ việc âm thầm thanh trừng nghịc đảng. Hoàng thượng trước kia còn là một Thái tử cũng đến đây gặp mặt mọi người, một nửa cao thủ giang hồ đều trở thành bằng hữu. Mỗi năm một lần, trước lễ Vu Lan 5 ngày, đều cũng nhau tụ họp anh hào, phần là bàn chuyện, phần là cũng nhau bầu bạn tâm tình. Bao năm nay bên người không có lấy một bóng hồng, nay mang theo hoàng hậu, lẽ nào là......

-         Ngươi còn đứng đần ra đó? Mau đi xếp chỗ nghỉ ngơi cho ta.

-         Nương.... À không! Cô nương à, vừa nãy không phải tiểu nhân đã nói rồi sao? Nhã tửu lâu thật sự là đã hết phòng, chỉ còn một phòng của hoàng.... của vị đại nhân đây. Không phải tệ xá không muốn cho cô nương ở lại, mà là không có cách nào để....

-         Ta không đi! Ngươi dám đá ta ra ngoài sao? Ta về ta mách a! Ta mách a! Ngươi thử không cho ta ở lại xem, ta liền bù lu bù loa ở đây.

-         Nàng ở cùng ta đi.

   Giải quyết nhanh gọn lẹ, đó chính là bản chất của một minh quân. Hoặc bạo quân. Nhưng ở đây chúng ta nên hiểu bản chất của Khải Nguyên theo hình tượng thứ nhất. Hắn là một minh quân a! Một đáng nam nhi đầu đội mão chân mang giày, nói một cả nước chả ai dám nói hai, vân vân mây mây trời trời đất đất...... Ý lộn đề tài! Nói trắng ra hắn làm vậy bởi đám người lắm chuyện kia đã bắt đầu bàn tán vô tội vạ. Người A: "Bọn họ là phu thê cãi vã. Nhất định là tên chồng mải mê tửu sắc, làm nương tử nhà hắn làm ầm lên. Cuối cùng không chịu được, muốn bỏ nàng. Nàng không chịu, liền cảnh tình này. Ta cá đó". Người B: " Ân! Ta ghi nàng và hắn là tình nân, nay chàng theo người khá, thiếp liều chết níu tay". Lại có người suy tưởng " Bọn họ có khi nào là huynh muội cùng chan khác mẹ, nay cha yếu già liền chia gia tài không?".  Đủ mọi chuyện trên đời đều có thể áp vào người bọn họ. Khải Nguyên tú tay nàng kéo đi, mặc kệ tiểu nhị nhìn hắn mà lòng đau đơn thét gào: " Trời ơi đó là phòng đơn mà!!!"

   Nói là phòng đơn cũng không hắn lắm. Nó rộng rãi hơn hẳn những căn phòng khác của tửu lâu. Nhưng nói gì thì nói, nó là phòng đơn đó. một người dùng thì tha hồ rộng rãi thoải mái, nhưng hai người thì..... Chiếc giưởng trong phòng không  thể lớn bằng giường của hoàng cung được. Hai người bọn họ cũng nằm trên một chiếc giương, chính là ôm chặt nhau mới không sợ rơi xuống. Liệu.... Liệu làm vậy có sao không nhỉ? Dù sao bọn họ cũng là phu thê, cùng nằm một chiếc giường cũng không đến nỗi quá khó coi, coi nhưn tiểu nhị hắn cũng không có phải lo nghĩ nhiều, quay mông chạy mất.

    ------ ta là đường phân cách thuê phòng -----------

    Hiểu Thiên tức giận ngồi ăn đống thức ăn trên bàn. Thúi hoàng đế nhà nàng dám vất nàng ở đây để đi mất tích. Hừ. Dám nói là đưa nàng đi chơi? Hắn đi chơi một mình thì có. Dáng ghét a. đã vậy, nàng ăn sạch đồ ăn, cho hắn nhịn đói luôn. Lại phải phá phách một chút, để hắn đền tiền người ta đến bại sản luôn. Dám bỏ nàng đi này! Dám để nàng một mình này! *tay đâm đâm cái bánh bao*

   Trong khi nàng ngồi đó thưởng thức mĩ thực, Khải Nguyên đáng thương liên tục hắt hơi trước mặt đám người Khải Duệ, Mạnh Duy cùng vài thiếu tướng trong quân doanh đang ngồi bàn chuyện. Đáng thương a.

-         Ngươi có sao không đó? Nếu ốm thì về nghỉ đi. Sau này bàn tiếp.

-         Ta không sao. Ngươi nói tiếp đi.

-         Không tới nửa năm nữa, Bắc Mạn sẽ đánh đến chỗ chúng ta. Người của ta từ bên đó báo về, Tưởng tướng quân của bọ họ đã đốc thúc đại quân trên 50 vạn đêm ngày luyện tập chiến đấu, lương thảo tích trữ đã đầy kho, vũ khí cũng đã rèn được quá nửa. E rằng bọn họ sớm đánh sang Thanh Oai chúng ta, sau đó tiện đường đánh xuống Nam Chiếu, lập lại quận châu như ngày trước.

   Khải Nguyên thực để tâm đến lời Duệ Duệ nhà hắn nói. Tiểu tử này mới 10 tuổi nhưng đã tinh thông chuyện quốc sự, lại có tài dụng binh, còn trẻ đã có thể cài được thân tín đến Bắc Mạn, sau này lớn lên nhất định sẽ là một mãnh tướng. Liền nhìn theo bàn tay nho nhỏ của nó xem xét tấm bản đồ đang trải rộng trên mặt bàn, nghe nó phân tích từng lời.

-         Biên giới của ta  tiếp giáp với Bắc Mạn một năm có tới 7 tháng là giá rét, ta nghĩ chúng sẽ không theo đường núi Tuyết Tây mà tới. Còn đường sông Tịnh Thủy, e là chúng cũng không chọn. Con sông này chỉ có mùa đông là nước tạm yên, lại là hạ lưu của sông Đường Lôi, nếu đi vào mùa ám áp, băng tuyết tan, nước chảy xuyết, trăm đường khó đi.

-         Vậy tiểu Vương gia nghĩ bọn chúng sẽ đi lối nào?

-         Thẳng tiến. Con đường nhanh nhất, tiện nhất cho chúng là đường đi qua thành Trường Vinh.

-         Ta nghĩ bọn chúng sẽ chia làm hai, một mặt như vương gia nói, đánh vào Trường Vinh thành, còn một mặt khác, chúng sẽ đi theo núi Tuyết Tây. Xin vương gia khong quên, chúng là người phương bắc, sống lạnh lẽo quanh năm, đường núi này cũng không phải là không có khả năng.

   Một bạch y gương mặt xinh đẹp ưa nhìn dùng ngón tay thanh mảnh của mình lướt một lượt qua tấm bản đồ giao tranh giữa hai ngước. Nếu không có y phục nam nhân trên người, e rằng mọi người đều nghĩ là nữ nhân. Mộ Dương vừa nói vừa khẽ liếc về phía Khải Nguyên, hài lòng khi hắn chuyên tâm lắng nghe mình nói.

-         Mộ Dương, nếu quân chúng chia làm hai như ngươi nói, thì ta nên đánh sao?

-         Đường đánh thành Trương Vinh lộ liễu, mang bao nhiêu quân biết bấy nhiêu người. Còn men theo núi Tuyết Tây thì khác, khó phát hiện vô cùng. Ta nghĩ chúng sẽ chia quân làm hai cánh, một cánh đông người theo lối Trường Vinh thành đánh trực diện, một cánh tinh binh sẽ men theo núi Tuyết Tây, đợi hai bên đánh nhau đến mệt mỏi, liền làm ngư ông đắc lợi, một lần thu trọn thành trì của ta.

    Khải Duệ nheo mắt đánh giá con người đan mag thao thao trước mặt. Có tài. Thực là một kẻ có tài. Bày binh bố trận rất tốt. Không hổ danh là con của đại tướng quân Mộ Quân. Chỉ có điều......

-         Trước mắt như ngươi nói, ít nhất phải có 30 vạn quân đánh vào. Trong thành Trường Vinh tuy nhiều lương thảo, lại có tinh binh, song quân không quá 15 vạn. Nếu điều quân đi, biên giới nước ta liền mỏng đi lực lượng. Khi đó, Tây Biên cùng Duy Khán không chừng thừa cớ nước đục thả câu, đánh vào Thanh Oai, giữ được phía bắc, phía tây mất, vậy có nghĩa lý gì?

-         Hoàng thượng nói chí phải. Là ta không suy nghĩ chu toàn. Vương gia, ngươi có ý gì không?

-         Mượn quân. Không phải sau tết trung thu huynh cùng Hiểu Thiên tỉ tỉ sang Nam Chiếu làm sứ sao? Vậy mượn quân đi. Đại tướng quân Nam Chiếu nắm trong tay toàn bộ binh quyền không phải là Thái tử điện hạ huynh đệ tâm giao với huynh sao? Mượn binh chặn Bắc Mạn, cũng là giúp Nam Chiếu bớt một phần gánh nặng quân sự. Chuyện mượn binh này, ta nghĩ không quá khó.

   Khải Nguyên khen thầm cách của Khải Duệ. Chuyện mượn binh này nếu ngẫm khĩ, cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Thanh Oai và Nam Chiếu hơn trăm năm nay vẫn giữ mối hảo cảm tốt đẹp, coi như là huynh đệ láng giềng, giúp đỡ là chuyện thường. Chuyện về Bắc Mạn tạm thời kết thúc, Khải Nguyên lại quay sang hỏi về chuyện giang hồ. Bọn họ tuy có võ công cao thâm, lại hay có xích mích thù oán, nhưng đã là con dân Than Oai, đều phải sống theo đạo luật của Thanh Oai, nghiêm cấm việc giết người vô số. Song cũng không thể kiểm soát được nhiều người như vậy, liền thu phục một vài anh hào có tiếng trong giới, dùng bọn họ trấn áp những kẻ ưa chém giết, không để oán thù lan rộng ra, ảnh hưởng tới mọt người.

  -------------- ta là đường phân cách bàn công chuyện -----------------

   Hiểu Thiên sau bữa tối  liền bị năm ba hầu phòng lao vào giúp tắm rửa, lại là tắm với hoa hồng, thứ nàng cực kì ghét. Giãy dụa mệt nhoài người, vậy mà bọn họ vẫn không buông tha, tiếp tục dìm nàng trong thùng nước sực nức mùi hoa hồng. mà kể cũng lạ. Bọn họ không biết tiếc tiền hay sao thế? Hoa mua cả đống thế này. lúc đầu nhìnào thùng nước bọn họ chuẩn bị, nàng còn tưởng là một thùng hoa chứ. Tắm rửa xong xuôi, bọn người đó vô thanh vô tức rời ra ngoài, thái độ rất cung kính, nếu có kẻ không biết, còn tưởng đây là hoàng cung. Ngồi một lúc trong phòng cũng thấy chán, liền mở cửa bước ra ngoài. Không khí thật oi nóng khó chịu a. Kiểu thời tiết này, chắc là sắp mưa rồi.

-         Nương nương!

   Đang ngồi dưới một tán cây tìm gió, đột ngột tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên, khiến Hiểu Thiên giật mình một trận. Ngó quanh ngó quất, chợt thấy một bóng vật nho nhỏ lao vào lòng mình, nằm trong đó cọ cọ đầu vào bụng nàng. Liền bế nó ra nhìn cho kĩ, là Manh tiểu miêu a. Vật sủng của nàng, được nàng chăm như chăm trứng, nâng niu yêu thương, sao lại ở đây?

-         Nương nương! Là tiểu nữ!

-         Tiểu Nhiên! Sao muội lại ở đây?

-         Người trả lời nô tì một chút đã. Sáng nay sao người lại tự nhiên biến mất, khiến cả Dạ Mĩ cung náo loạn một phen. Lại không về cung, khiến mọi người lo lắng? Người có biết nô tì và Khanh tỉ lo cho người thế nào không? Còn nữa......

-         Từ tử tiểu Nhiên. Ta hỏi trước. Nên muội trả lời trước cho ta. Sao muội lại ở đây?

-         Chuyện này...... Chuyện này.......

-         Muội thừa biết chuyện trốn khỏi cung là mang trọng tội. Thử nghĩ xem ta là chủ hậu cung, sẽ phải xử muội ra sao?

   Cái này chính là nhà quan phóng hỏa không cho nhà dân đố đèn a. Không phải chính hoàng hậu nương nương nàng cũng trốn cung ra ngoài sao? Đến bây giờ liền bắt nạt một đứa trẻ như tiểu Nhiên a. Tiểu Nhiên chính là có người đưa ra chứ bộ.

-         Muội còn không nói? Về cung ta liền đánh muội không thể xuống giường.

-         A a người đừng đánh nô tì! Người luôn tốt với nô tì mà.  Là tiểu vương gia đưa nô tì ra. Tiểu vương gia đưa ra đó. Tại nô tì thấy nương nương đột ngột biến mất, liền nhờ vương gia tìm người. Vương gia hắn liền đưa ta ra đây. Nô tì không có trốn a.

-         Thành khẩn như vậy có tốt không, lần sau ta hỏi liền nói, biết không?

-         Nô tì biết. Nhưng mà..... Sao người lại ở đây?

   Xong chuyện của mình rồi, tiểu Nhiên liền bạo gan hỏi chuyện Hiểu Thiên một lần. Trước giờ nàng vẫn luôn coi tiểu Nhiên thực như muội muội ruột thịt, có lẽ không bao giờ nỡ trách mắng nặng lời. Chuyện vừa rồi cũng chỉ coi là hù dọa nó một chút, không tính là đối sử tệ bạc.

-         Chuyện này..... Muội quan tâm làm gì? Ta.... Ta ra ngoài một chút không được sao?

-         Nương nương, người thừa biết muốn ra ngoài, phải được Thái hậu và hoàng thương  cho phép mà. Lần này người ra ngoài, Thái hậu cũng hốt hoảng một phen, chính là không biết người ra ngoài. Lại nói đêm qua hoàng thượng ở chỗ của người, sáng nay cùng người biến mất, có phải là.......

-         Tiểu Nhiên! Em nhiều lời quá đi. Ta về trước.

-         Nương nương! Người còn chưa trả lời em. Sao sáng nay người lại ra ngoài?

-         Muội không cần nói nhiều lời nữa. mau về ngủ đi. Ta đi ngủ đây.

-         Ơ nương nương.....

   Không đợi tiểu Nhiên nhiều lời hơn nữa, Hiểu Thiên liền chạy đi mất. để lại một nha đầu trẻ con phía sau nhìn nàng cười khúc khích. Nương nương ơi là nương nương, cuối cùng người cũng đã chiếm được tâm ý của hoàng thượng. Sau này nha đầu nhỏ bé này nhất định sẽ chúc phúc cho nàng. Còn phải nhờ nàng tìm cho một phu quân thật tốt nữa. Hí hí hí!!!!

                                                                                         

   Bị một đứa trẻ như tiểu Nhiên trêu chọc, Hiểu Thiên mặt đỏ chạy đi, theo đường lúc trước trở về. Nhưng..... Ôi! Ai còn nhớ nàng đặc biệt kém xác định phương hướng nhỉ? Đi một hồi, liền phát hiện đường đi có vẻ khác. Xung quanh là một vườn cây um tùm, xa xa lại có ánh đèn lấp ló. Tiến thêm vài bước, nàng biết đây là một biệt viện nha. Một tửu lâu như nơi này, lại có một biệt viện như thế, liệu có phải là một điểm mờ ám không? Đây lại là nơi đông đúc, quan lại vương công quý tộc qua lại nhiều, ai dám chắc chúng không dùng nơi này làm nơi tụ họp, có khi lại là âm thầm lên kế hoạch đoạt ngôi soán vị hay không?

    Càng gần với biệt viện, Hiểu Thiên càng thấy rõ 2 bóng người trong phòng. Hai kẻ đó có vẻ rất gần gũi, lại còn ôm nhau nữa thì phải. Nói đúng hơn là ngưởi đằng sau ôm chầm lấy người đứng trước, có vẻ không muốn hắn rời đi a. Thật máu chó! Vô cũng huyết cẩu, đúng chất tiểu thuyết ngôn tình a. Thế là, một kẻ hoáng hớt như nàng liền tiến về phía biệt viện kia, dỏng tại nghe trộm:

-         Ngươi đây là thật lòng với nàng sao? Lần này còn đưa nàng tới nữa. Ngươi đây là thật tâm sao? Là yêu nàng sao?

-          ......

-         Đừng im lặng như thế có được không? Không phải tước kia ngươi từng nói, không phải ta thì không lấy sao? Không phải ngày xưa ngươi từng nói yêu ta trọn đời sao? Sao giờ lại thay đổi?

-         ......

-         Mau nói đi! Mau nói ngươi yêu ta, ngươi thích ta, ngươi vẫn giống xưa, vẫn dõi theo ta, được không? Đừng giận ta. Cũng đường im lặng như thế. Ta biết năm xưa từ chối ngươi là ta sai, nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm mà. Ngươi mau nói gì đó đi. Đi mà......

   Người kia vẫn chung thủy im lặng, khiến Hiểu Thiên cảm thấy hắn có phần đọc ác a. Sao lại để người khác đau lòng như vậy chứ. Đúng là..... Tên này không có khả năng trở thành một đấng phu quân tốt a. liền tò mò liếc vào trong biệt viện, trong lòng chợt giật thót. Kia...... Kia là 2 nam nhân a. Bọn họ..... Bọn họ.... Là đồng tính luyến sao?

   Thật phục quá đi!!!!!! (=^="). Trước đây ở hiện đại, nàng từng thấy bạn bè đọc rất nhiều tiểu thuyết đam mĩ, thế nên cũng bon chen đọc với bọn họ. Kết quả là không thành hủ nữ, song đối với chuyện tình kiểu bạch tiểu thụ - phúc hắc công, quả thật hừng thú không ít. Mà cái người đang ở sau kia, khong phải là tiểu bạch thụ thì quá uổng. từ trên xuống dưới đều trắng tinh nha. Lại kể đến tên đằng trước, sao lại quay lưng về phía nàng vậy, làm nàng không nhìn rõ mặt. Trời ơi một chuyện tình ngược tâm máu chó!!!!!

    Cuối cùng, đợi hoài không  thấy nam nhân kia trả lời, nàng vì chầu chự mà bị muỗi cắn tan người, liền bỏ về hướng khác, thành công vang dội khi về đến phòng. Vậy nên, đã bỏ mất một lời thâm trầm của "phúc hắc công".

-         Phải. Ta là thật tâm với nàng. Nàng cũng giống ngươi gày xưa, vô ưu vô lo, hay cười hay nói. Ta và ngươi, chuyện xưa cũ, vậy cứ để nó đi đi. Ta đã tìm được nàng, không muốn để lỡ nàng, để nàng vuột khỏi tay ta. Ta về trước.

Cứ vậy cất bước ra đi, Khải Nguyên hoàn toàn không nghe được một lời nói nhỏ, nhỏ như tiếng gió thu ngoài trời.

-         Ngươi không cần ta nữa, nhưng ta vẫn cần ngươi. Ngươi muốn xa ta, nhưng số phận lại đặt ta bên ngươi lần nữa. Lã Khải Nguyên, ta sẽ cạnh tranh cùng nàng, xem cuối cùng, ngươi sẽ là của ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top