Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khải Nguyên vừa bước vào phòng đúng lúc Hiểu Thiên chuẩn bị tắt nến. Khép cánh cửa lại, định tiến về phía giường, đột ngột bị nàng lên tiếng sai bảo.

-         Ngươi giúp ta đóng cánh cửa kia lại. Lát nữa có mưa, sợ nước mưa hắt vào.

-         Trong phòng đóng cửa rồi sẽ rất ngột ngạt.Trời nóng vậy mà sẽ mưa sao?

-         Lát nữa mưa là hết nóng thôi. Ngươi cứ đóng vào đi. Lát ngủ rồi lại dậy đóng phiền phức lắm.

   Dù không muốn, cũng không dám tin là nàng biết sẽ mưa, nhưng Khải Nguyên vẫn bước đi tới chỗ cửa sổ. Liếc mắt ra ngoài, trời đầy sao, chuyện đêm nay mưa, e là không phải.

   Hắn trở về phòng rồi, nàng cũng không vội tắt nến nữa, để mặc hắn làm gì thì làm. Bản thân liền ngồi một chỗ, lấy cành tường vi vừa ngắt trộm trong vườn tửu lâu ra nghịch, ngửi ngửi một hồi, lại giơ tay vặt cánh tách nhụy làm trò tiểu khiển. cứ nghịch như vậy, từ một đóa hoa to đùng thơm ngát, đã bị nàng bứt trụi đến thương tâm, hoa tàn cánh rã, lá rụng tùm lum.

 ಠ_ರೃ

-         Này! Nàng làm gì thế? Tự nhiên đi vặt hoa về chơi như vậy à?

-         Chán quá đi!!!~~~~~

-         Còn chán sao? Nghe tiểu nhị nói hôm nay nàng ăn hết một bàn đầy đồ ăn, lại còn ngồi nghe ca kỹ một hồi, rượu cũng uống hết cả bình, còn nói chán sao?

  

-         Là chán thật mà..... Chán quá đi chán quá đi.......

  

-         Sao lại chán?

-         Chán là chán quá đi.........

-         Nè nàng có nghe ta nói cái gì không thế? Nàng tính giả điếc với ta à? Sao lại chán?

-         Không có gì chơi cả thì chán chứ sao........ Aaaa!!! Chán quá đi!!!!

-         Thật hết nói với nàng. Ta mặc nàng đấy.

   Nói rồi hắn liền đi lại phía chiếc kệ hỏ trong phòng, với tay lấy một cuốn sách nào đó, bỏ lại phía giường nằm đó mà đọc. Hiểu Thiên trố mắt nhìn a. Trời ạ có một cây nên thắp trong phòng, tối tù mà tù mù như thế này mà hắn cũng đọc được sao? Để như vậy năm mười năm gì đó không cận thì thì cũng mắt lòa. Không biết giữ gìn sức khỏe. Đến lúc đó mắt mờ rồi thì làm sao đây? Ai sẽ giúp nàng luyện kiếm học quyền, chưa kể là phải cai trị thiên hạ bao la rộng lơn nữa. Hắn đùa với sức khỏe rồi đó. Sau này chận chậm mắt mờ thì nàng lấy ai mà trêu chọc đùa ghẹo nữa đây? Lại nghĩ tới cảnh mình đá hắn một cái rồi chạy, hắn tay chống gậy tay vịn vào tiểu Đào tử, liền không nhịn được cười "phốc" một cái.

-         Nàng lại làm sao đó? Đang yên đang lành cười cái gì hả?

-         Ha ha ha...... Ôi buồn cười quá..... Ôi trời ơi.....

-         Làm sao? Ta hỏi sao không nói?..... Đây không có người, nàng có tin ta đánh nàng không?

-         Ha ha.... Không.... Không có gì đâu. Chỉ là...... Ôi buồn cười.... Buồn cười quá..... Ta chỉ có một ý nghĩ..... buồn cười quá.

-         Thật là......

    Để mặc nàng tiếp tục cười như một kẻ bị bệnh, hắn lại tiếp tục cắm đầu vào cuồn sách trên tay. Đọc một lúc, chợt bị giật mất, tực giận nhìn lên, thấy nàng sắc mặt nghiêm chỉnh đứng đó, tay gập sách của mình lại, đặt lên bàn. Hừ! Chiều quá hóa hư rồi. khong chỉ phá tâm tưởng hắn, giờ lại dám cả gan giật sách của hắn. Nàng dù có trẻ con thế nào thì cung không được coi kinh việc nước như vậy. Thần sắc tực giận đứng lên, chỉ nàng nói.

-         Lâm Hiểu Thiên! Nàng! Nói rõ cho ta! Tại sao giật sách của ta?!

-         Đọc sách ở đó rất tối, không tốt cho mắt. ngươi muốn đọc liền chờ sáng mà đọc. Hay chí ít cũng là ra chỗ nào sáng sủa một chút mà đọc. Cứ như ngươi vừa rồi, nằm góc tối mà đọc, không đầy mười năm, so với kẻ mù gần như không khác biệt.

-         Ta đã đọc như vậy rất nhiều. Không hề bị như nàng nói.

-         Ta nói không hề sai. Ngươi nên giữ gìn thị lực tốt một chút. Nếu không sau nay về già rất khổ sở.

  Dứt lời, liền trực tiếp cầm cuốn sách đem cất đi. Để lại hắn ngây ngốc đứng nhìn. Là lo cho hắn sao? Hay là chỉ là lời nhắc nhở vô thưởng vô phạt? Không! Nhất định là quan tâm hắn a. Đột ngột, trong lòng có một chút ấm áp, một chút ngọt ngào.

" Xuy. Đừng có nhìn ta như hổ nhìn thịt thế. Là ta sợ sau này ta già rồi, ngươi không thể kiếm tiền về cho ta thôi". Không cần nhìn lại, vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng.

-         Chúng ta đi ngủ.

   Cất sách xong, không nói không giằng, nàng liền bò lên giường. Và muốn khóc nay sau đó. Ban đầu cứ nghĩ giường rộng như vậy, hai người nhất định nằm vừa. Bây giờ thì hối hận rồi. Tên tiểu nhị đó lừa người a. Sao phòng này lại nhỏ như vậy chứ? Đây không phải phòng đôi a. ( Bảo: cô nương ơi là phòng đơn mà =^=# ) Nằm một mình thì thoải mái biết bao. Nhưng hắn đang chình ình cả cục thịt trên đó, thêm nàng bò lên, liền trở nên chật chội. Chắc lần này phải.....

   

-         Ta không ngủ đất đâu.

-         Sao?

-         Không phải nàng muốn ta xuống đất sao? Nàng mới nói rồi đấy, trời sắp mưa rồi. Ngủ đất sẽ bị phong hàn đó. Nên. Chúng. Ta. Ngủ. Chung!

-         Ai bắt ngươi ngủ đất đâu chứ?

   Nói đoạn liền dứt khoát nằm xuống cạnh hắn, quyết tâm ngủ thật ngon. Ngủ nào ngủ nào......

.........................

   Ta lập qua trái a. Lại lật qua phải a. Rồi lại lật tiếp a. Trời ạ khó ngủ quá đi!!! Sao lại như vậy hả trời! Điên mất rồi. Tự dưng sao lại khó ngủ như vậy chứ? Quanh năm ngủ ở Dạ Mỹ cung có bao giờ lăn qua lăn lại đến khó chịu như vậy đâu nào. Thật khó chịu a. Lăn nào lăn nào lăn nào....... Trời ơi khó chịu quá đi!!!! Đã khó ngủ lại oi nóng nữa. Mưa thì mưa cho rồi. Lại còn bày đặt oi như vậy làm gì hả? Thật muốn điên aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!

-         Nàng nằm yên đi...... Ta muốn ngủ rồi.

-         Liên quan gì đến ta? Ngươi muốn ngủ thì cứ việc ngủ. Ta không....

-         Nàng đây chính là không cho ta ngủ.

   Dứt lời, hắn liền dùng cách của mình mà làm ta im miệng. nghiêm túc ôm lấy ta mà ngủ. Cái..... Cái gì đây? Hắn đang làm cái gì vậy? Hả?! Cư nhiên ôm ta? Coi ta là gối ôm đúng không? Lão nương biết mà. Ngươi là đồ đáng ghét! Cư nhiên ôm ta làm gối!!!!

-         Tóc nàng có mùi lạ.

-         Hửm? Cái gì cơ?

-         Tóc nàng có mùi lạ. Chiều nay giúp nàng vấn tóc, ta thấy trên tóc nàng có mùi khác. À không. Trên người nàng cũng có mùi khác.

   Nghe hắn nói vậy, ta cũng bất giác đưa cánh tay lên ngửi ngửi thử. Lập tức mùi hoa hồng tràn vào mũi, vô cũng khó chịu. Liền hắt hơi một cái, đưa tay lên gãi gãi mũi. Hoa này đúng là làm ta khó chịu a. Mùi nồng thật nồng. Khó chịu quá đi.

-         Là mùi chanh đúng không? Chiều nay mùi hương ta ngửi thấy là chanh đúng không? Còn bây giờ là hoa hồng?

-         Ừ. Ta vốn không thích hoa hồng.

-         Vậy sao còn tắm bằng hoa?

-         Bị người ta bắt tắm. Biết trước qua đêm ở ngoài, ta đã mang theo chai tinh dầu của ta rồi. Khó khăn lắm mới chưng cất được một ít........

-         Nàng thích mùi chanh à? Trước giờ chưa từng nghe nói.

-         Ừm......

 Xoay người tìm tư thế thoải mái nhất để nằm, cuối cùng ta cũng tìm được cơn buồn ngủ. Cũng lạ thật. Vừa rồi lăn qua lăn lại cũng cảm thấy khó chịu, mới một chút đã có thể thoái mải đến độ ngủ được, liệu có phải là ta ........ dễ thích ứng với cuộc sống xa lạ không? Mà buồn ngủ thì cũng lười suy nghĩ, ta tự động loại bỏ mọi âm thanh quanh tai, bắt đầu đi vào giấc mơ bay như vượn của mình. mơ hồ thấy không khí dịu mát đi rất nhiều. Thầm nghĩ chắc là mưa rồi. Chỉ vây thôi. Rồi lại tiếp túc ngủ. Lại mơ hồ thấy trong cái mát lạnh của không khí, lại có một chút ấm nóng quanh người. Dễ chịu quá đi!!!!!!! Chính vì thế, ta liền ngủ một giấc, mà theo giới trẻ hiện đại, chính là sét đánh cháy đầu vẫn không biết gì. Ngủ quên ngày tháng.

---------------- ta là đường phân cách ngủ say như chết ------------------

   Thái hậu ngắm nghía lại Cẩm Phụng cung một lần, rồi bước chân ra ngoài. Hai đứa trẻ này, cuối cùng cũng đã quan tâm tới nhau rồi. Chuyện này thật tốt mà. Cuối cũng thì đứa con người dứt ruột sinh ra lại có thể mở lòng ra lần nữa. Ba năm rồi chứ có phải là ít ỏi gì đâu. Con cháu hoàng gia lại cần chính là việc sớm sinh con đẻ cháu, được hoàng tự nối ngôi, truyền lại giang sơn xã tắc. Vậy mà tính tình của Khải Nguyên thì..... Cũng may là nó nghe lời , chứ không, không biết người sẽ phải lo lắng cho nó đến bao giờ.

   Lần này thì hay rồi. Tìm được một đứa trẻ ngoan làm con dâu, dù vẫn còn ham chơi, nhưng cứ từ từ dạy dỗ, sau này không phải e ngại gì chuyện giao phó hậu cung cho Hiểu Thiên. Tuy có vẻ trẻ tuổi bồng bột, nhưng nội tâm cũng rất sâu sắc, sau này chính là một mẫu nhi thiên hạ đáng để người người tôn kính, đời đời nhớ tới.

-         Nương nương! Đã dọn dẹp xong rồi ạ.

   Thụy Hoa vừa cầm một túi đồ nho nhỏ, vừa khẽ nói với Thái hậu. Nghe vây, người cũng bước chân ra ngoài. Hướng đi chính là Dạ Mĩ cung! Năm xưa tiên hoàng cho dựng nên hai cung Cẩm Long Cầm Phụng, chính là dành riêng cho hoàng thượng và hoàng hậu. Nay đã có chính cung tân hoàng hậu, người cung nên thay đổi chỗ ở thôi. Hơn nữa, từng đến thăm Dạ Mĩ cung, nơi đó yên tĩnh giản dị, không xa hoa lại gần với mấy vườn hoa của hoàng cung, chuyển tới đó chính là thích hợp nhất. Bây giờ, tuy chủ cung không có ở đó, nhưng cứ dọn trước. Đứa trẻ đó nhất định không phản đối. Hơn nữa, gần nhau như vậy, lẽ nào không sinh tình?

    Phía bên cung Cẩm Phụng yên bình là thế, ở trong Đại Hàn, lại có một trận cuồng phong ngầm đang giận dữ. Tiện nhân! Hồ ly! Lam phi không ngừng rủa xả trong lòng, tâm tình vô cùng tức giận. Từ trước đến giờ, luôn có một luật lệ được ngầm tuân thủ trong hậu cung rắc rối, chính là việc ai ở Cẩm Phụng cung. Nơi này chỉ dành riêng cho hoàng hậu, cho cung phi được sủng ái của hoàng thượng, nói trắng ra, kẻ nào sống ở đây, chính là người nắm giữ quyền sinh sát trong hậu cung. Nơi đó, nay lại về tay tiện nhân Lâm Hiểu Thiên đó. thật là làm người ta tức đến chết. Cầm lấy chén ngọc trên bàn, tức giận ném mạnh về phía bậc thềm, đợi âm thanh đồ vỡ nát của thứ đắt giá kia, coi như xả giận. Nào ngờ, đợi cả buổi cúng không thấy âm thành nào.

-         Lam nương nương cần gì phải tức giận như thế? Ả lấy địa vị của người, thì người liền giành lại chứ sao?

-         Ngươi..... Ngươi là ai?

-         Nương nương không cần quan tâm ta là ai. Chỉ cần biết, Hiểu Thiên ả, ta cũng không ưa.

-         Nói! Ngươi là ai? Là người của ai?

-         Sẽ sớm gặp lại.

    Nữ nhân đó mặc một thân bạch y, một tay mân mê chén ngọc của Lam Nguyệt, một tay vuốt ve qua phục sức của ả, rất tự nhiên ra vào Đại Hàn cung như chốn không người. Trên môi là nụ cười nửa miệng, gương mặt lạ lẫm bí ẩn không hề quen biết. Đặt lại chén lên bàn, người đó lại tiến ra, vô thanh vô tức, giống hệt lúc đến. Phải! Nữ nhân đó, chính là Mộ Dương.

----------------- ta là đường phân cách chuyển chỗ ở ----------------

    Đang yên ổn ngủ, bị người khác thúc dậy chính là điều đáng ghét nhất. Hiểu Thiên đang đối mặt với điều đó đây. Sao hắn lại lắm mồm như vậy chứ? Lải nhải mãi không thôi. Hết " Sáng rồi! Dậy nào!" lại đến " Nàng không dậy ta bỏ nàng lại." Thật ồn ào chết đi được. Thế nên, Hiểu Thiên tức giận, trực tiếp nắm lấy cái gối đập mạnh một cái, sau đó tiếp tục ôm chăn ngủ ngon lành. Khải Nguyên cũng đành đứng nhìn nàng ngủ nướng. Không hiểu trước kia làm thế nào mà tiểu Nhiên, tiểu Khanh gọi nàng dậy được. Lắc đầu cười, hắn bước xuống phía dưới, trực tiếp đi lấy đồ ăn về phòng. Thơm thật là thơm. Để xem nàng có dậy không nào....

-         Thơm quá đi!!~~~~

-         ......... *lấy tay quạt quạt*

-         Thơm quá đi!!!!!!!!!~~~~~

    Vẫn không mở mắt, tiếp tục nằm trên giường chảy nước miếng. Khải Nguyên thật không ngờ nàng lại có thể chảy nước miếng ác liệt đến vậy. Mất mặt quá đi. Đã vậy, đồ ăn ngon trước mắt, nàng vẫn tiếp tục ngủ, vừa ngủ vừa nói hư thế, thật là phục a. ngó thấy ánh nắng soi vào mắt nàng tới nơi rồi, tiền trưc tiếp cầm chăn mà kéo, miệng không ngừng gọi to.

-         Dậy mau! Cưng chiều quen rồi phải không hả? Dậy cho ta!

-         Ưm..... Muốn ngủ a.

   Nói lời, liền quơ chân quơ tay, trực tiếp ôm người ta mà ngủ. Gối ôm thật to thật ấm thật mềm a. ~~~~~~~~~ Nàng tiếp tục ngủ, còn xấu xa cọ cọ mặt vào người ta. Trong khi bị nàng ôm cứng như vậy, Khải Nguyên cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu. Nàng..... Nàng dám.... Ôm hắn như vậy? Còn cọ nữa chứ? Hắn bị điên rồi. Sao vừa mới cọ một chút đã nhột đến thế chứ. Cứ như bị người ta trêu ghẹo công khai nơi đông người vậy. Lại còn để yên cho nàng làm nữa chứ. Nàng.... Được. Nàng bất nhân, hắn liền bất nghĩa. Đây là nàng ép hắn a.

-         Ư.... Bỏ ta..... Bỏ ra.

-         Yên lặng nào.

   Mặc kệ nàng dãy dụa, hắn quyết định dùng cách của ình đánh thức nàng. Kề đôi môi của mình lên đôi môi hồng nhàn nhạt, kẽ hôn lên đó, cảm nhận sự ấm áp trên bờ môi nàng. Đầu lưỡi lại khẽ vờn lấy nàng, khẽ liếm một vòng, sau đó tách hàm răng đang ngậm chặt, tiến sâu vào trong, công thành đoạt chủ. Nàng liền liều mạng mà giãy a. ái gì chứ? Hắn..... Hắn cư nhiên hôn nàng!!! Hắn..... Hắn.....

-         Ngoan.

    Thấy nàng giãy giụa không yên, hắn liền dùng một tay nắm tấy hai bàn tay nhỏ bé đang đẩy hắn, đặt lên trên đầu nàng, tay kia nắm lấy chiếc cằm nàng không cho quay mặt đi, tiếp tục nụ hôn của mình. Triền miên kéo dài, không cho nàng nghỉ ngơi, cũng không cho nàng từ chối. Đến khi nàng không còn giãy dụa, liền lưu luyến rời môi, khóe miệng vương ý cười tà mị.

-         Tỉnh ngủ chưa?

--------------------------------------------------

    Tối qua bị chiếm dụng mất máy tính ko up truyện lên dc, thật có lỗi quá đi ~~~~~~~~ thôi cuối tuần ta up phiên ngoại lên chuộc tội nhoa ~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top