Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cảm giác này thật gióng như sét đánh trúng đầu. Một lần nữa. Không hiểu sao thời gian này Khải Nguyên lại thích làm nàng đứng hình như vậy. Ê cái này không phải là giỡn được đâu à nghe. Nói như vậy là làm nàng bối rối đó. Cái gì mà thích với chả yêu chứ? Hắn đùa à? Sao thích đùa như vậy thế hả? Thật là.... Càng nghĩ càng đỏ mặt!

   Thật ra, Hiểu Thiên không còn ác cảm với Khải Nguyên từ lâu rồi. Nhưng chính vì thế mà nàng càng sợ hãi. Chỉ sợ một ngày nào đó, mình sẽ nảy sinh tình cảm với hắn. Vốn dĩ đến từ một thế giới khác, nàng không giám mơ mộng cao sang. Tuy không nghĩ tới lúc trở về, nhưng đời mà, ai biết đâu trước được điều gì. Nếu một ngày nào đó, nàng phát hiện đây chỉ là một giấc mơ dài, một giấc mơ không hề có thực, mà trái tim lạ nảy sinh tình cảm với hắn, sẽ đau lắm. Nàng cũng từng sợ mọi thứ ẫn y như cũ, nàng vẫn là Nhã Hiểu Thiên, vẫn là sinh viên khảo cổ học, vẫn là người của thế giới hiện đại. Đó là thứ cảm xúc hụt hẫng khó lý giải, mà nàng không muốn trải qua. Còn nếu là thực thì cứ tuân theo thôi.

-         Ngươi nói cái gì chứ, cái gì mà thích ta. Không được thích ta. Nếu như có muốn thích, phải xin phép ta trước.

   Cố giãy ra khỏi vòng tay ôm chặt lấy mình từ đằng sau, Hiểu thiên làm như đây là chuyện đùa, cườ thật tươi, ra vẻ hài hước. Hắn cũng cười. Trông..... Rất. Nguy. Hiểm!

-         Vậy bây giờ ta xin phép nàng, có được không?

-         Hả?

-         Lầm Hiểu thiên, nàng có đồng ý cho ta thích nàng không?

-         Ơ..... chuyện này.....

-         Có đồng ý không?

-         Chuyện này.... Hãy để ta suy nghĩ cho thật kĩ cái đã. Ta sẽ trả lời sau.

   Rồi chạy luôn ra ngoài, y như bị ma đuổi vậy. Khải Nguyên không khỏi mỉm cười khi thấy nàng như vậy. Nàng trước giờ vẫn hay vô tư, chuyện này không có gì là xấu cả. Nhưng hắn muốn thấy nàng e thẹn một lần. giờ thì tốt rồi. Vừa nãy nàng đỏ mặt tía tai vùng ra khỏi vòng tay hắn, hắn thấy tình mình rất tốt. giống như tiểu bạch miêu bị trêu sẽ xù lông ra vậy. Thực đáng yêu a.

-         Người thực sự yêu nàng?

-         Mộ Dương?

-         Là ta.

   Từ ngoài cửa, Mộ Dương từ từ tiến vào. Vẫn là y trang nam tử, nhưng từ lâu nàng đã mang nét đẹp của thiếu nữ trẻ trung. Dẫu vẫn còn thích chuyện đao kiếm chiến trường, nhưng nàng cũng rất giỏi chuyện gia đình bếp núc. Nàng vẫn như xưa. À không. Đã tốt hơn xưa rất nhiều. Chỉ có điều, hắn không còn giống trước.

-         Hai người thật hạnh phúc nha..... Là ngươi thật tâm sao?

-         Chuyện này,..... đã hỏi ta điều này rất nhiều lần rồi mà.

-         Ta vẫn là không tin được. Nàng có gì hơn ta đâu? Tại sao ngươi lại chọn nàng, tại sao không phải là ta? Ta không can tâm.

-         Đừng nói vậy. Đúng là nàng ấy không được bằng ngươi. Nhưng tình ta dành cho ngươi, đã hết thật rồi. Đừng cố chấp nữa được không?

   Hai người cứ tiếp tục tâm tình, không để ý đến  một nha đầu đang trợn tròn mắt mà nhìn phía cửa. Chả là trời nắng quá, Hiểu Thiên lại quên không cầm chiếc quạt che đầu từ chỗ Khải Nguyên về, nên mới quay lại mà lấy. Liền bị một cảnh mùi mẫn lãng mạn như vậy đập vào mắt. Trời ơi thật là hại não quá đi!!!! Nàng vẫn nhớ cái người đằng sau là ai mà. Giời ơi đất hỡi. làm sao mà lại bị kịch như vậy hả giời? Cái người mà nàng gọi là bạch tiểu thụ của chuyện tình máu chó siêu bi kịch ở Nhã tửu lâu lại đang ôm riết lấy Khải Nguyên. Như vậy..... Bọn họ...... Ối giờ ôi!!!

-         Bốp!

   Thật sư là quá máu chó. Ý lộn. Là số chó mới đúng. Số nàng chính là số chó. Tại sao quay đầu chạy cũng có thể đập mặt vô cây cột to vật vã được hả? Ôi mặt mũi nàng. Ôi thể diện nàng!!!!

-         Hiểu Thiên.... Sao nàng lại ở đây?

-         A a.... Hai người... Hai người cứ tiếp tục đi. Ta không làm phiền hai người nữ. đừng bận tâm a. coi như ta chưa biết việc ngươi nuôi nam sủng là được rồi. Đừng bận tâm. Ta đi trước a.

Nói rồi liền chạy mất tăm mất tích, không để lại chút tung tích nào. Quá là nhanh. Để lại phía sau chính là mộ Dương và Khải Nguyên tròn mắt nhìn nhau.

-         Nàng ấy nói cái gì thế? Ta nuôi nam sủng hồi nào?

-         Có lẽ nàng ấy nghĩ ta là con trai. Thật ngốc nghếch.

-         Lại còn thế soa? Thật là dễ thương.

-         Cái gì? Dễ thương? Ngươi.....

-         Ngươi không đẻ ý thái độ của nàng sao? Rất dễ thương. Như con tiểu miêu bị dọa cho chạy ấy. Thật sự rất dễ thương.

-         Ngươi..... Người yêu trong mắt hóa Tây Thi. Ngươ thấy nàng hoàn hảo vậy sao?

   Khải Nguyên lắc đầu. Hắn không thấy nàng hoàn hảo. Dù có biện luận kiểu gì thì cũng không phải là hoàn hảo. Nhưng Hiểu Thiên rất đáng yêu. Tiểu nha đầu này vô tư hồn nhiên, hay cười nói. Những lúc như vậy làm hắn rất vui. Thế nên mới hay tìm cách gần nàng, tìm cách trêu chọc nàng, để nàng phải xấu hổ mà lẩn trốn. Những lúc như thế trong nàng càng đáng yêu hơn bao giờ hết. dù nàng có tỏ vẻ không thích, nhưng hắn biết, nàng không bài xích hắn. như vậy là đủ rồi. Hắn sẽ tìm cách để nàng từ từ yêu hắn. Chuyện này không cần vội vã.

-         Mộ Dương. Sau này đừng nói chuyện này nữa. Ta biết chuyện ngươi và hắn làm ngươi đau khổ. Nhưng chuyện chúng ta đã kết thúc rồi.

-         Tại sao? Tại sao đànông các người để vì một con đàn bà nào đó khác mà chối bỏ ta? Ta có điểm gì thua kém nữ nhân thiên hạ? Ta có điểm nào không vừa ý các người?

   Lần đầu tiên, Khải Nguyên thấy Mộ Dương khóc. Vừa khóc vừa chạy ra khỏi cung, hình như rất đau khổ. Phải. Hắn biết nàng đau khổ. Cũng biết cả người làm nàng đau khổ. Nhưng hắn khong muốn nhúng tay vào chuyện này. Đây là chuyện của nàng. Có trách, chắc chỉ trách số nàng không tìm được một người đàn ông tốt.

------------- ta là đường phân cách nam sủng --------------

   Từ sau vụ đập măt vào cột ở Cẩm Long cung, ta đã mất hết cả thể diện để ó mặt ra ngoài. Còn gì mất mặt hơn nữa không hả? Thế là bữa tiệc Vu Lan tối hôm đó, ta nhất quyết trốn ở cung, lấy lí do trong người không được khỏe. Rồi ta phát hiện lý do đó chính là hạ sách với ta. Bữa yến tiệc được kết thúc sớm hơn dự định, Thái hậu và hắn liền kéo đến thăm ta. Đến thăm cũng được thôi, nhưng Thái hậu còn mang đến bao nhiêu là đồ ăn tẩm bổ. Nhìn cái đống dầu dầu mỡ mỡ đó mà phát ngấy cả người. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là cái đống đồ đó. Đáng sợ nhất là ý chỉ của Thái hậu ý.

-         Hiểu Thiên. Nếu con không được khỏe, vậy để Khải Nguyên lại đây, thay ta chăm sóc con.

-         Dạ?... Chuyện này.....

-         Cứ quyết định vậy đi. Khải Nguyên, nhớ chăm sóc Hiểu Thiên cho cẩn thận.

-         Nhi thần xin vâng lời.

   Xong! Dưới xã hội quân chủ chuyên chế, ta đây, một hoàng hậu dưới vạn người trên một người, ý lộn, dưới một người trên trăm người, cũng không có cơ hội lên tiếng phản kháng. Thật bất công!!! Ta muốn dân chủ! Ta muốn phản kháng! Ta muốn hắn đừng ngủ ở đây!!!

   Nhưng một sự thật chưa được chứng minh rằng, ta không làm được gì cả. Dù có gào thét cả trăm lần đi chăng nữa, đó cũng chỉ là những lời gào thét phát ra từ đáy lòng. Và vình viễn ở trong đó. Thật là đau mề mà. Muốn khóc quá đi.

-         Ngủ đi. Ta mệt rồi.

   Tự động như ruồi ý. Bò lên giường ta rồi nói như thế đấy hả? Đúng là điên mà. Chẳng thèm hỏi han gì nữa chứ. Ta nói cho cả hoàng cung này biết ta bị bệnh, hắn lại can tâm tình nguyện ngủ lại chõ ta, vậy mà một câu hỏi han thăm viếng, à không, thăm chứ khong viếng, cũng tiếc là sao?

-         Ta biết nàng không bị bệnh, nên không cần phải tỏ vẻ ốm yếu như thế.

-         Ngươi..... Ngươi biết ta không bị bệnh?

-         Nàng chiều nay còn luyện tập chỗ ta, chưa kể chạy mấy vồng quanh cung, đâu có yếu ớt gì đâu.

-         Hừ..... Nơi còn nhắc chuyện chiều nay? Đáng ghét! Khong phải tại ngươi à.

-         Tại ta?

-         Chứ không phải à? Ngươi nuối nam sủng thì cứ việc nuôi, sao lại để ta nhìn thấy chuyến đó hả? Đúng là chuyện không lành mạnh chút nào.

-         Nàng nói nhảm gì đó? Cái gì mà nam sủng? Ta không có đồng tính luyến ái.

-         Vậy kẻ đó là ai?

   Đến đoạn hồi họp rồi nha. Ta nhỏm luôn dậy, không tèm nằm nữa, ngồi dậy hỏi chuyện hắn. Lúc này trông hắn có vẻ..... dễ gần. có thể hỏi chuyện được.

-         Đó là Mộ Dương.

  Mộ Dương? Nghe quen quen nha. Hình như ta đã nghe cái tên này ở đâu rồi đó. nhưng không nhớ rõ là ai nói, nói về chuyện nào. Thôi thì bỏ qua chuyện này, tạm thời vất đó. vấn đề bây giờ phải làm rõ chuyện của Khải Nguyên và cái người tên Mộ Dương đã. Liền bắt hắn kể chuyện ra. Hắn cũng thể hiện thái độ bỉ ổi đáng khinh của mình, kéo ta nằm xuống bên cạnh mà kể.

   Giọng hắn lúc này thật hay a. Rất ấm áp, lại rất nhẹ nhàng. Hắn không ôm lấy ta, nhưng nằm rất gần, quay mặt lên trên tần nhà, khẽ giọng kể về chuyện của hắn và Mộ Dương. Thì ra từ trước hai người đã từng có một quá khứ bên nhau như vậy. Ta cũng không hiểu vì sao Khải Nguyên lại thay lòng đổi dạ. Rõ ràng là trước đây từng yêu thương nàng như vậy sao lại thay tâm đổi dạ chứ. Lại còn nói là vì ta. Đúng là.....

-         Nàng có ghen không?

-         Sao lại phải ghen vì ngươi?

-         Vậy mà ta lại mong muốn nàng ghen tuông một chút đấy. Haizz! Nàng không quan tâm đến ta sao?

-         Hừ.... Ta không quan tâm đấy. Ngưi làm gì ta nào?

-         Thật là hư.

   Nghe hắn nói vậy, ta lại có cảm giác không an toàn. Hắn lại muốn động tay động chân với ta rồi. Lần nào cũng vậy. Lần này cũng thế thôi. Nhất định là..... Hắn sẽ.....

-         Ngủ ngon.

   WTF?

  Hắn nói cái gì? "Ngủ ngon"? Hắn không làm gì ta? Khó tin quá đi. Ôi gần hắn nhiều làm ta điên mất. Thời gian gần đây toàn làm ta đứng tim mấy lần. Thật sự là làm người ta sợ đó nha. Hừ....

   Đột ngột, hắn vòng tay qua, khéo ta vào lòng, ôm chặt ta trong đó. Giọng hắn rất nhẹ, giống như gió thoảng bên tai. Nhưng trong lòng ta lại có một chút rung nhè nhẹ. Rất lâu rồi chưa có ai ôm ta mà ngủ như vậy. Cảm giác rất ấm áp, giống như được chở che. Tuy còn lạ lẫm, nhưng cảm giác này rất an toàn, không hề khiến ta sợ hãi dù chỉ một chút. Khẽ cọ quậy một chút, rồi ngon ngoãn nằm im trong đó, ngủ thiếp đi.

----------------- ta là đường phân cách ngày tháng -------------

    Cuối cùng thì cũng đến trung thu, cái dịp mà Khải Nguyên hứa sẽ đưa nàng ra cung chơi lần nữa. Hiểu Thiên thật sự chờ đợi nha. Được ra ngoài cung đâu phải dễ đâu. Nhất định lần này nàng phải chơi cho thật đã. À đúng rồi. còn phải bắt hắn mang thật nhiều ngân lượng, để nàng khuân cả cái chợ đó về luôn. Ôi ôi..... Nghe thôi đã thấy vui rồi.

   Đợi mãi mới đến lúc hắn giải quyết xong đống công việc bừa bộn của mình, Hiểu Thiên cảm thấy cổ mình dài ra cả tấc. Nhưng không sao cả. Vì mục tiêu cuối cùng mà. Thế nên, khi đã đường hoàng chính đáng.... trốn cung thành công, ra được bên ngoài, Hiểu Thiên cứ cười mãi không thôi. Ngựa đã được hắn chuẩn bị trước, thế nên cứ việc ra ngoài là đi thôi. Lần này là hai con a. Cả tháng trời học hành miệt mài, cuối cùng cũng tự cười ngựa được. Tuy không thể đi nhanh, nhưng như thế đã là quá ổn rồi. nàng thật không dám ngồi cùng ngựa với hắn. Nhất định hắn sẽ lựa lúc để ăn đậu hũ nhà nàng. Như thế không ổn a.

    Không khí ngày trung thu thật náo nhiệt nha. So với trước đây nàng thấy, bây giờ chợ ở kinh thành còn náo nhiệt gấp mấy lần. Trẻ con chạy loanh quanh nô đùa, tay đứa nào đứa nấy đều cầm một chiếc đèn thật đẹp, cười thật lớn, chạy lung tung với nhau. Tìm được một quán trọ gần đấy, cả hai để tiểu nhị đưa ngựa vào chuồng, bản thân lên cất chút đồ lên phòng, sau đó cùng nhau xuống chợ.

-         Hu hu hu.....

   Cả hai chợt nghe tiếng trẻ con khóc nho nhỏ trong một con hẻm tối, tiếng khóc tuy không lớn nhưng có vẻ rất tức tưởi. Liền khéo tay hắn vào đó, nàng thấy một đứa trẻ ăn mặc rách rưới ngồi bên một chiếc đèn lồng rách nát, liên tục đưa đổi tay bẩn thủi của mình lên dụi mắt.

-         Có chuyện gì vậy? Đệ có chuyện gì sao?

   Thằng bé đưa mắt nhìn hai người xa lạ đang đứng trước mặt mình. Cả hai đều ăn mặc sang trọng, nhất định là người có tiền. Thấy thế, thằng bé lại co dúm người lại sợ sệt, giống như nàng và hắn sắp đánh cho nó một trận vậy.

-         Đừng sợ. Chúng ta không phải người xấu đâu. Đệ có chuyện gì vậy? Kể cho ta nghe đi. Ta giúp đệ. 

-         Chúng nó..... Chúng nó..... phá lồng đèn của ta. Còn lấy đi cả của tiểu Ni nữa. Hu hu hu.... Đèn lồng này là do gia gia vất vả làm cho ta và tiểu Ni. Chúng nó.... nói rất xấu.... không đáng đem ra chơi.... nên phá rồi.

-         Đừng khóc. Để ta mua cho đệ cái khác nha. Mua cho cả tiểu Ni của đệ nữa, được không?

-         Ta muốn đèn của gia gia cơ...... Hu hu hu.....

-         Đừng khóc nữa. Đèn đó hỏng rồi. Ta mua giúp đệ một cái mới, thật đẹp, để chúng nó không dám phá nữa, được không?

-         Thật không?

-         Ừ. Ta mua cho đệ.

  Nói rồi, nắm tay nó bước ra khỏi con hẻm, dẫn nó đến một sạp hàng đầy những chiếc đèn đỏ rực. Đèn cá chép, đèn ông sao, đèn hình con thỏ,.... thứ gì cũng có. Thằng bé liền chọn hai chiếc nó thích, sau đó liếc hai người bọn nàng. Khải Nguyên từ nãy vần không nói gì. Hắn để yên cho nàng làm những gì nàng thích. Hắn từng thấy nàng buồn, cũng từng thấy nàng vui. Nhưng chưa từng thấy nàng cư xử nhẹ nhàng với một đứa trẻ như vậy. Rất hiền hậu, giống như là mẹ nó ấy. Bất chợt, hắn thấy, nàng như thế này quả thực rất phù hợp với việc làm mẫu nhi thiên hạ.

   Đưa thằng bé đi mua đèn xong, nàng có mua cho nó một xấp quần áo, mua cả đồ ăn ngon rồi đưa nó về nhà. Đó là một ngôi nhà lụp xụp tồi tàn rách rưới, gió vào gió ra thoải mái. Một cụ ông, có lẽ đã cao tuổi, cùng một bé gái nhỏ hơn đứa bé nàng đang đưa về một chút, mà nàng đoán là tiểu Ni mầ nó nhắc đến. đặt chút đồ lên bàn, nàng liền hỏi chuyện gia gia đó, mới biết cha mẹ hai đứa trẻ đang bị quan phủ bắt giữ, vì lỡ đắc tội với đám nhà giàu trong làng. Hứa sẽ giúp đỡ gia đình bọn họ, cuối cùng nàng mới rời đi. Lúc này, trời đã nhập nhoạng tối.

-         Nàng có muốn thả hoa đăng không?

-         Thả hoa đăng á? Tùy thôi. Ngươi mua cho ta đi. Ta thả.

-         Thế mà nàng nói tùy thôi.

   Nói như vậy, nhưng hắn vẫn dẫn nàng đến một sạp hàng, lấy hai chiếc đèn, đặt vào tay nàng một chiếc, nhắc nhở:

-         Ta viết tên nàng, nên nàng phải viết tên ta đó. Nếu không sau này đừng trách ta a.

-         Cái gì chứ. Ta không viết thì sao nào? Ta không viết đó.

-         Nàng không viết thật ư?

   Liền làm mặt mếu nhìn nàng a. Hiểu thiên bị hắn chọc, liền bật cười, nhéo nhéo má hắn lắc lắc, rồi cầm bút cầm đèn chạy mất. thấy hắn không đuổi theo, liền đặt hoa đăng vào tay trái đỡ, tay phải khẽ viết mấy chữ vào đó. "Khải Nguyên". Rồi đem ra sông, tha xuống nước, sau đó khéo hắn chạy mất. Để hắn nghe thấy người ta gọi tên chắc nàng chì còn nước cắm đầu xuống đất mất.

-         Ta đói rồi. Ngươi dẫn ta đi ăn đi.

-         Đói rồi sao? Có muốn ăn bánh trôi không? Ta biết một chỗ ngon lắm.

-         Có có có ~~~~

-         Vậy hôn ta một cái đi. Ta đưa nàng đi.

-         Ngươi.... Từ lúc nào ngươi sa đọa như thế hả?

-         Ta sa đọa sao? Vậy nàng tự tìm đường mà đi nha. Ta về quán trọ trước.

  Bụng nàng lại bắt đầu giở trứng mới ghét. Nó sôi ùng ục luôn a. Ối giời ôi..... Liền "bán thân cầu thực" a. Nhằm má hắn thơm một cái, không ngờ hắn ma lanh quay mặt, tìm bờ môi nàng hôn một lúc. Quét sạch từ trong ra ngoài, không để nàng kịp phản ứng đã rời đi. Trực tiếp ôm nàng thật chặt, khẽ nói.

-         Hiểu Thiên. Nàng luôn cho rằng ta trêu đùa nàng. Nhưng ta là thật tâm. Là thật tâm yêu nàng.

----------- Tác giả nói nhảm-----------

   dù có up muộn, nhừng đừng ném đá vô đầu ta. *chọt chọt sang bên* ta thử des đó. ok hơm mn? bìa truyện mới đó nha. (~* ^3^) ~*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top