Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nếu nói nàng bất ngờ trước những lời thâm tình của Khải Nguyên, đó chính là nói dối. Nhưng nếu nói nàng lường trước được điều này thì cũng là điều dối trá. Không hiểu sao có thể thản nhiên đối diện với lời nói yêu thườn của hắn, thậm chí còn có chút .... vui vui. Phải. chính là vui. Có lẽ đó chỉ là niềm vui bé xíu vì đươc người ta tỏ tình, được yêu thương, được trân trọng. nhưng niềm vui vẫn là niềm vui mà. Cười ngây ngô một chút, nàng thận trọng hỏi lại hắn.

-         Là thật?

-         Thật. Nàng không tin cũng không sao. Nhưng chuyện này là thật.

-         Ngươi thật tâm yêu thương ta? Sẽ không bao giờ làm tổn thương ta? Sẽ không bao giờ làm tổn thương ta?

   Hắn biết nàng từng bị người khác phụ bạc. Hắn cũng hiểu nàng giống như loài vật bé nhỏ cần phải yêu ht]ơng nuông chiều, chỉ cần một lần làm đau, sẽ khiến vật sủng bé nhỏ như nàng chạy mất. Người khác có thể làm nàng đau một lần, có thể làm nàng khóc một lần. Còn hắn, hắn nhất định sẽ làm nàng cười vạn lần, làm nàng vui ngàn lần. Nhất định vậy.

-         Phải. Sẽ không tổn thương nàng.

   Hiểu thiên mìn cười. tâm trạng có một niềm vui nhỏ, nay đã trở thành niềm vui lướn hơn chút chút, khiến khóe miệng không nhịn được cong lên một chút. Khải Nguyên thấy vậy, liền nắm lấy bàn tay nàng, khéo đi.

-         Hiểu Thiên, nàng có thích ta không?

-         Bây giờ thì không. Còn sau này hận hay thích ngươi thì không biết được.

-         Vậy từ trước đến bây giờ, có bao giờ nàng cảm thấy ghét ta không?

-         Có. Ban đầu, ngươi lấy tiền của ta, lại không chịu giúp ta, khiến ta lo lắng một phen, nên rất ghét ngươi. Sau đó, ngươi lại vì lời Thái hậu mà lập ta làm hậu, khiến ta mất đi cuộc đời tự do của thiếu nữ, nên ghét ngươi thêm một chút. Tiếp tục, ngươi vì quốc gia đại sự mà bỏ mặc ta chán đến chết trong cung, nên lúc đó ta ghét ngươi thậm tệ luôn.

-         Vậy còn bây giờ?

-         Không thấy ghét quá nữa. Ít ra ngươi vẫn còn mang ta ra ngoài, như hôm nay nè.

  Xoay một cái, Hiểu Thiên cười thật tươi, khoe cả chiếc răng khểnh be bé trong miệng, đáng yêu như một tiểu nha đầu, lại xinh đẹp thanh khiết giống đóa bạch liên chớm nở. Khải Nguyên bất chợt thấy tim hẫng một nhịp, rồi theo nàng cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà kéo đi.

-         Trong cung ta cho nàng ăn uống đẩy đủ mà sao nàng gầy quá vậy?

-         Ngươi nói như đang nuôi heo vậy. Ta có phải heo đầu mà ăn để béo?

  

-         Hừ..... Gầy như nàng sau này ôm không thích.

   Cái tên này..... Sao da mặt hắn dày như thế chứ? Vừa mới nói yêu một câu, đã đòi trèo cao với tới rồi. Ai cho ôm mà ôm nào? Ai cho hắn ôm? Ai nào? Nhưng nói thì nói thế, da mặt ai đó không tự chủ được đỏ ửng lên, nóng hồng xinh xắn. may là đi trong bóng tối, chứ nếu không, e là sẽ bị hắn trêu cười.

-         Đến rồi.

    Nơi hắn đưa nàng đến chính là một quán nhỏ ven đường, tuy nằm trong góc tối không thuận lợi kinh doanh, nhưng quanh đó có không ít người ngồi ăn, vừa ăn vừa nói truyện. Kiếm được một cái bàn nhỏ còn trống, để nàng ngồi rồi, hắn liền quay qua cất tiếng gọi.

-         Đại thẩm! Cho hai bát bánh trôi nào.

-         Ai nha tiểu Hưng, ta còn tưởng hôm nay ngươi không đến? Sao? Hai bát hả? Đợi một lát.

    Để vị đại thẩm kia quay đi rồi, Hiểu Thiên liền khéo tay áo hắn, hạ giọng nói nhỏ.

-         Sao vị đại thẩm ấy lại gọi ngươi như thế? Lại còn làm ra vẻ khách quen nữa chứ?

-         Từ nhỏ mỗi lần trung thu, phụ hoàng đều cùng ta và mẫu hậu cải trang thành thường dân, đi xem hoa đăng, đến hôm sau mới về. Lần nào cũng ghé qua đây ăn bánh trôi của đại thẩm. Lâu dần thành quen.

-         Vậy sao? Vậy ngươi lúc đó có giống bây giờ không?..... À à, ý ta là có làm mấy chuyện giống chúng ta bây giờ không?

-         Sao? Muốn biết à?

-         Phải phải phải!!!!! Kể cho ta nha?

    Nói rồi liền làm mặt cún con luôn. Thật ra nàng trông qua đã giống lắm rồi, nay còn cố làm ra vẻ dễ thương khiến hắn phì cười, lại còn đưa tay qua nhéo má nàng nữa. Đau......

-         Tiểu Hưng à? Cô nương này là ai vậy? Lần đầu thấy nha. Cả mẫu thân cậu mấy năm rồi cũng không đến chỗ ta ăn bánh nữa. Bà ấy còn khỏe không vậy?

-         Mẫu thân ta vẫn khỏe, cảm ơn thẩm đã quan tâm. Còn đây là nương tử nhà ta, đại thẩm thấy thế nào?

   Hiểu Thiên liền nhanh mồm nhanh miệng chào hỏi đại thẩm, liền được bà ấy xoa đầu một cái, khen lấy khen để. Nào là dễ thương đáng yêu à. Nào là ngoan ngoãn lễ phép a. Nào là trông thông minh khéo léo lại có nét hiền thục dịu dàng a. Soi đi xét lại, chỉ có năm phần là đúng. Nhưng Hiểu thiên được người khác khen như vậy, dĩ nhiên không khỏi vui vẻ, cười toe thêm chút nữa, cả buổi tối đã luôn cười cười, giống như có một niềm vui rất lớn vậy. Đại thẩm đó trước khi rời đi còn ngoái lại, dăn với nàng một câu.

-         Đàn ông muốn giữ tim thì phải nắm được cái bụng đã. Cứ làm thật nhiều món ngon, lại khéo léo yêu chiều, thì cả đời này hắn sẽ yêu thương tận tâm vì mình đó.

   Nghe được câu này, mặt nàng lại thêm đỏ a. Còn Khải Nguyên, thấy nàng e thẹn như thế, tâm tình vui vui hơn nhiều, liền đưa tay ra véo véo lấy má nàng, cười nói trêu chọc. Hiểu thiên đã ngại càng thêm ngại, má nóng bừng, đỏ hồng như trái chín, tỏ vẻ tức giận mà đánh vào tay hắn. Nhưng ai mà biết nàng đánh hắn rất nhẹ, giống...... đánh yêu. Liền lựa lúc nàng định thu tay về mà nắm lấy, khóe mắt cười cười, ôn nhu mà dứt khoát không chịu buông ra.

-         Ngon không?

-         Hả?..... À ừ..... Ngon.

-         Sao vậy? Nghĩ đâu vậy?

-         A..... Không  có gì đâu mà.

   Nàng không muốn nói, hắn cũng không ép nàng. Liền cũng nàng tiếp tục ăn bánh trôi, cùng nàng ngắm ánh trăng trên cao, lâu lâu lại cùng nàng đón một cơn gió thu se se lạnh, tay nắm lấy lại càng thêm ấm, long thâm tâm lại càng thấy yên bình. Đột ngột, hắn cảm thấy, cứ như vậy, an ổn bên nhau, cũng nhau hưởng mấy thứ đơn giản mà ấm áp cũng nàng, đó cũng là thứ hạnh phúc quý giá bậc nhất thế gian. Đêm thu càng lúc càng lạnh, sương giá rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Nắm tay nàng đứng dậy, trả tiền, cũng nhau sóng bước về căn nhà trọ gần chợ hồi sáng thuê phòng.

-         Nhị vị quan gia đã về. Không hiểu hôm nay hai vị có xem được hoa đăng ngoài sông?

-         À..... Thực rất đẹp. Ngươi xem cho ngựa chúng ta ăn uống đầy đủ, chúng ta lên phòng trước.

   Nói rồi, Khải Nguyên nắm lấy tay nàng, kéo lên phòng. Gió đêm hơi lạnh, má nàng đỏ ửng lên từ bao giờ, vậy mà giờ lại thêm một tầng hồng hồng nữa. hai người mới chỉ nói yêu thương một lát, vậy mà......

-         Nghỉ nào. Sáng mai phải về cung sớm, ngày mai còn nhiều việc.

    Chiếc giường này, so với giường của Nhã tửu lâu hôm nào có rộng hơn một chút. Nhưng thời gian gần đây, gần hắn, mỗi đêm cùng nhau ngủ, so với trước đây, đã quen rồi.  tế nên, hắn nói một câu như vậy, liền leo lên giường, còn tìm một chỗ nào thoải mái nhất mà nằm. Nào ngờ, chưa có tìm được chỗ mà nằm, hắn đã khéo nàng ngã vào lòng hắn, trực tiếp ôm gọn nàng trong lòng. Ấm thực a.

-         Ngươi.....

-         Không cần ngại ngùng như vậy. Nếu không thoải mái thì nàng cứ nằm dịch ra cũng được.

-         Là ngươi ôm ta mà......

   Thực là muốn khóc a. ai là người đã ôm nàng trước nào? Lại còn cứng ngắc như vậy, đâu có ý tứ nào là thả nàng ra đâu mà nói. Bĩu môi với hắn một cái, nàng cũng không e ngại gì nữa, xoay người nằm yên trong ngực hắn, lại còn giụi giụi đầu vào hắn, giống một con mèo con giụi vào hắn làm nũng. Xoay qua trở lại vài cái, tìm được chỗ thoải mái rồi, ngoan ngoãn nằm im. Còn Khải Nguyên cũng là dở khóc dở cười vì nàng. Nàng sao mà cứ giãy hoài vậy? Lại còn cọ..... Liệu hắn có nên mang nàng ra giáo huấn một trận không?

-         Ngươi kể về ngươi cho ta nghe đi. Ta muốn nghe kể chuyện.

   Rõ là phiền toái mà. Đã khuya như vậy không chịu ngủ, bắt hắn kể chuyện, thử hỏi bao giờ mới ngủ được đây. Nàng lại là con người ưa thích việc ngủ nướng, chỉ sợ là mai về muộn. Sáng sớm nàng kia đã lên đường đến Nam Hạ, không thu xếp vẹn toàn, một minh quân như hắn thật không thể an tâm. Nhưng nàng là ai nào? Là ngừi hắn yêu thích đó. thế là liền chiều theo ý nàng, bắt đầu kể chuyện.

   Cuộc đời hắn nếu nói bằng một chữ, có lẽ là chữ an ổn. Trong cung không có nhiều cung phi, hầu hết mọi người đều an vị trogn cung của mình. lớn lên trong tình yêu của song thân phụ mẫu, được giáo dục bởi những vị quan lại có học vấn cao, văn võ đều được lo lắng chu toàn. Nằm trong lòng hắn, Hiểu Thiên chỉ khe khẽ cọ quậy vài cái, lâu lâu lại nghe thấy tiếng nàng sụt sịt vài cái, rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng chính là có.

-         Sao vậy?

-         Sao.... Sao cơ?

-         Nàng có tâm sự sao?

   Trong lòng hắn, Hiểu thiên lắc đầu nguầy nguậy. Nàng không muốn nhớ về quá khứ của nàng. Nói là trốn chạy cũng được. Nói nàng trối bỏ nó cũng được. Quá khứ đó, tốt nhất là không bao giờ nhắc đến nữa. chỉ là người kia, hắn ôm nàng trong lòng, một tay khẽ vuốt tóc nàng, một tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, rất nhẹ nhàng, từng đợt từng đợt giống như yêu thương vô bò. Từng giống người đó khi xưa. Cũng yêu thương vô hạn. Cũng bên cạnh vỗ về mỗi khi nàng không vui. Không dưng nhớ về hắn, nàng chợt thấy mũi cay cay.

-         Ta không có cha. Cũng không có mẹ. Chỉ có một người nuôi ta không lớn. Chỉ có điều, hắn cũng không phải là thật tâm với ta. Hắn coi ta giống một con cờ trên tay, tùy ý đặt chỗ. Mà ta lại không thể, cũng không cách nào chống lại. Ta từng yêu hắn. Vậy mà hắn lại khiến ta hận hắn điên cuồng. Hận hắn..... Ngươi hứa ngươi sẽ không giống hắn đi. Hứa sẽ yêu thương ta thật tâm. Đừng để ta đặt trái tim mình sai chỗ một lần nữa, được không?

   Nàng càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng, mấy âm tiết giống như tiếng gió thoảng bên ngoài. Hắn thấy ngực áo mình ươn ướt. Nàng khóc. Nhưng lúc này, nàng ngủ rồi. khóe mắt còn vương một ít lệ trắng trong, nhưng khuôn mặt không có đau buồn hay phẫn hận. Trông nàng vẫn đáng yêu, vẫn xinh đẹp như mọi khi cũng hắn ngủ. Nhẹ giọng nói, hắn cũng gần như không nghe thấy mình nói gì.

-         Được! Ta hứa!

    Khẽ xoay người một cái, ôm nàng chặt hơn, gần hơn, hơi ấm hai người vẫn vít vào cũng nhau, trong lòng có vài phần ngọt ngào.  

-------------- tám nhảm cùng tác giả -------------

   hú hú hú ~~~~~~~~ ta đau mề quá!!!!! lịch học dày kinh khủng rồi. với kiểu hành xác này , ta sợ mỗi chap up lên đều không được dài như trước nữa đây. mọi người đừng ném đá vô đầu ta nha TT^TT

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top