Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Nơi này hai người bên nhau ấm áp như vậy, nhưng không phải nơi nào cũng giống thế. Nhưng nơi cung cấm trong kia nào có được như vậy. Lạnh lẽo thương tâm. Cả đời hoa say liễu thắm bị chôn vùi sau cánh cửa gỗ đóng chặt, người gọi là chồng nay cùng người phụ nữ khác thưởng thức một đêm trung thu vui vẻ, mình lại cùng mấy người phụ nữ khác ngôi một góc trong cung, làm sao mà không oán giận? Lam Nguyệt ngồi bên trà kỉ, một tay vân vê chiếc lọ nhỏ trong tay, một tay khẽ vuốt ve con mèo nhỏ đang rên gừ gừ trong lòng, khẽ nghiêng đầu, cười nhẹ với kẻ ngồi đối diện.

-         Mộ nương nương, ngươi không dám sao?

-         Chuyện này...... Ngươi dám chắc là thành công?

-         Đoạn tử tán của ta không chỉ khiến đứa trẻ trong bụng vĩnh viễn không thể chào đời, mà còn huynh đệ tỉ muội của nó, ngàn năm cũng không thấy mặt trời! Ha ha ha!!!!

-         Ngươi.....

-         Ngươi không dám sao? Để đến khi ả cùng hoàng thượng có con, lại là tiểu hoàng tử nữa thì hay rồi. Cả ngươi cả ta, hai ta cùng không thể sống. Sao? Chả lẽ ngươi thông mình chỉ là lời đồn đại của thiên hạ?

-         Ngươi..... Được lắm. Nói đi. Chúng ta làm như thế nào?

-         Đừng dùng lời đó nói với ta. Nếu xét địa vị, ngươi còn vào cung sau ta, nên thông minh một chút.....

-         Muốn gì? Mau nói ra đi. Ta không có thời giờ rảnh rỗi cùng ngươi.

-         Ngày mai ả sẽ về cung chuẩn bị, nhân lúc này mang đến cho ả một bát canh. Còn lại, ta nghĩ mình không cần phải nói, nhỉ?

    Đặt lọ thuốc lên bàn, Lam Nguyệt cũng chỉ cười một cái, xoay lưng đi mất. lọ thuốc này, chỉ hi vọng thành công. Độc còn có thuốc giả, chứ dược mãi mãi không có. Lần này, ả chỉ còn nước này. Đừng trách ả độc ác. Có chăng, nên trách ông trời bất công với ả mà thôi. " Hiểu Thiên, coi như kiếp này, ta nộ ngươi."

---------- ta là đường phân cách dã tâm ------------

     Sáng sơ hôm sau, Hiểu thiên và Khải Nguyên nhanh chóng trả phòng, lên ngựa quay về cung. Dọc đường, tên nào đó rất không biết thân biết phận mà trêu ghẹo nàng. Nàng liền nổi giận a. cái quái gì vậy? Mới hôm qua còn ra vẻ thâm tình với nàng là vậy, ngủ qua một đêm, sao đã thành sắc lang rồi?

-         Nàng lúc ngại ngùng thất đnags yêu a. Lúc ngủ say như chết bị ta bẹo má cũng rất dễ thương nữa. ...... A a..... Sao đạp ta?

-         Ngươi im lặng một chút.

-         Nàng bắt nạt ta a? Thật ủy khuất nha. Nàng bắt nạt ta.......

   Nàng thật sự muốn đâm đầu vào đâu đó cho rồi. hắn là hoàng thượng đó! Là đế vương một nước đó! Là thiên tử một góc trời đó! sao hắn lại có thể lưu manh như vậy? Ủy khuất? Là nàng đây ủy khuất mới đúng. Sao mà người ta xuyên không về cổ đại thành vng phi hoàng hậu, tấm chồng bao giờ cũng là một đức lang quân đầu đội trời chân đạp đất, có kẻ nào giống lưu manh như hắn không? Trời ơi nàng không muốn tin vào cái gọi là sự thật này đâu!!!!

    Đến khi cả hai đã trở về hậu cung, hắn mới miễn cưỡng lấy lại vẻ đạo mạo, lạnh lùng uy nghiêm như ngày thường. tốc độ thay đổi đến chóng mặt này khiến nàng không khỏi ngạc nhiên a. Đúng là phí của giời. Hắn mà làm diễn viên thì không đạt Oscar thì cũng được mang đi liên hoan phim quốc tế. Phí phạm quá mà.

-         Hiểu Thiên! Lại đây!

-         Hử? Có chuyện......

   Câu nói còn chưa kịp ra hết khỏi miệng, hắn đã kéo tọt nàng vào lòng, ôm thật chặt, khiến nàng đau đến nhăn mặt a. lại cái gì nữa đây. Cứ như động vật phát d** ấy. Ý mà không được. Nếu nói như thế, không phải là nàng sắp bị hắn ăn sạch sao? Nồ nố nô....... Nàng chưa có sẵn sàng đâu. Nàng vẫn còn thương tiếc cuộc đời thiếu nữ lắm. Nhưng mà..... vòng tay hắn ấm thật nha. Lại còn ôm chặt như thế,  tuy nơi này là tẩm cung của hắn, nhưng không phải không có thị tì đi lại mà. Làm nàng dù da mặt dày thế nào cũng một phen đỏ hồng lên a. Thật đáng ghét mà.

-         Rồi. Bây giời nàng về được rồi. Ngoan..... Tối ta lại tới.

   Cái...... Cái này...... Hắn nói có phải là quá mờ ám hay không? Sao ...... Sao có thể thốt ra mấy lời đa nghĩa như thế chứ? Hắn đúng là....

-         Sao còn không về? Có phải là nàng......

-         Không phải! Cái gì cũng không phải! Ta cũng không phải là muốn cùng ngươi......

-         Ta đâu nói nàng muốn cùng ta? Sao nàng phải chối như thế? Hay là...... Thâm tâm nàng muốn ta thật?

   Nói rồi, liền vươn tay ra, kéo người đang đỏ ửng mặt đứng trước mình, khóe miệng nhếch lên tà ác, rồi vươn người một chút, đã áp được vào đôi môi hồng hồng ấm áp của nàng. Lại lợi dụng lúc nàng thất thần mà khsẽ tách hàm răng nhỏ, khéo léo vươn lưỡi vào trong. Hiểu Thiên nàng vẫn còn đang choáng váng, kẻ nào đó đã nhanh chóng rời ra, nhìn nàng cười tà mị. Da mặt Hiểu thiên đã hồng hồng, nay càng thừa dịp đỏ rực lên, giống như hai mặt trời bé con cón trên má. Trông đặc biệt đáng yêu nha.

-         A a a..... Ta về trước đây.

   Lần này, nàng không tỏ vẻ ngơ ngác như hồi nãy nữa, mà chayjt rốn liền a. chạy nhanh thiệt đó. Mới đây mà đã mất tiêu mất tích rồi. Khải Nguyên khẽ cười. Nàng thật đáng yêu nha. Haizz! còn tỏ ra đáng yêu như vậy hắn cũng không biết mình có mang nàng ra ăn sạch từ trên xuống dưới không nữa.

   ------------------

   Ngày bọn ta lên đường, đưa tiễn thật là rầm rộ nha. Nào là kèn trống chiêng la, nào là bá quan văn võ. Chưa kể Thái hậu cũng đến dặn dò. Đông vui náo nhiệt vô cũng luôn. Mà dịp này, ta còn gặp đươc cả đám người Lam phi, Mộ phi nữa chứ. Haizz! Sống với bọn họ trong cung không ít thì nhiều, vậy mà số lần giáp mặt không quá đầu ngón tay. Lam phi lúc nào cũng ở chỗ Vương nương nương. Mộ Dương thì toàn ở lì trong cung hiếm khi ra ngoài. Ta còn nghĩ nếu ở trong đó thêm vài ngày nữa, nàng ta sẽ mọc nấm trên người luôn mất. Mà kể ra thì lần đưa tiễn này long trọng là phải. Hoàng thượng thân chinh xuất ngoại, hoàng hậu theo sau chăm sóc. Quá rầm rộ luôn.

-         Hoàng hậu nương nương,Mộ Dương ta có thứ này mời người dùng. Trước nay chúng ta tình chị em còn chưa thân thiết, sau này hi vọng sẽ gần gũi nhau hơn.

   Vừa nói ,nàng ta vừa đưa cho ta một bát canh gà hầm. Rất thơm rất ngon a! Chỉ có điều...... Hương này........... Còn không kịp nuốt, ta lấy ta chỉ chỉ vào bát canh, ý hỏi trong đó có gì vậy.

-         Đây là canh gà hầm với hồng sâm, đặc biệt tốt cho sức khỏe phụ nữ thưa nương nương. Người nên ăn nhiểu một chút.

   Vừa có nghe có hồng sâm ,ta liền không nể tình một chút mà nhả hết ra. Trời ạ canh ngon như thế sao lại cho hồng sâm vô làm gì chứ? Why? Ta có ăn được cái thứ đó đâu mà cho ta ăn làm cái gì? Ta hận ta hận ta hận a!!!

-         Mộ Dương a, không phải ta khi dễ ngươi, chỉ là ta không thể ăn hồng sâm. Ăn vào nếu không nổi mẩm cũng sẽ khó thở. Không thể ăn được thật đó..... Chỉ là phí mất tâm sức của ngươi thôi.

-         Chuyện này.... Vậy nô tì cũng không dám làm phiền nương nương nữa. canh này, đổ đi vậy.

-         Đổ đi? Sao có thể lãng phí như vậy?

-         Vậy canh này phải làm sao? Không đổ đi......

-         Tặng lại cho Lam Nguyệt nương nương là được rồi.

   Ta cũng không hiểu mình nói vậy là có gì sai, mà không khí lập tức trầm mặc quỷ dị nha. Hoàng hậu nương nương tiếp kiệm cho hậu cung có gì là sai hả? Mấy người thật là.....

-         Hiểu thiên đã nói như vây, Lam Nguyệt, vất ả cho nàng rồi. Chén cnh này, nàng dùng vậy.

   Khải Nguyên nói rồi, nàng cũng không nói gì thêm nữa. chỉ có điều, ta cảm thấy nàng không cam tâm tình nguyện uống canh đó, cứ như uống vào là chết người vậy. Chắc là đồ bị ta ăn dở, nên mới khó chịu như thế. Đúng là..... Haizz! t cũng tiếc canh đó lắm chứ. Ai nói Mộ Dương cho hồng sâm vào làm gì. Nhớ hồi nhỏ từng tí tởn uống cao hồng sâm, cuối cùng phải nhập viện cả tuần liền. Hiện giời cổ đại không có thiết bị rửa ruột cho ta đâu. Thế nên an toàn của bản thân vẫn là quan trọng nhất.

------------- ta là đường phân cách đi sứ ---------------

   Phải công nhận Nam Chiếu có thời tiết thật tốt nha. Tính ra bây giờ đã là đầu mùa đông rồi, vậy mà ở đây vẫn trong tình trạng " trời xanh mây trắng nắng vàng" siêu dễ chịu. Mặc dù phải đi rất lâu, đường xá cũng không tốt đẹp gì, cả người đau ê ẩm, nhưng được hưởng thụ không khí như vậy thật tuyệt vời! Cơ thể như chuẩn bị mọc nấm mốc cũng có dịp được hưởng thụ ánh nắng, tâm tình thoái mái không ít a.

   Đến Nam Chiếu cũng được ba bốn hôm, nhưng chủ yếu là nghỉ ngơi lại sức, đến tối nay mới chính thức gặp gỡ đôi bên. Thật ra cũng không có gì đáng lo cả. Nghe nói Khải Nguyên và thái tử Nam Chiếu từ nhỏ đã có giao hảo với nhau, tiệc rượu đêm nay cũng không quá quan trọng. Vậy càng tốt. Thoải má a.

-         Ngươi xem ta mặc như vậy có được không?

-         Ngươi xem ta có cần trang điểm không? Có cần làm kiểu tóc nòa cho phù hợp không? Ngươi xem.....

-         Ồn ào a.

   Tên đáng ghét nhà ngươi! Ta trù ngươi kiếp sau biến thành thái giám a! Tại sao? Lần nào cũng dùng một cách này cắt đứt lời ta nói? Ngươi ngươi ngươi...... Nhưng thực sự, ta vẫn thích hắn làm vậy với ta a. dù có bá đạo một chút, nhưng vẫn luôn ôn nhu, luôn cẩn trọng với ta a. Cảm giác được nâng niu được yêu thương vẫn là tuyệt nhất.

   Rời khỏi môi ta, hắn cúi đầu, trán chạm vào trán ta, khẽ thở. Hơi thở rất ấm, vương vấn mùi hương quen thuộc của hắn. Áp mặt vào hắn, ta nghe âm thanh hắn trầm ổn bên tai, cảm giác an toàn được bảo vệ. Giống như chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay Khải Nguyên, vĩnh viễn ta sẽ được bảo vệ an toàn.

-         Không cần quá cầu kì. Vẫn cứ ăn mặc như thường là được.

  

Ta cũng là nghe lời, trực tiếp chọn lấy mấy bộ y trang thoải mái nhất, trnag điểm cũng qua loa, cũng hắn đến yến tiệc.

-         Ha ha ha! Huynh đệ à, ta còn tưởng ngươi không muốn lấy vợ? Lần trước ngươi đại hỉ không thể đến, thất lễ thất lễ.

-         Tuấn Vũ, ta và ngươi còn câu nệ mấy chuyện đó sao?

  Hắn cùng vị thái tử kia ta một câu, ngươi một câu, liền trực tiếp đem ta quăng ra ngoài, không thèm để ý đến ta nữa. hừ! Ta cũng không cần. Ta không cần đâu. Ta nói không cần thiết đó...... Nhưng ngươi thật là quá đáng. Đem ta quên sạch sàng sang thế à.

-         A! Xin lỗi huy........

   Người bị ta đụng phải không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt có phần quái dị. Gương mặt này..... Giống quá! Nhã Kì Phong...... Gương mặt của Nhã Kì Phong.....

   Máu chó! Nhất định là một tình huống máu chó như hàng loạt tiểu thuyết có đầy trên mạng a. Nhất định là như vậy! Má tác giả, má có bí ý tưởng cũng không cần lôi một chi tiết cũ rích như thế ra đâu! Nhất định là vì ta đã động lòng với Khải nguyên, liền tìm người đến phá hoại tình cảm a. Nhất định không để mắc lừa. Nhất định vậy.

-         Ngươi không nhận ra ta sao? Hoàng hâu nương nương?..... À không! Hay là gọi em là Nhã Hiểu Thiên mới đúng nhỉ?

   Hắn nói rất nhỏ, nhưng ta nghe giống như tiếng sét bên tai vậy. Nhã Hiểu Thiên! Người gọi ta như vậy, hoàn toàn là người của xã hội hiện đại. Không một kẻ nào ở đây biết đến cái tên đó. trừ kẻ mang khuôn mặt của Nhã Kì Phong. Hoặc..... Hắn chính là Nhã Kì Phong!

-------------------------------- tác giả tám nhảm -----------------------

   hê hê, từ đầu đến giờ bình yên quá rồi. từ đây hai anh trụy sẽ khó khăn đây *vuốt râu* ta mệt quá đi!!!!!! trời đã sinh ra học, còn sinh ra ta làm gì nữa!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top