Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khải Nguyên âm trầm nhìn bình rượu ngọc thạch cao ,quý trên bàn, lại nhìn mấy chiếc ly ngọc trắng mịn, gương mặt lạnh lùng không đoán ra được cảm xúc. Phía dưới chân hắn, mấy kẻ từ nô tài, thị tì, thái y không ai dám ngước mặt lên. Dạ Mĩ điện – nay đã  là điện Thái hậu- một màn âm trầm ngọt ngạt không thể thở. Đến tột cùng, vẫn là hắn cất tiếng:

-         Các người dám khẳng định đây là rượu mà Hoàng hậu mời Thái hậu và các vị nương nương? Nếu vậy, bản thân nàng cũng uống, tại sao không hề trúng độc? Các ngươi giải thích rõ cho ta!

   Mấy lời đầu, hắn nói rất từ tốn, rất chậm rãi, vậy mà cuối cùng, tức giận cùng phẫn nộ tràn lên, tay cầm chén ngọc ném xuống, ánh mắt đỏ rực toàn tơ máu vô cùng đáng sợ. Tức khí trên người hắn, ai dám chống lại? Thật muốn im lặng quách cho rồi. Nhưng hắn là ai nào? Hắn là Lã Khải Nguyên, là đương kim thánh thượng của Thanh Oai đại quốc. Hắn hỏi, dĩ nhiên kẻ dưới phải trả lời. Cuối cùng, một vị thái y đã có tuổi, cũng là người đem khẳng định của mình nói ra, đáp lại lời hắn.

-         Thần dám chắc, rượu này có độc. Còn vì sao hoàng hậu nương nương uống mà vẫn khỏe mạnh, chỉ có thể lý giải rằng, nàng là người hạ độc, thuốc giải, nàng đã uống.

-         Đáng chết!!! Chết hết cho ta!!!!

   Hắn gầm lên như một con thú bị thương, trực tiếp đam mấy kẻ kia hù đến mất mật, nối đuôi nhau chạy thật nhanh ra ngoài, trong điện lúc này chỉ còn Khải Nguyên cùng Thái hậu. Nắm tay mẫu thân nằm yên lặng trên giường, hắn thật đau lòng. Từ nhỏ sống trong hoàng cung đầy rắc rối cùng phức tạp, vẫn là mẫu thân cùng phụ hoàng đem chắn che chở thật kĩ, cho hắn cuộc sống sung túc lại đầy đủ yêu thương. Người cũng là người mang nàng đến cho hắn. Suy nghĩ thật kĩ, nhóc con kia cũng là người đơn thuần thanh khiết, vĩnh viễn không thể có ý nghĩ hại người được. Vậy mà đem qua, vừa đem nàng bọc lại thành cái kén lớn nằm ngoan trong lòng, cửa đã bị đập liên tục. Mở cửa ra, hóa ra là mở cửa đón rắc rối. Mấy tên nô tài đem tin Thái hậu cùng các vị nương nương đột ngột có biểu hiện khách thường, giống như phát bệnh. Mấy người Mộ Dương cùng Lam Nguyệt hắn không quá lo lắng, lo lắng chính là Thái hậu. Nhanh chóng chạy đến, chỉ nghe thái y kết luận một câu:

-         Thái hậu đã trúng kịch độc..... Theo thần dữ đoán, đây là thập độc tán, điều chế từ mười loại độc dược khác nhau, không màu không mùi cũng không vị, ...... hơn nữa,.... ngoài người chế dược, người khác, coi như không thể chế giải dược.

  Lúc đó phát lệnh điều tra, không hề ngờ tới, đọc kia lại nằm trong rượu mà Hiểu Thiên mời đêm qua. Lại càng khó tin hơn, hắn không động tới một giọt, liền không hề đau ốm, nhừng người nàng mời, đều một lượt ngã bệnh. Không tin cũng thật khó. Ôm trán ngồi, hắn nghĩ, có lẽ bây giờ, nàng cũng đã tỉnh dậy.....

  Không tốt! Nhóc con kia thức dậy không có hắn, nhất định là bất chấp mà bước ra ngoài. Cẩm Phụng cung là cung của hoàng hậu, cùng Cẩm Long cung là hai nơi bất phạm. Tuy nhiên, chỉ cần bước ra khỏi cửa, cấm vệ quân của Mộ Quân sao có thể bỏ qua nàng? Mộ Dương là độc nữ của Mộ Quân, hắn cưng nàng không kể xiết, nâng như nanan trứng, hắn như hứng hoa, lần này nàng bị hại, nếu không phải Khải Nguyên hắn là đương kim thánh thượng, có lẽ cũng bị túm áo mà mắng chửi rồi. Hòi nãy mới nghe thái y cùng thái giám nói rượu của Hiểu Thiên có độc, hắn liền hầm hầm đi ra, chắc là....

-----------------

   Nơi khác của hậu cung đầy dã tâm, Mộ Dương cùng Lam Nguyệt ngồi bên nhau, dĩ nhiên, cảnh tượng này, nào dám để người khác thấy.

-         Ngươi thật nham hiểm. Đến mạng của ngươi cũng có thể mang ra vui đùa.

-         Hừ. Ta đây không phải vì chúng ta sao? Mộ Dương ngươi từ khi nào trở nên nhu nhược như vậy? Mạng thì làm sao? Không phải giải dược ở chỗ chúng ta sao?

-         Nhưng chuyện này.... Lại còn Thái hậu.... Ngươi chắc sẽ thành công chứ?

-         Dĩ nhiên là chắc. Chúng ta mỗi người một chén, một mình ả uống đến cả chục, nhất định lần này, không có đường sống. Sau đó, người cfuar ta đưa giải dược ra, nhất định một mũi tên trúng hai đích, vẹn toàn.

   Ánh mắt lạnh lẽo cùng trào phúng. Nhất định phải được. Ván bài này bọn họ đặt cả mạng sống vào đó, sao có thể sai sót. Lam Nguyệt đưa chén trà lên môi, nhấp vài ngụm nhỏ. Sau đó, theo đường bí mật về cung của của mình. cuối cùng, chỉ còn Mộ Dương ngồi đó. Đến lúc này, suy nghĩ về mấy việc mình từng làm, bất chợt thấy thật mỉa mai. Trước đây chính nàng là người rời đi trướci, rồi đột ngột quay về níu giữ Khải Nguyên. Trước đó chính mình là người đề nghị Lam Nguyệt về cùng một phe, không ngờ nữ nhân đó so với mình thủ đoạn hơn nhiều, mình lại thành con tốt trong tay ả, cùng ả làm mấy chuyện bẩn thỉu này. Trước kia không Đầu tiên chỉ là muốn Khải Nguyên như lúc trước chỉ để mình vào mắt, sau đó thành chấp niệm, rằng nhất định phải cướp lại hắn. Rồi bây giờ thì sao? Ả làm mấy chuyện hạ độc này, tâm không vui vẻ, hắn cũng không vì nàng đau ốm mà vất đến một ánh mắt. Cuối cùng thì sao? Không phải hắn chỉ lo cho mình Hiểu Thiên kia thôi sao? Thật là đáng ghét. Thật là đáng hận!!!

-------------------------------

   Ngồi ngây ngốc trong thiên lao này, Hiểu thiên ta đến tột cùng cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Không phải đêm hôm trước rất vui vẻ sao, mọi người rất hòa hợp sao? Vậy mà sao đến sáng hôm sau, ta cư nhiên bị người khác khép cho một cái tội trời ơi đất hỡi gì đó, sau đó tống đến đại lao này. Cũng không biết ngồi đây đã bao lâu rồi. Từ lúc đó đén giờ, chỉ có tiểu Khanh, tiểu Nhiên cùng Khải Duệ đến thăm ta. Hắn.... Không biết là chết ở đâu rồi!!!

  Hừ.... Hắn là hoàng đế bận rộn, vậy ta đây là hoàng hậu của hắn. Vợ mình bị nhốt đại lao bao nhiêu lâu như thê,s hắn cũng khong chịu ló cái bản mặt ra cho ta. Thật đáng ghét nha. Hơn nữa, chúng ta.... giữa chúng ta, cái gì cũng xảy ra rồi, bây giờ, hắn bặt vô âm tín, chuyện này, nên nói sao đây? Rũ áo quay lưng ư? Nếu hắn làm thế, nhất định ta đây sẽ triệt đường sinh con của hắn, đánh đập hắn, chửi mắng hắn!!!!

   Nhưng..... Ta thật nhớ hắn. Từ khi đi Nam Chiếu trở về, chúng ta đến giáp mặt một lần cũng không có. Đêm đó, hai chúng ta gần gũi như thế nào, ta cũng mơ hồ không rõ ràng. Chỉ nhớ hắn cùng ta dây dưa rất lâu, hắn lảm nhảm mấy lời gì đó  rất vô nghĩa, nhưng cũng rất ngọt ngào. Nếu không tính đêm đó, ta và hắn đã rất lau rồi không nói chuyện cùng không gặp nhau. Ta nhớ hắn. Thật là nhớ a....

-         Hiểu Thiên..... Nàng gầy.....

   Một bóng đen đổ xuống ta, âm trầm lặng lẽ đứa yên đó, nói mấy lời ngắn ngủi. Giọng hắn thật bùi tai a. Thật ấm áp nha.

-         Ngươi đã tới... Ngươi.... Oa oa...

  A! Không tốt rồi! Ta khóc a... Tự nhiên nhào vào lòng hắn đó, không cần biết bộ dạng hiện thời của mình có bao nhiêu luộm thuộm cùng lôi thôi, ta chỉ biết, hắn cuối cùng cũng tới. Hắn không quên ta. Hắn vẫn cần ta. Như  là tốt rồi. Hắn không phải sẽ không cần ta nữa. Như vậy thật tốt. Thật tốt...

-         Mấy ngày nay thật là làm khó nàng rồi. Hiểu Thiên... Đừng khóc. Ta ở đây a.... Đừng khóc.

   Đồ ngốc. Ngươi vừa dỗ ừa vuốt tóc ta như vây, có ma mới ngừng được a. Ngươi là đồ ngốc. Nhưng ta lại thích ngươi...

-         Ngươi... Kể cho ta nghe, chuyện gì đã xảy ra. Được không? Tại sao bọn họ lại đem ta tới nơi này? Sao bọn họ dám đem ta nhốt vào đây? Còn nữa... Ngươi  mau đem ta ra khỏi nơi này. Bọn chúng một lũ người không biết đúng sai nhốt ta ở đây. Ngươi....

-         Hiểu Thiên..... Bây giờ, tạm thời ta không đưa nàng ra được.

  

   WTF? Hắn nói cái gì? Không thể đem ta ra ngoài? Hắn là hoàng thượng, dưới trời này ai hơn được hắn, bây giờ lại nói không thể được? Ta không tin! Ta dù sao cũng là thê tử của hắn. hắn có thể đứng yên nhìn người ta vô duyên vô cớ nhét vợ mình vào thiên lao như vậy được sao? Còn có mấy chuyện tôn nghiêm cùng danh phẩm, sau này ta phải làm sao?

-         Đừng quá lo lắng. Nhất định ta sẽ đưa được nàng ra ngoài mà. Hiểu Thiên, tin ta.

-         Ngươi.... Kể mọi chuyên cho ta nghe đi. Tại sao ta lại bị nhốt ở đây? Tại sao ngươi lâu như vậy mới tới. Còn nữa. Ta nghe bọn họ nói, hậu cung có biến, là chuyện gì sao?

-----------------

   Khải Nguyên nhìn nàng giương cặp mắt trong veo lên hỏi, không thể kìm lòng, liền ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia bước vào trong, không ngại đó là nền đất lạnh lẽo của thiên lao tăm tối, cũng không ngại bộ dạng nàng có chút lôi thôi lếch thếch, đặt nàng ngồi vò lòng mình, còn bản thân tựa vào bức tường lạnh lẽo, cất giọng trầm ấm kể lại mọi chuyện. Chuyện này không phải chuyện hay ho gì. Nhưng hắn không muốn giấu nàng a.

-         Chuyện này....

   Vừa vuốt lên mái tóc rối bù của nàng, vừa ôm lấy thân ảnh nhỏ bé lâu lâu run lên vì hơi lạnh cuối đông, hắn thấp giọng kể lại mọi chuyện. Trái ngược với tưởng tượng nàng sẽ ngạc nhiên đến không nói nổi, hay sẽ tỏ ra hoảng sợ phân trần, Hiểu Thiên chỉ ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn vuốt ve như mèo con, lâu lâu dụi dụi vào lòng hắn, hoặc ngật nhẹ đầu, tỏ vẻ vẫn nghe cho hắn yên tâm.

-         Ta hiểu rồi. Ta là bị người khác hãm hại.

-         Dĩ nhiên ta biết. Nhưng nàng có biết ai muốn làm chuyện này không.

-         Haizz! Ta có nên nói ngươi ngốc không? Ta là hoàng hậu, lại được sủng ái như vậy, người hận nhất là ai?

  Khải Nguyên bất chợt hiểu ra. Đúng rồi. Chính là những nữ nhân khác trong hậu cung này. Lam Nguyệt cùng Mộ Dương, ngoài ra trên dưới những nữ nhân chờ sủng hạnh đều có thể hận nàng. Chuyện hại người này không phải không có. Trước giờ cũng xảy ra một vài lần. Tại sao hắn lại không nhớ ra nhỉ?

-         Vậy thật tốt. Hiểu Thiên, ta liền đi tìm kẻ hại nàng. Nàng nhất định phải đợi ta.

-         Khải Nguyên! Đánh rắn chớ động cỏ. Ngươi điều tra kín đáo một chút. Ta bị hãm hại như vậy, nhất định là bên cạnh ta có người của bọn họ. Chuyện lần này, ta cược mạng sống của mình. Ta cược, nhất định ta sẽ trả thù được mấy kẻ dã tâm rắn độc đó.

-         Được! Nàng chờ ta. Nhất định ta sẽ làm được.

 Nói đoạn, hắn cúi người xuống, lưu luyến đặt lên môi nàng một nụ hôn, mong muốn thỏa mãn nhớ nhung cùng trống vắng trong lòng. Nhóc con này, chớ hắn một thời gian, nhất định hắn sẽ thu dọn sạch sẽ đón nàng về.

--------------- ta là đường phân cách " tham tù"------------------

   Mấy ngày liên tục điều tra chuyện của nàng, không kể phải lo thêm chuyện xuất chinh, thật sự Khải Nguyên cảm thấy mệt mỏi muốn chết. Đã vậy, Mộ Quân kia chính là không biết nể mặt người, hắn giữa đường triều, dám lên tiếng mau đưa nàng ra luận tội, noi gương thiên hạ. Thiên hạ cái ****! Thiên hạ này quan trong, vậy nàng không quan trọng sao? Hắn một vai gánh cả thiên hạ to lớn, vai kia dánh cho nàng, sao có thể để nàng bị người đời khi dễ?

-         Hoàng thượng không thể vì một nữ nhân mà quên đi thiên hạ. Xưa nay không phải không có những hôn quân vì đam mê tửu sắc, không nghe lời chính thần mà mất nước. Mong người suy xét kĩ càng.

   Mộ Quân hắn nghĩ hắn là công thần của tiên đế, có kim bài miễn tử mà oai lắm sao? Trước mặt hàng chục đại thần  nơi đại điện, dám đưa ra ý kiến luận tội hoàng hậu đương triều, cùng là ái nhân của Khải Nguyên hắn, đúng là chán sống. Nếu không vì hắn là một võ tướng có tài, lần xuất cung tham chiến lần này, hắn là người trực tiếp cùng Khải Nguyên chỉ huy quân đội, nhất định Khải Nguyên sẽ ép hắn cáo quan ở ẩn, như vậy mới hả được giận.

-         Hoàng thượng.... Mộ tướng quân cùng các vị địa thần dâng sớ.

   Tiểu Đào tử mang vào một văn thư, cất giọng e dè nói với hắn. Chuyện sáng nay trên triều, kẻ làm nô tài như hắn cũng thấy hoàng thượng giận dữ biết bao. Lần này, không hiểu sao Mộ tướng quân đó có thể ôi kéo nhiều vị địa thầm vào phe của mình, cùng nhau đồng lòng dâng sớ đến hoàng thượng. Haizz! Đúng là sắp có giông tố rồi.

   Đúng như hắn dự đoán, vừa lật tấu chương kia vài cái, đọc được mấy chữ, sắc mặt hắn đại biến, lập tức ném tấu chương xuống sàn, vô cùng cáu giận mà lật cả bàn thư án đổ xuống, âm trầm bước ra ngoài. Hoàng thượng của tôi ơi! Từ khi nào ngài trở nên dễ xúc động như vậy? Tôi đây theo ngài mười mấy năm, vẫn chưa bao giờ thấy cái gương mặt lạnh lùng xa cách kia nổi giận a. 

------------------------- này thì làm nhảm -----------------------

oimeoi! ta sắp phải thi học kì rồi! cái mạng này sẽ được quyết định qua mấy bài thi đó đây. tuần sau ta mà up ngắn/ ko up cũng đừng có ném gạch vô đầu ta nha. ta làm thêm mấy bài kiểm tra chuyên ban thôi cũng chết rồi. đau đớn lắm đấy. TT^TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top