Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Từ bên ngoài truyện vào âm thanh gào thét trong vô vọng vủa Lam Nguyệt khiến khuôn mặt của tiểu Khanh trắng bệch. Tuy giữa hai người chỉ là quna hệ tôi chủ, thậm chí Lam Nguyệt thậm chí không cần nàng trở thành tâm phúc, thì vẫn làm tiểu Khanh đau lòng. Thật sự, khi muốn nói rõ chuyện của hoàng hậu nàng đã biết kết cục của mình và tiểu thư chính là như bây giờ. Nhưng biết rồi thì vẫn là đau đớn, dằn vặt bản thân rằng mình chính là người đẩy tiểu thư đến chỗ chết. Tâm trạng thật chẳng dễ chịu chút nào.

       -          Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương.... Đừng mà.... Đừng giết tiểu thư mà.... Ta trăm lạy người, nàng lauyj người, đừng giết tiểu thư... Đừng mà....

-          Tiểu Khanh, chuyện Lam Nguyệt làm, cô ta dĩ nhiên phải trtar giá, làm chuyện xấu xa như vậy, cần phải trừng phạt. Để cô ta có thể chết toàn thây, đây đã là đối tốt với cô ta rồi.

     Nhìn tiểu Khanh tiết tục kích động, khóc lkocs đến dộ nước mắt giàn dụa, Hiểu Thiên lặng lẽ gọi người đến đưa nàng về một tẩm cung nào đó để nghỉ ngơi, bàn than cũng mệt mỏi bước ra. Mấy ngày bị nhốt oan uổng, nghĩ lại,Hiểu Thiên dĩ nhiên cảm thấy uất ức. Lam Nguyệt hạ độc thủ với nàng, nàng đâu phải thánh mẫu, dĩ nhiên là muốn trả thù. Nhưng dù sao tiểu Khanh vẫn là một tiểu cô nương tốt, làm ra mấy chuyện này cũng chỉ là vì Lam Nguyệt kia. Thật là.... Bây giờ thì biết xử lý làm sao mới tốt đây. Chiếu theo luật, nha đầu kia dĩ nhiên phải chết, nhưng nàng lại không muốn làm hại đến tiểu Khanh. Haizz.........

      Chân cứ như vậy tiến về phía Dạ Mĩ cung, chốn xưa từng ở vẫn như vậy,giản dị đơn sơ,không lớn,bóng bẩy cùng hào nhoáng như Cẩm Phụng Cung bây giờ.con mèo con nàng nuôi lúc trước cũng to đùng rồi,đang vui chơi với mấy nô tì ngoài sân,vừa thấy nàng liền nhào tới.

   -A.Tiểu miêu tử của ta! lại đây ta bế nào. Aiya ngươi sao lại mập đến vậy cơ chứ...thật là nặng...

     Thấy nàng bước tới, mấy kẻ hạ nhân trong cung cũng định bước tới hành lễ,  nàng cũng chỉ phẩy tay vài cái,đoạn bước vào trong. Lần trúng độc dược vừa rồi, thái hậu là người trúng nặng nhất, tuy giải dược đã uống nhưng vẫn chưa tỉnh lại được.Từ Từ ngồi xuống bên giường,nhìn gương mặt hiền từ đức hạnh đang im lìm,nàng khẽ nắm tay người nhỏ giọng thủ thỉ.

   - Nương nương,người mau tỉnh lại a.Con dâu đén thăm ngườ,nghĩa nữ đén thăm người a.Hôm nay người thất sao rồi? Có còn mệt nữa không?... Nương nương người xem, phu quân người tìm cho con thật là một người tốt, biết cách khiến người ta an lòng a. Tuy chàng có bận bịu không thể ở bên con mỗi lúc, nhưng lại có thể yêu thương bách tính như vậy, là một hiền quân.... Chàng chắc sắp phải đi chinh chiến rồi, người phải tỉnh lại a. Nếu không, con e mình không thêt thay chàng đam đương việc hậu cung rối rắm này đâu...

   - Nàng có thể.  Tuy mẫu hậu nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng nàng cũng nên học làm một hoàng hậu tốt, có thể làm chủ hậu cung như lúc trước mẫu hậu từng làm. 

   - A... Chàng tới từ khi nào vậy?

    Đang thì thầm to nhỏ cùng Thái hậu, không ngờ hắn đột ngột cuất hiện, làm Hiểu Thiên có chút giật mình. Sau đó, để yên cho hắn ôm nàng vào lòng, cả hai cùng ngồi một chỗ trò chuyện cùng Thái hậu, cành tượng thật đầm ấm, giống hệt một gia đình hạnh phúc. 

   - Mẫu hậu, sau khi thần nhi có thể chinh chiến trở vể, liền cùng nàng sinh cho người một tiểu hài tử béo béo mập mập, mũm mĩm đáng yêu, để cho người có thể trở thành bà nội, ẵm tiểu bảo bối vui đùa, được không?... Người cũng nên tỉnh lại rồi....

   - A...chàng...

     Rời dạ Mĩ cung,Hiểu Thiên cũng không về phòng nữa,nàng theo chân Khải nguyên đến thư phòng,cùng hắn giải quyết vài vấn đề. Không lâu nữa hắn sẽ xuất chinh,lần đánh Bắc Mạn này, nhất định phải toàn thắng trở về, không những ngăn đám người ngoại tộc ấy xâm chiếm đất đai tổ quốc thiêng liêng,còn là để khẳng định sức mạnh của một đất nước.Từ khi hắn lên ngôi, trong ngoài đều ca ngợi hắn là một thiên vương nho nhã,ít người có thể biết rằng hắn là một tướng tài có thể thao lược chiến trường. Lần xuất quân này, ngoài mặt thì có nửa năm chuẩn bị lương thảo cùng binh mã cũng không nhiều nhưng thật ra hắn đã cùng tiên hoàng âm thầm chuẩn bị từ khi còn là một thái tử. Thân là nương tử của hắn nàng cũng biết được vài điều, cũng không muốn tạo cho hắn áp lực. Lên tốt nhất vẫn là kề vai bên cạnh đấng phu quân, hắn làm chuyện lớn, nàng lo chuyện nhỏ, san sẻ gánh nặng trên vai.

          - Khải Nguyên, chuyện này có vẻ không đúng, sao tự nhiên quốc khố lại phải chi tiền cho việc sửa lại con đường trước nhà trương đại nhân? Phía bên Trần đại nhân cũng vậy. Đó không phải đường lớn, lại thưa người, đáng lẽ ra không cần mở lớn như vậy chứ?

          - Khải Nguyên chàng nghĩ ta có nên cắt bớt phần chi tiêu của hậu cung hay không?

          - Khải nguyên...

           - Chàng mau lại đây.

     Đến lúc này, hắn thật sự thấy nàng lên đi buôn bán đi. Không giàu mới là lạ đấy. Biết rõ nguồn gốc thân thế của nàng rồi, cũng biết nàng là một cô gái thông minh rồi nhưng nhìn nàng từ đống sổ sách thống kê quốc khố moi ra một đống ý kiến thế này hắn vẫn thấy ngạc nhiên. Haizzz... nàng cái gì cũng tốt chỉ mỗi nữ công gia chánh là không được thôi lại nhìn nàng ngồi lật đống sách đó thầm nghĩ đã đến lúc quốc khố phải chi tiền sửa lại phần bếp của Ngự thiện phòng bị nàng đốt cháy chưa nhỉ?

---------------Ta là đường phân cách vợ đảm đang-------------------------

     Một mình ngồi trong lãnh cung lạnh lẽo, Mộ Dương đặc biệt thấy hoảng sợ. Tại sao cuộc đời của nàng lại lâm vào bước đường này? tại sao ông trời có thể đối xử bất công cùng tàn nhẫn đến thế với nàng? Đời người con gái mới mười tám, đôi mươi, người thương không thể lấy, đã vậy còn bị nhốt nơi lãnh cung lạnh lẽo này đến suốt đời. Tại sao? Tại sao? Tại saomootj kẻ tự dưng xuất hiện trước mặt hắn có thể khiến hắn ngàn thương vạn sủng, một kẻ như nàng đến trước, cùng hắn bên nhau từ nhỏ đến lớn, là cặp thanh mai trúc mã đẹp nhất thiên hạ này, cuối cùng lại lâm vào cảnh bình rơi trâm gãy, nàng còn bị ả đàn bà kia chửi mắng một tiếng là hồ li tinh. Không phục!!! Không thể để cuộc đời mình chôn vùi theo nơi lãnh cung lạnh lẽo này được. Trốn đi... Nhất định phải trốn 

     Những ngày sau đó, cuộc sống trong cung tương đối yên ổn. Những kẻ cần xử tội cũng đã xử xong rồi. những ai cần giữ lại cũng giữ lại hết rồi. Thái hậu cũng đã tỉnh lại tuy còn chưa khỏe mạnh nhưng như vậy cũng đã là tốt. Việc triều chính, việc hậu cung cũng đã được phân phó xong xuôi. như vậy mấy ngày còn lại ở kinh thành cũng tương đối nhàn hạ. Trời vẫn còn tờ mờ hơi sương, ai kia nắm tay nàng kéo đi phăm phăm, rất thuần thục tránh né mấy tốp lính tuần tra, kéo nàng về phía bờ tường cao ngất ngưởng. Hiểu thiên khi bị đánh thức vào giờ này tuy đầu óc vẫn còn lơ mơ nhưng vẫn biết phải im lặng mà theo hắn.

          - Lần này... chúng ta vẫn phải dùng lỗ chó để chui à?

          -... Hình như ta đã nói, cái lỗ này chưa từng có chó chui qua. (="=)

          -Cũng không phải chàng ngồi đây canh...

     Nói thì nói vậy, Hiểu Thiên vẫn ngoan ngoãn chui mình qua đó, ngoan ngoãn đứng chờ hắn, ngoan ngoãn theo chân hắn bước về phía căn nhà dưới gốc cây. Tuần tự trèo lên cành cao nhất, nàng ngả đầu vào vai hắn, cùng hắn nhìn về phía chân trời xa xa.

-      Hiểu Thiên... Nàng có muốn làm hoàng hậu không?

-      Sao chàng lại hỏi như vậy?

-      Không phải trước kia nàng cùng ta kết tóc se duyên là do thái hậu sao? Vậy bây giờ ta hỏi nàng, nàng có muốn làm hoàng hậu của ta không?

-      .... Có lẽ là không. Ngôi vị hoàng hậu này thật là gò bó, không thể tung bay vui chơi thỏa thích. Nhưng vì chàng là hoàng thượng, nên làm hoàng hậu của chàng, ta cũng thấy dễ chịu hơn.

-      ....

   Hắn cũng chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó, khẽ vuốt tóc nàng, ôm lấy tiểu nhân nhi kia vào lòng. Đầu xuân, khí trời tuy có ấm hơn nhưng tiểu nha đầu này vẫn rất sợ lạnh, nhất địnhh đem khăn lụa áo chòng quấn mình thành một cục bông to đùng. Có lần hắn từ tiền triều mệt mỏi trở về, thấy nàng lắc la lắc lư thân hình, thật là dễ thương. Không hiểu được, vì sao biết rõ nàng là một cô gái mạnh mẽ cùng thông minh, vậy mà mỗi khi thấy nàng cong cong mắt nhìn hắn mà cười, hay khi nàng từ đâu lao tới, nhào vào lòng hắn cọ a cọ, hắn đều muốn đem nàng sủng tận trời xanh, yêu chiều không dứt mà trói lấy nàng bên cạnh mình.

-      A! Máy bay giấy! Chàng biết nó sao?

-      Từng thấy nàng lam qua để chơi. Khi đó, trông nàng chơi rất vui.

-      Quả thực là rất vui.

 Lần đó, nàng kéo theo Khải Duệ cùng tiểu Nhiên tới cung mình, dùng máy bay giấy chơi đùa. Không ngờ lại bị hắn nhìn thấy, còn làm một xấp lớn như vậy. Lấy từng chiếc từ tay hắn, kẽ phóng về hướng trước mặt, chiếc mày bay lượn vòng rồi rơi xuống.... Lại thêm một chiếc.... Lại thêm một chiếc.... Đến khi chiếc cuối cùng chạm đất, hắn khẽ kéo đầu nàng vào vai mình, mặt trời tròn to kia cũng đã mọc cong, soi rọi tới hay người bọn họ, ấm áp vô cùng.

-      Hiểu Thiên... Xuất chinh lần này, nếu có thể trở về....

-      Không phải có thể, mà là chàng nhất định phải trở về.

-      Phải! Nhất định phải trở về. Nhất định phải trở về!

       ..... Khi đó, sẽ cho nàng một cuộc đời hạnh phúc bậc nhất thế gian.

   Xoay mặt sang phía bên cạnh, trìu mến vô hạn ngắm nhìn tiểu nhân nhi yêu thương của mình, rồi bất chợt, hắn nâng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh xinh đẹp, khe khẽ hôn lên đôi môi hòng xinh đẹp, tận hương r khoảnh khác hạnh phúc của chính hắn, của riêng hắn...

-------------- đường phân cách huyền thoại lại xuất hiện ---------------------

   Hừ... Tên xấu xa.... Đi đã lâu như vậy, tại sao không có thư tín gì gửi về chứ? Có phải là muốn làm ta nhớ chàng tới chết luôn không? Xí! Ta là ta không thèm nhớ chàng. Không thèm không thèm không thèm!!! Không thèm nhớ chàng đâu nha. Cho chàng tức chết đi luôn! Tên xấu xa đáng ghét nhà chàng! Nhắn về lấy một tin cũng không được hay sao? Nửa năm chàng cứ như vậy danh bất chính ngôn bất thuận biến mất khỏi cuộc sống của ta, làm ta lo lắng lắm bao nhiêu. Aaaaaaaaaaa!!!!!!!!! Thật là tức muốn chết! Đã vậy, ta không thèm nhớ chàng luôn.... Nhưng mà... nói thật ra, ta thật nhớ chàng. Nhớ muốn chết đi được...

   Tiện tay túm lấy tiểu Miêu đang loanh quanh cạnh chân ta, vò qua vò lại túm lông xù tung của nó, vừa vò vừa mắng Khải Nguyên hắn không thèm nhớ tới một thiếu phụ như ta đang chờ đợi mòn mỏi ở nhà như ta. Sau đó, hình như lông của tiểu Miêu bị ta nhổ không ít thì phải. Nhìn túm lông còn lại trong tay, còn có mấy vết cào của con mèo xấu xa vừa chay mất, ta bực mình chạy theo túm nó về....

-      Tiểu Miêu đáng ghét. Dám cào ta. Lại còn dám chạy... Ngươi... Hừ.... Tức chết ta thôi. Đã vậy, ta cho ngươi nhịn đói cho người biết thân. Nhịn đói luôn!!!

   Vừa đi, ta vừa ngó ngang ngó dọc xem có thứ gì để ta đây xả bực. Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!! Mấy người cùng bắt nạt ta!!! Mấy người đều xấu xa như nhau!!! Tiểu Khải Duệ thúi... Kéo tiểu Nhiên của ta đi đâu rồi không biết. Ta qua chỗ Thái hậu chơi vậy...

-      Hoàng hậu nương nương, người đi đâu vậy?

-      Hử? Ai vậy?

   Lại nói, đang đi như vậy, tự nhiên có người gọi ta, bản thân ta cũng giật mình a. nhìn quanh tứ phía, cuối cùng cũng phát hiện một tiểu cô nương, dung mạo có nét đoan chính, lại có phần đáng yêu đang nhằm hướng nàng đi tới.

-      Ngươi là?

-      Nô tì là Thục Dung, là nô tì thị tẩm của hoàng thượng.... Chỉ có điều, hoàng thượng yêu thương nương nương như vậy, có khi đến cuối đời, nô tì cùng tỉ muội cũng khó có thể yết kiến thánh thượng.

    Vừa nói, nàng vừa giơ ta hái một nhành hoa trên đầu, đưa lên mũi khẽ ngửi, cười cười.

-      Chàng là phu quân của ta, tại sao ta phải chia sẻ chàng với người khác?

-      Nương nương thật thẳng thắn. Nô tì dĩ nhiên không có ý định cùng người ghen ghét cướp lấy sự sủng ái của bệ hạ. Chỉ có điều... Người hẳn cũng nên nghĩ tới những nô tì sống trong vô vọng như chúng ta chứ...

-      Chuyện đó....

   Ta đây còn đang suy nghĩ, rối loạn vì mấy lời của nô tì kia vừa nói, vừa giơ tay lên khẽ gãi gãi đầu. Hừ... Khó nghĩ...

-      Keng....

-      Hoàng hậu nương nương! Người mau lại!

   Một âm thanh bất ngờ vang lên, ta giật mình nhìn ra, thì ra là trâm phượng hắn từng trao cho ta trước đây. Đồng thời, tiếng người gọi ta, nghe giọng điệu thì vô cùng gấp gáp. Nhặt nhanh chiếc trâm cài, ba chân bốn cẳng chạy ra koir hoa viên, trong lòng thầm thán có cảm giác không may.

" Hiểu Thiên... Đến khi em nhận được nó, anh đã trở về hiện đại từ lâu rồi. Thôi được rồi... Anh thừa nhận, anh đang ích kỉ lần cuối. Mau mang đồ đến tiền trận, cứu lấy mạng sống của phu quân em. Hắn có giữ được mạng hay không, là nhờ lần này em mang tới có kịp không đáy."

    Đọc qua bức thư mà Nhã Kì Phong gửi ta, tâm tình tức giận mà mở chiếc hộp đồ. Thì ra là một bộ đồ cứu thương, còn có một bộ đồ truyền máu. M* n*! Đúng là một nồi máu cún! Lã Khải Nguyên! Chàng chờ đó cho ta. Nếu chàng có mệnh hệ gì, ta sẽ kéo chàng từ trốn Diêm phủ mà về, sau đó, từ từ hành hạ chàng cho bớt giận!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top