Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Khải Nguyên không dám nói gì về nữ tử đang ôm chân mẫu hậu hắn mà khóc lóc rất tội nghiệp kia nữa. Mà thực ra là chẳng có gì để nói. Thái hậu cả đời chẳng bao giờ nhìn lầm người, sao lại có thể chọn một nữ nhân làm người ta mất mặt như vậy làm nương tử cho hắn vậy? Nhìn đi nhìn lại, hắn thấy nàng cũng chẳng bàng một góc của cung tần mĩ nữ trong cung. À ờ....Thì hắn cũng không thích mấy nữ tử son phấn kia, nhưng nhất định các nàng ấy sẽ chẳng bao giờ đá hắn một cách thâm độc như vậy. Bây giờ, nàng thì khóc lóc điên cuồng thế kia, mấy tên cẩu nô tài rảnh việc kia lại âm thầm bình luận, có kẻ lại tỏ ra thương cảm cho hắn, cung nhân thì cố nhịn cười đến mức mặt mũi đều méo mó khó nhìn. Hắn vốn đã có bộ mặt quan tài nức tiếng gần xa, nay lại đen thêm không ít. Tưởng đâu sấm sét cũng đang giật đùng đùng trên đầu. Hắn hắng giọng:

   -Nơi này là cung cấm, Hiểu Thiên! Ta không cần biết cô là nghĩa nữ hay là gì của Thái hậu, nhưng còn làm ồn nữa là ta lôi cô ra ngoài đánh liền 20 trương đó.

    Chiêu dọa nạt này thực có tác dụng  nha. Vừa nói, nha đầu đó liền im miệng, không dám nói năng gì nữa. Còn hắn, hắng dọng một tiếng, lấy lại uy nghi hoàng thượng, liền lập tức kêu mấy kẻ rườm rà trong cung ra ngoài, lẽ dĩ nhiên là có cả nha đầu kia nữa. Nha đầu đó chí ít vẫn còn biết điều, đi ra rất ngoan ngoãn. Đến khi rời đi, chỉ quay lại nói với mẫu hậu hắn một câu.

   -Thái hậu! Người thương Hiểu Thiên như vậy, nhất định sẽ không đưa con vào hang sói, phải không?

   Hừ...Còn dám nói hắn là sói. Thực là tội nặng chẳng thể tha. Nàng ta ra rồi, hắn nhìn lại Thái hậu, thấy người con vương lại nét cười, khuôn mặt mới dễ nhìn một chút lại tối sầm đi. Nàng giỏi nha. Dám lôi hắn ra làm trò cười cho thiên hạ. Đến Khải Duệ còn không dám, nàng lại dám. Càng nghĩ, hắn càng muốn ra lệnh chém đầu vì tội khi quân của nàng.

   -Nguyên nhi! Con thấy Hiểu Thiên thế nào?

  -Thế nào ý ạ?- *nghĩ nghĩ* - Rất khiến người ta bực tức. Nếu nàng không phải nghĩa nữ của người, con nhất định đã đem nàng ra hành hình rồi. Sống trong cung lại không coi cung quy ra gì, thực đáng tội.

   Nghe hắn nói nàng thế, Thái hậu cũng chẳng nói gì. Chỉ cười. Nếu như Hiểu Thiên nói đúng, 2 người bọn họ mới gặp nhau 3 lần, lại có đến 2 lần là hiểu nhầm, vậy mà Khải Nguyên lại chú ý tới người ta như vậy, không phải là có chút để ý sao? Mặc dù cách Hiểu Thiên làm người ta để ý quá tàn bạo, nhưng thế là tốt rồi. Để ý đến nàng, sau này nhất định Nguyên nhi của người sẽ yêu mến nàng. Trước đây tiên hoàng đối với người cũng như vậy thôi.

   -Về cung quy, không phải học là được rồi sao? Hơn nữa con bé là người tốt, nếu không phải con trêu ghẹo người ta, sao nàng lại hành hung con. Còn nữa, Nguyên nhi, con có nên giải thích tại sao lại giả làm thái giám không? Con muốn trốn ra ngoài, lại bị Hiểu Thiên bắt gặp, đúng không?

   -Thái hậu! Con là con trai người đó. Sao người lại đối sử với con như vậy? Con chưa muốn lập Hậu, sao người lại cứ ép con? Thực sự Hiểu Thiên cô nương có điều gì tốt đẹp, sao người lại muốn con thành thân với cô ta?

   Thái hậu cũng chẳng nói gì nữa, chỉ thở dài. Thật thương tâm a. Hắn biết, mỗi lần hắn phản đối chuyện gì đó, chỉ cần mẫu hậu đáng kính của hắn làm như vậy, 8, 9 phần là hắn sẽ mềm lòng mà thuận theo. Lúc này cũng vậy. Thái hậu của hắn đang trầm tư thanvãn:

   -Nguyên nhi à! Ta già rồi. Ta không chỉ muốn nhìn con thành thân với 1 cô nương tốt, còn muốn con cho ta bế nội tôn. Con còn chần chừ như vậy, đến bao giờ ước nguyện của bà già này mới được thành hiện thực đây. Hiểu Thiên còn nhỏ, nhưng ta dám chắc, con bé là 1 người tốt. Hậu cung vốn đã quá âm đọc rồi. Ta muốn một đứa đơn thuần như nó làm nơi này đáng sống hơn. Có thể bây giờ con chưa vừa lòng ề nó, nhưng con bé sẽ làm người ta yêu mến mà.

   Đấy. Hắn có bao giờ đoán sai. Biết là sẽ bị thái hậu bắt hắn lấy nàng, như hắn không ngờ người lại dùng cách cảm động như vậy. Lần này, hắn không nhận lời không được rồi. Nhưng...Lập nàng làm hậu rồi, thanh y của hắn...Hắn không đành lòng. Ngày đó, nhìn bóng dáng thanh thoát trong tà áo xanh ngắt như nền trời, lại đọc được tâm thư của nàng, hắn thực sự muốn bảo vệ nàng. Sai người đi tìm, chỉ trách nàng trốn đi khín quá, hắn tìm mãi không ra. Có lẽ vận mệnh không cho hắn bảo vệ nàng rồi...

   -Tiểu Đào tử! Truyền lệnh của ta! Ngày 10 tháng sau ta thành hôn, trước 10 ngày treo đèn kết hoa khắp kinh thành, trước 5 ngày đại xá thiên hạ, trước 3 ngày mở đại tiệc ăn mừng, bây giờ cho người mang gỗ tốt gạch chắc đến nhà nàng xây dinh thự, trong 15 ngày phải xong. Ngươi mau đi đi.

   Hắn truyền lệnh. Thái hậu nhìn hắn, thấy hắn có vẻ không tự nguyện, cũng chỉ thở dài, mong Hiểu Thiên sau này sẽ không làm người thất vọng. Người thật lòng yêu quý nữ tử này. Nàng có sự đơn giản, hồn nhiên. Mà Khải Nguyên từ khi lên làm hoàng thược lại mất đi cái hồn nhiên vui vẻ của ngày trước. Có lẽ cũng chỉ vì ngày hắn nhận ngôi cũng là ngày ông trời bắt hắn phải xuống tay....Sự đời. Thật dễ làm người ta đau lòng. Hắn truyền lệnh xong cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ xin cáo lui về nghỉ. Thái hậu cũng chỉ gật đầu. Người làm như vậy, liệu có đúng không? Người cung chỉ mong Khải Nguyên có 1 người bạn thật tốt bên cạnh, nghe hắn nói lúc buồn, an ủi hắn vài câu. Người....Bây giờ, cả 2 đều là con của người, người có tâm mong bọn họ hạnh phúc, cong có được hay không, chỉ mong ông trời không phụ lòng người.

    Bước ra khỏi Cẩm Phụng cung, Khải Nguyên chậm rãi bước đi. Không rõ là buồn hay vui. Không rõ mình đang cảm thấy thế nào. Haizz! Được rồi. Là hắn có tình ý với nữ tử chưa 1 lần gặp mặt kia, nay phải lấy người con gái khác, trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Đột ngột bước chân chợt khựng lại. Trước mắt hắn, thanh y bay nhè nhẹ trong nắng đầu hạ, xanh ngắt như 1 khoảng trời, sắc màu không khác đêm hoa đăng đó là bao. Dáng người con gái kia cũng nhỏ nhắn đáng yêu, tung tăng chạy nhảy, trên tay còn có cả cuộn dây thả diều. Chợt nàng ta quay lại, nhìn thẳng vào hắn. Đến lúc này, Khải Nguyên hắn chợt muốn khóc quá. Con nhóc Hiểu Thiên đó đang nhìn hắn rất...ừm....rất đáng ghét, cất gọng cũng khiến người ta đánh đòn:

   -Sao rồi hoàng thượng thân mến? Có phải người vẫn bị Thái hậu ép lấy ta? Ta đoán không sai mà. Thật là...Thiên hỡi địa ơi!!! Con đã làm nên tội tình gì mà người lại áp bức con như vậy?

   -Hiểu Thiên tỉ tỉ! Nếu không thích huynh ấy như vậy, đệ và tỉ bỏ trốn đi! Nhất đinh Khải Duệ này sẽ theo tỉ đến chân trời góc bể.

   Hợ hợ! Mấy lời vô cùng huyết cẩu qua mồm tiểu tử này, thật giống như trêu chọc, châm biếm hắn. Cái mặt anh tuấn kia lại một lần nữa đen xì như đít chảo cháy, rất cần đổ dầu vào đó. Hắn thật là....Sao lại có thể nhìn con nha đầu đáng ghét này mà nghĩ tới thanh y trong lòng hắn. Quyết tâm bỏ đi a. Quyết thâm không để tý đến nha. Vậy mà...Haizz! Ai đó vẫn vểnh lên nghe lén cái giọng trẻ con kia than vãn:

   -Khải Duệ! Nhất định tên đáng ghét đó sẽ bắt nạt tỉ! Đệ phải làm hậu phương vững chắc bảo vệ tỉ khỏi vuốt cọp nha!

   Hơ...Không hiểu gai ốc ở đâu cứ nổi rầm rầm thế nhỉ? Sao cái kẻ mặc long bào vừa dày vằ nặng dưới nắng mặt trời mà vẫn thấy rét thế nhỉ? Nàng ta.....Thậ tkhoong biết xấu hổ. Mới 2 đêm trước còn hành hung hắn, hôm này đã tỏ vẻ yếu đuổi đáng yêu trước mắt Khải Duệ. Mà đáng hận hơn nữa, nói xong, cả 2 không hẹn mà cùng lăn ra cười. Sỉ nhục! Thật là sỉ nhục hắn mà. Thù này hắn thể sẽ khắc lên cái ván quan tài ở mặt, để mỗi ngày soi gương đều nhớ cho rõ. Nàng đó. Không cần biết Thái hậu có yêu thương này hay không, nhất định lấy về, hắn phải bỏ công ra dạy dỗ từ đầu

----------------------------------ta là đường phân cách ghi hận-----------------------

   Thanh Oai đại quốc có tục, trước hôn lễ mười ngày, nhất định cô dâu phải ở trong nhà, không được ló mặt ra đường nửa bước. Nhập gia tùy tục, ta đây cũng le te chạy về nhà Lâm đại thúc. Họ tuy không phải cha mẹ ruột thịt của ta, cũng là những người đối với ta rất tốt. Hơn nữa, ta không có gia đình......

  Từ hoàng cung về đến phủ Nhậm Nương cũng mất 2 ngày đường. Mà theo ta, nếu ở thời hiện đại chắc mất nửa ngày là cùng. Thế mới biết nên trân trọng những gì ta có, dù chỉ là con đường ngày mưa là ngập nước chỗ chung cư.  Đường dài, ta đây cũng rất biết điều mà chỉ mang theo mình 1 tì nữ với dăm ba tên lính. Nào ngờ, giữa đường có biến lớn nha. Ta....Ta gặp cướp rồi!!

   -Bắt hết cho ta. Hà! Đám đồ dẫn cưới này chắc tốn không  ít. Lần này lão gia ta phát tài rồi. Cả tiểu cô nương đây cũng dễ nhìn quá đi chứ! Bắt cho ta! Lôi nàng về làm tiểu thiếp cũng không tồi.

   Ta đây trước từng vô định toàn quốc võ cổ truyền, nay đối mặt với mấy tên cướp cũng là chuyện vặt vãnh. Có điều, bọn chúng không phải là mấy tên a. Ít cũng là 50 đứa. Không hiểu tại sao Thanh Oai lại có băng cướp lộng hành đến vậy. Rõ ràng đây là thời đại thịnh trị trong lịch sử cơ mà. Hừ...Lần này, bà đây quyết tâm giữ gìn an nguy quốc gia đấy nhá. Chỉ có điều, giữa đường mà nói ta sắp thành hoàng hậu nương nương, liệu có khi nào mấy tên đầu trâu mặt chó này lôi ta ra làm con tin đòi tiền, hay giết luôn phòng họa không nhỉ? Ta đây, vẫn là giữ mạng quan trọng nhất.

   Chỉ có điều, trời không chiều lòng người. Ta đây tả xung hữu đột, đánh nhau rất tốt, đường chạy thoát thân cũng tìm thấy rồi. Vậy mà tiểu Khanh nha đầu lại níu lấy áo ta. Ờ thì tiểu Khanh cũng chỉ vì sợ hãi mà dựa vào ta, cũng vì muốn bảo vệ một cô nương (trông có vẻ) yếu đuối như ta mà thôi. Nhưng tiểu Khanh à....Cô hại chết ta rồi. Mấy tên lính đó, thôi đừng nhắc nữa. Ti vi không nói quá đâu. Ta đây hạ được 2,3 tên gì đó, bọn họ vẫn còn đang vật lộn với mấy tên thấp bé nhẹ cân cả buổi trời. Thôi thì coi như ta đây số chóm mực, đành chui đầu vào hang cướp vậy.

m(_ _)m

   Bị đám sơn tặc này bắt giữ, ta cũng chẳng thích thú gì. Nhưng giờ gần giữa trưa rồi, ta đây cơm còn chưa ăn lấy đâu sức mà đánh lộn? Mấy tên chết tiệt kia lôi ta về trại, rất rất bỉ ổi mà kéo ta vào trong, cười khả ố nhìn ta. Ta??? Ờ thì cũng cười nhìn lại (!). Mấy kẻ kia cũng rất bất ngờ nha. Ta đây gặp cướp mà vẫn cười hề hề như vậy, quả là đặc sắc mà. Đến tên chủ trại cũng bị ta làm cho kinh ngạc, mồm mở ta đến đọ ta nhét được nửa con gà vào trong miệng luôn. Haizz! Cướp mà nghiệp dư thế hả trời?

   -Choang! Con nha đầu này! Sao ngươi dám nhìn ta khinh bỉ như vậy?

   Hình như để lấy lại mặt mũi, hắn ta không tiếc của mà đập luôn một cái chén xuống nền nhà. Chu choa! Thật là tiếc nha. Cái chén đó là chén lam ngọc siêu cấp quý hiếm, ở hiện đại mà có mấy cái mà bán đi thì thành triệu phú luôn rồi. Còn mặt mũi tên kia, đen xì nhìn ta. Hửm? Muốn dọa ta? Vậy thì....

   -Choang!

   Một cái chén nữa lại theo chân anh em của nó lên đường tới tiên giới. Tiếc của! Ta đây rất tiếc của!!! Còn mấy tên sơn tặc kinh hoàng nhìn ta, rồi lại kinh hoàng nhìn lão đại của chúng. Còn hắn? Thôi đừng nhắc đến nữa. Hắn méo miệng nhìn ta từ đời thủa nào rồi. Chỉ có tiểu Khanh là sợ đến tái mặt, rất muốn quỳ xuống xin tha tội, có điều ta không quỳ, sao nô tỳ của ta lại quỳ?

   -Tiểu...tiểu thư? Người....Là hắn đang dọa nạt chúng ta đó!

   -Hắn dọa chúng ta? Hắn đạp chén kia là muốn dọa chúng ta? Hắn muốn làm chúng ta sợ hãi?

   -Đ....Đúng vậy.

   -Hắn đập chén kia là để dọa ta sợ hãi, vậy ta làm như thế này, hắn có sợ không?

   Nói rồi, nhanh như cắt, ta đây tiếp tục vơ thêm cái chén nữa, nhằm thẳng đầu đối phương mà ném! Và một tiếng "Bốp!" rất hoành tráng vang lên trong ánh mắt ngỡ ngàng bàng hoàng đến kinh sợ của tiểu Khanh, của sơn tặc, và mọi ánh mắt càng hoảng hốt hơn khi mà một dòng đỏ tươi theo lực hút trái  đất mà nhỏ xuống thật hài hòa với khung cảnh đầu rơi máu chảy.

(=.=||)

   -Ngươi....Con nha đầu này...Nhốt nó vào cho ta! Không cho ăn đến khi mang tiền đến đây chuộc người. Bọn quân hầu thì thả một thằng về mang bạc đến. Đủ một ngàn lượng ông đây trả người. Các người dám báo quan phủ thì thà mang quan tài nhặt xác xú nha đầu này đi.

   Nói là làm, bọn chúng không biết thương hoa tiếc ngọc để tâm đến hằng nga mà lôi ta xềnh xệch như lôi heo (?) vào nhốt trong phòng. Nghe đâu có mùi heo gần đây nữa. Bà đây cũng không thèm để ý nhá. Ta đây là hoàng hậu nương nương tương lai, không thèm chấp nhặt. Nhưng....ta đây vốn đã đói, lại không được ăn gì, liệu có phải là quá đáng lắm hay không?

---------------ta là đường phân cách đi báo người-------------------

   Mặt tời sau cả ngày đi làm, cuối cùng cũng lao về phía tây để tìm vợ mà ôm.Trong cung cấm, Khải Duệ thiếu người chơi đùa, liền không khách khí huyanh trưởng đang chuẩn bị lễ thành hôn mà lôi hắn đi chơi. Hắn a, cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do để lưu nha đầu kia bên mình rồi. Đang ngồi xem xét nốt chỗ tấu chương còn lại, đột ngột 1 thị vệ xô cửa chạy vào, thở hồng hộc thật mất mặt mà rằng:

   -Muôn tâu hoàng thượng! Chúng thần tội đáng chết, không thể bảo vệ nương nương về đến nhà bình an. Nương nương bị sơn tặc bắt cóc rồi!

   Hửm? Cái gì vậy? Bị sơn tặc bắt cóc? Bình thường nhìn nàng chạy nhảy loi choi như vậy, cũng không nghĩ tới cảnh tiểu cô nương này rơi vào tay sơn tặc. Tự nhiên ai đó thấy lo lo. Nàng vô tâm vô tính, rõ ràng hắn thấy thật đáng ghét, nhưng không hiểu sao lại lo lắng cho nàng. Đang mải mê suy nghĩ, Mạnh Duy- hộ vệ của hắn- cũng hộc tôc chạy vào:

   -Hoàng thượng! Chuyện người nhờ ta, đã làm xong rồi. Đây là nàng.

   Vừa nói hắn vừa lôi ra một bức tranh cuộn chặt lại, đưa cho Khải Nguyên. Kẻ là hoàng thượng anh minh kia liền đón lấy, tam trạng rối bời. Tìm được nàng rồi, còn ý nghĩa gì không? Nhưng tay thì cũng nhanh nhẹn giở tranh ra. Rồi chợt cứng tay mà nhìn chăm chăm vào cái thứ trên tay.

   -Mạnh Duy! Ngươi dám chắc là nàng?

   -Dám chắc!

   Một lời khẳng định như tiếng sét đánh cái uỳnh vào đâu hắn. Thanh y nữ tử lại là Lâm Hiểu Thiên nha đầu a. Thật khó tin nha. Thanh y của hắn đáng lẽ phải là 1 cô gái tóc dài thướt tha, mắt tròn ươn ướt, dáng người mảnh mai như cây liễu. Ai ngờ lại là nha đầu thối làm hắn mất mặt giữa chốn hậu cung này. Ờ thì Hiểu Thiên cũng có mắt tròn lanh lợi, lại nhỏ nhắn đáng yêu, mặt mũi thì 7 phần thanh tú 3 phần trẻ con làm người ta không tự chủ mà muốn véo, nhưng hắn vẫn không thể dung nhập 2 người làm 1 được.

   -Hoàng thượng!.....hoàng hậu....

   Tiếng tên thị vệ dưới đất lôi hắn về hiện thưc. Giật mình, Khải Nguyên liền hạ lệnh:

  

   -Nhanh! Mau dẫn ta đến đến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top