Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cổ đại! Ta đến đây chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hu hu hu! Nhất định là thiên kia ghét ta đây tài sắc vẹn toàn mà bắt nạt ta, ăn hiếp ta, chèn ép một mĩ nữ như ta!!! Sao Thái hậu lại gả ta cho hắn? Tại sao??? Lần này thì chết chắc ta rồi!!! Hắn mặt mày vốn như quan tài chôn dưới đất trăm nay đào lên, nay lại đen xì xì thế kia, nhất định là rất giận rồi! Lần này chết chắc ta rồi. Thiên! Nếu Hiểu Thiên này đoản mệnh, nhất định ông phải cho ta lên thiên đường. Còn nữa, quan giám sử, ta trăm ngàn lạy ông đừng ghi lại chuyện này. Ta không muốn sau này sẽ có bào báo giật tít "Hoàng hậu bị hoàng thượng ám hại vì làm bắn tiết gà lên mặt chồng" đâu. A đúng rồi! Tiểu Khanh tiểu Nhiên, sau này không có ta nhất định phải cẩn thận không được chọc giận người khác, càng không được ỷ theo người khác làm bậy.....Ừm.....Ta còn thiếu gì không  nhỉ? Có cần lập di chúc cho đầy đủ không? Ở cổ đại này thì kiếm đâu luật sư bây giờ???

-         Nàng còn đứng đó? Không mau làm gà đi?! Sao nói muốn tự ăn đồ mình nấu, lại đứng đó chờ ta giúp việc?

   -Hả?

   -Hả cái gì? Không mau lại làm đi.

   Hắn không giận ta hay sao vậy? Không thể nào. Khả năng đó thấp như việc trên sao Hỏa có người đến từ sao Mộc vậy. Không phải hắn định để ta đến gần mới ạ thủ đấy chứ? Hơ....Sao nghĩ đến đây lại thấy lành lạnh nhỉ? Hắn....Dù sao cũng là hoáng đế một nước, làm vậy không phải là quá lắm sao? Nếu ần thiết thì chỉ cần hô một tiếng, đầu ta đâu còn ở cổ. Vậy sao lại tốt đến vậy? Rõ ràng cái mặt đen như đáy nồi cháy kia là rất giận rồi. Nghĩ sao cũng không ra kết quả. Thôi thì ta liều mạng bước lại gần. Một bước. Hừ, không thấy hắn dùm ám khí. Hai bước, à ờ, không có vũ khí gì cả. Ba bước....Hừ, thân thủ rất bình thường, không có vẻ sẽ vận công đánh ta. Hừ. Bản cung tin ngươi một lần, lon ton chạy lại nè.

   -Này! 

   -Á!

   -Nàng kêu gì đó? Không mau làm gà? Nước nguội sẽ không làm  được nữa đâu. Đi đứng sao mà chậm chạp thế? Ta sẽ ăn thịt nàng sao?

   Không phải ám khí. Là gà. Con gà mất đầu. (=^=||). Dọa người thật đấy. Ta đây ngu ngơ cầm lấy mà ấn vào chậu nước sôi. Hắn nhân từ vây sao? Hay là hôm nay có chuyện gì vui? Không đúng. Vừa vào ta đây đã bắt đuổi gà nè, bắt nổi lửu nè, lại cắt tiết gà thất bại nữa. Hờ...Cần điều tra thêm. Còn bây giờ thì làm lông đã. Vậy đấy. Hoàng hậu nương nương là ta đã suy nghĩ như vậy đấy. Giờ thì làm lông gà. Cái này dễ hơn. Hi hi. Ta nhổ, ta nhổ nè...Trụi, trụi hết lông cho ta.

   Sau một hồi vất vả bứt bứt, cuối cùng gà cũng sạch. Thật ra, ta đây kéo hắn đến, mục đính chính là bắt hắn nấu cơm cho ta. Thế nên, gà kia nhất định để hắn làm rồi. Cười thật tươi nào....Đã đưa gà thành công! Yeah!

   -Nàng không biết nấu ăn sao? Vậy sao gọi ta đến?

   -Là...Là muốn ngươi nấu giúp. Nấu giúp ta đi! Không phải ta đã nuôi được gà vừa to vừa ngon sao? Nấu thì do ngươi nấu vậy. Giúp ta nha? Nha? Giúp ta đi mà.

   -Thật mất mặt. Nhưng....Ta đây cũng không biết nấu ăn.

   -Hả? Vậy gà này....giờ tính sao?

   -Bỏ đi.

   Bỏ? Sao có thể? Bỏ đi sao được. Ta đây đã mất công bắt gà làm gà, lại hùng hồn tuyên bố tự sinh tự diệt, nhất định không thể để mất mặt. Vậy là mặt dày bắt hắn ở lại cùng làm với ta. Kể cả có chết ta đây cũng không bỏ!!! Dù ta đây chưa một lần vào bếp cho tử tế, nhưng hôm qua tiểu Khanh đã chỉ cho ta rất tận tâm, nhất định nấu ăn sẽ không còn khó nữa. Vả lại, gà làm dễ thôi mà, đúng không?  Thế nên, cái thân hoàng hậu ta rất đường hoàng đứng bếp.

   Nhưng nấu là một chuyện, vừa nấu vừa giữ được lửa lại là một chuyện. Bếp ga thì tốt rồi, chỉ việc bật tạch một cái. Đây....Đây là bếp củi đó. Loại bếp trong truyền thuyết nấu gì ngon nấy, được săn tìm như báu vật của thế kỉ 21, đang nằm trong tay ta. và vinh hạnh làm sao, ta.....hoàn toàn không biết sử dụng. Kiến thức lịch sử của ta chỉ nằm trong việc phân biệt triều đại của chén ly bát đĩa, hoàn toàn không biết nấu bằng thứ bếp này.

   Sau vài ba lần hà hơi thổi lửa, hít khói để đạt được mục đính cao cả của mình, ta đây chán nản thực sự, liền bắt ép kẻ nào đó giữ lửa cho ta. Rất đơn giản, chỉ cần luôn thổi hơi vào ống, làm sao cho lửa không tắt là tốt rồi.

   -Khải Nguyên! Ngươi giúp ta thổi lửa đi.

   Hắn chỉ nhìn ta. Lại nhìn ta. Rồi lại nhìn ta. Còn tay vẫn không chịu cầm lấy cái ống. Mà lửa thì lại sắp tắt rồi. Hắn nghĩ cái gì vậy trời? Thật hùng hổ, Hiểu Thiên ta ấn nhanh cái ông vào tay hắn, ấn hắn một lần ngồi luôn xuống mà thổi.

   -Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, nên ngươi chịu khó chia sẽ khó khăn với phu nhân đi. Đừng có mà khinh thường phụ nữ. Nam nhân có vào nấu ăn cũng rất bình thường, thậm chí còn đnags yêu, nên ngươi đó, thổi lửa giúp ta đi.

   Kẻ đó rất kiệm lời nha. Ta đây nói nhiều như vậy, hắn cũng thèm nẻ mặt mà hé răng ra nửa chữ. Chỉ ngoan ngoãn ngồi thổi thổi. Nhìn hắn dáng người cao cao khom lưng ngồi xổm thổi thổi vào lò, mồ hôi rin ra theo trán, thật...gợi cảm, thật ra dáng..... một đứa trẻ ngoan biết nghe lời. Hừm... Ta nghĩ vậy liệu có bị ăn đòn không nhỉ?

   Kẻ đó thổi lửa bùng bùng rồi, ngẩng mặt lên, bắt gặp ta đang nhìn hắn thật đắm đuối, chợt mỉm cười, vẫy vẫy ta hiệu ý ngồi xuống. Hơ..... Hắn cười đẹp trai thật nha.... Mặt mày dính khói lem nhem vậy mà vẫn dễ nhìn qua đi.... Ta đây tỉnh táo như vậy cũng bị hắn quyến rũ mất rồi. (!). Ngoan ngoãn ngồi xuống, kẻ nào đó lại thừa cơ búng lên trán ta một cái rõ đau. Đau đến chảy cả nước mắt nha. Nhất định tên xấu xa này không biết nước mặt phụ nữ là nguy hiểm nhất, nên mới dám làm như vậy. Ta sẽ báo thù!!!

   -Nàng nhìn cái gì? Không mau nấu đi? Bắt ta thổi lửa rồi đứng chơi như vậy à?

   Nấu? Nấu cái gì? Ngươi nói ta phải nấu cái gì? Nấu đầu ngươi à?...... Ý..... Chờ đã! Nấu gà. Là nấu gà. Hu hu! Sao ta lại có lúc bị săn đẹp làm mê muội vậy trời? hay là tại hắn búng đau quá đây? Thật là chơi ác quá đi. Một tay bưng trán, một tay giật con gà đang nằm trên bàn, mắt gườm gườm nhìn hắn, ta đây bắt đầu hầm canh. Tống cả con gà đã bị phanh thây moi ruột vào nồi, ta bắt đầu thấy rồi. Tiểu Khanh nói phải cho một thìa muối, nhưng đâu là muối vậy? Còn dặn ta cho thêm táo đỏ và hạt sen, nhưng..... ta phải cho như thé nào đây? Thôi thì ta tống tất tần tật đống rau củ vào hầm, ngó nghiêng tìm muối cho vào rồi nổi lửa hầm một thể. Dù sao lần đầu nấu ăn, không thể hoàn hảo ngay được. Còn bộ lòng gà đang nằm trong bát kia, sau khi ta đây đã huy động hết trí nhớ và trí tưởng tượng, căn bản đã làm sạch xong, bây giờ cho vào xào nấu.

   Nếu phải nói nấu ăn là một nghệ thuật, chắc chắn đầu bếp phải là một nghệ nhân. Và, Hiểu Thiên ta, rất muốn trở thành một nghệ nhân. Đổ dầu vào chảo, cho hành thái vào, đổ lòng gà vào đó, xào chín tới thì cho rau vào. Đó. Kế hoạch của ta là thế đó. Chỉ tiếc cho câu đời không như mơ, ta lỡ đảo mạnh tay làm bắn cả đồ đang nấu vào người......(⋋▂⋌)

   -AAAAA!!!! Nóng! Nóng quá!! Hu hu hu! Bỏng chét ta rồi....

   Thật là nóng quá đi!!!!!!!! Bỏng chết ta rồi! lại còn rất rát nữa. Chỗ đó, bây giờ đỏ ửng nên, chạm vào là đau thấu tận trơi xanh luôn. Sao số ta lại đen đủi như thế hả trời???

   -Đau lắm sao?

  Kẻ đó, còn vô tâm đến đáng hận, hỏi dư thừa. Ta đây kêu gào ầm ỹ như vậy không phải là đau mới lạ đó. Thật đáng chán ghét nha. Đau đến chảy cá nước mắt đây nè. Đúng là dồ mặt quan tài không biết quan tâm người khác. Hừ hừ mũi, ta quan mặt đi không thèm đáp lại.

   -Này! Ta hỏi nàng có đau không, sao nàng không nói gì hả?

    Vừa nói vừa thuận tay khéo ta quay lại, lại một mực gỡ bày tay ta đang che chỗ bỏng ra xem. Xem xong lại nhíu mày nhìn. Hừ. Nhìn cái con khỉ ấy. Ta đau muốn chết đây này, không cho ta đi xả nước, chắc mai sẽ phồng rộp lên mất.

   -Buông ra đi. Ta phải dội nước vào, nếu không mai sẽ bị phồng lên đó.

  -Phồng lên?

   -Phải. Phồng rất to.Vậy sẽ đau lắm đó. Nên mau buông ta đi.

   Nói vậy mà kẻ kia còn mặt dày nắm chặt lấy tay ta, nhìn hoài không chịu rời mắt. mau buông ra đi chứ, ta đây còn phải nấu canh gà nữa. Giằng giằng co co một hồi, bất ngờ kẻ kia chợt kéo tay ta lên, rất ôn nhu mà mút nhẹ lên đó. Trước đây bị bỏng xối nước lạnh, hình như có rát rát, không dẽ chịu như bây giờ. Chỉ có điều, tay ta thì dễ chịu, nhưng mặt ta sắp biến thành mặt trời con rồi. Hắn.... Hắn làm cái trò gì vậy trời? Hắn là có biết lẽ nghi không vậy? Ngày thường trách mắng ta đây không biết lễ giáo, không phải bây giờ hắn cũng như vậy sao? Cái này.....Cái này có tính là trêu ghẹo nữ nhân không? Cái này.... dù sao bây giờ cũng biết hắn là hoàng thượng, ta lại mang thân phận hoàng hậu, đánh hắn, có lẽ không ổn. Hay là.....Hay là.....

   -Này! Tỉnh lại cho ta! Nàng làm cái gì thế? Có nấu gà nữa không?

   Hận. Bây giờ Hiểu Thiên ta chỉ có cảm giác hận hắn đến tột cùng. Lại lợi dụng lúc ta đây không để ý mà búng trán ta. Sưng rồi, lại thêm một cục u nữa, nói ta chịu sao cho thấu? Bực thiệt là bức mà....Nhưng mà....Cũng phải cảm ơn hắn. Nếu không, không biết ta còn ngây ngốc nhìn hắn đến bao giờ. Công nhận mặt ta cũng thiệt dày. Nóng đến thế vẫn còn chịu được.

   Cuối cùng, qua bao chật vật cuối cùng ta cũng nấu xong một nồi gà hầm táo đỏ hạt sen, một đĩa rau xào cũng với cơm trắng. Đừng cười ta. Lần đầu vào bếp, lại phải dùng loại bếp cổ đại, đảm bảo các người cũng vậy thôi. Hí hửng dọn ra, mặt ta sắp vênh đến độ gãy cổ rồi. Ha ha. Không ngờ ta lại tài năng đến thế, thật xứng với danh hoàng hậu. 

   Nhanh tay xới cơm vào bát, ta vui vẻ đưa cơm lên miệng, lại còn gắp một miếng lớn rau. Nhai. Nhai a. Nhưng.....Sao vị lại là lạ thế nhỉ? Cơm...Hình như đây là mùi cơm khê, sao....sao hạt vẫn sống vậy?!?! Ta rõ ràng đã nấu đến đen cả một lớp gạo rồi mà. (=^=!). Ngó sang bên kia, cũng chẳng có gì hơn. Khải Nguyên vừa há miệng húp thử canh gà, không hề nể mặt mũi ta mà phun sạch ra ngoài. Rất chuẩn xác, vào hết mặt ta luôn. Hừ. Tên này nhất định là báo thù. Lại diễn hay cực luôn. Mặt hắn tái mét lại, mắt trợn trừng khó nhọc nuốt nốt ngụm canh chưa kịp phun ra.

   -Sao? Khó ăn lắm à? Lần đầu ta nấu cơm, không ngờ lại như vậy.

   -Phải. Rất khó ăn.

   -Vậy thì bỏ đi. Ăn vào không chết người cũng đau bụng đấy. Ta đây nhịn một chút cũng được.

    Nhịn? Không thể xảy ra chuyện này!!! 3 tháng trước nàng một mình đánh tung cả ỏ cướp, nay tự nguyện nhịn đói, không phải là muốn phát tiết mà phá hủy hoàng cung đấy chứ? Nếu thế, cũng không phải là không có khả năng.

   -  Nhưng canh không ăn được vẫn còn gà mà. Vả lại có khi không đến nỗi ấy đâu.

    Đúng rồi. Gà của ta. Gà của ta! Gà hầm của ta! Nước canh không ngon không có nghĩa là thịt dở mà. Không ngờ tên mặt quan tài đáng ghét kia có thể nghĩ ra ý nghĩ thông minh như vậy. (chuyện! Người ta là hoàng thượng mờ). Liền vội vã mò trong nồi nước, gắp ra một con gà hàm nhừ ngon thật là ngon. Kẻ kia thấy gà cũng trở nên đáng sợ, vù một phát đã giật đi một cái đùi gà. Đáng ghét! Gà là của ta mà! Vậy nên, nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, cướp đùi gà, phải xem đối tượng bị cướp là ai. Nhanh chóng giấu cả con gà ra sau, ta đây không tiếc hình tượng thục nữ mà nhào qua đòi đồ.

   -Trả ta! Trà đùi gà đây! Sao ngươi cướp đùi gà của ta? Trả đây!

   -Nàng mời ta đến đây không phải để ăn đùi gà sao? - Hồi đáp, không quên cắn một miếng thật to như thể trêu ngươi.

   -Aaa!!! Là mời ngươi ăn gà, ăn cánh gà, ăn cổ gà, mời ngươi đến làm gà ta ăn! Đùi gà là của ta a. Trả đây!

   -Ta lỡ ăn rồi, nàng con đòi?

   Tức thiệt tức. Đáng ghét hoàng đế. Ngươi lại lợi dụng mà chòng ghẹo ta. Tên mặt dày không biết xấu hổ, cướp đồ của ta, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt. Căn bản bổn cung không thể tha cho ngươi. Còn sự thật, bản cung sẽ không nói chuyện với ngươi nữa. Tuyệt giao không quan hệ. (Bảo đồn là đôi trẻ đang chơi trò làm nũng dỗi nhau *~(^3^)~*)

   -Ăn luôn đi! Ăn cho chết nghẹn ngươi đi. Ta không thèm nữa.

   -Vậy là từ này đến giờ nàng thèm?

   Đó. làm người ta nghẹn đến chết chỉ qua một câu nói, thử hỏi ai ưa được hắn? Im lặng là vàng...... Im lặng là vàng...... Im lặng là vàng...... Các người ngạc nhiên cái gì? Ta đây đang niệm khẩu quyết để không xuống tay sát sinh đó. im lặng cho ta niệm tiếp đi. Im lặng là vàng...... Im lặng là vàng......Vừa nói tay ta vừa lần tìm cái đùi còn lại của con gà, xé mạnh một cái, đưa lên miệng cắn. Tỉnh cả người! Hắn....Sao Khải Nguyên hắn có thể điềm nhiên ăn nó như vậy? Nó....Ừm....Nói không hẳn là khó nuốt, nhưng có vị ngòn ngọt rất rất bất hợp lí ở đây. Ta...Là ta cho muối, sao lại giống cho đường thế nhỉ? Vừa ngẫm vừa ăn, đến tột cùng nhìn lại, con gà chỉ còn cái đầu chưa bị xử, còn Khải Nguyên lại chống cằm nhìn ta, tựa tiếu phi tiếu. Hừm....

 ------------- ta là đường phân cách bữa cơm đó -------------

   Đêm đó, Đông cung có dịp náo nhiệt không tả. Thái y được triệu tập đến tấp nập ngược xuôi kê đơn bốc thuốc. Bệnh tình được chuẩn đoán không quá lạ, chỉ có điều, ăn đùi gà mà hoàng thượng bị Tháo huynh đuổi đánh trốn đến nỗi phải vào nhà xí mấy tiếng đồn hồ thì.....  

   Khải Nguyên ngầm lại cả ngày cũng thấy rất lạ. Nàng đó, hết gây họa này đến gây họa khác, đến tột cùng còn hại hắn sống dở chết dở như vậy, lại không thấy đáng ghét.

   Lại nghĩ đến khi nàng tỏ vẻ hoảng sợ như con cún con bị quở trách, rất đáng yêu.

   Lại nghĩ tới khi nàng tỏ ra giận dỗi, môi chu chu ra ngoài, không khỏi làm người khác muốn chạm thử vào thử mùi vị.

   Ngẫm tiếp đến khi nàng vì bị bỏng mà la oai oái, thực tâm xót xa, lại muốn gần nàng, che chở nàng, không làm chủ được mà kéo nàng lại. Lúc hắn rời miệng, khéo léo còn lưu lại một vết đo đỏ hồng hồng, nhìn kĩ mới ra, lại được che chắn dưới lớp áo, nàng lại hậu đậu vụng về như thế, không biết bao giờ mới biết.

   Nghĩ ngợi một hồi, chợt thấy hình như mình trong lòng có dung túng cho nàng, thực tâm là muốn yêu chiều bảo vệ. Lần đầu gặp, ghét nàng như vậy, chỉ vì phong thái mà đối xử tốt tốt chút xíu, sau càng gần nàng, thấy nàng độc mồm độc miệng, lại không hề muốn ghét bỏ, lại càng cưng yêu. Cái này, lẽ nào là vì nàng là thanh y làm hắn thương thương mến mến?

   -Lân Hiểu Thiên....Rõ ràng là nàng muốn ta phải làm sao?

   Đông cung náo nhiệt như vậy, nhất định bên cun Dạ Mĩ không thể không góp vui. Cả đêm, tiếng kêu oán thán của hoàng hậu nương nương không ngừng vọng ra:

   -Thiên kia! Là ta làm gì không phải với ngươi, sao ngươi lại hại độc chiêu với ta?

   -AAAAA!!!! Mau giúp ta!!! Đau chết mất thôi!!!

   Trong làn nước mắt, Hiểu Thiên không ngừng rủa xả tên hoàng đế chết tiệt chồng nàng. "Tên xấu xa! Là ngươi lừa ta ăn gà!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top