Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Ấm ức (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN BA: TRĂNG TRONG NƯỚC.
Chương 2: Ấm ức (Thượng).
Nhạc mở đầu: Thiên Lý Cộng Thiền Quyên (Một Đường Nở Hoa).

꧁༺❦༻꧂

"Này, sao thế? Nói ngươi một chút, ngươi liền cảm thấy ta uỷ khuất ngươi rồi?"

Mùa Xuân Năm Càn Thanh Thứ 17.

Sau đó, cứ cách vài ngày Ngọc Ngữ sẽ vào cung để thăm Thái Hậu cho đến qua năm mới. Ngoại trừ lần đầu tiên đến đây, những lần sau đều do cô cô bên cạnh Thái Hậu dẫn đường cho nàng, người cung nữ kia rốt cục cũng không thấy xuất hiện nữa. Mỗi ngày đều trôi qua bình đạm đến thế, ngay cả Tử Dịch Thành lúc trước rộng lớn và xa lạ, bây giờ Ngọc Ngữ cũng không còn choáng ngợp vì nó nữa, đôi lúc còn thấy có chút gần gũi thân thuộc.

Việc đến Tử Dịch Thành đã dần hình thành thói quen trong nàng, lúc trước mỗi khi Phụ Thân nàng phải đem quân đánh trận, Ngọc Ngữ sẽ luôn nhốt mình trong khuê phòng (1) không giao du cùng ai. Vì nàng thực sự không thích Kế Mẫu của mình, lại càng không thích dáng vẻ nịnh nọt của đám gia nhân đối với đệ muội nàng, chỉ vì Mẫu Thân chúng giờ đã là Chủ Mẫu (2) trong nhà. Bản thân nàng cũng không muốn quá thân thiết với hai đệ muội cùng cha khác mẹ cho nên vẫn luôn tránh mặt chúng. Nhưng bây giờ có thể tự do vào cung, Ngọc Ngữ giống như được giải thoát khỏi xiềng xích kia, cứ hai ba ngày sẽ lại vào cung lúc sáng sớm, cho đến chiều muộn mới ra về.

(1) Buồng của đàn bà con gái ở.

(2) Chủ mẫu (主母) là danh xưng dành cho người vợ chính trong gia đình quý tộc. 

Mọi chuyện vốn sẽ êm ả như thế, nhưng vào một ngày, chẳng có chút dấu hiệu nào cả, ác mộng mà nàng không muốn nhớ đến nhất vẫn ập lên đầu nàng. Khiến nàng từ đó trở đi chật vật, tự ti không thôi.

Vẫn như mọi hôm, Ngọc Ngữ lại vào cung thỉnh an Thái Hậu. Cô cô bên cạnh Thái Hậu là người thân thiện, lúc nào dẫn đường cho nàng cũng gợi chuyện để nói, chưa từng để Ngọc Ngữ phải rơi vào tình trạng khó xử. Hôm nay, trên đường đến Trường Lạc Cung, nàng ta bỗng hỏi Ngọc Ngữ:

"Tiểu thư vào cung đã được chừng mười ngày, cảm thấy có thể thích nghi được không?"

"Đa tạ Bạch Diên cô cô đã quan tâm, ngoại trừ các lễ nghi cung đình gò bó ra, thì hầu hết cũng không thấy có gì khó khăn. Dẫu sao bình thường ta ở trong phủ cũng không nói chuyện cùng ai, vào cung có thể hầu chuyện cho Thái Hậu là phúc của ta." Ngọc Ngữ nhìn cô cô, dịu dàng đáp. Sau nhiều ngày nói chuyện, nàng cũng đã biết tên cô cô, còn tìm hiểu được vị cô cô này chính là tâm phúc bên cạnh Thái Hậu, dù đã từng xuất giá rời cung nhưng vì được Thái Hậu sủng ái, sau một thời gian liền được triệu về tiếp tục hầu hạ. Cho nên nàng đối với vị trước mặt cực kì kính cẩn và tôn trọng, chỉ sợ làm gì không tốt, nói gì không hay sẽ đến tai Thái Hậu. Bạch Diên gật đầu cười hoà nhã:

"Tiểu thư không cần quá lo đâu ạ. Lần đầu người vào cung đã hành lễ với Thái Hậu rất tốt. Nô tì tin rằng mấy lễ nghi khác cũng không thể làm khó người."

Ngọc Ngữ nghe vậy khẽ vuốt tóc, "à" một tiếng, liền suy tư nói: "Ta cũng không biết vì sao hôm đó lại khấu đầu thành thục như thế. Cảm giác như là đã tập qua nhiều lần khi còn nhỏ thế nhưng lại không nhớ là lúc nào."

Bạch Diên khẽ cười, ân cần nói với nàng như thể đang nói với con cháu trong nhà của nàng ta, ánh mắt vô cùng hiền từ và kiên nhẫn:

"Có lẽ vì khi đó tiểu thư còn nhỏ quá thôi. Giống như nữ nhi nhà nô tì, mấy lần gặp lại, nó đều nhận ra ta, thế nhưng lại không thể nhớ ra lần đầu gặp nhau là khi nào..."

Trong mắt Bạch Diên ánh lên niềm tự hào và nhớ nhung chẳng hề giấu giếm. Giọng nói cũng dịu dàng, êm dịu khi nhắc về con mình, mang theo mấy phần cưng chiều và yêu thương. Ngọc Ngữ im lặng lắng nghe, trong lòng nàng chợt dân lên một cảm xúc ấm áp, xen lẫn chút quý trọng tình cảm mẫu tử của Bạch Diên. Mẫu Thân của Ngọc Ngữ mất sớm, cho nên nàng khó lòng hiểu được sự thiêng liêng của tình mẹ. Trước đây mỗi khi nhìn thấy Kế Mẫu Đặng thị âu yếm, chăm sóc cho đệ muội một cách quá đà, Ngọc Ngữ đa phần đều cả thấy vô vị, và cho rằng bà ta chỉ là cố làm thế để châm biến đứa trẻ mất mẹ là nàng. Về sau đi trên đường nhìn thấy Mẫu Tử người khác quan tâm nhau thì nàng sẽ có chút ghen tị, có chút chạnh lòng , có chút hụt hẫng. Chỉ riêng lần này là Ngọc Ngữ cảm thấy ngưỡng mộ, và dường như còn cảm giác được như cả chính nàng cũng được yêu thương. 

Cứ đi cùng nhau và trò chuyện như vậy khiến Ngọc Ngữ không thấy mệt chút nào. Thế nhưng vừa qua khỏi Hoa viên đã bị một bóng dáng quen thuộc giữ chân lại. Người này không ai khác chính là Mộ Dung Thành. Sau khi Bạch Diên hành lễ với hắn, Mộ Dung Thành cười như không cười chỉ tay về phía trước, chính là hướng đến Càn Diệu Cung (3), Cẩn Du Cung (4) và Trường Lạc Cung mà nói:

(3) Càn Diệu Cung (乾曜宫). Trong đó, Càn xuất phát từ càn khôn, chỉ vua/trời; Diệu có nghĩa bóng sáng của mặt trời.

(4) Cẩn Du Cung (瑾瑜宫): Cẩn Du là một thứ ngọc đẹp. Từ này còn đồng âm với Cẩn Du (謹俞) trong đó Cẩn là cẩn thận, thận trọng, Du là hòa thuận, thuận theo, thỏa hiệp.

"Khi nãy ta vừa cùng Mẫu Phi (5) đi vấn an Hoàng Tổ Mẫu. Cũng chỉ là nói chuyện một lúc Người liền cần nghỉ ngơi, Mẫu Phi cùng ta đành hiểu ý quỳ an. Trước lúc rời đi Hoàng Tổ Mẫu có dặn ta phải đi tìm cô cô."

(5) là cách gọi mẹ phổ biến nhất trong cung, thường được dùng bởi các Hoàng Tử, Công Chúa khi gọi mẹ ruột, hoặc mẹ nuôi từ nhỏ của mình và người mẹ ấy thường là phi tần từ Tần vị trở lên.

Bạch Diên nghe thấy vậy thì đa tạ Mộ Dung Thành, đoạn quay sang nói với Ngọc Ngữ:

"Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, Thái Hậu đang đợi đấy."

"Được!" Ngọc Ngữ rất nhanh chóng chấp thuận. Thế nhưng lúc vừa cất bước liền bị Mộ Dung Thành nắm lấy cổ tay kéo ngược lại. Ngọc Ngữ suýt chút đã ngã ra sau, nhưng Mộ Dung Thành lại dường như không để tâm đến hành động vô lễ đó của hắn, giọng điệu cao ngạo nói:

"Ngươi nghe không rõ à? Ta nói Hoàng Tổ Mẫu cần nghỉ ngơi, ngươi tới đó quấy rầy làm gì?" Đoạn, lại quay sang Bạch Diên rất lễ phép nói, "Cô cô mau trở về phục mệnh đi. Còn về nàng ta," Hắn chỉ về phía Ngọc Ngữ, giống như không kiên nhẫn mà nói, "sẽ cùng ta ở Ngự Hoa Viên này đợi cô cô."

Bạch Diên thoáng sững sờ, định lên tiếng phản bác hòng giải vây cho Ngọc Ngữ, thế nhưng lại chợt nhận ra điều gì đó. Nàng ta liền vui vẻ đồng ý rồi hành lễ rời đi.

Bạch Diên vừa đi xa, Mộ Dung Thành liền siết chặt lấy tay Ngọc Ngữ, giọng gằn từng tiếng như ra lệnh:

"Nói, có phải ngươi đã mách lẻo với Mẫu Phi?"

Ngọc Ngữ đau đớn, muốn vùng ra khỏi cái nắm tay của hắn, nhưng sức nữ nhi khó lòng đọ lại nam nhi, nàng liền trừng mắt không đáp. Mộ Dung Thành không có đáp án, lại càng siết chặt hơn, giống như muốn đem xương tay nàng bóp nát. Ngọc Ngữ không vì đau mà nhượng bộ, càng thêm im lặng.

"Có một cái quỷ kế ấy, ngươi dùng mãi cũng phải biết chán chứ?"

Nói rồi hắn quăng tay nàng ra, giống như chỉ cần cầm thôi hắn đã thấy rất dơ bẩn. Ngọc Ngữ xoa lấy cổ tay đã đỏ ửng của mình, trong lòng thầm oán hắn thật vô lý:

"Rốt cuộc huynh lên cơn cái gì vậy chứ?"

Mộ Dung Thành cười khẩy, cho là nàng giỏi diễn kịch, nhưng hắn vẫn không mặn không nhạt mà châm biếm nàng:

"Vốn chuyện của lúc nhỏ, chẳng buồn so đo với ngươi. Cho rằng đó cũng chỉ là quỷ kế của một đứa trẻ ganh tị, không ngờ ngươi vẫn là chứng nào tật nấy đi tố cáo ta cùng Thanh Khởi (6) qua lại cho Mẫu phi biết."

(6) Mộ Dung Thanh Khởi: Tứ Công Chúa chính là Dưỡng Nữ được yêu quý nhất của Càn Thanh Đế, chỉ sau Đại Công Chúa - Mộ Dung Thanh Yến Đích Trưởng nữ của Hoàng Đế.

Ngọc Ngữ nghe xong có hơi sững sờ, nàng tất nhiên không đồng tình chuyện đường huynh muội yêu nhau, nhưng chỉ có vậy mà cũng phải đi kể cho Hoàng Quý Phi nghe thì cũng chẳng phải là việc mà nàng sẽ làm. Ngọc Ngữ muốn phản bác, Mộ Dung Thành liền cứ thế mà tuôn ra những lời độc địa:

"Chắc không phải ngươi nghĩ chỉ cần ta và Thanh Khởi bị chia cắt thì ngươi sẽ danh chính ngôn thuận có được vị trí Tam Vương phi kia chứ? Ngươi ấy, cũng phải tự biết lượng sức mình, đừng nghĩ chỉ cần có cái thân phận Thượng Quan Đích Trưởng nữ thì thật sự cho mình là cao quý. Với cái xuất thân không rõ nguồn gốc đó của ngươi, Mẫu phi dĩ nhiên vô cùng xem thường, cùng lắm cũng sẽ chỉ cho ngươi cái danh phận Trắc Phi, ấy đã là vô cùng nể mặt Đại cữu cữu (7) rồi." Rồi Mộ Dung Thành khẽ vuốt cằm, quan sát nàng giống như đang đánh giá một món đồ, "Ở trong Vương phủ nhớ phải vâng lời một chút, nếu không bị vương phi của ta đánh chết thì ta cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu."

(7) cữu cữu (舅舅) là cậu, anh em với mẹ gọi là "cữu". Các anh em vợ cũng gọi là "cữu", như "thê cữu" (妻舅). Chồng gọi cha vợ là "ngoại cữu" (外舅).

Nắm tay Ngọc Ngữ nắm thật chặt, cơ hồ muốn bật cả máu, nàng vừa ấm ức lại vừa tức giận. Ngọc Ngữ dù trong Thượng Quan phủ bị Đặng phu nhân chèn ép cách mấy, cũng chưa từng bị ai thẳng thừng sỉ nhục như vậy. Nhưng thứ khiến nàng hoài nghi nhất chính là sau khi nghe sáu chữ "xuất thân không rõ nguồn gốc" thì trong đầu liền có một số kí ức vừa quen thuộc vừa xa lạ vụt qua. Ngọc Ngữ cơ hồ có thể cảm nhận được những kí ức kia chẳng hề mang theo những cảm xúc tốt đẹp nào, ngay cả việc nghĩ đến nó cũng đã có thể dày vò làm nàng bất an. Nàng hơi run rẩy, cũng không đứng vững nữa, hỏi lại hắn:

"Ý huynh là sao? Cái kia... xuất thân gì chứ?"

"À," Mộ Dung Thành thản nhiên lên tiếng, như thể chuyện hắn sắp nói ra dù có làm ai tổn thương thì cũng chẳng có chút can hệ gì với hắn, "Ta từng nghe Mẫu Phi nói rằng ngươi bị mất trí. Trước nay vẫn nghĩ rằng ngươi nói thể chỉ để không phải vào cung sau lần ta làm ngươi bẽ mặt. Nhưng bây giờ ngẫm lại, ngươi nếu không mất trí thì da mặt phải dày thế nào mới có thể sống qua được những tháng ngày đã giết mẹ hại cha như thế?"

Ngọc Ngữ im lặng, từng luồng kí ức cứ như gió lốc ồ ạt thổi về, khơi gợi cho nàng cảm giác ân hận lâu nay vẫn luôn muốn quên đi. Nhưng lỗi lầm ngày ấy, sao có thể nói quên liền có thể quên được...

Chuyện phải kể đến khi Ngọc Ngữ chỉ là tiểu cô nương ba bốn tuổi, khi đó Mẫu Thân nàng là Lê Phu Nhân là Đích Mẫu thuộc dòng dõi hiển hách nhất trong phủ, không ai dám không nể mặt nàng mà trong khi Đặng thị chỉ là một thiếp thất có xuất thân hơi cao một chút, thế nhưng so với tộc Lê thị thì vẫn còn kém rất xa. Cho nên tất cả mọi người trong Thượng Quan phủ đều nhất mực yêu thương Ngọc Ngữ, trong đó có Nhị Thúc Thượng Quan Trình Tuấn chưa thành gia lập thất là đặc biết yêu thương nàng nhất. Đôi khi Ngọc Ngữ với hắn còn thân thiết hơn là với Phụ Thân nàng. Cuộc sống Ngọc Ngữ vốn êm ả như thế cho đến một ngày, sóng gió ập đến mà chẳng có một thông báo nào cả. Một gia nhân đã lén nói nhỏ cho nàng biết Mẫu Thân nàng vì để củng cố địa vị đã tư thông với Nhị Thúc nàng, rồi sinh ra nàng. Ngọc Ngữ lúc đó tuổi còn chưa đến năm, làm sao hiểu được lời đó là có ý gì. Người nọ liền gợi ý cho nàng đến lúc dùng bữa hãy thử hỏi Tổ Phụ (8) câu đó nghĩa là gì. Ngọc Ngữ ngây thơ làm theo, rốt cuộc lại khiến nàng cả đời sống trong ân hận.

(1) tổ phụ (祖父) là ông.

Sáng hôm sau, Lê thị vì cảm thấy hổ thẹn nên đã tự vẫn trong loan phòng (9). Chứng kiến cái chết của mẹ do chính mình gây ra, Ngọc Ngữ bệnh sốt liên miên nhiều ngày. Mãi đến khi nàng tỉnh lại thì đã hoàn toàn quên đi chuyện ngày đó. Thế nhưng, Tổ Phụ của Ngọc Ngữ và Thân Phụ - Trình Tuấn (10) đều u uất thành bệnh. Người trước người sau đều mất sau đó vài năm. Dưỡng Phụ Trình Khản vì sợ nàng sẽ lần nữa không chịu đựng nổi sự thật cho nên đã lệnh cho toàn phủ giấu kín mọi chuyện.

(9) Buồng che màn có thêu hình chim loan, buồng riêng của vợ chồng.

(10) Thân phụ (父亲) là cha đẻ, để phân biệt với Dưỡng Phụ (養父) là cha nuôi - Trình Khản.

Kí ức sâu thẳm càng nhớ đến, Ngọc Ngữ càng như rơi vào đáy tuyệt vọng. Thấy nàng im lặng thật lâu, Mộ Dung Thành mới cảm thấy có chút tội lỗi, liền hỏi:

"Này, sao thế? Nói ngươi một chút, ngươi liền cảm thấy ta uỷ khuất ngươi rồi?"

Ngọc Ngữ vẫn im lặng, nàng biết bản thân chỉ cần cất tiếng thôi, nước mắt kia sẽ không tự chủ mà rơi như thác. Dù sao ở cái tuổi này, đột nhiên nhận ra bản thân chẳng còn phụ mẫu bên cạnh nữa, lại bị toàn tộc ghi hận, bao nhiêu tự tin mà nàng vẫn luôn gầy dựng, vẫn là đã bị đánh sập cả rồi. Bỗng lúc này có một cung nhân chạy tới bẩm rằng Hoàng Quý Phi triệu kiến Mộ Dung Thành, hắn liền quên ngay cảm giác tội lỗi, gấp gáp ra lệnh cho Ngọc Ngữ:

"Ngươi mau đến chỗ Hoàng Tổ Mẫu đi, chuyện lúc nãy ta nói với Bạch Diên cô cô đều là giả thôi." Rồi hắn gượng gạo gãi đầu, "Chỉ là muốn dạy dỗ ngươi một phen, bây giờ lại thấy ngươi ủ dột thế này..." Mộ Dung Thành không muốn nói ra hai chữ "không nỡ", cho nên chỉ đành nói dối:

"Khiến ta chẳng còn tâm trạng gì nữa." Rồi quay sang cung nhân kia nói: "Đi thôi."

Phải một lúc lâu sau khi Mộ Dung Thành rời đi, Ngọc Ngữ mới dần ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngẩn vô hồn, nước mắt đã rơi đầy mặt. Nàng thật chẳng còn tâm trạng gì để đi gặp Thái Hậu nữa, cả dũng khí để ở lại nơi này cũng không có nữa.

꧁༺❦༻꧂

Chương này mình viết cũng được cả tháng rồi, vì khá dài nên có lẽ sẽ tách làm 2,3 phần. Chủ yếu cả chương sẽ khai thác quá khứ của nam, nữ chính, từ đó cho mọi người hiểu được tính cách của cả hai. Phần sau cả hai sẽ gặp nhau nhee :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top