Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô Gái Nhặt Những Nỗi Buồn

Bài Dự Thi

( Cuộc thi viết trên Nhận Xét Truyện )


_____*******_____


Tú Uyên bật cười khi nghe tôi kể về Thụy Chi, một cái cười rũ rượi. Hết sức vô duyên!

- Thụy Chi? Tên nghe buồn cười thế! Bị đặt nhầm phải không nhỉ? Đáng lẽ phải là Thùy Chi, mà cái tên đó nghe cũng thật là kỳ cục... - Nó lẩm bẩm một mình như vậy, sau cùng đưa ra một kết luận hết sức liên quan - Nhà đó giàu mà chẳng biết đặt tên!

Tôi thở hắt, gom chút nhẫn nại còn sót lại để hỏi nó nốt một câu cuối:

- Này, thế Uyên có biết gì về Chi không?

- Hình như biết một chút... Nhỏ đó nghe nói là trầm cảm, thần kinh không có được bình thường. Lâu lâu nó lại trốn đi ấy, bố mẹ nó mấy lần đi tìm rồi, chẳng ai biết nó đi đâu cả, thường thì nó chỉ tự về thôi...

Uyên trả lời bằng một giọng rất bình thản, lưu loát, có chút hờ hững, vô tình. Tôi không thể tin vào đôi tai của chính mình, kí ức vỡ nát tan khi tôi nghe những lời Uyên nói... Thụy Chi chẳng bao giờ như tôi từng biết cả.

- Uyên có chắc không? Về Chi ấy...

- Thế Tuấn nghĩ Uyên lừa Tuấn?

Tôi chẳng nói thêm gì nữa, hoàn toàn chìm nghỉm vào vực sâu của tuyệt vọng... và những hồi ức rất đỗi xa xôi...

~*****~

Lần đầu tiên tôi thấy người con gái ấy là vào một ngày nắng rất buồn. Khi đó, tác phẩm tâm huyết của tôi bị từ chối xuất bản. Tôi không thể nhớ nổi Chi ngồi xuống bên tôi tự lúc nào, chỉ biết rằng cô ấy đã khiến tôi trút hết bầu tâm sự. Thứ duy nhất tôi nhớ là cái bóng lêu nghêu của Chi đổ dài trên nền gạch... Liêu xiêu...

[ - Cô gái trong câu truyện của cậu... Thật sung sướng!

- Sung sướng sao? Cả cuộc đời của cô ấy là những chuỗi ngày đau khổ.

- Ừ, cô ấy thật sự sung sướng!

Tiếng nức nở ngân lên, xé lòng trong một chiều nắng nhạt cuối thu... ]

~~~

Tôi gặp lại Chi trong một ngày đông không lâu sau đó. Cô ấy ngồi im lặng nghe một nữ sinh thút thít vì trượt kì thi. Tôi đã đứng rất lâu với sự kiên nhẫn tiềm tàng chỉ để nghe những lời nói lặp đi lặp lại, nhàm chán đến vô nghĩa của cô gái kia. Bất chợt giật mình, có lẽ trong chiều thu hôm ấy, tôi cũng đã nói nhiều như thế. Một cảm giác kì lạ nhen lên trong lòng, không phải ai cũng thông cảm được cho ai... Cũng chẳng biết tôi đã đứng đó bao lâu nhưng chân tôi đã bắt đầu tê từ trước khi cô bé kia vén tà áo trắng, lau đi hàng lệ vương trên mắt đỏ hoe, cúi chào và cảm ơn Chi vội vã. Nhẹ vuốt mớ tóc mai, Chi lướt qua tôi, rất khẽ...

- Cho tôi biết tên cậu, được không? - tôi lấy hết can đảm níu lấy cái bóng gầy gò, liêu xiêu ấy.

- Chúng ta gặp nhau rồi?

- Cảm ơn cậu đã nghe tôi lảm nhảm cả buổi chiều hôm đó...

- Ừ, tôi tên Thụy Chi.

- Thùy Chi?

- Không, Thụy Chi. Tên cậu là gì?

- Tuấn, tôi tên Tuấn. - Tôi đáp, Chi gật đầu định cất bước đi - Liệu... tôi có còn cơ hội gặp cậu nữa không?

Chi dừng bước, quay đầu nói nhỏ

- Hãy đi tới chỗ những nỗi buồn...

Tôi lặng người. Mây trắng trôi về sâu trong khoảng trời xám đen, che đi cái bóng của một người chạm chạp cất những bước chân rất đỗi vội vàng. Cái dáng đi như trốn chạy khỏi thực tại cứ luẩn quẩn trong trí não. Và tôi đứng đó, bơ vơ, mắt hướng về phương trời liêu xiêu đổ.

[ Cậu đặc biệt như cái tên của cậu... ]

~~~

Tôi chờ Chi, rất lâu, rất lâu tại nơi lần đầu chúng tôi gặp mặt. Chi không xuất hiện nữa, tôi cũng chẳng biết ở đâu sẽ xuất hiện những nỗi buồn. Hình bóng xiêu vẹo đổ dài trong hồi ức, tôi lang thang, tìm những giấc mơ...

[ Có những lần tôi dạo bước trên phố, váy trắng cứ lướt qua trong hoàng hôn rất dỗi dịu dàng. Đôi chân tôi như tê cứng lại. Không muốn đuổi theo, chỉ thấy gợn lên một cảm giác lo âu đến lạ. ]

Chưa tùng có một ai như Chi! Tôi gặp Chi hai lần, đúng hai lần nếu không kể đến những giấc mơ hay hồi ức méo mó của tôi về cô ấy. Với tôi, Chi có một sức hút gì đó rất lạ kì, chỉ một lần lướt qua cũng khó mà cưỡng lại. Có lẽ là duyên phận! Tôi đã nghĩ, nếu muốn gặp lại Chi thì tôi phải hiểu hơn về cô ấy, phải làm những việc cô ấy vẫn hay làm. Và tôi dành ra những buổi chiều, tìm những nỗi buồn...

Thực sự không quá khó để mang đến một niềm vui. Những gì Chi đã làm chỉ là bỏ thời gian ngồi yên và lắng nghe tôi hay cô nữ sinh trong chiều hôm ấy than phiền nhưng kết quả lại là cả một niềm vui rất lớn. Tôi làm như Chi, nhặt lấy những nỗi buồn và vẽ nên bức tranh hạnh phúc... Cái giá phải trả chỉ là thời gian... Phải, đó là một cái giá rẻ...

[ Nếu Chi thấy tôi bây giờ... Chi có vui không? ]

~~~

Tú Uyên - bạn tôi là một con nhỏ nhiều chuyện. Vào một buổi chiều khi tôi tha thẩn dạo bước trong công viên, nó kéo tôi xềnh xệch về nhà, khóc lóc mấy tiếng đồng hồ về chuyện một thần tượng nào đó trên mạng ảo bị dính scandal, mang một đống ảnh cậu ta ra và bắt tôi thừa nhận rằng một người như thế không đời nào làm những chuyện như vậy ( mà thực sự tôi chẳng hiểu việc cậu ta làm là việc gì ). Tôi vẫn ngồi ra vẻ lắng nghe, coi như là thông cảm cho cái nỗi buồn vớ vẩn của nó đi. Rồi tôi chợt nhớ đến Chi, chắc chắn Chi sẽ không ham mê những thứ vô bổ như Uyên nhỉ? Chi là một cô gái tốt, rất tốt. Phải chăng Chi cũng chỉ thích những thứ nhẹ nhàng tĩnh lặng như tính tình cô ấy mà thôi?

Mưa rơi lộp bộp trên mái hiên có những chùm Tigôn hồng nho nhỏ. Tôi chẳng thể chú tâm vào câu chuyện của Uyên thêm một phút giây nào. Mưa đập vào cửa kính nghe mát lạnh. Tôi thấy Chi, không lẫn vào đâu được. Chính là Chi, ướt sũng trong bộ váy trắng muốt, lò dò mờ cánh cổng to nhà bên cạnh... Tim tôi hẫng một nhịp...

~~~

Có vẻ Uyên cũng chẳng hứng thú gì với việc tôi cứ sang nhà nó rồi lấp ló phía ban công rực nắng, bỏ mặc nó phía sau với những lời ca ngợi về thần tượng của bản thân. Tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm, chỉ ngóng trông một bóng hình thân thuộc phía ngoài cánh cổng ấy, với dáng vẻ thân quen, nhẹ mở toang cánh cổng kia, cho tôi bước vào thế giới đầy bí ẩn của cô ấy. Nhưng trái với mong đợi của tôi, Chi vẫn không xuất hiện...

Vào giờ phút tôi nản nhất, Chi đã mở cánh cổng sắt to ra, chạy những bước chân thật nhanh và vội vã.

- Chi! - Tôi thở dốc, gọi với theo thân ảnh nhỏ bé chạy cắm cúi như bằng cả sức mình.

Chi dừng lại, quay đầu nhìn tôi, sững người một lúc:

- Cậu tìm được vị trí của nỗi buồn rồi nhỉ?

Tôi chẳng hiểu Chi đang nói gì...

- Chi, chiều nay tâm trạng tôi không tốt. Cậu đi caffe với tôi nhé?

- Ừ - Chi đáp gọn lỏn, hững hờ, bước ra phía sau tôi.

Sau khi chọn được một vị trí gần cửa sổ tầng 2 của " Coffe Ryo " Chi ngồi đối diện tôi, nhẹ nhàng và thanh tĩnh.

- Cậu muốn uống gì không? - Tôi đưa menu về phía Chi

- Cậu cứ nói về chuyện cậu buồn, tôi sẽ nghe. Không cần nước.

Tôi im lặng một hồi, sau cùng đành cất tiếng:

- Thực ra tôi không buồn vì chuyện gì, chỉ tò mò một chút về Chi...

-Thắc mắc gì thì cứ hỏi. Được thì tôi sẽ trả lời! - Sắc mặt Chi không biến đổi, đường nét gương mặt vẫn như thế. Lời nói thốt ra không xúc cảm.

- Tại sao Chi lại thích nhặt những nỗi buồn?

- Nhặt những nỗi buồn? Chỉ là tôi muốn ai cũng hạnh phúc thôi... - Chi hướng ánh mắt xa xăm về phía ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn Chi thật kĩ. Cô ấy có gương mặt thon dài, đường nét gương mặt hài hòa, đôi môi hồng phớt phủ một lớp da khô, cảm tưởng chỉ cần một cái liếm môi của Chi thì đôi môi ấy sẽ lại trở nên căng mọng. Đôi mắt Chi óng ánh gợn nước, rất có hồn và phảng phất những nỗi buồn khó tả... Mái tóc ánh lên màu nâu sữa khi đèn Neon vàng hoe của tiệm rọi vào lớp tóc thưa. Ánh đèn ấm màu cũng làm làn da trắng bệch của Chi thêm tươi tắn. Một con người ít ra ngoài...

- Cậu có bao giờ không thể khiến ai vui lên chưa? - Tôi nhỏ giọng.

Chi như trở về thực tại, nhìn tôi bằng ánh nhìn chăm chú, giọng nói nhỏ nhẻ cất lên:

- Có, có một người dù tôi đã cố rất nhiều nhưng vẫn không thể khiến cô ấy vui lên được... Cậu muốn nghe kể về cô ấy không?

- Cậu kể đi, tôi vẫn đang nghe...

- Khi còn nhỏ, cô bé ấy là một người rất thông minh và năng động. Gia đình của cô bé vốn là một gia đình có truyền thống lâu đời nên rất chú trọng việc học, thành ra cô bé được đặt vào muôn vàn kì vọng. Bố mẹ cô tạo cho cô cơ hội học nhiều hơn, giao tiếp với nhiều giáo viên hơn để có kết quả học tập tốt. Bao nhiêu gia sư được mời đến để chỉ dạy cô bé tận tình. Cô ngày càng tài giỏi, biết đánh đàn, vẽ tranh, luôn luôn được khen là sáng dạ, dễ tiếp thu và ngoan ngoãn. Nhưng bố mẹ cô bận lắm, chẳng có thời gian đoái hoài đến cô. Những gánh nặng và áp lực thành tích bắt đầu đè nặng lên vai cô bé, để lại một lỗ hổng lớn trong tâm hồn. Cô chẳng còn hứng thú với việc học hành gì nữa, kể cả những ước vọng của bản thân cũng đã bị vùi dập từ lâu. Kết quả học tập của cô giảm sút, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, không còn giao tiếp với thế giới bên ngoài nữa. Mọi người đồn rằng cô bé ấy bị trầm cảm. Sau cùng, có lẽ chỉ có cô bé ấy hiểu được chính bản thân...

- Một cô bé tội nghiệp! - Tôi thốt lên.

Chi không nói, chỉ nhìn chăm chăm vào cuốn menu trước mặt, tay mân mê mép bìa da. Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ, gọi Chi khe khẽ:

- Cậu có về không? Cũng sắp muộn rồi...

Chi gật đầu chào, vuốt mớ tóc mai và chầm chậm bước xuống cầu thang gỗ. Tôi nghe rõ cả tiếng chuông gió leng keng khi cô ấy đẩy cửa ra về...

[ Nhưng sau cùng, cô vẫn mở cánh cửa giam cầm bản thân trong u tối. Mạnh dạn đặt chân ra thế giới bên ngoài!? ]

~~~

Sau lần đó, tôi hay cố tình tạo ra vẻ tình cờ gặp cô ấy trong những ngày hiếm hoi mà cánh cổng kia mở rộng. Chi nói nhiều hơn với tôi, chẳng còn xa cách như trước nữa...

Tôi muốn biết về Chi nhiều hơn nữa, vì thế, tôi đem chuyện cô ấy kể cho Uyên.

- Thụy Chi? Tên nghe buồn cười thế! Bị đặt nhầm phải không nhỉ? Đáng lẽ phải là Thùy Chi, mà cái tên đó nghe cũng thật là kỳ cục... - Nó lẩm bẩm một mình như vậy, sau cùng đưa ra một kết luận hết sức liên quan - Nhà đó giàu mà chẳng biết đặt tên!

Tôi thở hắt, gom chút nhẫn nại còn sót lại để hỏi nó nốt một câu cuối:

- Này, thế Uyên có biết gì về Chi không?

- Hình như biết một chút... Nhỏ đó nghe nói là trầm cảm, thần kinh không có được bình thường. Lâu lâu nó lại trốn đi ấy, bố mẹ nó mấy lần đi tìm rồi, chẳng ai biết nó đi đâu cả, thường thì nó chỉ tự về thôi...

- Uyên có chắc không? Về Chi ấy...

- Thế Tuấn nghĩ Uyên lừa Tuấn?

Tôi sững sờ, chẳng lẽ bao lâu nay tôi thầm mến một người điên? Hay chính bản thân tôi cũng điên rồi nên mới cảm thấy thế?

Tôi vẫn sang nhà Uyên nhưng chẳng bao giờ ra phía ban công đã từng có hoa Tigôn bò lan lên cả mái hiên vào cái ngày mưa tôi biết Chi ở cái nhà bên cạnh... Tôi muốn quên Chi, quên cái thứ cảm giác rợn người khi nhớ về cái tên vô cũng đặc biệt ấy. Thực sự muốn quên!

*****

Tôi của tuổi hai lăm, sau khi xa thành phố quá lâu trong thời gian du học cũng có dịp trở về. Uyên giờ đã chín chắn hơn. Nó chẳng còn ham mê những điều tôi cho là vô bổ. Ban công ngày xưa vẫn tràn ngập nắng, những cái lá tigôn xanh ngắt vươn ra.

- Này,... Tuấn có muốn hỏi gì về Chi nữa không? - Uyên nói nhỏ, giọng đượm buồn.

Tôi thoáng ngạc nhiên:

- Sao... sao thế?

Có tiếng Uyên thở dài thườn thượt:

- Chi đi rồi! - Lời nói buông ra bình thản mà buồn da diết

- Chi... đi đâu cơ?

- Cô ấy đã có một giấc ngủ sâu từ vài tháng trước, bệnh của cô ấy nặng thêm... - Ngừng lại một lúc, Uyên tiếp - Hóa ra Chi chẳng bị thần kinh hay trầm cảm gì đâu Tuấn ạ. Cô ấy mắc chứng Guillain Barre - một hội chứng rối loạn dẫn đến liệt toàn thân, nhịp tim chậm và ảnh hưởng nhiều đến hô hấp...

[ Cậu biết ý nghĩa của cái tên Thụy Chi không? Họ từng nói cái tên đó là " mầm xanh an lành ". Nhưng tôi không nghĩ vậy. " Thụy " không có nghĩa khi chỉ là một yếu tố đơn độc đâu, nó khác biệt và dường như bị bỏ lại. Còn " Chi " , nó chắc là Chisana - nhỏ bé. Vô cùng nhỏ bé... ]

Tôi cứng đờ người, chẳng nói thêm một lời nào nữa, lững thững rời khỏi nhà Uyên. Cánh cổng nhà bên cạnh, đóng chặt im lìm trong vô vọng...

" Only me, can't be sad for all the worrld... " 

Tiếng Chi cất lên bên tai tôi, là một khúc nhạc. Một khúc nhạc đau buồn.

[ Tôi muốn buồn thay cậu, giờ có còn kịp nữa hay không? ]

~*****~

Một đêm muộn của tuổi hai mươi sáu. Dường như Chi đang ngồi cheo leo trên cửa sổ phòng tôi - nơi ánh trăng mờ ảo chiếu vào màu bàng bạc. Đôi môi khô của cô mấp máy...

Và hối tiếc ùa về. Tôi - ngày ấy - của tuổi hai mươi hai ấy, chạnh lòng, bật khóc...

NB, 25/12/2016

Seira

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: