Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Điểm tâm của "Cô gái văn chương" ~"Hải âu Jonathan Livingston"~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày nọ, tôi bắt gặp chị Tooko.

Đấy là một buổi tan trường khi học kì hai vừa bắt đầu, bầu không khí vẫn còn có chút lạnh lẽo.

Chị Tooko đang ôm thùng rác đi chậm rãi ra sân sau.

A, là chị Tooko.

Hôm nay tới phiên chị ấy trực nhật sao?

Khi tôi đang nhìn theo hai bím tóc dài của chị ấy đung đưa như đuôi mèo...

Thì bỗng nhiên chị Tooko bật nhảy tại chỗ.

Bật!

Nhảy!

Bật!

Nhảy!

Cứ như vậy, chị ấy lặp đi lặp lại động tác nhảy hướng về bầu trời.

Chân gập lại, hai bím tóc nảy tưng tưng.

Trông chẳng khác nào một chú ếch đang cố nhảy về phía cành liễu.

Bật!

Nhảy!

???

Chị Tooko đang làm cái trò gì vậy?

Hay là chị ấy bị chàng hiu nhập hồn rồi?

Là một loài ếch trong họ Ranidae.

Dù sao vốn dĩ chị ấy cũng là một con yêu quái ăn sách, cho nên có bị nhập hồn cũng không có gì lạ.

Tôi há hốc mồm ngẩn người nhìn phía sau lưng chị ấy.

Đột nhiên, sau một cú nhảy thật cao, rác trong thùng văng hết ra ngoài.

Biết ngay mà...

Chị Tooko vội vàng cúi xuống.

Khuôn mặt trắng muốt của chị ấy đỏ bừng. Chị Tooko hấp tấp nhặt rác, rồi khẽ thở dài như muốn tự kiểm điểm và lại ôm thùng rác bước đi.

Sau đó, trước khi rẽ vào góc tòa nhà, chị ấy dáo dác nhìn quanh, rồi lại cẩn thận bật nhảy một lần nữa.

-...

Cứ xem như tôi chưa thấy gì vậy.

Tôi khẽ gật đầu rồi đi về phía phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Câu lạc bộ Văn học nằm ở một góc phía Tây của tòa nhà bị chất đống bởi sách cũ.

Tôi mang xấp giấy bản thảo và hộp bút chì đặt lên cái bàn gỗ sần sùi cũ kĩ.

Không lâu sau chị Tooko cũng xuất hiện, trên mặt tươi cười không giấu được sự hân hoan.

- Chào em Konoha. Hôm nay chị vận động nhiều nên bụng đói quá~ Em nhanh viết thứ gì đó cho chị đi~

Vận động ư? Ý chị ấy là vụ nhảy nhót ở sân sau à?

Không, tốt nhất tôi không nên đụng vào chủ đề này.

- Em muốn viết gì cũng được à?

Tôi bấm bút dù rồi hỏi lại như vậy.

Chị Tooko gật đầu, miệng cười tươi như hoa.

- Ừ. Chủ đề tùy Konoha chọn. Nhưng mà lần này thời gian giới hạn trong 30 phút thôi. Nào, bắt đầu!

Nói rồi chị ấy bấm chiếc đồng hồ màu bạc.

Thấy tôi bắt đầu viết, chị Tooko mỉm cười vui vẻ rồi ngồi xuống chiếc ghế xếp đặt cạnh cửa sổ.

Sau khi cởi giày và ngồi xổm lên trên ghế, chị ấy đặt một quyển sách mỏng lên đầu gối rồi mở nó ra.

Bờ môi màu anh đào khẽ mở ra.

- Hải âu Jonathan Livingston có hương vị tựa như món salad hải sản vậy.

Miếng thịt tôm dai dai, mực trắng muốt, bạch tuộc tươi rói như muốn hút lấy đầu lưỡi. Bên cạnh hương thơm đậm mùi nắng của ớt Paprika là những miếng cần tây và dưa chuột giòn sừn sựt. Bên trên rưới một lớp sốt từ dầu olive và chanh.

Tôi đã quá quen với cảnh tượng chị ấy vừa lật sách bằng những ngón tay thanh mảnh vừa khe khẽ nói với vẻ mặt hạnh phúc.

Sau đó chị ấy xé một mẩu sách ra rồi bỏ nó vào trong miệng và thở dài thỏa mãn.

- Ôi, ngon quá đi~ mùi của những quả mơ mát lạnh kết hợp vơi cảm giác dai dai khi cắn thịt tôm thật khiến người ta hưng phấn! Cần tây mọng nước cũng không chê vào đâu được! Ngò tây băm nhỏ cũng rất tuyệt!

Chị Tooko nhắm mắt với vẻ hưởng thụ rồi bắt đầu nói liên thoắng.

- Tác giả Richard Bach là người Mĩ, sinh năm 1936 tại tiểu bang Illinois.

Bach từng gia nhập không quân, cũng trở thành phi công. Sau khi xuất ngũ, ông trở thành một kí giả tự do. Khi thì làm biên tập cho một tạp chí hàng không, khi thì quay về không quân, cuộc sông của ông phần lớn đều trải qua trên bầu trời như vậy. Hải âu Jonathan Livingston là tác phẩm thứ ba của Bach. Được phát hành vào năm 1970, nó đã từng trở thành tựa sách bán chạy một thời trên thế giới.

Trên bìa sách có in hình tác giả, đẹp trai quá trời luôn!

Chị Tooko cười rạng rỡ, rồi tiếp tục kể.

- Đối với phần lớn những chú chim hải âu, thứ quan trọng là ăn uống chứ không phải bay lượn. Mục đích hải âu bay lượn cũng là để tìm cái ăn. Tuy nhiên nhân vật chính Jonathan Livingston lại là một chú hải âu kì lạ, xem việc bay lượn quan trọng hơn ăn uống.

Đúng thế! Jonathan yêu việc bay lượn hơn bất kì thứ gì.

Để bay được xa hơn, cao hơn, từ sáng đến tối chú đều lặp đi lặp lại việc tập luyện cũng như thử nghiệm các phương pháp.

Mặc dù bị cha mẹ mặc kệ, hay bị những con hải âu khác nhìn với ánh mắt khó hiểu, nhưng chỉ cần một ngày lông vũ và khung xương còn tồn tại, thì chú vẫn tiếp tục theo đuổi giấc mộng của mình.

Thực sự chị cảm thấy việc "ăn uống" cũng rất là quan trọng. Xem "ăn uống" là mục tiêu cuộc đời cũng là một việc không tệ chút nào. Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều món ăn ngon. Nếu không trải nghiệm những hương vị đó thì thật là phí phạm!

Ăn uống sẽ khiến con người cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Điều đó chính là chân lý. Tuy nhiên, khi Jonathan tuyên bố rằng bay lượn còn quan trọng hơn cả ăn uống, sự thẳng thắn, mạnh mẽ, cô độc trên con đường mình đã chọn đó thật sự rất cảm động, khiến chị không khỏi muốn dùng hết sức mình cổ vũ.

Nghe chị ấy nói cứ như thể đang bàn luận về một vận động viên thể thao yêu thích nào đấy.

Tuy nhiên, đối tượng ở đây không phải những anh chàng cầu thủ bóng đá đẹp trai ở giải quốc nội hay những anh hùng ở sân bóng chày Koshien, mà chỉ là một con hải âu.

Sự thẳng thắn, cô độc của một con hải âu ư?

Tôi rất muốn châm chọc chị ấy, nhưng vì thời gian cấp bách nên cuối cùng đành im lặng viết tiếp.

Chị Tooko vừa xé những trang giấy vừa tiếp tục huyên thuyên một cách vui vẻ.

Câu chuyện về chú hải âu cao ngạo chưa dừng lại ở đó.

- Khi Jonathan trở thành chú hải âu đầu tiên phá vỡ kỉ lục, đạt tới vận tốc bay 342 km/h và trở thành chú hải âu đầu tiên trong lịch sử có cú bay lượn vòng, nó đã rất sung sướng.

Nó muốn cho những con hải âu khác biết điều này. Muốn mọi người hiểu được rằng chỉ cần nỗ lực tập luyện thì bất cứ con hải âu nào cũng có thể bay cao và xa hơn.

Học tập!

Phát hiện!

Tự do!

Ôi, thật sự quá tuyệt vời.

Tuy nhiên những con hải âu khác lại xem Jonathan là dị loại, không thể hiểu được, cuối cùng còn đuổi Jonathan đi.

Chị Tooko vừa bỏ một mẩu giấy vào mồm vừa cụp mắt xuống với vẻ buồn bã.

- Chỉ còn lại một mình nhưng Jonathan vẫn tiếp tục tập luyện. Để vượt qua giới hạn của giới hạn.

Một ngày nọ, có hai chú chim hải âu lấp lánh như những vì sao xuất hiện. Với tài bay lượn xuất chúng, hai chú chim hải âu cho biết chúng chính là sứ giả của Thiên Đàng tới đón Jonathan.

Tới đây mới hết phần một của câu chuyện, sau đó còn có phần hai, phần ba với màu sắc tôn giáo thần bí được nêm nếm trong đó nữa. Vị nước sốt nhạt dần, các nguyên liệu cũng trở nên trong suốt, dần biến thành một thứ gì đó vô định... cảm giác kì lạ đó tựa như đang nhai một miếng thạch củ nưa. Cho dù vậy, khi nuốt xuống thì nó lại tạo cảm giác no căng trong bụng. Có lẽ tùy vào từng người mà sẽ nếm được hương vị khác nhau cũng nên.

Chắc hẳn mục đích của Bach là muốn sử dụng hình thức ngụ ngôn để khiến mọi người suy ngẫm về tư tưởng và vận mệnh của Jonathan.

Tuy nhiên...

Khóe miệng chị Tooko khẽ mỉm cười.

- Cuộc nói chuyện giữa Jonathan và đệ tử của nó, Fletcher, thật sự rất đau lòng, trong những lời đó ẩn hàm ý nghĩa như thế nào? Tại sao nó lại xót xa đến vậy?

Tại sao Jonathan và những con hải âu khác không thể thấu hiểu lẫn nhau?

Chẳng lẽ bản thân Jonathan thật sự không làm gì sai sao?

Khi thử phân tích và tưởng tượng như vậy, em sẽ phát hiện rất nhiều điều lý thú. Cách sống của Jonathan quá hà khắc, khiến người khác khó có thể học theo, nhưng cũng lại không khỏi sinh ra lòng ngưỡng mộ.

"Ôi, mình cũng muốn dũng cảm bay tới bầu trời như vậy".

Bình thường chúng ta đều sống một cuộc đời đơn thuần trên mặt đất, nhưng khi đọc quyển sách này, ta không khỏi thẳng lưng và muốn sống mỗi ngày với mục tiêu rõ ràng.

Sau khi phát biểu một câu sến đặc như vậy xong chị Tooko vừa uốn éo vòng eo vừa suy tư.

- Có khi chị phải giảm cân. Như vậy chị sẽ nhẹ hơn, có thể bay được cao hơn cũng nên.

Thật chẳng có chút giác ngộ nào của Jonathan cả.

- Chị thế này rồi mà còn định gầy hơn nữa hả. Cẩn thận bộ ngực phẳng lỳ của chị sẽ bị lõm vào trong đấy.

Tôi xé mấy tờ giấy có câu chuyện tam đề đã viết xong rồi bình thản châm chọc, nghe vậy chị Tooko dùng hai tay ôm ngực, mặt đỏ lên.

- Đáng ghét, Konoha là đồ đần. Một thành viên bình thường như em sao dám nói năng thô lỗ với chủ nhiệm câu lạc bộ như vậy hả, thật không biết kính trên nhường dưới gì cả.

- Câu lạc bộ có mỗi hai người mà chị còn phân bì cái gì vậy. Thế nào, chị có muốn ăn không?

- Có chứ, đưa cho chị nào.

Khuôn mặt tức giận của chị ấy ngay lập tức biến thành nụ cười ngọt ngào, rồi chị ấy chìa hai tay ra.

- Hì hì, không biết chủ đề mà đầu bếp tuyển chọn lần này sẽ là gì. Hi vọng nó sẽ ngọt.

Không kìm được sự sung sướng đó nữa, chị Tooko bắt đầu đọc và xé từng mẩu giấy bỏ vào miệng.

"Chú chuột bị dồn vào đường cùng", "Cột máu", "Tiếng thét địa ngục"

Câu chuyện được viết từ ba chủ đề này có uy lực ngoài sức tưởng tượng.

- Khôngggggg, một bầy chuột bị đàn áp leo lên cột máu và phát động tấn công...

Chúng chui vào quần áo~~~. Cắn~~~, cột máu lại trào ra~~~

Ngay cả con mèo mạnh nhất "Tiếng thét địa ngục" cũng bị cắn chết~~~

Cay, cay quá. Hệt như món tomyum siêu cay bỏ thêm ớt sừng vàng sau đó xịt tương ớt quyện mù tạt vào~~~

Nhìn chị Tooko vừa nhảy cà tưng vừa hét inh ỏi, tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng mới bắt gặp lúc nãy.

Chuyện đó rốt cuộc là sao nhỉ...

- Em thật quá đáng, Konoha.

Chị Tooko trừng tôi, hai mắt đẫm lệ.

- Thiệt tình, em cứ chờ mà xem. Nhất định chị sẽ khiến em phải tôn kính chị.

Chị sẽ trở thành Jonathan biến điều không thể thành có thể.

Chị sẽ tiến hóa một cách lộng lẫy.

Khi chị Tooko bật nhảy thật cao trong đại hội thể thao thì đã là một tuần sau tuyên bố khó hiểu đó.

Đó là một trận bóng chuyền, chị Tooko bật nhảy lên chuẩn bị tấn công.

Tuy nhiên, có vẻ như việc tập huấn bí mật đã không đem lại hiệu quả, chị ấy cứ thế cắm đầu vào lưới.

"Cô gái văn chương" đã không thể trở thành Jonathan.

Ngày hôm sau. Trong trường bắt đầu xuất hiện bức hình chị Tooko với vẻ mặt mếu máo tay chân bị cuốn vào lưới.

Tôi nhét bức hình đáng xấu hổ của chị Tooko, vốn được chào hàng bởi một tên bạn cùng lớp, vào sâu trong hộc bàn, rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#cgvc