Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cảm ơn chị ấy.


Ninh Khả bắt tay với Tần Bối rất nhanh rồi buông tay, sau đó bắt tay với Cao Tề.

Nàng biết rất rõ trong tay Cao Tề và Tần Bối có bao nhiêu tài nguyên, thường thì với địa vị của họ, sẽ không chủ động bắt chuyện với mấy thanh niên trẻ người mới vào ngành.

Từ Giản đón theo: "Anh Cao, chị Tần."

Cao Tề gật đầu: "A Từ, hóa ra cậu là quản lý của tiểu thư Ninh."

Ninh Khả rất tự nhiên tiếp lời: "Gọi em Tiểu Ninh là được rồi ạ. Anh chị quay xong đoạn phim của mình chưa ạ?"

Tần Bối: "Quay xong rồi, mới đến tìm em nè."

Nói đến đây, Tần Bối quay đầu nhìn Đường Hi thoáng cười: "Em làm việc trước đi."

Tựa như bây giờ mới nhớ ra, có cô ta đứng ở đây.

Dường như Đường Hi muốn hò hét la mắng lắm rồi, nhưng vì giữ cái hình tượng ngây thơ bạch thỏ của mình, chỉ đành dịu dàng nho nhã cúi đầu xuống: "Dạ, hôm nào em lại mời chị cùng anh Cao Tề đi ăn sau nha."

Trong lời nói ẩn ý thể hiện rằng cô ta rất thân thiết với vợ chồng nhà Tần Bối. Thật ra thì cô ta mới gặp Tần Bối mấy ngày trước, chứ chẳng có chút giao tình gì.

Ninh Khả không quan tâm đến mấy câu nói của Đường Hi, dáng vẻ vẫn hào phóng thoải mái như trước, thái độ đúng mực: "Anh Cao, chị Tần, hai anh chị có rảnh cùng uống ly cà phê không ạ?"

Cao Tề nhìn qua vợ mình: "Không cần đâu, cứ nói thẳng ở đây đi."

Tần Bối che miệng cười, năm nay cô ấy đã bốn mươi ba tuổi, nhưng khi cười cô ấy vẫn rực rỡ quyến rũ như vậy: "A Tề nhà tôi à, là fan trung thành của cô Nhan đấy. Ừm thì, nghe nói cô Nhan muốn tham gia chương trình này. Anh ý cũng hay đang rảnh rỗi, nên bảo tôi đến hỏi xem, chương trình của các em còn thiếu khách mời không?"

Ninh Khả kéo Lâm Uẩn ra đằng trước: "Hay quá, vừa hay đây là đạo diễn chương trình, Lâm Uẩn ạ."

Tần Bối: "Trùng hợp thế. Thế nào, có hoan nghênh vợ chồng chúng tôi tham gia, thì hôm nay ký hợp đồng luôn nhé?"

Lâm Uẩn: "!!!"

Cô ấy nghe nhầm thì phải?

Ninh Khả mất hai giây mới phản ứng lại được, cho hỏi hai người này đến quay phim để đu idol sao?

Tần Bối khẽ cười: "Thật ra chúng tôi còn có chút chuyện riêng nữa, A Kiều đang học vĩ cầm, nếu như được cô Nhan dạy dỗ chỉ bảo, thì tuyệt vời quá!"

Lâm Uẩn sắp sướng phát điên rồi, Ninh Khả kéo cô ấy lại: "Chị gái ơi, miệng sắp rộng đến mang tai rồi đó ạ."

"Dạ dạ dạ," Lâm Uẩn cố gắng giữ bình tĩnh, "Chưa cần vội ký hợp đồng đâu ạ, chúng ta hẹn hôm khác ký nhé!"

Ninh Khả cũng phải hỏi ý kiến của Nhan Vân Trí trước, nàng nhìn hai người cười: "Anh Cao, chị Tần, gặp lại sau ạ."

Tần Bối khoác tay Cao Tề, khẽ cười mỉm nói: "Hứa rồi nhé."

-

Rời trường quay lên xe, Lâm Uẩn cười ngả cười nghiêng: "Hahaha vừa nãy cậu không thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Đường Hi đâu, vui chết mình!"

Ninh Khả: "Cậu so đo với người ta làm gì?"

Lâm Uẩn phấn khích định ôm lấy nàng hôn một cái, bị Ninh Khả vô tình đẩy ra: "Xê ra xê ra, cách xa ra."

Ninh Khả không thích tiếp xúc thân thể với người khác cho lắm, phiền phức nhất là cái cảm giác dính dính, cho dù nàng và Lâm Uẩn là bạn thân lâu năm đi chăng nữa, đi đường cũng không thích bị khoác tay.

Lâm Uẩn đã quen với kiểu nói chuyện của nàng: "Được rồi được rồi. Nói đi nói lại thì Khả Khả, có phải cậu thật sự đã dụ dỗ Nhan Vân Trí không? Cậu dùng chiêu trò hồ ly tinh gì vậy?"

Ninh Khả đang uống nước, nghe cô ấy nói vậy sặc một cái, khuôn mặt đỏ bừng: "E hèm, cậu nói linh tinh gì vậy!"

Lâm Uẩn: "À, vậy tớ biết rồi. Vậy thì là do Nhan Vân Trí nhìn thấy mỹ nhân Khả Khả nhà ta, bồn chồn không yên, con tim loạn nhịp, suy nghĩ loạn xạ!"

Ninh Khả: "..."

Dụ dỗ huần hòe ý, nàng nhớ đến khuôn mặt trắng toát đằng sau lớp mặt nạ của mình hôm đó, Nhan Vân Trí còn chưa mù đâu, hồ ly tinh cái gì, có mà âm hồn bất tán thì có.

Từ Giản cũng chọc nàng: "Haizz, làm anh phải nói chuyện với anh Tề ưu tiên kịch bản cho em cơ, ai biết được em quan hệ tốt như vậy, anh làm chuyện vô ích rồi."

Ninh Khả không chịu nổi hai người lấy Nhan Vân Trí làm trò đùa, biểu cảm không còn đùa vui nữa: "Đừng nói năng linh tinh. Tôi với chị ấy chỉ là cặp đôi giả mạo, chị ấy sẵn tay giúp chút thôi, ai biết được Cao Tề và Tần Bối lại là fan cuồng của chị ấy chứ."

Vốn còn muốn tính sổ với cô chuyện nick phụ bị tố cáo đây.. Bây giờ xem ra, chuyện này tính làm hòa vậy.

Lâm Uẩn biết Ninh Khả không thích đùa cợt về Nhan Vân Trí, dứt khoát dừng ngay câu chuyện đùa này: "Hay là tớ mua quà cho Nhan Vân Trí nhà cậu nhé, cảm ơn chị ấy đã ra tay giúp đỡ người nghèo."

Ninh Khả nói không cần: "Cậu tặng chị ấy cũng chưa chắc đã nhận."

Từ Giản thì say sưa xem hot search: "Được quảng cáo miễn phí sướng thế đấy. Đợi xem xem, sẽ có người liên lạc với em thôi. Uẩn Uẩn nhỏ ~"

Sáng nay Từ Giản có hẹn Lâm Uẩn cùng đi gặp quản lý cùng công ty - Ngụy Hiên, dưới tay Ngụy Hiên có hai thần tượng debut đang nổi, là Giang Lâm và Từ Du, cũng hay đang không có lịch trình gì, nên cho tham gia vào chương trình này, vừa nãy mới đăng bài quảng cáo cùng luôn rồi.

Lâm Uẩn thật sự không thể thích ứng nổi với cái biệt danh anh ta đặt cho mình, cũng chỉ để ý đến công việc: "Khả Khả, mình không đi ăn với cậu nữa, mình về chuẩn bị hợp đồng đây."

Ninh Khả mắng một câu "qua cầu rút ván", cũng không giữ cô ấy: "Thôi cậu đi đi. Mình cũng muốn về nhà."

Nhà của An Ngư cũng gần đây, cũng xuống xe theo.

Trên xe im ắng hẳn, Từ Giản thường ngày cười đùa cợt nhả bỗng nhiên nghiêm túc lại: "Khả Khả, vai diễn trong bộ phim của Cao Tề lần này rất quan trọng, em phải giành được."

Ninh Khả rũ mi: "Biết rồi."

Năm ngoái Từ Giản có lập lời thề quân đội với Từ Âm Lôi, tất nhiên là nàng cũng biết, lúc đó nàng bị phong sát, sau khi Từ Giản ký hợp đồng với cô ấy một lần nữa nâng nàng lên đã tiêu hao không ít tinh lực.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc: "Em sẽ nói chuyện này với Nhan Vân Trí, hẹn gặp Cao Tề với Tần Bối."

Từ Giản mỉm cười: "Phải vậy chứ, đến tài nguyên của vợ mình em còn không dùng, lãng phí biết bao!"

Ninh Khả ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Trời lại đổ tuyết.

Bên tai là những tiếng cằn nhằn của quản lý, nàng tựa lưng ra sau, khép lại đôi mi.

-

Về đến nhà trời còn chưa tối, Ninh Khả đưa trà cho chị Lư.

Nhan Vân Trí là người dịu dàng, lúc rảnh rỗi cô thường thích uống trà, cắm hoa, không những giết thời gian, còn bồi bổ tinh thần. Trên đường về nhà, Ninh Khả mua hai hộp lá thông kim hảo hạng.

Chị Lư cười hihi hỏi: "A Trí đang trong sân, hay là cô qua trò chuyện với cô ấy đi."

Cái cô tiểu thư Ninh này còn non nớt lắm, vợ vợ với nhau tặng chút quà thì ngại cái gì, lại còn cần đến chị đây đi truyền lời cho vợ à!

Ninh Khả theo bản năng nhìn ra ngoài, lấp ló thấy bóng dáng Nhan Vân Trí, nàng tránh né ánh nhìn rất nhanh: "...Cũng được."

Đúng vậy, lời cảm ơn vẫn nên nói trực tiếp.

Trong sân có mấy mảnh vườn, chỉ để cho Nhan Vân Trí trồng cây trồng hoa.

Ninh Khả mở cửa, đứng yên ở đó.

Trời vẫn lất phất tuyết, Nhan Vân Trí đang chăm cây chăm cỏ trong vườn.

Cô mặc áo khoác màu trắng, choàng khăn choàng màu xanh lá thông, bờ lưng thon thả duyên dáng, cô cong lưng, ngón tay gầy gò trắng nõn vuốt ve chiếc lá bông hoa bị tuyết đè cong.

Trời đất tuyết bao trùm, phất phơ hoa tuyết rơi.

Thời gian cũng phải ngưng đọng trước sự dịu dàng của cô.

Ninh Khả đứng ở đó một lúc, mới lên tiếng: "Nhan Vân Trí."

Người đang tập trung cây hoa lá cành đứng thẳng lưng lên, nhìn thấy nàng liền nở nụ cười, mang theo giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Mới về hả?"

"Ừm," Ninh Khả đáp một tiếng, giờ mới thấy hôm nay Nhan Vân Trí có trang điểm, con người này có vẻ đẹp đoan trang giản dị, nhưng vì sức khỏe không tốt, nên sắc mặt luôn nhợt nhạt. Hôm nay thì không, cô đẹp sắc sảo thanh tú, đẹp cướp đoạt thần hồn người khác.

Nhan Vân Trí phủi phủi quần áo, dịu dàng nói: "Mới xong việc về hở?"

Ninh Khả tỉnh táo lại: "Vâng, hôm nay chị không ra ngoài sao?"

Nhan Vân Trí cười mỉm: "Có đi gặp giáo viên của tôi rồi."

Ninh Khả không còn gì để nói nữa: "Tôi lên nhà trước."

Bất giác, nàng không muốn nhắc đến chuyện Cao Tề Tần Bối vào lúc này.

Chưa đi được mấy bước, nàng lại quay lại nói: "À đúng rồi, tôi có mang hai hộp trà về, đưa cho chị Lư rồi."

Ngụ ý là, tặng cho cô đấy.

Nhan Vân Trí nghe hiểu rồi: "Lát nữa tôi hỏi chị Lư sau."

Ninh Khả: "Vậy tôi lên nhà trước."

Ninh Khả dứt khoát đi lên cầu thang ở cạnh đó, bên phải cầu thang là cửa kính, nàng vừa đi vừa nhìn xuống dưới, Nhan Vân Trí vẫn đứng ở trong sân, rũ những bông tuyết trên lá cây trong trời tuyết.

Ninh Khả dừng lại, bất giác muốn đứng lại một lúc.

Cuối cùng vẫn thu lại ánh nhìn, tiếp tục lên lầu.

Đêm qua không nghe thấy tiếng cô ho.

Chắc là, không sao rồi nhỉ.

...

Năm giờ rưỡi, chị Lư gọi Ninh Khả xuống ăn cơm.

Ninh Khả đang đọc thuộc thoại của một tập kịch bản, nên không xuống ăn cơm, đọc đến tận 7 giờ. Chờ đến khi đói rồi, nàng mới lầm nhẩm thoại đi xuống, kéo ghế ra ngồi.

Nhan Vân Trí đang đọc sách ở trong phòng khách, ngước lên nhìn nàng.

Ninh Khả đã tẩy trang, để mặt mộc, mái tóc dài được búi cao bồng bềnh, ánh mắt long lanh nước, đôi má phúng phính trông rất muốn nhéo một cái.

Cô khẽ cười ra tiếng.

Ninh Khả nghe thấy, quay đầu nhìn cô: "Ồn hở?"

"Không có," Nhan Vân Trí buột miệng hỏi, "Bây giờ mới ăn tối, không đói sao?"

Ninh Khả lắc lắc đầu, nàng nhìn cái bát đáng thương của mình được lưng chừng ít cháo, đồ ăn kèm là rau xanh và ức gà luộc.

Mới ăn được hai miếng, nàng đau khổ quằn quại, thấp giọng lẩm bẩm một mình: "Này là đồ ăn cho con người à?"

Nhan Vân Trí bỏ sách trong tay xuống rồi đi lại hỏi: "Không ăn được hở?"

Ninh Khả: "Ăn xíu cho qua bữa."

Nhan Vân Trí ngồi xuống đối diện nàng: "Vừa nãy Tần Bối lại gọi cho tôi."

Nhan Vân Trí ngừng cười: "Đang còn nghĩ sẽ nói chuyện này với chị sau. Chị liên lạc với họ?"

Nhan Vân Trí lắc đầu: "Năm ngoái Cao Tề và Tần Bối có đến nghe buổi hòa nhạc của tôi, lúc đó có trao đổi phương thức liên lạc, nhưng mà trước giờ chưa từng liên hệ, cũng không quen thân. Sau khi tôi chia sẻ Weibo, Tần Bối nhờ bạn bè hỏi tôi, nên tôi gọi điện cho chị ấy, bảo chị ấy rằng tôi sẽ tham gia,.

Ninh Khả: "Họ nói là cũng sẽ tham gia chương trình."

"Tần Bối cũng nói qua điện thoại rồi." Nhan Vân Trí chủ động nhắc, "Mời họ bữa cơm đi."

Ninh Khả xác nhận: "Vâng."

Nàng cầm đôi đũa lên, chọc chọc cháo ở trong bát.

Lần này thật sự nợ Nhan Vân Trí rồi, phải trả như thế nào đây?

Bởi vì thường ngày xa cách quá, nên bây giờ đến cả chuyện cảm ơn cô... cũng khó mở lời.

Nhan Vân Trí nhìn ra sự ngây ngốc của nàng, Ninh Khả chống cằm, đôi mày khẽ nhíu lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì khó khăn lắm.

Ánh sáng đèn trần chảy dài từ đỉnh tóc nàng xuống, hóa thành vầng quang ấm áp.

Một người luôn tỏa sáng chói lóa dưới ánh đèn sân khấu, lại chất chứa một sự dịu dàng say lòng khó tả khi để mặt mộc và mặc quần áo thường ngày ở nhà.

Ninh Khả rất nhanh đã cảm nhận được Nhan Vân Trí đang nhìn mình, tỉnh táo lại ngẩng đầu lên, nhìn cô: "Nhan Vân Trí..."

Nhan Vân Trí: "Hửm?"

Đôi mắt cô cong cong, khóe môi nhếch lên, nhìn Ninh Khả cười, dịu dàng hỏi: "Không cảm ơn tôi sao?"

Ninh Khả bị giọng nói nhẹ nhàng tươi cười của cô chạm tới, bởi vì nàng trước giờ không thích nợ tình người khác, nên đôi tai giấu ở trong tóc khẽ nóng lên, nàng quay đầu đi mới nói: "Ừm... Em cảm ơn."

Hết Chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top