Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 03:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kể từ lúc Phương Hàn mất tích, Hàn Sở Đông không có ngày nào không lo lắng, nóng ruột đến muốn sùi bọt mép. Mỗi ngày ông đều ngóng tin tức của Phương Hàn, lại chỉ sợ nhận được kết quả giống La Phi ngày ấy.

Một tuần sau khi La Phi mất tích, thi thể được tìm thấy ở biên giới. Việc La Phi hy sinh là nỗi đau cả đời này, ông không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa. Đôi trẻ này... chẳng lẽ đều phải hủy trong tay ông sao?!

Ngày thứ 10, ngày thứ 10 sau khi Phương Hàn biến mất, Hàn Sở Đông cuối cùng cũng nghe thấy giọng cậu.

"Cậu vẫn an toàn chứ?!" Số gọi đến là từ tiệm tạp hóa của Ngũ ca, trong lòng Hàn Sở Đông trầm xuống, cậu ta lại trở về Thương Lan, "Cố Đào, hắn—"

"Tôi vẫn ổn, Hàn sở trưởng, anh yên tâm, tôi ở đây vẫn tốt lắm."

Tốt? Tốt kiểu gì được? Cố Đào là ai chứ? Cách đây không lâu, vì Phương Hàn mà toàn quân của hắn suýt bị diệt. Cố Đào tâm ngoan thủ lạt như thế, làm sao có chuyện để Phương Hàn sống tốt. Chỉ sợ khi hắn nhẫn tâm... Phương Hàn muốn chết cũng không được!

"Cậu trở về cho tôi! Ngay lập tức! Tôi sẽ liên hệ cảnh sát ở Thương Lan—"

"Hàn sở trưởng!" Phương Hàn lớn tiếng ngắt lời Hàn Sở Đông. Cả hai đầu dây rơi vào trầm mặc. Đợi cho cả hai người đều bình tĩnh lại, Phương Hàn mới mở lời, "Hàn sở trưởng, lần trước chúng ta không thể lấy được chứng cứ trực tiếp, không thể bắt được Cố Đào và Mã Tư Giới sau lưng hắn mà chỉ tóm được Kim Lan Lan và mấy tên trùm nhỏ, lại còn đánh rắn động cỏ. Hiện tại chuyện bắt Mã Tư Giới và triệt hạ đường dây buôn ma túy này tận gốc còn khó khăn hơn."

"Vậy một mình cậu có thể làm gì?! Cậu đang làm loạn thì có! Đùa bỡn với chính mạng mình!"

"Hàn sở trưởng, anh nghe tôi nói" Phương Hàn làm sao không hiểu điều đó? Cậu chẳng qua là đang kiên trì, "với quan hệ của Cố Đào và Mã Tư Giới, hai người đó không thể không liên lạc với nhau, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh Cố Đào, nhất định sẽ có cơ hội—"

"Cơ hội gì?! Nếu hắn xuống tay với cậu thì phải làm sao! Với hắn cậu chính là cái đinh trong mắt! Phương Hàn, tại sao cậu không nghĩ tới chuyện đó?!" Hàn Sở Đông cảm thấy bản thân bắt đầu tức giận tới choáng váng rồi.

"Hàn sở trưởng, Cố Đào sẽ không giết tôi. Nếu hắn muốn giết thì đã giết từ lâu rồi." Nghĩ lại mấy ngày vừa rồi, Phương Hàn cảm thấy Cố Đào đang che giấu điều gì đó. "Nếu hắn cảm thấy tôi là mối nguy hiểm, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp giết tôi ngay từ ngày đầu tiên gặp lại. Không phải hắn không có cơ hội, nhưng hắn cũng không ra tay."

"Cậu đang đem mạng mình ra cược!!! Với những kẻ ngoài vòng pháp luật!!"

"Bất luận vì lý do gì, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh hắn, tôi chắc chắn sẽ tìm được cơ hội!" Phương Hàn kiên định với ý chí của mình, "nếu hắn liên lạc với Mã Tư Giới, vậy tốt quá rồi, còn nếu hắn không liên hệ, có tôi ở đây, hắn đừng mơ đến việc lại gần thuốc phiện."

Hàn Sở Đông xoa mi tâm, thở dài, "Phương Hàn, cậu có nghĩ tới chuyện, nếu cứ như vậy... cậu sẽ không thể trở về được."

"Hàn sở trưởng, từ lúc tôi khoác lên mình bộ cảnh phục đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Hơn nữa... tôi cũng hiểu rõ cơ thể mình. Dù tôi có trở về cũng không thể tiếp tục ở tiền tuyến. Thay vì núp sau lưng rồi chết, tôi tình nguyện dùng chính thân mình để bảo vệ bình an của Thương Lan. Xin hãy để cho tôi giữ ngọn lửa ấy ở nơi La Phi đã chiến đấu tới cuối đời mình!"

Hàn Sở Đông không khuyên được Phương Hàn, người có thể làm việc đó nhất cũng đã không còn. Mấy năm qua ông đã phái đi không ít cảnh sát nằm vùng. Hàn Sở Đông biết ông sẽ trải qua cả đời này trong tội lỗi và tang tóc vô tận.

"Phương Hàn, lần chiến đấu này có thể cậu sẽ không có chi viện kịp thời..." Khi nói lời này, Hàn Sở Đông không còn rõ tâm tình của chính mình, ngữ khí có chút nghẹn ngào.

"Tôi biết."

"Rất có thể danh dự của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng..." Nếu Phương Hàn tự do quá lâu mà không có lý do chính đáng, tổ chức sẽ phán cho cậu danh phản bội.

"... tôi biết, Hàn sở trưởng," Phương Hàn dừng lại một chút trước khi mạnh mẽ nói, "tôi không thẹn với lương tâm."

"Phương Hàn à..." Ông cố gắng thuyết phục lần cuối.

"Đúng rồi, Hàn sở trưởng, tôi nghĩ Tề Hiệp vẫn chưa bị lộ thân phận. Anh có định cho anh ấy quay lại không?" Nếu tiếp tục nghe, Phương Hàn sợ mình sẽ bị lung lay mà đổi ý. Phương Hàn cố tình nhẫn tâm chặt đứt đường lùi của bản thân.

"Cái này... vẫn đang chờ quyết định. Tôi cũng không thể tiết lộ cho cậu thông tin gì. Cậu có tính toán gì không?"

"Tôi hiểu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ anh ấy. Hàn sở trưởng, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây. Tôi đã đi lâu quá rồi."

"Được... Phương Hàn! Bảo trọng! Ngàn vạn..."

"Được rồi mà, Hàn sở trưởng!"

-------

Thương Lan không thể so sánh với Bắc Kinh, phát triển lạc hậu, thậm chí không thể gọi là náo nhiệt. Đây chỉ là một khu dân cư chưa tới 500 nghìn người với đường biên giới dài 80km, không chỉ làm cuộc sống của mọi người phong phú hơn mà còn dễ nảy sinh mọi loại tội phạm.

Ở đâu có người, ở đó có nhu cầu, mọi loại nhu cầu. Và kẻ nào có thể nắm bắt được những nhu cầu đó sẽ có cơ hội làm ăn lớn nhất.

Tuy rằng chỉ là một thành phố nhỏ nhưng vì Thương Lan có lượng người qua lại lớn, kinh doanh giải trí ở nơi này vẫn rất hot, khiến cho cuộc sống về đêm chìm trong xa hoa trụy lạc của nơi này xuất hiện một hiện tượng cực kỳ thú vị: Những vị khách nán lại ăn chơi đều từ nơi khác đến, ngược lại người địa phương lại rất hiếm thấy.

Thương Lan giống như một gốc cây chết bị mọt đục ruỗng nhưng lại phải đứng sững để buộc mấy con lừa, có lớp vỏ đẹp đẽ nhưng thực chất đã rỗng tuếch từ lâu, trở thành nơi sinh sôi nảy nở cho mọi thứ kí sinh.

Hôm nay ở Thương Lan, lại có một sòng bạc mới với đủ mọi tiện nghi, ngập tràn tiếng khách ra vào nói cười được khai trương.

-------

20:30.

Thương Lan Chi Gia.

Đèn neon màu xanh ngọc pha lam nhạt và trắng xoay tròn tạo cảm giác dịu dàng, vẻ sách sẽ ấy rất không hợp với Thương Lan. Cảm nhận của Phương Hàn còn trực tiếp hơn: Lúc nào cũng cảm thấy nơi này giống cửa hàng quần áo hơn.

Ngay khi xe của Phương Mạt dừng lại trước cửa, một đàn em đã vội chạy lại.

"Chào Mạt ca!"

"Ừ, Đào ca có tới đây không?, ném chìa khóa xe cho đàn em, Phương Mạt cầm theo túi đựng mấy hộp mì gói bước vào Thương Lan Chi Gia.

"Vẫn chưa, nhưng Mục lão bản thì đã tới và đợi một lúc rồi ạ."

Đưa cái túi cho đàn em, Phương Mạt sửa sang lại quần áo. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo vest hơi ôm màu lam nhạt, bên trong áo sơ mi màu trắng cùng quần kaki sáng màu làm ẩn hiện dáng người thon dài, tạo cảm giác vừa nhã nhặn vừa cấm dục. Phương Mạt bĩu môi, Cố Đào từng nói, rất nhiều em gái thích bộ dáng này của cậu.

Đàn em dẫn Phương Mạt tới của rồi rời đi. Phương Mạt nhấc cổ áo, cảm thấy cúc trên cùng có vẻ hơi chật. Cậu hít vài hơi thật sâu, mở cửa, trình diễn một nụ cười tươi rói, "Đình tỷ!"

"Ai da, tiểu soái ca!" Người phụ nữ trong phòng quay ra, biểu lộ sự hài lòng với bộ đồ của Phương Mạt hôm nay, vỗ vỗ bên cạnh, "lại đây ngồi đi."

"Được ngay!" Cho dù trong lòng một vạn lần không muốn, Phương Mạt vẫn không thể phản đối "nhiệm vụ" Cố Đào giao cho. Cậu hiểu rõ, Cố Đào nhất định sẽ không để cậu sống thoải mái, cái gọi là "nhiệm vụ" bất quá cũng chỉ để cậu thấy ghê tởm và cười nhạo cậu thôi, cố gắng ứng phó là xong rồi.

Người phụ nữ trước mặt đã ngoài 40, bảo dưỡng tốt, khẩu vị không tồi, hành xử cũng có chừng mực. Đối với bà ta Phương Mạt cũng không kháng cự. Thành thật mà nói, lúc đầu nghĩ tới chuyện Cố Đào sẽ biến cậu thành một con vịt mồi, Phương Mạt đã định đồng quy vu tận với Cố Đào trên sàn đấu. Cũng may Thương Lan Chi Gia không phải nơi thấp kém hỗn tạp đến vậy, Mục Đình cũng chưa bao giờ có hành vi gì vượt quá giới hạn.

"Đình tỷ lâu vậy rồi không ghé nhà, dạo này bận rộn vậy sao?" Phương Mạt vừa ngoan ngoãn rót rượu, vừa thuận miệng tán gẫu.

Mục Đình nhấp một ngụm rượu vang, thưởng thức màu sắc của ly rượu dưới ánh đèn mờ, "Nói dối. Cái con người này... giống như rượu vậy. Bình thường là một màu, đặt dưới ánh đèn... lại thành màu khác."

Phương Mạt cầm lấy ly rượu hồi lâu, lập tức cười ngượng ngùng, "Thâm sâu vậy sao... vậy tôi tự phạt một ly, Đình tỷ đừng vạch trần tôi nữa!"

"Rốt cuộc tôi biết vì sao Cố lão bản coi trọng cậu vậy rồi." Mục Đình cũng không tức giận, cũng không vì bộ dáng làm nũng "xin tha" của cậu mà nổi lên ý cười. Bà ta rõ ràng đang ngồi trong phòng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một vị khách đến chơi đùa, "người như cậu... thật hiếm thấy."

"Hầy, tôi ngốc lắm." Phương Mạt một lần nữa rót rượu cho cả hai, "nào, Đình tỷ, tôi kính chị!"

Không ngờ mới qua hai chén, Mục Đình lấy cớ có việc đi trước, thậm chí từ chối Phương Mạt ra tiễn.

Lần gặp này và lần trước không giống nhau, Phương Mạt cảm thấy Mục Đình đến và đi vội vã, có chút không thích hợp.

Kỳ thực, cậu kiên trì ở lại Thương Lan Chi Gia còn có một mục đích khác: Nơi này có luồng trao đổi thông tin nhanh nhất. Thậm chí cậu đoán, Cố Đào mở Thương Lan Chi Gia vừa để tránh sóng gió, vừa để mở ra một con đường mới.

Nghĩ tới việc Cố Đào vẫn không từ bỏ việc buôn thuốc phiện, Phương Mạt cảm thấy vai mình nặng trĩu, trong lòng cũng chùng xuống.

-------

Trên màn hình lớn, một nữ ca sĩ mặc váy xanh đang hát một khúc ca cũ không nhớ tên, Phương Mạt nằm dài trên ghế sofa, uống rượu trực tiếp từ chai.

"Chưa từng đổ lỗi cho số phận... Không sợ bước trên con đường gập ghềnh... Hướng về nơi mơ ước... dù sai cũng không hối hận..."

"Tsk--- hát cái gì vậy chứ!" Lời bài hát khiến Phương Mạt bực bội. Cậu vội bật dậy để tắt nhạc. Rượu trong chai bị sánh đổ ra ngoài, ước một mảng trên ngực áo, "chết tiệt!"

Áo sơmi mới vừa mua đã bị bẩn, Phương Mạt có chút tiếc nhưng chỗ này không có gì để thay, chỉ đành dùng giấy ăn lau qua và chờ cho rượu bay đi.

"Mạt ca! Đào ca tới rồi, gọi anh qua đó." Đàn em đứng ở cửa gọi vào.

Phương Mạt đáp lại, nhanh chóng đổ nốt chỗ rượu còn lại vào bụng nhưng vẫn cảm thấy bụng rỗng có chút đói.

-------

Nơi này trước kia là một quán Karaoke bị Cố Đào thu mua lại. Sau nhiều nỗ lực, Cố Đào dùng sự nhạy bén trong kinh doanh và khả năng đàm phán của mình mua cả khu vực xung quanh, mở rộng thành quy mô lớn như hiện tại. Cũng coi như hoàn thành mong ước mở Ngu Lạc Thành với Đà Tứ Phương lúc trước.

Phong cách trang trí bên trong Thương Lan Chi Gia cũng kéo dài tới trong này, đá màu tối, tràn ngập không khí mờ ám tối tăm. Các ống kim loại ở khắp nơi chia toàn bộ tòa nhà thành từng phần nhỏ, mỗi khu vực lại có một phong cách khác nhau, phục vụ nhiều nhu cầu của nhiều loại người.

Phương Mạt thừa nhận Cố Đào đã dành khá nhiều tâm tư cho nơi này, thậm chí có lúc cậu còn tưởng Cố Đào rửa tay gác kiếm. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, huống hồ ở nước ngoài còn có một Mã Tư Giới, Cố Đào muốn rửa tay là chuyện nói dễ hơn làm. Cố Đào không ngần ngại xây nên một Thương Lan Chi Gia, đủ biết nơi này không tầm thường chỉ là chỗ ăn chơi! Đây cũng là lý do Phương Mạt không phản kháng lại Cố Đào, cậu tin chắc rằng trong số những luồng tin được trao đổi ở đây nhất định có tin của Cố Đào!

Đang đi dọc qua bức tường đầy ống thép xanh và trắng, đột nhiên Phương Mạt cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ. Cậu dừng lại đỡ trán, nghĩ chắc chỗ rượu vừa uống giờ mới có tác dụng. Nói rằng rượu ở Thương Lan Chi Gia toàn bộ đều là loại thượng hạng không quá lời chút nào. Cố Đào có yêu cầu rất cao với "thương phẩm", cho nên bất luận Thương Lan Chi Gia tiêu tốn hết bao nhiêu tiền, người vì danh tiếng của nó mà đến vẫn nườm nượp không dứt. Phương Mạt đoán có lẽ mình đã hơi... say. Cả ngày hôm nay bận rộn chạy việc ở bên ngoài, sáng chỉ ăn một lát bánh mì, bụng đã đói còn uống gần hết một chai rượu vang. Hiện giờ cậu có chút choáng váng, bụng thì cồn cào, đành bám vào tường tiến về phòng Cố Đào.

"Đào ca."

"Vào đi."

Cửa mở ra, Phương Mạt tới gần đem theo mùi rượu thoang thoảng. Cố Đào ngẩng lên nhìn có chút không vui, đập vào mắt bộ dáng của Phương Mạt khiến ly rượu trên tay rung một cái gợn sóng. Dưới ánh đèn mờ, hắn bình tĩnh lại mới nhìn rõ mảng rượu hồng trên áo Phương Mạt.

"Mày có chuyện gì vậy?!"

Trước ngực vừa ướt vừa lạnh, Phương Mạt nhấc cổ áo, cởi chiếc cúc đầu tiên. Trước mặt Cố Mạt cậu không chút kiêng kỵ, "không có gì, lỡ tay đổ rượu thôi. Đào ca, có chuyện gì vậy?"

Bị bộ dáng của Phương Mạt làm mất tập trung, Cố Đào đã quên chuyện cần hỏi Phương Mạt, "Mục Đình đâu?"

"Ồ, Đình tỷ uống hai ly rượu xong liền đi rồi, có vẻ khá vội vàng." Phương Mạt nhìn Cố Đào trước mắt hóa thành hai người, liền lắc đầu, hai cái bóng lại hợp thành một.

"Bà ta nói gì?" Nhìn Phương Mạt như đã say rồi, Cố Đào càng nhìn càng tức giận.

Phương Mạt không nghe rõ, cảm thấy số rượu vừa kìm xuống được lại dâng lên nghiêm trọng hơn, ánh mắt nhìn Cố Đào mê mang, "vâng?"

"Bà ta nói gì!" Cố Đào định răn đe mấy câu, thái độ lại đột nhiên thay đổi, "Thế nào? Tao cho mày đến đây tiếp khách lại thành cá gặp nước à? Cả ngày say tới mơ mơ hồ hồ?!"

Tới lần hỏi thứ hai, Phương Mạt lặng lẽ nhéo đùi mình, nháy mắt thanh tỉnh, "Đình tỷ nói rượu vang đỏ, nhưng... em không hiểu lắm". Thật sự không thể yêu cầu Phương Mạt nhớ rõ, lúc ấy cậu nghe không hiểu, giờ lại như bị tụt huyết áp, đầu óc mơ hồ. Lời Cố Đào nói sau đó cậu còn không nghe rõ, cố gắng nhớ lại lời Mục Đình, "hai loại rượu vang là gì..."

Cố Đào giật mình nhìn, Phương Mạt đang cùng hắn nói chuyện lại thẳng tắp ngã vế sau.

Cũng may cậu không đổ về phía trước, nếu không đập vào cạnh bàn có khi lại ngã chết. Cố Đào không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn cậu, trong lòng nghĩ như vậy.

-------

Trên người có chút lạnh, Phương Mạt cào vai mình, chạm vào một chiếc áo và tỉnh lại.

"Mạt ca, anh tỉnh rồi! Em tới dọn dẹp thì thấy anh nằm trên đất, dọa em sợ suýt chết..." Gã đàn em ôm mặt mừng rỡ như điên.

Phương Mạt trong nháy mắt nhận ra mình vẫn đang ở trong văn phòng của Cố Đào. Cậu vội vã ngồi dậy, đầu óc hơi choáng vàng nhưng vẫn không chậm trễ tìm Cố Đào, "Đào ca đâu"

"Đi rồi ạ."

"Đi rồi?"

"Vâng, sớm đã đi rồi", đàn em cũng không hiểu ý, liền nói chuyện, "Mạt ca, anh bị tụt huyết áp, có cần em lấy cho anh viên kẹo không?

"Nghe vậy, Phương Mạt mới cảm thấy trong miệng mình có chút vị ngọt hơi kì quái. Cậu nhét viên kẹo đàn em đưa vào túi áo, ôm đầu đau khổ nói, "không ăn đâu, mày nấu cho tao một bát mì đi".

"Có ngay!"

Cách đối xử khác biệt này tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Phương Mạt vẫn có chút khổ sở. Nghĩ tới thân phận đối lập, cậu chỉ có thể thấy may mắn. Cố Đào không thể chờ để giết cậu thì thôi, làm sao có thể quan tâm và coi trọng cậu như trước kia...

Không dám ăn mì trong phòng Cố Đào, Phương Mạt ngồi dậy, một chiếc áo khoác trượt khỏi người cậu rơi xuống. Chiếc áo khoác màu đen khá quen thuộc.

Sau khi cài lại cúc áo và treo áo khoác kia lên giá, biểu cảm của Phương Mạt có chút thoải mái hơn, tóm lại không phải là khổ sở.

-------

Sau khi đem mì cho Phương Mạt, gã đàn em tiếp tục làm việc của mình. Khi gã ra khỏi phòng Cố Đào, trên tay còn cầm theo chiếc áo khoác đen kia.

"Mày chờ đã, đó là áo của Đào ca mà?" Phương Mạt ăn no xong nằm nghỉ ngơi.

"À, của em đó. Lúc nãy em quên cầm theo." Đàn em không hiểu ý, lời nói ra như một cây búa gõ thẳng vào đầu Phương Mạt, "Mạt ca, còn việc gì nữa không, em đi làm việc của em tiếp đây."

"Không có gì, mày đi đi". Mặc chiếc áo sơmi đã bị loang màu, Phương Mạt đắp áo khoác của chính mình lên người, quyết định đêm nay ngủ lại quán."

-------

Màn hình điện thoại dừng lại ở cảnh Phương Mạt cuộn người trên ghế sofa, Cố Đào đặt điện thoại lên bàn và trở về phòng ngủ.

-------

Có Mã Tư Giới ở bên, Cố Đào sẽ không từ bỏ con đường buôn thuốc phiện mà bọn hắn vẫn dùng để sinh tồn, nhưng hiện tại cảnh sát đang điều tra gắt gao, hắn chỉ có cách thu liễm lại, tránh sóng gió. Dù La Đồng Bưu đã đã ngựa, nhưng bọn hắn còn có ô dù vững chắc hơn. Chỉ cần sóng gió qua đi, bọn hắn sẽ ngóc đầu trở lại, Đông Sơn tái khởi.

Chiến dịch truy quét thuốc phiện khiến bọn hắn mất đi đường dây đã gây dựng suốt mấy năm qua. Nếu muốn tiếp tục buôn bán chỉ có cách tìm đường mới. Cố Đào đúng là có nghĩ tới chuyện này khi mở Thương Lan Chi Gia. Từ lúc xảy ra chuyện, hắn và Mã Tư Giới không liên lạc với nhau, cả hai bên đều sốt ruột, lo lắng cho an nguy của đối phương, lại sợ tùy tiện liên lạc sẽ làm hại đối phương, liền chỉ còn cách mỗi ngày âm thầm cầu nguyện.

Mỗi lần nghĩ tới đây, nghĩ tới việc đem Phương Mạt tới chỗ Mã Tư Giới, gây nguy hiểm cho Mã Tư Giới, Cố Đào liền giơ tay tát mình hai cái, không chịu nhớ gì cả! Tại sao vẫn không chịu ghi nhớ!

Mã Tư Giới liên tục nhắc hắn phải đề phòng Phương Mạt, nhưng hắn vẫn rơi vào hố! Trọng tình trọng nghĩa... nực cười! Thật sự là quá nực cười!

Hắn biết Phương Mạt dưới tình huống này vẫn đang theo đuổi mục đích của bản thân. Phương Mạt là cảnh sát, nhiệm vụ của cậu là bắt được bọn hắn. Nhưng Cố Đào thật sự muốn thấy bộ dáng hối hận đến cùng cực của Phương Mạt, thế nên hắn mới sai Phương Mạt tới phụ trách Thương Lan Chi Gia, muốn có cơ hội kéo Phương Mạt xuống nước.

Một cảnh sát chống thuốc phiện lại tiếp tay cho việc buôn bán thuốc phiện, hình phạt phản bội tín ngưỡng này phù hợp với "phản đồ" như Phương Mạt biết bao! Trong ngành này làm gì có ai không biết, Cố Đào ngoài trọng tình trọng nghĩa, còn tâm ngoan thủ lạt.

-------

Dưới sự quản lý của Phương Mạt, việc kinh doanh của Thương Lan Chi Gia phát triển khá thuận lợi, thỉnh thoảng Mã Lục cũng sẽ bất chợt làm "đặc phái viên" của Cố Đào mà ghé qua.

"Này Phương Mạt, chỗ của cậu sao ảm đạm thế!"

"Hầy, nào có được tốt như sòng bạc của Lục ca, tiền đến nhanh, lại ổn định. Tôi ở đây... khố lắm a..." Phương Mạt ngày càng thích nằm trên sofa, "Đừng nói tới ngày đêm bận rộn điên đảo, cậu biết tôi sợ nhất là đối phó với con gái, kết quả giờ muốn trốn cũng không được!"

"Được rồi đó, đừng có chiếm tiện nghi, tranh thủ việc công làm việc tư! Trước đây kêu cậu đi tiếp Kim Lan Lan, cậu còn cười nhe răng. Hiện tại đàn cọp cái này... vẫn chưa ăn sống cậu sao, hahahahaha! Này, nói cho anh nghe xem, cậu có... cô nào hay ho không?"

Nhìn bộ dáng đáng khinh thường của Mã Lục, Phương Mạt cảm thấy ghể tởm đến mức buồn nôn, nhưng cậu vẫn bịa ra một cậu chuyện để lừa Mã Lục, "Muốn loại nào có loại đó, hôm trước tôi gặp một cô, dáng người nuột nà mặt mũi xinh đẹp, còn thích kiểu người như Lục ca nữa!"

"Như, như thế nào?" Mã Lục nghe đến đây nổi phấn khích.

Phương Mạt bất động thanh sắc đem Mã Lục đè lại, "Người ta nói, muốn một gã đẹp trai như anh đi mổ gà! Muốn làm như vậy!" Phương Mạt nổi ý xấu, nhằm sườn Mã Lục đấm một cái.

"Á----- Phương Mạt------ cậu lại ám toán lão tử!!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top