Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân lúc Phương Mạt ngủ, Cố Đào mở vòi nước dùng khăn mặt lau qua người. Phòng khám nhỏ chỉ có vài bộ quần áo của bác sĩ để lại, chưa gặp mặt nên cũng không biết ông ta béo đến đâu, Cố Đào rất không tình nguyện tròng vào người mấy bộ đồ rộng thùng thình đó nên chỉ lau qua một chút. Áo sơ mi và quần dài màu đen vừa vặn che được dấu máu, lau qua một chút là có thể che giấu được vài tiếng, đủ thời gian cho bọn hắn trở về Thương Lan.

Ông trời cũng coi như đối xử tốt với bọn hắn, trời vừa sập tối liền đổ mưa, càng lúc càng nặng hạt. Đây là chuyện tốt, mưa có thể xóa đi dấu vết của bọn hắn, dù phía sau còn ai truy đuổi hay không. Hơn nữa, vài tiếng trôi qua rồi mà bên ngoài không có động tĩnh gì, những kẻ đó hẳn là đã thu quân, như vậy bé gái tên Hạ Lộ kia cũng coi như an toàn.

Kêu bác sĩ nhỏ nấu chút điểm tâm, Cố Đào ngấu nghiến ăn rồi kiểm tra lại vết thương của mình một lần nữa—kỹ thuật băng bó của bác sĩ nhỏ khi này không tồi, uống hai viên giảm đau vào liền không có cảm giác gì nữa. Cố Đào quyết định khởi hành.

Hạ Lộ nhìn Phương Mạt không chớp mặt, gương mặt nàng đầy lo lắng và tự trách. Cố Đào nhìn thấy hết, ngoài miệng lại không lưu tình, "đừng nhìn nữa, cậu ta không thấy đâu."

"Ngài đối xử tốt với anh ấy đi." Không giống lúc đối diện với Phương Mạt, ánh mắt Hạ Lộ nhìn hắn như thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, lộ vẻ thành thục không giống với tuổi.

Những lời đột ngột đó của Hạ Lộ giống như những con dao bất ngờ ghim vào lòng Cố Đào.

Đáp lại nàng, Cố Đào chỉ trừng mắt nhìn trong im lặng. Cố Đào cảm thấy buồn cười, đàn bà đúng là đàn bà, dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn chỉ là sinh vật yếu ớt trầm mê trong ảo tưởng tình cảm, cho nên nhiều năm qua hắn không gần nữ sắc, hắn không dư thời gian để lãng phí vào chuyện tình cảm phi thực tế của các nàng. Thế giới này làm gì có thứ cảm tình như các nàng mong chờ? Đều chỉ là lợi dụng... và vứt bỏ khi không còn giá trị...

Vì một câu nói của Hạ Lộ, Cố Đào trầm mặc. Hắn nghĩ tới Phương Mạt, nghĩ tới chính mình, nghĩ tới Mã Tư Giới, rồi... Hắn nghĩ tới người con gái mình đem tới cho Mã Tư Giới—An Đình—đây là lần đầu tiên kể từ khi xảy ra chuyện đó, hắn để cái tên này trở lại trong tiềm thức mình. Trong một thoáng chốc, Cố Đào cảm thấy Hạ Lộ trước mặt rất giống phiên bản thu nhỏ của An Đình. Mặc dù thân phận và bối cảnh của hai người khác nhau, khí chất thực sự có phần tương đồng. Hạ Lộ lớn lên có lẽ sẽ giống An Đình. Cố Đào rốt cuộc cũng hiểu vì cái gì mà hắn đồng ý cho nàng một con đường sống, có lẽ là một sự bù đắp cho chuyện trong quá khứ thôi.

Đúng như lời đã nói, lúc trời vẫn còn tối, Cố Đào đỡ Phương Mạt lên xe và để Hạ Lộ lại chỗ bác sĩ nhỏ, "tao nhớ kĩ mày rồi, tao để cô ta lại chỗ mày." Trước khi đi, hắn chỉ vào Hạ Lộ đứng cách đó rất xa, hung hăng uy hiếp bác sĩ nhỏ.

"Hiểu—hiểu rồi!", trong vài giờ ở chung ngắn ngủi, cuộc đời của bác sĩ nhỏ đã được trải nghiệm rất nhiều chuyện thú vị. Đối với sự trưởng thành của Hạ Lộ, bác sĩ nhỏ rất tỉnh táo, biết nàng không cùng loại người với bọn Cố Đào, nàng ở lại đây là tốt nhất.

Lúc xe bắt đầu lăn bánh, Hạ Lộ không hề cử động. Nhưng khi xe quay đầu, qua gương chiếu hậu Cố Đào nhìn thầy Hạ Lộ hối hả đuổi theo, nhưng trời tối đen, đường vào khúc cua, tất cả đều dần biến mất.

-------

Trên đường về Thương Lan mưa rất to, bầu trời vẫn tối đen như mực. Cửa kính của xe đều vỡ hết nên không thể chắn gió giữ ấm, Cố Đào lại lái xe rất nhanh. Phương Mạt ngồi ở ghế sau dù đã được bọc trong một lớp chăn bông vẫn cảm thấy lạnh thấu tim gan, hô hấp vô lực, không ngừng ho khan, trong miệng ngập tràn vị rỉ sét.

Vào tới địa phận Thương Lan, Cố Đào thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng được thả lỏng sau hai ngày dài. Không phải hắn không nghĩ tới việc sai Mã Lục dẫn người tới đón—như vậy vốn dĩ an toàn hơn, nhưng có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Cố Đào vốn đã tâm phiền ý loạn, càng không muốn có thêm bà má già nào tới cho thêm rắc rối liền từ bỏ.

Mưa xối xả làm ghế phó lái ướt đẫm, cánh tay phải của Cố Đào cũng bị áo sơ mi dính chặt, nhăn nhúm khó chịu, "Phương Mạt"

Trong cơn mơ màng nghe thấy Cố Đào nói chuyện với mình, Phương Mạt muốn đáp lại một tiếng, nhưng cơ thể bủn rủn mệt mỏi, âm thanh từ cổ họng phát ra nhỏ xíu không nghe rõ. Cậu muốn hắng giọng, vừa động một chút liền ho tới tê tâm liệt phế, máu bắn lên chăn.

Nghe tiếng Phương Mạt đang khó chịu, Cố Đào ngẩng đầu nhìn cậu qua gương chiếu hậu, đem những lời định nói ra nuốt trở vào. Thời điểm này không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện về nhà.

Trên đường về biệt thự, Cố Đào có chút hối hận. Lẽ ra hắn nên gọi Mã Lục từ lúc ở phòng khám, ít nhất là sai gã gọi bác sĩ và chuẩn bị thuống men. Giờ đã không kịp nữa, Cố Đào chỉ hy vọng lúc về tới biệt thự không thấy cửa khóa im ỉm là được.

Cơ thể trong chăn bông thỉnh thoảng run rẩy, chút ý thức còn sót lại của Phương Mạt biết rằng vết thương đã nhiễm trùng khiến cậu phát sốt. Cậu kéo chăn quấn chặt quanh người, trước ngực ướt một mảng khó chịu không thoải mái, quả nhiên đường xa xóc nảy vẫn khiến miệng vết thương nứt ra.

Tốc độ xe giảm dần, Phương Mạt cố gắng mở mắt nhìn ánh đèn vàng từ cánh cửa sắt quen thuộc trông ấm áp làm sao. Khi đi qua bậc giảm xóc ở cửa biệt thự, chiếc xe nảy lên một cái, bọt nước bắt lên. Phương Mạt tựa đầu vào cửa kính nhớ lại tới lần đầu tới đây bị quăng xuống, bị bắn đầy bùn đất lên người, liền bật cười.

Nghe thấy âm thanh phía sau có chút không đúng, Cố Đào quay đầu lại nhìn, Phương Mạt đã vô thanh vô tức trượt khỏi cửa kính nằm trên ghế, "Phương Mạt? Phương Mạt?!". Một tay giữ vô lăng, Cố Đào xoay người lại một tay lay Phương Mạt, ngoài cảm giác bỏng rẫy truyền đến từ vai cậu ra không còn gì nữa.

Xe trượt tới trước cửa, Cố Đào nhấn phanh nhưng bánh trước không kịp dừng lại, cả xe vẫn vọt lên một chút, Phương Mạt ở ghế sau bị động. Cố Đào mặc kệ mọi thứ liền lao ra khỏi xe, mở cửa ghế sau đỡ Phương Mạt ra.

-------

Trên TV trong phòng chính đang chiếu một trận bóng, Mã Lục đang ở đây, thoải mái gác chân lên bàn uống bia, ăn lạc, xem bóng, và đùa giỡn với em gái xinh đẹp trên điện thoại. Bỗng nhiên màn hình TV chợt chuyển sang CCTV—đây là thiết kế của Cố Đào, chỉ cần có kẻ tiến vào sân TV sẽ tự động chuyển cảnh, như vậy có thể kiểm soát tình hình an ninh ngay từ bước đầu—đỗ trước cửa là một chiếc xe việt dã màu xám Mã Lục chưa từng thấy qua khiến gã lập tức cảnh giác. Mã Lục dập máy, đặt lon bia xuống và cầm khẩu súng trên bàn trà lên, gài vào lưng quần và bước ra ngoài.

Cửa bật mở, không đợi Mã Lục kịp giơ súng lên, đèn sáng chói khiến gã nhận ra người trước mặt, "Đào... Đào ca?!"

Cố Đào không đáp lời, tập trung đỡ Phương Mạt ra khỏi xe rồi... bế lên. Đúng vậy, là bế lên, cái kiểu đối phương đã bất tỉnh.

Đôi mắt nhỏ tí hin của gã thế mà lại có thể mở lớn đến như vậy. Mã Lục cảm giác hạt lạc gã vừa ăn giờ giống như những mẩu vụt mắc kẹt ở cổ họng. Gã ho một tiếng, vội vã bước mấy bậc chập một xuống trước mặt Cố Đào, "Đào ca, Phương Mạt... có chuyện gì vậy?"

Tới gần Mã Lục mới nhìn rõ tình trạng của Cố Đào cũng chật vật không kém. Gã hiểu ra nhất định đã có chuyện!

"Đừng cản đường tao!" lúc Cố Đào bế Phương Mạt đi ngang qua người gã ngửi thấy mùi lạc liền khựng lại cau mày. Mã Lục đến gần muốn giúp lại bị Cố Đào tránh, "Ăn, ăn, ăn! Mày chỉ biết ăn! Bọn tao chết bên ngoài mày cũng không biết đường đi cứu!"

Là anh không cho em đi mà? Đột nhiên bị mắng oan, Mã Lục rụt cổ, xun xoe chạy tới trước mở cửa, đến thở cũng không dám. Sau khi tất cả vào nhà rồi gã mới dám lầm bầm, "sao... sao lại mắng em chứ? Oan ức mà... thật quá đáng..."

Nhìn thấy Cố Đào đưa người lên lầu, gã lập tức dừng làu bàu mà gọi điện cho bác sĩ.

Mặc dù quanh người Phương Mạt quấn một lớp chăn không nhìn ra tình trạng, nhưng Mã Lục hàng ngày liếm máu đầu dao thật sự có thể ngửi thấy mùi máu và mùi thuốc đông y trên người cậu, bằng kinh nghiệm, gã biết Phương Mạt lại bị thương. Hơn nữa nhìn phản ứng của Cố Đào, vết thương của Phương Mạt 100% liên quan tới Cố Đào. Để Cố Đào không nổi điên thêm nữa, Mã Lục vừa gọi điện thoại, vừa nhanh tay thu dọn đến mớ hỗn độn của gã, bia rồi lạc gì đó đều quăng hết vào túi rác ném ra ngoài.

"Mã Lục! Bao giờ bác sĩ mới đến?!" Trên tầng, Cố Đào mở cửa quát lên bực bội.

"Em sai người đón rồi, đảm bảo 5' nữa có mặt! Em chờ dưới này!" Mã Lục chạy nhanh ra giữa cửa, hướng lên người phía trên cúi đầu khom lưng.

Đợi cho Cố Đào đóng sầm cửa đi vào, gã mới dám ngồi xuống sofa nghĩ đến Phương Mạt. Từ lúc gặp lại, Mã Lục cảm thấy giữa Cố Đào và Phương Mạt có chuyện gì đó không tự nhiên khó diễn tả bằng lời. Giống như lúc trước Đại Hiệp từng nói, Phương Mạt có vẻ bị thất sủng. Nhưng hiện giờ,địa vị của Phương Mạt chỉ sợ là... như cá muối lật mình... không thua kém Đào ca! Chậc, Mã Lục chép miệng, nhìn Phương Mạt nhà người ta xem! Mới được bao lâu chứ? Rốt cuộc thằng nhóc này có tài cán gì lại có thể giữ chặt Đào ca bên người như vậy chứ? Mỗi lần gã nghĩ quả này cậu chết chắc rồi, Phương Mạt lại có thể biến nguy thành an, thậm chí còn một bước lên trời? Còn có thể là lý do gì chứ? Mã Lục là kẻ thích ăn chơi, đầu óc không tự giác nghĩ tới hướng kia, nghĩ đến mức điệu cười xấu xa hiện cả lên mặt. Bỗng nhiên chuông cửa vang lên khiến gã giật thót, rùng mình một cái, thứ đó không phải chuyện gã nên nghĩ tới, thu liễm, thu liễm.

-------

Bầu không khí trong phòng Phương Mạt có chút nghiêm trọng.

Mã Lục đứng đằng sau bác sĩ, ghé đầu nhìn Phương Mạt. Toàn thân cậu đầy máu khiến gã nhìn thấy đã choáng váng, chỉ có thể thúc giục bạc sĩ nhanh tay, "Chữa, ông mau chữa đi!"

Gương mặt Phương Mạt dưới ánh đèn trắng bệch, so với màu da tiểu mạch khỏe mạnh ngày thường, hiện tại quả thực rất giống xác chết. Cố Đào trong lòng lo lắng nhưng không thể thúc giục bác sĩ như Mã Lục, ánh mắt hắn không rời đôi tay của bác sĩ đang kiểm tra chẩn bệnh.

Trong cơn hôn mê, Phương Mạt không biết mình đang được "chẩn bệnh", cậu nâng tay xoa ngực. Cố Đào sợ Phương Mạt không cẩn thận đụng trúng vết thương, hắn vội ngồi xuống bên giường giữ lấy cổ tay cậu. Cậu cảm thấy lồng ngực nặng trĩu như có gì đó đè lên hoặc bị vật lạ chặn lại, sưng tấy khó chịu, hơi thở bắt đầu chật vật. Phương Mạt nhíu mày, nằm trên giường cũng không an ổn, mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng ho khan được một tiếng cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Tình trạng cậu ấy có vẻ xấu đi." Sau khi lấy viên đạn ra, cơ thể Phương Mạt rõ ràng tốt hơn bây giờ, chẳng lẽ do trên đường bị cảm lạnh phát sốt? Cố Đào nắm tay Phương Mạt, chỉ cảm thấy tay cậu thật lạnh.

Bác sĩ ấn vào ngực và bụng trên của Phương Mạt, rồi thu hồi ống nghe, quyết đoán nói với Cố Đào, "điều kiện ở đây không tốt, tôi cần đưa cậu ta vào viện."

Lúc nãy Mã Lục cũng đã khá chu đáo, vật dụng trị nội thương ngoại thương gì cũng đều mang theo, chất đầy cả nửa cái xe! "Trong xe nhiều đồ như thế, tại sao không chữa trị được ở đây?! Đừng có đùa—"

"Mã Lục! Lễ phép chút." Cố Đào cũng đầy hoài nghi việc có khi nào bác sĩ này đã bị cảnh sát mua chuộc. Nhưng lần này hắn cũng không làm gì, theo lý thuyết thì... không phải vậy. Cố Đào đứng dậy, hắn cao hơn bác sĩ, khí thế bức người, "ông cần cái gì, Mã Lục sẽ lấy cái đó."

"Cậu ta bị tràn khí màng phổi, cấp tính. Ở đây không có thiết bị cấp cứu, bắt buộc phải tới bệnh viện!" Bác sĩ cũng không tỏ ra e ngại trước áp lực của Cố Đào, "còn chậm trễ là không cứu được đâu."

Từng lời từng chữ của bác sĩ đánh mạnh vào tai Cố Đào, hắn cảm thấy miệng vết thương cũng không lớn lắm, sao có thể nghiêm trọng đến vậy?! Bất quá so với "nguy cơ" chưa chắc đã tồn tại, hắn chọn lập tức cứu người.

"Mã Lục, bỏ vũ khí lại, đi xuống lái xa." Quyết định thật nhanh, Cố Đào một lần nữa dùng chăn bọc lấy Phương Mạt, trực tiếp bế người xuống tầng. Vết thương của Phương Mạt là do trúng đạn, đến bệnh viện đương nhiên sẽ kinh động tới cảnh sát. Cố Đào không muốn có thêm rắc rối liền cùng Mã Lục đi tay không đến bệnh viện.

Bác sĩ cũng rất có địa vị, một đường thông thuận. Cho tới tận khi Phương Mạt được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu về phòng bệnh riêng, ngoài hai y tá phục vụ ca cấp cứu, không có bất kì ai rảnh rỗi.

Căn thẳng tới nửa đêm, nhìn sắc mặt Phương Mạt trên giường bệnh rốt cuộc cũng có chút hồng hào, Cố Đào mới thật sự thả lỏng đi xử lý vết thương của chính mình. Mã Lục cứ không ngừng lải nhải bên tai, hắn liền cho gã trở về nhà, còn bản thân tìm một chiếc ghế kéo tới bên giường trông chừng Phương Mạt. Cố Đào vừa mệt, vừa buồn ngủ, lại vừa khẩn trương, quá nửa đêm hắn cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

-------

Hàn Sở Đông đã đến Thương Lan được hai ngày, đừng nói Phương Hàn, ngay cả Cố Đào cũng không ở Thương Lan. Tình cảnh lần trước khi La Phi mất tích lại hiện lên trong đầu ông. Trong lòng Hàn Sở Đông vô cùng sợ hãi và tức giận, sợ rằng tính mạng Phương Hàn khó giữ, tức giận trước hành vi tệ hại của đám phần tử phạm tội. Chỉ là những cảm xúc đó không giúp ông tìm được Phương Hàn mà chỉ thêm phiền não.

Một mình chạy tới Thương Lan là hành động vi phạm quy định cực kì nghiêm trọng. Hàn Sở Đông lấy cớ công tác để tranh thủ thời gian 3 ngày, hiện tại đã là đêm ngày thứ ba, sáng mai ông nhất định phải về Bắc Kinh, ấy thế mà vẫn không có chút tin tức gì của Phương Hàn. Lòng ông nóng như lửa đốt.

Điện thoại đang cắm sạc trên ghế sofa khách sạn bỗng đổ chuông, cuộc gọi từ một dãy số xa lạ. Không có nhiều người biết đến số điện thoại này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là Phương Hàn cuối cùng cũng chịu gọi điện báo tin cho ông, "Này!"

"Sở trưởng Hàn."

Không phải Phương Hàn, Hàn Sở Đông có chút thất vọng, nhưng giọng nói đặc biệt này lại làm ông giật mình, "Tề Hiệp?!"

"Là tôi."

"Cậu trở lại Thương Lan rồi?"

"Vâng, cũng được một thời gian rồi."

"Hồ nháo! Hiện tại chúng ta không thể xác định được liệu Cố Đào có nghi ngờ cậu không, trở về làm cái gì?! Ai phê chuẩn?! Cậu—"

"Sở trưởng Hàn, có cơ hội tôi sẽ giải thích với anh sau. Muốn mắng thì anh mắng Phương Hàn trước đi." Tề Hiệp ngắt lời Hàn Sở Đông và nói ra tin tức ông muốn nghe nhất. "Phương Mạt ở bệnh viện đầu tiên, phòng 407, tòa phía Bắc. Tôi đã theo dõi bác sĩ riêng của Cố Đào một thời gian, vừa rồi thấy ông ta được đưa tới biệt thự của Cố Đào, rồi lại vội vội vàng vàng đưa Phương Mạt tới bệnh viện, ông ta tự mình làm cấp cứu cho Phương Mạt, hiện tại chắc đã ổn rồi."

"Được, tôi hiểu rồi. Cậu lập tức rời bệnh viện, tự bảo vệ chính mình." Tâm trạng vừa thả lỏng được một chút lại căng thẳng tiếp. Hàn Sở Đông dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy. Đám cấp dưới của ông... thật sự một người cũng không làm người ta bớt lo chút nào!

Thời gian không còn nhiều lắm, Hàn Sở Đông thu dọn một chút đồ đạc đơn giản, đi thẳng tới bệnh viện thứ nhất. Đến nỗi phải đi bệnh viện, vết thương nhất định không nhẹ. Phương Hàn thật sự quá không coi trọng bản thân rồi!!! Mệnh lệnh của ông cậu ta đều ăn hết rồi à?!!!

Khoảng 2h sáng, Hàn Sở Đông cũng tới cửa bệnh viện thứ nhất. Rạng sáng, trong bệnh viện không bớt người đi là bao, có người say rượu, có người đánh nhau, có người bị tai nạn, có người sinh em bé... còn có mấy người cứ lượn lờ vòng quanh mắt đảo láo liên, nếu không phải trộm thì là cò mồi...

Tòa phía Bắc, phòng 407.

Tòa phía Bắc của bệnh viện là khu VIP, các phòng bệnh đều là phòng đơn nên có rất ít người qua lại. Hàn Sở Đông có dáng vẻ người cha già làm cán bộ cấp cao, ông điềm nhiên bước vào không ai dám ngăn cản, cô y tá nhỏ ở quầy lễ tân vẫn còn ngơ ngác.

Đi tới cửa, Hàn Sở Đông mới nghĩ đến lỡ như Cố Đào hoặc thuộc hạ của hắn còn ở phòng bệnh thì phải làm sao? Nhưng đến cũng đến rồi, không thể chỉ vì vậy mà quay về! Cho nên Sở trưởng Hàn mới thở dài, người đi theo ông vì sao cả đám đều thích mạo hiểm, đều không nghe lời, nếu không ông đã không phải tức giận.

Một phần ba cửa các phòng bệnh là kính để tiện cho bác sĩ theo dõi tình trạng bệnh nhân nhanh nhất có thể, cũng tiện cho Hàn Sở Đông. Dù đứng ngoài cách xa một khoảng, ông cũng có thể nhìn thấy Phương Mạt đang nằm trên giường, bên cạnh có một người mặc đồ đen nằm úp sấp, chắc hẳn là Cố Đào.

Quả nhiên là không vào được.

Hàn Sở Đông nhìn đồng hồ, còn hơn 8 tiếng nữa là tới chuyến bay lúc 11h, đi tới sân bay mất 1h, vậy là ông còn khoảng 6 tiếng nữa. Dụ Cố Đào rời khỏi đây là việc quá phiêu lưu, Hàn Sở Đông chỉ có thể chờ, có lẽ buổi sáng sẽ có người tới thay ca cho Cố Đào. Cũng không thể cứ thế đứng nhìn, nhân cơ hội nửa đêm ít người, Hàn Sở Đông quay sang nhìn phòng 406 bên cạnh, đẩy cửa bước vào.

Cố Đào vốn ngủ rất nông bỗng nhiên tỉnh dậy, thấy Phương Mạt vẫn đang an ổn ngủ trên giường liền đứng dậy đi lại xung quanh. Hắn lơ đãng nhìn lớp cửa kính, ban nãy trong lúc ngủ mơ hắn cảm giác có người cứ nhìn chằm chằm, có lẽ là do lớp cửa kính này chăng. Thầm nghĩ chính mình nghi thần nghi quỷ, Cố Đào nhìn túi truyền dịch của Phương Mạt liền gọi y tá đến đổi.

-------

Sáng sớm tới rất nhanh, cả quá trình cũng không phát sinh chuyện gì. Gần 8h sáng, Hàn Sở Đông cuối cùng cũng đợi được đến lúc Cố Đào và Mã Lục đổi ca. Vẫn còn người trong phòng Phương Hàn, Hàn Sở Đông quyết định ra ngoài tìm cách. Bệnh nhân trong phòng 406 là một thanh niên trẻ nhưng trên tấm bảng đầu giường lại nói cậu ta không có năng lực nhận thức, nói ngắn gọn là... sống thực vật. Hàn Sở Đông cầm lấy bình nước đầu giường, quyết định ra ngoài lấy nước sôi, coi như cám ơn thanh niên này đã hỗ trợ ông.

Ông vừa ra ngoài, Mã Lục ở phòng bên cũng vừa vặn đi ra. Hàn Sở Đông liếc mắt nhanh vào trong phòng, Phương Hàn vẫn chưa tỉnh, trong phòng cũng không có gì ăn, phân nửa là Cố Đào ra ngoài mua đồ ăn sáng, không biết lúc nào sẽ quay lại. Muốn tiếp xúc với Phương Hàn cũng chỉ có thể thừa dịp hiện tại. Hàn Sở Đông cầm bình nước đi qua cửa phòng 407, quay lại, gật đầu cười với Mã Lục, "cái đó... cậu có biết phòng lấy nước ở đâu không?"

Mã Lục nhướn mày, gã biết người này đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn mặt Hàn Sở Đông tiều tụy có lẽ vì cả đêm không ngủ, tự nhiên nghĩ rằng ông là người nhà bệnh nhân liền chỉ về phía cầu thang, "Bình đun tầng này hỏng rồi, dưới tầng 2 có một cái, tôi vừa đi lấy."

"Cám ơn cậu!" Hàn Sở Đông cảm kích nói lời cảm ơn, đi hai bước lại quay lại, tựa hồ có lời gì khó nói. Ông rướn cổ nhìn Phương Hàn trong phòng, trước ánh mắt thập phần hoài nghi của Mã Lục liền ngượng ngùng mở lời, "Cái đó... có thể phiền cậu coi trừng con trai giúp tôi được không? Tôi... tôi lo lắng..."

Mã Lục định từ chối, lời còn chưa nói ra đã thấy mắt Hàn Sở Đông hoe đỏ.

"Tôi... bọn họ nói con tôi thành người thực vật. Tôi cảm thấy nó nhất định sẽ tỉnh lại... cậu... cậu có thể giúp tôi..."

"Phiền quá, ông, ông mau đi đi!" Coi như làm việc tốt đi, Mã Lục không kiên nhẫn đáp ứng nguyên tắc mỗi ngày một việc tốt, nhìn động tác chậm chạp bất tiện của Hàn Sở Đông nghĩ, gã phải chờ đến lúc nào?! Gã lại nhìn sang Phương Mạt, có lẽ cũng không tỉnh ngay được, Mã Lục quyết định, "Quên đi! Để tôi đi lấy cho, cái đó, ông trông chừng cậu em tôi đi!"

"Cảm ơn cậu nhiều! Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!" Hàn Sở Đông chờ chính là cậu này, ông lau mắt, đưa bình nước cho Mã Lục, nhìn gã cầm bình nước bước xuống tầng, Hàn Sở Đông liền lẻn vào phòng 407.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top