Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới tầng truyền đến tiếng Cố Đào nói chuyện với Mã Lục, Phương Mạt theo đó tỉnh lại, ngái ngủ mở mắt ra liền bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm chói mắt. Đại não Phương Mạt trống rỗng một hồi. Cậu hiếm khi có thể ngủ sâu, lâu, và yên bình đến vậy, thậm chí dậy rồi cũng không muốn cử động. Phương Mạt xoay eo, đạp cái chăn đắp kín người, lúc vươn tay vô tình động đến vết thương. Lúc này không còn thuốc giảm đau, miệng vết thương bị động hai lần liền đau nhói khiến Phương Mạt nhanh chóng tỉnh táo lại, ba hồn bảy vía quay về với thân xác. Kí ức lúc trở về từ bệnh viện tràn vào đại não, một màn hồi tưởng khiến Phương Mạt mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ.

Cậu được Cố Đào bế về.

Kỳ thực cũng không tính là bế về, đại khái câu chuyện chính là—

Bệnh viện – bế – xe – nhà – bế - giường.

Lúc tới bệnh viện cậu mất ý thức thì không tính, nhưng lúc về nói cái gì mà bị thương ở ngực, không nên cõng, không nên—

Phương Mạt siết chặt tay nện xuống giường, lần nữa động đến vết thương lại tự mình run rẩy.

"Chẳng lẽ dùng xe lăn bệnh viện không được à?!"

-------

Nằm trên giường, Phương Mạt nhìn cửa sổ qua những kẽ ngón tay, nơi đó có ngọn cây xanh ngát, có bầu trời vừa cao vừa xanh, có những con chịm tự do bay nhảy, chỉ là người muốn thấy thì lại không thấy được.

Những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua có thể đem so với mấy cuốn tiểu thuyết gay cấn hồi hộp, tới bây giờ mới gọi là yên ổn, tìm được đường sống trong chỗ chết. Xác định mình thật sự đã được an toàn rồi, Phương Mạt tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi rảnh rỗi đem mọi chuyện vừa phát sinh điểm lại một lần.

Trận tai bay vạ gió này kì thực có thể lội ngược lại từ lúc Cố Đào tính kế đem cậu nhốt trong kho lạnh... Không! Có khi còn trước cả lúc đó, từ lúc biết đến sự tồn tại của Chu Đại Trụ. Nhân vật mấu chốt... hóa ra lại là gã buôn thịt lợn?!

Cố Đào, Chu Đại Trụ, Mục Đình, Miên Chiến... bốn người này rốt cuộc có quan hệ thế nào? Để khiến mọi chuyện rõ ràng hơn, Phương Mạt liệt kê ra toàn bộ thông tin mình có từng cái một—

Chu Đại Trụ có đường dây vận chuyển hàng đông lạnh, có được ưu thế lộ tuyến, nên thu hút sự chú ý của Cố Đào và Mục Đình.

Mục Đình, tên thật là Dương Mộc Đình Tử, nghe đồn là buôn lậu hàng hóa khu vực Đông Nam Á. Vì một vài chuyện, bà ta cũng muốn nhúng tay vào việc buôn thuốc phiện. Bất quá Dương Mộc Đình Tử là người mới tới, không có hàng cũng chẳng có đường, thế mà lại dám xông thẳng đến Thương Lan triệt hạ Cố Đào? Lá gan này không phải to bình thường đâu... hay là... bà ta bị sai khiến?

Nhìn biểu hiện khi ấy của Miên Chiến, có vẻ gã và Dương Mộc Đình Tử có thâm thù đại hận, nhưng bọn chúng một người là buôn thuốc phiện, một người là buôn lậu, không có vẻ gì liên quan tới nhau, là kẻ nào đem hai người đó lại một chỗ? Phương Mạt mơ hồ một chút, một cái tên liền bật ra trong đầu cậu: Cố Đào. Đúng là vì Cố Đào định đem số hàng cướp được của Thích Khắc ngày trước bán cho Dương Mộc Đình Tử, mà Miên Chiến lại là nhà trên cung cấp hàng cho Thích Khắc, nên mới có bước ngoặt sau này.

Vừa mới có chút manh mối, một vấn đề khác lại hiện ra—nếu nói Miên Chiến và Dương Mộc Đình Tử trước kia không có giao tình, vậy là ai dẫn Miên Chiến tới đây? Lại còn tình cờ gặp cậu và Cố Đào đi nhập hàng? Rốt cuộc là ai bày binh bố trận đem đến phần đại lễ này?!

Còn cả đám lính đánh thuê xuất hiện ở trại tử, bọn chúng được sai tới để diệt khẩu Miên Chiến, hay mối họa đó là do cuộc điện thoại cho cảnh sát của cậu kéo tới? Hoặc là... cuộc gọi đã buộc kẻ nào đó phải động thủ? Chuyện này thật đáng sợ! Nếu thật sự là như vậy, là kẻ nào đã thao túng phía sau? Phương Mạt không dám nghĩ tiếp, thật sự... quá khủng khiếp!

Giống như lời cậu đã nói với Hàn Sở Đông, sắp có chuyện lớn xảy ra!

Nhớ tới Hàn Sở Đông, Phương Mạt cảm thấy thật có lỗi với vị lãnh đạo này, lòng tốt của ông lại bị cậu đem ra lợi dụng. Cậu phải tranh thủ thời gian báo bình an cho lãnh đạo, nhưng cũng phải vài ngày nữa cậu mới có thể ra ngoài, hy vọng đến lúc đó lãnh đạo vẫn tiếp tục chiếu cố cho cậu.

"Không đúng... sở trưởng Hàn vội vã tới Thương Lan như vậy để làm gì?" Mặc dù Hàn Sở Đông không nói gì khác ngoài việc muốn ép cậu quay về Bắc Kinh, Phương Mạt vẫn nghĩ việc ông đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện có chút kỳ quặc, Hàn Sở Đông chắc chắn còn chuyện gì khác cần thông báo, mà vì cậu bỏ trốn nên đã lỡ mất tin tức quan trọng này!

Nghĩ đến đó làm sao Phương Mạt có thể tiếp tục nằm yên?! Đáng tiếc điện thoại của cậu đã mất, nhưng không mất thì cậu cũng chẳng dám dùng điện thoại đó để gọi cho Hàn Sở Đông. Nhưng vết thương chưa lành, cậu không có cơ gì để tới tiệm tạp hóa Ngũ ca—sợ rằng Cố Đào đã đem toàn bộ mứt quả trong tiệm người ta tới đây, ngoài túi to bự trên đầu giường, trong tủ lạnh cũng chất đầy một tủ. Phương Mạt tùy tiện bóc một cái bỏ vào mồm, ăn ngọt một chút có thể giảm lo lắng.

-------

Chuyện Phương Mạt đang vật lộn cũng là chuyện Hàn Sở Đông đang lo lắng nhất.

Vốn dĩ ông tới Thương Lan là để cảnh báo cho Phương Hàn, vừa thấy cậu bị thương liền quên sạch mất, phạm một lỗi mà cảnh sát lão thành không thể nào phạm phải! Ông phải tự kiểm điểm lại chính mình! Nhưng lại nói, nếu Phương Hàn không có mấy cái "âm mưu quỷ kế" kia mà trực tiếp theo ông về Bắc Kinh, như vậy thì đã dễ quá rồi, nhưng cậu là người có thể đi mọi con đường tối tăm chỉ cần đạt được mục đích! Không biết cậu dùng cách gì khiến Cố Đào đưa cậu xuất viện, chạy nhanh đến mặt mũi còn chưa kịp thấy!

Hôm qua khi ngồi trên máy bay, Hàn Sở Đông bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất lực và lo lắng. Ông phải tìm cách nói Phương Hàn cẩn thận chuyện Dương Mộc Đình Tử đã bỏ trốn. Dù sao người đứng sau chuyện này vẫn chưa lộ diện, mà thế lực to lớn không khỏi khiến kẻ khác lo sợ.

Vì an toàn của Phương Hàn, ông không thể chủ động liên lạc với cậu, chỉ đành ngóng chờ cậu tìm cách tới chỗ Ngũ ca báo tin.

-------

Người không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ngoài Hàn Sở Đông, Phương Mạt, Cố Đào, còn có Miên Chiến, kẻ đã mất tích sau màn "đồ trại" kia.

Trận mưa lớn lúc đó đã cuốn trôi đi rất nhiều thứ, dù là thiện hay ác, dù là thứ muốn giữ lại hay thứ hận không thể làm nó biến mất ngay lập tức, cuối cùng tất cả đều hòa vào cùng trời đất. Mà đây cũng là sự khoan dung cuối cùng thế giới này dành cho chính mình.

Cố Đào và Phương Mạt có thể trốn thoát trong đêm mưa, mà đội quân đánh thuê đột ngột xuất hiện tàn sát trại tử cũng vô thanh vô tức biến mất. Chúng rút lui trong yên lặng, âm thanh động cơ ô tô đi qua rồi chỉ còn lại một trại tử bị thiêu rụi, không còn người sống, không còn âm thanh... lửa tắt rồi liền ngủ vùi trong màn mưa.

Rung chuyển, trời và đất đều rung chuyển giống như động đất, cùng với đó là tiếng máy móc gầm rú ồn ào, hơn nữa còn rung chuyển trong thời gian rất lâu. Từ từ khôi phục lại ý thức, Miên Chiến cảm thấy đầu mình không ngừng đập lên mặt đất. Loại người như gã có bản năng cảnh giác rất mạnh, dù đã tỉnh rồi cũng không lập tức phát ra tiếng động, gã cần quan sát, quan sát xem liệu quanh mình có nguy hiểm gì không và lựa chọn thời điểm thích hợp nhất để "tỉnh lại". Cũng chính nhờ thói quen cảnh giác cao độ này mà Miên Chiến nhiều lần gặp dữ hóa lành.

Miên Chiến hoàn toàn tỉnh lại sau một cú cụng đầu. Bất quá gã cũng không vội mở mắt mà tranh thủ cảm nhận bằng các giác quan khác. Gã đang nằm nghiêng ở chỗ nào đó, phía sau đầu đau nhức, run rẩy từng cơn mang theo cảm giác hơi dính dính, và gã có thể ngửi thấy mùi máu. Đại khái chỗ đó bị thương, nhưng máu đã ngừng chảy. Má trái của gã áp trên sàn, trán đập lên đó, âm thanh không giống như đập lên đất bùn hay đất cứng mà giống như... kim loại? Miên Chiến không khó để đoán có lẽ mình đang nằm trên xe, chắc là xe tải hay gì đó, và gã đang ở phía sau thùng xe. Đúng vậy, xóc nảy có quy luật mà gã cảm nhận được chính là kiểu ô tô đi trên mặt đường gập ghềnh.

Miên Chiến biết gã bị đánh bất tỉnh và nhét vào ô tô.

Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi vào, Miên Chiến nhất thời thanh tỉnh, càng cảm nhận được nhiều hơn. Gã ngửi thấy mùi bùn đất trong mưa, bên tai còn nghe thấy tiếng mưa rơi, âm thanh rất gần, có tiếng vật nặng đập trên đầu, khoảng cách dường như... không đủ để ngồi dậy. Miên Chiến quyết định mở mắt, phía trước tối đen. Gã biết không phải mình bị mù mà là bị nhốt trong một không gian rất nhỏ hẹp, cỡ như quan tài vậy. Đương nhiên sẽ không phải quan tài thật mà chỉ là thùng xe rất nhỏ thôi, chỗ này chắc chắn sẽ không còn ai khác nhét vừa. Miên Chiến biết mình không cần tiếp tục giả bộ bất tỉnh. Gã sờ sờ trên người, ngoài vết thương trên đầu thì không còn vấn đề gì, vừa nâng vai lên liền chạm vào trần xe. Miên Chiến nhớ đối phương có một chiếc bán tải, hiện giờ gã đang nằm trong phần đuôi đóng kín của chiếc bán tải đó.

Miên Chiến yên tâm thay đổi tư thế nằm, bắt đầu cân nhắc kế sách.

Ngay khi Miên Chiến cảm thấy mịt mờ, xe dừng lại, bên ngoài mưa cũng đã ngừng. Hai kẻ mặc đồ đen bịt mặt đem Miên Chiến kéo khỏi xe, ném vào một căn phòng bằng tre.

Tới lúc này, Miên Chiến cũng không rõ rốt cuộc mình đã đắc tội nhân vật lớn nào để bị nhốt ở chỗ tanh tưởi dơ bẩn như chuồng heo thế này.

-------

Điện thoại trong tay Miên Chiến khiến Cố Đào có chút bất an. Lúc ấy dù là chuyện bất đắc dĩ, nhưng cũng do hắn có phần tự phụ, hắn tự cho là mình hoàn toàn có thể thu dọn tàn cục, thậm chí là xử lý Miên Chiến. Nhưng mà kế hoạch luôn luôn có những biến số, Miên Chiến mất tích.

Nếu gã chết thì đỡ rồi. Bất quá Cố Đào hiểu, có kẻ không muốn Miên Chiến chết mà trực tiếp đưa gã đi. Cố Đào không quan tâm sống chết của Miên Chiến, hắn chỉ lo... dãy số trong điện thoại kia.

Trong biệt thự, Cố Đào đã cầm điện thoại mới đứng ở ban công lâu thật lâu.

Rốt cuộc có nên gọi cho Mã Tư Giới hay không? Hắn đã nghĩ mãi.

Không gọi. Đã hai ngày trôi qua từ lúc số điện thoại bị lộ. Nếu kẻ bắt Miên Chiến có hứng thú với nó, nghĩa là hắn đã đem đến cho Mã Tư Giới hiểm họa không biết lớn cỡ nào. Mà chuyện này hắn đã làm không chỉ một lần.

Gọi. Phòng Phương Mạt ở ngay bên dưới ban công, Cố Đào vẫn chưa quên "nhiệm vụ" của Phương Mạt. Bất luận Phương Mạt làm cái gì, chỉ cần đe dọa Mã Tư Giới đều là đi vào đường cùng. Chuyện này Phương Mạt cũng làm không chỉ một lần.

Thực ra biệt thự rất rộng, Cố Đào hoàn toàn có thể ra chỗ khác gọi điện. Điều khiến hắn chần chừ không phải chuyện này. Thứ hắn không buông bỏ được không phải việc Phương Mạt biết tới mối liên hệ giữa hắn và Mã Tư Giới, hắn chỉ không muốn nghĩ tới chuyện thân phận đối lập và sự cố chấp của Phương Mạt. Phương Mạt ở lại bên cạnh hắn là để "giám sát", chuyện này đã lâu rồi không nhắc tới, không có nghĩa Cố Đào đã quên. Nếu hắn trực tiếp gọi cho Mã Tư Giới, sự cân bằng cố gắng duy trì bấy lâu sẽ không còn nữa.

Cố Đào cũng không biết mình đã thay đổi thái độ với đối phương từ lúc nào. Chuyện đó khiến hắn hoảng sợ, cho nên dù lúc ở phòng khám hay ở bệnh viện, hắn đều chọn cách trốn tránh không đối mặt.

Không ai biết, bên dưới còn có Phương Mạt cũng đang tìm cách đi ra ngoài.

Bọn họ đều đang chờ một cơ hội.

-------

"ẦMMMMM————————"

Giữa đêm khuya, một tia sét đánh xuống khiến bầu trời bừng sáng như ban ngày, đất trời rung chuyển, tầng mây màu tím quỷ dị chợt lóe rồi biến mất. Ngay sau đó mưa như trút nước.

Phương Mạt ngồi dậy sau tiếng sấm, đưa tay xoa ngực. Tiếng sấm làm cậu không thoải mái lắm, tựa vào đầu giường ngồi một lúc mới thấy đỡ hơn, "tại sao lại đến mức... sấm chớp mà cũng sợ?" Tự giễu bản thân xong, cậu rời giường đi rót nước.

Biệt thự được thiết kế khá tốt. Phòng cậu trông có vẻ ở một góc không mấy nổi bật, kì thực phong cảnh hoàn toàn không thua kém từ phòng Cố Đào. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy ban công phòng Cố Đào, thấy được những tán cây, lúc mặt trời lên nhìn rất đẹp.

Đột nhiên thấy không buồn ngủ nữa, Phương Mạt không quay lại giường. Hai ngày vừa rồi cậu đã nằm quá nhiều, từng khớp xương đều đang gào lên phản đối. Phương Mạt cầm cốc nước đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa tuôn xối xả không ngừng, ô kính nhòe nhoẹt mệt mỏi.

Ngay bên dưới cửa sổ là sân tập boxing của Cố Đào, xương cốt toàn thân đều ngứa ngáy, Phương Mạt tựa vào cửa kính lạnh lẽo nghĩ về bao tay, túi cát, cọc cỗ, còn có... Cố Đào. Cậu thật sự rất muốn đánh một trận thống khoái với Cố Đào. Có lẽ do chuyện những ngày qua đều quá khó giải thích, Phương Mạt hoài niệm cảm giác vui sướng từng nắm đấm đập vào da thịt.

Dưới tầng, Phương Mạt tựa kính nhìn vào một thế giới mơ hồ, còn trên tầng, Cố Đào dày vò bên điện thoại.

"Mã ca, thật xin lỗi."

"Cậu không cần xin lỗi, không việc gì là tốt." Âm thanh của Mã Tư Giới qua bộ chuyển âm thế mà lại mang cảm giác an ủi.

"Nhưng Miên Chiến—"

"Mất tích... cũng tốt, gã là người thông minh, sẽ không lật quân át chủ bài ra quá dễ dàng đâu."

"...anh không lo lắng người đứng sau sao?"

"Lo lắng?" Mã Tư Giới ở đầu bên kia cười nhẹ, "bọn chúng mới phải lo lắng, không được gì mà còn gặp phiền toái lớn đến vậy."

"Mã ca..."

"Bên cạnh cậu bây giờ còn ai?" Dù là qua điện thoại, Mã Tư Giới vẫn rất nhạy bén, rốt cuộc đã hỏi tới vấn đề Cố Đào sợ hãi.

Cố Đào xoay người nhìn ra trận mưa lớn ngoài cửa sổ, nghe tiếng sấm vang vọng từ xa, giọng hắn nhỏ xuống, "Mã Lục, còn có Phương Mạt... cậu ấy... vừa mới bị thương."

"Lại là vì cậu?" Mã Tư Giới hiểu quá rõ, "quy tắc của cậu đâu?"

"Vâng, cậu ấy cứu em." Cố Đào đột nhiên không muốn trốn tránh, nhưng chỉ lúc này thôi, "em không thể để cậu ấy lại."

"A Đào, cậu trượng nghĩa, cái này anh biết" Mã Tư Giới thở dài gọi tên hắn, "anh cũng thấy năng lực của Phương Mạt rồi, sử dụng cho tốt."

Trong lời nói không nghe ra ý gì khác, Cố Đào có chút khó hiểu nhưng thế này đã là kết quả tốt nhất rồi, hắn không nên tham lam, "em hiểu, Mã ca."

Bên kia không nói gì nữa, trực tiếp dập máy.

Cố Đào vốn khó giữ bình tĩnh. Đứng trước sự trầm ổn già dặn của Mã Tư Giới, hắn như một đứa nhỏ thiếu kiên nhẫn! Vì thế khi ra bên ngoài, hắn vẫn luôn được Mã Tư Giới bảo vệ phía sau lưng. Nhiều năm qua đi... vẫn vậy.

Lúc tuổi trẻ hung hăng, Cố Đào có thể vì thế mà tức giận, nhưng hiện giờ thì không. Nếu muốn đứng trước mặt Mã Tư Giới, hắn phải làm cho bản thân trở nên cường đại hơn. Chuyện hắn cần làm còn có rất nhiều... rất nhiều...

Sấm chớp bên ngoài cửa sổ mạnh dần, một tia chớp lại chiếu sáng một góc biệt thự. Hai bóng người cùng tư thế nán lại bên cửa sổ lưu luyến không rời.

-------

Trận mưa này cuối cùng lại đem đến phiền toái.

"Mã Lục, có mình cậu thôi à, Đào ca đâu?" Nằm đến toàn thân cứng ngắc, Phương Mạt cũng đợi được tới lúc vết thương khép miệng kết vảy. Từ sáng sớm cậu đã dậy, lập tức rời giường xuống nhà, lại chỉ thấy mình Mã Lục ngồi ăn sáng. Bình thường giờ Cố Đào đã luyện quyền xong và vào ăn sáng rồi chứ, người đâu?

"Cậu, cậu xem, tôi đã bảo cậu lúc không có người thì thế nào, cậu gọi tôi là gì?" Mã Lục khinh thường nhìn cậu, cắn một miếng sandwich ngập nhân.

Phương Mạt không muốn trêu gã, giơ nắm đấm về phía Mã Lục, "Huh? Sao cơ Lục Nhi?"

Lập tức nhớ lại nỗi sợ hãi từ nắm đấm của Phương Mạt, Mã Lục lập tức cười cười, "Đừng, đừng mà Mạt ca, tôi thấy cậu vừa khỏe muốn trêu cậu vui tí thôi!" Mã Lục buông bánh xuống chạy tới xun xoe, lại bị Phương Mạt ghét bỏ né tránh.

"Này đừng có tới đây, tay đầy sốt salad, bôi bẩn lên người tôi!" Phương Mạt ngoài miệng ghét bỏ nhưng vẫn cầm một cái sandwich khác của Mã Lục trên đĩa lên ăn. Không thể không thừa nhận, trong phương diện ăn chơi hưởng lạc, Mã Lục rất có năng lực, quả thực ăn rất ngon!

Ăn uống no say xong thì tới uống thuốc—Phương Mạt hoài nghi việc Mã Lục ở lại là để giám sát cậu uống thuốc đúng giờ—sau đó Phương Mạt mới biết Cố Đào đang ở đâu.

"Bên PCCC đến nói chuyện?!" Phương Mạt không hiểu lắm, "không phải tối qua mưa sao?"

Mã Lục cười cười, "Bảo cậu rồi, đừng cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, thời điểm mấu chốt phải dùng não. Các ban ngành không phải vẫn có mấy chuyện nhỏ đó sao? Giờ là đầu năm, cần phải làm một số "thủ tục" cần thiết ấy mà. Thông minh lên đi!"

"Ồ, hóa ra là vậy..." Ngay khi Phương Mạt chuẩn bị bày ra vẻ mặt "bội phục" như Mã Lục muốn thì điện thoại của gã đổ chuông.

"Vâng Đào ca," Mã Lục lập tức trở nên nghiêm túc, "Đào ca, vâng, sao ạ? Vâng, em tới luôn. Cái đó, em nhất định bắt Phương Mạt ở nhà nghỉ ngơi! Vâng!"

"Có chuyện gì à?" Phương Mạt ăn xong bữa sáng liền túm lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Mã Lục lập tức chặn cậu lại, "Cậu đi đâu đấy?! Đào ca bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt! Đúng rồi, ăn táo bổ sung vitamin đi! Đừng có chạy lung tung! Ở nhà! Chờ bọn tôi về!"

Phương Mạt không những phải ở nhà mà còn bị Mã Lục ném cho một quả táo lớn. Sao cảnh này... cũng quen quen?

Nhưng dù Cố Đào có đồng ý hay không, cơ hội hôm nay chính là ngàn năm có một, Phương Mạt phải đi báo bình an cho Hàn Sở Đông,

-------

Trong ngoài biệt thự đều có camera theo dõi, Phương Mạt muốn chuồn ra ngoài cũng khó. Cũng may có trận mưa to đêm qua, có một camera ở hàng rào phía đông sau nhà bị sét đánh trúng, màn hình chỉ toàn bông tuyết.

Phương Mạt thay quần áo và chạy về phía đó.

Tường phía đông trồng mấy bụi cây nhỏ, trên tường còn có hàng tường vi xanh tươi một mảng, vừa vặn che giấu được vết chân. Phương Mạt đạp hai ba bước nhảy lên tường, xoay khuỷu tay nhảy ra ngoài, chui vào một cái taxi.

-------

Nhìn thầy Phương Mạt chạy tới, Ngũ ca vội hạ cửa cuốn xuống, tự mình đi chuẩn bị đồ cho Phương Mạt.

Lúc cầm điện thoại Phương Mạt còn chưa kịp yên, điện thoại vừa kết nối, quả nhiên đón chào cậu là một tràng quở trách.

Đẩy điện thoại ra xa 10m, Phương Mạt cợt nhả phụ họa theo tiếng quát mắng của Hàn Sở Đông, "Lãnh đạo nói đúng! Lãnh đạo chỉ dạy đúng rồi! Lãnh đạo đừng giận!"

Cơ hội lần này thật sự khó có được, Hàn Sở Đông phê bình là giả, lo lắng là thật, "Phương Hàn, có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu, vài ngày trước Mục Đình đã trốn thoát trên đường áp giải. Có người tập kích đoàn áp giải, cướp bà ta đi rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top