Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc hộp màu vàng, dù đã giảm âm lượng nhưng vẫn không thể che giấu được nhịp điệu vui tươi. Đây là một quán bar bình thường trên phố, đường lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có thể thấy, nhưng có lẽ do gần khu nhà trọ cư dân nên có đông người ghé thăm hơn, càng đông người thì lại càng nhiều loại thói quen và sở thích. Để có thể tồn tại và phát triển, quán bar này đã thiết kế cho mỗi phòng riêng có một phong cách và không khí khác nhau... Chỉ cần là khách yêu cầu, chủ nhân nơi này đều cố gắng hết sức để đáp ứng, bao gồm... mọi phương diện—chuyện này rất phổ biến ở Thương Lan, nơi chỉ có một chút ánh sáng mặt trời ít ỏi chiếu tới—chỉ cần không mặc cảnh phúc, các ông bà chủ sẽ nhiệt tình phục vụ.

Âm thanh vui vẻ dần kết thúc, căn phòng trở nên yên tĩnh. Đương lúc mọi thứ đều yên lặng, có người đẩy cửa từ bên ngoài vào.

"Bà chủ, rượu của chị." Người phục vụ có phần tóc mái dài, dáng cao gầy như một cái cột tre dùng để phơi quần áo bước vào, nhẹ nhàng đặt chai rượu vang và ly lên chiếc khay trên bàn kính màu nâu, "cạch, cạch" hai tiếng giòn tan rồi căn phòng trở nên còn yên lặng hơn ban nãy.

Điếu thuốc lá kẹp giữa hai đầu ngón tay quá lâu đã tạo thành hai vết lõm nhưng vẫn chưa được châm lên. Đây là loại thuốc cho phụ nữ, toàn thân có màu xanh nhạt, ở giữa có một đường kẻ mảnh màu bạc phân tách hai phần, trông cũng không phải loại cao cấp. Phục vụ nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa—vị khách hắn cần tiếp đãi hôm nay, "bà chủ".

Khi người phụ nữ này liếc mắt qua, gã không khỏi sợ run cả người. Cũng may chiếc khay trên tay gã đã trống, nếu không e rằng ly rượu sẽ rơi vỡ mất. Đôi mắt đó tả thế nào nhỉ, tròn đầy, gã chỉ nghĩ ra được từ này, lần trước có một vị khách đã vỗ PG của mình mà khen như vậy. Lời khen đó từng khiến gã mừng rỡ như điên nên gã chỉ biết dùng từ này để hình dung đôi mắt khiến gã bất ngờ kia.

Nhìn ánh mắt người phụ nữ kia, gã không thể nói thêm gì nữa.

Mà người phụ nữ này đương nhiên cũng nhận ra ý tứ trong mắt gã, nhưng bà ta không có tâm trạng chơi đùa, mà gã cũng không hợp gu thẩm mỹ của bà ta. Có lẽ ông chủ ở đây đang tiếp đãi bà ta như những vị khách khác. Người phụ nữ này xoay người lại, rút trong túi ra mấy tờ tiền đỏ nhét vào tay người phục vụ, "Đi, gọi bà chủ cậu đến uống với tôi vài ly."

"Hả? Tôi... à... vâng, bà chủ". Cứ như vậy bị đuổi đi rồi? Nhìn vào chỗ "tiền tips" trong tay không dưới 1000 tệ, gã không biết vị khách này có vấn đề gì. Thuốc bà ta hút chỉ là loại bán trong siêu thị có hơn 10 tệ/bao, rượu bà ta gọi cũng chỉ là loại phổ thông, cỡ tầm 100 tệ gì đó. Nhưng tiền bo thì... đúng là một người kì quái.

Gã phục vụ đi rồi nhưng mùi nước hoa trong phòng vẫn chưa tiêu tán. Mùi không quá nồng, thậm chí ngửi cũng thấy khá xa xỉ nhưng... không hợp. Bà ta vẫn thích người thanh niên có mùi thơm của quần áo được phơi nắng còn vương chút hương xả vải hơn, rất sạch sẽ. Bà ta biết mình đang nhớ tới ai, tới tận khi chủ nhân quán bar này tới bà ta vẫn đang cong cong khóe miệng cười.

"Chào khách quý, ở đây ngài muốn loại gì chúng tôi cũng có, hay là tôi gọi bọn họ vào—"

Người phụ nữ cười lịch sự, "Không vội, tôi đến đây... thật ra là để tìm chị, bà chủ". Điếu thuốc chưa được châm kia bị tùy tiện ném vào gạt tàn, người phụ nữ này rót cho mình một chén rượu đưa lên trước đèn. Màu đỏ sậm xưa cũ làm bà ta hài lòng.

Chủ quán bar này cũng là một người phụ nữ, không chỉ là một "tú bà" mà còn là người bán tin tức. Mặc dù đều là kinh doanh mờ ám, nhưng có mấy người phụ nữ đủ can đảm nhúng tay vào buôn bán tin tức? Ở trong giới này đã lâu, bà chủ tự nhiên hiểu được. Bà ta trở nên nghiêm túc, thu hồi vẻ ưỡn ẹo, đáy mắt cất giấu sự khôn khéo, "Tôi sao? Giá cũng không thấp đâu."

Người phụ nữ xoay người cầm túi xách. Ngay khi bà chủ nghĩ bà ta sẽ lấy tiền để mua chuộc thì bà ta lại rút ra một khẩu súng chĩa về phía bà chủ, đập lên bàn nghe "cạch" một cái.

Đây là lần đầu tiên bà chủ gặp một vị khách ít lời thế này, bà chủ vừa định tỏ thái độ thì người phụ nữ này lại xoay hướng súng, rút tiếp ra hai cọc tiền đỏ, "chọn một trong hai, chỉ có vậy thôi, cả hai đều có thể tăng."

"..."

"Tôi cần tin tức của một người, toàn bộ tin tức về người đó mà cô có." Người phụ nữ dùng ngón tay đẩy hai cọc tiền.

"... Là ai?" Bà chủ hô hấp căng thẳng, da đầu run lên từng trận như điện giật. Bà ta lặng lẽ thở ra, giải phóng áp lực tích tụ trong lồng ngực, quyết định nhận phi vụ làm ăn này.

Một ngụm uống cạn ly rượu vang, người phụ nữ nhẹ nhàng thốt ra một cái tên mang theo hương vị của rượu, "Cố Đào."

-------

Mấy năm gần đây, du lịch ở Thương Lan càng lúc càng trở nên hưng thịnh.

Rất nhiều nhà và căn hộ cũ đều được cải tạo, sơn sửa lại, dùng một số thủ thuật "điểm đặc sắc du lịch" để hút khách, chỉ cần nắm bắt được cơ hội trời cho của "nhân hòa", lo gì không kiếm được nhiều tiền.

"Lưu Kim Tuế Nguyệt" chính là một quán bar dựa vào khách du lịch mà hưng thịnh.

Quán ở gần khu dân cư, phong cảnh tươi đẹp, thức ăn ngon nhiều, không khí cũng tốt, vì vậy mỗi khi hoàng hôn buông xuống, đèn bật lên rực rỡ, trong quán người ra người vào tấp nập. Ca sĩ của quán có giọng hát không tồi, ngoài việc thỉnh thoảng hát lạc tông thì vẫn rất được hoan nghênh. Người trẻ tuổi cũng thích quần ma loạn vũ trên sàn nhảy tập thể, dùng thời gian và một lượng lớn tiền bạc để mua về hoan lạc ngắn ngủi. Mà ở trong góc tối âm u, có người lại đang hưởng thụ cực lạc.

Chủ nhân quán bar là một người phụ nữ tên "Hoa tỷ", cười tủm tỉm, hơi đậm người, bình dị gần gũi như một bà chị hàng xóm nhiệt tình chân thành, tất cả mọi người đều muốn nói chuyện phiếm với bà ta, bất kể là ai cũng có thể tán gẫu vài câu, cần gì quen biết hay không quen biết, trò chuyện vài câu là quen.

Đây là lần thứ hai Phương Mạt đến quán bar này. Lần đầu là Cố Đào đưa cậu đến chờ một Chu Đại Trụ vốn dĩ sẽ không tới. Lần thứ hai này... cũng vẫn vì Chu Đại Trụ.

Người trong ngành tin tức rất nhanh nhạy. Có kẻ bán bột, có kẻ bán súng, có kẻ buôn người, tự nhiên cũng có kẻ buôn hàng không cần vốn—tin tức. Trước kia là Kim Lan Lan, giờ có "Hoa tỷ".

Hoàng hôn đã buông, Phương Mạt cùng không ít người tiến vào "Lưu Kim Tuế Nguyệt".

Đây chắc hẳn là khách du lịch đoàn, phần lớn là người trẻ tuổi, cũng có nhiều cặp đôi, Phương Mạt một mình lẫn trong đó cũng không có gì đáng nghi ngờ.

Cậu không phải cố ý đến chỗ này, cậu đi theo tình nhân của Chu Đại Trụ—A Phương—đi một đường đến đây. Cô ta không giống một vị khách, dù sao làm gì có khách nào lại vào từ cửa sau. Cô ta làm việc ở đây ư? Phương Mạt nghĩ nghĩ, cậu có thể vào trong xem thử.

-------

Đã hơn một tuần kể từ lần trước tới đây, vết thương của cậu cũng đã lành hẳn. Cố Đào vẫn đang bận rộn ở Thương Lan Chi Gia cùng Mã Lục, hắn không để cậu nhúng tay vào việc gì. Phương Mạt nhàn rỗi đến mức người sắp mọc nấm, thuyết phục mãi Cố Đào mới chịu để cậu ra ngoài đi dạo một lúc. Hắn còn muốn đi cùng cậu, nhưng trực tiếp bị Phương Mạt đẩy trở về.

Đầu tiên Phương Mạt đến cửa tiệp tạp hóa Ngũ ca để báo tin bình an cho Hàn Sở Đông, cũng giải thích cho ông rằng sau này có lẽ sẽ hạn chế liên lạc. Hàn Sở Đông nhiều vì sao cậu làm như vậy nhưng vẫn dặn Phương Mạt bất kể là chuyện gì, nếu là chuyện nguy hiểm thì không cần làm, nhất định phải gọi ông đến xử lý.

Sau khi rời tiệm tạp hóa, thấy vẫn còn sớm, Phương Mạt lái xe vòng quanh, cảm thụ ánh nắng ấm áp của buổi chiều.

Thương Lan thật sự quá nhỏ, vì thế Phương Mạt lại bắt gặp chiếc xe ô tô đỏ thẫm được độ rất phô trương ở bãi đỗ xe đêm đó. Thật ra chiếc xe đó quá bắt mắt, thẩm mỹ lại không cao, phần lớn là do tính cách chủ nhân thích phô trương, liếc mắt một cái cậu liền nhận ra.

Phương Mạt không có hứng thú với đám phú nhị đại, đối với xe cộ cũng chỉ là nhìn cho có, nhưng có một bóng dáng quen thuộc đứng ở ngã tư mà chiếc xe vừa đi qua—tình nhân của Chu Đại Trụ?

Cho nên việc Phương Mạt đi theo người phụ nữ tên A Phương kia tới Lưu Kim Tuế Nguyệt là chuyện trùng hợp không thể trùng hợp hơn được nưuã.

"Hoa tỷ!" Mặc dù gọi lên nghe đầy gượng gạo, nhưng cậu không thể không gọi.

Hoa tỷ có vẻ như nhận ra cậu, "Ah, tiểu soái ca đây rồi! Ngồi đi, tôi đi chào hỏi một chút rồi tới!" Hoa tỷ cười và ấn cậu ngồi xuống bên quầy bar, ra hiệu cho bartender mở một chai bia.

-------

Qua câu chữ của cuộc trò chuyện, Phương Mạt tin rằng "Hoa tỷ" này có trí nhớ thực sự không tồi. Cậu mới chỉ tới đây một lần mà bà ta đã nhớ rất rõ. Với trí nhớ như vậy, ai tin "Hoa tỷ" chỉ là một bà chủ quán bar bình thường?

Trò chuyện không mất bao nhiêu thời gian, tin tức cần thiết cũng chỉ cần vài lời và vài ánh mắt là có, ấn tượng không nên lưu lại quá rõ ràng. Hoa tỷ đương nhiên biết điều này rất rõ, quay trở lại quầy bar với bình rượu còn phân nửa, "soái ca, muốn uống gì?"

Giơ chai bia trên tay lên, Phương Mạt tỏ ý cái này là đủ rồi, "À... Hoa tỷ..."

Tựa như hiểu rõ Phương Mạt có lời muốn nói lại thôi, Hoa tỷ thông minh chủ động nhắc tới đề tài kia, "gọi tôi là Trần tỷ là được. Tôi biết các cậu gọi Hoa tỷ có chút không tự nhiên, tôi không sao, gọi gì cũng được, chỉ là cái tên thôi mà, có nghĩa gì đâu..."

Khi nói chuyện, trên mặt Hoa tỷ vẫn mang theo nét cười ấm áp, Phương Mạt chỉ cảm nhận được không khí như hàng xóm láng giềng này khi sống với Tiểu Thạch Đầu. Nhắc tới Tiểu Thạch Đầu—thằng bé đã chính thức là con trai cậu—Phương Mạt liền cảm thấy mọi thứ mình làm đều đáng giá, ít nhất cậu đang nỗ lực để Tiểu Thạch Đầu có một cuộc sống bình ổn và... một tương lai tốt hơn. Đáng giá! Cậu chỉ không biết sau này Tiểu Thạch Đầu sẽ gọi cậu thế nào, hoặc có biểu cảm gì khi biết tin cậu thành "cha nuôi" của nó, Phương Mạt muốn bật cười thật to.

Lúc Phương Mạt còn đang theo đuổi những ý nghĩ riêng, Hoa tỷ lại nói tiếp, "Thật ra tên tôi rất quê mùa, họ Trần, Trần Hà Hoa. Cậu xem, có phải vẫn là "Hoa tỷ" không? Haha, ai da xem tôi lại bắt đầu lải nhải kìa, tiểu soái ca nghe đến phiền rồi? Cậu muốn chơi gì, ở đây cái gì chúng tôi cũng có." Hoa tỷ chỉ tay về chiếc cửa gỗ bên cạnh quầy rượu, nụ cười vui vẻ pha chút bí hiểm, "Bên trong có nhiều trò chơi lắm, cậu có thể xem thử."

Tửu sắc tài vận, khuyên nhân hướng thiện. Phương Mạt lần đầu tiên thấy có người đem hai câu này kết hợp lại với nhau như không như vậy. Rõ ràng là "Tiêu Kim Quật", trong lời Hoa tỷ miêu tả lại sạch sẽ thiện lương như siêu thị bán rau bình thường. Trong mắt thương nhân có lẽ ngươi mua ta bán là chuyện thật sự không có gì khác biệt.

Đằng sau cánh cửa gỗ đó nhất định không có gì tốt đẹp, Phương Mạt xin miễn, mục tiêu của cậu là A Phương, nhưng từ lúc vào đây thì không thấy cô ta đâu, có khi nào A Phương ở đằng sau cánh cửa đó? Phương Mạt cảm thấy khó xử, bên trong có lẽ cũng không làm cậu thoải mái. Nếu Cố Đào ở đây thì tốt rồi...

Dừng! Tại sao cậu lại có thể nghĩ như vậy?! Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu khiến Phương Mạt cảm thấy không còn là chính mình, mà cậu biết rõ ràng vì sao lại có sự thay đổi đó... cho nên cậu càng cảm thấy bản thân thêm kì quặc!

Để tìm ra sự thực đằng sau, Phương Mạt biết cậu cần "dũng cảm nếm trải" một lần.

-------

Cái gì gọi là ngợp trong vàng son? Cái gì gọi là mộng đào nguyên?

Có lẽ không còn gì khác ngoài thế này.

Phương Mạt bước qua cánh cửa gỗ bí mật, bên trong ngập tràn không khí ngọt ngào hấp dẫn. Trai gái có đôi có cặp, bước qua dãy hành lang không quá rộng, xoay người liền biến mất sau cánh cửa phòng riêng không thấy bóng dáng.

Ở Lưu Kim Tuế Nguyệt thật ra có hai loại phòng riêng. Một loại bên ngoài cánh cửa gỗ mà lần trước cậu và Cố Đào đã đến, tên là Minh. Còn loại phía sau cửa gỗ mà giờ cậu đang thấy, ngay cả cửa cũng được giấu trong những bức tường. Nếu không phải là khách quen nhất định "đến cửa cũng không tìm thấy".

Bí mật đến như vậy, với những chuyện xảy ra đằng sau "cánh cửa" đó Phương Mạt càng cảm thấy khinh thường. Cậu vào đây chỉ để tìm người tên A Phương. Theo quan sát trước đây của cậu, Chu Đại Trụ rất bảo vệ người phụ nữ này, thật sự sẽ để cô ta đến nơi này làm việc sao?!

Nghiêng người né tránh một gã say đang được một cô gái dìu đỡ, Phương Mạt không khỏi xua tay để tản bớt mùi rượu khó chịu. Sống mơ mơ màng màng, đây mới thật sự là sống mơ mơ màng màng.

"Anh đẹp trai này đến đây chơi sao?"

Có rất ít người ngang nhiên bước vào chỗ này như Phương Mạt, rất rất ít, bị nhắm tới chỉ là chuyện sớm hay muộn. Phương Mạt đứng im, trước mặt cậu là một... cô bé mặc váy trắng hồng?! Chỉ là gương mặt xinh đẹp đó khiến Phương Mạt cảm thấy có chút... sợ hãi.

Thật ra không thể trách Phương Mạt hoảng sợ, ai suýt bị một bé gái như vậy bắn chết cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi.

"Tiểu ca ca! Anh không thể nào không nhìn thấy em như vậy chứ?" "Bé gái" dáng người không thấp, thướt tha tiến đến bên cạnh Phương Mạt, lập tức ôm lấy cánh tay cậu.

Cậu chưa bao giờ gần con gái đến như vậy...

Ánh mắt Phương Mạt tối sầm xuống, lạnh lùng gạt tay cô bé ra, đi thẳng về phía trước.

Thấy Phương Mạt không dính câu, cô bé cũng không giả bộ tiên nữ nữa, chạy bước nhỏ đuổi kịp cậu, "Này tiểu ca ca đừng giận, không thích hình tượng tiên nữ thì có thể đổi thành phàm tục nha, người ta hôm nay còn chưa có khách..."

Được rồi, giọng "nữ quỷ" bên tai biến thành "yêu tinh". Bước chân Phương Mạt dừng lại, cô gái liền nhảy lên người cậu.

"Ai da—"

Ở đây có nhiều loại người, Phương Mạt lần đầu tiên vào đây thật sự không tìm thấy cửa. Cậu bị cô ta đeo bám lâu như vậy, đã bắt đầu có người nhìn chằm chằm cậu được một lúc lâu. Phương Mạt không muốn "một trận thành danh", trực tiếp túm lấy cố tay cô ta, xoay người, ấn cô ta lên tường.

Ai mà ngờ vận khí của cậu lại tốt như vậy, mèo mù vớ cá rán lại đập trúng cánh cửa.

"Ah—" một nửa tiếng kêu sợ hãi của cô gái bị chặn lại đằng sau cửa.

Phương Mạt nằm trên tấm thảm, cô gái đè trên người cậu không chút ý tứ. Phương Mạt đẩy cô ta ra, ngồi dậy mở cửa muốn đi ra ngoài.

"Con người này! Thật nhàm chán! Đến đây không chơi thì làm gi?! Ra vẻ Liễu Hạ Huệ cho ai xem?!"

Phương Mạt không nghĩ nhiều, nghiêm mặt quay lại quát, "Tôi tới tìm người yêu của tôi, cô làm gì vậy?!"

"Của anh?" Nói xong, não bà tám của cô ta trỗi dậy, "này nói cho tôi nghe anh tìm ai, ở đây tôi là "thợ cả" đấy nhé."

Như vậy mà cũng đạt được mục đích, Phương Mạt cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô ta, vừa giữ khoảng cách vừa tiến lại phía cửa, "Cô ấy tên là A Phương."

Không ngờ, cô ta nghiêm túc nhìn Phương Mạt từ đầu đến chân, một hồi buông ra nhận xét, "Tôi đã bảo mà, tại sao tiểu bạch kiểm kia lại quay lại, tôi còn tưởng bị thằng cha bán thịt lợn bỏ rồi, hóa ra để tằng tịu với người khác..."

Phương Mạt không muốn nghe nhiều lời ô uế đó, nhưng trong ấy lại có hai tin tức quan trọng. Thứ nhất, A Phương làm việc ở đây nhưng đã từng rời đi, hẳn là từ lúc bắt đầu ở cùng với Chu Đại Trụ. Thứ hai, không rõ vì sao A Phương lại quay lại đây làm việc.

Phương Mạt sắc mặt âm trầm, "cô ấy ở đâu?"

Loại "có trò hay để xem" này thực sự rất hấp dẫn, cô ta muốn hóng hớt cũng không ngại to chuyện, "Được rồi, chờ đó, tôi dẫn anh đi tìm!"

-------

Lấy tiền làm việc, dù là chuyện kinh doanh gì, tất cả những người làm ăn đều tuân thủ quy tắc đó.

Nhưng họ càng biết thế nào là đôi bên cùng có lợi.

Hoa tỷ nhận việc theo dõi Cố Đào, nhưng bà ta không muốn ôm cây đợi thỏ. Vụ làm ăn này rất nguy hiểm, bà ta muốn sớm chấm dứt, và phải chấm dứt càng sớm càng tốt. Nhất là... bà ta và Cố Đào còn có một vụ làm ăn khác, nên vụ này phải hoàn thành khi Cố Đào còn chưa phát hiện ra. Bà ta cầm lấy điện thoại, bấm số của Cố Đào, "Cố lão bản? Đàn em của cậu... chắc là say rồi."

"Tôi biết rồi." Vừa mới kết thúc một bữa tiệc, Cố Đào một bên sai Mã Lục đánh xe đến Lưu Kim Tuế Nguyệt, một bên bấm số của Phương Mạt.

"Đào ca, có tin có người mới đến Thương Lan đấy." Lúc Mã Lục đáng tin cậy khá đáng sợ.

"Thật không? Có ai biết không?"

"Là phụ nữ." Mã Lục vừa mới nghiêm túc, nhắc tới phụ nữ lại có chút không đứng đắn, "cũng chưa nói gì khác, có lẽ là nhà nào đó có người mới..." Lúc Mã Lục không đáng tin cậy cũng rất đáng sợ.

Cố Đào muốn làm như chưa nghe thấy, "Nếu mày không cần dùng não nữa thì đem vào bếp mà nấu."

"... Đào-Đào ca, sao anh lại-lại... Vừa mới đồng ý là không ghét bỏ em..."

-------

Lưu Kim Tuế Nguyệt, Hoa tỷ vẫn bận rộn ở quầy bar như bình thường, một chiếc xe jeep màu đỏ đỗ ở trước cửa, người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra tiến vào trong quán.

"Phòng riêng cho ngài đã chuẩn bị xong rồi. Tiểu Huy, đưa vị này qua đó đi!"

Người phục vụ bị gọi tên vẫn để tóc mái dài như trước, nhìn đôi mắt to kia vẫn cảm thấy chút vui vẻ, "Bà chủ, xin mời theo tôi."

Người phụ nữ cười một tiếng, không nói lời nào liền đi theo gã tiến về phía cánh cửa gỗ bí mật kia.

Chỉ vài phút sau khi bà ta đến, xe của Cố Đào cũng tới nơi.

"Cái... xe này, thẩm mỹ..." Mã Lục liếc mắt một cái liền bị chiếc xe cải tiến kia hấp dẫn, rất có sức sống, rất hợp mắt gã.

"Chỉ là một cái r—" tâm tình Cố Đào có chút phức tạp, không rõ là tốt hay xấu nhưng lời cằn nhằn là thật.

Mã Lục cảm thấy sự bất bình thường này có từ sau cuộc điện thoại ban nãy.

-------

"Yo, Cố lão bản tới rồi? Ở bên trong, để tôi kêu Ni Ni đưa cậu đi."

"Cám ơn Hoa tỷ, làm phiền chị rồi."

"Ai da Cố lão bản, không cần khách khí!"

Nghe vài câu trò chuyện, sắc mặt Mã Lục bất ngờ thay đổi. Hoa tỷ? Quả thực cách gọi này có chút... làm người ta chú ý. Tới giờ bọn họ vẫn không biết ai đã giết Kim Quế Hoa. Hơn nữa... Mã Lục đánh giá quán bar này, ở Thương Lan không có quán bar hay chỗ ăn chơi nào gã không biết, nhưng quán này... gã chưa từng tới. Cố Đào còn phải chỉ đường cho gã lái xe tới đây. Chuyện này không đúng lắm, quán bar này... không đơn giản chỉ là một quán bar.

Có lẽ lấy chỉ số thông minh của Mã Lục mà nói, có thể nghĩ đến vậy đã là được trời độ. Nhưng nhắc tới "ăn, nhậu, sống phóng túng", liên quan đến 3 thứ này thật sự khó có chỗ nào qua được mắt Mã Lục, thậm chí không tồn tại.

Ở trên xe, Cố Đào nghe Mã Lục nhắc tới một người phụ nữ, hắn cho là Hoa tỷ... nhưng có chỗ không đúng lắm. Hắn không thể nói rõ ràng, mà hiện tại chuyện tìm Phương Mạt quan trọng hơn.

Hồ nháo! Cái quán đó muốn tới là tới sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top