Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khuya trời bỗng đổ mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt, lúc sau thành cơn xối xả.

Bị tiếng mưa đánh thức, Cố Đào đẩy chăn bông ra đứng dậy mở cửa sổ. Nước mưa từ mái hiên đổ xuống như trút, tạo thành một màn mưa dày đặc không nhìn thấy gì bên ngoài nữa. Mùi đất tươi mát bị cơn mưa làm bốc lên xông thẳng vào khứu giác hắn, lập tức khiến tâm trạng rối bời của hắn được giải tỏa.

Trời đang mưa rất to, Mã Tư Giới nói ra ngoài có việc còn chưa quay về, không biết hiện giờ đang ở đâu. Nhìn xuyên qua màn mưa chỉ thấy những đốm sáng lập lòe từ ngọn đèn trong sân đại viện. Cố Đào không ngủ được nữa, đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc, bên ngoài đột nhiên nổi gió, tạt nước mưa vào làm cả người hắn ướt sũng, điếu thuốc cũng bị ướt.

Thuận tay ném điếu thuốc ra ngoài, Cố Đào cáu kỉnh đưa tay đóng cửa sổ "rầm" một tiếng. Nhưng có vẻ như hai cánh cửa cố tình đối nghịch với hắn, sớm không sớm, muộn không muộn, đúng lúc mưa to gió lớn bị hắn đập một cái liền long bản lề, lủng lẳng trên khung cửa sổ... Giờ Cố Đào muốn đóng cũng không được.

Toàn thân ướt nhẹp, đã thế mưa còn bị gió thổi hắt thẳng vào phòng, Cố Đào chỉ có thể né tránh khu vực cửa sổ, túm lấy chăn trên giường để lau mặt, rồi cởi bộ đồ ướt sũng kia ra. Căn phòng này không ở được nữa nên hắn quyết định sang phòng Phương Mạt ngủ nhờ.

Theo ý của Mã Tư Giới, Cố Đào tốt hơn nên giữ khoảng cách cần thiết với Phương Mạt. Bài học về "điểm yếu" cách đây không lâu vừa là lời dặn dò cũng vừa là đe dọa, chắc chắn không vô nghĩa. Cố Đào tin rằng nếu hắn dám làm trái ý Mã Tư Giới, Phương Mạt sẽ gặp nguy hiểm ở Khang Bang.

Nhưng hiện giờ cả tòa nhà chỉ có hai người bọn hắn, mưa lại lớn như vậy, chắc chắn sẽ không ai biết.

Đây là lần đầu tiên Cố Đào lẻn vào phòng người khác lúc nửa đêm, tuy rằng có chút chột dạ và căng thẳng, nhưng phần lớn là cảm giác khinh bỉ với hành động "biến thái" của bản thân cùng sự hưng phấn không thể giải thích nổi. Trong lúc phấn khích hắn đã quên tìm một bộ đồ ngủ khác để mặc.

-------

Phương Mạt ở bên kia tường lúc này đang chìm vào giấc mộng, tiếng mưa rơi trở thành liều thuốc an thần tuyệt vời nhất.

Cánh cửa gỗ lặng lẽ mở ra, gió thổi ngoài hành lang hơi mạnh một chút, lùa vào làm tóc trên trán Phương Mạt bay bay.

"Thế mà còn không tỉnh?" Cố Đào lầm bầm một câu rồi đóng cửa lại, đúng lúc Phương Mạt trở mình xoay lưng về phía hắn nhưng vẫn không hề bị đánh thức.

Trên giường vừa vặn lộ ra một khoảng trống cho một người nằm, Cố Đào không nghĩ nhiều liền rón rén nằm lên, thậm chí còn kéo một nửa chiếc chăn của Phương Mạt lên đắp và tiếp tục ngủ.

Trời đang mưa yên lành, sau khi Cố Đào vào phòng Phương Mạt sấm chớp bắt đầu đùng đùng nổi lên.

Vài vệt sáng màu tím vụt cắt qua bầu trời đầy mây, khiến cả căn phòng bừng sáng như ban ngày. Cố Đào im lặng đếm khoảng mười giây trước khi nghe thấy âm thanh chói tai của sấm.

Khoảng cách còn rất xa...

Chẳng qua là trời mưa sét đánh, mùa hè nơi này lúc nào cũng có, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cố Đào không để tâm lắm, hắn xoay người nằm nghiêng, quay mặt về phía Phương Mạt, thuận tay kéo chăn đang đắp ngang bụng cậu lên.

Đúng lúc tay hắn chạm vào bả vai Phương Mạt, bên ngoài xuất hiện một tia sáng trắng chói mắt, cho dù Cố Đào híp mắt cũng bị ánh sáng kia dọa hết hồn, hắn không khỏi giật mình một cái, thình lình một tiếng nổ lớn vang lên suýt nữa làm hắn điếc tai!

"Xẹt—— ẦMMMMMM——"

"Á————"

"RẦM—"

Cố Đào còn đang ngạc nhiên vì tiếng sấm không kịp phản ứng, bị người bên cạnh bộc phát bạo lực do bị giật mình, đạp thẳng xuống đất.

Kể cũng lạ, sau tiếng sấm sét như thiên lôi độ kiếp gió mưa núi rừng lại trở về vẻ âm u tĩnh mịch.

Cửa sổ phòng Phương Mạt được đóng rất chặt, trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh. Một trong hai người xấu hổ thở hổn hển trên giường, người còn lại ngồi trên đất ôm xương chậu rên rỉ không thôi.

"Tách!" Đèn sáng lên, đèn bàn phát ra ánh sáng trắng êm dịu khiến cả hai tỉnh táo lại.

Phương Mạt tựa vào thành giường nhìn Cố Đào đứng bên cửa sổ giả bộ ngắm mưa, một lúc sau mới dè dặt hỏi, "Đào ca, bên đó hơi lạnh, anh có cần... khoác cái chăn không?"

-------

Cơn mưa kì kì quái quái này hoàn toàn tạnh một cách thần kỳ trước bình minh.

Ánh nắng xuyên qua ngọn cây, chiếu lên những giọt nước trên mép cửa sổ, lên những tán lá lấp lánh như kim cương, nghịch ngợm khiêu vũ trên mí mắt người ngủ say.

Cố Đào tỉnh.

Phương Mạt cũng tỉnh.

Dưới lớp chăn mỏng, hai người chỉ mặc mỗi quần lót phải đối diện với nguy cơ và sự xấu hổ mà sáng nào đàn ông cũng phải gặp.

"Khụ--" Cố Đào phản ứng nhanh, lập tức quay lưng về phía Phương Mạt, "Anh về phòng trước, cậu nhanh dậy đi."

Ngơ ngác nhìn bóng Cố Đào chạy trốn, Phương Mạt vò đầu bứt tóc như tổ quạ rồi lap vào phòng tắm.

-------

Nửa tiếng sau, Cố Đào đứng trước gương cạo râu bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó mới hoàn toàn tỉnh táo lại liền đấm một cái xuống thành bồn rửa mặt. Hắn vừa phản ứng kiểu gì vậy?! Cơ hội tốt như thế?! Tại sao hắn lại tùy tiện lãng phí được?! Có phải hắn bị sấm chớp đánh cho choáng váng rồi sao?!

Người ta nói làm việc phải quyết đoán, Cố Đào miên man suy nghĩ không để ý, lưỡi dao cạo sắc bén liền để lại một vệt máu dưới cằm hắn.

"Aida—" Cố Đào ngẩng cổ nhìn vào gương, phát hiện vết thương tuy không dài nhưng khá sâu, máu nhanh chóng chảy ra khiến hắn khó chịu, "Phiền phức!"

Lục tung cả căn phòng ướt đẫm nước mưa cũng không tìm thấy băng urgo, Cố Đào vội dùng ngón tay quệt máu nhưng không có ích gì, dưới cằm vẫn nhanh chóng xuất hiện giọt máu mới. Có lẽ trong phòng Phương Mạt sẽ có, nghĩ vậy Cố Đào mặc quần áo xong xuôi rồi cầm một gói đồ quay lại phòng của Phương Mạt.

Cửa không đóng còn cửa phòng tắm thì có, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Cố Đào đứng ở cửa gọi vọng vào, "Mạt? Cậu có urgo ở đây không?"

"Đào ca?" Nghe thấy tiếng hắn, nước trong phòng tắm ngừng lại một chút, Phương Mạt như đang suy nghĩ, "Hình như... anh xem trong ngăn kéo phòng tắm ấy, em nhớ là có một hai cái. Anh sao vậy?"

"Không có việc gì đâu, cậu tắm tiếp đi, tôi tự tìm." Cố Đào lấy tay lau giọt máu mới, lục tìm trong nhà tắm, vừa tìm vừa nói chuyện phiếm với Phương Mạt về nhiệm vụ hôm nay, "Đúng rồi, vừa nãy Mã ca nhắn tin bảo muốn giới thiệu một người bạn, kêu hai chúng ta cùng qua đó."

Cố Đào vừa dứt lời, không chỉ có Phương Mạt cảm thấy kỳ quái, bản thân hắn cũng khó hiểu. Mã Tư Giới rõ ràng không muốn Phương Mạt tham gia quá nhiều vào chuyện của bọn hắn, tại sao lần này còn đặc biệt gọi Phương Mạt, đến hắn cũng như chỉ đóng vai phụ vậy?

Tuy không rõ Mã Tư Giới muốn làm gì, về tình về lý bọn hắn đều không thể từ chối, đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy.

Nghĩ tới đó, Cố Đào không nhịn được nhắc nhở Phương Mạt vài cậu, "Nghe nói là người rất có địa vị ở đây, tốt hơn chúng ta nên mặc quần áo địa phương. Anh để quần áo cho cậu ở đây nhé, lát cậu tắm xong thì thay."

Tiếng nước lại ngừng lại, nhưng Phương Mạt không lên tiếng, một lát sau cửa phòng tắm mở hé, một bàn tay thò ra cầm gói đồ vào.

-------

Cố Đào ung dung ngồi trên ghế uống nước lọc, cảm giác cứ như thể đang uống thứ cà phê xay thủ công hàng đầu trên thế giới, giống như thật sự có thể nếm ra vị gì đó trong nước lọc.

"Đào ca..." cuối cùng Phương Mạt cũng ra khỏi phòng tắm, trên áo dưới váy, áo màu trắng còn váy màu đen có lớp thêu tinh xảo bằng chỉ vàng và bạc, nhìn cậu rất có sức sống nhưng mặt lại có vẻ hơi ngượng ngùng.

"Ừ?" Cố Đào cũng mặc một bộ đồ tương tự, khoanh chân nhìn Phương Mạt từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt Phương Mạt rồi chậm rãi hỏi. "sao vậy?"

Nét mặt Phương Mạt có chút hồng hồng mất tự nhiên, hạ giọng nói, "Em quên lấy quần lót..." Cậu liếc mắt nhìn về phía góc giường, phát hiện toàn bộ quần áo ban nãy đều không còn. "Ơ? Đào ca, quần áo em đầu rồi?"

Cố Đào cầm cốc lên chỉ về phía máy giặt đang chạy trong nhà tắm phía sau, "Đem giặt hết rồi."

"Đó là đồ em định thay—" nhìn Cố Đào không giấu được ý cười, Phương Mạt mới biết mình bị hắn lừa rồi. Đối diện với người trẻ con như vậy cậu không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, "Không phải, Đào ca, anh đừng đùa em! Em... bên dưới trống..."

"Cứ mặc thế đi", Cố Đào thành công làm cậu nghẹn lời chỉ với một câu, "phong tục dân tộc."

"Đừng! Đừng đùa! Lần trước em—"

"Lần trước anh không để ý, quên không nói quy tắc cho cậu. Được rồi, khách hôm nay rất quan trọng, cậu ngoan ngoãn theo anh đi." Cố Đào đặt chén xuống, đứng dậy kéo Phương Mạt ra ngoài. Nếu có thể lờ điệu cười khoái trá kia của hắn thì chắc sẽ thoải mái hơn.

-------

Chờ bọn họ dưới tầng là một người lái xe lạ mặt, ngay cả Cố Đào cũng không quen. Không gian trong xe cũng nhỏ hep, hai người ngồi phía sau đều thấy không tự nhiên. Cũng may lái xe hiểu quy tắc liền tập trung lái xe, ngoài chào hỏi ra không nói một câu dư thừa.

Xe đi một lúc, Cố Đào vẫn không nhịn được mở miệng, "Xe cậu thấy bảo đang ở xưởng sửa chữa, một hai ngày nữa là lấy được rồi."

Lúc này Phương Mạt mới nhớ lần trước bọn họ đến Khang Bang mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ. Có lẽ lần này do họ tới bất ngờ, Mã Tư Giới chưa kịp chuẩn bị cái gì cho Cố Đào.

Nói đến xe, trong đầu Phương Mạt vẫn ám ảnh với ánh sáng quá mức chói lòa kia, nhưng đáng tiếc cậu không nhớ được đầu đuôi sự việc, chỉ đọng lại một vài đoạn ký ức hỗn loạn. Rốt cuộc vì sao cậu bị lật xe?!

"Sao thế?" Nói với Phương Mạt nửa ngày không ai đáp lời, Cố Đào mới cảm thấy có gì đó kì lạ, quay đầu nhìn sang, quả nhiên Phương Mạt lại ngồi ngẩn người. "Sao cậu hay thần người ra vậy?"

"À không, em đang suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi. Đào ca, lúc nào rảnh em muốn đến chỗ bị lật xe xem thử."

"Cậu lại nghi ngờ chuyện gì?"

"Em cũng không biết, chỉ là có mấy chuyện nghĩ không ra, cứ thấy thiếu gì đó nên không thoải mái lắm."

Lời nói của Phương Mạt cũng làm Cố Đào nghi ngờ, hắn cảm thấy mới nghe qua mọi chuyện đều quá trùng hợp, chẳng lẽ... Người đầu tiên Cố Đào nghĩ đến là Mã ca. Dù sao người không tán thành chuyện Phương Mạt ở bên cạnh hắn chính là Mã ca, người liên tục hoài nghi đàn em bên cạnh hắn cũng là Mã ca. Mà khổ cái, những gì Mã ca nghi ngờ đều đúng. Chẳng lẽ là Mã ca sai người làm? Trong lòng Cố Đào trầm xuống.

-------

Dọc đường không ai nói thêm gì nữa, lái xe yên ổn đưa bọn hắn đến một nơi, chào rồi rời đi.

Ăn mặc như sinh đôi, hai người đứng bất động trước một cái cổng làng.

Đúng vậy, một ngôi làng.

"Đào ca,đây—" Là chỗ quái quỷ nào vậy?! Nhân vật lớn? Ở trong này?! Cảm giác hoang vu hẻo lánh khiến Phương Mạt lo lắng.

"Suỵt—đừng nói lung tung, nếu cần thì giả bộ câm điếc đi."

Trước sự ngạc nhiên của Phương Mạt, lúc tới đây rồi dường như Cố Đào còn căng thẳng hơn cả cậu, hắn thậm chí còn không cho cậu hỏi là ai sống ở đây. Nhìn bộ dạng Cố Đào như chuẩn bị đi đánh trận, Phương Mạt cũng cảm thấy căng thẳng theo, hối hận vì ngay cả đoản đao cũng không mang theo người, nếu thực sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?!

"Không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, chỉ là hơi khó nhằn một chút thôi, đi nào!" Nhận ra cậu đang lo lắng, Cố Đào vỗ vỗ mu bàn tay cậu, thuận tay kéo cậu qua cổng rào đơn sơ.

-------

Sáng nay Cố Đào đã cho Phương Mạt một cái nhìn sâu sắc và đầy đủ về cái gọi là "phong tục dân tộc."

Cả làng thay phiên nhau chúc rượu, kéo họ ra nhảy múa, thậm chí còn đùa rất vui vẻ, cùng Phương Mạt kề vai sát cánh chơi bắn tên—vào hoa quả đặt trên đầu....

Trong truyền thuyết không phải Myanmar là quốc gia theo Phật giáo sao? Phương Mạt bị ép cầm một bình rượu, đưa mắt nhìn sang Cố Đào cũng đang uống không ngừng.

Cố Đào liếc mắt, cảm thấy không thể chỉ dựa vào ánh mắt để truyền đạt ý tứ quá phức tạp, hắn liền đẩy những người xung quanh ra, trực tiếp bước đến bên cạnh Phương Mạt rồi đổ ập vào người cậu khiến cậu suýt nữa ngã ra đất. Sau đó hắn giữ nguyên tư thế mất tự nhiên để nói thầm với Phương Mạt, "Cậu còn không nhìn xem đây là đâu!", trong giọng nói dường như hoàn toàn không có chút men rượu.

Đầu óc hỗn loạn của Phương Mạt lúc này mới bắt đầu xoay chuyển, cậu liền nghĩ đến một vấn đề, nơi bọn họ đang đứng... là chỗ tập hợp nhiều thế lực vũ trang khác nhau. Phương Mạt rùng mình một cái rồi lấy lại tinh thần. Cậu nhìn Cố Đào ra hiệu, bao giờ về được?

"Chờ đến khi gặp được người cần gặp đã." Cố Đào ngừng giả vờ, bình rượu trong tay rơi xuống "choang" một tiếng, những người còn tỉnh táo đã kéo hết đám say xỉn đi.

Cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt và hỗn loạn ban nãy dần trở nên yên tĩnh.

Cố Đào dừng việc dựa lên người Phương Mạt, cọ tới cọ lui hắn sắp nổi ý xấu mất rồi, sau khi xác nhận cậu chưa uống say đến mức đứng không vững hắn mới ngồi xuống ghế chờ người kia đến.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc quân trang bước tới, không nói lời nào chỉ ngồi xuống đối diện với Cố Đào ở phía xa.

Ông ta đeo kính râm, có làn da ngăm đen. Ngoài bộ quân phục ra không có dấu hiệu gì khác. Phương Mạt không thể phán đoán người này thuộc nhóm vũ trang nào, đành theo dõi tình hình.

Cố Đào ngồi thẳng lưng bày tỏ ý tôn trọng, chính thức bắt đầu bật "chế độ đàm phán".

-------

Đến tận khi có thể ngồi lên xe rời đi, Phương Mạt vẫn mơ màng.

Bọn họ ra vẻ thần bí, phô trương như thế, cậu còn tưởng đây sẽ là một thương vụ giao dịch vũ khí bí mật, nếu không cũng phải là hàng gì đó khan hiếm. Ai mà ngờ người mặc quân phục kia lại là một kẻ "ăn chay"?! Ngồi giữa lực lượng vũ trang độc lập nhưng lại là đại gia bán trái cây?!

Quá là khôi hài rồi?!

Nhìn Phương Mạt đoán không ra, Cố Đào làm sao có thể hiểu dụng ý của Mã Tư Giới? Nhưng hắn mơ hồ nhớ một chuyện, "Không phải cậu từng dùng sầu riêng để vận chuyển hàng sao?"

Đương nhiên Phương Mạt nhớ rõ, nhưng chẳng lẽ lại đơn giản như vậy? Không hiểu vì sao cậu lại có suy nghĩ Mã Tư Giới thực sự có lòng bán hoa quả?!

Cố Đào vẫn đang nói gì đó nhưng Phương Mạt chỉ cảm thấy đau đầu, tiếng tạp âm "ong ong" hòa cùng tiếng ô tô vang bên tai, Phương Mạt hơi say chuếnh choáng liền cứ thế ngủ thiếp đi.

Khoảng nửa tiếng sau, trại tử của Mã Tư Giới hiện ra trước mắt.

"—"

"Này!" Xe dừng ở bên ngoài, ngay khi Cố Đào định đánh thức Phương Mạt thì cậu đã bị giật mình mà tỉnh lại, "Anh làm gì vậy?!"

Cố Đào đưa Phương Mạt về phòng nghỉ ngơi rồi lập tức rời đi. Phương Mạt tưởng hắn đi xử lý căn phòng đêm qua bị mưa to làm hỏng nhưng kỳ thực hắn đi gặp Mã Tư Giới.

Toàn bộ chuyện lằng nhằng hôm nay đều có mục đích của nó, Cố Đào không tin đây là mở màn cho việc buôn hoa quả. Hắn muốn hỏi Mã Tư Giới, rốt cuộc gã có ý gì!

Phương Mạt vừa mới tỉnh ngủ sau khi ăn ở trong phòng, lúc gặp lại Cố Đào trời đã chạng vạng tối, trên tay hắn còn cầm hai quả đu đủ.

Đợi hắn đến gần Phương Mạt mới nhìn rõ, hai quả đu đủ kia được cắt miếng thành hình cầu, còn có thêm một số loại hoa quả khác tạo thành một khay lớn. Cảnh này khiến Phương Mạt nhớ đến những gì vừa trải qua, "Thật sự là... bán hoa quả sao..."

"Còn chưa tỉnh ngủ à!" Cố Đào cáu kỉnh, đại khái là do lúc chiều nói chuyện với Mã Tư Giới không vui lắm, hắn đưa một quả đu đủ cho Phương Mạt, "Tỉnh rượu đi!"

Hai người yên lặng ăn một hồi, Phương Mạt cảm thấy Cố Đào có gì đó muốn nói, "Đào ca, có chuyện gì anh cứ nói đi."

Nhưng Cố Đào lại nhắc đến việc khác, "Ngày mai cậu qua xưởng lấy xe về đi."

"Vâng."

"Sau đó đi đón một người." Cố Đào ăn nốt miếng đu đủ cuối cùng rồi ném vỏ lên bàn, cả người cảm thấy thả lỏng, "Sau mấy tháng, cuối cùng Đại Hiệp cũng xuất hiện rồi."

-------

Trại Trà Bán Sơn.

Trên cánh cửa tre ở sườn núi có bốn chữ lớn cũng được đan bằng tre, đây là trang trại trà tư nhân của Mã Tư Giới, xung quanh được núi và sông bao bọc, chất lượng đất và nước rất tốt. Chè sản xuất ra chất lượng thượng thừa nhưng sản lượng không cao, chỉ đủ cho trại tử sử dụng.

Dưới chân núi có một khoảng đất trống nhưng xung quanh đều có rừng cây rậm rạp bao bọc giống như tường thành. Bên trong... chính là xưởng sửa xe bí mật của trại tử, xe của bọn họ dùng đều được ngụy trang, kiểm tra, bảo dưỡng ở đây. Chiếc xe Mercedes-Benz đen Phương Mạt lái lần trước cũng đang ở đây. Công nhân trong trại trà đã được báo trước, vừa thấy cậu đến liền lập tức dẫn cậu qua đó.

Để đến xưởng sửa xe phải đi qua bãi đất trống dưới chân núi, trong sân có một chiếc Silverado đang được bảo dưỡng. Chiếc xe này rất rực rỡ, thân xe màu xanh ngọc sáng, được trang bị thanh chống va đập cao và đèn pha, nhưng chỉ có một chiếc đèn ngoài cùng bên trái trong bốn chiếc đèn là không sáng. Có vẻ như xe đã gặp tai nạn nghiêm trọng. Mặc dù mui xe chuẩn bị được sơn lại nhưng qua dấu vết xấu xí của lớp bả trên mui xe vẫn có thể nhận ra nó đã bị cong đi rất nhiều, gần như bị lật hẳn lên, khe hút gió còn chưa được lắp đặt, các dấu vết va đậm trên dầm trước cũng rất rõ ràng.

Là xe của ai nhỉ? Tại sao lại vỡ đến mức này?

Phương Mạt thấy hơi tò mò, tranh thủ trong lúc đợi lấy xe liền tán gẫu với một công nhân, "Chiếc xe này... vỡ như vậy đáng tiếc ghê."

"Xe này á? Không cẩn thận đụng trúng cây." Thợ sửa xe không quen Phương Mạt nên nói chuyện vẫn có ý giấu giếm.

Phương Mạt không dám hỏi thêm, sợ bị lộ chuyện gì.

Đám công nhân bận rộn sửa chữa, mui xe hạ xuống "Rầm" một cái khiến Phương Mạt không để ý liền giật mình, cậu quay đầu lại nhìn chỉ thấy một lá bùa đan bằng tay hình trụ treo trên gương chiếu hậu của chiếc Silverado. Nó có hình dáng một chiếc chày trừ quỷ trông rất đặc biệt, Phương Mạt từng chứng kiến ai đó tự mình làm ra, cũng từng nhìn thấy nó trên xe một người nào đó. Cậu chắc chắn không nhớ nhầm.

Là xe của Nham Quang.

Trong nháy mắt Phương Mạt khựng lại, những nghi ngờ trong lòng cậu dường như đã rõ ràng hơn, nhưng cũng mịt mờ hơn.

Cậu cảm giác từng thấy một chiếc xe bật đèn sáng chói lao thẳng về phía mình. Nếu vậy... có ai đó đã tông cậu sao? Chẳng lẽ là Nham Quang?

Dương như mọi điểm đáng ngờ đều tập trung vào Nham Quang. Phương Mạt rơi vào trầm tư, Nham Quang chân thành với cậu như anh em, thật sự sẽ làm chuyện này sao? Nếu Nham Quang thật sự trở mặt với cậu, vì sao lại đưa cậu về đây? Nếu Nham Quang muốn giết cậu... vì sao lại phải cứu cậu? Hơn nữa... Nham Quang đâu có lý do để giết cậu? Hay là Mã Tư Giới? Càng nghĩ Phương Mạt càng cảm thấy khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top