Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lui ra đi." Quay đầu trở lại phòng trà, Mã Tư Giới điềm tĩnh tự mình pha trà, tay cầm ấm run lên một cái, gã đưa mắt nhìn Nham Quang trước mặt, "Bảo bọn nó rút hết đi."

"Vâng, Mã ca." Nhận được tin, Nham Quang liền chờ ở cửa trại tử, một lần nữa sắp xếp chỗ nghỉ cho đoàn xe rồi đến bên cạnh Mã Tư Giới chờ chỉ thị, một chút cũng không nhìn ra mới vừa nãy cậu ta còn tàn khốc kết tội Mã Tư Giới ở chỗ Phương Mạt.

Người vừa đi, Mã Tư Giới liền tắt bếp, đứng dậy vào phòng làm việc.

"Có chuyện gì vậy." Gã sử dụng một chiếc điện thoại vệ tinh chưa từng có ai nhìn thấy—thậm chí đó giờ hắn vẫn liên lạc với Cố Đào bằng di động—có thể thấy đối phương bí mật và quan trọng đến mức mức nào. Nhưng lần này "người quan trọng" kia lại không cho gã một câu trả lời thỏa đáng.

"Một chút rắc rối nhỏ, cậu tốt nhất đừng có động tĩnh gì lớn cho đến khi tôi xử lý xong."

Giọng nói của đối phương đương nhiên đã được xử lý biến âm thành một giọng máy móc lạnh lùng, người này luôn cố chấp duy trì cảm giác bí ẩn khiến Mã Tư Giới nhịn không được thầm cười nhạo một tiếng. Đã chủ động thông qua La Đồng Bưu tìm đến gã, muốn bắt cá lớn trong bùn lầy, có gan để làm đến mức này còn sợ bại lộ sao? Đúng là đạo đức giả.

"Ông thông báo không kịp thời, bên tôi sẽ có rắc rối." Đoàn xe đêm nay có động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ có người tra ra. Còn có Phương Mạt, gã vẫn không thể tín nhiệm cậu, tuy Phương Mạt không tham gia hành động đêm nay nhưng không đảm bảo cậu sẽ không nghi ngờ, hoặc sẽ moi ra gì đó từ Cố Đào...

"Rắc rối của cậu thì tự mình giải quyết, đừng gây chuyện cho tôi." Đối phương rõ ràng còn nóng nảy hơn, lập tức dập máy.

Đúng lúc gã cũng không có tâm trạng tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, hiện giờ có vấn đề quan trọng hơn, "Nham Quang."

"Em đây, Mã ca." Giọng của Nham Quang từ xa vọng lại.

Mã Tư Giới đợi cậu ta trong phòng trà, cảm thấy chưa bao giờ hài lòng về Nham Quang như hôm nay. Người này năng lực khá được, tính cách rụt rè nhát gan trước đây cũng đã thay đổi nhiều, làm việc càng lúc càng ổn thỏa. Chỉ là, mỗi lần gã nghĩ đến chuyện trọng dụng Nham Quang đều cảm thấy do dự...

"Mã ca, anh gọi em à?"

"A Đào đâu?" Dù đi xe sau cũng không chậm như vậy, sao còn chưa tới?

"Đào ca... hình như em thấy xe anh ấy đi về phía nhà nhỏ." Nham Quang thành thật trả lời, sau đó cảm thấy có gì không ổn, "Có cần em đi..."

Mã Tư Giới nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang le lói, trong đáy mắt dường như cũng có một ngọn lửa đang cháy, gã nói, "Không cần."

Cũng may trí tưởng tượng của Mã Tư Giới có hạn, gã không ngờ người em trai tốt gã luôn tâm niệm trong lòng lại đang đánh nhau với xoong nồi dưới bếp vì người mà hắn quan tâm nhất.

-------

Một mùi hương thoang thoảng từ ngoài cửa.

Cố Đào bước vào, trên tay bê một bát mì trứng lớn bốc khói nghi ngút, "Nhìn cậu xem, mũi thính như cún?!"

Phương Mạt ôm bụng xoa xoa, vừa xỏ dép vào định đứng dậy liền nhoáng lên một cái, bất đắc dĩ ngã ngồi bên mép giường.

"Sao vậy?!" Cố Đào không đùa nữa, đặt mì lên mặt bàn rồi vội chạy qua xem. Tay hắn vén mái tóc ngắn ngủn của Phương Mạt, nhiệt độ dưới lòng bàn tay khiến hắn hoảng hốt, "Tại sao càng lúc càng sốt cao như vậy?! Anh đi gọi bác sĩ—"

"Đừng..." Phương Mạt nắm chặt tay hắn kéo lại.

Thật ra Phương Mạt cũng không có bao nhiêu sức lực, nhưng Cố Đào không dám giãy ra, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm như thể chỉ cần buông sẽ có chuyện không tốt xảy ra, hắn đành ngồi trở về, "Sao rồi? Cảm thấy không thoải mái ở đâu? Sao lại càng ngày càng nóng như vậy? Có phải lúc anh đi đã có chuyện gì không? Có ai đã đến à?"

Cơn chóng mặt trong nháy mắt biến mất, nhưng thứ khiến cậu đau đầu hơn chính là hàng loạt câu hỏi của Cố Đào, "Anh hỏi nhiều vậy, em đáp làm sao..." Phương Mạt dụi dụi mắt, xem ra mất ngủ một đêm thật sự khó chịu, "Em đói bụng thôi, tụt huyết áp, anh còn kẹo cai thuốc không?"

Kẹo cai thuốc? Cố Đào chợt nhớ đến hộp kẹo mình ném giữa đường trong lúc tức giận... Có lẽ nếu lúc đó hắn quay lại tìm Phương Mạt, mọi chuyện cũng không lộn xộn thế này...

"Em đói..."

Phương Mạt đang vô lực dựa vào hắn đương nhiên quan trọng hơn việc nhớ lại, Cố Đào bê bát mì qua, định đưa đũa cho Phương Mạt nhưng lại phát hiện cậu đã mở miệng sẵn.

"A..."

Đêm nay Phương Mạt rất khác thường—Cố Đào trong lòng nghi ngờ—nhưng hắn thích như vậy nên không buồn so đo chuyện lông gà vỏ tỏi, tắm cũng tắm cho cậu rồi, bón mì cũng có là gì đâu.

-------

Nói là đói nhưng Phương Mạt cũng chỉ ăn hai miếng rồi lấy cớ mệt nằm xuống giường không chịu nhúc nhích.

Cố Đào vùi đầu ăn nốt phần mì còn lại rồi loay hoay dọn dẹp. Phương Mạt cũng mặc kệ hắn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ đến khi có người đỡ dậy cho uống một loại nước cực kỳ đắng. Cậu vô thức muốn nôn ra ngoài nhưng có thứ gì đó chặn miệng cậu lại, ép cậu phải miễn cưỡng nuốt xuống.

Cố Đào cho cậu uống thuốc và dọn dẹp xong cũng không dám rời đi, liền ôm cậu nằm một lát. Cho đến khi cảm thấy cơn sốt cao kinh hoàng của Phương Mạt từ từ hạ xuống dưới tác dụng của thuốc, hắn mới nhận ra cả người mình đã đầy mồ hôi.

Không biết đã qua bao lâu, mơ mơ màng màng trời đã hửng sáng. Cố Đào đưa tay nhìn đồng hồ, nhìn hai lần mới xác định được thời gian, đã gần sáu giờ.

Chết rồi!

Không dám chậm trễ, hắn cẩn thận đắp chăn cho Phương Mạt, vội vàng quay về phòng mình rửa mặt rồi đi gặp Mã Tư Giới. Chuyện xảy ra tối qua chắc chắn có vấn đề, đáng ra lúc này hắn nên ở bên đó cùng giải quyết nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Phương Mạt, hắn đã hoàn toàn quên mất!

Lúc hắn bước vào cửa, mọi người trong trại tử đã về vị trí, tất cả trong trại không có gì thay đổi so với trước kia.

Cố Đào sửa sang lại cổ tay áo bước nhanh về phía phòng trà, nhưng đi nửa đường đã bị Nham Quang chặn lại.

"Đào ca, Mã ca mời anh sang sảnh thờ."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, Cố Đào bình tĩnh kéo cổ áo rồi quay người đi theo cậu ta tới sảnh thờ.

Đó là nơi Mã Tư Giới thiền định, trước đây mọi chuyện đều bàn bạc ở phòng trà, Cố Đào không hiểu vì sao đột nhiên Mã Tư Giới lại đổi địa điểm.

Vừa vào cửa, Nham Quang ở phía sau đã đóng cửa lại.

"Mã ca—"

"Suỵt—" Mã Tư Giới nháy mắt, dẫn hắn đến chỗ tượng phật ở chính giữa sảnh, đưa tay kéo tấm rèm trước bàn thờ, hóa ra bên dưới có một cửa hầm bí mật, bậc thang kéo dài xuống tận chỗ tối đen nhìn không rõ.

Còn có một chỗ như vậy sao?!

Sự ngạc nhiên của Cố Đào không phải là giả. Trước đây khi hắn rời Khang Bang đến phía Bắc để phát triển, trại tử của Mã Tư Giới hoàn toàn không liên quan gì tới hắn. Để bảo vệ lẫn nhau, bọn hắn đã cắt đứt mọi mối liên hệ có thể có, cả hai đều có vòng tròn quan hệ của riêng mình, hầu như không trùng với nhau. Vì vậy trừ khi chính bọn hắn nói ra, nếu không sẽ không có ai nghĩ bọn hắn là anh em ruột.

"Đây..."

"Xuống dưới rồi nói." Mã Tư Giới cầm chuỗi hạt châu đi trước, ra hiệu cho Cố Đào đi theo mình.

Khe hở dưới bàn thờ rất nhỏ, chỉ vừa một người nhưng càng xuống phía dưới càng rộng, thậm chí còn rộng bằng cả một căn phòng.

Dưới đó còn có có một hầm ngầm. Chuyện này đương nhiên không thể làm xong ngày một ngày hai, có vẻ như Mã Tư Giới đã bỏ khá nhiều tâm tư, chuẩn bị cẩn thận.

"Đây là một đường hầm bí mật thông ra bên ngoài núi. Trong này cũng để sẵn hai chiếc ô tô, trên xe chuẩn bị đầy đủ vật dụng cơ bản. Đi về phía Tây sẽ đến Sagaing, hoặc về phía Nam đến Thái Lan, sang Việt Nam không an toàn lắm nhưng nếu đến sát biên giới chắc cũng không tới mức xung đột với lực lượng vũ trang địa phương..."

"Mã ca, đây là ý gì?" Đang yên đang lành dẫn hắn xuống đường hầm làm gì? Nói những chuyện này với hắn làm gì? Cố Đào không phải không nghĩ Mã Tư Giới có chừa đường lui, chỉ không hiểu vì sao tự dưng lúc này lại nói với hắn.

Có một tiếng vang nhẹ trong đường hầm, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc Cố Đào bị sốc vì những lời Mã Tư Giới nói tiếp theo.

"A Đào, trại tử này không có gì để phòng ngự, nam nữ già trẻ trong trại cũng chỉ là nông dân bình thường, bảo bọn họ cầm súng chống lại kẻ thù bên ngoài là không thể." Mã Tư Giới xoay người nhìn về phía Cố Đào, "Tôi từng hối hận, biết vậy bỏ tiền lập một quân đội, nhưng như vậy quá gây chú ý, sẽ mang đến rắc rối cho cậu. Nên tôi cũng không tiếc tiền đút lót khắp nơi để được bảo kê, thực ra chỉ muốn bảo vệ mọi thứ ở đây mà thôi."

"Mã ca..." Cố Đào cảm thấy có gì đó không ổn, nhất thời không nói rõ được là việc gì chỉ có thể lo lắng hỏi, "Đã có chuyện gì?!"

Giơ tay ra hiệu cho Cố Đào đừng nói nữa, Mã Tư Giới nhìn chuỗi hạt châu trong tay, cuối cùng cất vào túi như thể đã hạ quyết tâm, tựa như phá bỏ phong ấn của chính mình, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi, "A Đào, cậu nghe cho kỹ, những lời tôi nói hôm nay nhất định phải nhớ trong lòng, không được tiết lộ với bất kỳ ai!"

Nghe giọng gấp gáp của gã mà Cố Đào cũng sốt ruột theo, hắn đã quen với bộ dạng điềm tĩnh từ tốn của người anh trai này, đột nhiên gã trở nên "có sức sống" khiến hắn hoảng sợ, "Có chuyện gì vậy?! Anh nói cho em đi?! Có phải liên quan đến việc hôm qua đột nhiên quay lại không? Trên mấy chiếc xe đó chứa cái gì? Cần đi đâu?"

"Những chuyện khác cậu không cần lo, chỉ cần nhớ rõ tôi đã nói những gì, nhớ ký, không được tiết lộ cho bất kỳ ai!"

Cuối cùng Cố Đào cũng hiểu Mã Tư Giới nhắc đi nhắc lại như vậy là đề phòng ai. Hắn có thể, nhưng làm như vậy trong lòng Cố Đào cảm thấy thật khó chịu.

Đề phòng Phương Mạt... Cố Đào vốn cũng có ý này, nhưng có một số chuyện hắn không thể gạt cậu, cũng may toàn những chuyện không quan trọng. Nhưng hôm nay... Mã Tư Giới đem vận mệnh của toàn bộ trại tử đặt vào tay hắn, Cố Đào cảm thấy áp lực nặng nề.

Con người chính là như vậy, không có bí mật thì cả người thoải mái, một khi có bí mật... sẽ không còn là chính mình của trước đây nữa.

Mã Tư Giới đang dùng thủ đoạn để ép hắn, tuy rằng nhìn từ ngoài giống như việc rời khỏi trại tử chỉ để tránh tai mắt kẻ khác, nhưng thật ra gã chưa từng từ bỏ việc khuyên Cố Đào rời khỏi Phương Mạt. Nếu Cố Đào không biết thân phận và mục đích của Phương Mạt, hắn nhất định sẽ không để tâm đến hành động của Mã Tư Giới. Nhưng hiện giờ nhìn từ góc độ nào cũng thấy bí mật mà Mã Tư Giới nói cho hắn đều trực tiếp giết chết Phương Mạt. Con dao giết người như vậy hiện giờ nằm trong tay Cố Đào, phía bên nào hắn cũng cảm thấy khó xử.

Nhưng hắn không có sự lựa chọn.

Hắn muốn hỏi Mã Tư Giới vì sao không thể giữ Phương Mạt? Nhưng nhớ lại kết cục của An Đình, con tim Cố Đào không còn chút ánh sáng. Hắn không thể ích kỳ như vậy, dù là... đối với ai.

-------

Hia người quay lại theo đường cũ, cửa đường hầm chỗ tượng phật lại bị lớp vải phủ lên.

"Thế này hơi đơn giản—"

"Càng đơn giản lại càng khó ngờ." Mã Tư Giới phủ lớp bụi không tồn tại trên người, tay lại cầm chuỗi hạt, khôi phục bộ dạng lúc trước như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ của Cố Đào. "Yên tâm, mỗi ngày tôi đều tự mình quét dọn chỗ này, mọi người chỉ đảo qua một lần lúc cúng bái hàng tháng, cũng không có gì thần bí nên không ai để tâm."

"Chuyện đêm qua..."

"Đúng rồi, cậu từ bên nhà sang, ở bên đó đã quen chưa?" Nghe hắn hỏi, Mã Tư Giới cố tình lảng sang chuyện khác.

Từng câu từng chữ đều ẩn chứa hai từ "Phương Mạt", Cố Đào tâm loạn như ma, thành công bị đánh lạc hướng, "Cũng quen, không khác chỗ ở cũ là bao."

Mã Tư Giới gật gật đầu, cùng Cố Đào đi ra ngoài. Nham Quang đang đợi sẵn ở dưới mái hiên cuối đường, thấy hai người đi ra liền chạy lại đón, "Mã ca, Đào ca."

"Gọi Phương Mạt đi, chúng ta ra sau núi một chút." Mã Tư Giới nhìn Cố Đào rồi nói với Nham Quang.

-------

Sau khi Cố Đào đi khỏi, nghe thấy tiếng đóng cửa Phương Mạt đã tỉnh dậy.

Cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, Phương Mạt tự sờ trán, thân nhiệt đã trở về bình thường, cơn bệnh đột ngột cuối cùng cũng qua đi. Cậu đã không còn muốn quan tâm đến tình trạng cơ thể mình, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, có sức lực thì thà quan sát Mã Tư Giới nhiều hơn một chút. Cậu đã đến Khang Bang rồi, cơ hội hiếm có như vậy không thể bị lãng phí.

Nhưng nếu Mã Tư Giới bị kết tội, vậy Cố Đào sẽ bị liên lụy đến mức nào? Định tội và hình phạt ra sao? Phương Mạt không dám nghĩ đến vấn đề này, kể từ sau khi ở bờ sông lại càng không dám nghĩ. Đôi khi thiện ác trên người Cố Đào không thể phân biệt rõ, nhưng dù là cái nào đi chăng nữa đều khiến cậu thống khổ như thiên đao vạn quả. Ngày hôm qua lúc cơ thể khó chịu tới cực điểm, cậu vẫn còn nghĩ xem làm sao để bảo vệ Cố Đào tốt nhất có thể, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã bị cơn sốt cao làm bất tỉnh nhân sự, kết quả là... đương nhiên không nghĩ nổi.

Lấy lại tinh thần thôi.

Phương Mạt vỗ vỗ mặt, nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo, vừa định mở cửa thì cửa lại tự mở ra.

"..."

"Làm sao? Mang cơm cho cậu còn dọa cậu sợ à?" Giọng nói của Tề Hiệp có hiệu ứng đặc biệt độc nhất vô nhị, một câu nói bình thường không hiểu sao lại nghe ra vài phần tức giận.

Phương Mạt ngẩn người, Tề Hiệp đột nhiên nở nụ cười, phất phất tay trước mặt cậu, "Hoàn hồn chưa, sợ thật à?"

"Đại Hiệp", vừa cười vừa gạt tay Tề Hiệp, Phương Mạt đón khay cơm rồi ngồi lại bên giường, "Anh chính là đại ân nhân của tôi, sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới tìm tôi?"

Đứng ở giữa phòng nhìn mọi thứ xung quanh, Tề Hiệp đút hai tay túi quần, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu.

"Lại đây ăn cùng đi, nhiều thế này tôi cũng không ăn hết... Đại Hiệp, nhìn gì vậy?" Nhận ra Tề Hiệp không hề nhúc nhích, Phương Mạt lại đặt bát xuống.

"Không có gì, vừa rồi tôi nhìn thấy Đào ca." Tề Hiệp vẫn giữ nguyên tư thế, dùng giọng điệu như cũ.

Phương Mạt nghe xong không hiểu sao trong lòng có chút giật mình, nhưng cậu không nói gì, chờ Tề Hiệp tiếp lời.

"Cậu không hỏi tôi nhìn thấy ở đâu sao?" Thấy cậu không trả lời, Tề Hiệp nói tiếp, hỏi một câu nghe không đúng lắm.

Không rõ vì sao Tề Hiệp lại có thái độ đó với cậu, nhưng ở nơi đất khách quê người chỉ có mình anh ta là người một nhà, Phương Mạt không hề tức giận, "Đào ca... có lẽ có việc cần ra ngoài."

"Cậu biết rõ anh ta "ra ngoài" chứ không phải "trở về"!" Cuối cùng ánh mắt Tề Hiệp cũng thôi lưu luyến trần nhà nhưng lại nhìn Phương Mạt có chút kích động.

"... Đại Hiệp, rốt cuộc anh muốn nói gì? Nói thẳng ra đi." Xem ra có chút hiểu nhầm, Phương Mạt hy vọng có thể giải quyết càng sớm càng tốt, cậu không muốn dây dưa với Tề Hiệp trong bầu không khí như thế này.

"Tôi thấy anh ta đi ra khỏi phòng của cậu." Thái độ của Phương Mạt cũng khiến Tề Hiệp cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ nghi ngờ của anh ta là sai? Phương Mạt và Cố Đào căn bản không có chuyện gì? Nhưng chính mắt anh ta nhìn thấy không phải như vậy.

"..." Phương Mạt trầm mặc một lúc rồi nói thật, "Hôm qua tôi không khỏe, anh ấy qua thăm. Như vậy thì sao?"

Nhận ra lần này Phương Mạt thực sự tức giận rồi, nhưng Tề Hiệp không chút áy náy, "Hôm kia tôi tới tìm cậu, nhưng..."

Tuy rằng hai ngày vừa rồi ốm không có khái niệm về thời gian, nhưng Phương Mạt vẫn ngẫm nghĩ về "hôm kia" mà Tề Hiệp nói. Anh ta nói đi tìm cậu nhưng cậu không có chút ấn tượng, có lẽ không gặp thật. Mà nghe ý của Tề Hiệp... lúc anh ta tới cậu vẫn còn tỉnh táo. Nếu tỉnh táo mà lại không gặp, hẳn phải bị chuyện gì đó cản trở, chuyện gì? Chuyện—

"?!" Sắc mặt Phương Mạt lúc đầu trắng bệch, sau đó đỏ lên. Chỉ có thể là hôm đó! Lúc ấy cậu còn tỉnh nhưng không cách nào gặp người khác vì Cố Đào đã ở đó, ngay trên chiếc giường tre đơn sơ của cậu!

Trời ạ! Lúc đó Tề Hiệp ở bên ngoài?!

Phương Mạt sắp xếp đầu đuôi câu chuyện xong liền cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

"Cậu có gì muốn giải thích không?" Nhìn nét mặt hẳn là Phương Mạt đã nhớ ra. Mà biểu cảm của cậu... Tề Hiệp biết nghi ngờ của mình là đúc. Cái ôm khi mới gặp lại cách đây không lâu vẫn còn nguyên trong ký ức của anh ta nhưng hiện giờ lại trở thành trò cười chân thật nhất. Chẳng lẽ nhiệm vụ của bọn họ sẽ thất bại vì người trước mặt này sao?!

Phương Mạt ngồi ở mép giường, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, ngón cái tay phải đặt lên trên tay trái, cậu xoa tay trong vô thức, xoa đến mức ngón tay đỏ bừng cũng không dừng lại. Mặt cậu rất đỏ, nhưng từ từ nhạt đi, càng trở nên trắng bệch.

"Rốt cuộc vì sao?" Tề Hiệp kéo ghế ngồi xuống, giữ khoảng cách nhất định với Phương Mạt. Anh ta dựa vào bàn nhìn Phương Mạt giống như trong phòng thẩm vấn, "Cậu có biết mình đang làm cái gì không?"

Đang làm cái gì?

Làm cái gì...

Phương Mạt vốn là trẻ mồ côi, hiếm khi cậu cảm thấy bơ vơ như lúc này. Lần cuối cùng là khi nghe Hàn Sở Đông nói La Phi đã hy sinh, cậu mất đi người quan trọng nhất trên thế gian này. Mà hiện giờ, Tề Hiệp vô tình phá vỡ chuyện cậu muốn che giấu nhất... Phương Mạt nhất thời không thể chịu đựng được khi nghĩ đến thứ mình sắp mất đi. Môi cậu vốn nhợt nhạt, lúc này còn run rẩy, nhìn vừa đáng thương vừa bi ai. Cậu muốn giải thích nhưng lại chẳng nói nên lời. Nếu Đại Hiệp biết về chuyện của La Phi, chuyện của Cố Đào... Phương Mạt cảm thấy mình có thể sẽ chết.

Phương Mạt cố gắng ngẩng đầu giải thích, nhưng giãy giụa hồi lâu vẫn không thể mở lời, nhìn có thể dùng ánh mắt để nhìn Tề Hiệp.

Bị ánh mắt ấy nhìn thực sự rất khó chịu, Tề Hiệp cảm thấy mình như người xấu, cảm thấy mình sẽ bức Phương Mạt vào đường cùng. Nhưng anh ta có làm gì đâu? Anh ta chỉ làm đúng chức năng nhiệm vụ của một cảnh sát nằm vùng. Tính chất nghề nghiệp của cảnh sát nằm vùng rất đặc biệt, nếu trong đội ngũ xuất hiện những kẻ không trung thành, tổn thất không chỉ sinh mạng của chính người nằm vùng mà còn cả toàn bộ công sức của những người đã thầm lặng hy sinh trước đây. Tính mạng và xương máu của họ không phải thứ mà một vài người như anh ta có thể gánh vác nổi. Anh ta không thể sai, một bước cũng không thể!

"Tôi... không làm gì có lỗi với chuyện của sở trưởng Hàn." Một lúc lâu sau Phương Mạt mới thốt ra một câu như vậy. Vừa nói xong, cả người hít một hơi, trên khuôn mặt tái nhợt lại chợt đỏ bừng một cách kỳ quái, cậu ngồi phịch xuống giường thở gấp.

Một câu nhàn nhạt như vậy không chiếm được nhiều lòng tin của Tề Hiệp, nhưng tình trạng của cậu lại khiến Tề Hiệp chú ý, "Cậu sao lại thế này? Bị bệnh sao?" Nhớ lại cái ôm kia, Tề Hiệp mới phát hiện chỉ sau một vài tháng Phương Mạt đã gầy yếu đi không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top