Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ai nhắc tới mật đạo kia nhưng không nghi ngờ gì nữa, trong lòng cả hai đều có suy tính riêng.

Cố Đào rất muốn biết Mã Tư Giới và Phương Mạt đã nói chuyện gì với nhau, nhưng dù hắn hỏi thế nào Phương Mạt vẫn ngậm chặt miệng như hến, không hé nửa lời.

Chẳng lẽ hỏi Mã Tư Giới?

Đừng đùa...

Kết quả là chuyện này đã nằm trong lòng Cố Đào rất lâu, rất sâu, thậm chí còn vượt qua cả bí mật của mật đạo.

---------

Thể chất Cố Đào vốn khá tốt, vết thương do trúng đạn lành rất nhanh, chỉ mới một tuần đã bắt đầu khép miệng. Cố Đào mấy ngày này không có việc gì làm nên vô cùng buồn chán, hắn lấy khẩu súng nguồn cơn của mọi chuyện từ tủ đầu giường ra, cầm trên tay hồi tưởng.

Đây là một khẩu súng cũ kỹ, lớp sơn trên thân súng đã bong tróc, lốm đốm lộ ra màu kim loại bên dưới nhưng sờ vào có vẻ nhẵn nhụi, tựa như mỗi ngày đều được chăm sóc cẩn thận. Cố Đào thực sự để ý tới khẩu súng này.

Đó là khẩu súng tự chế đầu tiên mà Mã Tư Giới tặng Cố Đào để tự vệ, không phải loại súng cao cấp mà là của một xưởng "chế tạo tư nhân" mà thôi. Nhưng ưu điểm là nhỏ gọn, dễ mang theo và cất giấu, ngoại trừ việc uy lực và tầm bắn không lớn lắm, hiện tại quả thực không thể đem ra ngoài nhắc tới, cơ bản đủ để tự vệ. Cố Đào luôn giữ nó bên mình, dù sao cũng là một kỷ vật.

Tai họa lần này cũng may nhờ có khẩu súng này, nếu không với hai phát bắn, lưu lại trên người Cố Đào không phải bốn lỗ máu mà là hai cái động và hai lỗ thủng to bằng miệng bát, Cố Đào cũng sẽ biến thành một cái xác chết.

Thật không ngờ, khẩu súng phòng thân lại thực sự cứu hắn một mạng.

"Đào ca, em thấy..." Phương Mạt bước vào không đúng lúc lắm, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Cố Đào cầm súng ngồi xuất thần trên giường. Chuyện "ngoài ý muốn" kia vừa xảy ra không lâu, ký ức trong đầu Phương Mạt vẫn còn quá mới mẻ, nhìn thấy cảnh này cậu không khỏi hét lên, "Anh muốn làm gì?!"

Bị tiếng quát làm giật mình, Cố Đào sửng sốt khoảng hai giây liền nhanh chóng nhận ra Phương Mạt đang hiểu nhầm. Hắn chưa kịp giải thích thì khẩu súng trên tay đã bị giật mất.

"Đào ca..." Tuy biết rõ Cố Đào sẽ không thể vô duyên vô cớ tự bắn mình lần nữa, nhưng Phương Mạt vẫn không cách nào nhìn được cảnh tượng như vậy, cậu kìm nén lửa giận, nắm tay siết chặt nổi gân xanh lờ mờ. Cậu cố gắng hết sức nói chuyện với Cố Đào một cách "ôn hòa", "Nếu anh ổn rồi, chi bằng chúng ta xuống dưới luyện một trận."

Phần da trên cổ căng cứng một cách khó hiểu, ánh mắt Phương Mạt cũng không mấy thân thiện nhưng lời đề nghị này lập tức khiến Cố Đào hứng thú. Hắn thích luyện quyền anh, và quyền anh cũng là sở thích duy nhất của hắn. Kể từ lúc rời khỏi Thương Lan, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không có cơ hội để luyện. Nhớ rõ cổ nhân có người chết vì buồn bực đã từng nói—"Lúc ấy chỉ kêu sao tầm thường", Cố Đào nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ ra hai câu trước là gì, nhưng thế này cũng đã đủ để miêu tả tâm tình Cố Đào hiện giờ. Cảm thấy cả người ngứa ngáy, Cố Đào đứng dậy đi ra cửa, hai mắt sáng lên, nóng lòng muốn thử, "Đi, luyện luyện!"

---------

Tuy nói là luyện quyền nhưng thân thể Cố Đào vừa mới hồi phục không chịu được vận động quá mạnh, Phương Mạt chỉ dùng ba phần sức lực, có thể tránh liền tránh, thậm chí cú đấm thẳng tránh né không kịp cũng chỉ là một cú đấm sượt qua khoảng không bên thái dương Cố Đào.

Vừa bắt đầu đã cảm thấy đối phương đang nhường, Cố Đào cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, sắc mặt không tốt chút nào. Võ đài quyền anh không có kích thước, cho nên Phương Mạt né tránh như vậy là trái với lẽ thường. Cố Đào đẩy mạnh Phương Mạt một cái, giọng nóng nảy, "Cậu có đánh hay không?!"

Phương Mạt đang đánh không ngờ Cố Đào lại không tiếp chiêu bình thường mà trực tiếp đẩy, cậu bị đẩy lùi về sau vài bước, "Ai! Đào ca! Anh đừng nổi giận! Em thực sự không thể đánh lại anh mà..."

Cố Đào nghe thấy toàn bộ lời lầm bầm của Phương Mạt, vừa định nổi giận liền cảm thấy dường như cảnh tượng này hắn đã từng thấy ở đâu đó—khi hắn trực tiếp đánh Phương Mạt ngã khỏi võ đài—lúc đó Phương Mạt vừa mới quay lại bên cạnh hắn. Cơn giận của Cố Đào dường như lập tức bị đông lại, biến thành một tảng băng nên vào chân hắn.

"Đào ca?" Phương Mạt lay lay Cố Đào đang sững người lại, "Đào ca?"

Cố Đào không vui hất tay Phương Mạt ra, cởi găng ném xuống bên chân Phương Mạt, "Không đánh nữa!"

Phản ứng này cũng nằm trong dự liệu của cậu, Phương Mạt lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ giải thích, "Đào ca! Em sợ miệng vết thương của anh bị nứt ra thôi, lần trước khâu lại trông rất khó coi..."

Cậu còn có gan nhắc tới lần trước?! Nhớ đến lúc bị đá xuống giường, Cố Đào càng thêm tức giận, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện vinh quang gì...

Cố Đào nhịn xuống, quay mặt về phía Phương Mạt, cảm xúc rốt cuộc vẫn dịu lại, hắn vội vàng che giấu sự bối rối của mình, thậm chí trong lời nói có chút oán trách, "Lúc này mới nhớ đến việc anh bị thương sao? Lần trước nào có thấy cậu hạ chân lưu tình..."

"Á..." Có phải Cố Đào bị hoán đổi nhân cách không?

Tuy rằng những chuyện thân mật nhất cũng đã làm, nhưng Phương Mạt vẫn chưa quen với việc "đồng giường cộng chẩm", hai người đàn ông cao to cùng nằm trên một chiếc giường, nghĩ thế nào cũng cảm thấy... nóng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Vừa cởi đai bảo hộ trên tay, hắn vừa liếc nhìn Phương Mạt không nói lời nào bên cạnh. Phương Mạt vừa ngừng nói hắn liền nghĩ liệu có phải mình lại nói sai điều gì khiến Phương Mạt mất hứng hay không, đây gần như là một phản xạ có điều kiện. Cố Đào âm thầm thở dài, cảm thấy bản thân thực sự đã thay đổi rất nhiều từ khi xác định quan hệ với Phương Mạt. Trước kia có bao giờ hắn để ý tới cảm nhận của người khác như vậy đâu? Ngày trước để gài bẫy Vương Hỉ, hắn cố tình để Tề Hiệp ra ngoài bị đánh nhưng chưa từng thấy áy náy. Đối với Mã Lục hắn lại càng không để tâm. Ngay cả người duy nhất hắn đích thân đưa về Khang Bang, An Định—có lẽ với hắn cũng đặc biệt ít nhiều—hắn cũng chưa từng hỏi người ta có đồng ý hay không, cứ thế trực tiếp đưa về đây...

Vì sao hắn trở nên suy nghĩ nhiều như vậy?

Cố Đào xoa xoa bờ vai đau nhức, đã lâu không luyện tập đã thụt lùi đi nhiều, hắn xấu hổ chuyển đề tài, "Sau này luyện với anh nhiều hơn đi! Từ lúc sang đây Mã Lục càng ngày càng lười biếng... À đúng rồi! Hình như mấy ngày rồi không thấy Mã Lục? Nó đi đâu rồi? Cả Đại Hiệp nữa?"

"Hai ngày trước Đại Hiệp nói có việc phải ra ngoài một chuyến, đi khá gấp, trước khi đi cũng không kịp nói là chuyện gì... Đã mấy ngày rồi." Phương Mạt chống thắt lưng nhặt găng tay đặt lên giá, nghe Cố Đào nhắc đến mới nhận ra Tề Hiệp đã đi vắng vài ngày rồi.

"Thắt lưng sao vậy?" Cố Đào thắc mắc về động tác kì lạ của cậu.

Phương Mạt đột nhiên đỏ mặt rồi lại đáp qua loa, "Không sao, không sao đâu."

Hậu quả của việc lười vận động đã rõ ràng, cảm giác vóc dáng không còn như trước càng rõ ràng hơn, Phương Mạt lén xoa phần eo, không muốn công khai nguyên nhân.

Tề Hiệp, nhắc đến Tề Hiệp...

Thật ra trước khi đi Tề Hiệp đã đến chào cậu, cũng chỉ nói là ra ngoài làm việc cho Mã Tư Giới, cụ thể thì không kịp nói. Nhưng cuối cùng Tề Hiệp bảo cậu rằng anh ta cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra ở Bắc Kinh, Phương Mạt nên cẩn thận một chút. Lời nói này lúc đó có hơi đột ngột, Phương Mạt chỉ coi như đồng đội quan tâm lẫn nhau chứ không nghĩ sâu xa rằng Tề Hiệp đang ám chỉ chuyện gì. Hiện giờ Tề Hiệp biến mất mấy ngày không có tin tức, e là sắp thật sự xảy ra chuyện lớn...

Bên Bắc Kinh liệu sẽ có chuyện lớn gì? Hàn Sở Đông không thông báo gì sao? Tâm tư Phương Mạt gần đây đều xoay quanh Cố Đào, giờ cậu mới nhận ra đã không nhận được tin tức từ Hàn Sở Đông một thời gian rồi. Nghĩ đến việc mình tự tiện hành động và những lời nói với Hàn Sở Đông lúc trước, Phương Mạt không khỏi hoài nghi có phải bên Bắc Kinh đã bỏ rơi mình? Mặc dù khi ấy nói rất oai phong lẫm liệt, nhưng tại thời điểm nhận ra mình đã trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, cảm giác mất mát và tuyệt vọng vẫn khó để dễ dàng thừa nhận. Cuối cùng Phương Mạt hít một hơi, tự cảnh báo bản thân không được suy nghĩ quá nhiều.

Đang nói Phương Mạt lại im lặng, Cố Đào cảm thấy không đúng lắm liền dừng lại nhìn cậu một chút, nhưng không thấy cậu có gì không ổn, hắn lại cúi đầu dọn dẹp tiếp. Nhất thời không nói chuyện, dường như Cố Đào đang do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói với Phương Mạt, "Nghe nói, bác sĩ Thôi đã về trại tử rồi."

"A, vậy áo." Sau khi thu dọn ngăn tủ và xếp lại đám găng, Phương Mạt biểu hiện như thể đang nghe chuyện bát quái không liên quan tới mình, không chút hứng thú.

"Cậu... ông ta..." Có thể nhìn được Cố Đào đang kiềm chế cơn giận của bản thân, Phương Mạt vẫn không phản ứng, cũng không có gì để nói. Nghĩ đến việc Phương Mạt oán hận bác sĩ Thôi về chuyện "nước", biết được sự thật xong chính Cố Đào cũng muốn đem bác sĩ Thôi ra lăng trì. Nhưng vì sự tồn tại của Mã Tư Giới, Cố Đào sẽ không làm gì bác sĩ Thôi, hắn phải nhịn tất cả mọi chuyện.

Mã Tư Giới thường dạy hắn "Làm chuyện lớn không được câu nệ tiểu tiết.", nhưng trong lòng Cố Đào chuyện của Phương Mạt như một cái gai, không thể tha thứ. Bác sĩ Thôi là "khách quý của Mã Tư Giới", thân phận này khiến Cố Đào bất mãn với Mã Tư Giới nhưng chỉ có thể giữ trong lòng.

"Làm sao vậy?" Phương Mạt bình thản đáp lại Cố Đào, như thể đã mất trí nhớ về thảm họa kia.

"Quên đi, không nhắc tới ông ta." Cuối cùng Cố Đào nản lòng, nhanh chóng gạt chủ đề này sang một bên. Dù Cố Đào có hận cũng chỉ có thể bỏ qua.

Phương Mạt biết rất rõ ràng về những gì đang xảy ra với cơ thể mình, thực sự không thể nói rõ có hận hay không. Thời gian không còn nhiều, cậu không muốn tốn sức lực cho những kẻ không liên quan. Nghe Cố Đào nhắc tới bác sĩ Thôi, Phương Mạt thuận thế chuyển đề tài sang Nham Quang.

"Mấy ngày nay em cũng không thấy Nham Quang, trước giờ đều là cậu ta đưa thuốc tới, hai ngày nay lại không thấy đâu, cậu ấy bận sao?"

Mối "liên minh" lỏng lẻo giữa cậu và Nham Quang bình thường chẳng có tác dụng gì, vào lúc quan trọng cũng có chút hữu ích.

Mặc dù Cố Đào bị thương không sang trại tử một bước nhưng Phương Mạt biết Mã Tư Giới chưa từng ngừng liên lạc với hắn, điện thoại liên tục nhắn tin đều bị Phương Mạt chú ý, thực sự là gặp chuyện không may? Tề Hiệp nghi ngờ đúng?

Ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhưng đây là một thứ nguy hiểm. Phương Mạt dù tò mò chuyện giữa Cố Đào và Mã Tư Giới cũng sẽ không vượt quá giới hạn. Cậu có cách khác để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cái này không thể không nhắc tới Nham Quang. Thật ra Phương Mạt có biết việc Nham Quang rời đi.

---------

Ba ngày trước Nham Quang rời khỏi trại tử, trước khi đi cũng tới chào từ biệt cậu như Đại Hiệp. Lúc đó miệng vết thương của Cố Đào bị nhiễm trùng phát sốt, Phương Mạt đã đứng ngoài cửa nói chuyện với Nham Quang.

"Ổ khóa lần trước..." Chiếc chìa khóa không thể rút ra chắc chắn đã bị lộ, nhưng liệu Mã Tư Giới có nghi ngờ hai người họ hay không, đây thực sự là một thử thách về lòng can đảm và vận may.

Khi nhắc đến chuyện này Nham Quang cũng biết mình làm không tốt, "Là do em không cẩn thận, không ngờ hắn đã nghi ngờ người bên cạnh."

Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng Phương Mạt hoảng hốt, "Cậu lộ rồi?!"

Nhưng Nham Quang lắc đầu phủ nhận phỏng đoán và giả thiết của cậu, "Không, chắc hẳn là không. Hắn không nói gì ngoài việc bảo em tới nhà xưởng mới. Em không cảm thấy có gì bất thường. Nếu hắn đã biết nhất định em chết từ lâu rồi." Nghĩ tới sự tàn ác của Mã Tư Giới, Nham Quang vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Nhà xưởng của Cố Đào?" Nhà xưởng? Vẫn là xưởng sản xuất? Phương Mạt không biết mình đang mong đợi điều gì, nghe câu trả lời xong lại cảm thấy mất mát. Mã Tư Giới trời sinh đa nghi, ổ khóa đồng sơ hở như vậy vì sao gã không nói gì?! Là đang đặt mồi câu sao? Cá lớn là ai?

"Hẳn lại vậy, lần trước sai em điều một đống thiết bị qua." Mã Tư Giới không nói cho cậu ta là nhà xưởng nào, nhưng cậu ta từng tới nhà máy chế biến hoa quả của Cố Đào, những thiết bị kia nhất định được lắp ở gần đó. Nham Quang muốn tới nhà máy sản xuất mới nhưng với mức độ tín nhiệm của Mã Tư Giới đối với cậu ta mà nói, khả năng này rất nhỏ.

"Hắn sẽ không gây chuyện bất lợi với cậu chứ?" Phương Mạt nghĩ tới một khả năng.

"Không, nếu muốn giết ai... không cần phiền phức như vậy!" Nhớ tới chuyện cả nhà người thân duy nhất của mình chết thảm, Nham Quang nói xong câu đó mắt liền đỏ lên, "Giết người không chớp mắt, phụ nữ trẻ em đều không buông tha, hắn chính là một con quỷ!"

"Ưm—" Phương Mạt nghe thấy tiếng liền vội vàng xoay người mở cửa, thấy Cố Đào vẫn đang mê man liền thở phào nhẹ nhõm, "Lúc này lại sai cậu tới nhà xưởng làm gì?"

Đó chỉ là một nhà máy chế biến trái cây, dù đã đi vào hoạt động nhưng thực sự sạch sẽ, Phương Mạt tham gia vào toàn bộ quá trình thành lập nhà máy, sổ sách rất đơn giản, không thể tra ra cái gì. Cậu rất để tâm đến việc đột nhiên Mã Tư Giới xây nhà máy nho nhỏ này. Phương Mạt đoán phân nửa đều là bước đầu tẩy trắng cho Cố Đào.

"Chuyến ra ngoài làm việc này rất kỳ lạ. Rõ ràng là nhà máy nhận được đơn hàng lớn nên phải tăng ca, nhưng em không tin, nhất định còn có ý đồ khác, nhưng giờ cũng muộn rồi, em không kịp nghĩ ra là gì." Nham Quang nghĩ lại tất cả những điểm mình thấy không ổn nhưng vẫn không hiểu được, chỉ có thể nói với Phương Mạt để cậu tìm ra nguyên nhân.

---------

Nhà máy, Mã Tư Giới.

Tổ hợp này có chỗ nào không đúng chứ?

Phương Mạt xoa xoa mi tâm, cố gắng giảm bớt những thương tổn mà cơn nghiện gây ra cùng với mệt mỏi khi phải ngày đêm chăm sóc Cố Đào mấy ngày qua. Cậu phải mất một lúc mới tiêu hóa được lời Nham Quang nói, "Cậu chú ý an toàn, tôi cảm thấy không ổn lắm, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Anh nghi ngờ có gì không đúng sao?" Nham Quang đột nhiên cười mỉa mai, ngữ khí âm trầm, "Nếu có thì tốt rồi."

Nói lời kỳ quái như vậy, Nham Quang có sắp xếp gì sao? "Cậu biết chuyện gì rồi?" Đây là lần đầu tiên Phương Mạt nghe thấy giọng điệu này của Nham Quang, cảm thấy trong đó có rất nhiều điểm đáng nghi liền truy hỏi.

"Em không biết gì hết, em đi đây. Mạt ca, anh tự mình bảo trọng!" Ngoại trừ một giây đầu tiên do dự, sắc mặt Nham Quang nhanh chóng trở về bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nham Quang không nói cho cậu cái gì, nhưng lời chào lần này lại giống như vĩnh biệt. Càng như vậy Phương Mạt càng cảm thấy nghi ngờ. Có lẽ vì thái độ của cậu với Cố Đào nên Nham Quang cảnh giác. Xem ra quan hệ "hợp tác" cũng không đủ để Nham Quang tin tưởng cậu, điều này khiến cậu rơi vào thế bị động.

---------

Phương Mạt phân tích đi phân tích lại, cảm thấy trong lời nói của Nham Quang có điều gì đó nhưng cậu thật sự không nghĩ được ra là chuyện gì, trong lòng chỉ cảm thấy bất an, thời gian càng trôi qua lại càng thấy không yên. Phương Mạt không muốn đợi thêm nữa, đã đến lúc cậu chủ động, "Đào ca, anh có muốn qua trại tử thăm Mã ca không?"

Vẫn đi?! Vừa nghe lời này trong lòng Cố Đào căng thẳng, lập tức quay đầu nhìn Phương Mạt. Nhưng hắn không nói gì, chỉ gật đầu ngầm đồng ý.

---------

Tề Hiệp mất tích trong thời gian dài đang ở đâu?

Anh ta ở nhà xưởng.

Một nhà xưởng sản xuất ma túy thực sự.

"Hiệp ca!"

"Chào Hiệp ca!"

Đám đàn em đi ngang qua vô cùng kính sợ Tề Hiệp, tuy rằng Tề Hiệp chỉ là một Trình Giảo Kim "xuất hiện giữa đường" nhưng dù sao cũng là do Mã Tư Giới cử tới, tất cả đều biết Tề Hiệp đại diện cho cái gì, đều ngoan ngoãn nghe lời.

Gật gật đầu, Tề Hiệp lạnh lùng bước vào "văn phòng" của mình—một căn nhà nhỏ biệt lập.

Căn phòng không lớn, chỉ có một cái bàn và một cái ghế. Bàn to bằng bàn học sinh, trên đó trống trơn không có gì hết. Tề Hiệp ngồi xuống, trầm ngâm nhìn chằm chằm ra cửa. Ở đó có một màn hình giám sát nhỏ quay trước cổng xưởng, lúc này không có người qua lại, thỉnh thoảng gió thổi qua sẽ làm tấm rèm lay động.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Hiệp rút điện thoại ra nhưng lại không dám bấm số.

Anh ta đã thể hiện lòng trung thành của mình với Mã Tư Giới, đồng thời bộc lộ thiện chí và quyết tâm làm mọi việc cho Mã Tư Giới, không ngờ gã lại giao cho anh ta vị trí quan trọng sớm như vậy.

Có chút... kỳ quái.

Cho dù Hồ Cường đã chết, Nham Quang mới là người ở bên cạnh Mã Tư Giới lâu nhất, vị trí "thân tín" này nói sao cũng không tới lượt anh ta ngồi mới phải? Vì sao Mã Tư Giới lại tin tưởng anh ta đến thế? Là thử thách sao? Nhưng đây rõ ràng là nhà xưởng mới, Mã Tư Giới muốn thử cũng không cần chơi lớn như vậy. Nhưng... vì sao... không phải là Nham Quang tới đây?

Tề Hiệp không cách nào hiểu được.

Anh ta đã từng qua lại với Nham Quang, là một người rất thực tế và chăm chỉ, hơn nữa còn như Thiên Lôi, Mã Tư Giới sai đâu đánh đó, ngoài việc không có thói quen tham lam bạo ngược như Hồ Cường thì nhìn qua không có chỗ nào không ổn. Người như vậy vì sao không được Mã Tư Giới coi trọng? Rốt cuộc Nham Quang đã làm gì khiến Mã Tư Giới đề phòng. Mà vì sao Mã Tư Giới không tín nhiệm nhưng vẫn giữ lại bên người?

Đúng vậy, Tề Hiệp cảm thấy Mã Tư Giới không tín nhiệm Nham Quang.

Người luôn đi theo gã còn không chiếm được tín nhiệm, Mã Tư Giới đa nghi đến vậy, "tín nhiệm" đối với mình là thật sao?!

Tề Hiệp vừa nghĩ vừa cảm thấy lạnh sống lưng, lần này Mã Tư Giới đột ngột phái anh ta ra ngoài là có ý gì?

Tóm lại, tình hình căng thẳng ở Khang Bang so với Thương Lan càng thêm sâu xa. Tề Hiệp chỉ cảm thấy mình và Phương Mạt giống như đi trên lớp băng mỏng, một giây cũng không dám lơ là. Anh ta phải tìm thời cơ để nói cho Phương Mạt nghe toàn bộ những gì mình lo lắng, nhưng anh ta không thể nói gì, chỉ đành nhắc Phương Mạt tự mình cẩn thận.

Trực giác của anh ta luôn chính xác, cảm giác nguy cơ quấn lấy trong lòng càng ngày càng mạnh. Cảnh sát nằm vùng bên ngoài như bọn họ có khả năng gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, có thể bị lộ. Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác, nhất là Phương Mạt... đã hoàn toàn mắc kẹt bên trong. Tề Hiệp không nói với bất kì ai về những "tâm tư" này, dù nhận được thông báo khẩn cấp của Hàn Sở Đông vẫn khởi hành tới nhà xưởng như kế hoạch. Hiện giờ... không ai có thể nói cho anh ta biết có nên gọi cuộc điện thoại này hay không?

Ánh mắt cuối cùng rơi xuống điện thoại trên tay, Tề Hiệp xóa đi dãy số đã ấn, là số của Phương Mạt.

Anh ta vừa xóa xong thì có một cuộc gọi tới.

"Alo." Nghe tiếng đối phương, sắc mặt Tề Hiệp trở nên nghiêm túc, "Tôi hiểu rồi."

Sau khi dập máy, Tề Hiệp tháo thẻ sim, xách túi và vội vàng rời khỏi nhà xưởng.

Trại tử, anh ta phải quay lại trại tử càng sớm càng tốt. Hàn Sở Đông đã đích thân liên lạc, nói rằng đã phát hiện chuyện lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top