Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Mèo nhỏ và bữa tiệc "hoàng gia"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lưu Dĩ Châu gọi đã qua 10h đêm, Hàn Cẩm Nhiên đang ôm gối, tay chân quờ quạng trên giường, nửa tỉnh nửa mơ. Sáng mai khi cô tỉnh dậy, nhớ được phần nào nội dung về cuộc gọi tối qua. Lật đật mở tủ đồ ra, cô tự nhủ không biết có nên mặc hoodie đi dự tiệc không nhỉ? Chắc không phải ý tồi.

Tiểu Văn ngày thường diện một chiếc đầm hoa màu vàng, trông rất gọn gàng sáng sủa, nhanh chóng kéo Hàn Cẩm Nhiên đi mua sắm. Cô cứ ngồi lượn qua lượn lại, nhìn vào giá tiền mà không khỏi choáng váng, Lưu Dĩ Châu đã cho cô mượn thẻ nhưng dĩ nhiên cô không muốn dùng tiền của bạn mình. Thế là vẫn chưa mua được gì sau tiếng rưỡi đồng hồ, Tiểu Văn cũng cảm thấy hơi phát ngán lên rồi, buổi tiệc sẽ bắt đầu vào tối ngày mai mà bọn họ chưa chuẩn bị xong.

"Hay là cứ dùng tiền của cậu ấy mua đồ rẻ nhất ở đây đi vậy?"

Hàn Cẩm Nhiên đăm chiêu suy nghĩ, với thân phận thường dân của mình, cô còn chẳng biết mình có nên đi dự tiệc ở một nơi sang trọng như vậy hay không. Thì bất ngờ nhân viên phục vụ tiến tới, cầm túi đồ trên tay. Cô còn lo thời gian nãy giờ chưa mua gì sẽ bị người ta đuổi đi cho bớt ngứa mắt.

"Tiểu thư, đây là món quà mà vị tiên sinh đằng kia muốn tặng cho cô."

Hàn Cẩm Nhiên ngạc nhiên nhìn ra hướng nhân viên chỉ, nhưng người ta đã đi mất rồi. Đó là ai vậy? Đồ của người lạ tặng liệu cô có nên nhận hay không?

Tiểu Văn tò mò mở túi ra xem thử, nhân viên tác hành nghiệp vụ thao thao bất tuyệt giới thiệu rằng đây là mẫu mới nhất của công ty, một bộ đầm dạ hội dài chạm đất, màu đen tuyền, điểm rất nhiều ngôi sao lấp lánh bằng kim cương ở thân váy, và một dải ren dài nối đến đuôi. Nhìn khó mà liên tưởng đến những diễn viên hạng A mặc những bộ đầm lộng lẫy như này lả lướt trên thảm đỏ hay các cô gái teen ăn diện sặc sỡ trong buổi prom chiếu đầy trên phim ảnh. Hàn Cẩm Nhiên cô bỗng có cảm giác như từ người thường biến thành thần tiên, không sao chạm mặt đất được.

Bên trong túi còn đi kèm theo giày cao gót cùng màu.

Cô lúc này lại cảm thấy cực kì bối rối, rõ ràng đây toàn là đồ mắc tiền, kim cương đính trên chiếc váy kia còn chưa biết giả hay thật. Nếu là thật e rằng có bán nhà cô đi cũng không đủ mà trả, vậy phải làm sao đây? Chưa biết danh tính vị tiên sinh kia là ai, cô phải trả lại cho người ta bằng cách nào? Tiểu Văn vỗ vai an ủi tinh thần cho Hàn Cẩm Nhiên, vì lần đầu tiên cô nàng được tặng đồ hàng hiệu nên sốc một tí cũng là chuyện bình thường.

"Thôi không sao, có thể đó là người của Lưu Dĩ Châu nhờ đưa đồ đến cho cậu thì sao? Cứ nhận đi, mặc xong thật cẩn thận thì đem trả cho cậu ấy."

Hàn Cẩm Nhiên gật đầu, trong lòng hồi hộp đến kì lạ. Cảm thấy món quà đặc biệt này có gì đó không đúng.

Sau đó thì ai về nhà nấy. Vì là một bữa tiệc lớn nên Cẩm Nhiên phải thật cẩn thận về cách cư xử của mình, tính cô phóng khoáng, thành thật, nghĩ gì nói nấy nên thành ra từng gây mích lòng khá nhiều người do cô không có cái miệng dẻo như Tiểu Văn. Lần này đứng trước gương uốn lại cái miệng nhỏ xinh của mình mới được. Nhưng một lúc sau Hàn Cẩm Nhiên cảm thấy bản thân ngu ngốc khi không hề để ý tới những chi tiết nhỏ, tại sao lại có bữa tiệc này?

Lưu Dĩ Châu khi gọi không hề nói lý do, chỉ bảo sự kiện quan trọng nên tới chơi cho vui, cô suy nghĩ xem nên gọi điện hỏi người bạn thân thuộc khác của cậu ấy xem như nào? Nhưng giác quan thứ sáu của mèo nhỏ chợt nhói lên một xíu, có lẽ không gọi vẫn tốt hơn, hay nhắn tin đi vậy. Tin nhắn ngắn gọn, câu cú đàng hoàng đã bắn qua đến số bên kia.

"Heyy Phong Phong, cậu ấy tổ chức tiệc mục đích là gì?"

"Không muốn nói."

"???"

Hàn Cẩm Nhiên tắt màn hình, sự kì lạ dấy lên trong lòng. Một hồi cô cũng tự trấn an bản thân, xoa xoa mặt. Thôi kệ, chuẩn bị cho ngày mai nào, rồi trèo lên giường đắp chăn, đánh một giấc thật ngon không mộng mị.

7h sáng, bữa tiệc chỉ còn vài khâu chuẩn bị nữa là xong.

Lưu Dĩ Châu đang ở tiệm salon làm tóc cùng bà Lưu Kiều Nguyệt. Cả hai mẹ con không nói gì với nhau nhiều, bầu không khí có phần ngột ngạt. Lưu Kiều Nguyệt đọc tạp chí xong thì cất sang bên, không thể trốn tránh sự thật mãi được.

"Con gái, suy nghĩ kĩ chứ?"

"Dạ vâng, thưa mẹ." Hủy bỏ hôn ước chỉ là quyết định tạm thời tốt nhất cho lợi ích của cô và Đệ Phong, còn về trách nhiệm của cô sau này đối với cậu ấy, Lưu Dĩ Châu vẫn sẽ cố gắng hoàn thành cho đến khi cả hai ra trường.

Bà Nguyệt nghe xong thì đứng dậy, thở dài một tiếng, lấy tay xoa vai con gái như động viên. Rồi rời đi, dù sao bà cũng không phải là người mẹ tồi, vì tình cảm nhiều lúc không thể hiện rõ rệt như vốn dĩ mà thôi.

Lưu Dĩ Châu uốn tóc hơi xoăn nhẹ, nhân viên sau đó trực tiếp đưa trang phục đến cho cô, vừa thay vừa trang điểm tại chỗ. Chỉ còn vài tiếng nữa là đến giờ.

Hàn Cẩm Nhiên và Tiểu Văn đang hoàn thành gần như bước cuối cùng trong phòng, Tiểu Văn giúp cô mặc đầm và trang điểm nhẹ nhàng, không quá nổi bật mà có chút đằm thắm và nữ tính hơn. Số lần Hàn Cẩm Nhiên trang điểm trong đời chưa hề đếm trên đầu ngón tay, thế nên hôm nay thật sự rất đặc biệt. Khuôn mặt của mèo nhỏ sinh ra đã khiến người khác thoải mái ngắm nhìn, thêm son phấn vào trông rất xuất thần, như tiên nữ dịu dàng bước từ trong cổ tích ra, khác biệt hơn ngày thường.

Tiểu Văn cũng không thua kém, cô diện bộ váy xòe màu trắng, trang điểm một chút, trang nhã vô cùng. Thế là hai cô tiểu thư như đến từ không gian khác, xúng xính váy áo đi xuống dưới nhà. Ba mẹ của Cẩm Nhiên ngạc nhiên, không khỏi xuýt xoa khen lấy khen để, con gái mình sinh ra tuy không giống mình nhưng đẹp hơn cả mình, thế là đủ rồi.

Khi hai người đang định bắt taxi thì có tiếng chuông cửa vang lên, cô tò mò nhìn ra không biết là ai. Bà Hàn chạy ra mở cửa, sau đó hơi bất ngờ, nhanh chóng mời người đó vào trong. Tiểu Văn cũng há hốc mồm, len lén nhìn sang Hàn Cẩm Nhiên, người kia không hề kém cạnh, mặc vest lịch lãm, tóc tai vuốt keo đàng hoàng và cũng không còn đeo chiếc kính đen thường ngày nữa.

Gặp được ngươi, bản cô nương tự ngẫm, biết thế kiếp trước không đi cứu thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top