Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có một thứ tình yêu

Có một thứ tình yêu không nhất thiết phải tranh giành lấy. Có một thứ tình yêu chỉ cần bạn đủ chân thành nó sẽ trở nên tươi đẹp.

    Cô nghĩ mình là người may mắn nhất thế gian, cuộc đời cô hệt như nữ chính ngôn tình mk cô thường mơ mộng. Cô của tuổi 17 vẫn hạnh phúc bên cha mẹ, bên tên bạn thân từ thời còn đóng khố. Cô chưa từng yêu ai. Tất nhiên cô có hình tượng của riêng mình, là hắn... cái tên bạn nối khố của cô. Hắn rất đẹp trai nhiều lúc cô cứ mải nghĩ tên này chắc là là hoàng tử ngôn tình bước ra. Hắn đẹp, hắn che chở cô dù cô luôn tỏ vẻ cáu kỉnh với hắn. Cô nghĩ nếu hắn là hoàng tử ngôn tình vậy chỉ có cô mới xứng với hắ. Bởi cô cho mình là một nàng công chúa. Cô công chúa cao ngạo chỉ chấp nhận được những điều hoàn thiện chỉ hắn mới có.

       Tuổi 18...cô tỏ tình, hắn từ chối...cô lặng người. Thì ra trong cuộc đời hắn cô chỉ là nữ phụ. Cô công chúa kiêu ngạo như cô cũng có lúc cảm thấy ghen tỵ đến điên tiết. Là cô quá tự tin về bản thân mình. Hắn có người yêu. Ừ cô thất bại còn hắn thì thành công. Hắn luôn hơn cô như thế. Cô gặp người yêu hắn rồi, rất xinh đẹp, rất đáng yêu. Ít nhất không như cô suốt ngày chỉ biết cáu với hắn, sai vặt hắn, dọa nạt hắn. Cô bỗng thấy mình thật chẳng bằng người ta.

      Nhưng cô cũng ghen tỵ với bé, em được hắn chở về mỗi buổi tan trường... Vị trí đó từng là của cô. Hắn quan tâm em hơn cả cô, hắn ở bên em ngay cả khi cô cần hắn nhất. Hắn dường như quay lưng với cô chẳng thể là tên bạn cô quen nữa.

        Cô chợt thấy sự xuất hiện của em thật đáng ghét. Cô ghét em từ cái nụ cười đến cái cử chỉ làm nũng hắn. Cô tìm mọi cách tách em ra khỏi hắn. Lần nào cũng khiến em khóc nhưng lần nào em cũng có hắn ở bên an ủi. Còn cô, người ta xì xào, nguyền rủa cô ác độc, nói cô gian trá. Chính hắn cũng lạnh lùng quay đi, chỉ quan tâm đến mỗi em. Rốt cuộc cô không biết mình sai chỗ nào. Chỉ vì yêu hắn một cách ích kỷ ư? Chỉ vì muốn níu giữ hắn ở bên mình. Tình yêu mà... ai không ích kỷ, hờn ghen thì sao được gọi là yêu. Những người chỉ mở miệng ra chỉ trích cô thì họ hẳn chẳng yêu ai như cô lúc này. Huống hồ cô còn chưa một ngày nếm được vị ngọt của cái gọi là yêu.
        Cô cũng không muốn mình ác độc thế nhưng... mỗi ngày lại tự biến mình thành xấu xa. Cô biết em không có lỗi, cô gái hắn yêu ngây thơ vô tội vậy mà cô lại ghét bởi mình không được thánh thiện như thế.
         Hôm nay cô uống rượu. Lần đầu tiên trong 18 năm trời. Vị cay nồng hòa với vị đắng của những giọt nước mắt. Hôm nay cô rất xấu xa, cô âm mưu hãm hại em, hắn phát hiện. 17 năm chơi với nhau dù có bị cô bắt nạt thế nào hắn cũng chưa từng để bụng vậy mà hôm nay hắn tát cô. Dù cho hai người chỉ còn tình bạn cũng chính tay hắn đã chấm hết tất cả. Ừ thì cô sai nhưng có ai thấu được nỗi đau này. Nụ cười trong giọt nước mắt có mấy ai mà thấu. Huống hồ cô lại tự sắm chi mình vai nữ phụ xấu xa. Ừ... cô xấu xa.
Có lẽ vì chẳng có người nào chịu hiểu mà an ủi cô. Ước gì có ai đó an ủi cô...
       Rồi anh đến. Anh bảo cô không nên uống nhiều. Có một thoáng cô từng nghĩ cứ buông thả bản thân là xong cho cuộc đời đỡ nhạt. Nhưng anh thật kỳ lạ. Sáng hôm sau cô ở nhà mình hệt như chưa có chuyện hôm qua uống say. Là anh đưa cô về? Hay là cô đang tự tưởng tượng một người con trai tốt bụng đến thế? Liệu có phải là cô thèm yêu đến mức tự tưởng tượng ra người ta tốt với mình??? Nhưng anh không là tưởng tượng. Anh khác hắn lắm, luôn ở bên mỗi khi cô buồn, dù cô có nói những lời cay độc cũng chẳng thèm để bụng. Ở bên anh cô thấy yên bình nhưng lại càng cảm thấy mình xấu xa. Bao lần cô bảo anh đừng quan tâm cô nữa, anh vẫn cứng đầu không nghe. Mà mỗi lần nói vậy cô nửa mong chờ anh đừng để bụng mà đi mất. Con gái thật khó hiểu. Cô là người không ai yêu và không đáng được yêu. Anh biết cô yêu hắn, càng biết những chuyện cô đã làm với người yêu hắn. Anh không quan tâm, anh chỉ bảo ngày nào đó cũng muốn cô yêu anh như yêu hắn vậy. Cô ngây người. Anh tốt hơn hắn... Nhưng cô lại yêu người tổn thương mình một cách ngu ngốc.
         Cô thấy mình không xứng với anh. Mỗi lần như thế cô lại bảo anh đừng đi theo cô nữa, đừng quan tâm cô nữa. Anh chỉ nói: "em có thể đừng quan tâm cậu ta không? Nếu em làm được thì anh cũng sẽ làm được". Hóa ra  cũng có người vì cô mà sẵn sàng sắm cho mình vai nam phụ. Hóa ra cô vẫn có người ở phía sau chờ đợi như thế. Anh nói với cô rằng một ngày nào đó cô cũng sẽ nhận ra anh cũng chấp nhận chờ. Mà cô thì ngờ nghệch cứ ngỡ anh sẽ chờ cô mãi nên chẳng để tâm.
        Rồi ngày anh đột ngột biến mất cô rất sợ. Hệt như khoảng khắc hắn từ chối lời tỏ tình của cô. À không, còn hơn thế nữa cứ như cô mắc bệnh tim tái phát đau đến nghẹt thở. Là cô sai rồi, cô muốn mình và anh cùng sánh vai bên nhau không ai là vai phụ trong cuộc đời ai nữa. Cô quá ngốc rồi yêu anh từ lúc nào không hay. Chính sự lặng lẽ quan tâm của anh đã làm cô rung động từ lúc nào không biết.
        Anh nói anh yêu cô vì cô cứ ngốc như thế, vì cô cũng cần được yêu thương như người ta. Và... vì anh lỡ phải lòng cô thế thôi. Cô tìm thấy anh nơi gốc cây hoa bằng lăng tím nở rộ. Cứ thế cô ôm lấy anh, cô là đang bắt lấy hạnh phúc của mình. Anh bảo lần đầu tiên thấy cô là lúc cô đang ngồi dưới gốc cây khóc nức nở... ai mà biết nhìn lâu một chút lại đem lòng yêu cô bé ngốc này. Anh vừa ôm cô dỗ dành như trẻ nhỏ, anh bảo rằng: có một tình yêu...chỉ cần quay đầu lại, chỉ cần chấp nhận đó mới là tình yêu tươi đẹp nhất. Anh bảo anh lừa cô một chuyện... Anh nói "Dù em có hết yêu cậu ta anh cũng chẳng cách nào làm mình hết yêu em được". Cô cứ thế ôm anh mà mỉm cười hạnh phúc.

   Cô cũng lừa anh đấy... thật ra cô cũng yêu anh lâu đến không nhận ra luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top