Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Từng Xem Là Người Thân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?"

"Em đừng lo, người nhà anh ai cũng biết bơi. Mẹ dù có rơi xuống nước thì cũng sẽ bơi lên xem hai chúng ta diễn tuồng."

"Anh đừng đánh trống lảng thế chứ! Nói đi, nếu bác ấy không biết bơi, anh sẽ cứu ai trước?"

"Khụ... Cứu mẹ lên trước rồi sẽ nhảy xuống chết đuối cùng với em."

Nàng với tay vuốt nhẹ mái tóc của người kia, bật cười khúc khích nhìn khuôn mặt người đàn ông ngập trong nắng sớm đó. Nụ cười thật đơn thuần... Nhưng cuối cùng, khuôn mặt ấy bỗng chìm dần rồi biến mất trong luồng ánh sáng...

Trước mắt nàng là một mảng tăm tối, những bóng đen nhốn nháo xung quanh dường như cũng đang dần trôi xa. Tảng đá lớn từ trên vách đá dựng đứng lăn xuống, trong khoảnh khắc đã khiến thuyền rồng vỡ thành trăm mảnh.

"Cứu mẹ lên trước rồi sẽ nhảy xuống chết đuối cùng với em."

Liệu vào thời khắc ấy, hắn có tới giống như lời bản thân từng nói không? Nhưng Mạc Đình Nghiễn vốn thuộc về Lê Dao Nương, hắn và Lê Dao Nương mới là vợ chồng hòa hợp trong sử sách.

Không, người đó không phải Mạc Đình Nghiễn, bọn họ không phải một.

"Hắn chính là Mạc Đình Nghiễn, Mạc Đình Nghiễn cũng chính là hắn, bọn họ vốn là từ một linh hồn chuyển thế mà ra."

Thục Tư nhắm chặt mắt, hoảng sợ đưa tay lên bịt chặt tai. Nàng không muốn nghe nữa, tất cả chỉ là dối trá, là dối trá. Nàng sao có thể xao động với kẻ từng tru di toàn tộc họ Bùi được!

Nước sông đang đà chảy xiết, đám người bị hất từ trên thuyền xuống nhốn nháo, kêu gào làm dậy cả một vùng.

"Mau lặn xuống cứu lấy Hoàng hậu!"

Phía bên kia vô cùng hỗn loạn.

Nước sông về khuya thật lạnh, cảm giác lạnh lẽo đang dần dần bủa vây khắp thân thể nàng. Nước chẳng biết từ khi nào đã xộc vào mũi, tràn vào họng rồi từ từ xuống phổi. Nàng đã thôi vùng vẫy, tầm mắt cũng chẳng còn nhìn rõ thứ gì nữa.

Thục Tư biết bản thân nếu như không vực dậy, rất có thể sẽ theo nước cuốn đi tận nơi nào không hay. Nhưng cơ thể lúc này đã chìm sâu lắm rồi, trong đầu nàng vẫn vang vang giọng nói ma mị của cái người không biết mặt, không biết tên kia. Nàng không còn sức để ý nữa.

Nếu như lúc này, Bùi hoàng hậu mất xác nơi ải Hàn Sơn, những gì ghi trên sử sách có thay đổi không nhỉ? Liệu hậu thế có còn chán ghét mà gọi hai chữ "tội nhân" nữa không? Nàng thầm cười nhạt. Mấy thứ này, có lẽ nàng chẳng có cơ duyên chứng kiến nữa.

Dù sao thì, cứ như vậy chết đi cũng tốt, họ Bùi sẽ không cần vì nàng mà biến thành nghịch thần. Kể cả người kia nữa... Sông Trường Châu chảy dài trời nam đất bắc, cuối sông nối thẳng đến vùng đất Phong Yên. Thả mình về đất mẹ, có lẽ cũng không quá nghẹn lòng. Thục Tư từ từ nhắm mắt lại, cả người dần buông xuôi.

Bỗng "ùm" một tiếng, mặt sông chợt dao động dữ dội. Một bóng đen lờ mờ trong sóng nước, từ từ tiến đến giữa lòng sông sâu...

"Chát!" - Một cái tát hung hăng giáng xuống, mạnh đến nỗi hằn đủ năm đầu ngón tay.

Thục Tư vẫn giữ biểu cảm lặng lẽ ấy, chậm rãi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đã tê dại của mình. Cả người nàng ướt sũng, xiêm y còn chưa kịp thay ra, thậm chỉ mái tóc dính bết trên người vẫn còn đang nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống mặt.

Cả hành cung, người đứng kẻ quỳ, dưới ánh nến mờ nhạt hiện lên một khung cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ. Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn lên khuôn mặt đã đỏ bừng vì giận của người đàn ông đối diện. Nàng, chưa bao giờ thấy hắn tức giận tới vậy, càng chưa bao giờ vì cơn giận lấn át mà ra tay đánh luôn vợ cả. Kể cả... khi hay tin nàng dùng bùa chú nguyền rủa Lê Dao Nương. Phải chăng là vì ái nương trong lòng hắn ư?

"Bệ hạ! Thần vô dụng, không thể cứu kịp Lệ Phương Phu nhân!" - Người đàn ông quỳ dưới sàn lộ rõ vẻ kinh sợ, hắn giật nhẹ chân váy Thục Tư rồi cất giọng.

"Hỗn xược! Trẫm còn chưa xử mà Chỉ huy sứ đã nóng lòng nhận tội rồi ư?"

Thục Tư cụp mắt, điềm tĩnh xoa xoa bên má đỏ phồng: "Bệ hạ, chuyện ngày hôm nay bất ngờ. Điện tiền chỉ huy sứ cứu mạng thiếp trước, xem như có công thay tội."

Mạc Đình Nghiễn là kẻ thông minh, làm sao để mình phải mang danh hôn quân được. Rõ ràng đang ứa gan vì Lê Dao Nương nhưng vẫn không hé ra lấy nửa lời.

Nàng tỉnh lại không lâu, nghe từ miệng Thanh Trúc mới biết được Lê Dao Nương cũng bị đánh chìm xuống nước. Bùi Ức khi nhảy xuống, vốn cách Lê Dao Nương không xa, có thể cứu được nàng ta ngay. Nhưng cuối cùng, vì nàng mà bỏ lỡ thời khắc quan trọng để cứu Lê Dao Nương.

"Nàng còn lên tiếng bênh vực Điện tiền chỉ huy sứ nữa sao?" - Mạc Đình Nghiễn rõ ràng đã tức giận tới cực điểm. Trên trán thấp thoáng những vệt gân nổi lên. Hành cung im phăng phắc, tưởng chừng như một câu kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Mạc Đình Nghiễn nghiến chặt răng, cuối cùng cũng đành hít sâu một hơi, cố nén cơn giận xuống. Một hồi thật lâu, hắn mới lạnh giọng đuổi hết cung nhân ra bên ngoài. Nghe dứt cửa một tiếng kẽo kẹt dài, trong phòng lại tiếp tục quay về dáng vẻ ban đầu, chung quanh phảng phất có chút gì đó rất tĩnh mịch.

Thục Tư thở dài, ngồi xuống trường kỷ, trong lòng bình tĩnh đến kỳ lạ. Mạc Đình Nghiễn dừng lại, đôi mắt đăm đăm nhìn nàng, màn sương mờ vây lại trước đôi mắt. Hắn nhận ra, thiếu phụ trước mặt này ngày càng khó nắm bắt. Đôi mắt không còn vẻ trong trẻo, ngập tâm tư như ngày trước. Trong đáy mắt tối tăm ấy, hắn lờ mờ nhìn được một tia sắc lạnh, mang rõ thù hận đang lúc ẩn lúc hiện.

Mạc Đình Nghiễn hạ thấp đôi lông mày, giọng nói nghe ra cứ có gì đó chua xót, chan chát: "Thục Tư à... Người ta đều nói nam nữ kết thân vì mối, lâu dần sẽ nảy sinh một thứ tình cảm gọi là tình thân. Trẫm hỏi nàng, nàng có bao giờ có một chút tình thân nào với trẫm chưa?"

"Vậy bệ hạ thì sao, ngươi đã từng coi thiếp là người thân rồi?"

Người thiếu phụ xuôi giọng đáp lại ngay, đôi con mắt ngước lên, bờ môi nhạt nhếch nở một nụ cười trào phúng. Đến đây, hắn giật mình, bỗng nhớ ra bản thân đã lơ là quá mức. Hắn nghẹn lời, thật lâu vẫn không thể thốt lên câu nào cho đúng.

"Thịch"

Trong lồng ngực bỗng có thứ gì đó quặn chặt, phút chốc khiến hắn đau nhói.

Đối diện với ánh mắt của quân cờ kia, hắn nghiến răng, hừ lạnh: "Bốn năm nay, trẫm chưa từng bạc nàng lấy một lần. Nhưng hiện tại, Lệ Phương đuối nước, giờ chỉ giữ được một hơi thở mỏng. Lẽ nào nàng không có tâm tư gì bên trong à?"

Hắn cuối cùng cũng chịu nói ra.

Nàng cụp mắt, để mặc mái tóc ướt đẫm rũ xuống vai: "Ha... Họ Bùi bấy năm ở sau hậu thuẫn, phục tùng bệ hạ giờ chỉ vì một sủng phi mà biến thành thế này ư? Thiếp không nghĩ bản thân suýt chết đuối có tội, càng không nghĩ anh trai vì cứu mạng mình mà có tội. Lê Dao Nương chỉ là một cung phi!."

"Nàng..." - Hắn trợn ngược mắt, khuôn mặt dần dần tối lại. - "Được, được lắm!"

"Truyền chỉ của trẫm..."

"Điện tiền chỉ huy sứ lơ là chức trách, giáng xuống một bậc, thu hồi kim lệnh, bãi bỏ toàn bộ đặc quyền trong cung. Còn Hoàng hậu, công tư chưa phân minh, lập tức cấm túc tại Hành cung cho đến khi bãi giá." - Người đàn ông ấy xoay người, cao giọng xoay lưng đi. Chỉ thấy cánh cửa gỗ phía kia cất lên âm thanh não nề rồi im bặt.

Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại mỗi Bùi Thục Tư, nàng chậm rãi quay đầu, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, đôi con mắt âm trầm dõi theo bóng lưng đen kịt kia cho tới khi nó biến mất trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top