Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hansel và Gretel (1)

Note: Nếu bạn chưa đọc Hansel và Gretel, bạn có thể tìm đọc ở link dưới phần Comments.

Sau khi đánh bại mụ phù thủy và trở về nhà, Hansel và Gretel ngày ngày cùng cha vào rừng đốn củi kiếm sống.

Thời gian cứ trôi đi, trôi đi, cho đến khi hai anh em trưởng thành. Lúc này người cha đã già yếu và cũng chẳng còn sống được bao lâu. Ông gọi hai anh em lại, dặn dò:

"Các con đã lớn, nơi rừng rậm chật hẹp này chẳng đủ để các con tung bay sức trẻ. Hãy ra thị trấn mà làm ăn. Cha cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, căn nhà này khi cha mất các con cứ bán đi làm vốn nuôi thân."

Hansel và Gretel chăm chú lắng nghe từng lời qua tông giọng khàn của người cha. Tuy chẳng ai nói với nhau câu nào, nhưng họ đều nhận ra.

Cha không hề đả động gì đến chỗ kho báu họ lấy được từ nhà của phù thủy.

***

Sau khi biết được lượng tài sản quý giá ấy được lấy từ nơi mụ già độc ác đã chết thiêu, cha của họ đã rất lo sợ. Ông đem tất cả số châu báu ấy chôn ở phía sau vườn, và không bao giờ đào lên suốt mười năm nay.

"Các con chẳng thể hiểu hết về phù thủy đâu. Dù cho các con đã giết được một trong số chúng, những gì liên quan đến chúng vẫn không nên động đến thì hơn."

Ngay trong cái đêm Hansel và Gretel quay về, người cha đã vừa chôn kho báu, vừa dặn dò hai đứa điều ấy.

"Sao cha lại biết có nhiều phù thủy ạ?" Gretel giương đôi mắt to tròn ngơ ngác.

"Những lời đồn đại về phù thủy đã có từ lâu, con à." Người cha không quay lại nhìn đứa con gái, tay vẫn liên tục xúc từng xẻng đất lấp lên chỗ của quý. "Từ dân thị trấn đến lũ tỉnh lẻ như chúng ta đều biết. Phù thủy có ở khắp nơi. Và đôi khi, chúng sẽ xuất đầu lộ diện, không phải để làm điều ác hay giải tỏa cơn đói, mà để..."

"Để...?"

"...phục vụ những mục đích sâu xa hơn. Cha không chắc, nhưng... giết được phù thủy không có nghĩa là đã hết hiểm nguy."

Chỉ duy nhất lần đó, ông nhắc đến phù thủy và những mối nguy hiểm trong bóng tối nghe chừng rất mơ hồ. Ông không hề đả động gì đến những chuyện đó đến hết cuộc đời về sau, dù cho Hansel và Gretel có gặng hỏi ông bao nhiêu lần đi chăng nữa.

***

Sau khi người cha mất, hai anh em bán gần như toàn bộ căn nhà và gia sản đi để lấy vốn lên thị trấn buôn bán. Số vốn tuy không nhiều nhưng bằng tính chăm chỉ, nhẫn nại của con nhà tiều phu, họ tin rằng mình vẫn có thể xoay sở được.

Trước khi lên đường, Gretel vỗ vào vai anh trai:

"Anh này."

"Gì vậy?"

"Anh còn nhớ chỗ châu báu của phù thủy mà cha đã từng chôn chứ?" Con bé thầm thì.

"Cha đã dặn chúng ta đừng dính líu vào rồi mà." Hansel gãi đầu, quay mặt đi chỗ khác như muốn tránh chủ đề này.

"Thôi nào, đừng làm bộ nữa. Em biết anh cũng rất muốn có được chỗ ấy. Nếu suôn sẻ, ta có thể ngồi ăn không cả năm chứ chẳng đùa."

Những lời của Gretel đã chạm trúng tim đen của Hansel. Thực sự, Hansel cũng rất muốn có được chúng. Nhưng những lời xa xưa trong một đêm tối mịt mùng của người cha quá cố cứ ám ảnh trong anh.

"Nhưng mà..."

"Chúng ta có thể đào chúng lên để kiểm tra mà." Gretel nháy mắt tinh nghịch. "Nếu thấy dấu hiệu gì bất thường, em sẽ lấp hố và không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."

Cuối cùng Hansel cũng phải buông xuôi. Anh thở hắt ra một tiếng, lấy cái xẻng cũ và bước ra sau vườn.

Nơi họ chôn kho báu được quy ước là ba bước chân tính từ cửa sau. Căn đúng vị trí, Hansel bắt đầu đào. Bàn tay anh ban đầu còn chậm rãi vì đắn đo, do dự, nhưng càng lúc lại càng đào nhanh hơn.

Nhưng...

Họ đào mãi, đào mãi vẫn chẳng thấy kho báu đâu. Để chắc ăn, Hansel đã đào toàn bộ xung quanh trong bán kính hai bước chân. Nhưng chỗ của quý vẫn biệt tăm.

"Sao lại thế nhỉ?" Gretel bóp trán, đăm chiêu nhìn khoảnh vườn đã bị xới tung. "Em thề là nó vẫn còn ở đây."

"Bỏ cuộc thôi." Hansel đưa bàn tay đầy bùn đất quệt mồ hôi trán. "Chúng ta cũng không nên tiếc làm gì. Đã cố hết sức rồi."

Thâm tâm anh vẫn đang còn tiếc rẻ chỗ kho báu ấy, nhưng phần nào đó trong anh lại nói rằng đó có lẽ là điều may mắn. Anh đã không phạm vào lời cha nói năm xưa.

"Phải nhanh lên thôi. Nếu không ta sẽ không kịp đến thị trấn trước khi trời tối mất." Hansel đeo tay nải lên. "Mà em có ngửi thấy mùi gì không?"

Gretel đánh mũi khắp xung quanh. Bất chợt, cô nhăn mặt lại:

"Đúng là có mùi gì đó..."

"Phải, một mùi rất khó ngửi. Giống như..."

Mùi thối rữa.

***

Những người lên thị trấn không bao giờ quay trở về.

Đó gần như đã trở thành một định lý, hay đúng hơn là một tiên đề chẳng cần chứng minh với hội tiều phu sống ở bìa rừng. Những đứa con, sau khi tích cóp đủ để lên thị trấn buôn bán làm ăn, chúng rời nhà cùng lời hứa sẽ quay trở lại để thăm cha mẹ mỗi khi xuân về.

Nhưng ngày ấy chẳng bao giờ đến.

Có lẽ chốn xa hoa thị thành đã làm mờ mắt tụi nhỏ. Có lẽ tụi nó làm ăn được khấm khá nên cũng chẳng muốn quay về nơi rừng rậm xó xỉnh này làm gì. Có lẽ tụi nó... không muốn phải chu cấp cho cha mẹ. Có lẽ...

Những "Có lẽ" cứ liên tục được bàn qua nói lại bên những chén trà sau một ngày mệt mỏi của cánh tiều phu. Chẳng mệnh đề nào được xác minh. Đã từng có những người lớn tuổi mò lên thị trấn tìm hiểu, và họ cũng bặt vô âm tín. Vì vậy, để tránh cảnh tuổi già côi cút nơi xó rừng, đa số các bậc cha chú quyết định sẽ chỉ cho con cái lên thị trấn sau khi họ qua đời.

***

"Chúng ta có đang đi đúng hướng không vậy?"

Gretel ca cẩm, ngồi bệt xuống thảm lá khô để xoa bóp đôi bàn chân mỏi nhừ. Trời đã xẩm tối, và thị trấn lẽ ra họ đã đến từ vài giờ trước lại chẳng thấy đâu.

"Anh thề là đáng ra chúng ta phải đến thị trấn rồi..." Hansel xoay ngang xoay dọc tấm bản đồ, lẩm bẩm. May mắn thay, họ đã đề phòng trường hợp bị lạc trong rừng bằng cách rải những viên sỏi trắng dọc đường đi. Như cách họ đã làm hồi nhỏ.

Đi thêm một lúc lâu nữa, họ quay trở lại một ngã rẽ. Dưới chân họ là viên sỏi to nhất Hansel đã đặt xuống để đánh dấu điểm xuất phát khỏi bìa rừng.

"NÃY GIỜ CHÚNG TA ĐÃ ĐI HAI TIẾNG ĐỂ QUAY VỀ ĐIỂM XUẤT PHÁT Ư???"

Gretel hét lên tuyệt vọng. Giờ thì trời đã tối hẳn, và họ chắc chắn không thể đi tiếp được nữa. Cô nhìn sang anh trai mình, và bỗng thấy...

...điều gì đó kì lạ.

Hansel tái mặt nhìn con đường rẽ làm ba phía trước, môi run run:

"Chúng ta không hề quay lại điểm xuất phát..."

"Vậy là sao cơ chứ?" Gretel thắc mắc.

"Nơi chúng ta xuất phát... chỉ có hai ngã rẽ thôi..." Hansel lắp bắp.

"Giờ thì chuyện ấy chẳng còn quan trọng nữa." Gretel thở dài. "Em nghĩ chúng ta nên lần theo dấu sỏi để về nhà ngủ lại một đêm nữa, sáng hôm sau xuất phát."

"Không thể nữa rồi..." Hansel lắc đầu, run rẩy. "Em nhìn mà xem..."

Dưới ánh trăng bạc của bầu trời quang, vết sỏi cuội lóng lánh hiện ra như những đồng tiền mới lấp loáng. Và Gretel cũng đã nhận ra điều người anh đang thấy.

Cả khu rừng đều trải dài những lối mòn lấp lánh.

Cả ba ngã rẽ trước mặt họ đều có những viên sỏi cuội lấp loáng.

Cả lối đi tít tắp vốn không hề có sau lưng họ giờ cũng trắng màu sỏi cuội.

Tất cả những lối đi trong khu rừng đều được rải sỏi trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top